Chương 131: Kẹp tóc pha lê
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
14/08/2022
Hạnh Phúc
ra tới cửa phòng thì mỉm cười, quay người lại: “À mà, chút nữa bọn ta
hơi bận, nếu không thể qua đưa tiền thì ta kêu tiểu quỷ đem tới cho nha, nhớ, tối ngủ đừng đóng cửa sổ nha, nó vô không được thì bực tức lắm,
tiểu quỷ ta nuôi tính tình không tốt lắm.”
Giờ mọi người mới hiểu tiếu lý tàng đao của Hạnh Phúc.
Ra thang máy rồi Thị Tử phá lên cười đầu tiên.
Hạnh Phúc lườm hắn. “Cười gì mà cười, tối nay giao cậu nhiệm vụ đó, mười vạn tiền âm phủ, kêu tiểu quỷ nào ở ven đường tới đặt lên đầu giường nó đi.”
Mập cau mày, “Hạnh Phúc tỷ a, chị đây là muốn hù chết gã sao?”
“Dọa chết được sao? Nghe gã nói không? Gã tận mắt nhìn thấy Lý Gia Mưu rồi mà còn ăn nói kiểu đó, không dạy cho một bài học thì sao được, phải cho gã biết là đắc tội phong thủy sư thì kết cục ra sao.”
Thị Tử nén cười nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Phúc hắc a! Xem ra ngày tháng sau này của Thần Ca rất ba chấm nha.
Ba người ra khỏi bệnh viện rồi nhìn nhau.
Xem như mấy ngày vừa qua kế hoạch đã hoàn tất, tuy không có kết quả viên mãn nhưng ít nhất bọn họ không bị thương, không mất mát.
Thị tử nhìn đồng hồ rồi nói: “Giờ sao? Em tới trường đón Thiên Ti! Mọi người sao?”
Mập vươn vai: “Tao qua coi Lôi Lôi sao. Sáng nay cô nàng gọi cho tao mười mấy cuộc, nói là bỏ nhà đi rồi, bye nha.”
Hai người đi rồi, chỉ còn lại Hạnh Phúc và Thần Ca. Thần Ca cẩn thận hỏi: “Em tính sao?”
“Về nhà ngủ.” Hạnh Phúc liền rời đi, Thần ca chỉ có thể sờ mũi. Chỉ còn một mình hắn.
Từ sau việc Lôi Lôi ỷ lại dựa dẫm vào hắn tới giờ, Mập không dám nhắc tới hai chữ Hôn Sự nữa.
Sau khi gọi điện thoại, chắc chắn Lôi Lôi đang ở trung tâm thương mại ngồi chờ, Mập liền mau chóng chạy tới.
Lúc tới nơi, Lôi Lôi đang một mình ngồi trên ghế ở khu vực bán giày, cô thu mình ngồi đó, đôi mắt hồng hồng, dáng vẻ vô cùng ủy khuất như thỏ con.
Thấy Mập tới, cô không nói gì mà chỉ ngồi cúi đầu nhìn hoa văn trên quần mình.
“Sao thế? Dáng vẻ này là sao, còn bỏ nhà đi là sao?”
“Vệ Lăng ca.”
Mập cũng không vội vàng, ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Nói tôi nghe nào.”
Lôi Lôi cúi đầu. Cô vốn thuộc tuýp con gái nhỏ xinh, lại còn cúi đầu nhìn vô cùng yếu ớt. Dáng vẻ này so với lần đầu Mập nhìn thấy quả thực khác rất nhiều khiến hắn không khỏi mềm lòng.
Loại cảm giác này, theo như Thị tử sau này đánh giá, chính là sự cứng rắn của một người đàn ông bị sự mềm mại của một cô gái nhỏ hòa tan thành nước
Mập chép miệng: “Chuyện lớn tới cỡ nào mà không nói nên lời hả?”
Lôi Lôi lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, lí nhí nói: “Em tặng cái đồ cài tóc bằng pha lê của em cho bạn học.”
“A?” Mập kinh ngạc. Chiếc kẹp kia nguy hiểm thế nào, cô biết nhưng sao lại tặng người khác?”
Lôi Lôi tiếp tục: “Em xem trong <> đó, cái băng ghi
hình đó có thể giết người, đưa băng cho người khác là thoát chết. Em
tặng cái cài tóc cho bạn học, như vậy không phải là em thoát chết sao?
