Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 301
Trang Aya
09/05/2020
Mi tâm Nguyệt Tích Lương nhăn thành một đoàn, nàng lạnh lùng trừng Thao Thiết, lời nói len lỏi qua từng kẽ răng.
- " Vị đại thúc này, ngươi hạ thủ cũng nên biết chừng mực, không phải ai ngươi cũng có thể giết được! "
Thao Thiết vứt mảnh đá vụn trên tay đi, không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, làm hắn lỡ mất thời cơ tốt nhất để lấy mạng Hàn Uy. Hắn nén tức giận, âm tàn cười một tiếng, khinh thường nói.
- " Lôi đài có quy tắc của lôi đài, Hàn Uy chưa nhận thua, ta vẫn phải đánh với hắn. Tiểu tử, ngươi chạy lên đây là đã phạm quy, mau đi xuống! "
Nguyệt Tích Lương cũng bão nổi, không hề kiêng dè phản bác.
- " Hừ, bổn thiếu gia tưởng người của Thần Minh cung thánh thiện cỡ nào, hóa ra cũng chỉ như vậy! Hiểm độc không kém tà phái chúng ta! Ta nói không được đánh chính là không được đánh, ngươi xem..... "
Vừa nói, nàng vừa tránh sang bên để lộ Hàn Uy đang suy yếu đứng phía sau, thập phần vô sỉ vênh mặt.
- " Hàn thúc thúc đã ra khỏi lôi đài, theo lý trận đấu đã kết thúc! "
Thao Thiết và quần chúng vây xem không khỏi ngỡ ngàng, mắt nhìn xuống dưới, chợt nhận ra chân trái Hàn Uy không biết từ bao giờ đã đặt ngoài lôi đài, vừa vặn không thừa cũng không thiếu.
Gặp quỷ!
Vừa rồi chắc chắn, đảm bảo, trăm phần trăm hắn vẫn còn ở trên lôi đài có được hay không?
Thao Thiết phẫn nộ muốn chết, ánh mắt hắn như hàng vạn lợi kiếm, hung hăng đâm Nguyệt Tích Lương trong vô hình. Hắn gầm nhẹ.
- " Là ngươi đã giở trò quỷ?! "
Không phải là nghi vấn mà là khẳng định. Không là Nguyệt Tích Lương thì còn ai vào đây nữa?
Nguyệt Tích Lương nhún nhún vai, cực kỳ vô tội bĩu môi.
- " Ngươi đừng có ngậm máu phun người. Ngươi có chứng cứ hay không? Có thì đưa ra, không có thì không được sủa bậy nha ~ "
So độ vô sỉ, nàng sẽ cho bọn hắn biết thế nào là bà tổ của vô sỉ!
- " Ngươi..... "
Đúng là hắn không có chứng cứ.
Thao Thiết giận dữ công tâm, cổ họng truyền đến từng đợt ngai ngái vị máu nhưng rất nhanh hắn đã nuốt trở lại. Không, hắn không thể tức hộc máu ở đây, rất mất thể diện!
- " Không phải tất cả mọi người đều thấy tận mắt sao? "
Thao Thiết cuối cùng cũng không đánh mất trí thông minh của mình, hắn lặp tức muốn dùng số đông đè ép Nguyệt Tích Lương. Chỉ đáng tiếc, Nguyệt Tích Lương không những không sợ hãi mà còn rất bình thản.
- " Hửm? Vậy ư? "
Nguyệt Tích Lương kéo dài giọng, tầm mắt đảo một lượt quanh Vọng Huyền Nhai, từ từ, chậm rãi mở miệng.
- " Các ngươi có nhìn thấy hay không? Nói cho Tả hộ pháp nghe? "
Kình Sâm không cần nàng ra dấu đã biết cách phối hợp dùng nội lực tạo thành uy áp, âm thầm cảnh cáo mọi người. Ý tứ rằng: các ngươi thử nói một câu không đúng xem, ta có cắt lưỡi các ngươi không?!
