Chương 84: Lý Do Là Gì?
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
22/05/2022
Thiên Ti rúc đầu trong ngực Khúc Sầm Sĩ, rồi ngẩng đầu nhìn hắn cười: “Thị Tử, nguyện vọng của anh sẽ thành hiện thực, mà anh cũng sẽ luôn được thấy em vui vẻ.”
Thị Tử vuốt nhẹ lên má cô, rồi hôn lên trán. “Cảm ơn em, Thiên Ti, anh biết rồi.”
Nguyện ước này tối qua hắn suy nghĩ mãi cả đêm. Lúc trước, khi hắn quyết định đeo chuỗi hạt lên tay mình, hắn cũng không phải là tình nguyện chờ chết. Nếu như nguyện ước xong thì sẽ khiến thúc đẩy cái chết, vậy thì phải biến việc này thành ra vô hạn tuần hoàn, khiến nó trở thành quả bom vĩnh viễn không thể châm ngòi.”
Nhưng mà ước nguyện này hắn vẫn phải dùng mạng mình đánh cược một phen, đánh cược rằng Thiên Ti yêu mình. Hắn lần này thắng, vì Thiên Ti yêu hắn. Vì yêu Thiên Ti, nên hắn chấp nhận dùng ước nguyện của mình để cô được vui vẻ. Cô vui vẻ, hắn sẽ chết. Nhưng mà hắn chết đi thì cô sẽ không còn vui vẻ nếu thực sự yêu hắn. Cứ thế, vòng luẩn quẩn đó sẽ mãi đến ngày mà Thiên Ti không còn yêu hắn nữa, khi đó, hắn nguyện chết đi.
Khúc Sầm Sĩ buông Thiên Ti ra, nắm tay cô quay về xe. Hắn lấy trong ngăn đựng đồ ra bó nhang, vừa châm vừa nói “Thiên Ti, lại đây, chúng ta thề.”
“Thề gì chứ?” Thiên Ti đi theo hắn về phía cây long não cổ.
Hàng long não cổ có một cây rất to, có lẽ là to nhất, được cột vải đỏ ở gốc cây, bên dưới còn có một tảng đá to xếp thành một chiếc lư hương, ở đó chân nhang còn đầy.
Thị Tử cầm nhang, đưa cho Thiên Ti một cây, hướng về phía gốc cây cúi lạy, hắn nói: “Hôm nay, chúng ta thỉnh đại thụ làm chứng, ta Khúc Sầm Sĩ, cả đời này sẽ yêu thương Thiên Ti, có lẽ, ta không phải làm được tốt nhất, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để mang lại hạnh phúc và niềm vui cho Thiên Ti.”
Thiên Ti cầm nhang, đứng ở hắn bên cạnh ngây ngẩn cả người.
Có một gia đình cũng đang ở đây chụp ảnh, còn đưa theo một bé gái khoảng bốn năm tuổi. Bé gái chỉ vào bọn hắn nói: “Ba mẹ ơi, hai cô chú kia đang bái đường sao?”
Người mẹ nhìn khó xử, song vẫn cười giải thích: “Chắc vậy rồi.”
“Wow, vậy hay quá.”
Thị Tử và Thiên Ti cũng nghe rõ, Thị Tử quay sang nói với Thiên Ti: “Em có đồng ý bái đường với anh không?”
Thiên Ti trên mặt chợt lộ vẻ hốt hoảng, cô đem nhang cắm xuống dưới tàng cây rồi nói: “Em đi tìm vài viên đá đẹp xem sao.”
Nói xong, cô rời đi. Khúc Sầm Sĩ nhìn cô đi về phía bãi đá, lòng hắn chùng xuống, nhưng mà như thế này cũng không tệ. Hắn cũng không hy vọng Thiên Ti có thể giao hết mọi thứ cho hắn, dù sao cô cũng còn có chị, còn có việc của mình, cả nhiệm vụ của mình.
Nghĩ tới Tinh Tinh, trong lòng Thị Tử lại càng phiền muộn. Lúc trước, quả thật hắn khá thích Tinh Tinh, nhưng không biết từ khi nào hắn đã trở nên gần gũi hơn với Thiên Ti.Tuy trong lòng hắn vẫn cứ nói Tinh Tinh tốt thế này, đẹp thế kia, nhưng trên thực tế, hắn và Thiên Ti càng lúc càng liên quan tới nhau nhiều hơn.
