Chương 453: Dọn sạch chướng ngại
Khô Lâu Tinh Linh
29/03/2013
Vuốt của Faure đã đâm vào óc Mamba rồi, sức mạnh của hổ điên thật dã man.
Giết cấp bạc trắng một cách tàn bạo đúng là một việc rất có khoái cảm.
Thành phố yên lặng, rất nhiều người còn không biết người kia là ai.
Ernest cầm ra quyết định của nguyên lão hội, "Nghị quyết cao nhất của nguyên lão hội, Arthur Hebrew tiếp quản chức thành chủ thành Doran, quản lý giáo quyền, chính quyền, binh quyền, trực tiếp thuộc quyền quản lí của nguyên lão hội!".
Thành Doran sắp thay đổi rồi
Trâu Lượng đi tới trung ương, "Mấy tháng trước, ta ở đây cùng mọi người giữ được thành Doran, giữ được ngôi nhà của mình, bây giờ ta đã trở về, ta sẽ cho mọi người một thàn Doran mới, một ngôi nhà thực sự!".
Arthur?
Là tế ti Arthur, thật là tế ti Arthur!
Cái gì ???
Tế ti Arthur trở về rồi? Thần thú mở mắt, tế ti Arthur trở về rồi!
Tế ti Arthur nào?
Chỉ có một tế ti Arthur, chính là tế ti đã cứu mạng tất cả mọi người trong thành Doran.
Trong nháy mắt thành Doran nhiệt huyết sôi trào, tin tức tế ti Arthur trở về tiếp quản thành phố gây sức chấn động rất lớn, mọi người đều đổ cả ra đường, thành phố trầm lắng tĩnh mịch tạm thời sống lại rồi.
Tất cả mọi người đều hoan hô vang trời, thật ra cho dù Arthur không cầm giấy bổ nhiệm trở về, mọi người ở đây cũng chỉ nghe theo một người, chính là tế ti Arthur!
Arthur đi giữa đám đông người dân ủng hộ chớp mắt đã đến tòa thị chính rồi, hiện tại tòa thị chính đã được tu sửa lại rất có dáng vẻ.
"Các ngươi là ai? Đám điêu dân kia, muốn làm gì hả?".
Một tên gác cửa vọt ra, hùng hổ nói.
Faure chẳng thèm nhảm nhí nữa, mặc dù hắn cũng rất lắm chuyện và cũng thích kiểu giả bộ thường dân này, nhưng đối thủ quá tầm thường làm hắn cảm thấy một chút cảm giác khiêu khích cũng không có nên trực tiếp chộp lấy gã ném thẳng ra ngoài.
Trước cửa tòa thị chính chật ních thú tộc, lúc bọn họ biết Arthur vừa mới đến đã trực tiếp tiêu diệt binh đoàn lính đánh thuê Luyện Xà gần đây rất ngang ngược, thì không khỏi cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái.
Đây đúng là phong cách của tế ti Arthur.
Đừng nói chỉ là một binh đoàn lính đánh thuê bình thường, ngay cả đại quân trăm ngàn man tộc trong mắt tế ti Arthur còn chưa tính là cái gì.
Hắn chính là anh hùng thật sự!
Trâu Lượng vừa trở về, liền trực tiếp tiếp quản tòa thị chính, những kẻ vô tích sự nhàn rỗi trực tiếp bị hắn ném ra ngoài.
Quy củ?
Hắn chính là quy củ!
Lúc này tại phòng hội nghị bí mật của các thế lực chủ chốt ở thành Doran.
"Tên Bran kia làm sao còn chưa tới nữa!".
Gia tộc Roy, gia tộc Tetsuo, gia tộc Mongolian Mountain, tất cả các nhân vật trung tâm của ba gia tộc này đều đã đến đủ, cả chục người chen vào một căn phòng. Hiển nhiên sự tàn nhẫn, sức mạnh và ngang tàng của Arthur đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, không ngờ hắn cứ thế dẫn người nhanh chóng tiêu diệt binh đoàn lính đánh thuê Luyện Xà.
"Tin tức đến chưa?"
"Đến rồi, nhưng bên gia tộc Bran không trả lời".
"Tên này muốn phản lại chúng ta đây mà!".
"Mặc kệ hắn, bây giờ tình hình khẩn cấp, Roy, ngươi nói kế hoạch đi!".
Gia tộc Mongolian Mountain toàn là người dũng mãnh, có vẻ như muốn chuẩn bị động thủ rồi.
"Ờ, không đợi Bran nữa, đợi sau khi xử lý tên nhóc này rồi chúng ta sẽ từ từ tính sổ với hắn!", lão Roy gật đầu, ánh mắt thoáng qua một tia cay nghiệt, hắn cũng không ngờ tên nhóc này lại hung ác như vậy, không thèm nói quy củ với bọn họ, mà cái đáng sợ hơn chính là lòng dân, thú tộc vậy mà lại rất ủng hộ hắn.
