Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân
Chương 59: Tiệm giặt ủi
Nhị Thập Tam
17/07/2024
Căn nhà lần này được giải quyết hết sức nhẹ nhàng nhưng tôi lại chẳng mấy vui vẻ, trong lòng áy náy vì không thể giúp đỡ nhiều hơn cho vợ chồng nhà họ. Sau khi hoàn tất các thủ tục làm hợp đồng, tôi và Bạch Khai lên đường quay về, tiếp tục công việc mua bán nhà của mình.
Cuộc sống lại trở nên tất bật, từng tòa nhà trong tay tôi được bán ra, nhưng đã có vài vấn đề xảy đến ngay lúc tôi mua căn nhà tiếp theo. Một người quen đã tìm tới tôi, nói rằng trong cửa tiệm của hắn có thứ gì đó quấy nhiễu.
Hắn mở một chuỗi cửa tiệm giặt ủi cao cấp trên cả nước, giá cả tuy đắt nhưng kinh doanh khá tốt. Cửa tiệm nằm ngay gần nhà tôi, tôi vẫn hay đem đồ vest và đồ da đến đây giặt ủi. Ông chủ là người phương Nam, rất biết cách làm ăn, mỗi lần gặp tôi đều hỏi han ân cần, lâu ngày cũng thành chỗ quen biết.
Lần này hắn đã chủ động tới tìm tôi, tôi ngại từ chối nên đành kéo theo Bạch Khai đến xem thử tình hình. Kỳ thực tôi nghĩ chuyện này chẳng có gì cả, người làm ăn khá mê tín, đã thế còn hay nghe tôi kể về những việc thần bí quỷ quái, chắc hẳn sẽ dễ bị thần hồn nát thần tính. Vậy nên tôi định đi cho có lệ, trấn an chủ tiệm vài câu rồi thôi, ai dè lần này lại khiến tôi có cơ hội biết thêm về những thứ kỳ quái.
Tôi hẹn gặp Bạch Khai tại nhà mình, dù sao tiệm giặt ủi cũng gần nên chúng tôi chẳng cần quá nóng vội, trước tiên cùng đi ăn một bữa thịnh soạn với chủ tiệm, tiện thể để hắn kể lại đầu đuôi mọi việc cho Bạch Khai nghe.
Ông chủ vẫn luôn ngưỡng mộ những người trong nghề như chúng tôi, chưa kịp nói gì đã tâng bốc Bạch Khai lên chín tầng mây, sau đó mới kể cho chúng tôi biết, trong tiệm của hắn có tổng cộng năm chiếc máy giặt, nhưng không rõ vì sao cái trong cùng lại xảy ra vấn đề. Sau khi giặt quần áo xong, quần áo sẽ tỏa ra mùi khó ngửi lạ kỳ. Ban đầu hắn chưa phát hiện, đến khi khách hàng tìm tới phàn nàn mới biết được.
Tuy nhiên sau khi kiểm tra máy móc bên trong, hắn vẫn không thấy có dị vật hay bụi bẩn gì. Chủ tiệm tưởng đâu có đồ bị bỏ quên trong túi áo khách hàng, lúc sấy khô thì bị nhiệt độ cao hòa tan nên mới tỏa ra mùi nặng như vậy. Cuối cùng ông chủ đành nhận lỗi với khách hàng và miễn phí cho dịch vụ lần sau, mọi chuyện kết thúc tại đây.
Sau đó ông chủ cũng từng kiểm tra lại, khách hàng ở đây đa số là khách quen trong khu vực, hẳn sẽ không ai cố ý đến gây sự, mà tất cả máy móc và dụng cụ giặt sấy trong tiệm đều vô cùng bình thường. Kết quả không tra ra điều gì nên cũng chẳng thể giải quyết được.
