Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 310
Trang Aya
13/05/2020
Thứ đầu tiên Nguyệt Tích Lương cảm nhận được là chiếc giường cứng như đá
dưới lưng. Mặc dù đã được trải lên một lớp rơm rạ nhưng công hiệu không
nhiều, cùng lắm chỉ giữ ấm một hai. Trần nhà xập xệ mục nát, tựa như sẽ
sập bất cứ lúc nào, trong phòng không có nhiều đồ đạc, vẻn vẹn một cái
bàn cũ, vài chiếc ghế gãy, hai cái sọt dùng để đựng củi một lớn, một bé
đặt ở góc. Có vẻ đây là thứ kiếm sống của lão gia tử và Tiểu Đào.
Quả thật là được cứu!
Nguyệt Tích Lương cảm thán, lại quan sát một chút thương thế. Tất cả đều đã được sơ cứu, tay nghề người sơ cứu vụng về, vải băng bó chỗ lỏng chỗ chặt, bất quá còn hơn là để mặc không quản. Trong miệng Nguyệt Tích Lương còn dư lại vị đắng chát cùng cặn thuốc, là thuốc hạ sốt, nhưng là loại thuốc tệ nhất, trên núi ở đâu cũng thấy thảo dược này. Người nghèo thường hay tự mình hái về bào chế, phòng trừ.
Không cần động não cũng biết, người cứu nàng gia cảnh không mấy khá giả, hay nói đúng hơn là nghèo rách mồng tơi. Nghèo nhưng tấm lòng không nghèo, Nguyệt Tích Lương thực sự cảm kích.
- " Tích Lương, đệ...... muội tỉnh rồi? "
Nguyệt Tích Lương đang mải mê suy nghĩ, không hề để ý đến bên cạnh nàng còn đang nằm một cá nhân.
Nguyệt Tích Lương giật mình thon thót, quay đầu sang bên. Đập vào mắt nàng là gương mặt phóng đại tiều tụy của A Nghiên. Nguyệt Tích Lương kinh ngạc há hốc mồm, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống.
Môi nhỏ Nguyệt Tích Lương mấp máy, nàng muốn nói chuyện nhưng mà cổ họng lại không phát ra một chút thanh âm.
Nguyệt Tích Lương: " ......... "
Đừng nói là nàng bị câm rồi chứ?!
Không! Không thể nào!
Nguyệt Tích Lương thoáng chốc bình tĩnh lại, nàng sờ sờ cổ, hơi đau nhức. Chắc là do dây thanh quản bị tổn thương, đây là hệ quả của việc viêm họng quá nặng. Sau khi trị tốt, một thời gian sau sẽ khỏi.
Nguyệt Tích Lương bình ổn tâm thần, nàng không nói được đành dùng khẩu hình giao tiếp với A Nghiên.
'A Nghiên? Tỷ cũng được cứu? Tỷ.... không sao chứ?'
Sao lại trùng hợp như vậy? Người cứu nàng cũng cứu cả A Nghiên, hoàn cảnh nhà họ chứa chấp được hai người các nàng sao?
Nhưng..... biết A Nghiên không có chết, Nguyệt Tích Lương thập phần vui mừng. A Nghiên nàng mới quen không lâu, cơ mà tính cách A Nghiên nàng phi thường thưởng thức. Nguyệt Tích Lương đã sớm coi nàng ấy là tỷ muội tốt.
Nguyệt Tích Lương nói thực chậm để cho A Nghiên có thể hiểu hết. A Nghiên lại không dám tiếp tục nhìn vào mắt nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nàng hiểu chính mình thích Nguyệt Tích Lương, cực độ thích.
Thế nhưng đương khi tận mắt chứng kiến người trong lòng thực chất là thân nữ nhi, A Nghiên vừa thất vọng vừa suy sụp, nàng đã tự huyễn hoặc bản thân rằng. Người nàng thích là nam tử tên Nguyệt Tích Lương, không phải nữ. Bởi vì Nguyệt Tích Lương giả nam nên nàng mới động lòng. Tính hướng nàng không hề có vấn đề!
Vậy nhưng...... A Nghiên nhầm rồi.
Lúc nhìn thấy Nguyệt Tích Lương nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, nàng không ngần ngại lao lên chắn. Lúc nhìn dung nhan Nguyệt Tích Lương ngủ say, con tim nàng vẫn như ngựa hoang thoát dây cương, đập thình thịch liên hồi.