Hắn ngắm nhìn Thiên Ti trên bãi đá, thật sự vô cùng xinh đẹp. Cho dù cô không phải là con người thì sao, chỉ cần cô nguyện ý, xử lý xong hết mọi chuyện, hắn có thể khiến cho thiên Ti rời khỏi Tinh Duyên, mãi ở bên cạnh hắn. Cho dù ban nãy hắn có mục đích gì, nhưng hiện giờ hắn chỉ muốn yêu thật lòng Thiên Ti một lần.
Đối với một người thật lòng yêu mình, vì mình mà không hoàn thành nhiệm vụ, người ấy đang để Khúc Sầm Sĩ yêu thương.
Trời gần trưa, nắng gắt hơn nhiều, hai người lên xe, Thị Tử hỏi kế tiếp đi đâu? Nếu đã là ăn sinh nhật thì đương nhiên không kết thúc nhanh như vậy.
Thiên Ti đem mấy viên đá trong tay đặt ra sau rồi nói: “Đi ăn nào, cũng 12h rồi, chiều mình đi lấy bánh kem, đưa em về nhà anh nhé.”
Khúc Sầm Sĩ gật gật đầu, giờ hắn rất vui khi đưa cô về nhà. Thiên Ti đáng yêu như vậy, ông bà nôi cũng sẽ rất vui.
Chỉ là lúc ăn cơm, bọn họ ăn tại một nhà hàng nhỏ, Thiên Ti chỉ ăn một chút đồ chay, nhưng Thị Tử cũng không ép cô. Ra khỏi quán, Khúc Sầm Sĩ nhìn thấy chiếc xe việt dã của Linh Tử đậu ở một quán nước gần đó.
Trên xe, Mập và Thần Ca mỗi người một phần đồ ăn. Mập cáu gắt: “Hai người bọn họ sao vậy? lâu vậy còn chưa ra tay. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cướp xác rồi mà, còn nữa, sao tụi nó đi ăn ở nhà hàng mà mình đã ăn bờ ăn bụi lại còn trên xe mà ăn nữa.”
“Được rồi, được rồi, Thiên Ti chẳng phải chưa động thủ sao? Nếu như động thủ rồi thì mới tính chứ.”
“Hừ, nhìn cái kiểu hai ngừoi bọn họ ân ân ái ái kìa, rõ ràng là Thị Tử bị Thiên Ti thu phục mát rồi. Kệ, hôm nay chỉ cần thu phục được Thiên Ti, mọi chuyện sau này từ từ tìm hiều cũng được.”
“Nhanh lên, bọn họ đi kìa?!” Thần ca nói, nhìn Thị Tử lên xe, hắn vội ăn rồi khởi động xe chạy theo.
Mập chưa kịp ăn xong, cũng vội gào lên: “Chờ thêm vài phút cũng đâu có chết đâu, còn tín hiệu định vị mà, để người ta ăn cho xong chứ. Sợ cái gì?”
Thần ca không đáp, nhưng đã khởi động xe đuổi theo, quay sang dặn: “Gọi cho Linh Tử thúc đi,”
“Sao không gọi sư phụ anh?”
“Sư phụ tôi còn cả đám người chết đang chờ, hơn nữa Linh Tử thúc có kinh nghiệm với mấy vụ này hơn, kêu gọi thì cứ gọi đi.”
Mập khó chịu với cách nói chuyện của Thần ca, nhưng vẫn trợn mắt cắn răn mà lấy điện thoại của Thần ca gọi điện. Giờ không phải lúc để tranh cãi, quan trọng nhất là Thị Tử được bình an.
Bỏ qua những chuyện đó. Khúc Sầm Sĩ và Thiên Ti hôm nay chính là cặp tình nhân hẹn hò bình thường mà thôi.
Hơn bốn giờ chiều, xe dừng trước khu biệt thự của Khúc Gia.
Khúc Sầm Sĩ xuống xe, tay lễ mễ xách theo túi trái cây to và tổ yến này nọ. Thiên Ti cầm một cái bánh kem thật to đi theo sau, cùng hắn đi về hướng căn biệt thự.
Thị Tử dùng chìa mở cửa vào nhà. Lúc vào đến nơi thì ông nội Khúc đang cùng ông nội Vệ Lăng chơi cờ tướng. Hai ông già ông ngẩng đầu lên, nghe Thị Tử chào: “Con chào ông”, thì cả hai đều nói: “Thị Tử về rồi à.”
