Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 39
Trang Aya
29/07/2019
Sau một hồi chiến đấu không mấy kịch liệt, trận đánh cũng kết thúc. Võ công của Hiên Viên Dật vốn cao cường, lại thêm hắn hạ thủ không chút lưu tình, giờ đây bọn người Liễu Bân đã biến thành mấy cỗ thi thể.
- Thỏa mãn rồi chứ?
Hiên Viên Dật tao nhã lấy khăn ra lau tay, còn không quên lườm nguýt Nguyệt Tích Lương một cái.
- Hắc hắc, người huynh đệ, làm tốt lắm.
Nàng cười cười, đi lên đập vào lưng hắn mấy cái thật mạnh, tuyệt nhiên không có chút đồng cảm nào với người đã chết.
Bọn hắn làm nhiều việc ác độc như vậy, có chết cũng không hết tội. Tin tưởng rằng, tay bọn hắn đã sớm nhuốm đầy máu tươi rồi.
Hiên Viên Dật nhếch miệng không nói. Người huynh đệ à...
Lúc này, Nguyệt Hạo Thần bỗng kéo muội muội nhà mình một cái, chỉ vào khuôn mặt tuấn tú của người đối diện.
- Muội đang bám lấy tên đại gia này à?
Hắn thấy được, thái độ Hiên Viên Dật đối với Nguyệt Tích Lương có gì đó không đúng. Hơn thế nữa, Hiên Viên Dật tuyệt đối không phải là người bình thường, nhìn y phục hắn ta mặc trên người liền biết.
Không lẽ... bạc mà nàng nói đến cũng từ chỗ hắn ta mà có?
Muội muội yêu quý học được thói đào mỏ từ lúc nào vậy?
Nguyệt Tích Lương giật giật khóe miệng, nhìn nàng có giống kẻ ham hư vinh như thế sao?
Khụ... mặc dù sự thật thì đúng như vậy.
Nhưng đối tượng nàng đào mỏ lại không phải là Hiên Viên Dật nha!
Hiên Viên Dật cũng vô cùng buồn bực. Nếu là như vậy thật, hắn tình nguyện để cho nàng bám lấy hắn cả đời...
Nguyệt Tích Lương ngẫm nghĩ một lúc, quyết định mở miệng nói thật.
- Muội tạm thời đi cùng Hiên Viên Dật để chữa bệnh cứu người. Còn nữa... muội có hôn ước rồi!
- What?!
Nguyệt Hạo Thần rú lên kinh hãi. Muội muội hủ nữ này vậy mà có hôn ước rồi? Cứ tưởng nàng sẽ ế đến già chứ?
Rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện vậy?
Nguyệt Hạo Thần ban cho Nguyệt Tích Lương một cái ánh mắt: nha đầu, khôn hồn thì đem mọi thứ kể hết ra cho lão tử!
Nàng bất đắc dĩ gật đầu: lão nương cũng không muốn giấu, khi nào đôi ta tâm sự, ha?
Hai người tận tình trao đổi bằng mắt, không hề chú ý đến Hiên Viên Dật bên cạnh. Từ khi nghe nàng nói, khuôn mặt hắn xẹt qua nét ảm đạm.
Nàng vậy mà... có hôn ước rồi?
Hắn... là ai? Thân phận thế nào? Hoàn cảnh ra sao? Liệu có cho nàng hạnh phúc?
Không được! Hắn phải điều tra cho rõ ràng.
Nếu mà nàng phải chịu dù chỉ một chút ủy khuất, hắn sẽ cướp lấy nàng.
Dù sao... thứ mà Hiên Viên Dật hắn đã nhận định, sẽ không dễ dàng buông tay!
- Chúng ta xuất phát thôi.
Hắc Sát, Bạch Sát chọn thời cơ thích hợp xuất hiện, nhắc nhở ba người.
Bất tri bất giác, trời đã sắp sáng. Bệnh tình người đó không thể đợi lâu, đi nhanh được chút nào hay chút đấy.
- Nga ~ đợi ta một lát!
Nguyệt Tích Lương lúc này mới sực nhớ ra. Nàng lục lọi trong ngực một hồi, lôi ra một lọ kim sang dược.
Trước con mắt nghi hoặc của mọi người, nàng nhấc chân đi đến chỗ hai mẫu tử bạch hổ.
Nhận thấy có người đến, mẫu hổ đề phòng ngẩng đầu, con mắt hằn lên những tia máu.
Nó cũng không quên, con người ti bỉ ra sao!
Nguyệt Tích Lương chẳng thèm để ý, chỉ thản nhiên nhìn nó.
