Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 43
Trang Aya
29/07/2019
Lời nói Nguyệt Tích Lương vừa rơi xuống, tâm thần tất cả mọi người đều chấn động.
Phệ tâm cổ là cái gì? Hầu như chưa có ai từng nghe qua. Đến cả Hiên Viên Dật cũng lơ mơ không rõ.
- A!?
Bỗng nhiên, một thanh âm kinh hãi vang lên, mang theo vẻ ngờ vực, không chắc chắn.
Hiên Viên Dật quay đầu nhìn lão ngự y già nua đang quỳ bên cạnh hắn, mở miệng.
- Triệu lão, ngươi biết được gì sao?
Triệu lão là ngự y có y thuật giỏi nhất, cũng là người có kiến thức uyên bác nhất ngự y viện. Nếu ông đã kêu lên như vậy, chắc chắn có biết Phệ tâm cổ.
Chẳng qua, vẻ mặt thất hồn lạc phách đó của ông là sao cơ chứ?
Triệu Khải Minh nuốt một ngụm nước bọt, chòm râu bên mép khẽ run rẩy.
- Phệ tâm cổ, là loại cổ trùng đã tuyệt tích từ lâu, dùng mẫu cổ để điều khiển tử cổ. Ý nghĩa như tên, cổ trùng nằm trong tim người bị hạ cổ, cứ cách một đoạn thời gian, theo chỉ thị của mẫu cổ, tim sẽ đau đớn khó nhịn... Đến cuối cùng, nổ tim mà chết!...
Nói đến đây, Triệu lão cố tình liếc nhìn long nhan trắng bệch của người nào đó, tiếp tục.
- Theo ý của tiểu cô nương này và nếu lão phu không nhầm, trong tim hoàng thượng... có chứa tử cổ!
Hí!...
Nghe xong lời Triệu lão, ai nấy đều không hẹn mà hít một ngụm khí lạnh.
Nổ tim mà chết, cũng quá tàn nhẫn đi?
Ai mà lại ăn gan hùm mật gấu dám hạ cổ hoàng thượng? Thật là không muốn sống nữa!
Hiên Viên Dật phục hồi lại tinh thần, lo lắng hỏi.
- Vậy có chữa được không?
- Cái này....
Triệu lão gãi gãi đầu, mắt vô thức nhìn về phía Nguyệt Tích Lương.
Thú thật là ông không biết cách chữa, chỉ là đã đọc được Phệ tâm cổ ở trong sách. Những gì ông biết bất quá đến thế mà thôi.
Nhưng nàng thì khác, nàng là người chẩn ra bệnh, có lẽ.... nàng biết cách chữa a!
Như nhận ra ánh mắt của Triệu lão, Nguyệt Tích Lương hắc hắc cười.
- Cách chữa rất đơn giản...
Con mắt Hiên Viên Dật cùng Hiên Viên Liệt lặp tức sáng ngời. Nàng thật sự có cách? Tốt quá rồi! Phụ hoàng được cứu rồi!
Bắt gặp thần sắc vui mừng của hai người, Nguyệt Tích Lương thật không đành lòng dội một gáo nước lạnh.
- Chỉ cần tìm được mẫu cổ!
Hiên Viên Liệt ngẩn ra, cất giọng lỗi lạc.
- Tìm mẫu cổ ở đâu nha? Nếu là côn trùng, bổn hoàng tử sai người đi bắt cho ngươi!
Nghe vậy, nàng liền quăng cho hắn một ánh mắt vô cùng khinh bỉ, môi nhỏ nhắn cong lên.
Tên này bị ngu bẩm sinh hay là giả ngu vậy? Cổ trùng mà có thể tùy tiện đi bắt hay sao? Nó cũng không phải là côn trùng thông thường!
- Mẫu cổ nằm trong cơ thể người hạ cổ. Nói cách khác, chính là người muốn đưa hoàng thượng vào chỗ chết!
Hiên Viên Dật nhíu mày suy tư. Như vậy muốn tìm được mẫu cổ khó hơn lên trời. Thường ngày phụ hoàng tiếp xúc với bao nhiêu người, biết ai là người hạ cổ?
Với lại, nhìn tình hình bây giờ của phụ hoàng, không biết sẽ trụ được bao nhiêu ngày nữa? Mà chuyện phụ hoàng nằm liệt giường cũng không có mấy người biết...
