Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 36
Trang Aya
29/07/2019
Lúc này, không khí trong Nhị vương phủ quả thật rất nặng nề. Các hạ nhân đến thở cũng không dám thở mạnh.
Rầm!
Loảng xoảng!
Trong thư phòng của Bắc Mạc Quần cách một đoạn thời gian lại truyền ra tiếng đổ vỡ.
- Tại sao lại không có tin tức?
Bắc Mạc Quân ngồi lại trên ghế, khuôn mặt vẫn còn vương những nét giận dữ, nhưng nhiều hơn là sự lo lắng.
Nguyệt Tích Lương đã mất tích được mấy ngày, phía bên hoàng thượng cũng đã biết chuyện, phái ngự lâm quân đi tìm, như cũ không có kết quả.
Nàng rốt cuộc đang ở đâu?
Triển Chính Hi nhìn dáng vẻ tiều tụy của vương gia nhà mình thì cảm thấy không đành lòng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy vương gia như vậy. Có lẽ trong tim hắn, Tích Lương quận chúa đã chiếm giữ một phần quan trọng.
- Vương gia, người nên ăn chút gì đi, đã mấy ngày rồi người không ăn, không ngủ. Phải chú ý giữ gìn sức khỏe...
Nếu cứ thế này, người sẽ chết trước khi tìm thấy quận chúa mất!
Đương nhiên, câu đó Triển Chính Hi chỉ nghĩ ở trong đầu chứ không dám nói ra miệng.
- Ta không sao. Sức khỏe cũng rất tốt!
Bắc Mạc Quân lắc đầu.
Lúc nào chưa tìm thấy Nguyệt Tích Lương, lúc đấy hắn ăn không vào.
Hắn biết là nàng chưa chết. Mấy ngày trước hắn nhận được tin nàng đã được người khác cứu đi. Chỉ là... người cứu nàng là ai được chứ?
Một người còn sống sờ sờ như vậy, không lí nào lại không tìm thấy?
Có lẽ...
Bắc Mạc Quân như nghĩ đến điều gì, lặp tức sắc mặt thoáng thay đổi. Không tìm thấy trong kinh thành, thì chỉ có thể là nàng đã bị đưa ra bên ngoài mà thôi.
Hắn vội vàng đứng dậy, nói với Triển Chính Hi.
- Triệu tập ám vệ, ra ngoài thành tìm kiếm!
- Vâng!
Triển Chính Hi lĩnh mệnh, không dám chậm trễ rời khỏi thư phòng. Dù phải đào ba tấc đất lên, bọn hắn cũng phải tìm cho bằng được quận chúa!
Bắc Mạc Quân đi đi lại lại, tâm thần vẫn cảm thấy không yên tâm. Hắn muốn tự mình đi tìm nàng...
Nhưng khi hắn còn chưa kịp bước một chân ra khỏi cửa, bóng dáng vội vàng của Kiến Nhất đã đập vào tầm mắt hắn.
- Sao rồi?
Bắc Mạc Quân nhíu chặt mày kiếm, hỏi.
- Đã tra ra được người đứng sau...
Giọng điệu Kiến Nhất lúc này phải nói cực kỳ khó chịu, như thể hắn đang rất tức giận nhưng vẫn kìm nén để không bộc phát.
- Là ai?
Hơi thở Bắc Mạc Quân trầm hẳn xuống. Sao hắn có thể quên chuyện này được chứ?
- Luân vương!
Kiến Nhất nghiến răng nghiến lợi đáp. Hay cho một tên tiểu nhân bỉ ổi, đến cả tiểu oa nhi tám tuổi cũng không buông tha!
Bắc Mạc Quân nghe đến đó thì sát khí nổi lên, hai bàn tay nắm chặt lại.
Hắn đã nói rồi, ai làm hại Nguyệt Tích Lương hắn nhất quyết không tha. Dù cho có là Luân vương, là Mạc Thanh đế quốc đi chăng nữa, thì như thế nào?
Hắn có thể nhẫn nhịn, không sai! Nhưng với điều kiện Mạc Thanh không chạm vào vảy ngược của hắn.
Mà Nguyệt Tích Lương chính là vảy ngược của Bắc Mạc Quân!
Bây giờ, hắn không nhịn!
