Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân
Chương 58: Thu phục
Nhị Thập Tam
17/07/2024
Tôi khá bất ngờ, nhưng đồng thời cũng hiểu được ý đồ của Bạch Khai. Đã lâu chưa ai hút thuốc trong nhà, mà người chết trước đây lại là một con nghiện, chắc hẳn đã thèm thuốc đến phát điên rồi. Nếu thứ dơ bẩn kia vẫn còn lưu lại trong nhà, chỉ cần chúng tôi hút thuốc thì kiểu gì cũng tìm được dấu vết.
Tôi châm hai điếu rồi rít một hơi mạnh, sau đó bắt chước Bạch Khai phe phẩy điếu thuốc lá quanh nhà. Hiện tại đang là ban ngày ban mặt, tôi cảm thấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, chẳng qua làm vậy để yên lòng mà thôi. Ai dè vừa phe phẩy hai cái, sắc mặt Bạch Khai thoáng chốc đã thay đổi.
Tiểu Khuyết, khói thuốc đang tụ về một chỗ. Bạch Khai lại tiện tay châm một cây khác, tất cả cửa sổ đều đã bị hai chúng tôi đóng kín, bấy giờ khói mù mịt giăng khắp nhà.
Tôi nhìn theo phương hướng Bạch Khai chỉ, quả nhiên khói thuốc đều tụ lại một góc, nói đúng hơn là làn khói đang từ từ trôi nhẹ qua đó. Kỳ thật đây cũng là hiện tượng bình thường, dù cửa sổ đang đóng nhưng không đồng nghĩa với việc trong nhà không có luồng khí lưu động.
Bạch Khai, thứ đó đang hút thuốc hả? Tôi muốn tiến lại gần, nhưng sợ rằng mình sẽ xua tan làn khói mù.
Không biết. Bạch Khai ho sặc sụa rồi nói, dập thuốc đi, còn hút nữa chắc hai chúng ta sẽ xuống dưới bầu bạn với ổng luôn.
Tôi cũng bắt đầu thấy khó thở, bèn mở cửa sổ nhằm xua tan khói thuốc. Hai chúng tôi cùng đến quan sát kỹ góc nọ, nhưng nhìn thế nào cũng không phát hiện manh mối. Góc nhà trống rỗng, ngay cả mặt đất cũng sạch bóng đến mức không nhiễm một hạt bụi. Bạch Khai hết gõ lại sờ mó nhưng cũng vô ích. Chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu chuyện này chỉ phải đợi đến buổi tối mới biết được.
Sau khi đi tìm hai vợ chồng nhà nọ, chúng tôi kể hết ngọn nguồn mọi việc cho họ nghe. Trong ánh mắt hai người đều lộ rõ vẻ khó chịu, không rõ là khó chịu thứ ma quỷ trong nhà hay là khó chịu do có người hút thuốc, tuy vậy họ vẫn đồng ý rất dễ dàng. Tôi và Bạch Khai tìm một khách sạn gần đó ở tạm rồi giết thời gian trong khi chờ đến tối.
Trong lúc đó tôi cũng không được rảnh rỗi, miễn cưỡng ăn thêm một ít tro cốt. Đến bữa cơm tối, bao nhiêu cơn đói bụng và thèm ăn của tôi bay biến sạch, cứ thấy thức ăn là buồn nôn. Cuối cùng tôi phải lót dạ bằng một chút trái cây, sau khi thấy thời gian đã đến, hai chúng tôi liền đi tới căn nhà nọ.
Chúng tôi không cần phải chuẩn bị thêm thứ gì, chỉ cần mang theo thuốc lá là được. Tôi mua một túi đầy thuốc lá loại 50 tệ, lúc vào nhà vẫn chưa dám mang ra, chờ đến khi hai vợ chồng đều đã ra ngoài thì mới bày hết lên bàn.
Chuyện phải làm không khác ban ngày là mấy, chẳng qua đốt nhiều thuốc lá hơn thôi. Lần này mỗi người chúng tôi châm năm điếu, kẹp đầy cả hai bàn tay. Tôi nín thở nhìn làn khói dày đặc bao phủ quanh nhà, chỉ hối hận sao không mua thêm mấy cái mặt nạ phòng độc.