Nhưng chuyện này chưa dừng lại ở đó, kể từ hôm ấy, mỗi lần sử dụng chiếc máy giặt trong cùng thì quần áo đều tỏa ra một mùi hương kỳ quặc. Đã vậy quần áo được đưa đến đều là hàng hiệu đắt tiền, khách hàng dễ tính thì chỉ cần nói vài câu xuôi tai là được, nhưng gặp phải khách khó tính khăng khăng đòi bồi thường, ông chủ cũng chỉ biết than phận mình xui xẻo.
Việc này tiếp diễn đã ảnh hưởng không nhỏ đến kinh doanh của tiệm, vài khách hàng không dám đến nữa. Ông chủ bất đắc dĩ gọi thợ sửa chuyên nghiệp tới kiểm tra nhưng vẫn không phát hiện máy móc xảy ra vấn đề gì. Một chiếc máy giặt cũng ngốn mất mười mấy vạn, nếu cứ để im không dùng thì vừa thấy bực bội mà năng suất của tiệm cũng sẽ giảm hẳn xuống. Cuối cùng hắn hết cách, bèn tìm đến một thầy cao tay trong nghề.
Khi ấy hắn ngại phải liên hệ với tôi vì sợ tôi đang bận. Sau khi thỉnh được vị cao nhân kia đến, gã ta châm điếu thuốc rồi đi dạo trong tiệm một vòng, tiếp theo giặt thử quần áo của mình, giặt xong thì đưa ra kết luận, nơi này có mùi của người chết, gã ta không thể xử lý được. Cuối cùng gã không nói thêm gì nữa, vội vàng bỏ của chạy lấy người.
Lần này ông chủ không dám qua loa, chưa kể đến việc làm ăn đi xuống, mà mỗi ngày hắn ở trong tiệm đã cảm thấy nơm nớp lo sợ rồi. Nếu trước đây đôi khi hắn lười về nhà, có thể ở lại tiệm chơi đánh bài online thì bây giờ hắn cũng chẳng dám nữa. Vả lại không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, hắn lại cảm thấy bên trong máy giặt có tiếng động kỳ lạ. Chịu đựng thêm mấy ngày, rốt cuộc hắn cũng tới tìm tôi.
Tôi nghe xong cũng ngẩn người, đây là lần đầu tôi được biết có ma quỷ trong máy giặt. Tuy máy giặt khô khác với máy giặt bình thường, nhưng theo như tôi tìm hiểu trên mạng thì nguyên lý hoạt động của nó cũng tương tự nhau. Tôi thấy sắc mặt Bạch Khai vẫn như cũ, dường như chuyện này không khó giải quyết, vì vậy tôi chẳng thèm nghĩ nhiều nữa, bèn thoải mái cụng ly với bọn họ.
Buổi chiều còn vấn đề cần xử lý nên ba chúng tôi không dám quá chén. Sau bữa cơm trưa, chúng tôi nghỉ ngơi một chút rồi cùng đi bộ đến cửa tiệm.
Cửa tiệm quá quen thuộc với tôi, chẳng cần ông chủ lên tiếng, tôi đã đi vào giới thiệu cho Bạch Khai. Chiếc máy giặt nằm tận trong góc trông hết sức bình thường. Bạch Khai dạo quanh một vòng, diện tích của tiệm không lớn, cộng thêm nhiều máy giặt chiếm chỗ nên không gian càng chật hẹp hơn.
Sau khi quan sát, hai chúng tôi khẽ bàn bạc với nhau. Bây giờ chủ tiệm đang rất sợ sệt, tôi chỉ e Bạch Khai lại dọa hắn ta lên cơn đau tim thôi.
Tôi thấp giọng hỏi Bạch Khai, cái máy giặt có vấn đề gì không? Lẽ nào có ai giấu gì đó bên trong sao?
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là chiếc máy giặt trông giống như một cái quan tài, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi đoán rằng có kẻ nào đó đã đụng tay đụng chân, mời gọi cô hồn dã quỷ đến đây.
Bạch Khai bảo không giống lắm, y đi tới mở nắp máy giặt rồi duỗi tay vào, xong xuôi y quay đầu lại hỏi, cái máy này là đồ mới hay sao?
