Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 25
Trang Aya
25/07/2019
Từ lúc Kiến Nhất nói câu ta sẽ thật nhẹ nhàng thì Triển Chính Hi đã quyết định sẽ không bao giờ tin lời hắn nữa.
Cái gì mà nhẹ nhàng chứ?
Nhẹ nhàng cái rắm!
Trưa hôm sau, Triển Chính Hi tỉnh dậy ở trên giường chỉ thấy toàn thân đau nhức đến nỗi không thể động đậy.
Trên người toàn là dấu vết hoan ái còn lưu lại.
Ai đó tối hôm qua thật không biết chừng mực, đòi hỏi hết lần này đến lần khác cho đến khi hắn bất tỉnh mới thôi.
A a a a
Kiến Nhất khốn khiếp!
Lão tử quyết không tha cho ngươi!!
..........
Trong khi Triển Chính Hi ở trong phòng đang không ngừng chửi bới thì Kiến Nhất đã thức dậy từ sớm đi làm công vụ.
Phải nói hôm nay tâm tình của hắn không tệ.
Mặt cười sắp thành một đóa hoa cúc đến nơi.
Xung quanh tràn ngập một màu hồng phấn.
Các thị vệ khác liên tục nhìn Kiến Nhất đại nhân nhà mình bằng ánh mắt kì quái.
Không phải là uống nhầm thuốc đi?
- Đại... đại nhân...
Có một thị vệ thật sự không thể nhịn được nữa, rụt rè lên tiếng gọi.
- Hửm? Người huynh đệ, có chuyện gì?
Kiến Nhất quay đầu nhìn tên thị vệ, không những thế còn miễn phí cho hắn một nụ cười tự cho là mỹ lệ nhất.
Mỗ thị vệ rùng mình một cái, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Không phải Kiến Nhất đại nhân có ý với hắn đấy chứ?
Ô ô ô...
Không thể được a!
Ở nhà hắn đã có thê tử và một nữ nhi rồi nha.
- Đại nhân... người... quên mặc quần rồi!!
Thị vệ thật cố gắng mới phun ra được một câu, sau đó nhắm mắt bịt tai chạy đi.
Chỉ mấy giây đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Không thể tưởng tượng được.
Một Kiến Nhất thường ngày coi trọng vẻ bề ngoài hôm nay lại quên... mặc quần!
Nói ra ai tin?
Cũng tại người nào đó. Buổi sáng lúc thay y phục tâm hồn bay tận đẩu đâu, chỉ biết ngơ ngẩn ngoác miệng cười.
Giờ thì hay rồi.
Đến quần cũng không mặc.
- ....
Kiến Nhất đứng tại chỗ im lặng, khuôn mặt tuấn lãng, nho nhã dần xám ngắt lại.
Có cơn gió nhẹ thổi qua...
Vạt áo màu xanh lục uyển chuyển bay lên...
Bờ mông trắng ngần như ẩn như hiện.
A...
Thảo nào hôm nay hắn thấy mát mẻ lạ thường.
Một khắc thời gian sau.
Bức tượng đá mang tên Kiến Nhất rốt cuộc cũng chịu di chuyển.
Hắn bình tĩnh nhấc chân đi về phía tiểu viện của mình.
Mỗi bước đi đều thể hiện khí độ bất phàm, bộ bộ sinh liên. Khuôn mặt vẫn giữ nụ cười chuẩn mực, tóc đen bay múa trong không trung.
Về mặc quần cũng phải có phong phạm cao quý nha.
Không thể hời hợt mà đánh mất hình tượng được...
---------------------------
Về phía bên Nguyệt Tích Lương. Tối hôm qua khi về phòng nàng đã bắt tay vào công cuộc vẽ Long cung đồ.
Thức nguyên cả đêm, hai con mắt linh động, xinh đẹp của nàng đã biến thành mắt gấu mèo.
Thành ra khi ngồi ăn sáng cùng với Bắc Mạc Quân, hắn cứ thi thoảng lại liếc nhìn nàng, khóe môi vểnh lên.
Hiển nhiên là đang cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Hừ!
Cứ cười đi!
Lão nương sẽ vẽ luôn ngươi vào tác phẩm của mình...
Đang lúc bầu không khí chìm vào trong im lặng, một thị vệ hớt hải chạy vào bẩm báo với Bắc Mạc Quân.
- Vương gia, có công công ở trong cung đến.
- Công công?
Hắn nhíu mày đặt bát đũa trên tay xuống bàn.
Phái cả công công đến phủ, phụ hoàng hẳn là có việc gấp.
- Cho hắn vào đây.
- Vâng!
Thị vệ cung kính lĩnh mệnh lui ra ngoài.
Một lúc sau, thân hình béo ục ịch quen thuộc của Trương công công xuất hiện trong tầm mắt Bắc Mạc Quân.
