Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 44
Trang Aya
29/07/2019
Hiên Viên Dật nhíu mày nhìn người đối diện, bàn tay ngược lại càng nắm chặt hơn.
Nam tử tuấn mỹ như thần này là ai? Tại sao có thể tự nhiên ôm nàng như vậy? Không biết rằng nam nữ thụ thụ bất thân hay sao?
Nguyệt Tích Lương ngu ngơ nghiêng đầu suy nghĩ, giọng nói này sao mà quen tai đến vậy?...
Ách?
- Bắc Mạc Quân?
Nàng quay ngoắt đầu ra sau nhìn hắn, bật thốt lên. Hắn đến đây từ lúc nào?
Còn nữa, lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi này của tên mặt than nha! Chẳng lẽ hắn có chuyện gấp?
Vị hoàng tử Hiên Viên Dật này mặc dù đã đi rất nhiều nơi nhưng cũng chưa từng được gặp mặt vương gia Bắc Mạc Quân đại danh đỉnh đỉnh đây. Bất quá nhìn tướng mạo chắc chắn cũng không phải dạng hời hợt.
Xem quý khí tỏa ra trong hai tròng mắt hắn cũng đủ làm người khác cảm thấy tự ti.
Thế nhưng, con người Hiên Viên Dật hắn cũng không phải dạng sẽ cam chịu lép vế. Hắn nhã nhặn nặn ra một nụ cười chuẩn mực.
- Vị này là?...
Nghe Hiên Viên Dật hỏi, Bắc Mạc Quân chẳng thèm trả lời hắn mà chỉ nghiêng đầu nhìn Nguyệt Tích Lương. Hành động đơn giản nhưng với tư thế đang ôm nàng lại toát lên vẻ mờ ám.
Hơi thở Hiên Viên Dật trầm xuống. Hình như ánh mắt người này nhìn hắn không có mấy thiện ý thì phải.
Nguyệt Tích Lương thoát khỏi tình trạng bất ngờ với sự xuất hiện của Bắc Mạc Quân, vỗ trán nói.
- Nga? Quên mất, để ta giới thiệu.
Cánh tay nhỏ bé chỉ vào Hiên Viên Dật.
- Hắn là tứ hoàng tử của Ly Mẫn đế quốc - Hiên Viên Dật.
Rồi nàng lại quay đầu liếc Bắc Mạc Quân. Nàng khá bất ngờ khi thấy hắn xuất hiện ở đây.
- Còn đây là... hắn là...
Người nào đó không biết hiện giờ nên giới thiệu như thế nào . Nên nói là vương gia của Cảnh Lăng hay là... hôn phu của nàng đây?
Nào ngờ, vốn đã khó chịu, Bắc Mạc Quân thấy nàng ấp úng như thế thì càng khó chịu hơn. Hắn cất giọng lạnh tanh.
- Ngươi đang nắm tay vương phi của bổn vương.
Ý nói: khôn hồn thì bỏ bàn tay đó ra! Nàng là của bổn vương! Tay cũng là của bổn vương! Cái gì trên cơ thể nàng cũng là của bổn vương!
Hiên Viên Dật kinh ngạc đứng hình tại chỗ. Vương phi ư? Chứng tỏ hắn là một vương gia và là vị hôn phu trong miệng nàng?
Ánh mắt lia về phía Nguyệt Tích Lương, nàng chỉ gật gật đầu cũng không phản đối. Sự thật đúng là như vậy!
Hiên Viên Dật cười khổ một tiếng, từ từ buông bàn tay mềm mại kia ra. Cuối cùng, thứ gì không phải là của hắn thì vĩnh viễn không phải là của hắn.
Nguyệt Hạo Thần hết nhìn Hiên Viên Dật lại nhìn Bắc Mạc Quân, sau đó nở nụ cười như hiểu rõ.
Ui... muội muội này của hắn có vẻ rất được chào đón nha? Nếu hắn bán nàng lấy tiền thì có khi nào sẽ phát tài hay không?
Nguyệt Hạo Thần vừa nghĩ vừa gật đầu lia lịa, tự thấy ý tưởng này không tồi!
