Quyển 2 - Chương 96: Tụ ẩm (1)
Thuyết Mộng Thần
12/09/2013
Trong lòng Hứa Tiên ai thán một tiếng: ta biết ngay mà.
Hắn cũng không từ chối mà nói:
- Thơ có ngay.
Người khác trên ghế kinh ngạc, đề này tuy rằng không thể nói là khó, nhưng mà đương nhiên là không dễ. Kim Thánh Kiệt cũng tò mò này Hứa Tiên có thể ngâm ra bài thơ gì.
Hứa Tiên vuốt vuốt ly rượu trong tay, vẻ mặt hắn vừa vui vẻ vừa kì quái nói:
- Hồ thượng nhất lung thống, tỉnh thượng hắc quật lung, hoàng cẩu thân thượng bạch, bạch cẩu thân thượng thũng.
"Ha ha ha " mọi người cười vang, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Mọi người đối với người đứng đầu bốn tiểu tài tử Giang Nam này quả tạật khâm phục. Thấy hắn đến, Kim công tử cuồng ngạo không bị trói buộc lại khách khí như thế, trong lòng bất mãn lại há lại chỉ có một người Hạ Tử Kỳ. Thời điểm lúc này còn không cất tiếng cười to, xuất một chút ác khí trong miệng thì làm sao chịu được.
Hứa Tiên vuốt vuốt chén rượu trong tay nhìn xem mọi người cười to, hắn nhàm chán hướng ánh mắt nhìn bông tuyết bay ngoài trời. Thiên Địa bao la, những người đang cười này nếu so sánh thì không đáng nhắc tới, chính hắn còn không nhận ra ột loại cảm giác, một tư vị đắc ý đạm bạc dần dần lan tràn thấm sâu vào tận xương tủy hắn.
- Hay!
Một tiếng kêu mạnh mẽ đánh vỡ tiếng cười, Kim Thánh Kiệt vỗ bàn một cái dọa mọi người đang ngồi nhảy dựng lên:
- Không một chữ tuyết, tuyết đã hiện ra hết, hơn nữa khôi hài đa trí, không rơi tại tục, Hứa huynh quả nhiên đại tài.
Hứa Tiên thầm nghĩ: Kim Thánh Kiệt này đã có chút tài học. Hứa Tiên ngâm bài thơ này có thể xem như vè thuỷ tổ, tuy rằng không thuận theo bằng trắc, nhưng có thể truyền lưu thiên cổ đủ để chứng minh giá trị của nó rồi. Giờ phút này Hứa Tiên cũng chỉ chắp tay nói:
- Đa tạ.
Thấy mọi người uống rượu đàm tiếu, Hứa Tiên không tự chủ được nhớ tới Phan Ngọc, bất quá hiện tại nhân vật chính không tự chủ được Kim Thánh Kiệt. Chỉ là hắn ta không có viên chuyển như ý mỗi người đều cảm thấy như tắm gió xuân tựa Minh Ngọc, mà mỗi người điên cuồng phóng túng, như là trên người có tâm sự. Tuy rằng giỏi về hài hước, nhưng vui đùa quá nhiều khiens người ta khoogn có cảm thấy tư vị gì, bất quá theo mấy lần cười vang khiến không khí sôi nổi vô cùng.
Bất quá hắn cùng Phan Ngọc có một chút giống nhau chính là tất cả mọi người muốn nịnh bợ hắn. Đại Hạ cũng không đè ép buôn bán, ngược lại có nhiều cổ vũ, thương nhân địa vị tuy rằng không có khả năng cao như người đọc sách, nhưng cũng gần tới. Nhà giàu nhất Giang Nam Kim Vạn Thành cũng không chỉ là thương nhân bình thường, danh từ nghiệp quan cấu kết cũng không phải hiện đại mới phát minh ra.
Một bọn đàn ông cho dù là người đọc sách, một khi tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, lại ngồi uống chút rượu thì chủ đề không thể không nhắc tới một điều. Đó chính là chơi gái ghẹo kĩ nữ, à, dùng thuyết pháp của bọn hắn chính là trêu hoa ghẹo liễu. Hơn nữa, còn nói đến hưng phấn đỏ bừng cả mặt.
Hạ Tử Kỳ nói:
- Kim huynh, tiểu đệ sớm nghe nói về đại danh Dương Châu thập diễm, chắc hẳn ngươi đều nhất nhất hưởng qua rồi chứ?
