Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 42
Trang Aya
29/07/2019
Nguyệt Tích Lương nói xong thì cất bước đi đến bên giường mà hoàng thượng đang nằm, chuẩn bị bắt mạch. Nhưng nàng còn chưa kịp làm gì thì một giọng nói chanh chua của nữ nhân đã vang lên.
- Ở đâu chui ra tiểu hài tử? Cút ra chỗ khác cho bản cung!
Nguyệt Tích Lương khó chịu nhíu chặt lông mày, liếc sang bên cạnh. Đó là một mỹ nữ tầm hai lăm tuổi, ăn mặc cung trang rực rỡ, trên đầu cắm đầy trang sức vàng bạc, y như là con khổng tước xòe đuôi.
Nàng nghiêng đầu, chớp chớp mắt ngây thơ hỏi.
- Vị đại thẩm này, ngươi đang nói ta sao?
Liễu Đình Nghi nghe vậy tức đến xì khói, môi run run. Cái gì mà đại thẩm chứ? Nàng ta mới chỉ có hơn hai mươi, còn đang thời xuân sắc. Liễu Đình Nghi vung tay chỉ vào Nguyệt Tích Lương, quát to.
- Hỗn xược! Người đâu? Lôi nàng ra ngoài đánh năm mươi đại bản!
Mỗ nữ cười khinh bỉ một tiếng, nói với Hiên Viên Dật.
- Uy! Tại sao ở trong Dưỡng Tâm điện lại có một con chó già cắn loạn? Không thấy hoàng thượng đang bệnh nặng sao? Hoàng cung của các ngươi thủ vệ thật lỏng lẻo đấy!
Liễu Đình Nghi thở dốc, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo đến đáng sợ.
- Ngươi... ngươi dám mắng bản cung là chó? Ngươi có biết bản cung là ai hay không?
Nguyệt Tích Lương thô lỗ ngoáy ngoáy lỗ tai, chẳng thèm để tâm đến nàng ta. Ta thèm vào biết ngươi là ai! Người đâu mà giọng nói chói tai khủng khiếp, ngươi tự chơi tiếp đi, cô nãi nãi ta không phụng bồi.
Ngược lại là Hiên Viên Dật nghiêm giọng lên tiếng.
- Ai cho phép quý phi nương nương vào đây? Còn không mau đưa nương nương về?
Hai cung nữ gần đó lĩnh mệnh, đến dìu Liễu Đình Nghi. Nàng ta giận dữ hất văng tay cung nữ ra, quỳ bên long sàng khóc đến hoa lê đái vũ.
- Không! Bản cung muốn ở đây bồi hoàng thượng! Bản cung không về!
Nguyệt Tích Lương thật hết nói nổi loại nữ nhân ngực to nhưng óc bằng trái nho này. Làm ra vẻ lâm li bi đát, tình cảm sâu đậm lắm vậy. Nàng mới không tin, một thiếu nữ như nàng ta lại đi yêu một lão già khú đế là hoàng thượng đây.
Giả dối! Tất cả chỉ là giả dối!
Hiên Viên Dật cũng mất hết cả kiên nhẫn. Liễu Đình Nghi này thường ngày cao ngạo không nói, bây giờ vẫn còn ở đây làm xằng làm bậy?
- Nương nương là đang cản trở việc chữa bệnh cho hoàng thượng. Nếu ngài muốn bồi hoàng thượng... được thôi, đợi khi phụ hoàng băng hà, ta có thể để cho nương nương tuẫn táng cùng người!
Quý phi sợ đến ngừng cả khóc, khuôn mặt son phấn tái mét. Tứ hoàng tử bình thường luôn ôn nhuận như ngọc, nhưng hắn nói được là làm được.
Nàng ta cắn cắn môi, không cam lòng nhìn về phía Nguyệt Tích Lương.
- Vậy còn tiểu nha đầu này? Tại sao nàng ta được ở đây?
- Nàng là đại phu ta mời về chữa bệnh cho phụ hoàng.
Hiên Viên Dật thản nhiên trả lời.