Khói thuốc vẫn như cũ tụ về góc nhà, chỉ chốc lát nơi ấy đã mù mịt khói. Tôi và Bạch Khai cùng lo lắng nhìn về góc đó như sợ có thứ gì đột ngột nhào tới.
Sau vài giây căng mắt nhìn, làn khói dần tan đi, tôi thở phào một hơi, định bụng dùng nước dập hết thuốc lá. Bỗng nhiên Bạch Khai thốt lên, Tiểu Khuyết, nhìn kìa!
Tôi vừa ngẩng đầu đã thấy làn khói bay ra từ trong góc, tuy đã loãng hơn trước rất nhiều nhưng vẫn có thể nhìn thấy một sợi khói thuốc lượn lờ như một con rắn.
Bỏ mẹ, có quỷ thật! Bạch Khai! Thứ này có dữ không? Trong lúc tôi hỏi, sợi khói kia đã bay đến trước mặt, không thể tránh kịp nữa. Tôi lập tức nín thở theo bản năng, khói chạm vào người tôi rồi nhanh chóng tan đi.
Dạo này anh ăn tro cốt nên âm khí nặng, anh có thấy gì không? Tiểu Khuyết, mở cửa sổ rồi xua khói ra hết đi, thứ kia sẽ không hại anh đâu, đừng lo.
Tôi lắc đầu trả lời, vậy căn nhà này thì sao? Cứ thả nó đi như vậy thì về sau có vấn đề gì không?
Bạch Khai mỉm cười đáp, tôi rõ rồi, lát nữa hỏi đôi vợ chồng xem có thể hẹn gặp chủ nhà lúc trước được không, tôi có việc muốn biết.
Tuy tôi vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng nếu Bạch Khai đã tự tin như vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì.
Hai chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ khói bụi trên sàn nhà rồi ra ngoài tìm vợ chồng nhà họ nói lời tạm biệt. Bọn họ có giữ phương thức liên lạc với chủ nhà trước đây, chẳng qua hai vợ chồng còn hơi do dự, chỉ sợ chúng tôi làm phiền cuộc sống của người ta. Vợ chồng nhà này đúng là quá tốt bụng, tôi bèn hứa hẹn nhiều lần mới lấy được số điện thoại để quay về khách sạn.
Đêm đó tôi cũng không hút thêm một điếu thuốc nào nữa, đến tận sáng hôm sau mà cảm giác tức ngực vẫn còn, thậm chí tôi còn nảy ra ý định cai thuốc lá.
Sau khi ăn xong bữa sáng, chúng tôi liền gọi ngay cho chủ nhà trước, có vẻ đối phương rất bất ngờ. Ban đầu hai bên có xảy ra chút mâu thuẫn, thậm chí đối phương còn muốn cúp điện thoại. Cuối cùng Bạch Khai đành phải nhận cuộc gọi từ tay tôi, nói rằng chồng bà ta vẫn còn nán lại trong căn nhà kia. Bấy giờ người phụ nữ mới nửa tin nửa ngờ hỏi thêm vài câu rồi đồng ý gặp mặt trực tiếp.
Chúng tôi không muốn đi xa nên hẹn gặp tại quán cà phê dưới lầu cho tiện. Đợi khoảng một tiếng, một người phụ nữ đứng tuổi với nét mặt mệt mỏi đi đến. Bà ta ăn mặc khá thời thượng nhưng không trang điểm, trông toát lên vẻ tiều tụy và phờ phạc.
Bạch Khai lập tức hỏi thẳng vào vấn đề, ông bà cụ trong nhà còn khỏe mạnh hay đã qua đời rồi? Người phụ nữ vẫn tỏ ra vô cùng cảnh giác, không muốn trả lời. Bạch Khai lại phải nói, e rằng trong căn nhà kia không chỉ có mỗi chồng bà, mà khả năng cao còn có cả cha hoặc mẹ của chồng bà, vì vậy y mới hỏi như thế.
Người phụ nữ ngạc nhiên không thôi, bà ta lo lắng cầm tách cà phê lên uống, sau đó mới nói cho chúng tôi biết, quả thật bố chồng bà ta đã mất lâu rồi.