Mẹ nghe em nói thì mắng em lãng phí, cái cài tóc đó mắc thật, nhưng mà,
em cũng không thể nói thật với mẹ, nên em với mẹ… cãi nhau.”
Mập càng kinh ngạc. Thứ nhất, Lôi Lôi lại đi tin những chuyện trong phim. Thứ hai, Lôi Lôi lại tâm cơ như vậy, thậm chí có thể coi là tâm cơ hại người.
Mẹ Lôi Lôi cũng không biết tầm quan trọng của cái cài tóc kia nên mắng cô vì lãng phí tiền bạc, còn Lôi Lôi lại kích động cãi nhau tới mức bỏ nhà đi là vì cô đang hoảng sợ nên mới phản ứng lớn tới vậy.
Hắn thở dài nói: “Được rồi, đi thôi, đi dạo nào, muốn mua gì thì nói Vệ Lăng ca nghe, chút nữa tôi đưa em về, tôi sẽ ăn cơm tối ở nhà em, như vậy ba mẹ cũng không làm khó em nữa.”
Tới lúc này Lôi Lôi mới ngẩng đầu lên gượng cười, ôm lấy cánh tay hắn: “Thật tốt quá! Vệ Lăng ca, anh thật tốt.”
Mập cười đau khổ, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô hắn quyết định không nói cho cô biết, bát tự cô đã nằm trong sổ sách của Tinh Duyên, nên cô vẫn là người trong tầm ngắm.
“Vậy em nói tôi nghe về người bạn kia đi, tôi xem có xử lý được gì không.”
Lôi Lôi đã nhìn thấy Lý Gia Mưu, còn từng tham gia vào nhiệm vụ với bọn hắn nên cũng không cần giấu gì cô nữa.
Lôi Lôi hôm nay đã ngồi đồng ở đây cả ngày trời, suy nghĩ cũng rất nhiều, cô nhận thức rõ mình như vậy là không đúng nên vội nói: “Bạn ấy tên là Ngọc Khiết, là bạn ngồi cùng bàn với em. Nhà bạn ấy ở bên chỗ nhà máy hóa chất, ba mẹ đều là công nhân ở nhà máy hóa chất, nhà bạn ấy nghèo lắm, trước giờ không có tiền mua kẹp tóc này nọ. Vệ Lăng ca à, anh đừng để bạn ấy chết. Em… em… em biết em sai rồi. Nhưng mà lúc đó em sợ quá… sợ tới mức không suy xét kỹ.”
Mập xoa đầu cô: “Còn có chút lương tâm đó.”
Lúc đầu, Mập chỉ muốn an ủi tâm tư thiếu nữ, nhưng sau hai giờ, hắn biết… cô gái ban nãy và người đi cùng mình là hai người khác nhau.
Hai giờ. Đi dạo trong trung tâm thương mại hắn không để bụng việc tiêu bao nhiêu tiền, nhưng mà… trái đeo phải xách, túi giấy lớn nhỏ vầy cũng hơi quá khoa trương.
Đến khi Lôi Lôi tiểu mỹ nữ dạo chơi thoải mái muốn về nhà, Mập nhìn lại trong tay có hơn chục chiếc túi giấy mua sắm.
Bữa cơm tối rất nhẹ nhàng. Ba mẹ Lôi Lôi cũng không nhắc gì tới chuyện cãi nhau, có lẽ là nể mặt hắn. Ăn cơm xong Mập rời đi, hắn cũng đã vài ngày không về nhà nên về thăm bà xem thế nào.
Hắn gọi điện cho Thị Tử.
“Thị Tử, tao nói nè.” Rồi hắn kể lại chuỵên Lôi Lôi tặng kẹp tóc cho bạn, cũng không biết việc đó có ảnh hưởng gì không, nhưng nếu như liên hệ với Cao Dương, Lôi Lôi, thì dường như là có.
Thị tử im lặng rồi nói, “Mày tìm hiểu thêm thông tin đi, coi sao rồi mình cùng điều tra tiếp.”
“Tao nói nè Thị Tử, mày đang đi chung với Thiên Ti mà ha, cô ấy là người của Tinh Duyên đó, hay mày hỏi thử đi, biết đâu cô ấy sẽ nói cho mày hay.”
