Chương 85: Chạy Ra Âm Lộ
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
22/05/2022
Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Ti cứng cả lại, cô vô tri vô giác đưa tay đặt lên viên đá phù dung đeo trên cổ. Viên đá là khi nãy lúc lên xe cô đã đeo lên, sợi dây đeo có độ dài vừa phải, viên đá cũng vô cùng hợp với cô. Lúc này căng thẳng, cô sờ vào viên đá thấy thật sự vô cùng tự nhiên, như thể viên đá này sinh ra để giành cho cô, và đã ở trên cổ cô từ lâu lắm rồi.
“Thiên Ti, có thể nói cho anh biết nguyên nhân không?” Thị Tử dịu dàng nói, rõ ràng hắn đã đoán được, nhưng hắn hy vọng Thiên Ti có thể nói cho hắn biết.
“Thiên Ti!” Thị Tử ngừng một lúc rồi nói, “Anh theo em.” Hắn không hỏi lại, chỉ nắm tay cô kéo ra khỏi phòng, xuống lầu, nhìn hai ông già còn đang chơi cờ nói: “Gia gia, bọn con ra ngoài một chút.”
Không chờ hai người kịp phản ứng, hai người đã chạy ra khỏi cửa, lên xe.
Thị Tử không hỏi lý do mà theo Thiên Ti rời đi, vì hắn nghĩ ở đây còn ông bà. Ban nãy hắn đưa Thiên Ti về nhà mà chưa suy xét tới việc này. Không nên vì chưa suy nghĩ kỹ mà để xảy ra vạn nhất.
Những việc này lại ngoài khả năng suy đoán của Thiên Ti. Cô vẫn cảm giác được Thị Tử không phải người bình thường, trên người hắn âm khí rất nặng, nhà hắn thuê lại có kết giới, huống hồ gì nhà hắn? hơn nữa, có lẽ nhà hắn có người trong nghề, ở nhà ít nhất có thể qua được đêm nay. Nhưng điều Thiên Ti không ngờ tới là nhà ông bà hắn lại là một căn nhà vô cùng bình thường, thậm chí còn không thờ phụng gì. Căn nhà như vậy làm sao có thể bảo vệ tốt Khúc Sầm Sĩ chứ? Cô đưa hắn tránh đi ban ngày, buổi tối thì sao cô có khả năng chứ?
Xe chạy về phía nội thành, trên đường mỗi lúc mỗi đông hơn. Đèn đường rực rỡ khiến Thiên Ti càng thêm kinh ngạc.
Thị Tử quay đầu nhìn cô, nhìn vẻ mặt cô đầy kinh hoảng, tay cô nắm chặt viên đá. Thị Tử đưa tay nắm lấy tay cô, “Đừng lo lắng.” Nói rồi hắn cười với cô.
Nhưng ngay lúc hắn quay sang nhìn đường thì hắn giật mình, trước mặt không còn là đường phố phồn hoa nữa mà chính là Âm Lộ.
Lòng Khúc Sầm Sĩ chùng xuống, hắn lái xe rất bình thường, sao lại thành ra đi vào Âm Lộ.
Thiên Ti nhẹ nhàng nhắm mắt: “Thị Tử, anh biết trên tay anh là chuỗi hạt gì không?”
“Biết, chỉ cần anh có ước nguyện, sau khi ước nguyện thành thì người đeo chuỗi hạt sẽ phải chết.”
Lúc Thị Tử nói ra điều này, Thiên Ti hoàn toàn không bất ngờ. Từ lúc cô dần chuyển sang thích hắn, cô biết, hắn không phải người bình thường. Hơn nữa, chị cô từng nói qua, có khả năng Thị Tử đang điều tra chuyện này, nếu đã điều tra thì biết được cũng không có gì khó khăn.
Thị Tử tiếp tục nói: “Thực sự, anh đã ước, nhưng hiện tại em cũng không được vui.”
“Đúng, em hoàn toàn không vui, nhưng mà… gã…” Thiên Ti không nói hết câu, cô cũng để ý tới cảnh tượng bên ngoài.
