Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 37
Trang Aya
29/07/2019
Nghe thấy động tĩnh lạ, Hắc Sát và Bạch Sát cũng tạm thời ngừng cuộc chiến, nhanh chóng quay trở lại chỗ cũ.
- Chủ tử!
Hai người y phục xộc xệch, đầu tóc rối bời, mặt mũi bầm tím, hiển nhiên là hậu quả do tỷ võ gây ra.
- Đi xem xem có chuyện gì.
Hiên Viên Dật nhẹ giọng ra lệnh, khuôn mặt tỏ vẻ ngưng trọng.
Đây là nơi rừng rậm hoang vu, có dã thú cũng không phải chuyện lạ. Chỉ là nếu mà gặp phải thì cũng có chút phiền phức.
- Vâng!
Hắc Sát gật đầu, vận khinh công lao vào sâu trong rừng, nơi có tiếng gầm truyền đến.
Nguyệt Tích Lương đứng một bên nhíu chặt lông mày thanh tú lại. Tại sao nàng cảm thấy... tiếng gầm kia chất chứa nỗi đau đớn và tuyệt vọng?
Không mất nhiều thời gian, Hắc Sát đã vác bộ mặt đen sì trở về.
- Sao rồi?
Bạch Sát vội vàng hỏi.
- Bên trong sơn cốc có một đám người đang bao vây một con bạch hổ. Đáng nhắc tới ở đây là... con bạch hổ đó vừa mới sinh xong, lũ người kia thừa cơ cướp mất con của nó. Bây giờ người và hổ đang đánh nhau, hổ bị thương nặng...
Hắc Sát càng nói càng trở nên căm phẫn. Vẫn biết địa vị của thú không thể bằng người, nhưng mà bọn người kia cũng quá vô sỉ đi?
Nhìn dáng vẻ bi thống của hổ mẹ, hắn cảm thấy không đành lòng...
Hắc Sát đã như vậy, Nguyệt Tích Lương còn tức giận hơn. Nàng là người hiện đại, trong tiềm thức luôn có suy nghĩ bảo vệ động vật, nhất là động vật quý hiếm như bạch hổ.
Động vật cũng có cảm xúc, và nhiều khi con người còn đồi bại hơn cả con vật. Ít nhất, con vật còn biết trung thành với người đã cho nó ăn, nuôi nó lớn...
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Nguyệt Tích Lương đã hùng hổ chạy về phía trước.
Lão nương đây muốn cứu hổ!
Hiên Viên Dật cùng hai thuộc hạ sáu mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng nhấc chân đuổi theo. Theo bọn hắn thấy, dạo này bọn hắn lo chuyện bao đồng quá nhiều rồi! Không giống tác phong thường ngày chút nào...
Càng vào sâu bên trong, tiếng hổ gầm càng ngày càng rõ, xen lẫn vào đó còn có tiếng người mắng chửi.
- Đánh! Đánh chết con súc sinh này cho ta!
- Grao!!!
- Lão tử không tin ngươi còn có thể chống đỡ được! Lột da nó về làm thảm lót chân!
- Thiếu gia, con hổ này nổi điên rồi!
- Thì thế nào? Lũ phế vật! Đánh tiếp!
- Vâ... vâng!
- Ha ha ha!
Lúc Nguyệt Tích Lương đến nơi, đập vào mắt nàng là tình cảnh như thế này.
Bảy, tám tên nam tử cầm kiếm công kích một con hổ trưởng thành. Không khó để nhận ra, bộ lông trước kia của nó là một màu trắng muốt. Nhưng giờ đây thì sao, vết thương chồng chất lên vết thương, máu thịt lẫn lộn.
Dù bị thương nặng như vậy, nhưng ánh mắt của hổ mẹ vẫn chấp nhất nhìn về một phía. Nó phải cứu lấy con nó, đó là con của nó!
Còn về phía hổ con, nó đang bị một nam tử ngoài vòng vây xách như xách gà. Bốn chân ngắn củn không ngừng giãy dụa hòng thoát thân. Nó muốn về bên mẹ!
Máu nóng của Nguyệt Tích Lương xông đến tận đỉnh đầu.
Đó là tình mẫu tử nha!
Bọn người vô liêm sỉ này lại chia cách một tình mẫu tử sâu đậm như vậy?
Mẹ kiếp!
Nhưng còn không đợi nàng lên tiếng thì một giọng nói trẻ con non nớt vang lên.
- Liễu đầu trọc! Mau thả hai con hổ đó ra!
