Quyển 3 - Chương 112: Đêm xuân (1)
Thuyết Mộng Thần
12/09/2013
Về phần cái gì ác quỷ sát nhân hắn là một chút cũng không tin, theo hắn phân tích thì Thân Đồ Trượng chỉ sợ là luyện một môn tuyệt thế võ công, không muốn người biết hơn nữa đêm đó có lẽ chỉ vô tình gặp được mà không nhận biết Hứa Tiên. Những ngày này dựa vào danh vọng Sở Kiếm Hùng sai người người đi điều tra chuyện này. Nhưng cũng chỉ có thể chứng minh một sự kiện là Thân Đồ Trượng hoặc là thật sự đã bị chết hoặc còn sống đã rời khỏi Giang Nam. Đến lúc đó tới Đại Giang đem những người này giết sạch sẽ, cho dù Thân Đồ Trượng có biết cũng không thể tìm ai mà báo thù.
Hắn suy nghĩ chu đáo chặt chẽ hợp tình hợp lý, không phụ giang hồ xưng danh hào là quỷ tú tài. . Đây cũng là điều mà hắn dựa vào khi không biết võ cũng chẳng học nhiều văn cũng vẫn có thể sinh tồn trong thế giới đầy sài lang hổ báo đó. Kiếm Hùng cũng nghe xong phân tích của hắn rồi quyết tâm báo thù, dù sao một lần nữa đối mặt Thân Đồ Trượng hắn cũng không có dũng khí sao?
Thạch hòa thượng đỏ mặt lên nhưng không có mở miệng phản bác. Từ khi hắn dùng Thiết Bổng giết ba sư huynh hay khi dễ hắn thì chạy ra khỏi tự viện, không bao giờ tin cái gọi là ngã phật từ bi. Rồi sau đó dựa vào thần lực trời sinh, lại thêm một thân võ tại giang hồ tạo nên tên tuổi không nhỉ.
Nhưng lúc chạy trốn khỏi cửa chùa, tràng cảnh dưới ánh trăng sư phó cau mày nói Khổ Hải vô biên quay đầu lại là bờ một mực quanh quẩn trong lòng hắn mãi không tan biến. Hắn nắm chặt thiết bổng trong tay, nó đã dính máu không biết bao nhiêu người, chung quanh người hắn cũng nhuốm đầy máu tươi. Nếu không thể dứt bỏ tâm sự này thì chọn một cái chết thống khoái là được.
Sở Kiếm Hùng nhìn qua họa thuyền dần đi xa, nơi đó có một nữ tử ngạo nghễ độc lập một mực làm hắn hồn khiên mộng nhiễu. Hắn từng đi tìm nàng nhưng đều bị một kẻ họ Kim bao hết, hắn móc tiền ra nhưng mụ tú bà nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ. Hắn biết rõ Kim công tử chính là một công tử quần là áo lượt, người như vậy căn bản không xứng nói chuyện vị nữ tử kia trong lòng hắn, càng không nói đến cùng đánh đàn, cùng uống rượu với nàng. Tràng diện đó khiến hắn hận không thể đi giết sạch bọn chúng, nhưng chỉ cần lần này thành công là có thể khiến cho nàng thuộc về mình mãi mãi, chỉ cần nghĩ thôi là lòng hắn đã nóng rực lên.
Bên trong thuyền, mọi người đối với mấy chuyện này không hề phát giác chỉ có Hứa Tiên nhíu mày cảm giác một chút bất an.
Ở trong chỗ sâu tại Tây Hồ, một đôi mắt như chuông đồng lớn màu vàng nhìn chằm chằm vào hoa thuyền như dã thú đi săn bắn.
Nghe nói người đối diện đều sắc lang.
Sắc lang có lẽ có thể ăn a.
Thật muốn ăn người ah nhưng gia gia nói không thể tùy tiện ăn ah, nhưng đó là sắc lang ah, nghe nói là người rất xấu, hơn nữa người kia từng nói ăn thì người ngon muốn chết.
Trong lòng quyết định, thân thể bóng đen không khỏi nhấc lên khiến sóng nước trong hồ dập dờn. Lúc này họa thuyền đã chạy nhanh, không ai chú ý tới đằng sau đuôi thuyền có bọt nước trắng xóa đang nổi lên.
Rốt cục sự kính sợ đối với gia gia vẫn hơn món ngon, mặt nước dần dần bình tĩnh lại, chỉ là trong miệng nàng không ngừng lẩm bẩm: người thật sự có ăn ngon như vậy sao? Chẳng lẽ so với bánh bao còn ăn ngon hơn?
Lần trước hương vị bánh bao giống như vẫn còn trong miệng, dù sao so với cá thì ăn ngon là được.
Một đường đi thuyền đến ban đêm.