- Thụy Luân... ngươi chết chắc rồi!
Bắc Mạc Quân suy nghĩ một lúc, ngược lại không đi tìm Nguyệt Tích Lương nữa. Hắn muốn giết Luân vương, ba ngày sau chính là cơ hội ngàn năm có một.
Hắn sẽ không để Luân vương còn sống mà ra khỏi Cảnh Lăng. Không bao giờ!
..............
Thời gian cứ thế qua đi, chớp mắt đã hơn nửa tháng.
Nửa tháng này, thương thế của Nguyệt Tích Lương đã sớm khỏi, không những thế, dường như nàng còn béo thêm một vòng.
Cũng tại người nào đó, trù nghệ không chê vào đâu được... nếu không muốn nói là tuyệt vời. Hại nàng dù không muốn ăn nhưng vẫn cứ ăn.
Mà người nào đó ở đây, không ai khác chính là Hiên Viên Dật.
Lúc này, bọn họ đang ở nơi rừng rậm hoang dã, trời đã tối nên mấy người có ý định nghỉ chân ở nơi này một đêm.
Với Nguyệt Tích Lương, đây chẳng phải là dã ngoại hay sao? Nàng thích nhất là dã ngoại!
Tí tách!
Bên cạnh đống lửa, Hiên Viên Dật đang nhàn nhã nướng gà, thỏ, cá...
Còn Nguyệt Tích Lương cũng đang nhàn nhã nhìn chằm chằm gà, thỏ, cá... miệng không ngừng làu bàu.
- Ta nói này Hiên Viên Dật, ta không ăn đâu nha! Ngươi có mời ta cũng vô ích...
- Ừ, ta biết, ngươi không ăn.
Hắn gật gù, căn bản là không tin.
Hắc Sát, Bạch Sát cũng gật gù, có quỷ mới tin.
- Ta nói thật! Ta thề, ta mà ăn... dòng sông vẫn chảy, cây vẫn mọc, cá vẫn bơi, chim vẫn hót, ta vẫn là hủ nữ, vẫn thích mỹ nam!
Hắc Sát bĩu môi khinh thường, nói.
- Ngươi thề...
- Như không thề! Bạch Sát tự nhiên tiếp lời.
Nguyệt Tích Lương híp mắt liếc hai người kia, máu hủ lại nổi lên.
- Ta nói... hai người cũng quá ăn ý đi? Bao giờ mới chịu về chung một nhà?
Trên suốt quãng đường này, nàng không chỉ một lần chú ý đến hành động của Hắc Sát và Bạch Sát.
Cứ mờ mờ ám ám, càng nhìn càng thấy giống Kiến Nhất và Triển Chính Hi.
Hắc hắc!
Cũng không biết bọn hắn thế nào rồi? Kiến Nhất sau hôm đấy có sơ múi thêm được miếng nào hay không nha?
Nếu không... khi nàng về cho hắn thêm một chút dược nữa.
Đảm bảo ôm được mỹ nam về giường!
Lại nói đến Hắc, Bạch Sát khi nghe thấy nàng nói vậy thì đồng loạt chỉ tay vào nhau mà gào lên.
- Ai thèm sống chung với hắn!!
Thấy chưa? Hợp nhau thế còn gì!
Quay mặt sang lườm đối phương.
- Ngươi đừng có nhại ta!
Ha ha! Nàng không có sai.
- Đồ ngu ngốc! Bạch Sát rống.
- Đồ ẻo lả! Hắc Sát không chịu thua kém.
- Ngươi ngứa da phải không?
- Muốn đánh sao? Đến a! Để xem ai sợ ai?
Thế là chưa đến một khắc, hai tên thần kinh không ổn định đã kéo nhau đi nơi khác tỷ võ.
Nguyệt Tích Lương đắc ý cười, loại bỏ được hai miệng ăn, hắc hắc!
Hắc Sát, Bạch Sát vừa đi khuất thì mùi thơm thức ăn cũng truyền đến.
Nàng khịt mũi một cái... thơm quá nha!
Không chờ đợi được nữa, Nguyệt Tích Lương vội vàng bổ nhào qua.
- Cho ta một miếng!
Hiên Viên Dật cũng không bắt bẻ, chỉ mỉm cười dịu dàng lấy một cái đùi gà to đùng đưa cho nàng.
