Hứa Tiên Chí

Quyển 3 - Chương 111: Xuất phát

Thuyết Mộng Thần

12/09/2013

Mấy người lập tức nghị luận gần đây Hứa Tiên thật sự là làm cho người ta phải ghé mắt nhìn. Môn sinh nhập thất của Vương Học Chánh, tri giao hảo hữu của Phan công tử, tại Giang Nam cự phú làm thơ truyền khắp nơi. Mấy thứ chuyện tốt bất luận cái gì đồng dạng đều có thể làm cho người ta đỏ mắt tâm nóng, huống chi còn rơi vào người như Hứa Tiên.

- Chư vị mời dừng lại, tài học nhân phẩm Hán Văn có điều gì không ổn chứ? Sau lưng nghị luận người khác, nào có phong thái của quân tử?

Ninh Thái Thần nhíu lông mày nghe không vô những lời này, hắn cũng được mời đi Xích Bích. Hắn cùng Hứa Tiên một phen tương giao rồi sau đó Hứa Tiên lại cứu vợ hắn khiến cho trong lòng đã coi Hứa Tiên là tri kỉ, giờ phút này nghe mấy người càng nói càng quá phận mới lên tiếng ngăn cản.

Kim Thánh Kiệt ngày bình thường sinh động thì hiện giờ một mực cau mày trầm mặc không nói. Lần này lão đầu tử hạ một tử lệnh, buộc hắn phải mời hai người đó lên thuyền, thời gian thuyền rời bến đã qua một canh giờ cũng không một ai đến, điều này có thể nào làm hắn không giận. Tính tình của hắn giờ phút này đã nhẫn tới cực hạn, lại nghe mấy nho sinh kia tám chuyện nhăng nhít, trong lòng càng không kiên nhẫn nói to:

- Không đợi không đợi nữa. Lái thuyền đi.

Thải Phượng dựa vào cửa sổ mang trên mặt thần sắc lười biếng, nhưng mắt phượng dài nhỏ lưu chuyển không ngừng chẳng những không hao tổn chút nào khí độ đẹp đẽ quý giá ngược lại càng lộ vẻ xinh đẹp mà thong dong:

- Thanh Loan, Phan công tử tới rồi sao?

- Tiểu thư ngươi đã hỏi tới lần thứ tư rồi, hiện tại đã qua thời gian thuyền rời bến, chỉ sợ Phan Ngọc sẽ không tới. Kim công tử đang la hét ầm ĩ muốn lái thuyền đi kia kìa.

Thanh Loan mất hứng mà nói. Nàng không biết Phan Ngọc có cái gì tốt, chẳng phải là lớn lên có chút tuấn tú thôi sao. Bất quá mưa dầm thấm đất nàng cũng biết không phải là thế, mà nói Phan Ngọc tuấn tú cũng có chút lương tâm đen tối. nàng chính là không thích Phan Ngọc ẻo lả như vậy.

Thải Phượng không có có hình tượng ngáp một cái nói:

- Kim công tử tính tình ẩu tả. Hắn tốn một món tiền lớn tổ chức thuyền hoa ở Giang Du lần này có hơn phân nửa là vì kết giao Phan gia Đại công tử nếu là Phan công tử không đến, lão đầu tử nhà hắn tất nhiên sẽ mắng hắn tới mức mưa xuân đầy mặt.

Cho dù phóng túng thế nào thì giá tiền Giang Du cũng không phải một Kim công tử có thể gánh được, chắc chắn đằng sau có thân ảnh của Kim Vạn Thành, điều này ai cũng minh bạch.



- Đến rồi. Phan công tử đến rồi!

Một thanh âm hô to lên, Hạ Tử Kỳ tinh thần tinh thần vô cùng phấn chấn, trên mặt hắn mang theo nụ cười chân thành tha thiết. Kim Thánh Kiệt nhìn thấy mà cười lạnh một hồi, thế nhưng hắn cũng miễn cưỡng thu hồi vẻ không thoải mái lại.

Xa xa có hai bóng người đi tới, vóc người Phan Ngọc cao gầy Phan Ngọc sống ở Bắc Địa thì cũng thôi, nhưng Hứa Tiên là người phương Nam cũng cao như thế thật khiến người ta phải ngước nhìn.

Kim Thánh Kiệt vốn là nhìn về phía Giang Nam đệ nhất tài tử Phan Ngọc, con trai độc nhất của Phan Chương. Từ khi Cừu vương phủ bị diệt môn với tư cách cây còn lại quả to mấy cái. Phan Chương Vương mặc dù không thể so với Lương vương tướng quốc vị nhưng cũng là chưởng thực quyền hộ bộ Thượng Thư, cùng đấu đá với Lương vương bất phân thắng bại.

- Hay cho một nhân vật phong lưu.

Kim Thánh Kiệt nhịn không được khen một tiếng. Nói nói cười cười cử chỉ đó cho dù là Kim Thánh Kiệt nhân vật cuồng ngạo cũng nhịn không được xưng một tiếng nhân vật phong lưu. Phan Ngọc đương nhiên không thể nào là vật trong ao.

