Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 40
Trang Aya
29/07/2019
Lúc nghe được tin tức này, Hiên Viên Dật nguyên bản có chút không tin tưởng.
Đoàn sứ giả Mạc Thanh đế quốc có không ít cao thủ hộ tống, không lý nào lại bị tiêu diệt chỉ bằng một toán sơn tặc. Chắc chắn trong chuyện này còn có uẩn khúc gì đó.
Nhưng vụ việc này chẳng có liên quan gì tới hắn, nên Hiên Viên Dật cũng mặc kệ. Hắn không muốn nhúng tay vào việc của người khác...
Còn về phía Nguyệt Tích Lương thì ngược lại. Luân vương bị giết, trong đầu nàng lặp tức lóe lên một khả năng.
Dạo gần đây, người mà nàng đắc tội chỉ có đoàn sứ giả Mạc Thanh. Có lẽ... mấy thích khách lúc trước tới giết nàng không thoát khỏi có quan hệ với Luân vương.
Bắc Mạc Quân... chỉ có ngươi.
Ngươi là đang giúp ta trả thù hay sao?
Nghĩ đến đây, Nguyệt Tích Lương cảm động không thôi. Tên khốn này cũng có chút nhân tính đó chứ!
Thôi được rồi, lần sau vẽ Long cung đồ sẽ vẽ hắn đẹp hơn người khác. Ừm... còn nữa, chuyển hắn từ thụ thành công đi! Dạo này có vẻ ngược hắn hơi nhiều, toàn nội dung SM không hà... hắc hắc!
- Đúng rồi Hiên Viên Dật, có muốn ta vẽ tặng ngươi một bức chân dung hay không?
Nguyệt Tích Lương cười dâm đãng, nháy mắt một cái với Hiên Viên Dật.
Nàng đưa mắt nhìn hắn từ đầu đến chân một lượt. Ui ui... vóc dáng cũng không tồi! Bất quá, bộ y phục kia thật là chướng mắt, tốt nhất nên xé nó đi.
Mỹ nam khỏa thân mới là đẹp nhất! Mỹ nam khỏa thân là vô địch! Mỹ nam khỏa thân là nghệ thuật!
Phải nói Hiên Viên Dật ở phương diện này rất ngây thơ, không nói năng gì gật đầu cái rụp.
Chỉ là chân dung thôi mà.
- Nếu là ngươi vẽ, ta sẽ treo nó ở thư phòng mỗi ngày!
Không những ở thư phòng, bảo hắn ôm bức tranh đó đi ngủ luôn cũng không thành vấn đề...
- Một lời đã định!
Nguyệt Tích Lương cười tít cả mắt. Hi vọng ngươi không hối hận nha, bảo bối.
...................
Trong Nhị vương phủ.
- Vương gia! Đã tìm được tung tích của Tích Lương quận chúa!
Triển Chính Hi hớt hải chạy vào, bẩm báo với Bắc Mạc Quân đang ngồi vẽ tranh.
Loạt xoạt!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm bay lên những tờ giấy tuyên thành trắng muốt.
Trên những tờ giấy đó đều họa lên chân dung của một nữ hài tử. Mỗi một bức tranh là một biểu cảm của nàng, vui có, buồn có, giận dữ có, dâm đãng có, tinh nghịch có,....
Nét bút sống động y như thật.
- Ngươi nói... là thật?
Bắc Mạc Quân hạ cây bút trong tay xuống, trên khuôn mặt vạn năm không đổi xuất hiện tia mừng rỡ khó tả.
Nửa tháng rồi, rốt cuộc hắn cũng biết được tâm ý của mình là gì.
Không sai! Hắn thích nàng. Rất thích nàng!
Không biết từ bao giờ, trong đầu hắn chỉ có hình bóng của nàng. Nguyệt Tích Lương, nha đầu ngươi đã cho ta uống thứ bùa mê thuốc lú gì vậy?
Ngươi không hiền thục, ngươi không ngoan ngoãn, ngươi thậm chí còn chưa được coi là một thiếu nữ...
Nhưng... ta nhớ ngươi rồi. Thật sự nhớ ngươi.
- Vâng! Quận chúa dường như đang trên đường đi tới Ly Mẫn đế quốc.
Triển Chính Hi gãi đầu, có chút khó hiểu.
Đang yên đang lành, nàng đến Ly Mẫn đế quốc để làm gì? Nếu không phải có ám vệ đang làm nhiệm vụ bên ngoài vô tình nhìn thấy, không biết hắn phải tìm nàng đến bao giờ nữa...