Ách? Ở đây cũng có tiểu hài tử sao? Nguyệt Tích Lương thập phần nghi hoặc.
Người nào đó hồn nhiên đã quên, chính bản thân mình cũng là một tiểu hài tử...
Người được gọi là ' Liễu đầu trọc ' cũng chính là người đang xách hổ con, là thiếu gia trọng miệng những người khác.
Sở dĩ bị gọi là đầu trọc vì hắn không có tóc, hay nói cách khác là hói. Đầu của hắn bóng đến nỗi có thể làm gương để soi.
Mà Liễu Bân hận nhất người nào gọi hắn ' đầu trọc ', đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn. Liễu Bân nghe vậy lặp tức nổi cáu, rống lớn.
- Kẻ nào? Lăn ra đây cho ta!
Nguyệt Tích Lương cũng tò mò, tiểu tử này gan cũng thật là lớn nha.
Loạt xoạt!
Tiếng lá cây xào xạc vang lên...
Một giây sau, thân hình một nam hài năm tuổi xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ thấy đứa trẻ ấy mặc y phục rách nát không chịu nổi, mặt mũi lấm lem bùn đất, đằng sau còn đeo cái giỏ đựng củi.
Năm tuổi sao? Còn nhỏ hơn cả Nguyệt Tích Lương!
Người nhỏ nhưng khẩu khí không nhỏ!
- Xì! Tưởng thần thánh phương nào,... hóa ra là nghiệt chủng nhà ngươi.
Liễu Bân khinh bỉ nói, hiển nhiên là hai người có quen biết nhau.
- Nghiệt chủng con mẹ ngươi! Đại gia phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở...
Nam hài kiêu ngạo ngẩng mặt lên, tự luyến một hồi.
Phốc! Ha ha!
Bạch Sát nghe thế thì lăn ra đất mà cười lấy cười để.
Sao hắn cảm thấy... nam hài này cùng Nguyệt Tích Lương là cùng một mẫu thân sinh ra vậy? Lời lẽ rất giống nhau!
- Phì! Ngươi mau cút cho ta! Cẩn thận ta đánh gãy chân ngươi...
Liễu Bân ra vẻ không thèm để ý đến nam hài, ghét bỏ phẩy tay.
Chỉ là một tiểu tử có người sinh, không có người dưỡng mà thôi. Hắn đường đường là thiếu gia Liễu gia, sao có thể nói chuyện với loại người này được.
- Muốn ta cút cũng được, thả nó ra!
Nam hài vẫn không chịu bỏ cuộc, chỉ vào hổ con đang nằm trong tay Liễu Bân.
- Tiểu tử thối! Muốn chết? Đừng xen vào chuyện của ta!
Liễu Bân âm trầm mở miệng. Con hổ này hắn trăm phương ngàn kế mới cướp được, đâu có dễ dàng thả ra như vậy.
Muốn hắn nghe lời một tiểu tử miệng còn hôi sữa? Mơ đi!
- Liễu đầu trọc, có muốn ta nói với phụ thân ngươi là ngươi có một sở thích đặc biệt hay không? Sở thích luyến đồng! Chẳng phải mấy nữ hài mất tích ở trong trấn đều là ngươi cho người bắt sao? Kinh tởm!
Nam hài cất lời, trực tiếp ném ra một quả bom.
Liễu Bân tưởng chuyện đấy không ai biết? Hừ! Người khác không biết, hắn biết!
Nguyệt Tích Lương cũng bị kinh hãi không nhẹ. Không ngờ cái tên Liễu đầu trọc này lại biến thái như vậy. Sợ là mấy nữ hài kia lành ít dữ nhiều...
Mà tiểu tử trước mắt mới chỉ có năm tuổi, sao có thể thông minh như vậy chứ?
Liễu Bân mặt cắt không còn một giọt máu. Mấy chuyện đó hắn làm rất bí mật, sao nghiệt chủng này lại biết?
Không được! Hắn... không thể lưu!
- Nguyệt Hạo Thần! Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi! Chặn hắn lại!
Liễu Bân gầm lên, mấy nô bộc bên cạnh không dám chậm trễ rút kiếm, bao vây lấy nam hài.
Ách?
Bây giờ Nguyệt Hạo Thần chỉ hận không thể tự vả vào miệng mình. Cái miệng hại cái thân!
Ở nơi không người qua lại này, đương nhiên Liễu đầu trọc muốn giết người diệt khẩu!
Làm sao để mà thoát thân đây?!
Nguyệt Tích Lương núp trong bụi cây gật gù cảm thán. Nguyệt Hạo Thần à...