Ông chủ gật đầu. Bạch Khai hỏi tiếp, trước và sau khi xảy ra chuyện, có kẻ nào kỳ quái tới đây giặt quần áo hay không?
Chủ tiệm bắt đầu ngẫm lại, trả lời rằng không có. Khách hàng đều là chỗ quen biết, hơn nữa trí nhớ của hắn khá tốt, dù lạ mặt cũng sẽ nhớ kỹ người đó trông như thế nào. Bây giờ xem ra không có ai quái dị cả.
Bạch Khai đáp lại một tiếng rồi lâm vào trầm mặc.
Tôi nghĩ cách suy luận của Bạch Khai không sai, nếu không phải nguyên nhân đến từ chủ tiệm thì chắc chắn là do người ngoài, khả năng cao sẽ là khách hàng tới đây.
Tôi hỏi ông chủ, vậy nhân viên của anh đâu rồi? Chẳng lẽ anh ăn bớt tiền lương của người ta nên mới bị trả thù? Nhiều người làm công đến từ nông thôn, nhìn vẻ ngoài chất phác bình thường, nhưng biết đâu được họ lại có mánh khóe hại người nào đó.
Chủ tiệm than phiền oan cho hắn quá, chẳng lẽ tôi còn không rõ hắn là người như thế nào ư? Trước nay hắn vẫn luôn đối xử chân thành với nhân viên, sao có thể gây thù kết oán với ai được?
Tôi nhớ lại, cảm thấy hắn nói cũng đúng. Trước kia thi thoảng tôi đến đây vẫn bắt gặp chủ tiệm cùng ăn cơm với nhân viên, đồ ăn cũng giống nhau. Mỗi lần có nhân viên bị bệnh, hắn còn bảo vợ mình nấu canh bồi bổ cho nhân viên uống nữa cơ mà. Trên lý thuyết thì chắc chắn ông chủ sẽ không có kẻ thù mới phải.
Tôi chia sẻ ý kiến của mình với Bạch Khai, y cười nói, có lẽ đến tối mới biết được.
Tôi nghe vậy liền biết y lại định hành động vào buổi tối, bèn lập tức giải thích cho chủ tiệm về thói quen làm việc của chúng tôi, phải chờ đến tối mới có thể tra được manh mối. Vậy nên nếu hắn ta tin tưởng thì hãy đưa chìa khóa cho tôi, còn mình về nhà ngồi chờ tin tức.
Ông chủ lập tức giao lại chìa khóa, tỏ ra cực kỳ tín nhiệm hai chúng tôi. Nhân lúc trời chưa tối, hắn còn mời chúng tôi ăn một bữa cơm rồi mới tự mình quay về nhà.
Sau khi chủ tiệm đi về, trong cửa hàng chỉ còn lại tôi và Bạch Khai, tôi bèn treo tấm bảng thông báo đóng cửa ngoài tiệm. Tôi đi đến quan sát và sờ thử chiếc máy giặt, vì không hiểu rõ về những thứ máy móc này nên tôi chẳng phát hiện được điều gì kỳ lạ. Vấn đề quan trọng nhất là mùi hương, tôi cũng xác nhận lại lần nữa, nhưng ngoại trừ thứ mùi đặc trưng của nước tẩy quần áo thì chẳng còn mùi gì.
Bạch Khai, tối nay anh định làm gì? Tôi đóng nắp máy giặt lại, châm điếu thuốc hỏi y.
Lát nữa anh về nhà lấy vài bộ quần áo, nhớ phải có cả áo lẫn quần. Bạch Khai nói, dùng quần áo của tôi cũng được, nhưng anh phải mua lại cho tôi bộ mới. Làm sao anh biết đồ hàng hiệu tôi mặc được!