Thần kinh tất cả cá nhân không tự chủ bị kéo căng, sợ hãi đến nỗi mồ hôi rơi đầy đầu. Những kẻ yếu hơn thậm chí còn run lẩy bẩy, chân trụ không vững, ngã ngửa.
Bọn hắn nhiều mắt nhìn nhau, đồng thời lên tiếng.
- " Vừa rồi loạn quá, không nhìn thấy gì! "
- " Đúng đúng, không nhìn thấy gì! "
Càng quá đáng hơn, phía tà phái thi nhau tố cáo.
- " Ta thấy Hàn Uy ra khỏi lôi đài từ trước rồi, Thần Minh cung hiếp người quá đáng! "
- " Thần Minh cung ngụy quân tử! "
- " Thần Minh cung đổi trắng thay đen! "
Thao Thiết hai mắt trợn tròn, khuôn mặt vặn vẹo biến dạng, khó coi như thể ăn phải ruồi.
Đổi trắng thay đen? Mẹ nó! Là ai mới là đổi trắng thay đen? Các ngươi có còn nói lý hay không?!
Nguyệt Tích Lương đắc ý nhếch lông mày, giả bộ khoan dung độ lượng phẩy tay.
- " Thôi được rồi, ta nể mặt ngươi đã già cả, ngươi nhầm lẫn ta không so đo với ngươi. Hàn thúc thua rồi, ngươi không được đấu với hắn nữa. "
Khóe môi Thao Thiết giật giật, hắn mới có hơn bốn mươi tuổi, chưa có gia quyến, vẫn là thân xử nam, già ở đâu?! Nói như vậy, hắn hờn cho xem! .
Thao Thiết hít vào một hơi thật sâu ròi thở ra, lặp đi lặp lại mấy lần mới bình tĩnh được. Hắn thực không tình nguyện nói.
- " Vậy được, chúng ta tiếp tục đấu võ. Còn có ai muốn lên chiến một trận với ta?! "
Hàn Uy hắn tạm thời buông tha, còn các đệ tử Quỷ Âm môn khác, hắn sẽ xử lý nhanh hơn, tránh lại bị tiểu tử kia phá đám.
Nguyệt Tích Lương thô lỗ ngoáy ngoáy lỗ tai, cất lời.
- " Ngươi mù à? Không thấy bổn thiếu gia đang đứng ở đây sao? "
Mới đầu Thao Thiết hơi kinh ngạc nhìn nàng, sau đó thì hắn nở nụ cười hiểm độc.
- " Ngươi muốn khiêu chiến ta? "
Đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Nếu ngươi đã không có mắt, một lòng muốn chết thì cũng đừng oán ta!
Nguyệt Tích Lương nhe hàm răng trắng sáng như trân châu, bề ngoài xinh đẹp ưa nhìn nhưng câu nói lại tức chết người không đền mạng.
- " Ngươi lải nhải rất nhiều, y hệt nữ nhân, chiến thì chiến đi! "
Thao Thiết: " ....... "
Hắn sắp bị bức đến điên rồi!
Ngay lúc Thao Thiết và Nguyệt Tích Lương định xông vào tỷ thí thì Hàn Uy vội vàng hô to.
- " Khoan đã! Môn.... Nguyệt tiểu tử cẩn thận! Thao Thiết hắn sử dụng ám khí ám toán! "
Nguyệt Tích Lương khựng người lại, khó tin hỏi.
- " Ám khí? "
Hàn Uy gật mạnh đầu xác nhận, trong lòng bất bình không thôi. Nếu không phải Thao Thiết dùng ám khí lặng lẽ ám toán hắn, còn lâu hắn mới thua. Luận võ công cùng nội lực, hắn xa xa hơn y.
Thao Thiết mặt không đổi sắc, không chột dạ, đường đường chính chính trả lời thay.