Bạch Khai ngẫm nghĩ rồi gật đầu hỏi tiếp, có phải lúc còn sống ông cụ là một người rất nghiêm khắc đúng không?
Người phụ nữ bảo rằng không biết, bởi vì ông cụ đã chết trước khi bà gả đến. Sinh thời ông cụ là quân nhân, sau khi xuất ngũ thì công tác ở viện kiểm sát địa phương, còn lại thì bà ta không rõ lắm.
Tôi lặng lẽ đụng Bạch Khai, ý bảo y mau vào vấn đề, tôi đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi. Bạch Khai không vội mà hỏi tiếp vài chuyện râu ria, cụ nhà được mai táng ở đâu? Trước đây trong nhà có thói quen thờ cúng bài vị hay không? Sau khi nghe người phụ nữ trả lời hết, Bạch Khai mới đắc ý châm một điếu thuốc, nói, quay về nhớ tìm người đến hòa giải, chồng bà còn đang bị ông cụ phạt quỳ trong nhà kìa.
Người phụ nữ nghe vậy trợn trừng mắt, đến cả tôi cũng không khỏi kinh ngạc. Bạch Khai từ từ giải thích, chồng bà hút thuốc nhiều quá, không quan tâm đến sức khỏe của mình. Chắc chắn ông cụ đã thấy hết, có lẽ cũng từng nghĩ cách nhắc nhở chồng bà nhưng không được để ý. Đến khi chồng bà chết, gia đình bà mới trở nên khó khăn hơn trước. Ông cụ nhất định đã rất tức giận, trước kia âm dương cách biệt nên không thể làm gì được, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội. Có thể thấy lúc sinh thời ông ấy là một người cứng rắn đã nói là làm, nếu không cũng chẳng đến mức bắt chồng bà quỳ lâu như vậy.
Tôi không biết người phụ nữ nọ có hiểu không, nhưng thấy bà ta vẫn gật đầu lia lịa. Kỳ thật tôi đã hoàn toàn minh bạch, thậm chí trong đầu còn tưởng tượng ra được hình ảnh đó. Tuy nhiên tôi không định cắt lời, chỉ cúi đầu uống cà phê.
Bạch Khai không nói thêm gì nữa, tôi đoán chắc y lại đang ra vẻ thần bí đây. Y đứng dậy thanh toán tiền, sau đó gọi tôi cùng quay về phòng, không màng đến người phụ nữ nọ vẫn luôn muốn giữ hai chúng tôi lại.
Người phụ nữ theo chúng tôi đến tận cửa thang máy, Bạch Khai lắc đầu bảo rằng chuyện này đã nói rõ ràng, bà cứ quay về tự xử lý đi. Người phụ nữ đành hậm hực ra về.
Vào phòng, tôi chưa kịp ngồi xuống đã vội hỏi Bạch Khai làm sao đoán được mọi chuyện. Y châm một điếu, tôi thấy vậy cũng tự dưng thèm thuốc, bèn bất chấp cảm giác tức ngực mà hút theo.
Bạch Khai nói, chắc chắn khói thuốc trong nhà đã bay đến chỗ người đàn ông kia, chẳng qua nó nhanh chóng bị xua về. Rõ ràng trong nhà có tận hai thứ dơ bẩn, một thứ muốn hút thuốc, còn thứ kia thì ghét thuốc lá, đã thế còn ở chung một góc. Hai thứ dơ bẩn này đều không dữ, vì vậy rất khó để cảm nhận được. Y không muốn dùng thủ đoạn phức tạp nên mới phải động não suy luận.
Sau khi làn khói lượn đến góc thì dần hạ xuống, dựa theo chiều cao của người trưởng thành thì ước chừng ở vị trí ngực hoặc bụng, hiển nhiên không phù hợp với lẽ thường. Vậy nên nếu thứ kia không phải đang ngồi thì chính là đang quỳ, nhất định không thể nào đứng được. Tiếp theo y lại nhớ đến tình hình cụ thể của người nhà này, khói thuốc bị xua về thì chắc hẳn người nghiện thuốc đã bị áp chế. Từ đó Bạch Khai mới suy ra được kết luận. Quỳ gối trong góc tường cũng không phải trường hợp đặc biệt, trước đây nhiều gia đình có gia giáo nghiêm khắc đều tồn tại hình phạt này, chẳng qua thời nay hiếm thấy mà thôi.