Tôi nghĩ, thôi thì quần áo của mình còn biết được giá cả, nếu dùng đồ của Bạch Khai có khi lại bị y hố một đống tiền. Hiện tại trời vẫn còn sáng, ở lại đây cũng chẳng được tích sự gì, thế là hai người bèn về nhà tôi đợi đến buổi tối.
Hết quyển 3 chương 57: Tiệm giặt ủi
Cuộc sống lại trở nên tất bật, từng tòa nhà trong tay tôi được bán ra, nhưng đã có vài vấn đề xảy đến ngay lúc tôi mua căn nhà tiếp theo. Một người quen đã tìm tới tôi, nói rằng trong cửa tiệm của hắn có thứ gì đó quấy nhiễu.
Hắn mở một chuỗi cửa tiệm giặt ủi cao cấp trên cả nước, giá cả tuy đắt nhưng kinh doanh khá tốt. Cửa tiệm nằm ngay gần nhà tôi, tôi vẫn hay đem đồ vest và đồ da đến đây giặt ủi. Ông chủ là người phương Nam, rất biết cách làm ăn, mỗi lần gặp tôi đều hỏi han ân cần, lâu ngày cũng thành chỗ quen biết.
Lần này hắn đã chủ động tới tìm tôi, tôi ngại từ chối nên đành kéo theo Bạch Khai đến xem thử tình hình. Kỳ thực tôi nghĩ chuyện này chẳng có gì cả, người làm ăn khá mê tín, đã thế còn hay nghe tôi kể về những việc thần bí quỷ quái, chắc hẳn sẽ dễ bị thần hồn nát thần tính. Vậy nên tôi định đi cho có lệ, trấn an chủ tiệm vài câu rồi thôi, ai dè lần này lại khiến tôi có cơ hội biết thêm về những thứ kỳ quái.
Tôi hẹn gặp Bạch Khai tại nhà mình, dù sao tiệm giặt ủi cũng gần nên chúng tôi chẳng cần quá nóng vội, trước tiên cùng đi ăn một bữa thịnh soạn với chủ tiệm, tiện thể để hắn kể lại đầu đuôi mọi việc cho Bạch Khai nghe.
Ông chủ vẫn luôn ngưỡng mộ những người trong nghề như chúng tôi, chưa kịp nói gì đã tâng bốc Bạch Khai lên chín tầng mây, sau đó mới kể cho chúng tôi biết, trong tiệm của hắn có tổng cộng năm chiếc máy giặt, nhưng không rõ vì sao cái trong cùng lại xảy ra vấn đề. Sau khi giặt quần áo xong, quần áo sẽ tỏa ra mùi khó ngửi lạ kỳ. Ban đầu hắn chưa phát hiện, đến khi khách hàng tìm tới phàn nàn mới biết được.
Tuy nhiên sau khi kiểm tra máy móc bên trong, hắn vẫn không thấy có dị vật hay bụi bẩn gì. Chủ tiệm tưởng đâu có đồ bị bỏ quên trong túi áo khách hàng, lúc sấy khô thì bị nhiệt độ cao hòa tan nên mới tỏa ra mùi nặng như vậy. Cuối cùng ông chủ đành nhận lỗi với khách hàng và miễn phí cho dịch vụ lần sau, mọi chuyện kết thúc tại đây.
Sau đó ông chủ cũng từng kiểm tra lại, khách hàng ở đây đa số là khách quen trong khu vực, hẳn sẽ không ai cố ý đến gây sự, mà tất cả máy móc và dụng cụ giặt sấy trong tiệm đều vô cùng bình thường. Kết quả không tra ra điều gì nên cũng chẳng thể giải quyết được.
Nhưng chuyện này chưa dừng lại ở đó, kể từ hôm ấy, mỗi lần sử dụng chiếc máy giặt trong cùng thì quần áo đều tỏa ra một mùi hương kỳ quặc. Đã vậy quần áo được đưa đến đều là hàng hiệu đắt tiền, khách hàng dễ tính thì chỉ cần nói vài câu xuôi tai là được, nhưng gặp phải khách khó tính khăng khăng đòi bồi thường, ông chủ cũng chỉ biết than phận mình xui xẻo.