- " Quy tắc lôi đài không quy định không được sử dụng ám khí. Binh bất yếm trá! Không đề phòng được là do ngươi bất tài. "
Hàn Uy im lặng không nói, một mực lo lắng nhìn Nguyệt Tích Lương.
Mà nàng, không biết đang suy nghĩ cái gì híp mắt phượng, môi đỏ mấp máy.
- " Được sử dụng ám khí, vậy..... độc thì sao? "
Hàn Uy hai mắt sáng ngời. Hắn quên mất, môn chủ là cao thủ độc dược. Nếu được dùng độc trên lôi đài....
Trực giác Thao Thiết cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn đã đâm lao thì phải theo lao, cắn răng nói.
- " Độc dược cũng được cho phép. "
Nga ~
Nghe vậy, Nguyệt Tích Lương ngoài dự liệu của mọi người thu hồi tư thế chuẩn bị chiến đấu, cũng tra luôn kiếm vào vỏ, vuốt vuốt tóc mai, có chút khiển trách Thao Thiết.
- " Sao ngươi không nói sớm..... "
Ngừng một lúc, nàng cười tít mắt bồi thêm.
- " Không cần đánh nữa, ngươi thua rồi! "
Thao Thiết trực tiếp ngốc lăng.
- " Cái gì? "
Nguyệt Tích Lương kiên nhẫn nhắc lại, ngón tay chỉ vào cổ hắn.
- " Ta nói, ngươi thua rồi, kiểm tra thử mà xem... "
Thao Thiết theo phản xạ có điều kiện giơ tay sờ vào vùng cổ, đột ngột chạm đến thứ kim châm mảnh như sợi tóc, lành lạnh, ghim sâu vào da thịt hắn.
Thao Thiết biến sắc mặt, trở tay rút kim châm ra, lại phát giác đầu kim châm dính chút máu tím đen, hiển nhiên có tẩm độc. Hắn loạng choạng vài bước, kinh hãi lắp bắp.
- " Từ.... bao giờ? "
Từ bao giờ hắn trúng chiêu? Hắn còn không có lấy một tia cảm giác nhói hay đau đớn.
Nguyệt Tích Lương chớp mắt đẹp, thành thật đáp.
- " Ngay vừa rồi đó. "
Khi nàng thu hồi tư thế, nàng thuận tiện vung tay, kim châm thiết kế nhỏ gọn lại bôi thuốc tê, phi thường tiện lợi. Thắng không tốn sức là loại nàng thích nhất!
- " Ngươi..... "
Phịch!
Thao Thiết chỉ hộc ra được một từ, thân thể đã thẳng tắp ngã xuống, thất khiếu chảy máu mà chết. Đến chết, hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại bại dưới tay thiếu niên vô danh tiểu tốt trước mặt. Ở dương gian hắn không biết, hắn đành phải xuống địa ngục mà hỏi Diêm vương thôi.
Nguyệt Tích Lương vân vê cằm, đánh giá thảm trạng của Thao Thiết, không hài lòng lắc đầu.
- " Xem ra việc bôi thuốc tê làm giảm công hiệu của độc dược. Hắn chết thư thái chưa kìa! "
Thao Thiết giết mấy đệ tử của Quỷ Âm môn, nàng chỉ lấy mạng đền mạng, không ai dám hé nửa lời.
Người phía dưới đã bắt đầu nhận thấy sự đáng sợ của thiếu niên bạch y tuyệt sắc Nguyệt Tích Lương, nhất thời không ai dám thượng lôi đài.
Đùa sao? Độc nàng lợi hại như thế! Bọn hắn còn chưa muốn chết!
Kình Sâm thì càng không phải nói, môn chủ đã ở, hắn ngược lại không cần phải lên làm gì. Thế khác nào người mình tự đánh người mình đâu cơ chứ....
Nguyệt Tích Lương nhàm chán đứng giữa lôi đài, đợi nửa nén hương vẫn không có ai tuyên chiến. Nàng liền không lãng phí thời gian, quay sang phía Mạc Kinh Thiên, ôm quyền.