Thì ra là thế....... mặc kệ Nguyệt Tích Lương là nam hay nữ, chỉ cần là chính nàng, A Nghiên đều rung động.
A Nghiên, ngươi đúng thật là hết thuốc chữa rồi...... Liệu Nguyệt Tích Lương có cảm thấy ngươi ghê tởm, có khinh thường ngươi?
A Nghiên thu liễm lại cảm xúc nơi đáy mắt, tỏ vẻ giống như bình thường, nói.
- " Thương thế của ta không khả quan cho lắm, một chưởng của Mạc Kinh Thiên đã làm tổn thương đến lục phủ ngũ tạng. Muội xem, đến cử động ta cũng không cử động được.... "
Thực ra, việc mở miệng nói chuyện đối với A Nghiên cũng là một cực hình. Nhưng nàng không thể không nói, nàng không nói, Nguyệt Tích Lương càng lo lắng.
Quả nhiên Nguyệt Tích Lương không dám chậm trễ ngồi dậy, chịu đau bắt mạch cho A Nghiên. Nàng biến sắc.
'Thương quá nặng, phải chữa trị ngay!'
Nếu còn không chữa, A Nghiên sợ rằng cả đời này sẽ phải sinh hoạt trên giường, làm người thực vật.
Nguyệt Tích Lương mặc dù cùng thương nặng, nhưng không đến nỗi tệ như A Nghiên. Ít nhất nàng khỏi sốt có thể tự mình hành tẩu.
A Nghiên lắc đầu, hất mặt về phía cửa ra vào.
- " Việc đó không thể gấp được. Muội trước tiên.... cứu người đi. Ân nhân của chúng ta đang gặp rắc rối kìa. "
Nguyệt Tích Lương ngỡ ngàng, đúng lúc tiếng khóc của Tiểu Đào lại lần nữa vọng vào.
- " Xin ngươi.... đừng bán ta đi, ta sẽ làm việc trả nợ tốt sao? Đừng bán ta đi..... "
Tiểu Đào bị một nam tử lôi kéo xềnh xệch dưới nền đất, tóc tai nàng rối loạn, y phục bẩn thỉu. Nàng không ngừng khẩn cầu nhưng đáp lại nàng chỉ là sự im lặng lạnh nhạt, tuyệt tình.
- " Gia gia, gia gia! "
Tổ phụ Tiểu Đào không biết từ bao giờ đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, khóe miệng rớm máu.
Lão đại bọn đòi nợ hai tay hoàn ngực, một chân đạp vào mặt hắn, day đi day lại, nhổ một ngụm nước bọt.
- " Ngăn cản bọn ta? Đúng là không tự lượng sức mình! Lão đầu tử, chúng ta giúp ngươi giảm bớt miệng ăn, ngươi phải cảm tạ chúng ta. Đợi khi Tiểu Đào tiếp vài vị khách, được tiền rồi, có khi ngươi chết nàng sẽ đốt ít tiền giấy cho ngươi, ha ha ha!! "
- " Tiểu..... Đào..... "
Lão đầu ngược lại không nghe lọt tai những lời ấy, hắn nhìn Tiểu Đào của hắn bị đối xử tệ bạc, lòng đau như cắt. Tất cả là do hắn, hắn không nên đi vay tiền của lũ khốn nạn để chữa bệnh. Lão thiên gia, nếu ngươi linh thiêng, hãy thương xót cái thân già này, trả tôn nữ của ta cho ta.....
Cạch!
Ngay lúc đám lưu manh định mang Tiểu Đào đi thì cửa phòng bật mở, trước mấy ánh mắt nghi ngờ phòng bị, một thiếu nữ tuyệt sắc khập khiễng bước ra.
Nàng mắt ngọc mày ngài, da thịt mịn màng, trắng nõn như mỡ đông, mũi cao thanh tú, đôi môi hơi tái nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp mà mang lại cảm giác mỹ nhân yểu điệu, yếu đuối, làm người thương tiếc. Mái tóc dài xõa tung tự nhiên trên vai, y phục nàng mặc tuy là kiểu dáng của nam nhưng chất liệu thượng thừa, họa tiết thêu chỉ vàng bắt mắt. Bọn hắn chưa từng gặp qua y phục nào quý giá đến nhường này.
Từ nhan sắc đến cách ăn mặc cho hay, thân phận thiếu nữ xa lạ trước mặt không phú cũng quý.