Thư sinh mặt đỏ cũng hùa vào nói:
- Há lại chỉ có từng đó thập mỹ sao? Ngươi không nghe thấy ngay cả năm trước Dương Châu hoa khôi Tô Uyển Tô tiểu thư đã thành người trong phòng của Kim huynh, nghe nói Kim huynh không có tham gia Sơ Tuyết Thí lần này nếu là tham gia...
Hắn vốn định nói: Chính là Giang Nam đệ nhất tài tử rồi. Nhưng còn lo lắng lời này rơi vào tai Phan Ngọc nên dừng lại kịp thời, linh cơ vừa động nói: Chắc chắn còn ở trên tứ tiểu tài tử rồi.
Kim Thánh Kiệt nháy mắt mấy cái, cười giễu nói:
- Sợ ta chính là người đứng đầu Giang Nam tứ tiểu tài tử a.
Hứa Tiên phát hiện đứng đầu Nhâm Giang tứ tiểu tử tài tử liền cười phốc một tiếng.
Hạ Tử Kỳ lập tức làm khó dễ nói:
- Hứa huynh vì sao bật cười? Tài học của Kim công tử chúng ta đều bội phục.
Hứa Tiên cười lắc lắc đầu nói:
- Ta tuyệt không có ý giễu cợt Kim huynh, chỉ đột nhiên nhớ tới một vấn đề .
Kim Thánh Kiệt hiếu kỳ nói:
- Chuyện gì?
Hắn làm người rất khôi hài, đối với chuyện lý thú so đối thi từ càng cảm thấy hứng thú hơn nhiều.
Hứa Tiên ho nhẹ hai tiếng, hắng giọng nói:
- Ong vàng cùng con chuột kết bái, mời tại hạ đi qua làm minh chứng, tại hạ bất đắc dĩ phải để người thứ ba chen vào. Bằng hữu hỏi ta: vì sao lại chen vào chuột nhắt không?
Kim Thánh Kiệt hứng thú hỏi:
- Vì sao?
- xxxx (biên chém giúp em đoạn này với, bó trym rồi)
Kim Thánh Kiệt lập tức cười ha hả, Hạ Tử Kỳ cùng tú tài mặt đỏ mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng, hung hăng trừng mắt Hứa Tiên. Hứa Tiên cũng không thèm để ý, tự rót uống một mình một ly, chậm rãi uống.
Có người lên tiếng hòa giải:
- Kim huynh lưu luyến Dương Châu, hôm nay tới đây Hàng Châu, không biết phong cảnh như thế nào, so với Hàng Châu ai ưu ai kém đây?
Kim Thánh Kiệt nghĩ nghĩ, tựa hồ trong lòng nhớ lại thời gian phong lưu lúc trước, thần sắc say mê:
- Thiên kim mãi nhất tiếu, dạ dạ sanh ca hiểu. Hoặc mãi túy độ kim tiêu mỹ mộng, hoặc tác từ phó dữ anh khẩu đê xướng, đương chân thị thiên đường nhất bàn. (Ngàn vàng mua một nụ cười, đêm đêm vang lời ca. Hoặc say rượu vào mộng đẹp hoặc làm thơ đưa ra môi đỏ ngâm xướng, quả là thiên đường) Hàng Châu mặc dù xưng Thiên Đường nhân gian nhưng đơn giản là người thanh sơn lục thủy, so về cảnh trí Dương Châu còn kém rất nhiều. Ta chỉ sợ Thải Phượng cô nương cũng nổi danh nơi đây cũng khó mà chen chân ở Dương Châu.
Mọi người đang ngồi đây đều là người Hàng Châu, hơn nữa vào thời cổ đại này giao thông không tiện, quan niệm địa vực ngược lại càng mạnh. Nghe Kim Thánh Kiệt nói như vậy, đều là sắc mặt tiu nghỉu, nhưng không có một ai phản bác, nhất thời không khí có chút tẻ ngắt.
Lại nghe một người ngâm nói:
- Túng đậu khấu từ công, thanh lâu mộng hảo, nan phú thâm tình.
Hứa Tiên đang rung đùi đắc ý, làm bộ dạng ai thán.
Kim Thánh Kiệt cả kinh, đang muốn nói cái gì đó, lại nghe gã sai vặt mặc áo xanh kêu một tiếng:
- Thải Phượng cô nương đến.
Tất cả mọi người ngồi thẳng lên nhìn lại, quả thấy một thuyền hoa đạp tuyết mà đến, cập bờ dừng lại. Một Thanh y nữ tử đi ra nói:
- Bên ngoài tuyết lớn, mời chư vị lên thuyền.