“Cô ấy là người ở Tinh Duyên, không sai, nhưng cô ấy lúc này chỉ là bạn gái tao thôi. Còn nữa, nếu cô ấy nói cho tao hay, thì chẳng phải tao đã biến cô ấy thành gián điệp của tụi mình sao? Quý Ất đâu phải kẻ dễ nói chuyện, lỡ gã ra tay với Thiên Ti thì sao? Tao không muốn Thiên Ti gặp nguy hiểm gì hết.”
Mập cười: “Yêu đương sâu đậm đó. Tốt. Anh đây cũng không ép cưng.”
Cúp máy, Thị Tử tắt điện thoại rồi đi vào quán café. Tối nay hắn hẹn hò với cô thay cho đêm qua, nên có chuyện lớn cỡ nào cũng không thể ảnh hưởng, nhưng hắn đoán chẳng có chuyện động trời nào đâu. Ông Bà nội vẫn bình thường. Lý Gia Mưu lần này bị thương nặng, nên cũng không có khả năng gây ra chuyện gì. Một hung thủ khác, là Thiên Ti, thì đang ngồi bên cạnh bàn kia.
Thiên Ti thấy hắn tắt máy thì cắn ống hứt, hỏi: “Sao thế?”
“Không, Mập nói linh tinh thôi.”
Hai người chọn quán café sát đường, vừa có thể nhìn thấy cảnh đường phố rực rỡ, lại có thể nhìn thấy cảnh lộng lẫy của chợ đêm.
“Lần trước nói tới sinh nhật thì mình cùng nhau qua đêm, giờ sinh nhật anh thì qua rồi, sinh nhật em thì em không chịu nói, hay đêm nay mình đi với nhau đi.”
Thiên Ti cười. khuôn mặt xinh như ngọc cười lên càng xinh đẹp. “Em phát hiện á, ngoài những chuyện kia thì anh chỉ nói với em câu này thôi. Thị Tử, có khi nào ngủ với nhau rồi anh sẽ bỏ em không?”
“Anh dám sao? Yêu tinh nữ vương đại nhân, mạng anh đang nằm trong tay em mà.”
Nụ cười của Thiên Ti cứng cả lại, thay đổi tới mức Thị Tử cũng nhận ra. “Sao thế?” Hắn hỏi.
“Quay lại đề tài ban nãy đi.” Thiên Ti nói. “Anh muốn đi thuê phòng hay về nhà anh đây?”
Tới phiên Thị tử sững người. Hắn không nghĩ tới Thiên Ti sẽ hỏi vậy. Có lẽ đề tài vừa rồi khiến cô có ý tưởng gì đó. Ban nãy, hắn cũng chỉ thuận miệng nói mạng hắn nằm trong tay cô mà thôi, có gì đâu.
Thị Tử không nói, khiến cô đành cười nói: “Khó khăn lắm mình mới có thể bên nhau như người yêu bình thường, nhẹ nhàng tâm sự, uống café, nói đùa trêu ghẹo nhau.”
“Em thích thì mai này anh đi đón em sớm hơn chút, mình đi ra ngoài ngồi với nhau một chút rồi về.”Thực ra Thị Tử cũng không biết mình có thể làm được hay không, đôi khi việc tới dồn dập không có thời gian. Nhưng mà, dỗ con gái i thì phải nói vậy thôi.
“Được nè.” Thiên Ti mỉm cười với hắn.
Việc này khiến Thị Tử thấy lạ, trước giờ hai người toàn lén lút hẹn hò, không như bây giờ ngồi với nhau thế này đâu, càng không có chuyện hôn nhau gì cả, vì Thiên Ti nói Tinh Tinh sẽ cảm nhận đượ. Vốn dĩ, đá quý-pha lê là một dạng vật chất có từ trường và năng lượng riêng, nên nếu có khí nào khác xâm nhập thì sẽ dễ dàng bị phá vỡ cân bằng và phát hiện.
Nhưng giờ Thiên Ti lại dễ dàng chấp nhận, hơn nữa, lúc nãy khi gặp nhau Thiên Ti còn chủ động hôn hắn trên xe. Thay đổi này có liên quan gì tới việc Lý Gia Mưu bị thương không? Vì mọi việc xảy ra khá trùng hợp nên Thị Tử không thể không liên hệ lại với nhau.
Hắn nắm lấy tay Thiên Ti hỏi: “Có chuyện gì thay đổi sao em?”
