Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 302
Trang Aya
09/05/2020
Mạc Kinh Thiên sau cái chết bất ngờ của Thao Thiết cũng không động
dung, không để lộ cảm xúc, điềm nhiên ngồi thưởng trà như thể việc này
không hề liên quan đến hắn vậy. Dẫu gì thì Thao Thiết cũng là người của
Thần Minh cung, không biết là Mạc Kinh Thiên có hiềm khích với y từ
trước hay là do tính cách hắn quá mức lạnh nhạt, thờ ơ.
Mạc Kinh Thiên nâng khóe mắt nhìn Nguyệt Tích Lương, thanh lãnh mở miệng, giọng nói hắn lần này lọt vào tai Nguyệt Tích Lương không sót chút gì.
- " Muốn khiêu chiến ta, trước tiên ngươi nên khai báo danh tính. "
Được Mạc Kinh Thiên nhắc nhở, mọi người mới như bừng tỉnh nhớ tới, đúng là từ khi thiếu niên này lên lôi đài, hắn chưa từng khai báo danh tính. Độc biết hắn là người của Quỷ Âm môn, không hơn.
Còn Nguyệt Tích Lương, nàng trước đó vẫn mang biểu cảm thong dong, lười biếng vô vị không đổi. Nhưng mà nàng bây giờ, muốn trang cũng trang không nổi, chỉ biết ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Thanh âm ấy..... không lẫn vào đâu được..... là thanh âm của phụ thân!
Mặc dù có hơi biến hóa một phần, thêm chút lạnh lẽo, ngữ khí khắc nghiệt, bất quá về cơ bản là giống hoàn toàn. Nàng không có nhận sai!
Cảm xúc trong lòng Nguyệt Tích Lương mỗi lúc một ngổn ngang, rối như tơ vò. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế được. Mạc Kinh Thiên..... chung quy ngươi là ai mà khiến ta thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ?
Bị ngàn người chú ý chằm chằm, Nguyệt Tích Lương thất thần đôi chút nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục lại, không hốt hoảng, không lo sợ. Nàng nở nụ cười tự cho thuần lương vô hại nhất, chậm rì rì nói.
- " Ây da! Suýt thì quên mất! Chẳng phải các ngươi vẫn cứ tò mò tân môn chủ Quỷ Âm môn là ai sao? Phải để cho các ngươi thất vọng rồi, người đó lại chính là ta đây! Môn chủ Quỷ Âm môn.... Nguyệt Tích Lương, bái kiến chư vị tiền bối! "
Oành!
Lời nói của nàng chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, oanh đám người bên dưới cháy két lẹt.
Hắn.... hắn.... hắn.... hắn vừa nói cái gì?!
Hắn là tân môn chủ Quỷ Âm môn? Môn chủ này tuổi đời xấp xỉ con cháu một số người, bọn hắn trong giây lát không thể chấp nhận được.
Công nhận là thủ đoạn dùng độc của hắn xuất quỷ nhập thần, xảo trá vô lường. Thế nhưng như thế cũng không có nghĩa võ công của hắn cũng cao cường không kém. Nếu dựa vào mỗi khả năng độc thuật, hắn không thể đạp Kình Sâm xuống để thượng vị được....
Mạc Kinh Thiên cũng ngạc nhiên mở to mắt ưng, nghi ngờ liếc qua Kình Sâm, thấy Kình Sâm gật đầu xác nhận hắn mới chính thức tin tưởng.
Thảo nào Thao Thiết không thể tra ra nguồn gốc người này, người ta đường đường là tân môn chủ, đương nhiên không dễ tra!
Nguyệt Tích Lương báo ra thân phận xong, nàng đối mặt với Mạc Kinh Thiên, thử dò hỏi.
- " Không biết Mạc thiếu chủ có từng nghe cái tên Nguyệt Tích Lương của ta bao giờ chưa? "
Mạc Kinh Thiên nghĩ nghĩ, khẽ lắc đầu, đáp.
- " Chưa từng nghe qua. "
Mọi người: Không những Mạc thiếu chủ chưa từng nghe qua, bọn ta cũng chưa ai nghe qua nha. Trên giang hồ vốn dĩ không có cái tên này cho đến hiện tại. Không phải ngươi mới xuất hiện hay sao?
Nguyệt Tích Lương hụt hẫng liễm mắt, mày nhíu chặt. Chưa từng nghe qua? Vậy không phải là phụ thân?
Còn chưa hết hi vọng, Nguyệt Tích Lương hỏi tiếp.