Lần này Liễu Đình Nghi còn chưa kịp nói gì thì mấy tiếng hừ lạnh khinh thường khác đã vang lên. Nhìn lại, chẳng phải là phát ra từ chỗ của mấy ngự y đang quỳ dưới đất hay sao?
Một lão nhân không chịu được nữa, không phục nói.
- Tứ hoàng tử, ngài có phải hồ đồ rồi không? Để cho một tiểu oa nhi chữa bệnh cho hoàng thượng?
Hiên Viên Dật lạnh nhạt liếc người vừa lên tiếng, nhếch miệng.
- Nếu ngự y các ngươi không vô dụng như thế này, ta còn phải đi mời nàng sao?
- .....
Tất cả các ngự y nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng, không dám ho lấy một tiếng.
Quả thật chứng bệnh này quá kỳ dị, bọn hắn đều thúc thủ vô sách. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa tiểu oa nhi trước mắt này có thể chữa được.
Nàng mới có bao nhiêu chứ? Chắc chắn còn chưa đến mười tuổi.
Tầm tuổi này nàng nên ở nhà vô tư chơi đùa chứ không phải đến hoàng cung chữa bệnh.
Hừ!
Dù thế nào, bọn hắn cũng không tin là nàng biết y thuật!
- Được rồi! Đưa quý phi nương nương về tẩm cung.
Hiên Viên Dật mệt mỏi phất ống tay áo, Liễu Đình Nghi liền bị đưa ra ngoài, không có cơ hội để phản kháng.
Lúc đi ra đến cửa, nàng ta còn oán hận trừng mắt nhìn Nguyệt Tích Lương một cái.
Nàng nhún vai, tỏ vẻ khiêu khích.
Ta biết là ta xinh đẹp vô địch, đừng có nhìn ta như vậy, ta sẽ ngại a!
- Bắt đầu đi.
Xong xuôi, Hiên Viên Dật ngại ngùng nói với Nguyệt Tích Lương.
Chuyện này là hắn không phải, để cho nàng bị người khác khi dễ, thật có lỗi...
- Tứ hoàng tử!!....
Mấy vị ngự y già nua vẫn không bỏ cuộc kêu lên.
Làm sao có thể để cho nàng ta chạm vào long thể của hoàng thượng được cơ chứ. Nếu xảy ra mệnh hệ gì... là tội chém đầu!
Nhưng đúng lúc này, một chuỗi tiếng ho dữ dội vang lên, cắt đứt lời nói tiếp theo của bọn hắn.
- Khụ khụ khụ! Khụ... ộc! Khụ khụ...
Hoàng thượng nằm trên long sàng ôm ngực ho kịch liệt, như thể ho hết cả lục phủ ngũ tạng ra vậy. Đến cuối cùng, hắn nôn ra một búng máu, nhưng cơn ho vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại...
Nguyệt Tích Lương ở gần đó nhanh chóng rút ra ngân châm, phi thân đến bên giường. Tay nàng thoăn thoắt hạ mấy châm lên cơ thể của hoàng thượng.
Chưa đến một phút sau, tiếng ho im bặt.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong đầu bỗng nảy ra ý nghĩ xấu xa. Nguyệt Tích Lương nhe răng cười với mấy vị ngự y đang trợn tròn mắt nhìn nàng.
- Các ngươi có muốn đánh cược với ta hay không?
Bọn hắn không hiểu sao thấy lạnh cả sống lưng.
- Cược... cược cái gì?
Ai đó run rẩy hỏi.
- Cược... ta sẽ chữa khỏi cho hoàng thượng! Nếu ta chữa khỏi, tất cả tài sản của các ngươi... đều thuộc về ta!
Này.... các ngự y đồng loạt quay sang nhìn nhau, dường như phân vân, lưỡng lự.
Nhìn thủ pháp châm cứu vừa rồi của nàng, rất điêu luyện a. Nhỡ đâu nàng chữa khỏi thật thì...
- Sao rồi? Không tin tưởng với phán đoán của mình sao?
Nguyệt Tích Lương khịt mũi một cái. Thế mà lúc đầu ai nấy đều mạnh miệng khinh thường nàng. Đám lão thất phu này không dạy cho một bài học là không được.
