Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 311
Trang Aya
13/05/2020
Nguyệt Tích Lương nhẹ nhàng mỉm cười với tổ tôn hai người Tiểu Đào. Nụ cười
của nàng tuyệt đẹp như hoa đào tháng ba, phút chốc làm rạng rỡ cả một
khoảng sân tồi tàn không chịu nổi. Tiểu Đào và gia gia nàng ngẩn người,
trong khoảnh khắc này dường như quên mất khốn cảnh, quên mất khóc lóc
giãy dụa.
Lực sát thương của Nguyệt Tích Lương đối với mấy tên lưu manh còn đáng sợ hơn. Nàng vừa cười, bọn hắn liền mất hồn mất vía, ánh mắt dại ra, thiếu mỗi việc chảy nước miếng.
Đẹp...... đẹp quá!
Nàng là cửu thiên huyền nữ hạ phàm có phải hay không?
Thế gian này sao lại có người đẹp không giống thật đến vậy....
Trong khi mấy nam tử còn đang đắm chìm ở mê mẩn, Nguyệt Tích Lương đã từng bước tiến đến chỗ gia gia Tiểu Đào. Nàng nhíu mày nhìn cái chân nào đó đạp lên mặt hắn, bàn tay trái đưa ra, đẩy mạnh.
- " Ai ui! "
Nam tử cầm đầu không kịp chuẩn bị tinh thần loạng choạng vài cái rồi ngã chỏng vó. Hắn không thể tin trợn tròn mắt ếch, sau đó tức giận bò dậy chỉ vào Nguyệt Tích Lương mắng.
- " Nha đầu thối! Ngươi làm cái gì?! "
Nguyệt Tích Lương mặc kệ hắn, nàng cúi xuống, đỡ lão đầu đứng lên bằng một tay. Cũng may hắn vốn gầy yếu, không có mấy lạng thịt, Nguyệt Tích Lương mới có thể nâng nổi hắn. Phải biết cánh tay phải của nàng đang bị gãy, không cử động được, bị ai đấy băng bó như xác ướp rồi!
Nguyệt Tích Lương coi đây như chốn không người, nàng khoa chân múa tay với lão giả. Thấy hắn vẫn không hiểu ý nàng, mỗ nữ bèn cầm lấy tay hắn, hướng lòng bàn tay viết vài chữ.
'Lão gia tử, cảm ơn ngươi đã cứu ta và tỷ tỷ của ta. "
Gia gia Tiểu Đào dù nghèo nhưng hồi trẻ cũng được đi học, nhận biết mặt chữ không thành vấn đề.
Hóa ra cô nương này là người câm!
Hắn liên tục xua tay, ngại ngùng nói.
- " Cô nương, ngươi không cần cảm ơn ta, là ngươi và tỷ tỷ ngươi phúc lớn mạng lớn. Với lại..... ta cũng không giúp được các ngươi nhiều, ngươi thấy đấy, hoàn cảnh của ta không cho phép.... A, ngươi cứ gọi ta lão Khương là được. "
Nguyệt Tích Lương lắc lắc đầu, vỗ vai lão Khương biểu đạt biết ơn.
'Nếu không nhờ ngươi, ta đã sớm chết. Vì vậy, khó khăn của ngươi..... ta sẽ giúp ngươi giải quyết.'
Lão Khương đọc đến chữ cuối cùng Nguyệt Tích Lương viết ra, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, lắp bắp.
- " Cái này..... hay là không cần đâu. Ta cứu ngươi cũng là do tiện tay mà thôi, ta..... "
Suỵt....
Nguyệt Tích Lương không đợi hắn nói hết đã đưa một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Nàng nháy mắt.
Hãy tin ta!
Lão Khương còn định nói cái gì thì Nguyệt Tích Lương đã buông tay hắn ra, quay sang đối mặt với đám lưu manh. Nàng ngửa cổ nhìn trời, bất lực thở dài, lại tiếp tục khoa tay múa chân một hồi.
Này đó..... đó đó..... này này đó đó....
Thế kia.... kia kia.... thế thế kia kia....
Quác quác!
Đám người đồng loạt trưng vẻ mặt đần thối, trên đầu hiện hàng trăm dấu chấm hỏi to đùng.