Thị Tử đau khổ cười, hắn biết hôm nay hắn chưa thể khiến Thiên Ti nói ra mọi bí mật. Hắn cũng chưa hẳn là người yêu của cô, cũng chưa từng trải qua cái gì mà sống chết cùng nhau, cho dù cô có thích hắn đi nữa vẫn chưa đến mức phải đổi mạng cho nhau.
Thị Tử biết, hắn cũng sẽ không bị thu hồn hay là có biểu hiện đột tử, mà hắn sẽ bị moi tim, trở thành đồ bổ cho Lý Gia Mưu. Tại sao lại là ở Âm Lộ? Mập và Thần ca liệu có phát hiện ra hắn mất tích không? Có nghĩ ra được việc bọn hắn đã vào Âm Lộ không? Mà nếu như không đuổi theo kịp nhưng Lý Gia Mưu đã động thủ, chẳng lẽ hắn sẽ phải chết ở Âm Lộ sao?
Trong lòng Khúc Sầm Sĩ cũng loạn cả lên, hắn không phải đại anh hùng, làm gì có chuyện không sợ chết chứ?
Âm Lộ không có điểm cuối, chỉ có một con đường thẳng tắp mông lung trong sương mù. Chung quanh càng lúc càng ít xe cộ, Thị Tử nhịn không được hỏi: “Con đường này dẫn tới đâu? Phong Đô sao?”
“Sẽ không!” Thiên Ti trả lời chắc nịch.
Câu trả lời của cô khiến Thị Tử chắc chắn là cô biết những việc này, thậm chí, cô có tham dự vào vụ việc này. Giống như lúc ban ngày hắn hôn cô bên bờ sông, cô nói, nếu muốn chết thì đừng hôn cô. Phải chăng, cô đang giúp Lý Gia Mưu, dùng nụ hôn mê hoặc người khác?
Trong lòng Khúc Sầm Sĩ càng thêm rối loạn, hắn dứt khoát dừng xe lại bên đường, tháo dây an toàn, lấy điếu thuốc của Thần ca ở trong hộc trước xe ra, xuống xe. Bên ngoài, mọi vật vẫn mờ ảo, hàng liễu vẫn đu đưa như thể có gió thổi qua, lâu lâu lại có một chiếc xe chạy vụt qua, có quỷ hồn chậm rãi phiêu linh bay tới.
Mọi chuyện bắt đầu vượt ra khỏi kế hoạch của bọn họ, khi mà Âm Lộ đột nhiên xuất hiện.
Thị Tử rít một hơi thật dài, hắn biết, giờ hắn phải câu giờ. Hắn có thể khống chế được việc ra vào âm địa, nhưng âm lộ và âm địa khác nhau. Âm địa là một nơi ở dương thế, có nhiều âm khí, cho dù là âm khí rất nặng nhưng vẫn là ở tại dương thế. Nhưng, âm lộ thì khác, nó là nơi âm dương giao tiếp, hắn không khống chế được, không tự ra ngoài được trừ phi có người tới đón.
Nhưng giờ không ai biết hắn đang ở Âm Lộ, biết kiếm ai đón hắn bây giờ.
Thiên Ti cũng xuống xe, Khúc Sầm Sĩ nói: “Thiên Ti, anh biết em có thể thoải mái ra vào Âm Lộ, em đi đi. Nếu em muốn anh còn sống sót, em đi ra khỏi Âm Lộ, tìm Mập đi, nói nó kiếm người tới đón anh. Còn nếu em không muốn gặp anh nữa thì cứ đi đi. Anh sẽ loanh quanh ở đây vậy, biết đâu sẽ có lúc mơ hồ ra được bên ngoài.”
“Em…” Thiên Ti trông thật nóng nảy, cô không nghĩ tới việc Thị Tử biết những việc này.
Ngay lúc này, Lý Gia Mưu xuất hiện.
Gã mặc bộ đồ thể dục màu đen, đôi mắt hẹp dài mỉm cười đắc ý đi về phía hai người bọn họ.
Trên trán gã còn dấu vết thương, miệng vết thương vẫn đang tản mát tử khí.
“Gặp nhau nữa rồi.” Lý Gia Mưu nói.