Hiên Viên Dật chỉ lắc đầu khẽ cười, mặc nàng muốn làm gì thì làm, trong ánh mắt toàn sự sủng nịnh.
Hắc Sát, Bạch Sát nhìn chủ tử nhà mình như vậy thì ngửa đầu lên trần nhà, thầm than.
Thôi xong! Chủ tử bị nha đầu Tích Lương này tóm gọn mất rồi! Chủ tử sa vào lưới tình rồi!
Các ngự y nghe ra giọng điệu của nàng có mùi vị khiêu khích thì không nhịn được. Bọn hắn cắn chặt răng, nói lớn.
- Cược thì cược!
Nguyệt Tích Lương thỏa mãn gật đầu, miệng ngoác đến tận mang tai.
- Một lời đã định! Tứ hoàng tử làm chứng cho chúng ta!
Nói rồi, nàng nháy mắt với Hiên Viên Dật một cái, khả ái cực kỳ.
Thình thịch!
Tim Hiên Viên Dật lặp tức đập nhanh một nhịp. Hắn đỏ mặt quay sang chỗ khác, con mắt không dám nhìn thẳng nàng.
Nàng như thế... thật khiến hắn không chịu được.
Người nào đó còn không biết mình đã vô tình thả thính, cũng không biết Hiên Viên Dật đã đớp thính.
Nguyệt Tích Lương bây giờ đang chuyên chú bắt mạch cho hoàng đế Ly Mẫn, trán nhăn tít lại thành hình chữ xuyên.
Nàng cẩn thận kiểm tra khắp cơ thể hắn, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào. Không gian lâm vào tĩnh lặng...
Một lúc lâu sau, Nguyệt Tích Lương mở miệng, giọng nói có phần ngưng trọng.
- Đúng là một âm mưu ác độc. Bệnh này.... thật không đơn giản đâu!
Hiên Viên Dật ngỡ ngàng, buột miệng hỏi.
- Có ý gì?
Nàng đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn.
- Nói là bệnh, cũng không phải là bệnh. Hoàng thượng bị người khác hạ cổ, cổ này gọi là... Phệ tâm cổ!
- Ở đâu chui ra tiểu hài tử? Cút ra chỗ khác cho bản cung!
Nguyệt Tích Lương khó chịu nhíu chặt lông mày, liếc sang bên cạnh. Đó là một mỹ nữ tầm hai lăm tuổi, ăn mặc cung trang rực rỡ, trên đầu cắm đầy trang sức vàng bạc, y như là con khổng tước xòe đuôi.
Nàng nghiêng đầu, chớp chớp mắt ngây thơ hỏi.
- Vị đại thẩm này, ngươi đang nói ta sao?
Liễu Đình Nghi nghe vậy tức đến xì khói, môi run run. Cái gì mà đại thẩm chứ? Nàng ta mới chỉ có hơn hai mươi, còn đang thời xuân sắc. Liễu Đình Nghi vung tay chỉ vào Nguyệt Tích Lương, quát to.
- Hỗn xược! Người đâu? Lôi nàng ra ngoài đánh năm mươi đại bản!
Mỗ nữ cười khinh bỉ một tiếng, nói với Hiên Viên Dật.
- Uy! Tại sao ở trong Dưỡng Tâm điện lại có một con chó già cắn loạn? Không thấy hoàng thượng đang bệnh nặng sao? Hoàng cung của các ngươi thủ vệ thật lỏng lẻo đấy!
Liễu Đình Nghi thở dốc, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo đến đáng sợ.
- Ngươi... ngươi dám mắng bản cung là chó? Ngươi có biết bản cung là ai hay không?
Nguyệt Tích Lương thô lỗ ngoáy ngoáy lỗ tai, chẳng thèm để tâm đến nàng ta. Ta thèm vào biết ngươi là ai! Người đâu mà giọng nói chói tai khủng khiếp, ngươi tự chơi tiếp đi, cô nãi nãi ta không phụng bồi.
Ngược lại là Hiên Viên Dật nghiêm giọng lên tiếng.