Hiên Viên Dật hít sâu một hơi, lại bắt đầu nở nụ cười như có như không đáng đánh đòn, làm ra thủ thế mời.
- Vào phủ rồi nói chuyện.
Định lực của hắn từ trước đến giờ vẫn luôn rất tốt.
Bắc Mạc Quân hừ một tiếng, y như tiểu hài tử ôm chặt Nguyệt Tích Lương bước vào phủ, một tấc cũng không rời.
Mới một tháng không gặp, nàng đã trêu chọc hoa đào rồi, còn là đóa hoa đẹp đẽ nữa chứ. Thật đáng giận!
Hắn rõ ràng đẹp hơn tên Tứ hoàng tử kia nhiều! Hừ hừ...
Mỗ vị vương gia mặt ngoài không đổi nhưng lại bắt đầu quá trình tự luyến ở trong lòng.
Ở một nơi xa cách đế đô Ly Mẫn ba trăm dặm, Triển Chính Hi và đám thuộc hạ hít khói bụi phi ngựa chạy như bay, miệng không khỏi oán trách vương gia nhà bọn hắn.
Người ta nói, có hồng nhan thì quên huynh đệ quả không sai!
Mặc dù bọn hắn cũng không phải là huynh đệ gì cho cam, nhưng mà đã cùng nhau vào sinh ra tử bao nhiêu năm. Vậy mà... vương gia nỡ lòng nào vứt bỏ bọn hắn mà đi tìm vương phi trước rồi!
Không cam lòng a không cam lòng!
Lão thiên gia thật quá bất công! Tại sao không nghĩ một chút cho lũ cẩu độc thân này chứ? Hả? Tại sao?!
À quên, thực chất không phải ai trong bọn họ cũng độc thân. Chẳng phải Triển Chính Hi đã sớm thành hoa có chủ rồi sao? Chẳng qua là hắn không chịu thừa nhận mà thôi.
..............................
- Vậy... ngươi chính là Nhị vương gia của Cảnh Lăng?
Hiên Viên Dật khẽ nhấp một ngụm trà, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi Bắc Mạc Quân.
Hắn chưa từng tận mắt gặp Nhị vương gia này nhưng đã từng không ít lần nghe thấy lời đồn đại về hắn.
Nào là danh hiệu chiến thần, tuấn mỹ phi phàm, kiệm lời như vàng bạc, lãnh khốc tuyệt tình,...
Nhưng quan trọng nhất vẫn là... đoạn tay áo!
Nếu hắn không có nghe sai thì người trước mặt này là một kẻ đoạn tụ. Chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân!
Bất quá... nhìn vào thái độ hắn đối xử với Nguyệt Tích Lương, Hiên Viên Dật bắt đầu nghi ngờ về mấy lời đồn đại kia.
Ha ha! Chỉ thích nam nhân ư? Thật sao? Theo hắn thấy, không đơn giản như vậy...
Bắc Mạc Quân là lần đầu tiên ăn giấm, đương nhiên là không dễ hết như vậy.
Hắn trực tiếp coi Hiên Viên Dật thành không khí, tự nhiên như ở nhà cầm điểm tâm đút cho Nguyệt Tích Lương.
- Ăn nhiều mau lớn.
Nàng phùng mồm nhai điểm tâm, khóe mắt giật giật liên hồi, trên trán chảy xuống ba đạo hắc tuyến.
Bắc Mạc Quân hôm nay uống nhầm thuốc? Coi nàng thành nam sủng của hắn mà đối đãi?
Đáng sợ quá! Da gà da vịt nổi hết lên rồi nha!
Nếu hắn còn không dừng lại, nàng sẽ không ngần ngại đá vào đầu hắn cho mà xem. Xem trong đó có gì khiến hắn chập mạch như vậy.
Hiên Viên Dật thấy Bắc Mạc Quân không nói chuyện thì cũng yên lặng, chỉ lặng yên thưởng trà. Không khí trong đại sảnh lặp tực lâm vào trạng thái quỷ dị.
Nguyệt Tích Lương bị đút điểm tâm đến no nê, thật sự không chịu nổi nữa lên tiếng đầu tiên.