Thiên Ti kinh ngạc, tiến lên định che trước Thị Tử. Thị Tử cau mày, kéo cô trở lại. Biểu hiện của Thiên Ti hôm nay khiến hắn đã vừa lòng lắm rồi. Khúc Sầm Sĩ hắn không có thói quen trốn sau lưng nữ nhân.
“Chúng ta thực sự từng gặp qua.” Thị Tử nói rồi đưa tay lên, lộ ra chuỗi hạt 109 viên phật châu, “Nhưng mà ta đã ước, ước nguyện chưa thành, ngươi không thể đơn phương hủy hoại quy tắc trò chơi đi.”
“Có quy tắc sao?” Lý Gia Mưu vươn tay tới.
“Thị Tử!” Thiên Ti hốt hoảng la to.
Nhưng ngay lúc đó, có âm thanh lạ vang tới, từ trong âm lộ một con gà vàng lạnh lùng gáy vang, vỗ cánh bay lại. Gà vàng sao?
Thị Tử từ nhỏ tới giờ chưa từng gặp chuyện này, nhưng mà hắn không xa lạ gì gà vàng, từ bé hắn đã nghe Linh Tử thúc kể chuyện cũ, có nhiều chuyện liên quan tới gà vàng. Hồi trước hắn cũng từng đi mua gà vàng với Linh Tử thúc.
Gà vàng dẫn lối! Việc này hắn cũng biết, tuy là chưa từng thấy. Tiếng gáy của gà vàng không chỉ khiến Thị Tử chú ý, mà tất cả mọi người ở Âm Lộ đều chú ý, đám quỷ hồn thấy gà vàng đêu trở nên kinh hoảng.
Người phản ứng đàu tiên chính là Khúc Sầm Sĩ, hắn đột nhiên bỏ chạy về phía con gà, cho dù không bắt được, nhưng chạy theo nó là được, vừa chạy hắn vừa hét to: “Thiên Ti, chạy đi!” Hắn dám chắc Thiên Ti có thể tự mình rời khỏi Âm Lộ an toàn.
Thị Tử dồn mọi chú ý lên con gà, không có cách nào nhìn mọi việc xung quanh, cũng không có cách nào nhìn xem Lý Gia Mưu có đuổi theo không. Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đuổi theo! Đuổi theo con gà vàng!
Đột nhiên, “đùng” một cái, trán hắn đụng trúng gì đó khiến choáng váng và đau nhói, hắn cau màu hô: “A… đau…”
Tiếp theo, hắn nghe tiếng Mập: “Ôi, tỉnh thật! Thị Tử, Thị Tử! Tao tưởng mày chết rồi chứ.”
“Gà đã chết!” Tiếng Thần ca truyền đến.
Tiếp theo là mọt giọng nữ: “Thật là, mấy người chọc trúng cái gì vậy? lớn chuyện tới vậy! Ta tới chậm một chút là nước cất bị mất hồn rồi.”
Giọng Thần ca: “Cõ lẽ không phải mất hồn mà là moi tim.”
“Trời đất, lớn chuyện vậy mà chỉ có mấy người thôi sao? Đúng là cậu tôi cũng quá tin tưởng mấy người không chịu ngó ngàng tới mà.”
“Lúc Linh Tử thúc đi mọi việc còn không có lớn tới vậy.”
Mập nói: “Ừ, theo bọn tôi điều tra chuyện này từ hai ba tuần trước, nhưng tới giờ tiến triển quá nhanh.”
Khúc Sầm Sĩ cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, tay đưa lên che trán, cảm thấy trán mình đã sưng gồ lên như quả trứng gà. Hắn đang ngồi trên ghế lái xe, chắc ban nãy là do hắn đập đầu vào kính chắn gió rồi.
Hắn hít một hơi thật dài, nhìn ba người trước mắt.
Cửa xe đã bị mở ra, nhìn rõ mọi người bên ngoài. Đường phố dương gian, nhưng đang ở khu vành đai xanh. Sao hắn lại chạy tới vành đai xanh vậy?
Trước cửa xe là ba người: Mập, Thần ca, và một người phụ nữ.