- Ngươi ăn nhiều như vậy không sợ béo?
Nguyệt Tích Lương vừa vui vẻ gặm đùi gà vừa trả lời.
- Béo thì thế nào? Ta còn trẻ, còn nhiều thời gian để giảm béo nha!
Trời đánh tránh miếng ăn. Cứ ăn cho ngon miệng đã rồi tính. Nói sau, khi nàng chữa xong bệnh về lại Cảnh Lăng, thì làm gì còn lộc để mà ăn nữa.
Bây giờ, nàng ăn được bao nhiêu thì ăn!
- Ngươi không cần giảm béo đâu...
Hiên Viên Dật lắc đầu phán. Hắn thấy nàng gầy cũng đẹp mà béo cũng đẹp. Đều khả ái!
Nguyệt Tích Lương ngược lại không đồng tình.
- No! No! Giảm béo là bắt buộc. Béo quá thì sẽ không có ai thú ta về nhà...
Mặc dù bây giờ nàng đang có hôn ước với Bắc Mạc Quân, bất quá mười năm sau hôn ước đó cũng mất hiệu lực rồi.
Chung quy chỉ là giao dịch!
Hiên Viên Dật không kìm được buột miệng nói.
- Không ai thú ngươi thì ta thú ngươi...
- .....
Nguyệt Tích Lương ngừng ăn, nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái.
- ... Mới là lạ.
Hiên Viên Dật miễn cưỡng bồi thêm một câu, ngoảnh mặt đi.
Phù!
Nguy hiểm thật.
Nguyệt Tích Lương cũng theo đó mà thở ra một hơi. Làm nàng suýt chút nữa thì nghẹn chết.
Làm sao Hiên Viên Dật có thể lấy nàng được chứ. Nàng còn định giới thiệu mỹ nam cho hắn đâu...
Ừm... Bắc Mạc Quân có vẻ không tồi.
Nam tài nam sắc!
Duyệt!
Đang lúc hai người ngẩn ngơ suy nghĩ, có một tiếng gầm vang lên, rung chuyển cả núi rừng.
Grào!!!
Hiên Viên Dật sắc mặt đại biến, kéo Nguyệt Tích Lương đứng dậy.
- Là dã thú!
Rầm!
Loảng xoảng!
Trong thư phòng của Bắc Mạc Quần cách một đoạn thời gian lại truyền ra tiếng đổ vỡ.
- Tại sao lại không có tin tức?
Bắc Mạc Quân ngồi lại trên ghế, khuôn mặt vẫn còn vương những nét giận dữ, nhưng nhiều hơn là sự lo lắng.
Nguyệt Tích Lương đã mất tích được mấy ngày, phía bên hoàng thượng cũng đã biết chuyện, phái ngự lâm quân đi tìm, như cũ không có kết quả.
Nàng rốt cuộc đang ở đâu?
Triển Chính Hi nhìn dáng vẻ tiều tụy của vương gia nhà mình thì cảm thấy không đành lòng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy vương gia như vậy. Có lẽ trong tim hắn, Tích Lương quận chúa đã chiếm giữ một phần quan trọng.
- Vương gia, người nên ăn chút gì đi, đã mấy ngày rồi người không ăn, không ngủ. Phải chú ý giữ gìn sức khỏe...
Nếu cứ thế này, người sẽ chết trước khi tìm thấy quận chúa mất!
Đương nhiên, câu đó Triển Chính Hi chỉ nghĩ ở trong đầu chứ không dám nói ra miệng.
- Ta không sao. Sức khỏe cũng rất tốt!
Bắc Mạc Quân lắc đầu.
Lúc nào chưa tìm thấy Nguyệt Tích Lương, lúc đấy hắn ăn không vào.
Hắn biết là nàng chưa chết. Mấy ngày trước hắn nhận được tin nàng đã được người khác cứu đi. Chỉ là... người cứu nàng là ai được chứ?
Một người còn sống sờ sờ như vậy, không lí nào lại không tìm thấy?
Có lẽ...
Bắc Mạc Quân như nghĩ đến điều gì, lặp tức sắc mặt thoáng thay đổi. Không tìm thấy trong kinh thành, thì chỉ có thể là nàng đã bị đưa ra bên ngoài mà thôi.