Đến khi nghe Thiên Ti gọi một tiếng “gia gia”, cả hai vội buông quân cờ ngẩng đầu lên nhìn.
Trước mặt bọn họ, Thiên Ti xinh đẹp dịu dàng, Thị Tử không khỏi đắc ý nói: “Đây là ông nội của anh, còn đây là ông nội của Mập, em gọi là Vệ gia gia là được.”
Thiên Ti lại ngọt ngào gọi: “Gia gia khỏe, Vệ gia gia khỏe.”
Thị Tử có bạn gái, lần trước hắn đã nói với ông bà, nên lần này hắn đưa bạn gái về mọi người cũng không quá kinh ngạc, tuy nhiên, mọi người đều không thể tin được vì bạn gái Thị Tử quá xinh đẹp.
Hai ông già đều cười rộ, bà Khúc trên lầu nghe thấy cũng vội xuống, nhìn thấy Thiên Ti thì vô cùng vui vẻ. Bà nhận lấy bánh kem trong tay Thiên Ti rồi nói: “Sao lại mua bánh kem to thế này? Ngày bình thường, muốn ăn bánh kem thì mua cái bé bé là được rồi mà.”
“Hôm nay không phải sinh nhật Thị Tử sao?” Thiên Ti hỏi có chút nghi hoặc. Cô rất có cảm tình với bà nội của Thị Tử. Nhìn bà còn khá trẻ, có thể thấy trước đây bà cũng vô cùng xinh đẹp.
Bà Khúc cũng sửng sốt, nhìn Thị Tử sau lưng Thiên Ti. Thị Tử vội nháy mắt, bà Khúc hiểu ngay: “Đúng rồi đúng rồi, mấy đứa trẻ tụi con lên lầu nghỉ ngơi đi. Ta nói người nhà nấu cơm, chút nữa mình cùng vui vẻ ăn nào.”
Thiên Ti gật gật đầu, đi về phía cầu thang.
Thị Tử bước tới ôm vai bà nói khẽ: “Cảm ơn bà nội.”
“Cần con cảm ơn sao. Con bé này không tệ nha, ánh mắt con ổn đó. Chút để bà ngắm kỹ nào, có vẻ gia đình con bé cũng không tệ đâu, đừng có để ta mất mặt đó.”
“Bảo đảm bảo đảm.” Thị Tử cười tủm tỉm đáp lời, rồi đi lên lầu. Tuy gia đình Thiên Ti có tiệm “Tinh Duyên” thôi, nhưng nhìn qua thấy cô giống như đại tiểu thư không cần đụng tay đến bất cứ việc gì.
Lên lầu, Thị Tử cau mày, Thiên Ti đang không để ý tới váy vóc mà nhoài người ra ngoài cửa sổ. “Em nhìn gì thế? Nguy hiểm quá.”
Vừa nói, hắn vừa vòng tay ôm lấy eo cô. Vòng eo Thiên Ti thật mềm mại, lại nhỏ xinh, ôm vào cảm giác thật tuyệt khiến hắn không muốn buông tay.
Phòng hắn ở nhà này vẫn còn một chiếc giường siêu to, đồ đạc không thiếu gì, toàn là đồ mới. tuy hắn không hay về nhà nhưng mà vẫn có người quét dọn hàng ngày. Căn phòng rộng rãi thoáng mát, Thiên Ti vừa vào đã tới cửa sổ muốn nhìn ngắm bên ngoài.
Thiên Ti nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thực nghiêm túc hỏi: “Ba mẹ anh đâu?”
“Chết cả rồi, ở dưới nhà có ảnh chụp của bọn họ.” đương nhiên, đó là ảnh Khúc Thiên, cũng khôg có ảnh của Vương Khả Nhân.
Thiên Ti mặt biến sắc hỏi, “Nhà này, không có kết giới nào ư?”
“Không có, chỉ có nhà anh thôi. Đây là nhà ông bà nội, Thiên Ti, em muốn nói gì?” Nhìn biểu hiện của Thiên Ti, cô lại nói vậy nữa nên hắn tạm đoán được vài thứ.
“Mấy giờ rồi?” Thiên Ti nói rất nhanh, như thể sốt ruột.
Thị Tử không hỏi lại, nhìn đồng hồ nói: “4:56.”
“Không còn kịp rồi! Thị Tử! Chúng ta phải rời đi!” Thiên Ti nói, lôi tay hắn đi ra ngoài.