- Đi với ai?
Bắc Mạc Quân nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Nha đầu đó, không biết hắn đang lo lắng cho nàng nhiều lắm sao?
Vậy mà nàng lại dám đi xa đến vậy... Tức chết hắn!
- Ách? Vẫn chưa tra được thân phận, bất quá... là mỹ nam tử...
Triển Chính Hi nuốt nước miếng, cười mà khó coi hơn cả khóc.
Đây có được gọi là... khụ!... bỏ nhà theo mỹ nam không?
Quận chúa thật là không có tiền đồ. Vương gia nhà ta cũng là mỹ nam tử khó tìm nha! Hơn nữa, vương gia còn vì nàng mà giết Luân vương.
Vương gia là nam tử tốt nhất trên đời! Nhân trung long phượng!
Trong tiềm thức của tên thuộc hạ nào đó, Bắc Mạc Quân là thần, là phật, là bồ tát... cũng là ác quỷ.
- ....
Bắc Mạc Quân không nói gì, chỉ là khuôn mặt đã đen lại càng đen.
Mỹ nam tử à...
Nàng... được lắm!
- Đi! Chuẩn bị ngựa, đuổi theo!
Hắn phất ống tay áo, âm trầm đi ra khỏi cửa.
Hắn phải đi cướp lại vương phi của hắn.
Triển Chính Hi theo sau, tâm thần lo lắng không thôi. Hôm qua là ngày mười lăm, vương gia phát bệnh. Bị hành hạ thừa sống thiếu chết cả một đêm, liệu người có trụ được không nha?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Triển Chính Hi biết, ý vương gia đã quyết thì hắn không lay chuyển được nên ngoan ngoãn ngậm mồm không nói.
Hai người vừa ra khỏi cửa lại đụng mặt Kiến Nhất.
Bắc Mạc Quân coi hắn như không khí, trực tiếp lướt qua. Trong đầu vẫn còn chữ mỹ nam tử kia của Triển Chính Hi.
Hừ hừ!
Kiến Nhất ngờ vực nhìn theo bóng lưng của mỗ vị vương gia, mũi hít hít vài cái, cất lời.
- Quái lạ, sao ta lại ngửi thấy có mùi chua chua ở đâu đây?
- Hừ!
Triển Chính Hi liếc mắt một cái, hừ lạnh, nhấc chân toan bước tiếp.
Hắn mới không thèm nói chuyện với tên này. Đăng đồ tử!
- Uy! Ngươi sao vậy?
Kiến Nhất nhanh chóng bắt lấy cánh tay Triển Chính Hi, giọng nói có phần bất đắc dĩ.
Mấy tháng nay hắn đã bị bơ rất nhiều lần. Chẵng lẽ hắn đáng ghét như vậy hay sao?
Hay là... chuyện đêm đó hắn ta vẫn còn giận?
- Buông tay!
Hai tai Triển Chính Hi bỗng chốc đỏ ửng, vũng vẫy muốn thoát.
Cứ hễ nhìn thấy gương mặt gợi đòn trước mắt này là hắn lại cảm thấy đằng sau ẩn ẩn đau đớn.
Con mẹ nó!
Rõ ràng hắn không phải là đoạn tụ, vậy mà tại sao đêm ấy hắn có thể thác loạn như thế?
- Ngượng ngùng! Ta sẽ không buông, cả đời này cũng không buông!
Kiến Nhất thập phần nghiêm túc nói, bàn tay bất giác nắm chặt hơn.
Hắn sợ, chỉ cần bỏ tay ra là tên ngốc này sẽ chạy khỏi hắn. Hắn không muốn!
- Ngươi... đừng khinh người quá đáng!
Triển Chính Hi đỏ mặt, tức giận giơ chân lên đá thần sầu cước mà sư phụ dạy.
Kiến Nhất như dự đoán được, nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cái chân đang làm bậy ấy.
Hắn cười ngả ngớn.
- Lực còn yếu lắm...
Thế là trước cửa thư phòng, hai người đang tạo dáng rất là kỳ quái.
Triển Chính Hi trừng người đối diện, ý nói: ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Lão tử phụng bồi đến cùng!
Hai mắt Kiến Nhất tỏa sáng, nhếch miệng, chìa má ra.
- Hôn một cái!
........
Triển Chính Hi thật hết nói nổi. Người này còn có thể vô sỉ hơn được không?