Hóa ra tên của tiểu tử này là Nguyệt Hạo Thần...
Ây da! Mà khoan!
Sao nàng lại cảm thấy cái tên này nghe quen quen nha!?
Nguyệt Hạo Thần.... Nguyệt Hạo Thần...
Á!
Ca ca ( anh hai) cũng tên là Nguyệt Hạo Thần!
Không lẽ...
Nguyệt Tích Lương kích động liếc nhìn khuôn mặt khá là khả ái của nam hài, đúng lúc này hắn cũng mở miệng chửi người.
- Fuck! Đúng là cái thời không có cảnh sát! Loạn... loạn hết rồi! Lão tử không chơi nữa, lão tử muốn về nhà!
Thôi xong! Đồng hương thì đúng rồi, nhưng mà vẫn phải kiểm tra...
Nghĩ là làm, Nguyệt Tích Lương lặp tức nhảy ra khỏi bụi cây ẩn nấp, hô lớn.
- Nhân vật chính trong One Piece là ai?
- Monkey D. Luffy!
Nguyệt Hạo Thần phản xạ có điều kiện, trả lời.
- Trong phim đấy nhân vật nào ngực to nhất?
- Boa Hancok!
- Ngươi thích ai nhất?
- Roronoa Zoro!
- Muội muội ngươi là gì?
- Hủ nữ! Siêu cấp hủ nữ!
- Nàng ấy tên...?
- Nguyệt Tích Lương!
- .....
Quạc quạc!
Mọi người bỗng chốc trở nên ngớ ngẩn. Ở đâu chui ra một nữ hài tử?
Mấy người Hiên Viên Dật khóe miệng co rút, nàng đang hỏi cái gì vậy? Bọn hắn hoàn toàn không hiểu!
Trả lời xong hết thảy, Nguyệt Hạo Thần mới kịp phản ứng được tình huống gì đang xảy ra.
Hắn trợn tròn mắt nhìn về phía Nguyệt Tích Lương, môi run run nói không ra lời.
- Ngươi...
Nàng vuốt vuốt mũi, có chút ngượng ngùng cười trừ. Bây giờ thì nàng đã xác định được tiểu nam hài này là ai rồi...
Nàng dơ hai ngón tay lên tạo thành hình chữ V, nghiêng đầu một cách khả ái.
- Hắc hắc! Ca ca yêu dấu... đã lâu không gặp!
- Chủ tử!
Hai người y phục xộc xệch, đầu tóc rối bời, mặt mũi bầm tím, hiển nhiên là hậu quả do tỷ võ gây ra.
- Đi xem xem có chuyện gì.
Hiên Viên Dật nhẹ giọng ra lệnh, khuôn mặt tỏ vẻ ngưng trọng.
Đây là nơi rừng rậm hoang vu, có dã thú cũng không phải chuyện lạ. Chỉ là nếu mà gặp phải thì cũng có chút phiền phức.
- Vâng!
Hắc Sát gật đầu, vận khinh công lao vào sâu trong rừng, nơi có tiếng gầm truyền đến.
Nguyệt Tích Lương đứng một bên nhíu chặt lông mày thanh tú lại. Tại sao nàng cảm thấy... tiếng gầm kia chất chứa nỗi đau đớn và tuyệt vọng?
Không mất nhiều thời gian, Hắc Sát đã vác bộ mặt đen sì trở về.
- Sao rồi?
Bạch Sát vội vàng hỏi.
- Bên trong sơn cốc có một đám người đang bao vây một con bạch hổ. Đáng nhắc tới ở đây là... con bạch hổ đó vừa mới sinh xong, lũ người kia thừa cơ cướp mất con của nó. Bây giờ người và hổ đang đánh nhau, hổ bị thương nặng...
Hắc Sát càng nói càng trở nên căm phẫn. Vẫn biết địa vị của thú không thể bằng người, nhưng mà bọn người kia cũng quá vô sỉ đi?
Nhìn dáng vẻ bi thống của hổ mẹ, hắn cảm thấy không đành lòng...
Hắc Sát đã như vậy, Nguyệt Tích Lương còn tức giận hơn. Nàng là người hiện đại, trong tiềm thức luôn có suy nghĩ bảo vệ động vật, nhất là động vật quý hiếm như bạch hổ.
Động vật cũng có cảm xúc, và nhiều khi con người còn đồi bại hơn cả con vật. Ít nhất, con vật còn biết trung thành với người đã cho nó ăn, nuôi nó lớn...
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Nguyệt Tích Lương đã hùng hổ chạy về phía trước.