- Nằm im! Không ta bảo Hiên Viên Dật làm món thịt hổ hầm!
Bạch hổ không hiểu sao rùng mình một cái, lông mao dựng đứng cả lên.
Nhìn nhìn người trước mặt, thấy nàng quả nhiên không có ý xấu mới ngoan ngoãn bất động.
Dù sao nàng cũng chỉ là tiểu hài tử, nếu có động tác nào khả nghi, một chảo của nó cũng có thể chụp chết nàng.
Nguyệt Tích Lương hài lòng gật đầu, mở nắp bình kim sang dược rắc lên miệng vết thương trên người bạch hổ. Xong xuôi, nàng còn miễn phí lấy vải băng lại vết thương cho nó...
- Ok!
Nguyệt Tích Lương vui vẻ phủi tay đứng dậy.
Hành động này có được coi là bảo vệ động vật hoang dã không nha?
Nàng đúng là người tốt nhất trên đời, tốt đến không thể tốt hơn, hắc hắc! Ai đó thật không biết xấu hổ tự luyến trong lòng...
Bạch hổ mở to mắt thú nhìn nàng. Con người này... cứu nó sao?
- Đi thôi.
Nguyệt Tích Lương đánh mất hình tượng ngáp một cái rõ to.
Cả đêm này nàng không được ngủ, hai mí mắt giờ nặng trĩu rồi, sắp gục đến nơi.
Mấy người khác gật đầu, Nguyệt Hạo Thần cũng vứt bỏ luôn giỏ củi trên vai. Đùa sao? Hắn cần củi làm gì nữa? Muội muội hắn giàu có thế kia nha! Hắn ăn bám nàng là được.
Nhưng một tình huống bất ngờ lại xảy ra.
Ngay khi Nguyệt Tích Lương toan bước đi, bỗng nhiên nàng thấy vạt váy mình bị thứ gì đó kéo lại, báo hại mông nàng suýt chút nữa nở hoa...
Nàng ngờ vực quay đầu lại...
Ách?
Sao bạch hổ con lại cắn lấy y phục nàng không buông thế kia?
Hơn nữa... con mắt long lanh, ủy khuất như tiểu cẩu đó của nó là sao chứ? Nàng không phải là mẫu hổ nha!
- Buông ra.
Nguyệt Tích Lương đè giọng, không tự chủ được nói dịu dàng nhất có thể.
Nhìn trạng thái bán manh kia của bạch hổ con... nàng không đành lòng nổi giận a!
Hổ con như có linh tính lắc đầu quầy quầy, càng cắn chặt không buông. Nó dường như không muốn nàng đi?
- Này...
Nàng liếc nhìn mẫu hổ. Ý nói, ngươi đi mà quản giáo con ngươi đi!
Mẫu hổ kinh ngạc nhìn hổ con, có chút không tin được gầm nhẹ.
- Grào?
- Ô ô ô.
Bạch hổ con rên lên trong cổ họng.
- Grao! Grào...
- Ô ô...
- Grào ô!
- Ô!
.......
Khuôn mặt Nguyệt Tích Lương đen đi một nửa.
Đây là ngôn ngữ của hổ? Bọn nó đang tranh luận với nhau sao?
Hai con gào rú được một hồi, cuối cùng cũng im lặng.
Bạch hổ con thôi không cắn vạt váy của nàng nữa, nó trực tiếp ' phốc ' một cái nhảy vào lòng nàng, cuộn mình nằm yên vị trong đó. Cái đuôi còn tinh nghịch ngoe nguẩy, thoạt nhìn đáng yêu không thôi...
- .....
Fuck!
Rốt cuộc là thế nào? Ai nói cho nàng biết là chuyện gì đang xảy ra?
Đang lúc đầu óc Nguyệt Tích Lương quay mòng mòng, nàng bỗng cảm thấy cổ áo bị xách lên, thân thể cũng theo đó là nhẹ bẫng.
Trước mắt vụt lên một cái, lúc nàng định thần lại thì đã... ngồi trên lưng mẫu hổ!
Hả?
Hả??
Hả???
- Các ngươi... muốn đi cùng ta?
Nàng cất tiếng hỏi.
Thân hình mẫu hổ rất to lớn, to hơn rất nhiều so với hổ ở vườn thú lúc trước nàng đi xem. Nàng ngồi lên đó chỉ cảm thấy êm ái và rộng rãi.
Con hổ này đang muốn làm vật cưỡi cho nàng hay sao?
Như chứng thực suy nghĩ của nàng là đúng, mẫu hổ nhẹ gật đầu một cái...