Thị Tử không đi theo, cô kéo, nhưng hắn không nhúc nhích. Hắn hỏi: “Tại sao? Vì ở đây không có kết giới? Vì sắp tối? Thiên Ti, em nói anh nghe lý do đi?”
Thị Tử vuốt nhẹ lên má cô, rồi hôn lên trán. “Cảm ơn em, Thiên Ti, anh biết rồi.”
Nguyện ước này tối qua hắn suy nghĩ mãi cả đêm. Lúc trước, khi hắn quyết định đeo chuỗi hạt lên tay mình, hắn cũng không phải là tình nguyện chờ chết. Nếu như nguyện ước xong thì sẽ khiến thúc đẩy cái chết, vậy thì phải biến việc này thành ra vô hạn tuần hoàn, khiến nó trở thành quả bom vĩnh viễn không thể châm ngòi.”
Nhưng mà ước nguyện này hắn vẫn phải dùng mạng mình đánh cược một phen, đánh cược rằng Thiên Ti yêu mình. Hắn lần này thắng, vì Thiên Ti yêu hắn. Vì yêu Thiên Ti, nên hắn chấp nhận dùng ước nguyện của mình để cô được vui vẻ. Cô vui vẻ, hắn sẽ chết. Nhưng mà hắn chết đi thì cô sẽ không còn vui vẻ nếu thực sự yêu hắn. Cứ thế, vòng luẩn quẩn đó sẽ mãi đến ngày mà Thiên Ti không còn yêu hắn nữa, khi đó, hắn nguyện chết đi.
Khúc Sầm Sĩ buông Thiên Ti ra, nắm tay cô quay về xe. Hắn lấy trong ngăn đựng đồ ra bó nhang, vừa châm vừa nói “Thiên Ti, lại đây, chúng ta thề.”
“Thề gì chứ?” Thiên Ti đi theo hắn về phía cây long não cổ.
Hàng long não cổ có một cây rất to, có lẽ là to nhất, được cột vải đỏ ở gốc cây, bên dưới còn có một tảng đá to xếp thành một chiếc lư hương, ở đó chân nhang còn đầy.
Thị Tử cầm nhang, đưa cho Thiên Ti một cây, hướng về phía gốc cây cúi lạy, hắn nói: “Hôm nay, chúng ta thỉnh đại thụ làm chứng, ta Khúc Sầm Sĩ, cả đời này sẽ yêu thương Thiên Ti, có lẽ, ta không phải làm được tốt nhất, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để mang lại hạnh phúc và niềm vui cho Thiên Ti.”
Thiên Ti cầm nhang, đứng ở hắn bên cạnh ngây ngẩn cả người.
Có một gia đình cũng đang ở đây chụp ảnh, còn đưa theo một bé gái khoảng bốn năm tuổi. Bé gái chỉ vào bọn hắn nói: “Ba mẹ ơi, hai cô chú kia đang bái đường sao?”
Người mẹ nhìn khó xử, song vẫn cười giải thích: “Chắc vậy rồi.”
“Wow, vậy hay quá.”
Thị Tử và Thiên Ti cũng nghe rõ, Thị Tử quay sang nói với Thiên Ti: “Em có đồng ý bái đường với anh không?”
Thiên Ti trên mặt chợt lộ vẻ hốt hoảng, cô đem nhang cắm xuống dưới tàng cây rồi nói: “Em đi tìm vài viên đá đẹp xem sao.”
Nói xong, cô rời đi. Khúc Sầm Sĩ nhìn cô đi về phía bãi đá, lòng hắn chùng xuống, nhưng mà như thế này cũng không tệ. Hắn cũng không hy vọng Thiên Ti có thể giao hết mọi thứ cho hắn, dù sao cô cũng còn có chị, còn có việc của mình, cả nhiệm vụ của mình.
Nghĩ tới Tinh Tinh, trong lòng Thị Tử lại càng phiền muộn. Lúc trước, quả thật hắn khá thích Tinh Tinh, nhưng không biết từ khi nào hắn đã trở nên gần gũi hơn với Thiên Ti.Tuy trong lòng hắn vẫn cứ nói Tinh Tinh tốt thế này, đẹp thế kia, nhưng trên thực tế, hắn và Thiên Ti càng lúc càng liên quan tới nhau nhiều hơn.