Cô gái đó chính là ác mộng của hắn! Tuyệt đối là ấc mộng. Nếu có cơ hội chọn lựa, hắn hy vọng không gặp người này, nhưng mà nếu không gặp cô ta thì có lẽ hắn còn đang mơ hồ ở Âm Lộ.
“Thiên Ti, có thể nói cho anh biết nguyên nhân không?” Thị Tử dịu dàng nói, rõ ràng hắn đã đoán được, nhưng hắn hy vọng Thiên Ti có thể nói cho hắn biết.
“Thiên Ti!” Thị Tử ngừng một lúc rồi nói, “Anh theo em.” Hắn không hỏi lại, chỉ nắm tay cô kéo ra khỏi phòng, xuống lầu, nhìn hai ông già còn đang chơi cờ nói: “Gia gia, bọn con ra ngoài một chút.”
Không chờ hai người kịp phản ứng, hai người đã chạy ra khỏi cửa, lên xe.
Thị Tử không hỏi lý do mà theo Thiên Ti rời đi, vì hắn nghĩ ở đây còn ông bà. Ban nãy hắn đưa Thiên Ti về nhà mà chưa suy xét tới việc này. Không nên vì chưa suy nghĩ kỹ mà để xảy ra vạn nhất.
Những việc này lại ngoài khả năng suy đoán của Thiên Ti. Cô vẫn cảm giác được Thị Tử không phải người bình thường, trên người hắn âm khí rất nặng, nhà hắn thuê lại có kết giới, huống hồ gì nhà hắn? hơn nữa, có lẽ nhà hắn có người trong nghề, ở nhà ít nhất có thể qua được đêm nay. Nhưng điều Thiên Ti không ngờ tới là nhà ông bà hắn lại là một căn nhà vô cùng bình thường, thậm chí còn không thờ phụng gì. Căn nhà như vậy làm sao có thể bảo vệ tốt Khúc Sầm Sĩ chứ? Cô đưa hắn tránh đi ban ngày, buổi tối thì sao cô có khả năng chứ?
Xe chạy về phía nội thành, trên đường mỗi lúc mỗi đông hơn. Đèn đường rực rỡ khiến Thiên Ti càng thêm kinh ngạc.
Thị Tử quay đầu nhìn cô, nhìn vẻ mặt cô đầy kinh hoảng, tay cô nắm chặt viên đá. Thị Tử đưa tay nắm lấy tay cô, “Đừng lo lắng.” Nói rồi hắn cười với cô.
Nhưng ngay lúc hắn quay sang nhìn đường thì hắn giật mình, trước mặt không còn là đường phố phồn hoa nữa mà chính là Âm Lộ.
Lòng Khúc Sầm Sĩ chùng xuống, hắn lái xe rất bình thường, sao lại thành ra đi vào Âm Lộ.
Thiên Ti nhẹ nhàng nhắm mắt: “Thị Tử, anh biết trên tay anh là chuỗi hạt gì không?”
“Biết, chỉ cần anh có ước nguyện, sau khi ước nguyện thành thì người đeo chuỗi hạt sẽ phải chết.”
Lúc Thị Tử nói ra điều này, Thiên Ti hoàn toàn không bất ngờ. Từ lúc cô dần chuyển sang thích hắn, cô biết, hắn không phải người bình thường. Hơn nữa, chị cô từng nói qua, có khả năng Thị Tử đang điều tra chuyện này, nếu đã điều tra thì biết được cũng không có gì khó khăn.
Thị Tử tiếp tục nói: “Thực sự, anh đã ước, nhưng hiện tại em cũng không được vui.”
“Đúng, em hoàn toàn không vui, nhưng mà… gã…” Thiên Ti không nói hết câu, cô cũng để ý tới cảnh tượng bên ngoài.
Thị Tử đau khổ cười, hắn biết hôm nay hắn chưa thể khiến Thiên Ti nói ra mọi bí mật. Hắn cũng chưa hẳn là người yêu của cô, cũng chưa từng trải qua cái gì mà sống chết cùng nhau, cho dù cô có thích hắn đi nữa vẫn chưa đến mức phải đổi mạng cho nhau.