- Tham kiến vương gia~
Vẫn là giọng nói yểu điệu và the thé ấy.
Tay cầm chén trà của hắn khẽ run rẩy, khuôn mặt vốn đen nay còn đen hơn.
Nếu không nhầm, hắn đã từng nói với phụ hoàng là cách chức tên này rồi cơ mà.
Cớ sao vẫn còn gặp phải?
Trương công công là ai chứ? Sống trong cung bao nhiêu năm đã quen nhìn sắc mặt của người khác.
Hắn chỉ cần liếc mắt liền nhận thấy Bắc Mạc Quân đang có xu thế nổi giận. Bèn lôi ra cái khăn tay, chấm chấm nước mắt ủy khuất nói.
- Ô ô ô, vương gia sao lại vô tình như vậy? Sao lại nỡ lòng cắt đi miếng cơm manh áo của lão nô? Dù gì thì lão nô và người cũng có... vài năm tình cảm nồng đậm a. Đêm của ba năm trước, người không muốn chịu trách nhiệm hay sao~
Trương công công phải nói là có tài diễn kịch đến xuất quỷ nhập thần.
Giọng nói bi thương kết hợp với khuôn mặt ' diễm lệ ' vương đầy nước mắt quả thật là hoa lê đái vũ .
Phụt!
Nguyệt Tích Lương đang ngồi bên cạnh uống trà trực tiếp phun hết vào mặt Bắc Mạc Quân.
- Khụ khụ!
Nàng xấu hổ ho khan hai tiếng, vỗ vai hắn cảm thán.
- Vẫn biết ngươi đoạn tay áo. Nhưng không ngờ... khẩu vị lại mặn như vậy...
Nàng nhìn đi nhìn lại nhan sắc của Trương công công, quả thật là không dám khen tặng.
Vậy mà Bắc Mạc Quân còn có thể...
Bụng có đói cũng không nên ăn quàng như vậy nha.
- Ta nói này Bắc Mạc Quân. Ngươi nên chịu trách nhiệm với... ách?
- Lão nô họ Trương.
Trương công công vội vàng tiếp lời.
Nguyệt Tích Lương gật gật đầu.
- Nga~ Ngươi nên chịu trách nhiệm với Trương tỷ tỷ đi. Không thể để người ta phải chịu ủy khuất được. Ta thấy vị trí trắc phi kia rất phù hợp với tỷ tỷ nha...
Rắc!
Nghe đến đây, Bắc Mạc Quân thật không khách khí bóp nát chén trà trên tay.
Khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm đến đáng sợ.
Hắn ban cho Trương công công một đạo ánh mắt sắc lạnh.
- Sao bổn vương nhớ, ba năm trước đây có ai đó nhìn trộm bổn vương thay y phục ở trong phòng? Hửm?
Còn bắt hắn chịu trách nhiệm?
Con mẹ nó!
Hắn không rút đao giết chết tên bất nam bất nữ này là còn may.
- Hắc hắc!
Trương công công che miệng cười gượng.
Vương gia vẫn còn nhớ rõ ghê nha.
- Còn ngươi nữa...
Bắc Mạc Quân quay sang nhìn Nguyệt Tích Lương với gương mặt đầy nước trà.
Hắn đưa tay véo cái má phúng phính của nàng làm cho biến dạng.
- Không biết gì thì đừng nói linh tinh!
- A... ỏ ay a! ( A... bỏ tay ra! )
Nguyệt Tích Lương nước mắt lưng tròng đá vào chân Bắc Mạc Quân.
Không những mông của nàng, bây giờ đến cả má cũng bị hắn hành hạ.
Nhìn nàng có dễ bắt nạt thế sao? Hừ hừ!
Bắc Mạc Quân nhìn thấy nữ hài tử trước mặt sắp khóc đến nơi mới lưu luyến thả tay ra.
Da tiểu chút chít này hảo mềm mịn.
Nguyệt Tích Lương bất mãn xoa xoa cái má đỏ ửng, âm thầm dơ lên ngón giữa, cũng không thèm làm gì nữa.
Đợi nàng lớn thêm một chút, xem nàng có chỉnh chết hắn không?!
Bắc Mạc Quân lúc này đã lấy ra cái khăn lau sạch nước trên mặt, ngước mắt hỏi Trương công công.
- Nói đi! đến đây có chuyện gì?
Thần sắc của Trương công công cũng trở nên nghiêm túc lạ thường, hắn trả lời.
- Chiều nay đoàn sứ giả của đế quốc Mạc Thanh sẽ tiến vào Cảnh Lăng...
- Bất ngờ như vậy?
Bắc Mạc Quân ngạc nhiên.
Trương công công gật đầu.
- Nghe nói đã âm thầm khởi hành từ lúc gửi thư muốn cầu thân. Hơn nữa...