Tìm mẫu cổ trong yên lặng ư?
Nan giải a nan giải!
Nguyệt Tích Lương biết được chỗ khó của nó, bèn cho thêm một manh mối.
- Cái kia... ta nghĩ là một trong các phi tử bên cạnh hoàng thượng. Khụ... người đó chắc là hạ cổ qua phương thức này nọ í é í é nha...
Sở dĩ nàng nghĩ như thế vì nếu người hạ cổ thông minh thì sẽ không hạ vào thức ăn. Đồ ăn, thức uống của hoàng thượng đều được kiểm tra nghiêm ngặt, không dễ động thủ. Còn có khả năng bị phát hiện.
Hiển nhiên, người đó không ngu ngốc. Nếu không... tại sao đến tận bây giờ mới bại lộ chứ?
Vậy nên... cách hạ cổ còn lại chỉ có ở phương diện kia mà thôi.
Trên đầu Hiên Viên Liệt hiện lên vài dấu chấm hỏi to đùng.
- Ngươi nói này nọ í é í é là cái gì?
Nàng nhìn ít tuổi hơn hắn mà ăn nói mập mờ quá nha. Khó hiểu chết đi được!
Hiên Viên Dật nhìn đệ đệ ' ngây thơ ' nhà mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nàng ấy đã cố gắng nói giảm nói tránh đi rồi có được không? Ngươi còn muốn nàng nói toạc ra cho ngươi hiểu sao?
Quả nhiên, Nguyệt Tích Lương trợn mắt trừng Hiên Viên Liệt.
- Ngươi không cần biết!
Có đại ca ngươi biết là được rồi! Ngươi - đồ dở hơi này nhúng tay vào chỉ tổ hỏng việc.
Hiên Việt Liệt cực kỳ ủy khuất bĩu môi. Không phải chỉ hỏi một câu thôi sao? Còn mắng hắn!
Đầu năm nay làm tiểu hài tử không dễ a!
Nghĩ nghĩ, nàng lại tiến đến đập vào vai hắn một cái, trượng nghĩa nói.
- Nếu ngươi thực muốn biết... đến tìm ta! Ta không ngại giảng dạy cho ngươi về vấn đề đấy đâu, hắc hắc!...
Hiên Viên Dật bất đắc dĩ nhìn miệng nhỏ của Nguyệt Tích Lương đang không ngừng đóng mở, ba hoa.
Làm ơn, đừng có dạy hư đệ đệ hắn, hãy để cho đệ ấy bình yên lớn lên...
Hắn không muốn đệ đệ yêu quý duy nhất của mình bị sa vào vũng lầy đen tối không lối thoát đâu!
Sau đó, Nguyệt Tích Lương liền vì hoàng thượng đâm xuống mấy châm nhằm bảo toàn mạng sống. Nhưng thời gian nàng tranh thủ được cho Hiên Viên Dật cũng không quá nhiều, vẻn vẹn mười ngày.
Trong mười ngày đó, nếu hắn còn không tìm ra mẫu cổ, thì dù có mời đến đại la thần tiên cũng không cứu được hoàng thượng.
- Làm sao để biết được có mẫu cổ trong người?
Cuối cùng, Hiên Viên Dật hỏi ra một câu mà hắn thắc mắc từ nãy tới giờ.
- Không có biện pháp nào khác ngoài việc... nghi ngờ ai thì trực tiếp đánh ngất mang đến chỗ ta! Nếu không phải mà nói... thả đi là được.
Nguyệt Tích Lương nhún vai, vô tội trả lời.
Khóe môi Hiên Viên Dật có dấu hiệu co rút. Thế thì hắn phải đánh ngất bao nhiêu người cơ chứ?
Hậu cung ba ngàn giai lệ... Ài!
Lúc ra về, vừa bước đến cửa, Nguyệt Tích Lương còn không quên ngoái đầu lại cười hì hì với mấy lão ngự y.
- Các vị, phiền kiểm kê lại tài sản trước đi nha. Ta không muốn thiếu dù chỉ một đồng đâu!
Cái gì chứ tiền là không thể qua loa. Một đồng cũng mua được một xâu mứt quả đó!
...................