"Hai phương án, tất cả những việc làm của hắn hôm nay cũng đủ để nhận tội treo cổ rồi, chúng ta có thể sử dụng tất cả mạng lưới quan hệ của mình làm cho bề trên phái người xuống trấn áp. Kẻ thù của hắn cũng không ít, một phương án khác chính là lập tức triệu tập nhân thủ cùng hắn cứng đối cứng đến cùng, tóm lại không có phương án nào thật sự hoàn hảo cả".
Lão Roy nói.
"Quá chậm rồi, dựa vào sự tàn nhẫn của tên nhóc này sợ rằng bề trên sẽ không phái người xuống đâu, không còn cách nào khác, cho dù tên Bran nhát gan kia không đến ba gia tộc chúng ta cũng có thể triệu tập 500-600 người, bao vây tòa thị chính giết chết hắn!".
Kêu gào hung ác nhất chính là Mongolian Mountain.
"Việc này sẽ đem lại hậu hoạn rất lớn, nghe nói tên nhóc này rất được Giáo hoàng coi trọng, chúng ta có cần trắng trợn giết chết hắn như vậy không ...".
"Tetsuo, bây giờ không phải lúc do dự, hắn không chết thì chính là chúng ta chết, Mongolian Mountain, ta tán thành cách làm của ngươi!".
Lão Roy cắn răng nói, hắn chưa bao giờ thấy một người trẻ tuổi mà lại tàn nhẫn như vậy, cơ bản không xem bọn họ là đối thủ của mình, trong khi đó bọn họ lại xem hắn như một đứa trẻ con.
"Ha ha, ta đến giúp các ngươi lựa chọn đây!" Một âm thanh to lớn vang lên, mọi người trong phòng không giấu được vẻ kinh ngạc.
Đã trải qua đại chiến ở thành Doran, tại đế đô lại thẳng một đường qua ải chém tướng, đối thủ đều là những nhân vật anh hùng.
Trâu Lượng làm sao có thể cùng một đám vớ vẩn lãng phí thời gian, đối thủ?
Bọn chúng không xứng!
Cả bọn chạy ra tới sân mới phát hiện đã bị bao vây hoàn toàn rồi, mà đi theo phía sau Arthur lại là một người rất quen.
Người của gia tộc Bran.
Rõ ràng bọn họ đã phản bội rồi.
Lão Roy thoáng đánh giá tình hình một chút, người của đối phương không nhiều, "Bran, ngươi dám phản bội chúng ta sao, không nghĩ tới hậu quả hả!".
Bran lẳng lặng nhìn lão Roy, "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, huống chi gia tộc Bran không phải là loạn đảng, dĩ nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của thành chủ đại nhân rồi".
Tứ đại gia tộc sau hồi chiến đấu thành lập trục tâm thì gia tộc Bran đã trở thành một thành viên trong đó, nhưng gia tộc Bran không có dã tâm lớn như ba nhà kia, cũng có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó. Tuy nhiên hắn vẫn phải tham dự, nếu không ba nhà kia sẽ không ngại tiêu diệt bọn họ, sau đó người của hàng ngũ sứ đồ bỗng dưng tìm đến cửa, yêu cầu hắn tiếp tục đóng cho tốt vai trò hiện tại, tự nhiên sẽ có người đến thanh lý đám phản tặc này.
Phần đại lễ này là ai đưa đến?
Lúc Trâu Lượng thấy Joyner dẫn Gina đến đã biết đại cục đã định, chủ quản William thu nhiều tiền của hắn như vậy, thủ đoạn gây khó dễ của mắt tam giác lại vô cùng lơi hại nên dĩ nhiên phải giúp hắn một tay, có điều phần đại lễ này cũng thật là có giá trị.
Gina đã nhận được sứ mạng hoàn toàn mới tại thành Doran, nàng phải quản lý Công hội nhà mạo hiểm và hàng ngũ sứ đồ ở đây, tạo thành ngành mới, chuyên môn ứng phó với tình hình phức tạp của thành Doran, dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là đối ngoại, khu vực xung quanh thành Doran đã xảy ra rất nhiều chuyện mà hiện giờ Arthur vẫn còn chưa biết hết được.
Gina đến, đối với Arthur chính là đã giải quyết được sự thiếu hụt nhân tài ở mặt này.
"Các ngươi muốn tự xử hay để ta phải động thủ đây?".
Để tái thiết lại thành phố cần quá nhiều vật tư, lấy cách nói ở đời trước chính là lấy của dân để phục vụ dân, bây giờ vơ vét cả ba nhà này chắc chắn thu được không ít, đúng lúc đang cần sử dụng.