- Khụ... cái kia... Bắc Mạc Quân, sao ngươi lại đến đây?
Bắc Mạc Quân trừng mắt nhìn nàng. Tiểu chút chít này còn dám hỏi? Nếu không phải là đồ háo sắc nàng bỏ nhà theo nam nhân thì vì cớ gì hắn phải ngày đêm đuổi theo hả?
Đáng tiếc, Nguyệt Tích Lương lại xem không hiểu hàm ý trong ánh mắt phẫn nộ của người nào đó.
Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ. Không đợi Bắc Mạc Quân trả lời đã tự nói luôn.
- Hay là ngươi đã chán mỹ nam Cảnh Lăng, cố tình đến Ly Mẫn để tìm niềm vui mới? Ai da! Xem ta kìa! Không ra dáng vương phi của ngươi gì cả. Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ đi tìm cho ngươi vài đóa cúc... hay dưa nhỉ? Đúng rồi! Ngươi còn chưa cho ta biết, ngươi là công hay là thụ đâu?...
Nói đoạn, Nguyệt Tích Lương quay sang nhìn hắn, thập phần nghiêm túc hỏi.
- Vương gia, ngươi là công hay là thụ?
Phụt!
Hiên Viên Dật đang uống trà trực tiếp đánh mất hình tượng phun ra, lại phun trúng vào mặt Nguyệt Hạo Thần phía đối diện.
- Khụ khụ! Xin lỗi...
Nguyệt Hạo Thần ngược lại bình tĩnh lau đi nước trà trên mặt, thở dài. Đúng là... giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hắn đã quá quen với điều đó rồi.
Siêu cấp hủ nữ không phải dạng vừa, đến cả phu quân tương lai cũng không buông tha. Nguyệt Hạo Thần ngồi một chỗ yên lặng cầu phúc cho số phận mai sau của Bắc Mạc Quân.
Mỗ vị vương gia mặt đen hơn cả đít nồi, môi mỏng mím chặt.
Hắn nhớ, hắn đã nói với nàng là hắn nằm trên rồi mà, sao nàng còn hỏi lại lần nữa chứ?
Nhưng mà Bắc Mạc Quân vạn vạn lần không ngờ tới, trong suy nghĩ của Nguyệt Tích Lương, thụ cũng có thể nằm trên nha!
Trên đời này có một loại thụ được gọi là cường thụ không phải sao?
- Ta không...
Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ xoa trán, định nói: ta không phải đoạn tay áo như ngươi nghĩ.
Lời nói còn chưa nói hết, đã bị Nguyệt Tích Lương chặn ngang.
- A! Có rồi!
Ánh mắt nàng không báo trước giống như tia điện phóng tới Hiên Viên Dật đang cười trộm.
Hiên Viên Dật không hiểu tại sao thấy lạnh cả sống lưng, tóc gáy dựng đứng. Hắn đánh rùng mình một cái, trời có lạnh đâu?
Nguyệt Tích Lương cười đến khả ái, hỏi Tứ hoàng tử Ly Mẫn.
- Hiên Viên đại ca chưa có ý trung nhân đúng không?
Hiên Viên Dật nhìn nàng, khuôn mặt nho nhã bất giác đỏ lên. Hắn quay mặt sang chỗ khác, có phần buồn rầu mấp máy môi.
- Còn chưa có...
Nàng nghe vậy thì cười càng tươi hơn, mở miệng tiếp tục.
- Vậy ngươi thấy Tiểu Quân Quân nhà ta thế nào? Muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, nhiều vàng bạc châu báu, muốn sức mạnh có sức mạnh, tinh lực dồi dào, lấy một địch hai mươi,...
Giọng điệu này bây giờ hệt như một bà mai lâu năm, không hơn không kém.
Ùng oàng!
Như sét đánh ngang tai. Khuôn mặt ba người còn lại dại ra, trông ngu ngốc cực kỳ.
Đây đây là đang làm mai... cho Hiên Viên Dật và... phu quân tương lai của mình?
Thiên a!
Còn thiên lý không chứ?