Ta phi! Hôn cái đầu ngươi!
Có ngốc mới đáp ứng điều kiện ấy. Mà ta không có ngốc... chắc thế.
- Đưa gần vào đây.
Triển Chính Hi đưa đầu lưỡi liếm liếm môi, quyến rũ nói, hai mắt đảo qua đảo lại đầy vẻ tính kế.
Sư phụ nói rồi, muốn đối phó với thể loại sắc lang này, mỹ nhân kế là hữu hiệu nhất.
Mặc dù hắn không chắc mình có phải là mỹ nhân hay không, nhưng mà... khụ... thử một lần xem sao nha.
Ực...
Kiến Nhất nhìn chằm chằm vào đôi môi ướt át của tên ngốc nào đó, cổ họng chuyển động, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái.
Hắn có biết rằng, dáng vẻ bây giờ của hắn có bao nhiêu mê người hay không?
Thật muốn... đè hắn ta ra làm chuyện đó thêm lần nữa. Nhưng hắn cố gắng kìm chế lại, bây giờ chưa phải lúc. Thời gian còn nhiều mà.
Phải học cách thỏa mãn với một cái hôn má trước đã!
Kiến Nhất nhắm mắt lại, vui vẻ dâng lên bên má không tỳ vết của mình. Hôn đi, hôn đi....
Thình thịch!
Thình thịch!
Tiếng tim đập ngày một nhanh, cảm nhận được hơi thở ai đó càng ngày càng gần, hắn trở nên kích động.
Triển Chính Hi nhìn dáng vẻ hưởng thụ kia, cười gằn một tiếng.
Ha ha!
Ta cho ngươi toại nguyện.... mới là lạ!
Há miệng...
Cạp!
Cắn chết ngươi.
- A a a a a!
Kiến Nhất kêu thảm một tiếng, lặp tức bỏ hai tay ra, ngồi xụp xuống đất ôm má.
Đau... đau đến tận trứng.
Hắn ngước đôi mắt u oán lên nhìn Triển Chính Hi, bẹt miệng.
- Ngươi mưu sát phu quân.
Triển Chính Hi xù lông, da gà da vịt nổi hết cả lên. Phu quân con mẹ ngươi! Ta cũng không phải là phận nữ nhi!
Hắn tức giận chẳng nói chẳng rằng nhấc chân chạy thẳng. Được một đoạn, như suy nghĩ điều gì đó, hắn dừng lại.
Triển Chính Hi quay đầu nhìn Kiến Nhất ở đằng sau, đúng lúc Kiến Nhất cũng ngửa mặt nhìn hắn.
Triển Chính Hi cười đểu, lè lưỡi chế giễu.
- Lêu lêu!
Xong xuôi, thi triển khinh công biến mất hút.
Viu... viu...
Gió lay cành cây, lá vàng khẽ rơi.
Kiến Nhất đứng đơn độc, hiu quanh một mình nơi cửa thư phòng.
Một lúc sau, hắn lôi gương ra soi.
Ai ui... má của hắn sưng tím lên rồi, lại còn có dấu răng sâu hoắm. Tên đó là cẩu hay sao? Một con cẩu khả ái...
Triển Chính Hi, hành trình truy thê của ta... chỉ mới bắt đầu mà thôi. Ngươi đợi đấy!
.................
Nửa tháng sau, mấy người Nguyệt Tích Lương cuối cùng cũng đặt chân tới đế đô của Ly Mẫn đế quốc.
- Náo nhiệt quá!
Nguyệt Tích Lương vui vẻ ngó đông ngó tây. Đế đô Ly Mẫn xoa hoa, đông đúc hơn kinh thành Cảnh Lăng rất nhiều. Không hổ là một nước lớn...
- Ta đưa ngươi tới phủ đệ của ta.
Hiên Viên Dật mỉm cười, nói với nàng. Đi đường mệt nhọc, là lúc nên nghỉ ngơi một chút.
Nhưng đang lúc Nguyệt Tích Lương định gật đầu đồng ý thì một thân hình nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Chủ tử, cuối cùng người cũng về rồi!
Người nọ thở hồng hộc, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Nghe tin chủ tử xuất hiện ở đế đô hắn đã tức tốc chạy một mạch đến đây.
- Ảnh Sát, có chuyện gì xảy ra?
Hiên Viên Dật nhíu mày. Ảnh Sát thường ngày vốn điềm tĩnh, sao bây giờ lại thành cái dạng này?