"Thành chủ Arthur, cho dù ngươi là thành chủ, nhưng ở đây đều là quý tộc, ngươi làm như vậy chẳng lẽ không sợ nguyên lão hội chỉ trích sao!".
Lão Roy rất bình tĩnh nói.
Trâu Lượng cười cười, "Ta sợ quá đi, ta còn cho rằng chúng ta dù sao cũng đã từng cùng nhau giữ được thành phố này, các ngươi phải hiểu tính cách của ta chứ, bây giờ xem ra chỉ có Bran là tương đối hiểu chuyện thôi".
Trâu Lượng giơ tay lên, những người khác liền xắn tay áo lao vào, thật ra Gina rất lo lắng Trâu Lượng sẽ do dự, nhưng sự thật đã chứng minh, nàng vẫn không nhìn thấu người này, lúc cần quyết đoán so với bất kỳ ai hắn đều rất quyết đoán, tuyệt không dây dưa.
"Bình tĩnh một chút đừng nóng, thành chủ đại nhân, làm việc nên chừa chút đường sống chứ, ta nhớ hình như ngươi có một người phụ nữ bên cạnh. Chà! Ngươi xem trí nhớ ta này, người lớn tuổi rồi đúng là hay quên, người phụ nữ đó chính là người đã từng đỡ cho ngươi một kiếm, đó chính là ân tình cỡ nào đây, nhưng nếu bây giờ ngươi làm sai một chút việc thì sẽ vĩnh viễn không thấy được nàng ta nữa đâu
Lão Roy cười tủm tỉm nói.
Emma đang hôn mê, trong mắt Trâu Lượng phát ra sát cơ.
"Giết!".
Một chữ từ trong miệng Trâu Lượng bật ra, "Không chừa một ai!".
Dĩ nhiên Trâu Lượng sẽ không chịu bất cứ uy hiếp nào, không nói bên cạnh Emma có chiến ca đoàn bảo vệ, cho dù chiến ca đoàn thật sự không thể ngăn cản được thì bọn họ cũng không dám hạ sát thủ, đối phương chỉ có thể đàm phán, giờ hắn giết sạch rồi từ từ trở về đàm phán cũng chẳng sao!
Trâu Lượng ra tay uy mãnh như thế nào chứ, chỉ một quyền lão Roy đã hồn về địa phủ rồi, đối với kẻ có can đảm đe dọa hắn, Trâu Lượng tuyệt đối không có chút tình cảm nào.
Những người khác cũng sôi nổi tham gia, người của Công hội nhà mạo hiểm đã bao vây nơi này, mà nhân thủ của ba gia tộc lớn còn chưa kịp triệu tập đầy đủ, chỉ có vài tên đầu não đến tụ họp ở đây, vừa lúc bắt gọn một mẻ lớn.
Vài phút sau cuộc chiến đã vào tầm khống chế, Trâu Lượng cũng không có tâm tư nghỉ ngơi mà vội vàng trở về, dù sao sự đe dọa của đối phương cũng làm cho Trâu Lượng có chút lo lắng, với chiến ca đoàn cộng thêm sức mạnh của Ernest thì đối phương có muốn đột phá cũng không dễ dàng được
Chiến ca đoàn hiện nay đang ở Thần miếu, mà sức phòng ngự của Thần miếu quả thật chỉ còn trên danh nghĩa thôi, nhưng lúc Trâu Lượng đến liền phát hiện tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Ernest cũng ở bên ngoài, vẻ mặt hắn nhìn Arthur cũng ngơ ngẩn không kém.
"Sao rồi, xảy ra chuyện gì!"
Ernest nuốt nước miếng xuống, "Đại ca, anh vào xem đi."
Trâu Lượng liền đi vào, thấy rất nhiều tượng băng vô cùng sống động, dưới ánh mặt trời còn tỏ ra chói mắt một cách đặc biệt.
Đối phương rất quen thuộc tình hình của Thần miếu, chúng muốn lén lút đem Emma giấu đi, ai ngờ còn chưa kịp tới gần đã biến thành cái dạng này rồi.
Trâu Lượng nhẹ nhàng chạm vào, toàn bộ tượng băng lập tức vỡ tan ra từng khối, sức đóng băng này so với Peloponnisos mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, cái này rõ ràng là trực tiếp đông vỡ cả người lẫn linh hồn.
Vào tới phòng, "Emma" lẳng lặng trôi nổi, hai tay ôm gối cuộn người lại, từng đạo băng quay xung quanh bốn phía... Emma còn chưa tỉnh lại, chỉ là lúc gặp phải nguy hiểm tự mình phát ra phòng ngự.
Trâu Lượng chậm rãi thử tới gần, có thể cảm thấy hơi lạnh đang triệt đi sức mạnh của mình, nhưng hắn lại không có bất cứ địch ý nào, chỉ thể hiện ra sự quan tâm.