É!
Linh tính quá vậy?! Nghe hiểu lời nàng luôn?
- Vậy đi thôi!
Nguyệt Tích Lương vui sướng ôm lấy cổ mẫu hổ. Hổ con tự động trườn xuống đùi nàng nằm.
Hảo mềm! Hảo thoải mái!
Có vật cưỡi như vậy, cũng không tệ.
Rất khí phách! Rất hào hùng! Hắc hắc!
Mang về dọa chết tên mặt than Bắc Mạc Quân kia!
- Ngươi gọi Đại Bạch! Ngươi gọi Tiểu Bạch!
Nguyệt Tích Lương chỉ vào mẫu hổ rồi lại chỉ vào hổ con.
Phụt! Ha!
Bạch Sát không kìm được bật cười thành tiếng.
Tài đặt tên của nàng thật không dám khen tặng.
Hắn nghe nàng kể, tỳ nữ của nàng còn tên là Tiểu Màn Thầu? Cái gì mà Tiểu Màn Thầu chứ? Sợ nàng ta chết đói hay sao? Cười chết ta!
Bạch Sát không biết, cái tên Tiểu Màn Thầu đó là Nguyệt Kinh Thiên - Nguyệt vương gia đặt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nguyệt Tích Lương là được di truyền từ phụ thân nhà mình, không chệch đi đâu được...
- Đại Bạch, xuất phát!
Nguyệt Tích Lương hào hứng hô lớn.
Mấy người lại bắt đầu rời khỏi rừng rậm, hướng về phía Ly Mẫn đế quốc đi đến.
Nguyệt Tích Lương thoải mái nhất, nặng nề ngủ một giấc ngon lành trên lưng Đại Bạch.
Đại Bạch khi tắm rửa sạch sẽ thì rất đẹp, bộ lông một màu trắng muốt, mượt mà. Cộng thêm Nguyệt Tích Lương khả ái nằm trên lưng nó, đúng là cảnh đẹp ý vui, khiến người ta không thể rời mắt...
........
3 ngày sau, tại Ô Quan trấn.
Bọn người Nguyệt Tích Lương nghe được một tin động trời.
Đoàn xứ giả Mạc Thanh đế quốc khi trên đường về nước bị sơn tặc bất ngờ tấn công. Hầu như toàn quân bị diệt, Luân vương chết thảm.
Duy nhất chỉ có một người sống sót nhưng không rõ tung tích - Thụy Miên công chúa!
- Thỏa mãn rồi chứ?
Hiên Viên Dật tao nhã lấy khăn ra lau tay, còn không quên lườm nguýt Nguyệt Tích Lương một cái.
- Hắc hắc, người huynh đệ, làm tốt lắm.
Nàng cười cười, đi lên đập vào lưng hắn mấy cái thật mạnh, tuyệt nhiên không có chút đồng cảm nào với người đã chết.
Bọn hắn làm nhiều việc ác độc như vậy, có chết cũng không hết tội. Tin tưởng rằng, tay bọn hắn đã sớm nhuốm đầy máu tươi rồi.
Hiên Viên Dật nhếch miệng không nói. Người huynh đệ à...
Lúc này, Nguyệt Hạo Thần bỗng kéo muội muội nhà mình một cái, chỉ vào khuôn mặt tuấn tú của người đối diện.
- Muội đang bám lấy tên đại gia này à?
Hắn thấy được, thái độ Hiên Viên Dật đối với Nguyệt Tích Lương có gì đó không đúng. Hơn thế nữa, Hiên Viên Dật tuyệt đối không phải là người bình thường, nhìn y phục hắn ta mặc trên người liền biết.
Không lẽ... bạc mà nàng nói đến cũng từ chỗ hắn ta mà có?
Muội muội yêu quý học được thói đào mỏ từ lúc nào vậy?
Nguyệt Tích Lương giật giật khóe miệng, nhìn nàng có giống kẻ ham hư vinh như thế sao?
Khụ... mặc dù sự thật thì đúng như vậy.
Nhưng đối tượng nàng đào mỏ lại không phải là Hiên Viên Dật nha!
Hiên Viên Dật cũng vô cùng buồn bực. Nếu là như vậy thật, hắn tình nguyện để cho nàng bám lấy hắn cả đời...
Nguyệt Tích Lương ngẫm nghĩ một lúc, quyết định mở miệng nói thật.
- Muội tạm thời đi cùng Hiên Viên Dật để chữa bệnh cứu người. Còn nữa... muội có hôn ước rồi!
- What?!