- Bệnh của người đó chuyển xấu rồi, đang trong tình trạng nguy kịch!
Đoàn sứ giả Mạc Thanh đế quốc có không ít cao thủ hộ tống, không lý nào lại bị tiêu diệt chỉ bằng một toán sơn tặc. Chắc chắn trong chuyện này còn có uẩn khúc gì đó.
Nhưng vụ việc này chẳng có liên quan gì tới hắn, nên Hiên Viên Dật cũng mặc kệ. Hắn không muốn nhúng tay vào việc của người khác...
Còn về phía Nguyệt Tích Lương thì ngược lại. Luân vương bị giết, trong đầu nàng lặp tức lóe lên một khả năng.
Dạo gần đây, người mà nàng đắc tội chỉ có đoàn sứ giả Mạc Thanh. Có lẽ... mấy thích khách lúc trước tới giết nàng không thoát khỏi có quan hệ với Luân vương.
Bắc Mạc Quân... chỉ có ngươi.
Ngươi là đang giúp ta trả thù hay sao?
Nghĩ đến đây, Nguyệt Tích Lương cảm động không thôi. Tên khốn này cũng có chút nhân tính đó chứ!
Thôi được rồi, lần sau vẽ Long cung đồ sẽ vẽ hắn đẹp hơn người khác. Ừm... còn nữa, chuyển hắn từ thụ thành công đi! Dạo này có vẻ ngược hắn hơi nhiều, toàn nội dung SM không hà... hắc hắc!
- Đúng rồi Hiên Viên Dật, có muốn ta vẽ tặng ngươi một bức chân dung hay không?
Nguyệt Tích Lương cười dâm đãng, nháy mắt một cái với Hiên Viên Dật.
Nàng đưa mắt nhìn hắn từ đầu đến chân một lượt. Ui ui... vóc dáng cũng không tồi! Bất quá, bộ y phục kia thật là chướng mắt, tốt nhất nên xé nó đi.
Mỹ nam khỏa thân mới là đẹp nhất! Mỹ nam khỏa thân là vô địch! Mỹ nam khỏa thân là nghệ thuật!
Phải nói Hiên Viên Dật ở phương diện này rất ngây thơ, không nói năng gì gật đầu cái rụp.
Chỉ là chân dung thôi mà.
- Nếu là ngươi vẽ, ta sẽ treo nó ở thư phòng mỗi ngày!
Không những ở thư phòng, bảo hắn ôm bức tranh đó đi ngủ luôn cũng không thành vấn đề...
- Một lời đã định!
Nguyệt Tích Lương cười tít cả mắt. Hi vọng ngươi không hối hận nha, bảo bối.
...................
Trong Nhị vương phủ.
- Vương gia! Đã tìm được tung tích của Tích Lương quận chúa!
Triển Chính Hi hớt hải chạy vào, bẩm báo với Bắc Mạc Quân đang ngồi vẽ tranh.
Loạt xoạt!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm bay lên những tờ giấy tuyên thành trắng muốt.
Trên những tờ giấy đó đều họa lên chân dung của một nữ hài tử. Mỗi một bức tranh là một biểu cảm của nàng, vui có, buồn có, giận dữ có, dâm đãng có, tinh nghịch có,....
Nét bút sống động y như thật.
- Ngươi nói... là thật?
Bắc Mạc Quân hạ cây bút trong tay xuống, trên khuôn mặt vạn năm không đổi xuất hiện tia mừng rỡ khó tả.
Nửa tháng rồi, rốt cuộc hắn cũng biết được tâm ý của mình là gì.
Không sai! Hắn thích nàng. Rất thích nàng!
Không biết từ bao giờ, trong đầu hắn chỉ có hình bóng của nàng. Nguyệt Tích Lương, nha đầu ngươi đã cho ta uống thứ bùa mê thuốc lú gì vậy?
Ngươi không hiền thục, ngươi không ngoan ngoãn, ngươi thậm chí còn chưa được coi là một thiếu nữ...
Nhưng... ta nhớ ngươi rồi. Thật sự nhớ ngươi.
- Vâng! Quận chúa dường như đang trên đường đi tới Ly Mẫn đế quốc.
Triển Chính Hi gãi đầu, có chút khó hiểu.
Đang yên đang lành, nàng đến Ly Mẫn đế quốc để làm gì? Nếu không phải có ám vệ đang làm nhiệm vụ bên ngoài vô tình nhìn thấy, không biết hắn phải tìm nàng đến bao giờ nữa...