Nguyệt Tích Lương: " ........ "
Nàng thật là mệt mỏi! Mệt muốn chết!
- " Nếu không...... ngươi viết ra đây. "
Một tên rụt rè rút từ trong bọc ra tập giấy ố vàng với cái bút lông, nghiên mực. Mấy thứ này hắn luôn mang theo bên mình, tiện cho người khác viết giấy nợ.
Nguyệt Tích Lương ai oán trừng mắt.
Sao ngươi không lấy ra từ đầu?!
Cử chỉ này của nàng, nam tử không biết vì sao lại xem hiểu. Hắn vô cùng nghẹn khuất nghĩ thầm: ta còn tưởng ngươi thích múa máy đâu...
Nguyệt Tích Lương đặt xấp giấy xuống đất, cầm bút ngoáy lia lịa.
'Các ngươi tới đòi nợ? Lão Khương nợ các ngươi bao nhiêu tiền?'
- " Ba mươi tám văn tiền! "
Nam tử lão đại xòe tay, cũng được coi là trả lời thành thực.
Ít như vậy?
Nguyệt Tích Lương nghiêng đầu. Nàng còn tưởng là mấy chục hay mấy trăm lượng bạc đâu. Văn tiền...... là cái gì? Nàng trước giờ chưa từng dùng qua.
Hình như...... một lượng bạc bằng một trăm văn tiền?
Bạn nhỏ Lương từ khi lọt lòng đã ăn sung mặc sướng, tiền nhiều không xuể, thưởng cho hạ nhân cũng là thưởng bạc, ngân phiếu.
Thể loại văn tiền..... kinh thành cũng ít có người sử dụng, nó chỉ phổ biến ở các thôn nhỏ nghèo nàn.
'Ta trả!'
Nguyệt Tích Lương tự tin viết hai chữ rồng bay phượng múa. Đoạn, nàng sờ mó khắp người tìm ngân phiếu.
Thắt lưng.... không có.
Ống tay áo..... không có.
Trong ngực..... không có.
Trong giày..... không có nốt.
Tiền của nàng đâu?!
Ngân phiếu vạn lượng của nàng....
Nguyệt Tích Lương hoảng hốt, trong đầu xẹt qua đoạn hình ảnh suýt thì lãng quên. Nàng rơi xuống sông, đang cố gắng dùng kiểu bơi chó huyền thoại bơi vào bờ. Bỗng, một cơn sóng ập tới bất ngờ, bao kim châm, thuốc trị thương, ngân phiếu đặt nơi ống tay áo đều bị cuốn bay. Nàng không để ý đến chúng nó trôi đi càng càng xa, vì nàng đã tọng vào họng vài lít nước sông, bụng no căng, nổi lềnh phềnh, lềnh phềnh.....
Nguyệt Tích Lương cắt đứt đoạn hồi tưởng, khuôn mặt khó coi như thể ăn phải ruồi.
Xấu hổ.
Nàng xấu hổ.
Nàng phi thường xấu hổ.
- " Tiền đâu? "
Có người lên tiếng phá tan sự im lặng.
Cứ ngỡ thiếu nữ sẽ đào tiền trả nợ giúp lão Khương nên bọn hắn đứng đợi nàng. Ai dè đợi lúc lâu, đổi lại bọn hắn nhận được một gương mặt táo bón.
Khóe môi Nguyệt Tích Lương co rút kịch liệt, đầu tiên xuất hiện ngầu bao nhiêu thì bây giờ hạ tràng nhục nhã bấy nhiêu.
Mẹ kiếp! Biết thế đã không làm màu!
Nguyệt Tích Lương gãi đầu cười hắc hắc, không có chân chó nhất, chỉ có càng chân chó, nàng viết.
'Các vị đại ca anh minh thần võ, soái khí ngập trời, thiên hạ vô địch, tiền tài vô số, mệch cách trùng thiên,..... chắc các ngươi không thiếu ba mươi tám văn tiền đâu nhỉ?'
Đám lưu manh rất chi là hưởng thụ vểnh mũi, tự hào mở miệng.