“Không có, chỉ là tranh thủ thời gian bên nhau với anh. Anh không vui sao? Hay là anh không thực sự muốn vậy?”
“Không có, không có nha, anh muốn chứ, đến nằm mơ cũng muốn.”
Hẹn hò tối nay có thêm khúc nhạc đệm êm ái, mọi chuyện đều thật tốt đẹp. Hai người bên nhau tới tận 12 giờ rưỡi, Thị Tử đưa Thiên Ti về nhà.
Giờ mọi người mới hiểu tiếu lý tàng đao của Hạnh Phúc.
Ra thang máy rồi Thị Tử phá lên cười đầu tiên.
Hạnh Phúc lườm hắn. “Cười gì mà cười, tối nay giao cậu nhiệm vụ đó, mười vạn tiền âm phủ, kêu tiểu quỷ nào ở ven đường tới đặt lên đầu giường nó đi.”
Mập cau mày, “Hạnh Phúc tỷ a, chị đây là muốn hù chết gã sao?”
“Dọa chết được sao? Nghe gã nói không? Gã tận mắt nhìn thấy Lý Gia Mưu rồi mà còn ăn nói kiểu đó, không dạy cho một bài học thì sao được, phải cho gã biết là đắc tội phong thủy sư thì kết cục ra sao.”
Thị Tử nén cười nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Phúc hắc a! Xem ra ngày tháng sau này của Thần Ca rất ba chấm nha.
Ba người ra khỏi bệnh viện rồi nhìn nhau.
Xem như mấy ngày vừa qua kế hoạch đã hoàn tất, tuy không có kết quả viên mãn nhưng ít nhất bọn họ không bị thương, không mất mát.
Thị tử nhìn đồng hồ rồi nói: “Giờ sao? Em tới trường đón Thiên Ti! Mọi người sao?”
Mập vươn vai: “Tao qua coi Lôi Lôi sao. Sáng nay cô nàng gọi cho tao mười mấy cuộc, nói là bỏ nhà đi rồi, bye nha.”
Hai người đi rồi, chỉ còn lại Hạnh Phúc và Thần Ca. Thần Ca cẩn thận hỏi: “Em tính sao?”
“Về nhà ngủ.” Hạnh Phúc liền rời đi, Thần ca chỉ có thể sờ mũi. Chỉ còn một mình hắn.
Từ sau việc Lôi Lôi ỷ lại dựa dẫm vào hắn tới giờ, Mập không dám nhắc tới hai chữ Hôn Sự nữa.
Sau khi gọi điện thoại, chắc chắn Lôi Lôi đang ở trung tâm thương mại ngồi chờ, Mập liền mau chóng chạy tới.
Lúc tới nơi, Lôi Lôi đang một mình ngồi trên ghế ở khu vực bán giày, cô thu mình ngồi đó, đôi mắt hồng hồng, dáng vẻ vô cùng ủy khuất như thỏ con.
Thấy Mập tới, cô không nói gì mà chỉ ngồi cúi đầu nhìn hoa văn trên quần mình.
“Sao thế? Dáng vẻ này là sao, còn bỏ nhà đi là sao?”
“Vệ Lăng ca.”
Mập cũng không vội vàng, ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Nói tôi nghe nào.”
Lôi Lôi cúi đầu. Cô vốn thuộc tuýp con gái nhỏ xinh, lại còn cúi đầu nhìn vô cùng yếu ớt. Dáng vẻ này so với lần đầu Mập nhìn thấy quả thực khác rất nhiều khiến hắn không khỏi mềm lòng.
Loại cảm giác này, theo như Thị tử sau này đánh giá, chính là sự cứng rắn của một người đàn ông bị sự mềm mại của một cô gái nhỏ hòa tan thành nước
Mập chép miệng: “Chuyện lớn tới cỡ nào mà không nói nên lời hả?”
Lôi Lôi lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, lí nhí nói: “Em tặng cái đồ cài tóc bằng pha lê của em cho bạn học.”
“A?” Mập kinh ngạc. Chiếc kẹp kia nguy hiểm thế nào, cô biết nhưng sao lại tặng người khác?”
Lôi Lôi tiếp tục: “Em xem trong <
Mập càng kinh ngạc. Thứ nhất, Lôi Lôi lại đi tin những chuyện trong phim. Thứ hai, Lôi Lôi lại tâm cơ như vậy, thậm chí có thể coi là tâm cơ hại người.