Trên đời này có loại nữ nhi như nàng sao? Lời nói có thể hại chết người không đền mạng đấy! Hừ hừ...
Nam tử tuấn mỹ như thần này là ai? Tại sao có thể tự nhiên ôm nàng như vậy? Không biết rằng nam nữ thụ thụ bất thân hay sao?
Nguyệt Tích Lương ngu ngơ nghiêng đầu suy nghĩ, giọng nói này sao mà quen tai đến vậy?...
Ách?
- Bắc Mạc Quân?
Nàng quay ngoắt đầu ra sau nhìn hắn, bật thốt lên. Hắn đến đây từ lúc nào?
Còn nữa, lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi này của tên mặt than nha! Chẳng lẽ hắn có chuyện gấp?
Vị hoàng tử Hiên Viên Dật này mặc dù đã đi rất nhiều nơi nhưng cũng chưa từng được gặp mặt vương gia Bắc Mạc Quân đại danh đỉnh đỉnh đây. Bất quá nhìn tướng mạo chắc chắn cũng không phải dạng hời hợt.
Xem quý khí tỏa ra trong hai tròng mắt hắn cũng đủ làm người khác cảm thấy tự ti.
Thế nhưng, con người Hiên Viên Dật hắn cũng không phải dạng sẽ cam chịu lép vế. Hắn nhã nhặn nặn ra một nụ cười chuẩn mực.
- Vị này là?...
Nghe Hiên Viên Dật hỏi, Bắc Mạc Quân chẳng thèm trả lời hắn mà chỉ nghiêng đầu nhìn Nguyệt Tích Lương. Hành động đơn giản nhưng với tư thế đang ôm nàng lại toát lên vẻ mờ ám.
Hơi thở Hiên Viên Dật trầm xuống. Hình như ánh mắt người này nhìn hắn không có mấy thiện ý thì phải.
Nguyệt Tích Lương thoát khỏi tình trạng bất ngờ với sự xuất hiện của Bắc Mạc Quân, vỗ trán nói.
- Nga? Quên mất, để ta giới thiệu.
Cánh tay nhỏ bé chỉ vào Hiên Viên Dật.
- Hắn là tứ hoàng tử của Ly Mẫn đế quốc - Hiên Viên Dật.
Rồi nàng lại quay đầu liếc Bắc Mạc Quân. Nàng khá bất ngờ khi thấy hắn xuất hiện ở đây.
- Còn đây là... hắn là...
Người nào đó không biết hiện giờ nên giới thiệu như thế nào . Nên nói là vương gia của Cảnh Lăng hay là... hôn phu của nàng đây?
Nào ngờ, vốn đã khó chịu, Bắc Mạc Quân thấy nàng ấp úng như thế thì càng khó chịu hơn. Hắn cất giọng lạnh tanh.
- Ngươi đang nắm tay vương phi của bổn vương.
Ý nói: khôn hồn thì bỏ bàn tay đó ra! Nàng là của bổn vương! Tay cũng là của bổn vương! Cái gì trên cơ thể nàng cũng là của bổn vương!
Hiên Viên Dật kinh ngạc đứng hình tại chỗ. Vương phi ư? Chứng tỏ hắn là một vương gia và là vị hôn phu trong miệng nàng?
Ánh mắt lia về phía Nguyệt Tích Lương, nàng chỉ gật gật đầu cũng không phản đối. Sự thật đúng là như vậy!
Hiên Viên Dật cười khổ một tiếng, từ từ buông bàn tay mềm mại kia ra. Cuối cùng, thứ gì không phải là của hắn thì vĩnh viễn không phải là của hắn.
Nguyệt Hạo Thần hết nhìn Hiên Viên Dật lại nhìn Bắc Mạc Quân, sau đó nở nụ cười như hiểu rõ.
Ui... muội muội này của hắn có vẻ rất được chào đón nha? Nếu hắn bán nàng lấy tiền thì có khi nào sẽ phát tài hay không?
Nguyệt Hạo Thần vừa nghĩ vừa gật đầu lia lịa, tự thấy ý tưởng này không tồi!
Hiên Viên Dật hít sâu một hơi, lại bắt đầu nở nụ cười như có như không đáng đánh đòn, làm ra thủ thế mời.