- " Thiếu thì không thiếu, nhưng có nợ thì phải trả! Cô nương, ngươi không có tiền thì cứ nói thẳng, bọn ta bắt Tiểu Đào bán vào thanh lâu cũng được. "
Nàng: " .......... "
Nguyệt Tích Lương hờn nha!
Nàng đã cố gắng lươn lẹo không nói sự thực để giữ chút thể diện, bọn hắn tốt lắm, trực tiếp huỵch toẹt ra luôn rồi.
Nguyệt Tích Lương mặt đen hơn cái đít nồi, nghiến răng trèo trẹo.
'Các ngươi thế này là cưỡng ép dân nữ nhà lành. Ta đi báo quan!'
Nam tử lão đại một bộ đã dự liệu trước, hào phóng nhường đường.
- " Vậy thì xin mời! "
Ngừng một lúc, hắn bồi thêm.
- " Đừng trách ta không nhắc trước, thôn này cách quan phủ một ngày đi đường. Hơn thế, tri phủ đại nhân là anh rể của thẩm thẩm của cô cô của nương của thê tử nhà ta. Có giỏi ngươi đi báo! "
Nguyệt Tích Lương: " ....... "
Được rồi, ngươi có mối quan hệ, ngươi có quyền!
Nàng lại nhìn Tiểu Đào hoảng sợ co rúm lại một chỗ, thực bất đắc dĩ hỏi.
'Không còn biện pháp nào khác sao?'
Nam tử xoa cằm, đánh giá thiếu nữ từ đầu đến chân, dẫu trong lòng đã biết chắc là nàng sẽ không đồng ý nhưng vẫn cứ nói bừa, ý đồ để cho nàng chết tâm cứu người.
- " Biện pháp khác không phải không có. Ngươi thay nàng vào thanh lâu, ta sẽ ngay tức khắc thả nàng. Thế nào? "
Làm gì có cô nương nào đang yên đang lành lại tự nguyện vào thanh lâu. Cho dù là trả ơn đi chăng nữa!
Bất quá, nam tử vạn vạn lần không ngờ tới ngày hôm nay hắn lại gặp phải một vị nữ tử kỳ ba. Đầu óc của nàng không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
Ánh mắt Nguyệt Tích Lương lóe lóe, miệng cười gian tà, tay cầm bút vung lên, rất hoành tráng viết một chữ to.
'Được!'
Lực sát thương của Nguyệt Tích Lương đối với mấy tên lưu manh còn đáng sợ hơn. Nàng vừa cười, bọn hắn liền mất hồn mất vía, ánh mắt dại ra, thiếu mỗi việc chảy nước miếng.
Đẹp...... đẹp quá!
Nàng là cửu thiên huyền nữ hạ phàm có phải hay không?
Thế gian này sao lại có người đẹp không giống thật đến vậy....
Trong khi mấy nam tử còn đang đắm chìm ở mê mẩn, Nguyệt Tích Lương đã từng bước tiến đến chỗ gia gia Tiểu Đào. Nàng nhíu mày nhìn cái chân nào đó đạp lên mặt hắn, bàn tay trái đưa ra, đẩy mạnh.
- " Ai ui! "
Nam tử cầm đầu không kịp chuẩn bị tinh thần loạng choạng vài cái rồi ngã chỏng vó. Hắn không thể tin trợn tròn mắt ếch, sau đó tức giận bò dậy chỉ vào Nguyệt Tích Lương mắng.
- " Nha đầu thối! Ngươi làm cái gì?! "
Nguyệt Tích Lương mặc kệ hắn, nàng cúi xuống, đỡ lão đầu đứng lên bằng một tay. Cũng may hắn vốn gầy yếu, không có mấy lạng thịt, Nguyệt Tích Lương mới có thể nâng nổi hắn. Phải biết cánh tay phải của nàng đang bị gãy, không cử động được, bị ai đấy băng bó như xác ướp rồi!
Nguyệt Tích Lương coi đây như chốn không người, nàng khoa chân múa tay với lão giả. Thấy hắn vẫn không hiểu ý nàng, mỗ nữ bèn cầm lấy tay hắn, hướng lòng bàn tay viết vài chữ.