Hắn vội vàng đứng dậy, nói với Triển Chính Hi.
- Triệu tập ám vệ, ra ngoài thành tìm kiếm!
- Vâng!
Triển Chính Hi lĩnh mệnh, không dám chậm trễ rời khỏi thư phòng. Dù phải đào ba tấc đất lên, bọn hắn cũng phải tìm cho bằng được quận chúa!
Bắc Mạc Quân đi đi lại lại, tâm thần vẫn cảm thấy không yên tâm. Hắn muốn tự mình đi tìm nàng...
Nhưng khi hắn còn chưa kịp bước một chân ra khỏi cửa, bóng dáng vội vàng của Kiến Nhất đã đập vào tầm mắt hắn.
- Sao rồi?
Bắc Mạc Quân nhíu chặt mày kiếm, hỏi.
- Đã tra ra được người đứng sau...
Giọng điệu Kiến Nhất lúc này phải nói cực kỳ khó chịu, như thể hắn đang rất tức giận nhưng vẫn kìm nén để không bộc phát.
- Là ai?
Hơi thở Bắc Mạc Quân trầm hẳn xuống. Sao hắn có thể quên chuyện này được chứ?
- Luân vương!
Kiến Nhất nghiến răng nghiến lợi đáp. Hay cho một tên tiểu nhân bỉ ổi, đến cả tiểu oa nhi tám tuổi cũng không buông tha!
Bắc Mạc Quân nghe đến đó thì sát khí nổi lên, hai bàn tay nắm chặt lại.
Hắn đã nói rồi, ai làm hại Nguyệt Tích Lương hắn nhất quyết không tha. Dù cho có là Luân vương, là Mạc Thanh đế quốc đi chăng nữa, thì như thế nào?
Hắn có thể nhẫn nhịn, không sai! Nhưng với điều kiện Mạc Thanh không chạm vào vảy ngược của hắn.
Mà Nguyệt Tích Lương chính là vảy ngược của Bắc Mạc Quân!
Bây giờ, hắn không nhịn!
- Thụy Luân... ngươi chết chắc rồi!
Bắc Mạc Quân suy nghĩ một lúc, ngược lại không đi tìm Nguyệt Tích Lương nữa. Hắn muốn giết Luân vương, ba ngày sau chính là cơ hội ngàn năm có một.
Hắn sẽ không để Luân vương còn sống mà ra khỏi Cảnh Lăng. Không bao giờ!
..............
Thời gian cứ thế qua đi, chớp mắt đã hơn nửa tháng.
Nửa tháng này, thương thế của Nguyệt Tích Lương đã sớm khỏi, không những thế, dường như nàng còn béo thêm một vòng.
Cũng tại người nào đó, trù nghệ không chê vào đâu được... nếu không muốn nói là tuyệt vời. Hại nàng dù không muốn ăn nhưng vẫn cứ ăn.
Mà người nào đó ở đây, không ai khác chính là Hiên Viên Dật.
Lúc này, bọn họ đang ở nơi rừng rậm hoang dã, trời đã tối nên mấy người có ý định nghỉ chân ở nơi này một đêm.
Với Nguyệt Tích Lương, đây chẳng phải là dã ngoại hay sao? Nàng thích nhất là dã ngoại!
Tí tách!
Bên cạnh đống lửa, Hiên Viên Dật đang nhàn nhã nướng gà, thỏ, cá...
Còn Nguyệt Tích Lương cũng đang nhàn nhã nhìn chằm chằm gà, thỏ, cá... miệng không ngừng làu bàu.
- Ta nói này Hiên Viên Dật, ta không ăn đâu nha! Ngươi có mời ta cũng vô ích...
- Ừ, ta biết, ngươi không ăn.
Hắn gật gù, căn bản là không tin.
Hắc Sát, Bạch Sát cũng gật gù, có quỷ mới tin.
- Ta nói thật! Ta thề, ta mà ăn... dòng sông vẫn chảy, cây vẫn mọc, cá vẫn bơi, chim vẫn hót, ta vẫn là hủ nữ, vẫn thích mỹ nam!
Hắc Sát bĩu môi khinh thường, nói.
- Ngươi thề...
- Như không thề! Bạch Sát tự nhiên tiếp lời.