Rời khỏi hoàng cung, Hiên Viên Dật liền mang hai huynh muội Nguyệt Tích Lương cùng mẫu tử Đại Bạch về phủ đệ của mình nghỉ ngơi.
Nhìn kiến trúc đồ sộ, xa hoa nhưng không kém phần thanh nhã trước mặt, Nguyệt Tích Lương không khỏi cảm thán.
- Chỗ của ngươi thật đẹp!
Nguyệt Hạo Thần cũng gật gù thừa nhận. Đúng là đại gia. Sau này hắn phải kiếm được nhiều tiền, xây một phủ đệ đẹp hơn mới được...
Ánh mắt Hiên Viên Dật nhìn nàng thăm thẳm bất định, một lúc sau mới trầm ngâm hỏi.
- Vậy ngươi... có muốn ở lại đây luôn không?
Nàng ngớ người, lặp tức không nghĩ ngợi mà phẩy tay từ chối.
- Không được! Làm sao ta có thể ăn nhờ ở đậu ngươi chứ.
Nghĩ đến người nào đó ở Cảnh Lăng, Nguyệt Tích Lương liền mỉm cười. Đúng là ở cùng hắn vẫn tốt hơn, tự nhiên hơn chút ít.
- Vậy à...
Hiên Viên Dật quay đầu đi chỗ khác, hoàn mỹ che dấu sự thất vọng dưới đáy mắt.
Hắn cũng quá mơ mộng hão huyền rồi...
Nàng là người đã có hôn ước!
Xốc lại tinh thần, hắn nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, kéo vào đại môn mở rộng.
- Vào trong thôi!
Nguyệt Tích Lương nhìn bàn tay đang nắm chặt tay nàng, không có ý định rút ra.
Hắc! Ai bảo Hiên Viên Dật là một mỹ nam tử đâu? Được mỹ nam dắt tay cũng không tồi!
Nhưng Nguyệt Tích Lương không phản đối, không có nghĩa người khác cũng như vậy.
Chỉ thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, thân hình xinh xắn của nàng đã rơi vào một vòm ngực ấm áp.
Còn chưa kịp định thần lại, một giọng nói lạnh lùng, bá đạo đầy mùi dấm chua đã vang lên từ đỉnh đầu nàng.
- Buông tay!
Phệ tâm cổ là cái gì? Hầu như chưa có ai từng nghe qua. Đến cả Hiên Viên Dật cũng lơ mơ không rõ.
- A!?
Bỗng nhiên, một thanh âm kinh hãi vang lên, mang theo vẻ ngờ vực, không chắc chắn.
Hiên Viên Dật quay đầu nhìn lão ngự y già nua đang quỳ bên cạnh hắn, mở miệng.
- Triệu lão, ngươi biết được gì sao?
Triệu lão là ngự y có y thuật giỏi nhất, cũng là người có kiến thức uyên bác nhất ngự y viện. Nếu ông đã kêu lên như vậy, chắc chắn có biết Phệ tâm cổ.
Chẳng qua, vẻ mặt thất hồn lạc phách đó của ông là sao cơ chứ?
Triệu Khải Minh nuốt một ngụm nước bọt, chòm râu bên mép khẽ run rẩy.
- Phệ tâm cổ, là loại cổ trùng đã tuyệt tích từ lâu, dùng mẫu cổ để điều khiển tử cổ. Ý nghĩa như tên, cổ trùng nằm trong tim người bị hạ cổ, cứ cách một đoạn thời gian, theo chỉ thị của mẫu cổ, tim sẽ đau đớn khó nhịn... Đến cuối cùng, nổ tim mà chết!...
Nói đến đây, Triệu lão cố tình liếc nhìn long nhan trắng bệch của người nào đó, tiếp tục.
- Theo ý của tiểu cô nương này và nếu lão phu không nhầm, trong tim hoàng thượng... có chứa tử cổ!
Hí!...
Nghe xong lời Triệu lão, ai nấy đều không hẹn mà hít một ngụm khí lạnh.
Nổ tim mà chết, cũng quá tàn nhẫn đi?
Ai mà lại ăn gan hùm mật gấu dám hạ cổ hoàng thượng? Thật là không muốn sống nữa!
Hiên Viên Dật phục hồi lại tinh thần, lo lắng hỏi.
- Vậy có chữa được không?
- Cái này....