- " Ngài đã thành thân chưa? Có gia quyến hay không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đeo mặt nạ để làm gì? "
Có thể không nhận nàng, nhưng không thể không nhận thê tử. Phụ thân yêu nhất mẫu thân, cho dù rơi vào hiểm cảnh cũng không nỡ làm tổn thương mẫu thân mảy may. Phụ thân từng nói, cuộc đời hắn may mắn nhất là gặp được Lăng Tiêu Nhiên, có chết hắn cũng giữ cho được mối quan hệ này. Nếu Mạc Kinh Thiên là phụ thân, vậy thì.....
Nguyệt Tích Lương nuốt nước miếng, yên lặng chờ đợi đối phương nói chuyện.
Mạc Kinh Thiên hé miệng, định nói ra câu hắn chưa từng thành thân, nhưng không hiểu cớ gì trái tim hắn quặn thắt lại, lời nói đã lên đến cổ họng lại không thoát ra ngoài được.
Mạc Kinh Thiên thở dốc, cuối cùng ho khan, lựa chọn không trả lời Nguyệt Tích Lương.
- " Đây là chuyện riêng của tại hạ, Nguyệt môn chủ, ngươi đã dám khiêu chiến thì ta phụng bồi! "
Nói rồi, chân Mạc Kinh Thiên đạp nhẹ xuống đất, thân hình thon dài từ trên ghế bay lên lôi đài, một bộ áo bào bạc khuynh thiên hạ, phong hoa tuyệt đại, làm các thiếu nữ mặt đỏ tim đập.
Hai mắt Nguyệt Tích Lương lóe lóe, bày ra thủ thế, phi thường nghiêm túc.
- " Tốt, cứ đấu một trận đã rồi tính! "
Ngươi không nói đúng không? Không sao, ta sẽ tự mình kiểm chứng!
Mạc Kinh Thiên bẻ bẻ cổ tay, ánh mắt thoắt cái sắc lạnh túc sát. Hắn không quên nhiệm vụ của mình, giết hết người của Quỷ Âm môn.
- " Đắc tội. "
Hai từ vừa buông xuống, sống lưng Mạc Kinh Thiên hơi cong như báo săn, mượn đà xông tới , thanh kiếm đen tuyền bên hông ra khỏi vỏ, nằm gọn trong tay Mạc Kinh Thiên như một phần cơ thể hắn, linh hoạt, xảo diệu.
Kinh Sâm khiếp sợ đứng bật dậy, chuẩn bị sẵn tinh thần lên cứu Nguyệt Tích Lương bất cứ lúc nào.
Thiếu chủ Thần Minh cung nội lực sao lại thâm hậu như thế? Chết tiệt! Môn chủ gặp nguy hiểm!
Nguyệt Tích Lương biết mình võ công mèo quào, không thể cứng đối cứng với Mạc Kinh Thiên, nàng nương khinh công tuyệt đỉnh tránh trái tránh phái, cố gắng không đánh trực diện với hắn.
Mỗi lần di chuyển, Nguyệt Tích Lương đều bắn ra hàng chục căn ngân châm, không nghĩ kết quả đều bị Mạc Kinh Thiên chặn đứng.
Đúng là mấy tiểu xảo này của nàng không thể đối phó với võ lâm cao thủ chính cống. Nhưng mục tiêu của Nguyệt Tích Lương đã thay đổi, không cần phải thắng Mạc Kinh Thiên, nàng chỉ cần.....
Nguyệt Tích Lương cắn môi, bắt đầu chiêu thức chiến đấu không cần mạng. Vết thương trên cơ thể nàng ngày càng nhiều, cơ mà không phải vết thương trí mạng. Nguyệt Tích Lương dùng độc không phải là không có tác dụng, độc châm không được thì dùng độc phấn, ít nhất cũng làm giảm tốc độ cùng sức mạnh của Mạc Kinh Thiên xuống.
Hai người giằng co gần nửa canh giờ, ngay khi Nguyệt Tích Lương sắp sửa kiệt sức, cuối cùng Mạc Kinh Thiên cũng để lộ ra sơ hở.
- " Mặt nạ này, ta lấy! "
Nguyệt Tích Lương hưng phấn chồm người về trước, eo mềm mại uốn thành hình thù không thể tưởng tượng sượt qua lưỡi kiếm gần trong gang tấc, thoạt nhìn giống tư thế tập yoga thời hiện đại.
Mạc Kinh Thiên phản ứng mau lẹ, huy kiếm chệch sang bên, chém vào kim quan đội đầu của Nguyệt Tích Lương.
Cạch!
Kim quan vỡ làm đôi, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống, bao trọn gương mặt nhỏ nhắn nào đó.