- Ai cho phép quý phi nương nương vào đây? Còn không mau đưa nương nương về?
Hai cung nữ gần đó lĩnh mệnh, đến dìu Liễu Đình Nghi. Nàng ta giận dữ hất văng tay cung nữ ra, quỳ bên long sàng khóc đến hoa lê đái vũ.
- Không! Bản cung muốn ở đây bồi hoàng thượng! Bản cung không về!
Nguyệt Tích Lương thật hết nói nổi loại nữ nhân ngực to nhưng óc bằng trái nho này. Làm ra vẻ lâm li bi đát, tình cảm sâu đậm lắm vậy. Nàng mới không tin, một thiếu nữ như nàng ta lại đi yêu một lão già khú đế là hoàng thượng đây.
Giả dối! Tất cả chỉ là giả dối!
Hiên Viên Dật cũng mất hết cả kiên nhẫn. Liễu Đình Nghi này thường ngày cao ngạo không nói, bây giờ vẫn còn ở đây làm xằng làm bậy?
- Nương nương là đang cản trở việc chữa bệnh cho hoàng thượng. Nếu ngài muốn bồi hoàng thượng... được thôi, đợi khi phụ hoàng băng hà, ta có thể để cho nương nương tuẫn táng cùng người!
Quý phi sợ đến ngừng cả khóc, khuôn mặt son phấn tái mét. Tứ hoàng tử bình thường luôn ôn nhuận như ngọc, nhưng hắn nói được là làm được.
Nàng ta cắn cắn môi, không cam lòng nhìn về phía Nguyệt Tích Lương.
- Vậy còn tiểu nha đầu này? Tại sao nàng ta được ở đây?
- Nàng là đại phu ta mời về chữa bệnh cho phụ hoàng.
Hiên Viên Dật thản nhiên trả lời.
Lần này Liễu Đình Nghi còn chưa kịp nói gì thì mấy tiếng hừ lạnh khinh thường khác đã vang lên. Nhìn lại, chẳng phải là phát ra từ chỗ của mấy ngự y đang quỳ dưới đất hay sao?
Một lão nhân không chịu được nữa, không phục nói.
- Tứ hoàng tử, ngài có phải hồ đồ rồi không? Để cho một tiểu oa nhi chữa bệnh cho hoàng thượng?
Hiên Viên Dật lạnh nhạt liếc người vừa lên tiếng, nhếch miệng.
- Nếu ngự y các ngươi không vô dụng như thế này, ta còn phải đi mời nàng sao?
- .....
Tất cả các ngự y nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng, không dám ho lấy một tiếng.
Quả thật chứng bệnh này quá kỳ dị, bọn hắn đều thúc thủ vô sách. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa tiểu oa nhi trước mắt này có thể chữa được.
Nàng mới có bao nhiêu chứ? Chắc chắn còn chưa đến mười tuổi.
Tầm tuổi này nàng nên ở nhà vô tư chơi đùa chứ không phải đến hoàng cung chữa bệnh.
Hừ!
Dù thế nào, bọn hắn cũng không tin là nàng biết y thuật!
- Được rồi! Đưa quý phi nương nương về tẩm cung.
Hiên Viên Dật mệt mỏi phất ống tay áo, Liễu Đình Nghi liền bị đưa ra ngoài, không có cơ hội để phản kháng.
Lúc đi ra đến cửa, nàng ta còn oán hận trừng mắt nhìn Nguyệt Tích Lương một cái.
Nàng nhún vai, tỏ vẻ khiêu khích.
Ta biết là ta xinh đẹp vô địch, đừng có nhìn ta như vậy, ta sẽ ngại a!
- Bắt đầu đi.
Xong xuôi, Hiên Viên Dật ngại ngùng nói với Nguyệt Tích Lương.
Chuyện này là hắn không phải, để cho nàng bị người khác khi dễ, thật có lỗi...
- Tứ hoàng tử!!....
Mấy vị ngự y già nua vẫn không bỏ cuộc kêu lên.