- Đi với ai?
Bắc Mạc Quân nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Nha đầu đó, không biết hắn đang lo lắng cho nàng nhiều lắm sao?
Vậy mà nàng lại dám đi xa đến vậy... Tức chết hắn!
- Ách? Vẫn chưa tra được thân phận, bất quá... là mỹ nam tử...
Triển Chính Hi nuốt nước miếng, cười mà khó coi hơn cả khóc.
Đây có được gọi là... khụ!... bỏ nhà theo mỹ nam không?
Quận chúa thật là không có tiền đồ. Vương gia nhà ta cũng là mỹ nam tử khó tìm nha! Hơn nữa, vương gia còn vì nàng mà giết Luân vương.
Vương gia là nam tử tốt nhất trên đời! Nhân trung long phượng!
Trong tiềm thức của tên thuộc hạ nào đó, Bắc Mạc Quân là thần, là phật, là bồ tát... cũng là ác quỷ.
- ....
Bắc Mạc Quân không nói gì, chỉ là khuôn mặt đã đen lại càng đen.
Mỹ nam tử à...
Nàng... được lắm!
- Đi! Chuẩn bị ngựa, đuổi theo!
Hắn phất ống tay áo, âm trầm đi ra khỏi cửa.
Hắn phải đi cướp lại vương phi của hắn.
Triển Chính Hi theo sau, tâm thần lo lắng không thôi. Hôm qua là ngày mười lăm, vương gia phát bệnh. Bị hành hạ thừa sống thiếu chết cả một đêm, liệu người có trụ được không nha?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Triển Chính Hi biết, ý vương gia đã quyết thì hắn không lay chuyển được nên ngoan ngoãn ngậm mồm không nói.
Hai người vừa ra khỏi cửa lại đụng mặt Kiến Nhất.
Bắc Mạc Quân coi hắn như không khí, trực tiếp lướt qua. Trong đầu vẫn còn chữ mỹ nam tử kia của Triển Chính Hi.
Hừ hừ!
Kiến Nhất ngờ vực nhìn theo bóng lưng của mỗ vị vương gia, mũi hít hít vài cái, cất lời.
- Quái lạ, sao ta lại ngửi thấy có mùi chua chua ở đâu đây?
- Hừ!
Triển Chính Hi liếc mắt một cái, hừ lạnh, nhấc chân toan bước tiếp.
Hắn mới không thèm nói chuyện với tên này. Đăng đồ tử!
- Uy! Ngươi sao vậy?
Kiến Nhất nhanh chóng bắt lấy cánh tay Triển Chính Hi, giọng nói có phần bất đắc dĩ.
Mấy tháng nay hắn đã bị bơ rất nhiều lần. Chẵng lẽ hắn đáng ghét như vậy hay sao?
Hay là... chuyện đêm đó hắn ta vẫn còn giận?
- Buông tay!
Hai tai Triển Chính Hi bỗng chốc đỏ ửng, vũng vẫy muốn thoát.
Cứ hễ nhìn thấy gương mặt gợi đòn trước mắt này là hắn lại cảm thấy đằng sau ẩn ẩn đau đớn.
Con mẹ nó!
Rõ ràng hắn không phải là đoạn tụ, vậy mà tại sao đêm ấy hắn có thể thác loạn như thế?
- Ngượng ngùng! Ta sẽ không buông, cả đời này cũng không buông!
Kiến Nhất thập phần nghiêm túc nói, bàn tay bất giác nắm chặt hơn.
Hắn sợ, chỉ cần bỏ tay ra là tên ngốc này sẽ chạy khỏi hắn. Hắn không muốn!
- Ngươi... đừng khinh người quá đáng!
Triển Chính Hi đỏ mặt, tức giận giơ chân lên đá thần sầu cước mà sư phụ dạy.
Kiến Nhất như dự đoán được, nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cái chân đang làm bậy ấy.
Hắn cười ngả ngớn.
- Lực còn yếu lắm...
Thế là trước cửa thư phòng, hai người đang tạo dáng rất là kỳ quái.
Triển Chính Hi trừng người đối diện, ý nói: ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Lão tử phụng bồi đến cùng!
Hai mắt Kiến Nhất tỏa sáng, nhếch miệng, chìa má ra.
- Hôn một cái!
........
Triển Chính Hi thật hết nói nổi. Người này còn có thể vô sỉ hơn được không?
Ta phi! Hôn cái đầu ngươi!