Nguyệt Tích Lương híp mắt liếc hai người kia, máu hủ lại nổi lên.
- Ta nói... hai người cũng quá ăn ý đi? Bao giờ mới chịu về chung một nhà?
Trên suốt quãng đường này, nàng không chỉ một lần chú ý đến hành động của Hắc Sát và Bạch Sát.
Cứ mờ mờ ám ám, càng nhìn càng thấy giống Kiến Nhất và Triển Chính Hi.
Hắc hắc!
Cũng không biết bọn hắn thế nào rồi? Kiến Nhất sau hôm đấy có sơ múi thêm được miếng nào hay không nha?
Nếu không... khi nàng về cho hắn thêm một chút dược nữa.
Đảm bảo ôm được mỹ nam về giường!
Lại nói đến Hắc, Bạch Sát khi nghe thấy nàng nói vậy thì đồng loạt chỉ tay vào nhau mà gào lên.
- Ai thèm sống chung với hắn!!
Thấy chưa? Hợp nhau thế còn gì!
Quay mặt sang lườm đối phương.
- Ngươi đừng có nhại ta!
Ha ha! Nàng không có sai.
- Đồ ngu ngốc! Bạch Sát rống.
- Đồ ẻo lả! Hắc Sát không chịu thua kém.
- Ngươi ngứa da phải không?
- Muốn đánh sao? Đến a! Để xem ai sợ ai?
Thế là chưa đến một khắc, hai tên thần kinh không ổn định đã kéo nhau đi nơi khác tỷ võ.
Nguyệt Tích Lương đắc ý cười, loại bỏ được hai miệng ăn, hắc hắc!
Hắc Sát, Bạch Sát vừa đi khuất thì mùi thơm thức ăn cũng truyền đến.
Nàng khịt mũi một cái... thơm quá nha!
Không chờ đợi được nữa, Nguyệt Tích Lương vội vàng bổ nhào qua.
- Cho ta một miếng!
Hiên Viên Dật cũng không bắt bẻ, chỉ mỉm cười dịu dàng lấy một cái đùi gà to đùng đưa cho nàng.
- Ngươi ăn nhiều như vậy không sợ béo?
Nguyệt Tích Lương vừa vui vẻ gặm đùi gà vừa trả lời.
- Béo thì thế nào? Ta còn trẻ, còn nhiều thời gian để giảm béo nha!
Trời đánh tránh miếng ăn. Cứ ăn cho ngon miệng đã rồi tính. Nói sau, khi nàng chữa xong bệnh về lại Cảnh Lăng, thì làm gì còn lộc để mà ăn nữa.
Bây giờ, nàng ăn được bao nhiêu thì ăn!
- Ngươi không cần giảm béo đâu...
Hiên Viên Dật lắc đầu phán. Hắn thấy nàng gầy cũng đẹp mà béo cũng đẹp. Đều khả ái!
Nguyệt Tích Lương ngược lại không đồng tình.
- No! No! Giảm béo là bắt buộc. Béo quá thì sẽ không có ai thú ta về nhà...
Mặc dù bây giờ nàng đang có hôn ước với Bắc Mạc Quân, bất quá mười năm sau hôn ước đó cũng mất hiệu lực rồi.
Chung quy chỉ là giao dịch!
Hiên Viên Dật không kìm được buột miệng nói.
- Không ai thú ngươi thì ta thú ngươi...
- .....
Nguyệt Tích Lương ngừng ăn, nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái.
- ... Mới là lạ.
Hiên Viên Dật miễn cưỡng bồi thêm một câu, ngoảnh mặt đi.
Phù!
Nguy hiểm thật.
Nguyệt Tích Lương cũng theo đó mà thở ra một hơi. Làm nàng suýt chút nữa thì nghẹn chết.
Làm sao Hiên Viên Dật có thể lấy nàng được chứ. Nàng còn định giới thiệu mỹ nam cho hắn đâu...
Ừm... Bắc Mạc Quân có vẻ không tồi.
Nam tài nam sắc!
Duyệt!
Đang lúc hai người ngẩn ngơ suy nghĩ, có một tiếng gầm vang lên, rung chuyển cả núi rừng.
Grào!!!
Hiên Viên Dật sắc mặt đại biến, kéo Nguyệt Tích Lương đứng dậy.
- Là dã thú!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.