- Vào phủ rồi nói chuyện.
Định lực của hắn từ trước đến giờ vẫn luôn rất tốt.
Bắc Mạc Quân hừ một tiếng, y như tiểu hài tử ôm chặt Nguyệt Tích Lương bước vào phủ, một tấc cũng không rời.
Mới một tháng không gặp, nàng đã trêu chọc hoa đào rồi, còn là đóa hoa đẹp đẽ nữa chứ. Thật đáng giận!
Hắn rõ ràng đẹp hơn tên Tứ hoàng tử kia nhiều! Hừ hừ...
Mỗ vị vương gia mặt ngoài không đổi nhưng lại bắt đầu quá trình tự luyến ở trong lòng.
Ở một nơi xa cách đế đô Ly Mẫn ba trăm dặm, Triển Chính Hi và đám thuộc hạ hít khói bụi phi ngựa chạy như bay, miệng không khỏi oán trách vương gia nhà bọn hắn.
Người ta nói, có hồng nhan thì quên huynh đệ quả không sai!
Mặc dù bọn hắn cũng không phải là huynh đệ gì cho cam, nhưng mà đã cùng nhau vào sinh ra tử bao nhiêu năm. Vậy mà... vương gia nỡ lòng nào vứt bỏ bọn hắn mà đi tìm vương phi trước rồi!
Không cam lòng a không cam lòng!
Lão thiên gia thật quá bất công! Tại sao không nghĩ một chút cho lũ cẩu độc thân này chứ? Hả? Tại sao?!
À quên, thực chất không phải ai trong bọn họ cũng độc thân. Chẳng phải Triển Chính Hi đã sớm thành hoa có chủ rồi sao? Chẳng qua là hắn không chịu thừa nhận mà thôi.
..............................
- Vậy... ngươi chính là Nhị vương gia của Cảnh Lăng?
Hiên Viên Dật khẽ nhấp một ngụm trà, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi Bắc Mạc Quân.
Hắn chưa từng tận mắt gặp Nhị vương gia này nhưng đã từng không ít lần nghe thấy lời đồn đại về hắn.
Nào là danh hiệu chiến thần, tuấn mỹ phi phàm, kiệm lời như vàng bạc, lãnh khốc tuyệt tình,...
Nhưng quan trọng nhất vẫn là... đoạn tay áo!
Nếu hắn không có nghe sai thì người trước mặt này là một kẻ đoạn tụ. Chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân!
Bất quá... nhìn vào thái độ hắn đối xử với Nguyệt Tích Lương, Hiên Viên Dật bắt đầu nghi ngờ về mấy lời đồn đại kia.
Ha ha! Chỉ thích nam nhân ư? Thật sao? Theo hắn thấy, không đơn giản như vậy...
Bắc Mạc Quân là lần đầu tiên ăn giấm, đương nhiên là không dễ hết như vậy.
Hắn trực tiếp coi Hiên Viên Dật thành không khí, tự nhiên như ở nhà cầm điểm tâm đút cho Nguyệt Tích Lương.
- Ăn nhiều mau lớn.
Nàng phùng mồm nhai điểm tâm, khóe mắt giật giật liên hồi, trên trán chảy xuống ba đạo hắc tuyến.
Bắc Mạc Quân hôm nay uống nhầm thuốc? Coi nàng thành nam sủng của hắn mà đối đãi?
Đáng sợ quá! Da gà da vịt nổi hết lên rồi nha!
Nếu hắn còn không dừng lại, nàng sẽ không ngần ngại đá vào đầu hắn cho mà xem. Xem trong đó có gì khiến hắn chập mạch như vậy.
Hiên Viên Dật thấy Bắc Mạc Quân không nói chuyện thì cũng yên lặng, chỉ lặng yên thưởng trà. Không khí trong đại sảnh lặp tực lâm vào trạng thái quỷ dị.
Nguyệt Tích Lương bị đút điểm tâm đến no nê, thật sự không chịu nổi nữa lên tiếng đầu tiên.
- Khụ... cái kia... Bắc Mạc Quân, sao ngươi lại đến đây?