Triệu lão gãi gãi đầu, mắt vô thức nhìn về phía Nguyệt Tích Lương.
Thú thật là ông không biết cách chữa, chỉ là đã đọc được Phệ tâm cổ ở trong sách. Những gì ông biết bất quá đến thế mà thôi.
Nhưng nàng thì khác, nàng là người chẩn ra bệnh, có lẽ.... nàng biết cách chữa a!
Như nhận ra ánh mắt của Triệu lão, Nguyệt Tích Lương hắc hắc cười.
- Cách chữa rất đơn giản...
Con mắt Hiên Viên Dật cùng Hiên Viên Liệt lặp tức sáng ngời. Nàng thật sự có cách? Tốt quá rồi! Phụ hoàng được cứu rồi!
Bắt gặp thần sắc vui mừng của hai người, Nguyệt Tích Lương thật không đành lòng dội một gáo nước lạnh.
- Chỉ cần tìm được mẫu cổ!
Hiên Viên Liệt ngẩn ra, cất giọng lỗi lạc.
- Tìm mẫu cổ ở đâu nha? Nếu là côn trùng, bổn hoàng tử sai người đi bắt cho ngươi!
Nghe vậy, nàng liền quăng cho hắn một ánh mắt vô cùng khinh bỉ, môi nhỏ nhắn cong lên.
Tên này bị ngu bẩm sinh hay là giả ngu vậy? Cổ trùng mà có thể tùy tiện đi bắt hay sao? Nó cũng không phải là côn trùng thông thường!
- Mẫu cổ nằm trong cơ thể người hạ cổ. Nói cách khác, chính là người muốn đưa hoàng thượng vào chỗ chết!
Hiên Viên Dật nhíu mày suy tư. Như vậy muốn tìm được mẫu cổ khó hơn lên trời. Thường ngày phụ hoàng tiếp xúc với bao nhiêu người, biết ai là người hạ cổ?
Với lại, nhìn tình hình bây giờ của phụ hoàng, không biết sẽ trụ được bao nhiêu ngày nữa? Mà chuyện phụ hoàng nằm liệt giường cũng không có mấy người biết...
Tìm mẫu cổ trong yên lặng ư?
Nan giải a nan giải!
Nguyệt Tích Lương biết được chỗ khó của nó, bèn cho thêm một manh mối.
- Cái kia... ta nghĩ là một trong các phi tử bên cạnh hoàng thượng. Khụ... người đó chắc là hạ cổ qua phương thức này nọ í é í é nha...
Sở dĩ nàng nghĩ như thế vì nếu người hạ cổ thông minh thì sẽ không hạ vào thức ăn. Đồ ăn, thức uống của hoàng thượng đều được kiểm tra nghiêm ngặt, không dễ động thủ. Còn có khả năng bị phát hiện.
Hiển nhiên, người đó không ngu ngốc. Nếu không... tại sao đến tận bây giờ mới bại lộ chứ?
Vậy nên... cách hạ cổ còn lại chỉ có ở phương diện kia mà thôi.
Trên đầu Hiên Viên Liệt hiện lên vài dấu chấm hỏi to đùng.
- Ngươi nói này nọ í é í é là cái gì?
Nàng nhìn ít tuổi hơn hắn mà ăn nói mập mờ quá nha. Khó hiểu chết đi được!
Hiên Viên Dật nhìn đệ đệ ' ngây thơ ' nhà mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nàng ấy đã cố gắng nói giảm nói tránh đi rồi có được không? Ngươi còn muốn nàng nói toạc ra cho ngươi hiểu sao?
Quả nhiên, Nguyệt Tích Lương trợn mắt trừng Hiên Viên Liệt.
- Ngươi không cần biết!
Có đại ca ngươi biết là được rồi! Ngươi - đồ dở hơi này nhúng tay vào chỉ tổ hỏng việc.
Hiên Việt Liệt cực kỳ ủy khuất bĩu môi. Không phải chỉ hỏi một câu thôi sao? Còn mắng hắn!
Đầu năm nay làm tiểu hài tử không dễ a!
Nghĩ nghĩ, nàng lại tiến đến đập vào vai hắn một cái, trượng nghĩa nói.
- Nếu ngươi thực muốn biết... đến tìm ta! Ta không ngại giảng dạy cho ngươi về vấn đề đấy đâu, hắc hắc!...