Việc này tiếp diễn đã ảnh hưởng không nhỏ đến kinh doanh của tiệm, vài khách hàng không dám đến nữa. Ông chủ bất đắc dĩ gọi thợ sửa chuyên nghiệp tới kiểm tra nhưng vẫn không phát hiện máy móc xảy ra vấn đề gì. Một chiếc máy giặt cũng ngốn mất mười mấy vạn, nếu cứ để im không dùng thì vừa thấy bực bội mà năng suất của tiệm cũng sẽ giảm hẳn xuống. Cuối cùng hắn hết cách, bèn tìm đến một thầy cao tay trong nghề.
Khi ấy hắn ngại phải liên hệ với tôi vì sợ tôi đang bận. Sau khi thỉnh được vị cao nhân kia đến, gã ta châm điếu thuốc rồi đi dạo trong tiệm một vòng, tiếp theo giặt thử quần áo của mình, giặt xong thì đưa ra kết luận, nơi này có mùi của người chết, gã ta không thể xử lý được. Cuối cùng gã không nói thêm gì nữa, vội vàng bỏ của chạy lấy người.
Lần này ông chủ không dám qua loa, chưa kể đến việc làm ăn đi xuống, mà mỗi ngày hắn ở trong tiệm đã cảm thấy nơm nớp lo sợ rồi. Nếu trước đây đôi khi hắn lười về nhà, có thể ở lại tiệm chơi đánh bài online thì bây giờ hắn cũng chẳng dám nữa. Vả lại không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, hắn lại cảm thấy bên trong máy giặt có tiếng động kỳ lạ. Chịu đựng thêm mấy ngày, rốt cuộc hắn cũng tới tìm tôi.
Tôi nghe xong cũng ngẩn người, đây là lần đầu tôi được biết có ma quỷ trong máy giặt. Tuy máy giặt khô khác với máy giặt bình thường, nhưng theo như tôi tìm hiểu trên mạng thì nguyên lý hoạt động của nó cũng tương tự nhau. Tôi thấy sắc mặt Bạch Khai vẫn như cũ, dường như chuyện này không khó giải quyết, vì vậy tôi chẳng thèm nghĩ nhiều nữa, bèn thoải mái cụng ly với bọn họ.
Buổi chiều còn vấn đề cần xử lý nên ba chúng tôi không dám quá chén. Sau bữa cơm trưa, chúng tôi nghỉ ngơi một chút rồi cùng đi bộ đến cửa tiệm.
Cửa tiệm quá quen thuộc với tôi, chẳng cần ông chủ lên tiếng, tôi đã đi vào giới thiệu cho Bạch Khai. Chiếc máy giặt nằm tận trong góc trông hết sức bình thường. Bạch Khai dạo quanh một vòng, diện tích của tiệm không lớn, cộng thêm nhiều máy giặt chiếm chỗ nên không gian càng chật hẹp hơn.
Sau khi quan sát, hai chúng tôi khẽ bàn bạc với nhau. Bây giờ chủ tiệm đang rất sợ sệt, tôi chỉ e Bạch Khai lại dọa hắn ta lên cơn đau tim thôi.
Tôi thấp giọng hỏi Bạch Khai, cái máy giặt có vấn đề gì không? Lẽ nào có ai giấu gì đó bên trong sao?
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là chiếc máy giặt trông giống như một cái quan tài, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi đoán rằng có kẻ nào đó đã đụng tay đụng chân, mời gọi cô hồn dã quỷ đến đây.
Bạch Khai bảo không giống lắm, y đi tới mở nắp máy giặt rồi duỗi tay vào, xong xuôi y quay đầu lại hỏi, cái máy này là đồ mới hay sao?
Ông chủ gật đầu. Bạch Khai hỏi tiếp, trước và sau khi xảy ra chuyện, có kẻ nào kỳ quái tới đây giặt quần áo hay không?