Buổi tối đầu mùa xuân vẫn còn chút hàn ý, bữa ăn thứ nhất nằm trong khoang thuyền. Phân tịch mà ngồi, rất có thứ tự, mà chủ tọa tự nhiên phải nhường cho Thải Phượng tiểu thư chủ nhân của họa thuyền rồi.
Thiết bị trên thuyền đầy đủ vô cùng, thuyền phu có tới tám chín người, còn có một gã thanh y sai vặt, ca kĩ. Đồ ăn được làm bằng thực vật tốt nhất, có thị nữ y phục đơn giản bưng lên bàn. . Mọi người ngồi vào chỗ của mình, chỉ có chủ vị vẫn thấy trống không. Hứa Tiên cùng Phan Ngọc tự thành một bàn, Kim Thánh Kiệt cùng Hạ Tử Kỳ ngồi chung một bàn, hai bàn này gần địa phương chủ vị nhất.
Chỉ là Thải Phượng lại chậm chạp không đến, đồ ăn này không có thể ăn, rượu không thể uống. Mọi người chỉ đành nhấm nháp dưa leo, trong lòng người đều có chút sốt ruột.
"Tranh" một tiếng dây cung minh, lạnh lùng như nước. Mọi người đều sững sờ, sau đó ngưng thần nghe. Tiếng đàn sâu kín từ bức bình phong sau chủ tọa truyền tới. Rải rác vài tiếng dây cung ngân vang thanh đạm, một cỗ lỗi lạc chi ý, tiếng đàn này không giống xuất từ một ca cơ, mà như là ẩn giả quy ẩn tuyền lâm. Điệu hát thịnh hành nhàn hạ Tố Cầm tự tiêu khiển, vì thế không có làn điệu, nhưng đó là tiếng lòng.
Phan Ngọc nghe xong mỉm cười, đây không phải nói lên tiếng lòng của mình sao? Không phải nữ tử phong trần giống trước kia mình lầm tưởng. Chỉ là tiếng đàn như vậy chung quy không thích hợp cho tụ hội. Quả nhiên tiếng đàn thay đổi dần, làn điệu dần dần thành Lưu Thủy. Cổ khúc này chưa từng ai đang ngồi đây được nghe qua, nhưng ai nghe xong đều cảm thấy tiếng đàn này của Thải Phượng cực kỳ bất thường, rõ ràng là khúc phổ Lưu Thủy, nhưng hết lần này tới lần khác lại chia ra làm nhiều đoạn. Người nghe tốt thì có thể nhận ra có điều bất thường, nhưng nhưng ai cũng nói không ra sai lệch chỗ nào.
Phan Ngọc cũng hơi bội phục cô nương này, cổ khúc có người làm thành một ô, tự ý thêm cải biến, chỉ là biết họa mã không được, vẽ rắn thêm chân. Nhưng Thải Phượng cải biến không chút nào tổn hại phong mạo khúc mà có thể nói như là thanh âm của mình. Cầm kỹ như vậy đã được coi như là tuyệt hảo. Đây là đang hiển lộ tài nghệ của mình.
Tiếng đàn trì hoãn chuyển gấp, từ nhẹ nhàng sang trầm lắng, dần dần trở nên dồn dập, lại không lộ vẻ mất trật tự, một loại hào khí vui thích theo tiếng đàn mà sinh. Nếu như vừa rồi tiếng đàn làm cho người ta nín hơi nghiêng tai, vậy giờ phút này tiếng đàn tức thì làm cho người ta muốn hoa chân múa tay vui sướng, tùy theo hoan ca.
Phan Ngọc tán thưởng, đây là đang hợp với tình hình. Tuy rằng tiếng đàn không bằng vừa rồi, nhưng không thể nghi ngờ thích hợp với tràng cảnh giờ phút này hơn, chẳng những không thể nói không tốt, ngược lại càng thêm tán thưởng.
Lòng dạ đạm bạc, siêu tuyệt chi kỹ, hợp với tình hình tình. Không thấy một thân ảnh mà như đã phô bày toàn thân. Ca cơ ở nơi này rõ ràng là một người thông hiểu thế sự, một lão giả nhân tình thạo đời đang đánh đàn hồi ức kiếp trước của mình.
Tiếng đàn dừng lại, mọi người còn hoảng hốt như tại trong mộng, mấy thị nữ tiến lên triệt hồi bình phong, Thải Phượng thản nhiên từ sau đi ra, trâm phượng váy dài, khuôn mặt như vẽ. Bờ môi mỏng khẽ mỉm cười, nhưng tuyệt không cái cảm giác xu phụ. Ngược lại giống như Phượng Hoàng tiếp nhận bách điểu triều bái, rất hoa lệ mà cao quý.