- Sao?
- Thụy Miên công chúa cũng sẽ đến!
Cái gì mà nhẹ nhàng chứ?
Nhẹ nhàng cái rắm!
Trưa hôm sau, Triển Chính Hi tỉnh dậy ở trên giường chỉ thấy toàn thân đau nhức đến nỗi không thể động đậy.
Trên người toàn là dấu vết hoan ái còn lưu lại.
Ai đó tối hôm qua thật không biết chừng mực, đòi hỏi hết lần này đến lần khác cho đến khi hắn bất tỉnh mới thôi.
A a a a
Kiến Nhất khốn khiếp!
Lão tử quyết không tha cho ngươi!!
..........
Trong khi Triển Chính Hi ở trong phòng đang không ngừng chửi bới thì Kiến Nhất đã thức dậy từ sớm đi làm công vụ.
Phải nói hôm nay tâm tình của hắn không tệ.
Mặt cười sắp thành một đóa hoa cúc đến nơi.
Xung quanh tràn ngập một màu hồng phấn.
Các thị vệ khác liên tục nhìn Kiến Nhất đại nhân nhà mình bằng ánh mắt kì quái.
Không phải là uống nhầm thuốc đi?
- Đại... đại nhân...
Có một thị vệ thật sự không thể nhịn được nữa, rụt rè lên tiếng gọi.
- Hửm? Người huynh đệ, có chuyện gì?
Kiến Nhất quay đầu nhìn tên thị vệ, không những thế còn miễn phí cho hắn một nụ cười tự cho là mỹ lệ nhất.
Mỗ thị vệ rùng mình một cái, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Không phải Kiến Nhất đại nhân có ý với hắn đấy chứ?
Ô ô ô...
Không thể được a!
Ở nhà hắn đã có thê tử và một nữ nhi rồi nha.
- Đại nhân... người... quên mặc quần rồi!!
Thị vệ thật cố gắng mới phun ra được một câu, sau đó nhắm mắt bịt tai chạy đi.
Chỉ mấy giây đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Không thể tưởng tượng được.
Một Kiến Nhất thường ngày coi trọng vẻ bề ngoài hôm nay lại quên... mặc quần!
Nói ra ai tin?
Cũng tại người nào đó. Buổi sáng lúc thay y phục tâm hồn bay tận đẩu đâu, chỉ biết ngơ ngẩn ngoác miệng cười.
Giờ thì hay rồi.
Đến quần cũng không mặc.
- ....
Kiến Nhất đứng tại chỗ im lặng, khuôn mặt tuấn lãng, nho nhã dần xám ngắt lại.
Có cơn gió nhẹ thổi qua...
Vạt áo màu xanh lục uyển chuyển bay lên...
Bờ mông trắng ngần như ẩn như hiện.
A...
Thảo nào hôm nay hắn thấy mát mẻ lạ thường.
Một khắc thời gian sau.
Bức tượng đá mang tên Kiến Nhất rốt cuộc cũng chịu di chuyển.
Hắn bình tĩnh nhấc chân đi về phía tiểu viện của mình.
Mỗi bước đi đều thể hiện khí độ bất phàm, bộ bộ sinh liên. Khuôn mặt vẫn giữ nụ cười chuẩn mực, tóc đen bay múa trong không trung.
Về mặc quần cũng phải có phong phạm cao quý nha.
Không thể hời hợt mà đánh mất hình tượng được...
---------------------------
Về phía bên Nguyệt Tích Lương. Tối hôm qua khi về phòng nàng đã bắt tay vào công cuộc vẽ Long cung đồ.
Thức nguyên cả đêm, hai con mắt linh động, xinh đẹp của nàng đã biến thành mắt gấu mèo.
Thành ra khi ngồi ăn sáng cùng với Bắc Mạc Quân, hắn cứ thi thoảng lại liếc nhìn nàng, khóe môi vểnh lên.
Hiển nhiên là đang cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Hừ!
Cứ cười đi!
Lão nương sẽ vẽ luôn ngươi vào tác phẩm của mình...
Đang lúc bầu không khí chìm vào trong im lặng, một thị vệ hớt hải chạy vào bẩm báo với Bắc Mạc Quân.
- Vương gia, có công công ở trong cung đến.
- Công công?
Hắn nhíu mày đặt bát đũa trên tay xuống bàn.
Phái cả công công đến phủ, phụ hoàng hẳn là có việc gấp.
- Cho hắn vào đây.
- Vâng!
Thị vệ cung kính lĩnh mệnh lui ra ngoài.
Một lúc sau, thân hình béo ục ịch quen thuộc của Trương công công xuất hiện trong tầm mắt Bắc Mạc Quân.
- Tham kiến vương gia~
Vẫn là giọng nói yểu điệu và the thé ấy.