Thị Tử biết, hắn cũng sẽ không bị thu hồn hay là có biểu hiện đột tử, mà hắn sẽ bị moi tim, trở thành đồ bổ cho Lý Gia Mưu. Tại sao lại là ở Âm Lộ? Mập và Thần ca liệu có phát hiện ra hắn mất tích không? Có nghĩ ra được việc bọn hắn đã vào Âm Lộ không? Mà nếu như không đuổi theo kịp nhưng Lý Gia Mưu đã động thủ, chẳng lẽ hắn sẽ phải chết ở Âm Lộ sao?
Trong lòng Khúc Sầm Sĩ cũng loạn cả lên, hắn không phải đại anh hùng, làm gì có chuyện không sợ chết chứ?
Âm Lộ không có điểm cuối, chỉ có một con đường thẳng tắp mông lung trong sương mù. Chung quanh càng lúc càng ít xe cộ, Thị Tử nhịn không được hỏi: “Con đường này dẫn tới đâu? Phong Đô sao?”
“Sẽ không!” Thiên Ti trả lời chắc nịch.
Câu trả lời của cô khiến Thị Tử chắc chắn là cô biết những việc này, thậm chí, cô có tham dự vào vụ việc này. Giống như lúc ban ngày hắn hôn cô bên bờ sông, cô nói, nếu muốn chết thì đừng hôn cô. Phải chăng, cô đang giúp Lý Gia Mưu, dùng nụ hôn mê hoặc người khác?
Trong lòng Khúc Sầm Sĩ càng thêm rối loạn, hắn dứt khoát dừng xe lại bên đường, tháo dây an toàn, lấy điếu thuốc của Thần ca ở trong hộc trước xe ra, xuống xe. Bên ngoài, mọi vật vẫn mờ ảo, hàng liễu vẫn đu đưa như thể có gió thổi qua, lâu lâu lại có một chiếc xe chạy vụt qua, có quỷ hồn chậm rãi phiêu linh bay tới.
Mọi chuyện bắt đầu vượt ra khỏi kế hoạch của bọn họ, khi mà Âm Lộ đột nhiên xuất hiện.
Thị Tử rít một hơi thật dài, hắn biết, giờ hắn phải câu giờ. Hắn có thể khống chế được việc ra vào âm địa, nhưng âm lộ và âm địa khác nhau. Âm địa là một nơi ở dương thế, có nhiều âm khí, cho dù là âm khí rất nặng nhưng vẫn là ở tại dương thế. Nhưng, âm lộ thì khác, nó là nơi âm dương giao tiếp, hắn không khống chế được, không tự ra ngoài được trừ phi có người tới đón.
Nhưng giờ không ai biết hắn đang ở Âm Lộ, biết kiếm ai đón hắn bây giờ.
Thiên Ti cũng xuống xe, Khúc Sầm Sĩ nói: “Thiên Ti, anh biết em có thể thoải mái ra vào Âm Lộ, em đi đi. Nếu em muốn anh còn sống sót, em đi ra khỏi Âm Lộ, tìm Mập đi, nói nó kiếm người tới đón anh. Còn nếu em không muốn gặp anh nữa thì cứ đi đi. Anh sẽ loanh quanh ở đây vậy, biết đâu sẽ có lúc mơ hồ ra được bên ngoài.”
“Em…” Thiên Ti trông thật nóng nảy, cô không nghĩ tới việc Thị Tử biết những việc này.
Ngay lúc này, Lý Gia Mưu xuất hiện.
Gã mặc bộ đồ thể dục màu đen, đôi mắt hẹp dài mỉm cười đắc ý đi về phía hai người bọn họ.
Trên trán gã còn dấu vết thương, miệng vết thương vẫn đang tản mát tử khí.
“Gặp nhau nữa rồi.” Lý Gia Mưu nói.
Thiên Ti kinh ngạc, tiến lên định che trước Thị Tử. Thị Tử cau mày, kéo cô trở lại. Biểu hiện của Thiên Ti hôm nay khiến hắn đã vừa lòng lắm rồi. Khúc Sầm Sĩ hắn không có thói quen trốn sau lưng nữ nhân.