Nguyệt Hạo Thần rú lên kinh hãi. Muội muội hủ nữ này vậy mà có hôn ước rồi? Cứ tưởng nàng sẽ ế đến già chứ?
Rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện vậy?
Nguyệt Hạo Thần ban cho Nguyệt Tích Lương một cái ánh mắt: nha đầu, khôn hồn thì đem mọi thứ kể hết ra cho lão tử!
Nàng bất đắc dĩ gật đầu: lão nương cũng không muốn giấu, khi nào đôi ta tâm sự, ha?
Hai người tận tình trao đổi bằng mắt, không hề chú ý đến Hiên Viên Dật bên cạnh. Từ khi nghe nàng nói, khuôn mặt hắn xẹt qua nét ảm đạm.
Nàng vậy mà... có hôn ước rồi?
Hắn... là ai? Thân phận thế nào? Hoàn cảnh ra sao? Liệu có cho nàng hạnh phúc?
Không được! Hắn phải điều tra cho rõ ràng.
Nếu mà nàng phải chịu dù chỉ một chút ủy khuất, hắn sẽ cướp lấy nàng.
Dù sao... thứ mà Hiên Viên Dật hắn đã nhận định, sẽ không dễ dàng buông tay!
- Chúng ta xuất phát thôi.
Hắc Sát, Bạch Sát chọn thời cơ thích hợp xuất hiện, nhắc nhở ba người.
Bất tri bất giác, trời đã sắp sáng. Bệnh tình người đó không thể đợi lâu, đi nhanh được chút nào hay chút đấy.
- Nga ~ đợi ta một lát!
Nguyệt Tích Lương lúc này mới sực nhớ ra. Nàng lục lọi trong ngực một hồi, lôi ra một lọ kim sang dược.
Trước con mắt nghi hoặc của mọi người, nàng nhấc chân đi đến chỗ hai mẫu tử bạch hổ.
Nhận thấy có người đến, mẫu hổ đề phòng ngẩng đầu, con mắt hằn lên những tia máu.
Nó cũng không quên, con người ti bỉ ra sao!
Nguyệt Tích Lương chẳng thèm để ý, chỉ thản nhiên nhìn nó.
- Nằm im! Không ta bảo Hiên Viên Dật làm món thịt hổ hầm!
Bạch hổ không hiểu sao rùng mình một cái, lông mao dựng đứng cả lên.
Nhìn nhìn người trước mặt, thấy nàng quả nhiên không có ý xấu mới ngoan ngoãn bất động.
Dù sao nàng cũng chỉ là tiểu hài tử, nếu có động tác nào khả nghi, một chảo của nó cũng có thể chụp chết nàng.
Nguyệt Tích Lương hài lòng gật đầu, mở nắp bình kim sang dược rắc lên miệng vết thương trên người bạch hổ. Xong xuôi, nàng còn miễn phí lấy vải băng lại vết thương cho nó...
- Ok!
Nguyệt Tích Lương vui vẻ phủi tay đứng dậy.
Hành động này có được coi là bảo vệ động vật hoang dã không nha?
Nàng đúng là người tốt nhất trên đời, tốt đến không thể tốt hơn, hắc hắc! Ai đó thật không biết xấu hổ tự luyến trong lòng...
Bạch hổ mở to mắt thú nhìn nàng. Con người này... cứu nó sao?
- Đi thôi.
Nguyệt Tích Lương đánh mất hình tượng ngáp một cái rõ to.
Cả đêm này nàng không được ngủ, hai mí mắt giờ nặng trĩu rồi, sắp gục đến nơi.
Mấy người khác gật đầu, Nguyệt Hạo Thần cũng vứt bỏ luôn giỏ củi trên vai. Đùa sao? Hắn cần củi làm gì nữa? Muội muội hắn giàu có thế kia nha! Hắn ăn bám nàng là được.
Nhưng một tình huống bất ngờ lại xảy ra.
Ngay khi Nguyệt Tích Lương toan bước đi, bỗng nhiên nàng thấy vạt váy mình bị thứ gì đó kéo lại, báo hại mông nàng suýt chút nữa nở hoa...
Nàng ngờ vực quay đầu lại...
Ách?
Sao bạch hổ con lại cắn lấy y phục nàng không buông thế kia?
Hơn nữa... con mắt long lanh, ủy khuất như tiểu cẩu đó của nó là sao chứ? Nàng không phải là mẫu hổ nha!
- Buông ra.
Nguyệt Tích Lương đè giọng, không tự chủ được nói dịu dàng nhất có thể.
Nhìn trạng thái bán manh kia của bạch hổ con... nàng không đành lòng nổi giận a!