'Lão gia tử, cảm ơn ngươi đã cứu ta và tỷ tỷ của ta. "
Gia gia Tiểu Đào dù nghèo nhưng hồi trẻ cũng được đi học, nhận biết mặt chữ không thành vấn đề.
Hóa ra cô nương này là người câm!
Hắn liên tục xua tay, ngại ngùng nói.
- " Cô nương, ngươi không cần cảm ơn ta, là ngươi và tỷ tỷ ngươi phúc lớn mạng lớn. Với lại..... ta cũng không giúp được các ngươi nhiều, ngươi thấy đấy, hoàn cảnh của ta không cho phép.... A, ngươi cứ gọi ta lão Khương là được. "
Nguyệt Tích Lương lắc lắc đầu, vỗ vai lão Khương biểu đạt biết ơn.
'Nếu không nhờ ngươi, ta đã sớm chết. Vì vậy, khó khăn của ngươi..... ta sẽ giúp ngươi giải quyết.'
Lão Khương đọc đến chữ cuối cùng Nguyệt Tích Lương viết ra, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, lắp bắp.
- " Cái này..... hay là không cần đâu. Ta cứu ngươi cũng là do tiện tay mà thôi, ta..... "
Suỵt....
Nguyệt Tích Lương không đợi hắn nói hết đã đưa một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Nàng nháy mắt.
Hãy tin ta!
Lão Khương còn định nói cái gì thì Nguyệt Tích Lương đã buông tay hắn ra, quay sang đối mặt với đám lưu manh. Nàng ngửa cổ nhìn trời, bất lực thở dài, lại tiếp tục khoa tay múa chân một hồi.
Này đó..... đó đó..... này này đó đó....
Thế kia.... kia kia.... thế thế kia kia....
Quác quác!
Đám người đồng loạt trưng vẻ mặt đần thối, trên đầu hiện hàng trăm dấu chấm hỏi to đùng.
Nguyệt Tích Lương: " ........ "
Nàng thật là mệt mỏi! Mệt muốn chết!
- " Nếu không...... ngươi viết ra đây. "
Một tên rụt rè rút từ trong bọc ra tập giấy ố vàng với cái bút lông, nghiên mực. Mấy thứ này hắn luôn mang theo bên mình, tiện cho người khác viết giấy nợ.
Nguyệt Tích Lương ai oán trừng mắt.
Sao ngươi không lấy ra từ đầu?!
Cử chỉ này của nàng, nam tử không biết vì sao lại xem hiểu. Hắn vô cùng nghẹn khuất nghĩ thầm: ta còn tưởng ngươi thích múa máy đâu...
Nguyệt Tích Lương đặt xấp giấy xuống đất, cầm bút ngoáy lia lịa.
'Các ngươi tới đòi nợ? Lão Khương nợ các ngươi bao nhiêu tiền?'
- " Ba mươi tám văn tiền! "
Nam tử lão đại xòe tay, cũng được coi là trả lời thành thực.
Ít như vậy?
Nguyệt Tích Lương nghiêng đầu. Nàng còn tưởng là mấy chục hay mấy trăm lượng bạc đâu. Văn tiền...... là cái gì? Nàng trước giờ chưa từng dùng qua.
Hình như...... một lượng bạc bằng một trăm văn tiền?
Bạn nhỏ Lương từ khi lọt lòng đã ăn sung mặc sướng, tiền nhiều không xuể, thưởng cho hạ nhân cũng là thưởng bạc, ngân phiếu.
Thể loại văn tiền..... kinh thành cũng ít có người sử dụng, nó chỉ phổ biến ở các thôn nhỏ nghèo nàn.
'Ta trả!'
Nguyệt Tích Lương tự tin viết hai chữ rồng bay phượng múa. Đoạn, nàng sờ mó khắp người tìm ngân phiếu.
Thắt lưng.... không có.
Ống tay áo..... không có.
Trong ngực..... không có.
Trong giày..... không có nốt.
Tiền của nàng đâu?!
Ngân phiếu vạn lượng của nàng....