“Chúng ta thực sự từng gặp qua.” Thị Tử nói rồi đưa tay lên, lộ ra chuỗi hạt 109 viên phật châu, “Nhưng mà ta đã ước, ước nguyện chưa thành, ngươi không thể đơn phương hủy hoại quy tắc trò chơi đi.”
“Có quy tắc sao?” Lý Gia Mưu vươn tay tới.
“Thị Tử!” Thiên Ti hốt hoảng la to.
Nhưng ngay lúc đó, có âm thanh lạ vang tới, từ trong âm lộ một con gà vàng lạnh lùng gáy vang, vỗ cánh bay lại. Gà vàng sao?
Thị Tử từ nhỏ tới giờ chưa từng gặp chuyện này, nhưng mà hắn không xa lạ gì gà vàng, từ bé hắn đã nghe Linh Tử thúc kể chuyện cũ, có nhiều chuyện liên quan tới gà vàng. Hồi trước hắn cũng từng đi mua gà vàng với Linh Tử thúc.
Gà vàng dẫn lối! Việc này hắn cũng biết, tuy là chưa từng thấy. Tiếng gáy của gà vàng không chỉ khiến Thị Tử chú ý, mà tất cả mọi người ở Âm Lộ đều chú ý, đám quỷ hồn thấy gà vàng đêu trở nên kinh hoảng.
Người phản ứng đàu tiên chính là Khúc Sầm Sĩ, hắn đột nhiên bỏ chạy về phía con gà, cho dù không bắt được, nhưng chạy theo nó là được, vừa chạy hắn vừa hét to: “Thiên Ti, chạy đi!” Hắn dám chắc Thiên Ti có thể tự mình rời khỏi Âm Lộ an toàn.
Thị Tử dồn mọi chú ý lên con gà, không có cách nào nhìn mọi việc xung quanh, cũng không có cách nào nhìn xem Lý Gia Mưu có đuổi theo không. Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đuổi theo! Đuổi theo con gà vàng!
Đột nhiên, “đùng” một cái, trán hắn đụng trúng gì đó khiến choáng váng và đau nhói, hắn cau màu hô: “A… đau…”
Tiếp theo, hắn nghe tiếng Mập: “Ôi, tỉnh thật! Thị Tử, Thị Tử! Tao tưởng mày chết rồi chứ.”
“Gà đã chết!” Tiếng Thần ca truyền đến.
Tiếp theo là mọt giọng nữ: “Thật là, mấy người chọc trúng cái gì vậy? lớn chuyện tới vậy! Ta tới chậm một chút là nước cất bị mất hồn rồi.”
Giọng Thần ca: “Cõ lẽ không phải mất hồn mà là moi tim.”
“Trời đất, lớn chuyện vậy mà chỉ có mấy người thôi sao? Đúng là cậu tôi cũng quá tin tưởng mấy người không chịu ngó ngàng tới mà.”
“Lúc Linh Tử thúc đi mọi việc còn không có lớn tới vậy.”
Mập nói: “Ừ, theo bọn tôi điều tra chuyện này từ hai ba tuần trước, nhưng tới giờ tiến triển quá nhanh.”
Khúc Sầm Sĩ cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, tay đưa lên che trán, cảm thấy trán mình đã sưng gồ lên như quả trứng gà. Hắn đang ngồi trên ghế lái xe, chắc ban nãy là do hắn đập đầu vào kính chắn gió rồi.
Hắn hít một hơi thật dài, nhìn ba người trước mắt.
Cửa xe đã bị mở ra, nhìn rõ mọi người bên ngoài. Đường phố dương gian, nhưng đang ở khu vành đai xanh. Sao hắn lại chạy tới vành đai xanh vậy?
Trước cửa xe là ba người: Mập, Thần ca, và một người phụ nữ.
Cô gái đó chính là ác mộng của hắn! Tuyệt đối là ấc mộng. Nếu có cơ hội chọn lựa, hắn hy vọng không gặp người này, nhưng mà nếu không gặp cô ta thì có lẽ hắn còn đang mơ hồ ở Âm Lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.