Tôi nghe xong thấy hơi khiên cưỡng, nhưng tóm lại cũng có lý. Tôi hỏi, nếu thứ kia vô hại thì tại sao đứa nhỏ lại bị khó thở?
Uầy! Vấn đề của anh khá sắc bén đấy! Bạch Khai bắt chéo hai chân, đáp, hai thứ kia không hề xấu mà ngược lại là đằng khác, sợ rằng đứa nhóc đó sẽ gặp tai họa lớn trong năm nay, nếu không thở được thì tức là bị chết đuối hoặc gặp hỏa hoạn. Hai thứ kia chỉ đang dùng cách này để nhắc nhở người nhà họ thôi, dù sao âm dương cách trở, bọn họ cũng đâu còn biện pháp nào khác, chỉ đành sử dụng hạ sách như vậy. Đứa nhỏ ra khỏi nhà là thoát khỏi phạm vi khống chế của bọn họ nên mới không bị nữa. Chứ không thì vì sao đứa nhỏ bị khó thở trong nhà cả ngày mà chưa lần nào phải vào viện cấp cứu cả?
Tôi gật đầu, hai vợ chồng họ đều là người tốt, chắc hẳn sẽ được đền đáp. Bây giờ con họ có thể gặp tai nạn, tôi nghĩ mình nên giúp đỡ họ vượt qua nghịch cảnh. Sau khi nói ý tưởng của mình với Bạch Khai, y cũng tỏ ra tán thành. Chẳng qua y không rành về những việc này, chỉ có thể thiện ý nhắc nhở hai vợ chồng mời cao nhân mà thôi. Chúng tôi đã cố hết sức, coi như không thẹn với lòng.
Sau khi bàn xong, tôi liền gọi điện thoại cho đôi vợ chồng nọ. Cuộc gọi kéo dài gần nửa tiếng, tôi mất hơn mười phút mới thuyết phục họ tin tưởng đứa nhỏ sắp gặp tai họa, sau đó lại tốn hơn mười phút nữa để nói rằng chúng tôi không thể giúp gì hơn, lúc cúp máy tôi đã toát hết mồ hôi hột.
Hết quyển 3 chương 56: Thu phục
Tôi châm hai điếu rồi rít một hơi mạnh, sau đó bắt chước Bạch Khai phe phẩy điếu thuốc lá quanh nhà. Hiện tại đang là ban ngày ban mặt, tôi cảm thấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, chẳng qua làm vậy để yên lòng mà thôi. Ai dè vừa phe phẩy hai cái, sắc mặt Bạch Khai thoáng chốc đã thay đổi.
Tiểu Khuyết, khói thuốc đang tụ về một chỗ. Bạch Khai lại tiện tay châm một cây khác, tất cả cửa sổ đều đã bị hai chúng tôi đóng kín, bấy giờ khói mù mịt giăng khắp nhà.
Tôi nhìn theo phương hướng Bạch Khai chỉ, quả nhiên khói thuốc đều tụ lại một góc, nói đúng hơn là làn khói đang từ từ trôi nhẹ qua đó. Kỳ thật đây cũng là hiện tượng bình thường, dù cửa sổ đang đóng nhưng không đồng nghĩa với việc trong nhà không có luồng khí lưu động.
Bạch Khai, thứ đó đang hút thuốc hả? Tôi muốn tiến lại gần, nhưng sợ rằng mình sẽ xua tan làn khói mù.
Không biết. Bạch Khai ho sặc sụa rồi nói, dập thuốc đi, còn hút nữa chắc hai chúng ta sẽ xuống dưới bầu bạn với ổng luôn.
Tôi cũng bắt đầu thấy khó thở, bèn mở cửa sổ nhằm xua tan khói thuốc. Hai chúng tôi cùng đến quan sát kỹ góc nọ, nhưng nhìn thế nào cũng không phát hiện manh mối. Góc nhà trống rỗng, ngay cả mặt đất cũng sạch bóng đến mức không nhiễm một hạt bụi. Bạch Khai hết gõ lại sờ mó nhưng cũng vô ích. Chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu chuyện này chỉ phải đợi đến buổi tối mới biết được.