Ngón tay Nguyệt Tích Lương cũng đúng lúc chộp vào mặt nạ bạc lạnh toát, mạnh mẽ kéo ra.
Leng keng!
Mặt nạ rơi trên sàn lôi đài, phát ra tiếng vang thanh thúy....
Mạc Kinh Thiên nâng khóe mắt nhìn Nguyệt Tích Lương, thanh lãnh mở miệng, giọng nói hắn lần này lọt vào tai Nguyệt Tích Lương không sót chút gì.
- " Muốn khiêu chiến ta, trước tiên ngươi nên khai báo danh tính. "
Được Mạc Kinh Thiên nhắc nhở, mọi người mới như bừng tỉnh nhớ tới, đúng là từ khi thiếu niên này lên lôi đài, hắn chưa từng khai báo danh tính. Độc biết hắn là người của Quỷ Âm môn, không hơn.
Còn Nguyệt Tích Lương, nàng trước đó vẫn mang biểu cảm thong dong, lười biếng vô vị không đổi. Nhưng mà nàng bây giờ, muốn trang cũng trang không nổi, chỉ biết ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Thanh âm ấy..... không lẫn vào đâu được..... là thanh âm của phụ thân!
Mặc dù có hơi biến hóa một phần, thêm chút lạnh lẽo, ngữ khí khắc nghiệt, bất quá về cơ bản là giống hoàn toàn. Nàng không có nhận sai!
Cảm xúc trong lòng Nguyệt Tích Lương mỗi lúc một ngổn ngang, rối như tơ vò. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế được. Mạc Kinh Thiên..... chung quy ngươi là ai mà khiến ta thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ?
Bị ngàn người chú ý chằm chằm, Nguyệt Tích Lương thất thần đôi chút nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục lại, không hốt hoảng, không lo sợ. Nàng nở nụ cười tự cho thuần lương vô hại nhất, chậm rì rì nói.
- " Ây da! Suýt thì quên mất! Chẳng phải các ngươi vẫn cứ tò mò tân môn chủ Quỷ Âm môn là ai sao? Phải để cho các ngươi thất vọng rồi, người đó lại chính là ta đây! Môn chủ Quỷ Âm môn.... Nguyệt Tích Lương, bái kiến chư vị tiền bối! "
Oành!
Lời nói của nàng chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, oanh đám người bên dưới cháy két lẹt.
Hắn.... hắn.... hắn.... hắn vừa nói cái gì?!
Hắn là tân môn chủ Quỷ Âm môn? Môn chủ này tuổi đời xấp xỉ con cháu một số người, bọn hắn trong giây lát không thể chấp nhận được.
Công nhận là thủ đoạn dùng độc của hắn xuất quỷ nhập thần, xảo trá vô lường. Thế nhưng như thế cũng không có nghĩa võ công của hắn cũng cao cường không kém. Nếu dựa vào mỗi khả năng độc thuật, hắn không thể đạp Kình Sâm xuống để thượng vị được....
Mạc Kinh Thiên cũng ngạc nhiên mở to mắt ưng, nghi ngờ liếc qua Kình Sâm, thấy Kình Sâm gật đầu xác nhận hắn mới chính thức tin tưởng.
Thảo nào Thao Thiết không thể tra ra nguồn gốc người này, người ta đường đường là tân môn chủ, đương nhiên không dễ tra!
Nguyệt Tích Lương báo ra thân phận xong, nàng đối mặt với Mạc Kinh Thiên, thử dò hỏi.
- " Không biết Mạc thiếu chủ có từng nghe cái tên Nguyệt Tích Lương của ta bao giờ chưa? "
Mạc Kinh Thiên nghĩ nghĩ, khẽ lắc đầu, đáp.
- " Chưa từng nghe qua. "
Mọi người: Không những Mạc thiếu chủ chưa từng nghe qua, bọn ta cũng chưa ai nghe qua nha. Trên giang hồ vốn dĩ không có cái tên này cho đến hiện tại. Không phải ngươi mới xuất hiện hay sao?
Nguyệt Tích Lương hụt hẫng liễm mắt, mày nhíu chặt. Chưa từng nghe qua? Vậy không phải là phụ thân?
Còn chưa hết hi vọng, Nguyệt Tích Lương hỏi tiếp.
- " Ngài đã thành thân chưa? Có gia quyến hay không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đeo mặt nạ để làm gì? "
Có thể không nhận nàng, nhưng không thể không nhận thê tử. Phụ thân yêu nhất mẫu thân, cho dù rơi vào hiểm cảnh cũng không nỡ làm tổn thương mẫu thân mảy may. Phụ thân từng nói, cuộc đời hắn may mắn nhất là gặp được Lăng Tiêu Nhiên, có chết hắn cũng giữ cho được mối quan hệ này. Nếu Mạc Kinh Thiên là phụ thân, vậy thì.....