Có ngốc mới đáp ứng điều kiện ấy. Mà ta không có ngốc... chắc thế.
- Đưa gần vào đây.
Triển Chính Hi đưa đầu lưỡi liếm liếm môi, quyến rũ nói, hai mắt đảo qua đảo lại đầy vẻ tính kế.
Sư phụ nói rồi, muốn đối phó với thể loại sắc lang này, mỹ nhân kế là hữu hiệu nhất.
Mặc dù hắn không chắc mình có phải là mỹ nhân hay không, nhưng mà... khụ... thử một lần xem sao nha.
Ực...
Kiến Nhất nhìn chằm chằm vào đôi môi ướt át của tên ngốc nào đó, cổ họng chuyển động, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái.
Hắn có biết rằng, dáng vẻ bây giờ của hắn có bao nhiêu mê người hay không?
Thật muốn... đè hắn ta ra làm chuyện đó thêm lần nữa. Nhưng hắn cố gắng kìm chế lại, bây giờ chưa phải lúc. Thời gian còn nhiều mà.
Phải học cách thỏa mãn với một cái hôn má trước đã!
Kiến Nhất nhắm mắt lại, vui vẻ dâng lên bên má không tỳ vết của mình. Hôn đi, hôn đi....
Thình thịch!
Thình thịch!
Tiếng tim đập ngày một nhanh, cảm nhận được hơi thở ai đó càng ngày càng gần, hắn trở nên kích động.
Triển Chính Hi nhìn dáng vẻ hưởng thụ kia, cười gằn một tiếng.
Ha ha!
Ta cho ngươi toại nguyện.... mới là lạ!
Há miệng...
Cạp!
Cắn chết ngươi.
- A a a a a!
Kiến Nhất kêu thảm một tiếng, lặp tức bỏ hai tay ra, ngồi xụp xuống đất ôm má.
Đau... đau đến tận trứng.
Hắn ngước đôi mắt u oán lên nhìn Triển Chính Hi, bẹt miệng.
- Ngươi mưu sát phu quân.
Triển Chính Hi xù lông, da gà da vịt nổi hết cả lên. Phu quân con mẹ ngươi! Ta cũng không phải là phận nữ nhi!
Hắn tức giận chẳng nói chẳng rằng nhấc chân chạy thẳng. Được một đoạn, như suy nghĩ điều gì đó, hắn dừng lại.
Triển Chính Hi quay đầu nhìn Kiến Nhất ở đằng sau, đúng lúc Kiến Nhất cũng ngửa mặt nhìn hắn.
Triển Chính Hi cười đểu, lè lưỡi chế giễu.
- Lêu lêu!
Xong xuôi, thi triển khinh công biến mất hút.
Viu... viu...
Gió lay cành cây, lá vàng khẽ rơi.
Kiến Nhất đứng đơn độc, hiu quanh một mình nơi cửa thư phòng.
Một lúc sau, hắn lôi gương ra soi.
Ai ui... má của hắn sưng tím lên rồi, lại còn có dấu răng sâu hoắm. Tên đó là cẩu hay sao? Một con cẩu khả ái...
Triển Chính Hi, hành trình truy thê của ta... chỉ mới bắt đầu mà thôi. Ngươi đợi đấy!
.................
Nửa tháng sau, mấy người Nguyệt Tích Lương cuối cùng cũng đặt chân tới đế đô của Ly Mẫn đế quốc.
- Náo nhiệt quá!
Nguyệt Tích Lương vui vẻ ngó đông ngó tây. Đế đô Ly Mẫn xoa hoa, đông đúc hơn kinh thành Cảnh Lăng rất nhiều. Không hổ là một nước lớn...
- Ta đưa ngươi tới phủ đệ của ta.
Hiên Viên Dật mỉm cười, nói với nàng. Đi đường mệt nhọc, là lúc nên nghỉ ngơi một chút.
Nhưng đang lúc Nguyệt Tích Lương định gật đầu đồng ý thì một thân hình nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Chủ tử, cuối cùng người cũng về rồi!
Người nọ thở hồng hộc, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Nghe tin chủ tử xuất hiện ở đế đô hắn đã tức tốc chạy một mạch đến đây.
- Ảnh Sát, có chuyện gì xảy ra?
Hiên Viên Dật nhíu mày. Ảnh Sát thường ngày vốn điềm tĩnh, sao bây giờ lại thành cái dạng này?
- Bệnh của người đó chuyển xấu rồi, đang trong tình trạng nguy kịch!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.