Sau khi đi tìm hai vợ chồng nhà nọ, chúng tôi kể hết ngọn nguồn mọi việc cho họ nghe. Trong ánh mắt hai người đều lộ rõ vẻ khó chịu, không rõ là khó chịu thứ ma quỷ trong nhà hay là khó chịu do có người hút thuốc, tuy vậy họ vẫn đồng ý rất dễ dàng. Tôi và Bạch Khai tìm một khách sạn gần đó ở tạm rồi giết thời gian trong khi chờ đến tối.
Trong lúc đó tôi cũng không được rảnh rỗi, miễn cưỡng ăn thêm một ít tro cốt. Đến bữa cơm tối, bao nhiêu cơn đói bụng và thèm ăn của tôi bay biến sạch, cứ thấy thức ăn là buồn nôn. Cuối cùng tôi phải lót dạ bằng một chút trái cây, sau khi thấy thời gian đã đến, hai chúng tôi liền đi tới căn nhà nọ.
Chúng tôi không cần phải chuẩn bị thêm thứ gì, chỉ cần mang theo thuốc lá là được. Tôi mua một túi đầy thuốc lá loại 50 tệ, lúc vào nhà vẫn chưa dám mang ra, chờ đến khi hai vợ chồng đều đã ra ngoài thì mới bày hết lên bàn.
Chuyện phải làm không khác ban ngày là mấy, chẳng qua đốt nhiều thuốc lá hơn thôi. Lần này mỗi người chúng tôi châm năm điếu, kẹp đầy cả hai bàn tay. Tôi nín thở nhìn làn khói dày đặc bao phủ quanh nhà, chỉ hối hận sao không mua thêm mấy cái mặt nạ phòng độc.
Khói thuốc vẫn như cũ tụ về góc nhà, chỉ chốc lát nơi ấy đã mù mịt khói. Tôi và Bạch Khai cùng lo lắng nhìn về góc đó như sợ có thứ gì đột ngột nhào tới.
Sau vài giây căng mắt nhìn, làn khói dần tan đi, tôi thở phào một hơi, định bụng dùng nước dập hết thuốc lá. Bỗng nhiên Bạch Khai thốt lên, Tiểu Khuyết, nhìn kìa!
Tôi vừa ngẩng đầu đã thấy làn khói bay ra từ trong góc, tuy đã loãng hơn trước rất nhiều nhưng vẫn có thể nhìn thấy một sợi khói thuốc lượn lờ như một con rắn.
Bỏ mẹ, có quỷ thật! Bạch Khai! Thứ này có dữ không? Trong lúc tôi hỏi, sợi khói kia đã bay đến trước mặt, không thể tránh kịp nữa. Tôi lập tức nín thở theo bản năng, khói chạm vào người tôi rồi nhanh chóng tan đi.
Dạo này anh ăn tro cốt nên âm khí nặng, anh có thấy gì không? Tiểu Khuyết, mở cửa sổ rồi xua khói ra hết đi, thứ kia sẽ không hại anh đâu, đừng lo.
Tôi lắc đầu trả lời, vậy căn nhà này thì sao? Cứ thả nó đi như vậy thì về sau có vấn đề gì không?
Bạch Khai mỉm cười đáp, tôi rõ rồi, lát nữa hỏi đôi vợ chồng xem có thể hẹn gặp chủ nhà lúc trước được không, tôi có việc muốn biết.
Tuy tôi vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng nếu Bạch Khai đã tự tin như vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì.
Hai chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ khói bụi trên sàn nhà rồi ra ngoài tìm vợ chồng nhà họ nói lời tạm biệt. Bọn họ có giữ phương thức liên lạc với chủ nhà trước đây, chẳng qua hai vợ chồng còn hơi do dự, chỉ sợ chúng tôi làm phiền cuộc sống của người ta. Vợ chồng nhà này đúng là quá tốt bụng, tôi bèn hứa hẹn nhiều lần mới lấy được số điện thoại để quay về khách sạn.