Phong mục dài nhỏ, sóng mắt một chuyển. Mọi người đều ở trong mắt, chỉ là ngừng lại trên người Phan Ngọc, nàng nhẹ nhàng nói:
- Khoan thai mà tới chậm, Thải Phượng uống cạn chén này coi như bồi tội.
Nói xong Thải Phượng ngẩng đầu uống cạn rượu trong chén, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài, nhìn trong cổ khẽ động, rượu đã vào bụng.
Hắn suy nghĩ chu đáo chặt chẽ hợp tình hợp lý, không phụ giang hồ xưng danh hào là quỷ tú tài. . Đây cũng là điều mà hắn dựa vào khi không biết võ cũng chẳng học nhiều văn cũng vẫn có thể sinh tồn trong thế giới đầy sài lang hổ báo đó. Kiếm Hùng cũng nghe xong phân tích của hắn rồi quyết tâm báo thù, dù sao một lần nữa đối mặt Thân Đồ Trượng hắn cũng không có dũng khí sao?
Thạch hòa thượng đỏ mặt lên nhưng không có mở miệng phản bác. Từ khi hắn dùng Thiết Bổng giết ba sư huynh hay khi dễ hắn thì chạy ra khỏi tự viện, không bao giờ tin cái gọi là ngã phật từ bi. Rồi sau đó dựa vào thần lực trời sinh, lại thêm một thân võ tại giang hồ tạo nên tên tuổi không nhỉ.
Nhưng lúc chạy trốn khỏi cửa chùa, tràng cảnh dưới ánh trăng sư phó cau mày nói Khổ Hải vô biên quay đầu lại là bờ một mực quanh quẩn trong lòng hắn mãi không tan biến. Hắn nắm chặt thiết bổng trong tay, nó đã dính máu không biết bao nhiêu người, chung quanh người hắn cũng nhuốm đầy máu tươi. Nếu không thể dứt bỏ tâm sự này thì chọn một cái chết thống khoái là được.
Sở Kiếm Hùng nhìn qua họa thuyền dần đi xa, nơi đó có một nữ tử ngạo nghễ độc lập một mực làm hắn hồn khiên mộng nhiễu. Hắn từng đi tìm nàng nhưng đều bị một kẻ họ Kim bao hết, hắn móc tiền ra nhưng mụ tú bà nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ. Hắn biết rõ Kim công tử chính là một công tử quần là áo lượt, người như vậy căn bản không xứng nói chuyện vị nữ tử kia trong lòng hắn, càng không nói đến cùng đánh đàn, cùng uống rượu với nàng. Tràng diện đó khiến hắn hận không thể đi giết sạch bọn chúng, nhưng chỉ cần lần này thành công là có thể khiến cho nàng thuộc về mình mãi mãi, chỉ cần nghĩ thôi là lòng hắn đã nóng rực lên.
Bên trong thuyền, mọi người đối với mấy chuyện này không hề phát giác chỉ có Hứa Tiên nhíu mày cảm giác một chút bất an.
Ở trong chỗ sâu tại Tây Hồ, một đôi mắt như chuông đồng lớn màu vàng nhìn chằm chằm vào hoa thuyền như dã thú đi săn bắn.
Nghe nói người đối diện đều sắc lang.
Sắc lang có lẽ có thể ăn a.
Thật muốn ăn người ah nhưng gia gia nói không thể tùy tiện ăn ah, nhưng đó là sắc lang ah, nghe nói là người rất xấu, hơn nữa người kia từng nói ăn thì người ngon muốn chết.
Trong lòng quyết định, thân thể bóng đen không khỏi nhấc lên khiến sóng nước trong hồ dập dờn. Lúc này họa thuyền đã chạy nhanh, không ai chú ý tới đằng sau đuôi thuyền có bọt nước trắng xóa đang nổi lên.
Rốt cục sự kính sợ đối với gia gia vẫn hơn món ngon, mặt nước dần dần bình tĩnh lại, chỉ là trong miệng nàng không ngừng lẩm bẩm: người thật sự có ăn ngon như vậy sao? Chẳng lẽ so với bánh bao còn ăn ngon hơn?
Lần trước hương vị bánh bao giống như vẫn còn trong miệng, dù sao so với cá thì ăn ngon là được.
Một đường đi thuyền đến ban đêm.
Buổi tối đầu mùa xuân vẫn còn chút hàn ý, bữa ăn thứ nhất nằm trong khoang thuyền. Phân tịch mà ngồi, rất có thứ tự, mà chủ tọa tự nhiên phải nhường cho Thải Phượng tiểu thư chủ nhân của họa thuyền rồi.