Hổ con như có linh tính lắc đầu quầy quầy, càng cắn chặt không buông. Nó dường như không muốn nàng đi?
- Này...
Nàng liếc nhìn mẫu hổ. Ý nói, ngươi đi mà quản giáo con ngươi đi!
Mẫu hổ kinh ngạc nhìn hổ con, có chút không tin được gầm nhẹ.
- Grào?
- Ô ô ô.
Bạch hổ con rên lên trong cổ họng.
- Grao! Grào...
- Ô ô...
- Grào ô!
- Ô!
.......
Khuôn mặt Nguyệt Tích Lương đen đi một nửa.
Đây là ngôn ngữ của hổ? Bọn nó đang tranh luận với nhau sao?
Hai con gào rú được một hồi, cuối cùng cũng im lặng.
Bạch hổ con thôi không cắn vạt váy của nàng nữa, nó trực tiếp ' phốc ' một cái nhảy vào lòng nàng, cuộn mình nằm yên vị trong đó. Cái đuôi còn tinh nghịch ngoe nguẩy, thoạt nhìn đáng yêu không thôi...
- .....
Fuck!
Rốt cuộc là thế nào? Ai nói cho nàng biết là chuyện gì đang xảy ra?
Đang lúc đầu óc Nguyệt Tích Lương quay mòng mòng, nàng bỗng cảm thấy cổ áo bị xách lên, thân thể cũng theo đó là nhẹ bẫng.
Trước mắt vụt lên một cái, lúc nàng định thần lại thì đã... ngồi trên lưng mẫu hổ!
Hả?
Hả??
Hả???
- Các ngươi... muốn đi cùng ta?
Nàng cất tiếng hỏi.
Thân hình mẫu hổ rất to lớn, to hơn rất nhiều so với hổ ở vườn thú lúc trước nàng đi xem. Nàng ngồi lên đó chỉ cảm thấy êm ái và rộng rãi.
Con hổ này đang muốn làm vật cưỡi cho nàng hay sao?
Như chứng thực suy nghĩ của nàng là đúng, mẫu hổ nhẹ gật đầu một cái...
É!
Linh tính quá vậy?! Nghe hiểu lời nàng luôn?
- Vậy đi thôi!
Nguyệt Tích Lương vui sướng ôm lấy cổ mẫu hổ. Hổ con tự động trườn xuống đùi nàng nằm.
Hảo mềm! Hảo thoải mái!
Có vật cưỡi như vậy, cũng không tệ.
Rất khí phách! Rất hào hùng! Hắc hắc!
Mang về dọa chết tên mặt than Bắc Mạc Quân kia!
- Ngươi gọi Đại Bạch! Ngươi gọi Tiểu Bạch!
Nguyệt Tích Lương chỉ vào mẫu hổ rồi lại chỉ vào hổ con.
Phụt! Ha!
Bạch Sát không kìm được bật cười thành tiếng.
Tài đặt tên của nàng thật không dám khen tặng.
Hắn nghe nàng kể, tỳ nữ của nàng còn tên là Tiểu Màn Thầu? Cái gì mà Tiểu Màn Thầu chứ? Sợ nàng ta chết đói hay sao? Cười chết ta!
Bạch Sát không biết, cái tên Tiểu Màn Thầu đó là Nguyệt Kinh Thiên - Nguyệt vương gia đặt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nguyệt Tích Lương là được di truyền từ phụ thân nhà mình, không chệch đi đâu được...
- Đại Bạch, xuất phát!
Nguyệt Tích Lương hào hứng hô lớn.
Mấy người lại bắt đầu rời khỏi rừng rậm, hướng về phía Ly Mẫn đế quốc đi đến.
Nguyệt Tích Lương thoải mái nhất, nặng nề ngủ một giấc ngon lành trên lưng Đại Bạch.
Đại Bạch khi tắm rửa sạch sẽ thì rất đẹp, bộ lông một màu trắng muốt, mượt mà. Cộng thêm Nguyệt Tích Lương khả ái nằm trên lưng nó, đúng là cảnh đẹp ý vui, khiến người ta không thể rời mắt...
........
3 ngày sau, tại Ô Quan trấn.
Bọn người Nguyệt Tích Lương nghe được một tin động trời.
Đoàn xứ giả Mạc Thanh đế quốc khi trên đường về nước bị sơn tặc bất ngờ tấn công. Hầu như toàn quân bị diệt, Luân vương chết thảm.
Duy nhất chỉ có một người sống sót nhưng không rõ tung tích - Thụy Miên công chúa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.