Đêm đó tôi cũng không hút thêm một điếu thuốc nào nữa, đến tận sáng hôm sau mà cảm giác tức ngực vẫn còn, thậm chí tôi còn nảy ra ý định cai thuốc lá.
Sau khi ăn xong bữa sáng, chúng tôi liền gọi ngay cho chủ nhà trước, có vẻ đối phương rất bất ngờ. Ban đầu hai bên có xảy ra chút mâu thuẫn, thậm chí đối phương còn muốn cúp điện thoại. Cuối cùng Bạch Khai đành phải nhận cuộc gọi từ tay tôi, nói rằng chồng bà ta vẫn còn nán lại trong căn nhà kia. Bấy giờ người phụ nữ mới nửa tin nửa ngờ hỏi thêm vài câu rồi đồng ý gặp mặt trực tiếp.
Chúng tôi không muốn đi xa nên hẹn gặp tại quán cà phê dưới lầu cho tiện. Đợi khoảng một tiếng, một người phụ nữ đứng tuổi với nét mặt mệt mỏi đi đến. Bà ta ăn mặc khá thời thượng nhưng không trang điểm, trông toát lên vẻ tiều tụy và phờ phạc.
Bạch Khai lập tức hỏi thẳng vào vấn đề, ông bà cụ trong nhà còn khỏe mạnh hay đã qua đời rồi? Người phụ nữ vẫn tỏ ra vô cùng cảnh giác, không muốn trả lời. Bạch Khai lại phải nói, e rằng trong căn nhà kia không chỉ có mỗi chồng bà, mà khả năng cao còn có cả cha hoặc mẹ của chồng bà, vì vậy y mới hỏi như thế.
Người phụ nữ ngạc nhiên không thôi, bà ta lo lắng cầm tách cà phê lên uống, sau đó mới nói cho chúng tôi biết, quả thật bố chồng bà ta đã mất lâu rồi.
Bạch Khai ngẫm nghĩ rồi gật đầu hỏi tiếp, có phải lúc còn sống ông cụ là một người rất nghiêm khắc đúng không?
Người phụ nữ bảo rằng không biết, bởi vì ông cụ đã chết trước khi bà gả đến. Sinh thời ông cụ là quân nhân, sau khi xuất ngũ thì công tác ở viện kiểm sát địa phương, còn lại thì bà ta không rõ lắm.
Tôi lặng lẽ đụng Bạch Khai, ý bảo y mau vào vấn đề, tôi đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi. Bạch Khai không vội mà hỏi tiếp vài chuyện râu ria, cụ nhà được mai táng ở đâu? Trước đây trong nhà có thói quen thờ cúng bài vị hay không? Sau khi nghe người phụ nữ trả lời hết, Bạch Khai mới đắc ý châm một điếu thuốc, nói, quay về nhớ tìm người đến hòa giải, chồng bà còn đang bị ông cụ phạt quỳ trong nhà kìa.
Người phụ nữ nghe vậy trợn trừng mắt, đến cả tôi cũng không khỏi kinh ngạc. Bạch Khai từ từ giải thích, chồng bà hút thuốc nhiều quá, không quan tâm đến sức khỏe của mình. Chắc chắn ông cụ đã thấy hết, có lẽ cũng từng nghĩ cách nhắc nhở chồng bà nhưng không được để ý. Đến khi chồng bà chết, gia đình bà mới trở nên khó khăn hơn trước. Ông cụ nhất định đã rất tức giận, trước kia âm dương cách biệt nên không thể làm gì được, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội. Có thể thấy lúc sinh thời ông ấy là một người cứng rắn đã nói là làm, nếu không cũng chẳng đến mức bắt chồng bà quỳ lâu như vậy.
Tôi không biết người phụ nữ nọ có hiểu không, nhưng thấy bà ta vẫn gật đầu lia lịa. Kỳ thật tôi đã hoàn toàn minh bạch, thậm chí trong đầu còn tưởng tượng ra được hình ảnh đó. Tuy nhiên tôi không định cắt lời, chỉ cúi đầu uống cà phê.
Bạch Khai không nói thêm gì nữa, tôi đoán chắc y lại đang ra vẻ thần bí đây. Y đứng dậy thanh toán tiền, sau đó gọi tôi cùng quay về phòng, không màng đến người phụ nữ nọ vẫn luôn muốn giữ hai chúng tôi lại.