- " Mạc thiếu chủ, xin chỉ giáo nhiều hơn! "
- " Vị đại thúc này, ngươi hạ thủ cũng nên biết chừng mực, không phải ai ngươi cũng có thể giết được! "
Thao Thiết vứt mảnh đá vụn trên tay đi, không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, làm hắn lỡ mất thời cơ tốt nhất để lấy mạng Hàn Uy. Hắn nén tức giận, âm tàn cười một tiếng, khinh thường nói.
- " Lôi đài có quy tắc của lôi đài, Hàn Uy chưa nhận thua, ta vẫn phải đánh với hắn. Tiểu tử, ngươi chạy lên đây là đã phạm quy, mau đi xuống! "
Nguyệt Tích Lương cũng bão nổi, không hề kiêng dè phản bác.
- " Hừ, bổn thiếu gia tưởng người của Thần Minh cung thánh thiện cỡ nào, hóa ra cũng chỉ như vậy! Hiểm độc không kém tà phái chúng ta! Ta nói không được đánh chính là không được đánh, ngươi xem..... "
Vừa nói, nàng vừa tránh sang bên để lộ Hàn Uy đang suy yếu đứng phía sau, thập phần vô sỉ vênh mặt.
- " Hàn thúc thúc đã ra khỏi lôi đài, theo lý trận đấu đã kết thúc! "
Thao Thiết và quần chúng vây xem không khỏi ngỡ ngàng, mắt nhìn xuống dưới, chợt nhận ra chân trái Hàn Uy không biết từ bao giờ đã đặt ngoài lôi đài, vừa vặn không thừa cũng không thiếu.
Gặp quỷ!
Vừa rồi chắc chắn, đảm bảo, trăm phần trăm hắn vẫn còn ở trên lôi đài có được hay không?
Thao Thiết phẫn nộ muốn chết, ánh mắt hắn như hàng vạn lợi kiếm, hung hăng đâm Nguyệt Tích Lương trong vô hình. Hắn gầm nhẹ.
- " Là ngươi đã giở trò quỷ?! "
Không phải là nghi vấn mà là khẳng định. Không là Nguyệt Tích Lương thì còn ai vào đây nữa?
Nguyệt Tích Lương nhún nhún vai, cực kỳ vô tội bĩu môi.
- " Ngươi đừng có ngậm máu phun người. Ngươi có chứng cứ hay không? Có thì đưa ra, không có thì không được sủa bậy nha ~ "
So độ vô sỉ, nàng sẽ cho bọn hắn biết thế nào là bà tổ của vô sỉ!
- " Ngươi..... "
Đúng là hắn không có chứng cứ.
Thao Thiết giận dữ công tâm, cổ họng truyền đến từng đợt ngai ngái vị máu nhưng rất nhanh hắn đã nuốt trở lại. Không, hắn không thể tức hộc máu ở đây, rất mất thể diện!
- " Không phải tất cả mọi người đều thấy tận mắt sao? "
Thao Thiết cuối cùng cũng không đánh mất trí thông minh của mình, hắn lặp tức muốn dùng số đông đè ép Nguyệt Tích Lương. Chỉ đáng tiếc, Nguyệt Tích Lương không những không sợ hãi mà còn rất bình thản.
- " Hửm? Vậy ư? "
Nguyệt Tích Lương kéo dài giọng, tầm mắt đảo một lượt quanh Vọng Huyền Nhai, từ từ, chậm rãi mở miệng.
- " Các ngươi có nhìn thấy hay không? Nói cho Tả hộ pháp nghe? "
Kình Sâm không cần nàng ra dấu đã biết cách phối hợp dùng nội lực tạo thành uy áp, âm thầm cảnh cáo mọi người. Ý tứ rằng: các ngươi thử nói một câu không đúng xem, ta có cắt lưỡi các ngươi không?!