Tay cầm chén trà của hắn khẽ run rẩy, khuôn mặt vốn đen nay còn đen hơn.
Nếu không nhầm, hắn đã từng nói với phụ hoàng là cách chức tên này rồi cơ mà.
Cớ sao vẫn còn gặp phải?
Trương công công là ai chứ? Sống trong cung bao nhiêu năm đã quen nhìn sắc mặt của người khác.
Hắn chỉ cần liếc mắt liền nhận thấy Bắc Mạc Quân đang có xu thế nổi giận. Bèn lôi ra cái khăn tay, chấm chấm nước mắt ủy khuất nói.
- Ô ô ô, vương gia sao lại vô tình như vậy? Sao lại nỡ lòng cắt đi miếng cơm manh áo của lão nô? Dù gì thì lão nô và người cũng có... vài năm tình cảm nồng đậm a. Đêm của ba năm trước, người không muốn chịu trách nhiệm hay sao~
Trương công công phải nói là có tài diễn kịch đến xuất quỷ nhập thần.
Giọng nói bi thương kết hợp với khuôn mặt ' diễm lệ ' vương đầy nước mắt quả thật là hoa lê đái vũ .
Phụt!
Nguyệt Tích Lương đang ngồi bên cạnh uống trà trực tiếp phun hết vào mặt Bắc Mạc Quân.
- Khụ khụ!
Nàng xấu hổ ho khan hai tiếng, vỗ vai hắn cảm thán.
- Vẫn biết ngươi đoạn tay áo. Nhưng không ngờ... khẩu vị lại mặn như vậy...
Nàng nhìn đi nhìn lại nhan sắc của Trương công công, quả thật là không dám khen tặng.
Vậy mà Bắc Mạc Quân còn có thể...
Bụng có đói cũng không nên ăn quàng như vậy nha.
- Ta nói này Bắc Mạc Quân. Ngươi nên chịu trách nhiệm với... ách?
- Lão nô họ Trương.
Trương công công vội vàng tiếp lời.
Nguyệt Tích Lương gật gật đầu.
- Nga~ Ngươi nên chịu trách nhiệm với Trương tỷ tỷ đi. Không thể để người ta phải chịu ủy khuất được. Ta thấy vị trí trắc phi kia rất phù hợp với tỷ tỷ nha...
Rắc!
Nghe đến đây, Bắc Mạc Quân thật không khách khí bóp nát chén trà trên tay.
Khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm đến đáng sợ.
Hắn ban cho Trương công công một đạo ánh mắt sắc lạnh.
- Sao bổn vương nhớ, ba năm trước đây có ai đó nhìn trộm bổn vương thay y phục ở trong phòng? Hửm?
Còn bắt hắn chịu trách nhiệm?
Con mẹ nó!
Hắn không rút đao giết chết tên bất nam bất nữ này là còn may.
- Hắc hắc!
Trương công công che miệng cười gượng.
Vương gia vẫn còn nhớ rõ ghê nha.
- Còn ngươi nữa...
Bắc Mạc Quân quay sang nhìn Nguyệt Tích Lương với gương mặt đầy nước trà.
Hắn đưa tay véo cái má phúng phính của nàng làm cho biến dạng.
- Không biết gì thì đừng nói linh tinh!
- A... ỏ ay a! ( A... bỏ tay ra! )
Nguyệt Tích Lương nước mắt lưng tròng đá vào chân Bắc Mạc Quân.
Không những mông của nàng, bây giờ đến cả má cũng bị hắn hành hạ.
Nhìn nàng có dễ bắt nạt thế sao? Hừ hừ!
Bắc Mạc Quân nhìn thấy nữ hài tử trước mặt sắp khóc đến nơi mới lưu luyến thả tay ra.
Da tiểu chút chít này hảo mềm mịn.
Nguyệt Tích Lương bất mãn xoa xoa cái má đỏ ửng, âm thầm dơ lên ngón giữa, cũng không thèm làm gì nữa.
Đợi nàng lớn thêm một chút, xem nàng có chỉnh chết hắn không?!
Bắc Mạc Quân lúc này đã lấy ra cái khăn lau sạch nước trên mặt, ngước mắt hỏi Trương công công.
- Nói đi! đến đây có chuyện gì?
Thần sắc của Trương công công cũng trở nên nghiêm túc lạ thường, hắn trả lời.
- Chiều nay đoàn sứ giả của đế quốc Mạc Thanh sẽ tiến vào Cảnh Lăng...
- Bất ngờ như vậy?
Bắc Mạc Quân ngạc nhiên.
Trương công công gật đầu.
- Nghe nói đã âm thầm khởi hành từ lúc gửi thư muốn cầu thân. Hơn nữa...
- Sao?
- Thụy Miên công chúa cũng sẽ đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.