Hắn cũng không từ chối mà nói:
- Thơ có ngay.
Người khác trên ghế kinh ngạc, đề này tuy rằng không thể nói là khó, nhưng mà đương nhiên là không dễ. Kim Thánh Kiệt cũng tò mò này Hứa Tiên có thể ngâm ra bài thơ gì.
Hứa Tiên vuốt vuốt ly rượu trong tay, vẻ mặt hắn vừa vui vẻ vừa kì quái nói:
- Hồ thượng nhất lung thống, tỉnh thượng hắc quật lung, hoàng cẩu thân thượng bạch, bạch cẩu thân thượng thũng.
"Ha ha ha " mọi người cười vang, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Mọi người đối với người đứng đầu bốn tiểu tài tử Giang Nam này quả tạật khâm phục. Thấy hắn đến, Kim công tử cuồng ngạo không bị trói buộc lại khách khí như thế, trong lòng bất mãn lại há lại chỉ có một người Hạ Tử Kỳ. Thời điểm lúc này còn không cất tiếng cười to, xuất một chút ác khí trong miệng thì làm sao chịu được.
Hứa Tiên vuốt vuốt chén rượu trong tay nhìn xem mọi người cười to, hắn nhàm chán hướng ánh mắt nhìn bông tuyết bay ngoài trời. Thiên Địa bao la, những người đang cười này nếu so sánh thì không đáng nhắc tới, chính hắn còn không nhận ra ột loại cảm giác, một tư vị đắc ý đạm bạc dần dần lan tràn thấm sâu vào tận xương tủy hắn.
- Hay!
Một tiếng kêu mạnh mẽ đánh vỡ tiếng cười, Kim Thánh Kiệt vỗ bàn một cái dọa mọi người đang ngồi nhảy dựng lên:
- Không một chữ tuyết, tuyết đã hiện ra hết, hơn nữa khôi hài đa trí, không rơi tại tục, Hứa huynh quả nhiên đại tài.
Hứa Tiên thầm nghĩ: Kim Thánh Kiệt này đã có chút tài học. Hứa Tiên ngâm bài thơ này có thể xem như vè thuỷ tổ, tuy rằng không thuận theo bằng trắc, nhưng có thể truyền lưu thiên cổ đủ để chứng minh giá trị của nó rồi. Giờ phút này Hứa Tiên cũng chỉ chắp tay nói:
- Đa tạ.
Thấy mọi người uống rượu đàm tiếu, Hứa Tiên không tự chủ được nhớ tới Phan Ngọc, bất quá hiện tại nhân vật chính không tự chủ được Kim Thánh Kiệt. Chỉ là hắn ta không có viên chuyển như ý mỗi người đều cảm thấy như tắm gió xuân tựa Minh Ngọc, mà mỗi người điên cuồng phóng túng, như là trên người có tâm sự. Tuy rằng giỏi về hài hước, nhưng vui đùa quá nhiều khiens người ta khoogn có cảm thấy tư vị gì, bất quá theo mấy lần cười vang khiến không khí sôi nổi vô cùng.
Bất quá hắn cùng Phan Ngọc có một chút giống nhau chính là tất cả mọi người muốn nịnh bợ hắn. Đại Hạ cũng không đè ép buôn bán, ngược lại có nhiều cổ vũ, thương nhân địa vị tuy rằng không có khả năng cao như người đọc sách, nhưng cũng gần tới. Nhà giàu nhất Giang Nam Kim Vạn Thành cũng không chỉ là thương nhân bình thường, danh từ nghiệp quan cấu kết cũng không phải hiện đại mới phát minh ra.
Một bọn đàn ông cho dù là người đọc sách, một khi tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, lại ngồi uống chút rượu thì chủ đề không thể không nhắc tới một điều. Đó chính là chơi gái ghẹo kĩ nữ, à, dùng thuyết pháp của bọn hắn chính là trêu hoa ghẹo liễu. Hơn nữa, còn nói đến hưng phấn đỏ bừng cả mặt.
Hạ Tử Kỳ nói:
- Kim huynh, tiểu đệ sớm nghe nói về đại danh Dương Châu thập diễm, chắc hẳn ngươi đều nhất nhất hưởng qua rồi chứ?
Thư sinh mặt đỏ cũng hùa vào nói:
- Há lại chỉ có từng đó thập mỹ sao? Ngươi không nghe thấy ngay cả năm trước Dương Châu hoa khôi Tô Uyển Tô tiểu thư đã thành người trong phòng của Kim huynh, nghe nói Kim huynh không có tham gia Sơ Tuyết Thí lần này nếu là tham gia...
Hắn vốn định nói: Chính là Giang Nam đệ nhất tài tử rồi. Nhưng còn lo lắng lời này rơi vào tai Phan Ngọc nên dừng lại kịp thời, linh cơ vừa động nói: Chắc chắn còn ở trên tứ tiểu tài tử rồi.
Kim Thánh Kiệt nháy mắt mấy cái, cười giễu nói:
- Sợ ta chính là người đứng đầu Giang Nam tứ tiểu tài tử a.
Hứa Tiên phát hiện đứng đầu Nhâm Giang tứ tiểu tử tài tử liền cười phốc một tiếng.
Hạ Tử Kỳ lập tức làm khó dễ nói:
- Hứa huynh vì sao bật cười? Tài học của Kim công tử chúng ta đều bội phục.
Hứa Tiên cười lắc lắc đầu nói:
- Ta tuyệt không có ý giễu cợt Kim huynh, chỉ đột nhiên nhớ tới một vấn đề .
Kim Thánh Kiệt hiếu kỳ nói:
- Chuyện gì?
Hắn làm người rất khôi hài, đối với chuyện lý thú so đối thi từ càng cảm thấy hứng thú hơn nhiều.
Hứa Tiên ho nhẹ hai tiếng, hắng giọng nói:
- Ong vàng cùng con chuột kết bái, mời tại hạ đi qua làm minh chứng, tại hạ bất đắc dĩ phải để người thứ ba chen vào. Bằng hữu hỏi ta: vì sao lại chen vào chuột nhắt không?
Kim Thánh Kiệt hứng thú hỏi:
- Vì sao?
- xxxx (biên chém giúp em đoạn này với, bó trym rồi)
Kim Thánh Kiệt lập tức cười ha hả, Hạ Tử Kỳ cùng tú tài mặt đỏ mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng, hung hăng trừng mắt Hứa Tiên. Hứa Tiên cũng không thèm để ý, tự rót uống một mình một ly, chậm rãi uống.
Có người lên tiếng hòa giải:
- Kim huynh lưu luyến Dương Châu, hôm nay tới đây Hàng Châu, không biết phong cảnh như thế nào, so với Hàng Châu ai ưu ai kém đây?
Kim Thánh Kiệt nghĩ nghĩ, tựa hồ trong lòng nhớ lại thời gian phong lưu lúc trước, thần sắc say mê:
- Thiên kim mãi nhất tiếu, dạ dạ sanh ca hiểu. Hoặc mãi túy độ kim tiêu mỹ mộng, hoặc tác từ phó dữ anh khẩu đê xướng, đương chân thị thiên đường nhất bàn. (Ngàn vàng mua một nụ cười, đêm đêm vang lời ca. Hoặc say rượu vào mộng đẹp hoặc làm thơ đưa ra môi đỏ ngâm xướng, quả là thiên đường) Hàng Châu mặc dù xưng Thiên Đường nhân gian nhưng đơn giản là người thanh sơn lục thủy, so về cảnh trí Dương Châu còn kém rất nhiều. Ta chỉ sợ Thải Phượng cô nương cũng nổi danh nơi đây cũng khó mà chen chân ở Dương Châu.
Mọi người đang ngồi đây đều là người Hàng Châu, hơn nữa vào thời cổ đại này giao thông không tiện, quan niệm địa vực ngược lại càng mạnh. Nghe Kim Thánh Kiệt nói như vậy, đều là sắc mặt tiu nghỉu, nhưng không có một ai phản bác, nhất thời không khí có chút tẻ ngắt.
Lại nghe một người ngâm nói:
- Túng đậu khấu từ công, thanh lâu mộng hảo, nan phú thâm tình.
Hứa Tiên đang rung đùi đắc ý, làm bộ dạng ai thán.
Kim Thánh Kiệt cả kinh, đang muốn nói cái gì đó, lại nghe gã sai vặt mặc áo xanh kêu một tiếng:
- Thải Phượng cô nương đến.
Tất cả mọi người ngồi thẳng lên nhìn lại, quả thấy một thuyền hoa đạp tuyết mà đến, cập bờ dừng lại. Một Thanh y nữ tử đi ra nói:
- Bên ngoài tuyết lớn, mời chư vị lên thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.