Thiết bị trên thuyền đầy đủ vô cùng, thuyền phu có tới tám chín người, còn có một gã thanh y sai vặt, ca kĩ. Đồ ăn được làm bằng thực vật tốt nhất, có thị nữ y phục đơn giản bưng lên bàn. . Mọi người ngồi vào chỗ của mình, chỉ có chủ vị vẫn thấy trống không. Hứa Tiên cùng Phan Ngọc tự thành một bàn, Kim Thánh Kiệt cùng Hạ Tử Kỳ ngồi chung một bàn, hai bàn này gần địa phương chủ vị nhất.
Chỉ là Thải Phượng lại chậm chạp không đến, đồ ăn này không có thể ăn, rượu không thể uống. Mọi người chỉ đành nhấm nháp dưa leo, trong lòng người đều có chút sốt ruột.
"Tranh" một tiếng dây cung minh, lạnh lùng như nước. Mọi người đều sững sờ, sau đó ngưng thần nghe. Tiếng đàn sâu kín từ bức bình phong sau chủ tọa truyền tới. Rải rác vài tiếng dây cung ngân vang thanh đạm, một cỗ lỗi lạc chi ý, tiếng đàn này không giống xuất từ một ca cơ, mà như là ẩn giả quy ẩn tuyền lâm. Điệu hát thịnh hành nhàn hạ Tố Cầm tự tiêu khiển, vì thế không có làn điệu, nhưng đó là tiếng lòng.
Phan Ngọc nghe xong mỉm cười, đây không phải nói lên tiếng lòng của mình sao? Không phải nữ tử phong trần giống trước kia mình lầm tưởng. Chỉ là tiếng đàn như vậy chung quy không thích hợp cho tụ hội. Quả nhiên tiếng đàn thay đổi dần, làn điệu dần dần thành Lưu Thủy. Cổ khúc này chưa từng ai đang ngồi đây được nghe qua, nhưng ai nghe xong đều cảm thấy tiếng đàn này của Thải Phượng cực kỳ bất thường, rõ ràng là khúc phổ Lưu Thủy, nhưng hết lần này tới lần khác lại chia ra làm nhiều đoạn. Người nghe tốt thì có thể nhận ra có điều bất thường, nhưng nhưng ai cũng nói không ra sai lệch chỗ nào.
Phan Ngọc cũng hơi bội phục cô nương này, cổ khúc có người làm thành một ô, tự ý thêm cải biến, chỉ là biết họa mã không được, vẽ rắn thêm chân. Nhưng Thải Phượng cải biến không chút nào tổn hại phong mạo khúc mà có thể nói như là thanh âm của mình. Cầm kỹ như vậy đã được coi như là tuyệt hảo. Đây là đang hiển lộ tài nghệ của mình.
Tiếng đàn trì hoãn chuyển gấp, từ nhẹ nhàng sang trầm lắng, dần dần trở nên dồn dập, lại không lộ vẻ mất trật tự, một loại hào khí vui thích theo tiếng đàn mà sinh. Nếu như vừa rồi tiếng đàn làm cho người ta nín hơi nghiêng tai, vậy giờ phút này tiếng đàn tức thì làm cho người ta muốn hoa chân múa tay vui sướng, tùy theo hoan ca.
Phan Ngọc tán thưởng, đây là đang hợp với tình hình. Tuy rằng tiếng đàn không bằng vừa rồi, nhưng không thể nghi ngờ thích hợp với tràng cảnh giờ phút này hơn, chẳng những không thể nói không tốt, ngược lại càng thêm tán thưởng.
Lòng dạ đạm bạc, siêu tuyệt chi kỹ, hợp với tình hình tình. Không thấy một thân ảnh mà như đã phô bày toàn thân. Ca cơ ở nơi này rõ ràng là một người thông hiểu thế sự, một lão giả nhân tình thạo đời đang đánh đàn hồi ức kiếp trước của mình.
Tiếng đàn dừng lại, mọi người còn hoảng hốt như tại trong mộng, mấy thị nữ tiến lên triệt hồi bình phong, Thải Phượng thản nhiên từ sau đi ra, trâm phượng váy dài, khuôn mặt như vẽ. Bờ môi mỏng khẽ mỉm cười, nhưng tuyệt không cái cảm giác xu phụ. Ngược lại giống như Phượng Hoàng tiếp nhận bách điểu triều bái, rất hoa lệ mà cao quý.
Phong mục dài nhỏ, sóng mắt một chuyển. Mọi người đều ở trong mắt, chỉ là ngừng lại trên người Phan Ngọc, nàng nhẹ nhàng nói:
- Khoan thai mà tới chậm, Thải Phượng uống cạn chén này coi như bồi tội.
Nói xong Thải Phượng ngẩng đầu uống cạn rượu trong chén, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài, nhìn trong cổ khẽ động, rượu đã vào bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.