Thần kinh tất cả cá nhân không tự chủ bị kéo căng, sợ hãi đến nỗi mồ hôi rơi đầy đầu. Những kẻ yếu hơn thậm chí còn run lẩy bẩy, chân trụ không vững, ngã ngửa.
Bọn hắn nhiều mắt nhìn nhau, đồng thời lên tiếng.
- " Vừa rồi loạn quá, không nhìn thấy gì! "
- " Đúng đúng, không nhìn thấy gì! "
Càng quá đáng hơn, phía tà phái thi nhau tố cáo.
- " Ta thấy Hàn Uy ra khỏi lôi đài từ trước rồi, Thần Minh cung hiếp người quá đáng! "
- " Thần Minh cung ngụy quân tử! "
- " Thần Minh cung đổi trắng thay đen! "
Thao Thiết hai mắt trợn tròn, khuôn mặt vặn vẹo biến dạng, khó coi như thể ăn phải ruồi.
Đổi trắng thay đen? Mẹ nó! Là ai mới là đổi trắng thay đen? Các ngươi có còn nói lý hay không?!
Nguyệt Tích Lương đắc ý nhếch lông mày, giả bộ khoan dung độ lượng phẩy tay.
- " Thôi được rồi, ta nể mặt ngươi đã già cả, ngươi nhầm lẫn ta không so đo với ngươi. Hàn thúc thua rồi, ngươi không được đấu với hắn nữa. "
Khóe môi Thao Thiết giật giật, hắn mới có hơn bốn mươi tuổi, chưa có gia quyến, vẫn là thân xử nam, già ở đâu?! Nói như vậy, hắn hờn cho xem! .
Thao Thiết hít vào một hơi thật sâu ròi thở ra, lặp đi lặp lại mấy lần mới bình tĩnh được. Hắn thực không tình nguyện nói.
- " Vậy được, chúng ta tiếp tục đấu võ. Còn có ai muốn lên chiến một trận với ta?! "
Hàn Uy hắn tạm thời buông tha, còn các đệ tử Quỷ Âm môn khác, hắn sẽ xử lý nhanh hơn, tránh lại bị tiểu tử kia phá đám.
Nguyệt Tích Lương thô lỗ ngoáy ngoáy lỗ tai, cất lời.
- " Ngươi mù à? Không thấy bổn thiếu gia đang đứng ở đây sao? "
Mới đầu Thao Thiết hơi kinh ngạc nhìn nàng, sau đó thì hắn nở nụ cười hiểm độc.
- " Ngươi muốn khiêu chiến ta? "
Đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Nếu ngươi đã không có mắt, một lòng muốn chết thì cũng đừng oán ta!
Nguyệt Tích Lương nhe hàm răng trắng sáng như trân châu, bề ngoài xinh đẹp ưa nhìn nhưng câu nói lại tức chết người không đền mạng.
- " Ngươi lải nhải rất nhiều, y hệt nữ nhân, chiến thì chiến đi! "
Thao Thiết: " ....... "
Hắn sắp bị bức đến điên rồi!
Ngay lúc Thao Thiết và Nguyệt Tích Lương định xông vào tỷ thí thì Hàn Uy vội vàng hô to.
- " Khoan đã! Môn.... Nguyệt tiểu tử cẩn thận! Thao Thiết hắn sử dụng ám khí ám toán! "
Nguyệt Tích Lương khựng người lại, khó tin hỏi.
- " Ám khí? "
Hàn Uy gật mạnh đầu xác nhận, trong lòng bất bình không thôi. Nếu không phải Thao Thiết dùng ám khí lặng lẽ ám toán hắn, còn lâu hắn mới thua. Luận võ công cùng nội lực, hắn xa xa hơn y.
Thao Thiết mặt không đổi sắc, không chột dạ, đường đường chính chính trả lời thay.
- " Quy tắc lôi đài không quy định không được sử dụng ám khí. Binh bất yếm trá! Không đề phòng được là do ngươi bất tài. "
Hàn Uy im lặng không nói, một mực lo lắng nhìn Nguyệt Tích Lương.