Kim Thánh Kiệt lại nhìn Hứa Tiên càng kinh hãi thất sắc, cuối cùng minh bạch cái gì gọi là sĩ biệt ba ngày phải nhìn bằng ánh mắt khác. Hắn bái kiến Hứa Tiên hai lần, lần thứ nhất tại ngày hội Nguyên tiêu trong lòng còn có chút khinh thường. Giữa hồ tuyết rơi vô tình gặp Hứa Tiên lần hai, trong tư thái lộ ra chút vẩy và móng đã khiến cho chính mình không dám khinh thị cho hắn.

Mà mới cách không đến một tháng lại nhìn hắn có một loại khí khái, vẫn là y phục trường sam bình thường, vẫn dung mạo bình thường, nhưng tại sao Hứa Tiên lại có được phong phạm lãng lãng như nhạt nguyệt. Cho dù đứng ở bên cạnh Phan Ngọc cũng không làm mờ đi khí độ hấp dẫn của hắn, trên đất bằng phẳng lúc này tự nhiên lộ ra khí vũ hiên ngang.

Nếu như những người vừa mới nghị luận để cho Kim Thánh Kiệt hoài nghi Hứa Tiên là vận khí cứt chó, nhưng bây giờ muốn nói một tiếng ta cũng muốn có một bằng hữu như thế, muốn có một môn sinh như vậy.

Vừa rồi nỗi buồn bực khi chờ đợi bất tri bất giác tan thành mây khói, Kim Thánh Kiệt dẫn đầu nghênh đón nói:

- Tại hạ Kim Thánh Kiệt bái kiến Phan Ngọc công tử.

Phan Ngọc vội hoàn lễ:

- Kim huynh, chúng ta từ trên núi xuống một đường đi nhanh nhưng không ngờ vẫn tới chậm một chút, kính xin Kim huynh thứ lỗi.



Kỳ thật trên đường đi hai người thong thả chơi đùa, Phan Ngọc thấy cái trà phố cũng muốn đi vào uống chén trà. Hứa Tiên thúc nàng, nàng cũng không gấp trong lòng chỉ muốn tới trễ luôn cho xong.

Hai người lên thuyền Hứa Tiên vừa thấy Ninh Thái Thần đang mỉm cười nhìn hắn thì cất cao giọng nói:

- Ninh huynh đã lâu không gặp tẩu tử vẫn khỏe chứ?

Ninh Thái Thần chỉ vỗ vỗ bả vai hắn cũng không nói lời gì cảm kích.

Trên thuyền đều có một phen hàn huyên, bất quá đều do Phan Ngọc đi làm, Hứa Tiên chỉ cùng Ninh Thái Thần đàm tiếu vài câu thì đảo mắt nhìn qua Tây Hồ ngày xuân. Thủy Quang kích diễm sóng xanh vạn khoảnh, gió xuân ấm áp đúng là thời cơ tốt để du lịch.

Mũi thuyền rẽ nước đi tới, từng gợn sóng nước mở sang hai bên bắt đầu hành trình Xích Bích lần này.

Trên bờ, bên cạnh mấy gốc dương liễu, một người nam tử nhìn Hứa Tiên nghiến răng nghiến lợi. Lòng hắn nghĩ tới nữ tử đó cùng Hứa Tiên trên thuyền càng làm cho hắn vô cùng nhục nhã, cùng đi nam nhân chơi cái gì Xích Bích khiến hắn giận dữ không thôi. Nhưng tên này lại cười lạnh vài tiếng, tại Hàng Châu hắn có lẽ không làm gì được Hứa Tiên nhưng đến Đại Giang thì không phải do hắn tự làm chủ.

- Sở thí chủ, nếu không chúng ta hay là thôi đi.

Hòa thượng bên cạnh giật mình mặt mũi tràn đầy do dự, toàn bộ không giống vẻ quả quyết ngày thường. Đúng là Thạch hòa thượng từ sau khi sự kiện kia xảy ra, tuy rằng lông tóc ít hắn bị tổn thương chút ít, nhưng mà kinh hồn táng đảm thật lâu thật lâu vì thế mới chuyên môn đi thăm dò tìm hiểu mộ phần của Thân Đồ Trượng vốn định đào ra phân biệt thiệt giả nhưng chung quy vẫn không dám, chỉ dập đầu lạy ba cái rời đi. Khỏi phải chứng kiến rốt cuộc là người sống hay là người chết cũng không dám phân biệt nữa.

Sở Kiếm Hùng cau mày không nói gì thì bên cạnh một kẻ văn sĩ đã nói:

- Thạch hòa thượng, ngươi ngày bình thường không sợ trời đất, vậy mà vì một tên nam nhân mà nhịn cục tức này sao?

Hắn không biết võ nên đêm đó phụ trách đốt lửa, cuối cùng thành sự không được, còn mất mấy cái mạng, vì thế trong lòng càng thêm oán giận Hứa Tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hứa Tiên Chí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook