Quyển 2 - Chương 95: Tuyết rơi nhiều (2)
Thuyết Mộng Thần
12/09/2013
Hứa Tiên đến gần nói:
- Bên trong có ai không?
- Chuyện gì?
Từ trong đò đi ra một lão giả mặc áo tơi, lão giả đã có tuổi rồi.
Hứa Tiên nói:
- Lão trượng nếu không vội vàng thì giúp ta một chút, ta muốn đi tới giữa hồ ngắm cảnh.
Lão giả cũng không hỏi Hứa Tiên vì sao muốn đi, cũng không kế tài tư như thế nào, dò xét hắn một cái rồi nói:
- Vào đi.
Hứa Tiên cảm thấy đụng phải cái người lạ kỳ, cũng không nhiều lời mà tiến vào trong đò. Bỗng nhiên hắn thấy trong góc có một thân ảnh màu trắng đang ngồi ôm gối.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Ồ, tiểu muội muội, làm sao ngươi lại ở đây.
Nguyên lai tiểu cô nương này người ở trên cầu hôm trước sau buổi lễ Sơ Tuyết.
Cô bé trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Ai là muội muội của ngươi, cách ta xa một chút.
Hai mắt nàng thật to lại còn trừng lên quả nhiên càng giống tiểu hài tử.
Lão giả chống thuyền, thuyền nhỏ cách bờ, lại nghe thanh âm như chuông đồng của lão giả truyền tới:
- Cháu gái của ta từ nhỏ đã quen sủng nịnh, tính tình khó bảo, công tử chớ trách.
Hứa Tiên dứt khoát mạo hiểm gió tuyết đi ra nòoài cười nói:
- Niên kỷ còn nhỏ thì nên sủng nịnh một chút, chờ nó lớn rồi thì hiểu được lí lẽ thôi.
Hắn thấy tiểu cô nương này bất quá mới mười hai mười ba tuổi mới có lời ấy. Chỉ là ở thời đại này, bằng tuổi nàng đã có không ít người lập gia đình. Đây cũng là quan niệm trên có chút chênh lệch rồi.
Lão giả cười ha ha nói:
- Đã không còn nhỏ rồi.
Trên người lão giả đột nhiên bùng lên một cỗ khí chất hào hùng, lời nói tiêu sái khiến người ta say mê.
Hứa Tiên hỏi:
- Lão trượng tại sao đến đây, tuyết lớn như thế nào sao không vào bên trong nghỉ ngơi?
Lão giả thở dài:
- Là đứa cháu gái này của ta, ta gửi nàng ở thân thích tại Hàng châu, nhưng nàng không chịu trốn đi tìm ta, ta lại đưa nàng trở về.
Chuyện của nhà người ta, Hứa Tiên cũng không muốn xen vào, hắn chỉ nói:
- Lần này cho ta quá giang sẽ không làm chậm trễ các ngươi.
- Sẽ không, sẽ không, vừa lúc là tiện đường.
Hứa Tiên cũng không nói thêm lời nào, xuyên thấu qua trùng trùng điệp điệp tuyết chướng, từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy từng mảng tuyết trắng hợp với mây trắng núi tuyết càng thêm tinh khôi. Trên hồ có một cái đình, giữa dòng có một cái thuyền hai ba người, giữa thiên địa bao la đúng là ngày tốt cảnh đẹp.
Dần dần đã đến gần đình giữa hồ, nhưng dường như ẩn ẩn truyền đến tiếng người, Hứa Tiên trong lòng kinh ngạc, thời điểm lúc này còn có người sao?
- Vị công tử này, lão Hán đi trước một bước, ngắm cảnh xong sẽ có người đón công tử trở về.
Lão giả nói xong, điều khiển thuyền mà trở lại, không đề cập tới tiền bạc, Hứa Tiên biết là kì nhân cũng không nói nhiều chỉ chắp nói:
- Đa tạ lão trượng rồi.
Giờ phút này thuyền đã đi khá xa, tuyết tựa hồ càng lớn, chỉ chốc lát sau thuyền nhỏ đã biến mất trong màn tuyết, mơ hồ có tiếng ca của lão giả truyền tới:
- Thương lãng chi thủy động hề, khả dĩ hiển ngô thanh. Thương lãng chi thủy tĩnh hề, khả dĩ ẩn ngô hình.
Tiếng ca lượn lờ, mỏng manh mà hữu lực. Trong đầu Hứa Tiên không khỏi nổi lên cảnh tượng tuyết trắng rơi nhiều phủ đầy áo tơi, lão giả vừa ca vừa cười điều khiển thuyền rời đi.
- Người đến là người phương nào?
Một tiếng hô quát, Hứa Tiên quay đầu đã thấy là một công tử mặc áo đỏ đang tại quát hỏi bên trên đình. Hứa Tiên thấy hắn vô lễ, cũng không đáp hắn, trực tiếp hướng trong đình đi đến, đi lên thì sững sờ, tại đây có không ít người. Trên mặt đất giống như bày ra hàng quán, bếp lò, rượu ngon, thịt tươi, có thị nữ phục vụ. Một đám người chính ở chỗ này nâng chén đàm tiếu, thấy Hứa Tiên đều quay mặt lại, còn có mấy người quen.
Hạ Tử Kỳ vừa thấy Hứa Tiên lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười:
- Ta nói là ai có như thế nhã hứng, một mình chèo thuyền du ngoạn mà đến. Thì ra là Hứa thám hoa.
Trên mặt cười, trong lòng lại chán ghét muốn chết. Chỉ là câu nói vừa rồi của hắn khiến cho những người đang ngồi không khỏi kính nể. Tại nơi này không ai không biết Hứa Tiên, một thủ từ « Thanh Ngọc án » đã lưu truyền ra, nghe mà biết bao người say mê.
Còn không đợi Hứa Tiên trả lời, công tử mặc áo đỏ tiến lên lôi kéo Hứa Tiên cười nói:
- Cứ tưởng là tục vật đui mù nào xông loạn quấy nhiễu hội thi thơ của chúng ta. Không nghĩ tới là khách quý đến thăm, tại hạ Kim Thánh Kiệt, mới vừa rồi thật thất lễ rồi, ta tự phạt ba chén.
Hắn nói xong liền từ trên bàn rượu rót ba chén uống cạn.
Uống xong lập tức kéo Hứa Tiên ngồi xuống nhập tiệc. Người bên ngoài giới thiệu một lần, Hứa Tiên mới biết được, Kim Thánh Kiệt là con út của Kim Vạn Thành đại phú Giang Nam. Gần đây mới đến Hàng Châu nghe nói Giang Nam đệ nhất tài nữ ở đây vì thế đặc biệt đến tiếp, ngay cả hết năm cũng không kịp đợi.
Hắn mời Hàng Châu sĩ tử tụ ẩm, mới qua một nửa thời gian thì thấy tuyết rơi nhiều sau đó dời tới đây, thưởng tuyết ẩm rượu đàm văn luận thơ.
- Thì ra là đệ tử của Kim lão tiên sinh, Hứa Tiên hữu lễ.
Hứa Tiên đối với Kim Vạn Thành vẫn có vài phần kính ý đấy.
Kim Thánh Kiệt mang trên mặt nét vui vẻ nghiền ngẫm, Hứa Tiên đã quên hắn, hắn lại còn nhớ rõ bộ dạng của Hứa Tiên. Đêm nguyên tiêu tại Định Cổ Lâu đi cùng song mĩ, đoạt lại cho cha hắn sáu viên Hắc Toản, lại thừa dịp giáo huấn hắn một trận, quả nhiên là ký ức khắc sâu. Hôm nay không thể nói trước phải lấy lại danh dự .
Hứa Tiên cảm thấy có chút không thú vị, một mình đi ra ngoài thưởng tuyết giải sầu, hết làn này tới lần khác gặp gỡ chuyện như vậy, sớm biết đừng tới. Chỉ bây là còn phải mượn thuyền người ta trở lại, tạm thời phải ngồi một chút mới phải đạo. Hứa Tiên xong liền ngồi xuống nói:
- Quấy nhiễu rồi.
Kim Thánh Kiệt lại không chịu buông tha cho Hứa Tiên, hắn nói:
- Ta tới Hàng Châu, lượt mời danh sĩ, chỉ nghe nói nhà của Hứa huynh ở Tiền Đường, mới không có mời đến. Hôm nay thật sự là thiên đại duyên phận, ta trước mời ngươi một ly.
Hứa Tiên cũng không nói nhiều, cười cười rồi uống.
Kim Thánh Kiệt cười nói:
- Lần này tới phiên ngươi.
Hứa Tiên kỳ quái nói:
- Cái gì đến phiên ta?
- Ngâm thơ ah, lúc trước khai tiệc đã nói rồi, nếu muốn ngồi vào vị trí, trước phải có một bài thơ, chính là dùng tuyế rơi làm đề. Hơn nữa trong thơ không thể có một chữ tuyết. Hứa công tử đại tài, chắc hẳn là không có vấn đề a!
Kim Thánh Kiệt thì có chủ tâm muốn khảo thi Hứa Tiên, khai tiệc chỉ để ý ăn uống, ở đâu ngâm cái gì khai tiệc thơ. Người bên cạnh cũng không vạch trần hắn, chỉ ở một bên xem náo nhiệt.
- Bên trong có ai không?
- Chuyện gì?
Từ trong đò đi ra một lão giả mặc áo tơi, lão giả đã có tuổi rồi.
Hứa Tiên nói:
- Lão trượng nếu không vội vàng thì giúp ta một chút, ta muốn đi tới giữa hồ ngắm cảnh.
Lão giả cũng không hỏi Hứa Tiên vì sao muốn đi, cũng không kế tài tư như thế nào, dò xét hắn một cái rồi nói:
- Vào đi.
Hứa Tiên cảm thấy đụng phải cái người lạ kỳ, cũng không nhiều lời mà tiến vào trong đò. Bỗng nhiên hắn thấy trong góc có một thân ảnh màu trắng đang ngồi ôm gối.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Ồ, tiểu muội muội, làm sao ngươi lại ở đây.
Nguyên lai tiểu cô nương này người ở trên cầu hôm trước sau buổi lễ Sơ Tuyết.
Cô bé trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Ai là muội muội của ngươi, cách ta xa một chút.
Hai mắt nàng thật to lại còn trừng lên quả nhiên càng giống tiểu hài tử.
Lão giả chống thuyền, thuyền nhỏ cách bờ, lại nghe thanh âm như chuông đồng của lão giả truyền tới:
- Cháu gái của ta từ nhỏ đã quen sủng nịnh, tính tình khó bảo, công tử chớ trách.
Hứa Tiên dứt khoát mạo hiểm gió tuyết đi ra nòoài cười nói:
- Niên kỷ còn nhỏ thì nên sủng nịnh một chút, chờ nó lớn rồi thì hiểu được lí lẽ thôi.
Hắn thấy tiểu cô nương này bất quá mới mười hai mười ba tuổi mới có lời ấy. Chỉ là ở thời đại này, bằng tuổi nàng đã có không ít người lập gia đình. Đây cũng là quan niệm trên có chút chênh lệch rồi.
Lão giả cười ha ha nói:
- Đã không còn nhỏ rồi.
Trên người lão giả đột nhiên bùng lên một cỗ khí chất hào hùng, lời nói tiêu sái khiến người ta say mê.
Hứa Tiên hỏi:
- Lão trượng tại sao đến đây, tuyết lớn như thế nào sao không vào bên trong nghỉ ngơi?
Lão giả thở dài:
- Là đứa cháu gái này của ta, ta gửi nàng ở thân thích tại Hàng châu, nhưng nàng không chịu trốn đi tìm ta, ta lại đưa nàng trở về.
Chuyện của nhà người ta, Hứa Tiên cũng không muốn xen vào, hắn chỉ nói:
- Lần này cho ta quá giang sẽ không làm chậm trễ các ngươi.
- Sẽ không, sẽ không, vừa lúc là tiện đường.
Hứa Tiên cũng không nói thêm lời nào, xuyên thấu qua trùng trùng điệp điệp tuyết chướng, từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy từng mảng tuyết trắng hợp với mây trắng núi tuyết càng thêm tinh khôi. Trên hồ có một cái đình, giữa dòng có một cái thuyền hai ba người, giữa thiên địa bao la đúng là ngày tốt cảnh đẹp.
Dần dần đã đến gần đình giữa hồ, nhưng dường như ẩn ẩn truyền đến tiếng người, Hứa Tiên trong lòng kinh ngạc, thời điểm lúc này còn có người sao?
- Vị công tử này, lão Hán đi trước một bước, ngắm cảnh xong sẽ có người đón công tử trở về.
Lão giả nói xong, điều khiển thuyền mà trở lại, không đề cập tới tiền bạc, Hứa Tiên biết là kì nhân cũng không nói nhiều chỉ chắp nói:
- Đa tạ lão trượng rồi.
Giờ phút này thuyền đã đi khá xa, tuyết tựa hồ càng lớn, chỉ chốc lát sau thuyền nhỏ đã biến mất trong màn tuyết, mơ hồ có tiếng ca của lão giả truyền tới:
- Thương lãng chi thủy động hề, khả dĩ hiển ngô thanh. Thương lãng chi thủy tĩnh hề, khả dĩ ẩn ngô hình.
Tiếng ca lượn lờ, mỏng manh mà hữu lực. Trong đầu Hứa Tiên không khỏi nổi lên cảnh tượng tuyết trắng rơi nhiều phủ đầy áo tơi, lão giả vừa ca vừa cười điều khiển thuyền rời đi.
- Người đến là người phương nào?
Một tiếng hô quát, Hứa Tiên quay đầu đã thấy là một công tử mặc áo đỏ đang tại quát hỏi bên trên đình. Hứa Tiên thấy hắn vô lễ, cũng không đáp hắn, trực tiếp hướng trong đình đi đến, đi lên thì sững sờ, tại đây có không ít người. Trên mặt đất giống như bày ra hàng quán, bếp lò, rượu ngon, thịt tươi, có thị nữ phục vụ. Một đám người chính ở chỗ này nâng chén đàm tiếu, thấy Hứa Tiên đều quay mặt lại, còn có mấy người quen.
Hạ Tử Kỳ vừa thấy Hứa Tiên lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười:
- Ta nói là ai có như thế nhã hứng, một mình chèo thuyền du ngoạn mà đến. Thì ra là Hứa thám hoa.
Trên mặt cười, trong lòng lại chán ghét muốn chết. Chỉ là câu nói vừa rồi của hắn khiến cho những người đang ngồi không khỏi kính nể. Tại nơi này không ai không biết Hứa Tiên, một thủ từ « Thanh Ngọc án » đã lưu truyền ra, nghe mà biết bao người say mê.
Còn không đợi Hứa Tiên trả lời, công tử mặc áo đỏ tiến lên lôi kéo Hứa Tiên cười nói:
- Cứ tưởng là tục vật đui mù nào xông loạn quấy nhiễu hội thi thơ của chúng ta. Không nghĩ tới là khách quý đến thăm, tại hạ Kim Thánh Kiệt, mới vừa rồi thật thất lễ rồi, ta tự phạt ba chén.
Hắn nói xong liền từ trên bàn rượu rót ba chén uống cạn.
Uống xong lập tức kéo Hứa Tiên ngồi xuống nhập tiệc. Người bên ngoài giới thiệu một lần, Hứa Tiên mới biết được, Kim Thánh Kiệt là con út của Kim Vạn Thành đại phú Giang Nam. Gần đây mới đến Hàng Châu nghe nói Giang Nam đệ nhất tài nữ ở đây vì thế đặc biệt đến tiếp, ngay cả hết năm cũng không kịp đợi.
Hắn mời Hàng Châu sĩ tử tụ ẩm, mới qua một nửa thời gian thì thấy tuyết rơi nhiều sau đó dời tới đây, thưởng tuyết ẩm rượu đàm văn luận thơ.
- Thì ra là đệ tử của Kim lão tiên sinh, Hứa Tiên hữu lễ.
Hứa Tiên đối với Kim Vạn Thành vẫn có vài phần kính ý đấy.
Kim Thánh Kiệt mang trên mặt nét vui vẻ nghiền ngẫm, Hứa Tiên đã quên hắn, hắn lại còn nhớ rõ bộ dạng của Hứa Tiên. Đêm nguyên tiêu tại Định Cổ Lâu đi cùng song mĩ, đoạt lại cho cha hắn sáu viên Hắc Toản, lại thừa dịp giáo huấn hắn một trận, quả nhiên là ký ức khắc sâu. Hôm nay không thể nói trước phải lấy lại danh dự .
Hứa Tiên cảm thấy có chút không thú vị, một mình đi ra ngoài thưởng tuyết giải sầu, hết làn này tới lần khác gặp gỡ chuyện như vậy, sớm biết đừng tới. Chỉ bây là còn phải mượn thuyền người ta trở lại, tạm thời phải ngồi một chút mới phải đạo. Hứa Tiên xong liền ngồi xuống nói:
- Quấy nhiễu rồi.
Kim Thánh Kiệt lại không chịu buông tha cho Hứa Tiên, hắn nói:
- Ta tới Hàng Châu, lượt mời danh sĩ, chỉ nghe nói nhà của Hứa huynh ở Tiền Đường, mới không có mời đến. Hôm nay thật sự là thiên đại duyên phận, ta trước mời ngươi một ly.
Hứa Tiên cũng không nói nhiều, cười cười rồi uống.
Kim Thánh Kiệt cười nói:
- Lần này tới phiên ngươi.
Hứa Tiên kỳ quái nói:
- Cái gì đến phiên ta?
- Ngâm thơ ah, lúc trước khai tiệc đã nói rồi, nếu muốn ngồi vào vị trí, trước phải có một bài thơ, chính là dùng tuyế rơi làm đề. Hơn nữa trong thơ không thể có một chữ tuyết. Hứa công tử đại tài, chắc hẳn là không có vấn đề a!
Kim Thánh Kiệt thì có chủ tâm muốn khảo thi Hứa Tiên, khai tiệc chỉ để ý ăn uống, ở đâu ngâm cái gì khai tiệc thơ. Người bên cạnh cũng không vạch trần hắn, chỉ ở một bên xem náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.