Dù sao may mắn là hắn có khả năng miễn dịch băng hàn, nếu không chỉ cần tới gần là sẽ bị bỏng lạnh, sức mạnh Tuyết nữ phóng thích khi đối mặt với nguy cơ thật không thể xem thường.
Trâu Lượng nhẹ nhàng ôm lấy Emma, lúc này sức mạnh trên người Emma toàn bộ đều biến mất, thật ra cho đến bây giờ Trâu Lượng cũng không biết tình hình chính xác ra sao, nhưng không hiểu sao hắn đột nhiên cảm thấy Tuyết nữ cũng rất đáng thương, ôi, nếu như nàng ta có thể làm cho ý thức Emma hồi phục thì tốt quá.
Lắc đầu nhẹ nhàng đem Emma đặt lên giường, Trau Lượng nhẹ nhàng hôn lên trán Emma rồi mới đi ra ngoài.
"Xin lỗi đại ca".
Vẻ mặt Ernest đầy hối hận, hắn thủ ở bên ngoài, không nghĩ đến sẽ có người lén lút tiến vào.
"Thôi không sao, là do ta khinh thường đối thủ, sau này chúng ta phải cẩn thận nhiều hơn, về sau có thể sẽ có nhiều kẻ thù mạnh mẽ hơn!".
Bước trên con đường này là đã không thể quay lại rồi, chỉ có thể càng trở nên mạnh mẽ lên, làm cho kẻ thù một khi nghe đến tên ngươi liền cảm thấy run sợ trong lòng, như vậy mới tồn tại được.
Xem ra bên kia chiến đấu chắc cũng đã kết thúc rồi.
Vừa nghe Arthur trở về, chủ tế Monaco nhìn thấy Arthur giống như là nhìn thấy Thần thú vậy, lệ già rưng rưng rồi.
Không thể không nói, Monaco cũng xem như là một người tốt, chỉ là quá mềm yếu thôi, thời gian này, hắn không phải không nghĩ đến việc phản kháng lại tứ đại gia tộc, nhưng thật sự hoàn toàn không phải là đối thủ.
****************
MC: Chào anh Lượng, hôm nay nhìn anh không được khỏe lắm!
TL: Không phải, chẳng qua có chút tâm sự thôi.
MC: Anh có thể chia sẻ với các bạn đọc không?
TL: Ok, tôi lo cho Emma quá, không biết bao giờ cô ấy mới thực sự tỉnh lại được.
MC: Thời gian có thể giải quyết mọi vấn đề mà, không sao đâu anh. Anh cho hỏi qua ải chém tướng là gì mà sao thôi lại thấy quen quen nhỉ?
TL: Quan Vân Trường, qua năm ải chém sáu tướng về với thằng tai to.
MC: À, tôi nhớ rồi. Có vẻ uy tín của anh tại Doran rất tốt nhỉ.
TL: Cuộc đời là một tấm gương, ta đối xử với mọi người ra sao thì mọi người cũng đối xử với ta như vậy thôi. Có ai lo cho dân chúng ở đây đâu, trừ tôi.
MC: Sao Emma đang ngủ cũng có thể đông chết đám người đến bắt cóc vậy anh?
TL: Cái này gọi là phản ứng tự vệ. Như kiểu khi có thứ gì sắp bay vào mắt anh thì mắt anh sẽ tự nhắm lại bất kể anh có muốn hay không.
MC: Ba gia tộc lần này thiệt hại nặng quá. Hình như anh hơi tàn nhẫn thì phải.
TL: Nhân đạo với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.
MC: Nghĩa là anh sẽ đuổi tận giết tuyệt?
TL: Không, phải nói là nhổ cỏ nhổ tận gốc mới đúng.
MC: Anh có thích thành Doran không?
TL: Không.
MC: Vậy tại sao anh lại đến đây?
TL: Núi cao hoàng đế xa. Ở đây tôi có thể làm bất cứ thứ gì tôi muốn. Hơn nữa tôi cũng đã có nhiều kỉ niệm gắn bó với nơi này. Nhất là Emma…
MC: Tuyết nữ…
TL: Ờ, Emma là tuyết nữ, tuyết nữ là Emma. Hai linh hồn trong một thân xác.
MC: Làm thế nào để đuổi tuyết nữ khỏi người Emma?
TL: Nếu biết thì tôi đã làm rồi.
MC: Thôi quay về vấn đề được các độc giả quan tâm nhất. Mai ngày tết nhi đồng, chương trình bom như thế nào anh?
TL: Cũng định bom một ít chào mừng bọn trẻ nhưng phải xem lại hàng họ đã. Mọi người chờ tí nhé.
MC: Vâng, cảm ơn anh. Hẹn gặp lại anh sau chương cuối cùng ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.