Mẹ Lôi Lôi cũng không biết tầm quan trọng của cái cài tóc kia nên mắng cô vì lãng phí tiền bạc, còn Lôi Lôi lại kích động cãi nhau tới mức bỏ nhà đi là vì cô đang hoảng sợ nên mới phản ứng lớn tới vậy.
Hắn thở dài nói: “Được rồi, đi thôi, đi dạo nào, muốn mua gì thì nói Vệ Lăng ca nghe, chút nữa tôi đưa em về, tôi sẽ ăn cơm tối ở nhà em, như vậy ba mẹ cũng không làm khó em nữa.”
Tới lúc này Lôi Lôi mới ngẩng đầu lên gượng cười, ôm lấy cánh tay hắn: “Thật tốt quá! Vệ Lăng ca, anh thật tốt.”
Mập cười đau khổ, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô hắn quyết định không nói cho cô biết, bát tự cô đã nằm trong sổ sách của Tinh Duyên, nên cô vẫn là người trong tầm ngắm.
“Vậy em nói tôi nghe về người bạn kia đi, tôi xem có xử lý được gì không.”
Lôi Lôi đã nhìn thấy Lý Gia Mưu, còn từng tham gia vào nhiệm vụ với bọn hắn nên cũng không cần giấu gì cô nữa.
Lôi Lôi hôm nay đã ngồi đồng ở đây cả ngày trời, suy nghĩ cũng rất nhiều, cô nhận thức rõ mình như vậy là không đúng nên vội nói: “Bạn ấy tên là Ngọc Khiết, là bạn ngồi cùng bàn với em. Nhà bạn ấy ở bên chỗ nhà máy hóa chất, ba mẹ đều là công nhân ở nhà máy hóa chất, nhà bạn ấy nghèo lắm, trước giờ không có tiền mua kẹp tóc này nọ. Vệ Lăng ca à, anh đừng để bạn ấy chết. Em… em… em biết em sai rồi. Nhưng mà lúc đó em sợ quá… sợ tới mức không suy xét kỹ.”
Mập xoa đầu cô: “Còn có chút lương tâm đó.”
Lúc đầu, Mập chỉ muốn an ủi tâm tư thiếu nữ, nhưng sau hai giờ, hắn biết… cô gái ban nãy và người đi cùng mình là hai người khác nhau.
Hai giờ. Đi dạo trong trung tâm thương mại hắn không để bụng việc tiêu bao nhiêu tiền, nhưng mà… trái đeo phải xách, túi giấy lớn nhỏ vầy cũng hơi quá khoa trương.
Đến khi Lôi Lôi tiểu mỹ nữ dạo chơi thoải mái muốn về nhà, Mập nhìn lại trong tay có hơn chục chiếc túi giấy mua sắm.
Bữa cơm tối rất nhẹ nhàng. Ba mẹ Lôi Lôi cũng không nhắc gì tới chuyện cãi nhau, có lẽ là nể mặt hắn. Ăn cơm xong Mập rời đi, hắn cũng đã vài ngày không về nhà nên về thăm bà xem thế nào.
Hắn gọi điện cho Thị Tử.
“Thị Tử, tao nói nè.” Rồi hắn kể lại chuỵên Lôi Lôi tặng kẹp tóc cho bạn, cũng không biết việc đó có ảnh hưởng gì không, nhưng nếu như liên hệ với Cao Dương, Lôi Lôi, thì dường như là có.
Thị tử im lặng rồi nói, “Mày tìm hiểu thêm thông tin đi, coi sao rồi mình cùng điều tra tiếp.”
“Tao nói nè Thị Tử, mày đang đi chung với Thiên Ti mà ha, cô ấy là người của Tinh Duyên đó, hay mày hỏi thử đi, biết đâu cô ấy sẽ nói cho mày hay.”
“Cô ấy là người ở Tinh Duyên, không sai, nhưng cô ấy lúc này chỉ là bạn gái tao thôi. Còn nữa, nếu cô ấy nói cho tao hay, thì chẳng phải tao đã biến cô ấy thành gián điệp của tụi mình sao? Quý Ất đâu phải kẻ dễ nói chuyện, lỡ gã ra tay với Thiên Ti thì sao? Tao không muốn Thiên Ti gặp nguy hiểm gì hết.”