- " Cô nương.... "
Tổ phụ Tiểu Đào ngước mắt nhìn Nguyệt Tích Lương, không ngờ nàng sẽ tỉnh vào lúc này. Nhưng nàng có tỉnh cũng không nên lộ diện, nhỡ đâu nàng sẽ bị tổ tôn nhà hắn liên lụy...
Quả thật là được cứu!
Nguyệt Tích Lương cảm thán, lại quan sát một chút thương thế. Tất cả đều đã được sơ cứu, tay nghề người sơ cứu vụng về, vải băng bó chỗ lỏng chỗ chặt, bất quá còn hơn là để mặc không quản. Trong miệng Nguyệt Tích Lương còn dư lại vị đắng chát cùng cặn thuốc, là thuốc hạ sốt, nhưng là loại thuốc tệ nhất, trên núi ở đâu cũng thấy thảo dược này. Người nghèo thường hay tự mình hái về bào chế, phòng trừ.
Không cần động não cũng biết, người cứu nàng gia cảnh không mấy khá giả, hay nói đúng hơn là nghèo rách mồng tơi. Nghèo nhưng tấm lòng không nghèo, Nguyệt Tích Lương thực sự cảm kích.
- " Tích Lương, đệ...... muội tỉnh rồi? "
Nguyệt Tích Lương đang mải mê suy nghĩ, không hề để ý đến bên cạnh nàng còn đang nằm một cá nhân.
Nguyệt Tích Lương giật mình thon thót, quay đầu sang bên. Đập vào mắt nàng là gương mặt phóng đại tiều tụy của A Nghiên. Nguyệt Tích Lương kinh ngạc há hốc mồm, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống.
Môi nhỏ Nguyệt Tích Lương mấp máy, nàng muốn nói chuyện nhưng mà cổ họng lại không phát ra một chút thanh âm.
Nguyệt Tích Lương: " ......... "
Đừng nói là nàng bị câm rồi chứ?!
Không! Không thể nào!
Nguyệt Tích Lương thoáng chốc bình tĩnh lại, nàng sờ sờ cổ, hơi đau nhức. Chắc là do dây thanh quản bị tổn thương, đây là hệ quả của việc viêm họng quá nặng. Sau khi trị tốt, một thời gian sau sẽ khỏi.
Nguyệt Tích Lương bình ổn tâm thần, nàng không nói được đành dùng khẩu hình giao tiếp với A Nghiên.
'A Nghiên? Tỷ cũng được cứu? Tỷ.... không sao chứ?'
Sao lại trùng hợp như vậy? Người cứu nàng cũng cứu cả A Nghiên, hoàn cảnh nhà họ chứa chấp được hai người các nàng sao?
Nhưng..... biết A Nghiên không có chết, Nguyệt Tích Lương thập phần vui mừng. A Nghiên nàng mới quen không lâu, cơ mà tính cách A Nghiên nàng phi thường thưởng thức. Nguyệt Tích Lương đã sớm coi nàng ấy là tỷ muội tốt.
Nguyệt Tích Lương nói thực chậm để cho A Nghiên có thể hiểu hết. A Nghiên lại không dám tiếp tục nhìn vào mắt nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nàng hiểu chính mình thích Nguyệt Tích Lương, cực độ thích.
Thế nhưng đương khi tận mắt chứng kiến người trong lòng thực chất là thân nữ nhi, A Nghiên vừa thất vọng vừa suy sụp, nàng đã tự huyễn hoặc bản thân rằng. Người nàng thích là nam tử tên Nguyệt Tích Lương, không phải nữ. Bởi vì Nguyệt Tích Lương giả nam nên nàng mới động lòng. Tính hướng nàng không hề có vấn đề!
Vậy nhưng...... A Nghiên nhầm rồi.
Lúc nhìn thấy Nguyệt Tích Lương nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, nàng không ngần ngại lao lên chắn. Lúc nhìn dung nhan Nguyệt Tích Lương ngủ say, con tim nàng vẫn như ngựa hoang thoát dây cương, đập thình thịch liên hồi.
Thì ra là thế....... mặc kệ Nguyệt Tích Lương là nam hay nữ, chỉ cần là chính nàng, A Nghiên đều rung động.
A Nghiên, ngươi đúng thật là hết thuốc chữa rồi...... Liệu Nguyệt Tích Lương có cảm thấy ngươi ghê tởm, có khinh thường ngươi?