Bắc Mạc Quân trừng mắt nhìn nàng. Tiểu chút chít này còn dám hỏi? Nếu không phải là đồ háo sắc nàng bỏ nhà theo nam nhân thì vì cớ gì hắn phải ngày đêm đuổi theo hả?
Đáng tiếc, Nguyệt Tích Lương lại xem không hiểu hàm ý trong ánh mắt phẫn nộ của người nào đó.
Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ. Không đợi Bắc Mạc Quân trả lời đã tự nói luôn.
- Hay là ngươi đã chán mỹ nam Cảnh Lăng, cố tình đến Ly Mẫn để tìm niềm vui mới? Ai da! Xem ta kìa! Không ra dáng vương phi của ngươi gì cả. Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ đi tìm cho ngươi vài đóa cúc... hay dưa nhỉ? Đúng rồi! Ngươi còn chưa cho ta biết, ngươi là công hay là thụ đâu?...
Nói đoạn, Nguyệt Tích Lương quay sang nhìn hắn, thập phần nghiêm túc hỏi.
- Vương gia, ngươi là công hay là thụ?
Phụt!
Hiên Viên Dật đang uống trà trực tiếp đánh mất hình tượng phun ra, lại phun trúng vào mặt Nguyệt Hạo Thần phía đối diện.
- Khụ khụ! Xin lỗi...
Nguyệt Hạo Thần ngược lại bình tĩnh lau đi nước trà trên mặt, thở dài. Đúng là... giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hắn đã quá quen với điều đó rồi.
Siêu cấp hủ nữ không phải dạng vừa, đến cả phu quân tương lai cũng không buông tha. Nguyệt Hạo Thần ngồi một chỗ yên lặng cầu phúc cho số phận mai sau của Bắc Mạc Quân.
Mỗ vị vương gia mặt đen hơn cả đít nồi, môi mỏng mím chặt.
Hắn nhớ, hắn đã nói với nàng là hắn nằm trên rồi mà, sao nàng còn hỏi lại lần nữa chứ?
Nhưng mà Bắc Mạc Quân vạn vạn lần không ngờ tới, trong suy nghĩ của Nguyệt Tích Lương, thụ cũng có thể nằm trên nha!
Trên đời này có một loại thụ được gọi là cường thụ không phải sao?
- Ta không...
Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ xoa trán, định nói: ta không phải đoạn tay áo như ngươi nghĩ.
Lời nói còn chưa nói hết, đã bị Nguyệt Tích Lương chặn ngang.
- A! Có rồi!
Ánh mắt nàng không báo trước giống như tia điện phóng tới Hiên Viên Dật đang cười trộm.
Hiên Viên Dật không hiểu tại sao thấy lạnh cả sống lưng, tóc gáy dựng đứng. Hắn đánh rùng mình một cái, trời có lạnh đâu?
Nguyệt Tích Lương cười đến khả ái, hỏi Tứ hoàng tử Ly Mẫn.
- Hiên Viên đại ca chưa có ý trung nhân đúng không?
Hiên Viên Dật nhìn nàng, khuôn mặt nho nhã bất giác đỏ lên. Hắn quay mặt sang chỗ khác, có phần buồn rầu mấp máy môi.
- Còn chưa có...
Nàng nghe vậy thì cười càng tươi hơn, mở miệng tiếp tục.
- Vậy ngươi thấy Tiểu Quân Quân nhà ta thế nào? Muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, nhiều vàng bạc châu báu, muốn sức mạnh có sức mạnh, tinh lực dồi dào, lấy một địch hai mươi,...
Giọng điệu này bây giờ hệt như một bà mai lâu năm, không hơn không kém.
Ùng oàng!
Như sét đánh ngang tai. Khuôn mặt ba người còn lại dại ra, trông ngu ngốc cực kỳ.
Đây đây là đang làm mai... cho Hiên Viên Dật và... phu quân tương lai của mình?
Thiên a!
Còn thiên lý không chứ?
Trên đời này có loại nữ nhi như nàng sao? Lời nói có thể hại chết người không đền mạng đấy! Hừ hừ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.