Mập cười: “Yêu đương sâu đậm đó. Tốt. Anh đây cũng không ép cưng.”
Cúp máy, Thị Tử tắt điện thoại rồi đi vào quán café. Tối nay hắn hẹn hò với cô thay cho đêm qua, nên có chuyện lớn cỡ nào cũng không thể ảnh hưởng, nhưng hắn đoán chẳng có chuyện động trời nào đâu. Ông Bà nội vẫn bình thường. Lý Gia Mưu lần này bị thương nặng, nên cũng không có khả năng gây ra chuyện gì. Một hung thủ khác, là Thiên Ti, thì đang ngồi bên cạnh bàn kia.
Thiên Ti thấy hắn tắt máy thì cắn ống hứt, hỏi: “Sao thế?”
“Không, Mập nói linh tinh thôi.”
Hai người chọn quán café sát đường, vừa có thể nhìn thấy cảnh đường phố rực rỡ, lại có thể nhìn thấy cảnh lộng lẫy của chợ đêm.
“Lần trước nói tới sinh nhật thì mình cùng nhau qua đêm, giờ sinh nhật anh thì qua rồi, sinh nhật em thì em không chịu nói, hay đêm nay mình đi với nhau đi.”
Thiên Ti cười. khuôn mặt xinh như ngọc cười lên càng xinh đẹp. “Em phát hiện á, ngoài những chuyện kia thì anh chỉ nói với em câu này thôi. Thị Tử, có khi nào ngủ với nhau rồi anh sẽ bỏ em không?”
“Anh dám sao? Yêu tinh nữ vương đại nhân, mạng anh đang nằm trong tay em mà.”
Nụ cười của Thiên Ti cứng cả lại, thay đổi tới mức Thị Tử cũng nhận ra. “Sao thế?” Hắn hỏi.
“Quay lại đề tài ban nãy đi.” Thiên Ti nói. “Anh muốn đi thuê phòng hay về nhà anh đây?”
Tới phiên Thị tử sững người. Hắn không nghĩ tới Thiên Ti sẽ hỏi vậy. Có lẽ đề tài vừa rồi khiến cô có ý tưởng gì đó. Ban nãy, hắn cũng chỉ thuận miệng nói mạng hắn nằm trong tay cô mà thôi, có gì đâu.
Thị Tử không nói, khiến cô đành cười nói: “Khó khăn lắm mình mới có thể bên nhau như người yêu bình thường, nhẹ nhàng tâm sự, uống café, nói đùa trêu ghẹo nhau.”
“Em thích thì mai này anh đi đón em sớm hơn chút, mình đi ra ngoài ngồi với nhau một chút rồi về.”Thực ra Thị Tử cũng không biết mình có thể làm được hay không, đôi khi việc tới dồn dập không có thời gian. Nhưng mà, dỗ con gái i thì phải nói vậy thôi.
“Được nè.” Thiên Ti mỉm cười với hắn.
Việc này khiến Thị Tử thấy lạ, trước giờ hai người toàn lén lút hẹn hò, không như bây giờ ngồi với nhau thế này đâu, càng không có chuyện hôn nhau gì cả, vì Thiên Ti nói Tinh Tinh sẽ cảm nhận đượ. Vốn dĩ, đá quý-pha lê là một dạng vật chất có từ trường và năng lượng riêng, nên nếu có khí nào khác xâm nhập thì sẽ dễ dàng bị phá vỡ cân bằng và phát hiện.
Nhưng giờ Thiên Ti lại dễ dàng chấp nhận, hơn nữa, lúc nãy khi gặp nhau Thiên Ti còn chủ động hôn hắn trên xe. Thay đổi này có liên quan gì tới việc Lý Gia Mưu bị thương không? Vì mọi việc xảy ra khá trùng hợp nên Thị Tử không thể không liên hệ lại với nhau.
Hắn nắm lấy tay Thiên Ti hỏi: “Có chuyện gì thay đổi sao em?”
“Không có, chỉ là tranh thủ thời gian bên nhau với anh. Anh không vui sao? Hay là anh không thực sự muốn vậy?”
“Không có, không có nha, anh muốn chứ, đến nằm mơ cũng muốn.”
Hẹn hò tối nay có thêm khúc nhạc đệm êm ái, mọi chuyện đều thật tốt đẹp. Hai người bên nhau tới tận 12 giờ rưỡi, Thị Tử đưa Thiên Ti về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.