Mà nàng, không biết đang suy nghĩ cái gì híp mắt phượng, môi đỏ mấp máy.
- " Được sử dụng ám khí, vậy..... độc thì sao? "
Hàn Uy hai mắt sáng ngời. Hắn quên mất, môn chủ là cao thủ độc dược. Nếu được dùng độc trên lôi đài....
Trực giác Thao Thiết cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn đã đâm lao thì phải theo lao, cắn răng nói.
- " Độc dược cũng được cho phép. "
Nga ~
Nghe vậy, Nguyệt Tích Lương ngoài dự liệu của mọi người thu hồi tư thế chuẩn bị chiến đấu, cũng tra luôn kiếm vào vỏ, vuốt vuốt tóc mai, có chút khiển trách Thao Thiết.
- " Sao ngươi không nói sớm..... "
Ngừng một lúc, nàng cười tít mắt bồi thêm.
- " Không cần đánh nữa, ngươi thua rồi! "
Thao Thiết trực tiếp ngốc lăng.
- " Cái gì? "
Nguyệt Tích Lương kiên nhẫn nhắc lại, ngón tay chỉ vào cổ hắn.
- " Ta nói, ngươi thua rồi, kiểm tra thử mà xem... "
Thao Thiết theo phản xạ có điều kiện giơ tay sờ vào vùng cổ, đột ngột chạm đến thứ kim châm mảnh như sợi tóc, lành lạnh, ghim sâu vào da thịt hắn.
Thao Thiết biến sắc mặt, trở tay rút kim châm ra, lại phát giác đầu kim châm dính chút máu tím đen, hiển nhiên có tẩm độc. Hắn loạng choạng vài bước, kinh hãi lắp bắp.
- " Từ.... bao giờ? "
Từ bao giờ hắn trúng chiêu? Hắn còn không có lấy một tia cảm giác nhói hay đau đớn.
Nguyệt Tích Lương chớp mắt đẹp, thành thật đáp.
- " Ngay vừa rồi đó. "
Khi nàng thu hồi tư thế, nàng thuận tiện vung tay, kim châm thiết kế nhỏ gọn lại bôi thuốc tê, phi thường tiện lợi. Thắng không tốn sức là loại nàng thích nhất!
- " Ngươi..... "
Phịch!
Thao Thiết chỉ hộc ra được một từ, thân thể đã thẳng tắp ngã xuống, thất khiếu chảy máu mà chết. Đến chết, hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại bại dưới tay thiếu niên vô danh tiểu tốt trước mặt. Ở dương gian hắn không biết, hắn đành phải xuống địa ngục mà hỏi Diêm vương thôi.
Nguyệt Tích Lương vân vê cằm, đánh giá thảm trạng của Thao Thiết, không hài lòng lắc đầu.
- " Xem ra việc bôi thuốc tê làm giảm công hiệu của độc dược. Hắn chết thư thái chưa kìa! "
Thao Thiết giết mấy đệ tử của Quỷ Âm môn, nàng chỉ lấy mạng đền mạng, không ai dám hé nửa lời.
Người phía dưới đã bắt đầu nhận thấy sự đáng sợ của thiếu niên bạch y tuyệt sắc Nguyệt Tích Lương, nhất thời không ai dám thượng lôi đài.
Đùa sao? Độc nàng lợi hại như thế! Bọn hắn còn chưa muốn chết!
Kình Sâm thì càng không phải nói, môn chủ đã ở, hắn ngược lại không cần phải lên làm gì. Thế khác nào người mình tự đánh người mình đâu cơ chứ....
Nguyệt Tích Lương nhàm chán đứng giữa lôi đài, đợi nửa nén hương vẫn không có ai tuyên chiến. Nàng liền không lãng phí thời gian, quay sang phía Mạc Kinh Thiên, ôm quyền.
- " Mạc thiếu chủ, xin chỉ giáo nhiều hơn! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.