Người phụ nữ theo chúng tôi đến tận cửa thang máy, Bạch Khai lắc đầu bảo rằng chuyện này đã nói rõ ràng, bà cứ quay về tự xử lý đi. Người phụ nữ đành hậm hực ra về.
Vào phòng, tôi chưa kịp ngồi xuống đã vội hỏi Bạch Khai làm sao đoán được mọi chuyện. Y châm một điếu, tôi thấy vậy cũng tự dưng thèm thuốc, bèn bất chấp cảm giác tức ngực mà hút theo.
Bạch Khai nói, chắc chắn khói thuốc trong nhà đã bay đến chỗ người đàn ông kia, chẳng qua nó nhanh chóng bị xua về. Rõ ràng trong nhà có tận hai thứ dơ bẩn, một thứ muốn hút thuốc, còn thứ kia thì ghét thuốc lá, đã thế còn ở chung một góc. Hai thứ dơ bẩn này đều không dữ, vì vậy rất khó để cảm nhận được. Y không muốn dùng thủ đoạn phức tạp nên mới phải động não suy luận.
Sau khi làn khói lượn đến góc thì dần hạ xuống, dựa theo chiều cao của người trưởng thành thì ước chừng ở vị trí ngực hoặc bụng, hiển nhiên không phù hợp với lẽ thường. Vậy nên nếu thứ kia không phải đang ngồi thì chính là đang quỳ, nhất định không thể nào đứng được. Tiếp theo y lại nhớ đến tình hình cụ thể của người nhà này, khói thuốc bị xua về thì chắc hẳn người nghiện thuốc đã bị áp chế. Từ đó Bạch Khai mới suy ra được kết luận. Quỳ gối trong góc tường cũng không phải trường hợp đặc biệt, trước đây nhiều gia đình có gia giáo nghiêm khắc đều tồn tại hình phạt này, chẳng qua thời nay hiếm thấy mà thôi.
Tôi nghe xong thấy hơi khiên cưỡng, nhưng tóm lại cũng có lý. Tôi hỏi, nếu thứ kia vô hại thì tại sao đứa nhỏ lại bị khó thở?
Uầy! Vấn đề của anh khá sắc bén đấy! Bạch Khai bắt chéo hai chân, đáp, hai thứ kia không hề xấu mà ngược lại là đằng khác, sợ rằng đứa nhóc đó sẽ gặp tai họa lớn trong năm nay, nếu không thở được thì tức là bị chết đuối hoặc gặp hỏa hoạn. Hai thứ kia chỉ đang dùng cách này để nhắc nhở người nhà họ thôi, dù sao âm dương cách trở, bọn họ cũng đâu còn biện pháp nào khác, chỉ đành sử dụng hạ sách như vậy. Đứa nhỏ ra khỏi nhà là thoát khỏi phạm vi khống chế của bọn họ nên mới không bị nữa. Chứ không thì vì sao đứa nhỏ bị khó thở trong nhà cả ngày mà chưa lần nào phải vào viện cấp cứu cả?
Tôi gật đầu, hai vợ chồng họ đều là người tốt, chắc hẳn sẽ được đền đáp. Bây giờ con họ có thể gặp tai nạn, tôi nghĩ mình nên giúp đỡ họ vượt qua nghịch cảnh. Sau khi nói ý tưởng của mình với Bạch Khai, y cũng tỏ ra tán thành. Chẳng qua y không rành về những việc này, chỉ có thể thiện ý nhắc nhở hai vợ chồng mời cao nhân mà thôi. Chúng tôi đã cố hết sức, coi như không thẹn với lòng.
Sau khi bàn xong, tôi liền gọi điện thoại cho đôi vợ chồng nọ. Cuộc gọi kéo dài gần nửa tiếng, tôi mất hơn mười phút mới thuyết phục họ tin tưởng đứa nhỏ sắp gặp tai họa, sau đó lại tốn hơn mười phút nữa để nói rằng chúng tôi không thể giúp gì hơn, lúc cúp máy tôi đã toát hết mồ hôi hột.
Hết quyển 3 chương 56: Thu phục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.