Làm sao có thể để cho nàng ta chạm vào long thể của hoàng thượng được cơ chứ. Nếu xảy ra mệnh hệ gì... là tội chém đầu!
Nhưng đúng lúc này, một chuỗi tiếng ho dữ dội vang lên, cắt đứt lời nói tiếp theo của bọn hắn.
- Khụ khụ khụ! Khụ... ộc! Khụ khụ...
Hoàng thượng nằm trên long sàng ôm ngực ho kịch liệt, như thể ho hết cả lục phủ ngũ tạng ra vậy. Đến cuối cùng, hắn nôn ra một búng máu, nhưng cơn ho vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại...
Nguyệt Tích Lương ở gần đó nhanh chóng rút ra ngân châm, phi thân đến bên giường. Tay nàng thoăn thoắt hạ mấy châm lên cơ thể của hoàng thượng.
Chưa đến một phút sau, tiếng ho im bặt.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong đầu bỗng nảy ra ý nghĩ xấu xa. Nguyệt Tích Lương nhe răng cười với mấy vị ngự y đang trợn tròn mắt nhìn nàng.
- Các ngươi có muốn đánh cược với ta hay không?
Bọn hắn không hiểu sao thấy lạnh cả sống lưng.
- Cược... cược cái gì?
Ai đó run rẩy hỏi.
- Cược... ta sẽ chữa khỏi cho hoàng thượng! Nếu ta chữa khỏi, tất cả tài sản của các ngươi... đều thuộc về ta!
Này.... các ngự y đồng loạt quay sang nhìn nhau, dường như phân vân, lưỡng lự.
Nhìn thủ pháp châm cứu vừa rồi của nàng, rất điêu luyện a. Nhỡ đâu nàng chữa khỏi thật thì...
- Sao rồi? Không tin tưởng với phán đoán của mình sao?
Nguyệt Tích Lương khịt mũi một cái. Thế mà lúc đầu ai nấy đều mạnh miệng khinh thường nàng. Đám lão thất phu này không dạy cho một bài học là không được.
Hiên Viên Dật chỉ lắc đầu khẽ cười, mặc nàng muốn làm gì thì làm, trong ánh mắt toàn sự sủng nịnh.
Hắc Sát, Bạch Sát nhìn chủ tử nhà mình như vậy thì ngửa đầu lên trần nhà, thầm than.
Thôi xong! Chủ tử bị nha đầu Tích Lương này tóm gọn mất rồi! Chủ tử sa vào lưới tình rồi!
Các ngự y nghe ra giọng điệu của nàng có mùi vị khiêu khích thì không nhịn được. Bọn hắn cắn chặt răng, nói lớn.
- Cược thì cược!
Nguyệt Tích Lương thỏa mãn gật đầu, miệng ngoác đến tận mang tai.
- Một lời đã định! Tứ hoàng tử làm chứng cho chúng ta!
Nói rồi, nàng nháy mắt với Hiên Viên Dật một cái, khả ái cực kỳ.
Thình thịch!
Tim Hiên Viên Dật lặp tức đập nhanh một nhịp. Hắn đỏ mặt quay sang chỗ khác, con mắt không dám nhìn thẳng nàng.
Nàng như thế... thật khiến hắn không chịu được.
Người nào đó còn không biết mình đã vô tình thả thính, cũng không biết Hiên Viên Dật đã đớp thính.
Nguyệt Tích Lương bây giờ đang chuyên chú bắt mạch cho hoàng đế Ly Mẫn, trán nhăn tít lại thành hình chữ xuyên.
Nàng cẩn thận kiểm tra khắp cơ thể hắn, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào. Không gian lâm vào tĩnh lặng...
Một lúc lâu sau, Nguyệt Tích Lương mở miệng, giọng nói có phần ngưng trọng.
- Đúng là một âm mưu ác độc. Bệnh này.... thật không đơn giản đâu!
Hiên Viên Dật ngỡ ngàng, buột miệng hỏi.
- Có ý gì?
Nàng đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn.
- Nói là bệnh, cũng không phải là bệnh. Hoàng thượng bị người khác hạ cổ, cổ này gọi là... Phệ tâm cổ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.