Hiên Viên Dật bất đắc dĩ nhìn miệng nhỏ của Nguyệt Tích Lương đang không ngừng đóng mở, ba hoa.
Làm ơn, đừng có dạy hư đệ đệ hắn, hãy để cho đệ ấy bình yên lớn lên...
Hắn không muốn đệ đệ yêu quý duy nhất của mình bị sa vào vũng lầy đen tối không lối thoát đâu!
Sau đó, Nguyệt Tích Lương liền vì hoàng thượng đâm xuống mấy châm nhằm bảo toàn mạng sống. Nhưng thời gian nàng tranh thủ được cho Hiên Viên Dật cũng không quá nhiều, vẻn vẹn mười ngày.
Trong mười ngày đó, nếu hắn còn không tìm ra mẫu cổ, thì dù có mời đến đại la thần tiên cũng không cứu được hoàng thượng.
- Làm sao để biết được có mẫu cổ trong người?
Cuối cùng, Hiên Viên Dật hỏi ra một câu mà hắn thắc mắc từ nãy tới giờ.
- Không có biện pháp nào khác ngoài việc... nghi ngờ ai thì trực tiếp đánh ngất mang đến chỗ ta! Nếu không phải mà nói... thả đi là được.
Nguyệt Tích Lương nhún vai, vô tội trả lời.
Khóe môi Hiên Viên Dật có dấu hiệu co rút. Thế thì hắn phải đánh ngất bao nhiêu người cơ chứ?
Hậu cung ba ngàn giai lệ... Ài!
Lúc ra về, vừa bước đến cửa, Nguyệt Tích Lương còn không quên ngoái đầu lại cười hì hì với mấy lão ngự y.
- Các vị, phiền kiểm kê lại tài sản trước đi nha. Ta không muốn thiếu dù chỉ một đồng đâu!
Cái gì chứ tiền là không thể qua loa. Một đồng cũng mua được một xâu mứt quả đó!
...................
Rời khỏi hoàng cung, Hiên Viên Dật liền mang hai huynh muội Nguyệt Tích Lương cùng mẫu tử Đại Bạch về phủ đệ của mình nghỉ ngơi.
Nhìn kiến trúc đồ sộ, xa hoa nhưng không kém phần thanh nhã trước mặt, Nguyệt Tích Lương không khỏi cảm thán.
- Chỗ của ngươi thật đẹp!
Nguyệt Hạo Thần cũng gật gù thừa nhận. Đúng là đại gia. Sau này hắn phải kiếm được nhiều tiền, xây một phủ đệ đẹp hơn mới được...
Ánh mắt Hiên Viên Dật nhìn nàng thăm thẳm bất định, một lúc sau mới trầm ngâm hỏi.
- Vậy ngươi... có muốn ở lại đây luôn không?
Nàng ngớ người, lặp tức không nghĩ ngợi mà phẩy tay từ chối.
- Không được! Làm sao ta có thể ăn nhờ ở đậu ngươi chứ.
Nghĩ đến người nào đó ở Cảnh Lăng, Nguyệt Tích Lương liền mỉm cười. Đúng là ở cùng hắn vẫn tốt hơn, tự nhiên hơn chút ít.
- Vậy à...
Hiên Viên Dật quay đầu đi chỗ khác, hoàn mỹ che dấu sự thất vọng dưới đáy mắt.
Hắn cũng quá mơ mộng hão huyền rồi...
Nàng là người đã có hôn ước!
Xốc lại tinh thần, hắn nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, kéo vào đại môn mở rộng.
- Vào trong thôi!
Nguyệt Tích Lương nhìn bàn tay đang nắm chặt tay nàng, không có ý định rút ra.
Hắc! Ai bảo Hiên Viên Dật là một mỹ nam tử đâu? Được mỹ nam dắt tay cũng không tồi!
Nhưng Nguyệt Tích Lương không phản đối, không có nghĩa người khác cũng như vậy.
Chỉ thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, thân hình xinh xắn của nàng đã rơi vào một vòm ngực ấm áp.
Còn chưa kịp định thần lại, một giọng nói lạnh lùng, bá đạo đầy mùi dấm chua đã vang lên từ đỉnh đầu nàng.
- Buông tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.