Nguyệt Tích Lương nuốt nước miếng, yên lặng chờ đợi đối phương nói chuyện.
Mạc Kinh Thiên hé miệng, định nói ra câu hắn chưa từng thành thân, nhưng không hiểu cớ gì trái tim hắn quặn thắt lại, lời nói đã lên đến cổ họng lại không thoát ra ngoài được.
Mạc Kinh Thiên thở dốc, cuối cùng ho khan, lựa chọn không trả lời Nguyệt Tích Lương.
- " Đây là chuyện riêng của tại hạ, Nguyệt môn chủ, ngươi đã dám khiêu chiến thì ta phụng bồi! "
Nói rồi, chân Mạc Kinh Thiên đạp nhẹ xuống đất, thân hình thon dài từ trên ghế bay lên lôi đài, một bộ áo bào bạc khuynh thiên hạ, phong hoa tuyệt đại, làm các thiếu nữ mặt đỏ tim đập.
Hai mắt Nguyệt Tích Lương lóe lóe, bày ra thủ thế, phi thường nghiêm túc.
- " Tốt, cứ đấu một trận đã rồi tính! "
Ngươi không nói đúng không? Không sao, ta sẽ tự mình kiểm chứng!
Mạc Kinh Thiên bẻ bẻ cổ tay, ánh mắt thoắt cái sắc lạnh túc sát. Hắn không quên nhiệm vụ của mình, giết hết người của Quỷ Âm môn.
- " Đắc tội. "
Hai từ vừa buông xuống, sống lưng Mạc Kinh Thiên hơi cong như báo săn, mượn đà xông tới , thanh kiếm đen tuyền bên hông ra khỏi vỏ, nằm gọn trong tay Mạc Kinh Thiên như một phần cơ thể hắn, linh hoạt, xảo diệu.
Kinh Sâm khiếp sợ đứng bật dậy, chuẩn bị sẵn tinh thần lên cứu Nguyệt Tích Lương bất cứ lúc nào.
Thiếu chủ Thần Minh cung nội lực sao lại thâm hậu như thế? Chết tiệt! Môn chủ gặp nguy hiểm!
Nguyệt Tích Lương biết mình võ công mèo quào, không thể cứng đối cứng với Mạc Kinh Thiên, nàng nương khinh công tuyệt đỉnh tránh trái tránh phái, cố gắng không đánh trực diện với hắn.
Mỗi lần di chuyển, Nguyệt Tích Lương đều bắn ra hàng chục căn ngân châm, không nghĩ kết quả đều bị Mạc Kinh Thiên chặn đứng.
Đúng là mấy tiểu xảo này của nàng không thể đối phó với võ lâm cao thủ chính cống. Nhưng mục tiêu của Nguyệt Tích Lương đã thay đổi, không cần phải thắng Mạc Kinh Thiên, nàng chỉ cần.....
Nguyệt Tích Lương cắn môi, bắt đầu chiêu thức chiến đấu không cần mạng. Vết thương trên cơ thể nàng ngày càng nhiều, cơ mà không phải vết thương trí mạng. Nguyệt Tích Lương dùng độc không phải là không có tác dụng, độc châm không được thì dùng độc phấn, ít nhất cũng làm giảm tốc độ cùng sức mạnh của Mạc Kinh Thiên xuống.
Hai người giằng co gần nửa canh giờ, ngay khi Nguyệt Tích Lương sắp sửa kiệt sức, cuối cùng Mạc Kinh Thiên cũng để lộ ra sơ hở.
- " Mặt nạ này, ta lấy! "
Nguyệt Tích Lương hưng phấn chồm người về trước, eo mềm mại uốn thành hình thù không thể tưởng tượng sượt qua lưỡi kiếm gần trong gang tấc, thoạt nhìn giống tư thế tập yoga thời hiện đại.
Mạc Kinh Thiên phản ứng mau lẹ, huy kiếm chệch sang bên, chém vào kim quan đội đầu của Nguyệt Tích Lương.
Cạch!
Kim quan vỡ làm đôi, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống, bao trọn gương mặt nhỏ nhắn nào đó.
Ngón tay Nguyệt Tích Lương cũng đúng lúc chộp vào mặt nạ bạc lạnh toát, mạnh mẽ kéo ra.
Leng keng!
Mặt nạ rơi trên sàn lôi đài, phát ra tiếng vang thanh thúy....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.