Nguyệt Tích Lương hoảng hốt, trong đầu xẹt qua đoạn hình ảnh suýt thì lãng quên. Nàng rơi xuống sông, đang cố gắng dùng kiểu bơi chó huyền thoại bơi vào bờ. Bỗng, một cơn sóng ập tới bất ngờ, bao kim châm, thuốc trị thương, ngân phiếu đặt nơi ống tay áo đều bị cuốn bay. Nàng không để ý đến chúng nó trôi đi càng càng xa, vì nàng đã tọng vào họng vài lít nước sông, bụng no căng, nổi lềnh phềnh, lềnh phềnh.....
Nguyệt Tích Lương cắt đứt đoạn hồi tưởng, khuôn mặt khó coi như thể ăn phải ruồi.
Xấu hổ.
Nàng xấu hổ.
Nàng phi thường xấu hổ.
- " Tiền đâu? "
Có người lên tiếng phá tan sự im lặng.
Cứ ngỡ thiếu nữ sẽ đào tiền trả nợ giúp lão Khương nên bọn hắn đứng đợi nàng. Ai dè đợi lúc lâu, đổi lại bọn hắn nhận được một gương mặt táo bón.
Khóe môi Nguyệt Tích Lương co rút kịch liệt, đầu tiên xuất hiện ngầu bao nhiêu thì bây giờ hạ tràng nhục nhã bấy nhiêu.
Mẹ kiếp! Biết thế đã không làm màu!
Nguyệt Tích Lương gãi đầu cười hắc hắc, không có chân chó nhất, chỉ có càng chân chó, nàng viết.
'Các vị đại ca anh minh thần võ, soái khí ngập trời, thiên hạ vô địch, tiền tài vô số, mệch cách trùng thiên,..... chắc các ngươi không thiếu ba mươi tám văn tiền đâu nhỉ?'
Đám lưu manh rất chi là hưởng thụ vểnh mũi, tự hào mở miệng.
- " Thiếu thì không thiếu, nhưng có nợ thì phải trả! Cô nương, ngươi không có tiền thì cứ nói thẳng, bọn ta bắt Tiểu Đào bán vào thanh lâu cũng được. "
Nàng: " .......... "
Nguyệt Tích Lương hờn nha!
Nàng đã cố gắng lươn lẹo không nói sự thực để giữ chút thể diện, bọn hắn tốt lắm, trực tiếp huỵch toẹt ra luôn rồi.
Nguyệt Tích Lương mặt đen hơn cái đít nồi, nghiến răng trèo trẹo.
'Các ngươi thế này là cưỡng ép dân nữ nhà lành. Ta đi báo quan!'
Nam tử lão đại một bộ đã dự liệu trước, hào phóng nhường đường.
- " Vậy thì xin mời! "
Ngừng một lúc, hắn bồi thêm.
- " Đừng trách ta không nhắc trước, thôn này cách quan phủ một ngày đi đường. Hơn thế, tri phủ đại nhân là anh rể của thẩm thẩm của cô cô của nương của thê tử nhà ta. Có giỏi ngươi đi báo! "
Nguyệt Tích Lương: " ....... "
Được rồi, ngươi có mối quan hệ, ngươi có quyền!
Nàng lại nhìn Tiểu Đào hoảng sợ co rúm lại một chỗ, thực bất đắc dĩ hỏi.
'Không còn biện pháp nào khác sao?'
Nam tử xoa cằm, đánh giá thiếu nữ từ đầu đến chân, dẫu trong lòng đã biết chắc là nàng sẽ không đồng ý nhưng vẫn cứ nói bừa, ý đồ để cho nàng chết tâm cứu người.
- " Biện pháp khác không phải không có. Ngươi thay nàng vào thanh lâu, ta sẽ ngay tức khắc thả nàng. Thế nào? "
Làm gì có cô nương nào đang yên đang lành lại tự nguyện vào thanh lâu. Cho dù là trả ơn đi chăng nữa!
Bất quá, nam tử vạn vạn lần không ngờ tới ngày hôm nay hắn lại gặp phải một vị nữ tử kỳ ba. Đầu óc của nàng không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
Ánh mắt Nguyệt Tích Lương lóe lóe, miệng cười gian tà, tay cầm bút vung lên, rất hoành tráng viết một chữ to.
'Được!'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.