Lão nương đây muốn cứu hổ!
Hiên Viên Dật cùng hai thuộc hạ sáu mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng nhấc chân đuổi theo. Theo bọn hắn thấy, dạo này bọn hắn lo chuyện bao đồng quá nhiều rồi! Không giống tác phong thường ngày chút nào...
Càng vào sâu bên trong, tiếng hổ gầm càng ngày càng rõ, xen lẫn vào đó còn có tiếng người mắng chửi.
- Đánh! Đánh chết con súc sinh này cho ta!
- Grao!!!
- Lão tử không tin ngươi còn có thể chống đỡ được! Lột da nó về làm thảm lót chân!
- Thiếu gia, con hổ này nổi điên rồi!
- Thì thế nào? Lũ phế vật! Đánh tiếp!
- Vâ... vâng!
- Ha ha ha!
Lúc Nguyệt Tích Lương đến nơi, đập vào mắt nàng là tình cảnh như thế này.
Bảy, tám tên nam tử cầm kiếm công kích một con hổ trưởng thành. Không khó để nhận ra, bộ lông trước kia của nó là một màu trắng muốt. Nhưng giờ đây thì sao, vết thương chồng chất lên vết thương, máu thịt lẫn lộn.
Dù bị thương nặng như vậy, nhưng ánh mắt của hổ mẹ vẫn chấp nhất nhìn về một phía. Nó phải cứu lấy con nó, đó là con của nó!
Còn về phía hổ con, nó đang bị một nam tử ngoài vòng vây xách như xách gà. Bốn chân ngắn củn không ngừng giãy dụa hòng thoát thân. Nó muốn về bên mẹ!
Máu nóng của Nguyệt Tích Lương xông đến tận đỉnh đầu.
Đó là tình mẫu tử nha!
Bọn người vô liêm sỉ này lại chia cách một tình mẫu tử sâu đậm như vậy?
Mẹ kiếp!
Nhưng còn không đợi nàng lên tiếng thì một giọng nói trẻ con non nớt vang lên.
- Liễu đầu trọc! Mau thả hai con hổ đó ra!
Ách? Ở đây cũng có tiểu hài tử sao? Nguyệt Tích Lương thập phần nghi hoặc.
Người nào đó hồn nhiên đã quên, chính bản thân mình cũng là một tiểu hài tử...
Người được gọi là ' Liễu đầu trọc ' cũng chính là người đang xách hổ con, là thiếu gia trọng miệng những người khác.
Sở dĩ bị gọi là đầu trọc vì hắn không có tóc, hay nói cách khác là hói. Đầu của hắn bóng đến nỗi có thể làm gương để soi.
Mà Liễu Bân hận nhất người nào gọi hắn ' đầu trọc ', đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn. Liễu Bân nghe vậy lặp tức nổi cáu, rống lớn.
- Kẻ nào? Lăn ra đây cho ta!
Nguyệt Tích Lương cũng tò mò, tiểu tử này gan cũng thật là lớn nha.
Loạt xoạt!
Tiếng lá cây xào xạc vang lên...
Một giây sau, thân hình một nam hài năm tuổi xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ thấy đứa trẻ ấy mặc y phục rách nát không chịu nổi, mặt mũi lấm lem bùn đất, đằng sau còn đeo cái giỏ đựng củi.
Năm tuổi sao? Còn nhỏ hơn cả Nguyệt Tích Lương!
Người nhỏ nhưng khẩu khí không nhỏ!
- Xì! Tưởng thần thánh phương nào,... hóa ra là nghiệt chủng nhà ngươi.
Liễu Bân khinh bỉ nói, hiển nhiên là hai người có quen biết nhau.
- Nghiệt chủng con mẹ ngươi! Đại gia phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở...
Nam hài kiêu ngạo ngẩng mặt lên, tự luyến một hồi.
Phốc! Ha ha!
Bạch Sát nghe thế thì lăn ra đất mà cười lấy cười để.
Sao hắn cảm thấy... nam hài này cùng Nguyệt Tích Lương là cùng một mẫu thân sinh ra vậy? Lời lẽ rất giống nhau!
- Phì! Ngươi mau cút cho ta! Cẩn thận ta đánh gãy chân ngươi...
Liễu Bân ra vẻ không thèm để ý đến nam hài, ghét bỏ phẩy tay.
Chỉ là một tiểu tử có người sinh, không có người dưỡng mà thôi. Hắn đường đường là thiếu gia Liễu gia, sao có thể nói chuyện với loại người này được.