Hắn ngắm nhìn Thiên Ti trên bãi đá, thật sự vô cùng xinh đẹp. Cho dù cô không phải là con người thì sao, chỉ cần cô nguyện ý, xử lý xong hết mọi chuyện, hắn có thể khiến cho thiên Ti rời khỏi Tinh Duyên, mãi ở bên cạnh hắn. Cho dù ban nãy hắn có mục đích gì, nhưng hiện giờ hắn chỉ muốn yêu thật lòng Thiên Ti một lần.
Đối với một người thật lòng yêu mình, vì mình mà không hoàn thành nhiệm vụ, người ấy đang để Khúc Sầm Sĩ yêu thương.
Trời gần trưa, nắng gắt hơn nhiều, hai người lên xe, Thị Tử hỏi kế tiếp đi đâu? Nếu đã là ăn sinh nhật thì đương nhiên không kết thúc nhanh như vậy.
Thiên Ti đem mấy viên đá trong tay đặt ra sau rồi nói: “Đi ăn nào, cũng 12h rồi, chiều mình đi lấy bánh kem, đưa em về nhà anh nhé.”
Khúc Sầm Sĩ gật gật đầu, giờ hắn rất vui khi đưa cô về nhà. Thiên Ti đáng yêu như vậy, ông bà nôi cũng sẽ rất vui.
Chỉ là lúc ăn cơm, bọn họ ăn tại một nhà hàng nhỏ, Thiên Ti chỉ ăn một chút đồ chay, nhưng Thị Tử cũng không ép cô. Ra khỏi quán, Khúc Sầm Sĩ nhìn thấy chiếc xe việt dã của Linh Tử đậu ở một quán nước gần đó.
Trên xe, Mập và Thần Ca mỗi người một phần đồ ăn. Mập cáu gắt: “Hai người bọn họ sao vậy? lâu vậy còn chưa ra tay. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cướp xác rồi mà, còn nữa, sao tụi nó đi ăn ở nhà hàng mà mình đã ăn bờ ăn bụi lại còn trên xe mà ăn nữa.”
“Được rồi, được rồi, Thiên Ti chẳng phải chưa động thủ sao? Nếu như động thủ rồi thì mới tính chứ.”
“Hừ, nhìn cái kiểu hai ngừoi bọn họ ân ân ái ái kìa, rõ ràng là Thị Tử bị Thiên Ti thu phục mát rồi. Kệ, hôm nay chỉ cần thu phục được Thiên Ti, mọi chuyện sau này từ từ tìm hiều cũng được.”
“Nhanh lên, bọn họ đi kìa?!” Thần ca nói, nhìn Thị Tử lên xe, hắn vội ăn rồi khởi động xe chạy theo.
Mập chưa kịp ăn xong, cũng vội gào lên: “Chờ thêm vài phút cũng đâu có chết đâu, còn tín hiệu định vị mà, để người ta ăn cho xong chứ. Sợ cái gì?”
Thần ca không đáp, nhưng đã khởi động xe đuổi theo, quay sang dặn: “Gọi cho Linh Tử thúc đi,”
“Sao không gọi sư phụ anh?”
“Sư phụ tôi còn cả đám người chết đang chờ, hơn nữa Linh Tử thúc có kinh nghiệm với mấy vụ này hơn, kêu gọi thì cứ gọi đi.”
Mập khó chịu với cách nói chuyện của Thần ca, nhưng vẫn trợn mắt cắn răn mà lấy điện thoại của Thần ca gọi điện. Giờ không phải lúc để tranh cãi, quan trọng nhất là Thị Tử được bình an.
Bỏ qua những chuyện đó. Khúc Sầm Sĩ và Thiên Ti hôm nay chính là cặp tình nhân hẹn hò bình thường mà thôi.
Hơn bốn giờ chiều, xe dừng trước khu biệt thự của Khúc Gia.
Khúc Sầm Sĩ xuống xe, tay lễ mễ xách theo túi trái cây to và tổ yến này nọ. Thiên Ti cầm một cái bánh kem thật to đi theo sau, cùng hắn đi về hướng căn biệt thự.
Thị Tử dùng chìa mở cửa vào nhà. Lúc vào đến nơi thì ông nội Khúc đang cùng ông nội Vệ Lăng chơi cờ tướng. Hai ông già ông ngẩng đầu lên, nghe Thị Tử chào: “Con chào ông”, thì cả hai đều nói: “Thị Tử về rồi à.”
Đến khi nghe Thiên Ti gọi một tiếng “gia gia”, cả hai vội buông quân cờ ngẩng đầu lên nhìn.