Chủ tiệm bắt đầu ngẫm lại, trả lời rằng không có. Khách hàng đều là chỗ quen biết, hơn nữa trí nhớ của hắn khá tốt, dù lạ mặt cũng sẽ nhớ kỹ người đó trông như thế nào. Bây giờ xem ra không có ai quái dị cả.
Bạch Khai đáp lại một tiếng rồi lâm vào trầm mặc.
Tôi nghĩ cách suy luận của Bạch Khai không sai, nếu không phải nguyên nhân đến từ chủ tiệm thì chắc chắn là do người ngoài, khả năng cao sẽ là khách hàng tới đây.
Tôi hỏi ông chủ, vậy nhân viên của anh đâu rồi? Chẳng lẽ anh ăn bớt tiền lương của người ta nên mới bị trả thù? Nhiều người làm công đến từ nông thôn, nhìn vẻ ngoài chất phác bình thường, nhưng biết đâu được họ lại có mánh khóe hại người nào đó.
Chủ tiệm than phiền oan cho hắn quá, chẳng lẽ tôi còn không rõ hắn là người như thế nào ư? Trước nay hắn vẫn luôn đối xử chân thành với nhân viên, sao có thể gây thù kết oán với ai được?
Tôi nhớ lại, cảm thấy hắn nói cũng đúng. Trước kia thi thoảng tôi đến đây vẫn bắt gặp chủ tiệm cùng ăn cơm với nhân viên, đồ ăn cũng giống nhau. Mỗi lần có nhân viên bị bệnh, hắn còn bảo vợ mình nấu canh bồi bổ cho nhân viên uống nữa cơ mà. Trên lý thuyết thì chắc chắn ông chủ sẽ không có kẻ thù mới phải.
Tôi chia sẻ ý kiến của mình với Bạch Khai, y cười nói, có lẽ đến tối mới biết được.
Tôi nghe vậy liền biết y lại định hành động vào buổi tối, bèn lập tức giải thích cho chủ tiệm về thói quen làm việc của chúng tôi, phải chờ đến tối mới có thể tra được manh mối. Vậy nên nếu hắn ta tin tưởng thì hãy đưa chìa khóa cho tôi, còn mình về nhà ngồi chờ tin tức.
Ông chủ lập tức giao lại chìa khóa, tỏ ra cực kỳ tín nhiệm hai chúng tôi. Nhân lúc trời chưa tối, hắn còn mời chúng tôi ăn một bữa cơm rồi mới tự mình quay về nhà.
Sau khi chủ tiệm đi về, trong cửa hàng chỉ còn lại tôi và Bạch Khai, tôi bèn treo tấm bảng thông báo đóng cửa ngoài tiệm. Tôi đi đến quan sát và sờ thử chiếc máy giặt, vì không hiểu rõ về những thứ máy móc này nên tôi chẳng phát hiện được điều gì kỳ lạ. Vấn đề quan trọng nhất là mùi hương, tôi cũng xác nhận lại lần nữa, nhưng ngoại trừ thứ mùi đặc trưng của nước tẩy quần áo thì chẳng còn mùi gì.
Bạch Khai, tối nay anh định làm gì? Tôi đóng nắp máy giặt lại, châm điếu thuốc hỏi y.
Lát nữa anh về nhà lấy vài bộ quần áo, nhớ phải có cả áo lẫn quần. Bạch Khai nói, dùng quần áo của tôi cũng được, nhưng anh phải mua lại cho tôi bộ mới. Làm sao anh biết đồ hàng hiệu tôi mặc được!
Tôi nghĩ, thôi thì quần áo của mình còn biết được giá cả, nếu dùng đồ của Bạch Khai có khi lại bị y hố một đống tiền. Hiện tại trời vẫn còn sáng, ở lại đây cũng chẳng được tích sự gì, thế là hai người bèn về nhà tôi đợi đến buổi tối.
Hết quyển 3 chương 57: Tiệm giặt ủi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.