- Muốn ta cút cũng được, thả nó ra!
Nam hài vẫn không chịu bỏ cuộc, chỉ vào hổ con đang nằm trong tay Liễu Bân.
- Tiểu tử thối! Muốn chết? Đừng xen vào chuyện của ta!
Liễu Bân âm trầm mở miệng. Con hổ này hắn trăm phương ngàn kế mới cướp được, đâu có dễ dàng thả ra như vậy.
Muốn hắn nghe lời một tiểu tử miệng còn hôi sữa? Mơ đi!
- Liễu đầu trọc, có muốn ta nói với phụ thân ngươi là ngươi có một sở thích đặc biệt hay không? Sở thích luyến đồng! Chẳng phải mấy nữ hài mất tích ở trong trấn đều là ngươi cho người bắt sao? Kinh tởm!
Nam hài cất lời, trực tiếp ném ra một quả bom.
Liễu Bân tưởng chuyện đấy không ai biết? Hừ! Người khác không biết, hắn biết!
Nguyệt Tích Lương cũng bị kinh hãi không nhẹ. Không ngờ cái tên Liễu đầu trọc này lại biến thái như vậy. Sợ là mấy nữ hài kia lành ít dữ nhiều...
Mà tiểu tử trước mắt mới chỉ có năm tuổi, sao có thể thông minh như vậy chứ?
Liễu Bân mặt cắt không còn một giọt máu. Mấy chuyện đó hắn làm rất bí mật, sao nghiệt chủng này lại biết?
Không được! Hắn... không thể lưu!
- Nguyệt Hạo Thần! Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi! Chặn hắn lại!
Liễu Bân gầm lên, mấy nô bộc bên cạnh không dám chậm trễ rút kiếm, bao vây lấy nam hài.
Ách?
Bây giờ Nguyệt Hạo Thần chỉ hận không thể tự vả vào miệng mình. Cái miệng hại cái thân!
Ở nơi không người qua lại này, đương nhiên Liễu đầu trọc muốn giết người diệt khẩu!
Làm sao để mà thoát thân đây?!
Nguyệt Tích Lương núp trong bụi cây gật gù cảm thán. Nguyệt Hạo Thần à...
Hóa ra tên của tiểu tử này là Nguyệt Hạo Thần...
Ây da! Mà khoan!
Sao nàng lại cảm thấy cái tên này nghe quen quen nha!?
Nguyệt Hạo Thần.... Nguyệt Hạo Thần...
Á!
Ca ca ( anh hai) cũng tên là Nguyệt Hạo Thần!
Không lẽ...
Nguyệt Tích Lương kích động liếc nhìn khuôn mặt khá là khả ái của nam hài, đúng lúc này hắn cũng mở miệng chửi người.
- Fuck! Đúng là cái thời không có cảnh sát! Loạn... loạn hết rồi! Lão tử không chơi nữa, lão tử muốn về nhà!
Thôi xong! Đồng hương thì đúng rồi, nhưng mà vẫn phải kiểm tra...
Nghĩ là làm, Nguyệt Tích Lương lặp tức nhảy ra khỏi bụi cây ẩn nấp, hô lớn.
- Nhân vật chính trong One Piece là ai?
- Monkey D. Luffy!
Nguyệt Hạo Thần phản xạ có điều kiện, trả lời.
- Trong phim đấy nhân vật nào ngực to nhất?
- Boa Hancok!
- Ngươi thích ai nhất?
- Roronoa Zoro!
- Muội muội ngươi là gì?
- Hủ nữ! Siêu cấp hủ nữ!
- Nàng ấy tên...?
- Nguyệt Tích Lương!
- .....
Quạc quạc!
Mọi người bỗng chốc trở nên ngớ ngẩn. Ở đâu chui ra một nữ hài tử?
Mấy người Hiên Viên Dật khóe miệng co rút, nàng đang hỏi cái gì vậy? Bọn hắn hoàn toàn không hiểu!
Trả lời xong hết thảy, Nguyệt Hạo Thần mới kịp phản ứng được tình huống gì đang xảy ra.
Hắn trợn tròn mắt nhìn về phía Nguyệt Tích Lương, môi run run nói không ra lời.
- Ngươi...
Nàng vuốt vuốt mũi, có chút ngượng ngùng cười trừ. Bây giờ thì nàng đã xác định được tiểu nam hài này là ai rồi...
Nàng dơ hai ngón tay lên tạo thành hình chữ V, nghiêng đầu một cách khả ái.
- Hắc hắc! Ca ca yêu dấu... đã lâu không gặp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.