A Nghiên thu liễm lại cảm xúc nơi đáy mắt, tỏ vẻ giống như bình thường, nói.
- " Thương thế của ta không khả quan cho lắm, một chưởng của Mạc Kinh Thiên đã làm tổn thương đến lục phủ ngũ tạng. Muội xem, đến cử động ta cũng không cử động được.... "
Thực ra, việc mở miệng nói chuyện đối với A Nghiên cũng là một cực hình. Nhưng nàng không thể không nói, nàng không nói, Nguyệt Tích Lương càng lo lắng.
Quả nhiên Nguyệt Tích Lương không dám chậm trễ ngồi dậy, chịu đau bắt mạch cho A Nghiên. Nàng biến sắc.
'Thương quá nặng, phải chữa trị ngay!'
Nếu còn không chữa, A Nghiên sợ rằng cả đời này sẽ phải sinh hoạt trên giường, làm người thực vật.
Nguyệt Tích Lương mặc dù cùng thương nặng, nhưng không đến nỗi tệ như A Nghiên. Ít nhất nàng khỏi sốt có thể tự mình hành tẩu.
A Nghiên lắc đầu, hất mặt về phía cửa ra vào.
- " Việc đó không thể gấp được. Muội trước tiên.... cứu người đi. Ân nhân của chúng ta đang gặp rắc rối kìa. "
Nguyệt Tích Lương ngỡ ngàng, đúng lúc tiếng khóc của Tiểu Đào lại lần nữa vọng vào.
- " Xin ngươi.... đừng bán ta đi, ta sẽ làm việc trả nợ tốt sao? Đừng bán ta đi..... "
Tiểu Đào bị một nam tử lôi kéo xềnh xệch dưới nền đất, tóc tai nàng rối loạn, y phục bẩn thỉu. Nàng không ngừng khẩn cầu nhưng đáp lại nàng chỉ là sự im lặng lạnh nhạt, tuyệt tình.
- " Gia gia, gia gia! "
Tổ phụ Tiểu Đào không biết từ bao giờ đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, khóe miệng rớm máu.
Lão đại bọn đòi nợ hai tay hoàn ngực, một chân đạp vào mặt hắn, day đi day lại, nhổ một ngụm nước bọt.
- " Ngăn cản bọn ta? Đúng là không tự lượng sức mình! Lão đầu tử, chúng ta giúp ngươi giảm bớt miệng ăn, ngươi phải cảm tạ chúng ta. Đợi khi Tiểu Đào tiếp vài vị khách, được tiền rồi, có khi ngươi chết nàng sẽ đốt ít tiền giấy cho ngươi, ha ha ha!! "
- " Tiểu..... Đào..... "
Lão đầu ngược lại không nghe lọt tai những lời ấy, hắn nhìn Tiểu Đào của hắn bị đối xử tệ bạc, lòng đau như cắt. Tất cả là do hắn, hắn không nên đi vay tiền của lũ khốn nạn để chữa bệnh. Lão thiên gia, nếu ngươi linh thiêng, hãy thương xót cái thân già này, trả tôn nữ của ta cho ta.....
Cạch!
Ngay lúc đám lưu manh định mang Tiểu Đào đi thì cửa phòng bật mở, trước mấy ánh mắt nghi ngờ phòng bị, một thiếu nữ tuyệt sắc khập khiễng bước ra.
Nàng mắt ngọc mày ngài, da thịt mịn màng, trắng nõn như mỡ đông, mũi cao thanh tú, đôi môi hơi tái nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp mà mang lại cảm giác mỹ nhân yểu điệu, yếu đuối, làm người thương tiếc. Mái tóc dài xõa tung tự nhiên trên vai, y phục nàng mặc tuy là kiểu dáng của nam nhưng chất liệu thượng thừa, họa tiết thêu chỉ vàng bắt mắt. Bọn hắn chưa từng gặp qua y phục nào quý giá đến nhường này.
Từ nhan sắc đến cách ăn mặc cho hay, thân phận thiếu nữ xa lạ trước mặt không phú cũng quý.
- " Cô nương.... "
Tổ phụ Tiểu Đào ngước mắt nhìn Nguyệt Tích Lương, không ngờ nàng sẽ tỉnh vào lúc này. Nhưng nàng có tỉnh cũng không nên lộ diện, nhỡ đâu nàng sẽ bị tổ tôn nhà hắn liên lụy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.