Trước mặt bọn họ, Thiên Ti xinh đẹp dịu dàng, Thị Tử không khỏi đắc ý nói: “Đây là ông nội của anh, còn đây là ông nội của Mập, em gọi là Vệ gia gia là được.”
Thiên Ti lại ngọt ngào gọi: “Gia gia khỏe, Vệ gia gia khỏe.”
Thị Tử có bạn gái, lần trước hắn đã nói với ông bà, nên lần này hắn đưa bạn gái về mọi người cũng không quá kinh ngạc, tuy nhiên, mọi người đều không thể tin được vì bạn gái Thị Tử quá xinh đẹp.
Hai ông già đều cười rộ, bà Khúc trên lầu nghe thấy cũng vội xuống, nhìn thấy Thiên Ti thì vô cùng vui vẻ. Bà nhận lấy bánh kem trong tay Thiên Ti rồi nói: “Sao lại mua bánh kem to thế này? Ngày bình thường, muốn ăn bánh kem thì mua cái bé bé là được rồi mà.”
“Hôm nay không phải sinh nhật Thị Tử sao?” Thiên Ti hỏi có chút nghi hoặc. Cô rất có cảm tình với bà nội của Thị Tử. Nhìn bà còn khá trẻ, có thể thấy trước đây bà cũng vô cùng xinh đẹp.
Bà Khúc cũng sửng sốt, nhìn Thị Tử sau lưng Thiên Ti. Thị Tử vội nháy mắt, bà Khúc hiểu ngay: “Đúng rồi đúng rồi, mấy đứa trẻ tụi con lên lầu nghỉ ngơi đi. Ta nói người nhà nấu cơm, chút nữa mình cùng vui vẻ ăn nào.”
Thiên Ti gật gật đầu, đi về phía cầu thang.
Thị Tử bước tới ôm vai bà nói khẽ: “Cảm ơn bà nội.”
“Cần con cảm ơn sao. Con bé này không tệ nha, ánh mắt con ổn đó. Chút để bà ngắm kỹ nào, có vẻ gia đình con bé cũng không tệ đâu, đừng có để ta mất mặt đó.”
“Bảo đảm bảo đảm.” Thị Tử cười tủm tỉm đáp lời, rồi đi lên lầu. Tuy gia đình Thiên Ti có tiệm “Tinh Duyên” thôi, nhưng nhìn qua thấy cô giống như đại tiểu thư không cần đụng tay đến bất cứ việc gì.
Lên lầu, Thị Tử cau mày, Thiên Ti đang không để ý tới váy vóc mà nhoài người ra ngoài cửa sổ. “Em nhìn gì thế? Nguy hiểm quá.”
Vừa nói, hắn vừa vòng tay ôm lấy eo cô. Vòng eo Thiên Ti thật mềm mại, lại nhỏ xinh, ôm vào cảm giác thật tuyệt khiến hắn không muốn buông tay.
Phòng hắn ở nhà này vẫn còn một chiếc giường siêu to, đồ đạc không thiếu gì, toàn là đồ mới. tuy hắn không hay về nhà nhưng mà vẫn có người quét dọn hàng ngày. Căn phòng rộng rãi thoáng mát, Thiên Ti vừa vào đã tới cửa sổ muốn nhìn ngắm bên ngoài.
Thiên Ti nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thực nghiêm túc hỏi: “Ba mẹ anh đâu?”
“Chết cả rồi, ở dưới nhà có ảnh chụp của bọn họ.” đương nhiên, đó là ảnh Khúc Thiên, cũng khôg có ảnh của Vương Khả Nhân.
Thiên Ti mặt biến sắc hỏi, “Nhà này, không có kết giới nào ư?”
“Không có, chỉ có nhà anh thôi. Đây là nhà ông bà nội, Thiên Ti, em muốn nói gì?” Nhìn biểu hiện của Thiên Ti, cô lại nói vậy nữa nên hắn tạm đoán được vài thứ.
“Mấy giờ rồi?” Thiên Ti nói rất nhanh, như thể sốt ruột.
Thị Tử không hỏi lại, nhìn đồng hồ nói: “4:56.”
“Không còn kịp rồi! Thị Tử! Chúng ta phải rời đi!” Thiên Ti nói, lôi tay hắn đi ra ngoài.
Thị Tử không đi theo, cô kéo, nhưng hắn không nhúc nhích. Hắn hỏi: “Tại sao? Vì ở đây không có kết giới? Vì sắp tối? Thiên Ti, em nói anh nghe lý do đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.