Chương 130: Thăm Bệnh
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
14/08/2022
Tới lúc cả bốn người cùng đi ra ngoài Thị Tử mới chú ý áo khoác của Hạnh Phúc, hắn nhớ là cô không về nhà sao đã kịp thay đồ?
Đồ của mẹ còn lại ở đây hắn nhớ rất rõ, hắn dám chắc đồ này không phải của mẹ.
Thấy Thị Tử nhìn quần áo Hạnh Phúc, Mập mò qua kể cho Thị Tử nghe chuyện ban sáng.
Lúc trong thang máy chỉ có bốn người, Thị Tử nói: “Hạnh Phúc à, hình như đồ của chị có vẻ xịn lắm á.”
Hạnh Phúc nhìn nhìn, rồi nói: “Không biết, không phải tôi mua.” Hình như trên đồ cũng có tag giá, nhưng cô chẳng quan tâm.
Thị Tử khoác vai Thần Ca: “Thần Ca, em nhớ anh mặc đồ cả bộ vài chục tệ, sao mua đồ cho Hạnh Phúc lại chi nhiều thế? Đồ này không một nghìn cũng phải vài trăm.”
“Không tới một ngàn, hơn sáu trăm thội.” Thần Ca vừa nói thì Mập và Thị Tử đều cười.
Hạnh Phúc lườm hắn, rồi quay sang nói: “Đừng để ý tới bọn nó, đầu bọn nó đen tối hơn anh nhiều lắm.”
“Nè, em nói chị á, sao bảo bọn em vậy? Tối qua người đầu tiên đánh Diêu Tô Càn là chị á. Dữ dằn quá, sau này Thần Ca của tụi em chịu thảm rồi.”
“Liên quan gì? Mà làm như tối qua mấy người không động thủ á!”
Cả đám vừa đi vừa huyên náo.
Từ nhà tới bệnh viện mất hơn hai mươi phút, trong lúc đó Thị Tử cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Thiên Ti.
“Em sao rồi? tối qua vui không?”
Thiên Ti đang ngồi đọc sách trong quán, mau chóng hồi âm cho hắn: “Cũng vui, đều là bạn học cả, anh thì sao?”
“Cũng ổn, nếu không có việc thì tối nay mình hẹn hò đi, bù cho tối qua nha.”
“Được, em chờ điện thoại của anh.”
Hẹn xong rồi, Thị Tử tủm tỉm cười.
Thiên Ti cũng ôm điện thoại tủm tỉm cười.
Tới tận tháng 7 âm lịch sang năm, tận quỷ tiết, cô còn thời gian để nghĩ ra trăm mưu ngàn kế vẹn toàn.
Một bạn gái đi tới chỗ Thiên Ti nói khẽ: “Thiên Ti, có việc này muốn nói cho cậu nghe.”
Thiên Ti khẽ mỉm cười, nhìn cô gái, chờ cô nói tiếp.
“Tối qua, bạn trai của cậu, chính là người hay đưa đón cậu ấy, cũng có mặt ở đường XX cùng một cô gái khác. Cậu cần phải chú ý đó.”
Thiên Ti cười với cô gái, cũng chẳng tỏ thái độ gì khiến cô gái có chút ngượng ngùng, cảm thấy như mình gặp xui xẻo.
Thiên Ti làm sao không biết tối qua phía Thị tử làm gì chứ. Tối qua về tới nhà cô đã nghe Tinh Tinh kể lại. Mọi chuyện còn náo loạn tới tận ba cô rồi.
Xe tới bệnh viện lúc hơn hai giờ chiều.
Giờ thăm bệnh nên bệnh viện đông đúc người ra kẻ vào, ấy vậy mà cả bọn còn gặp người quen ngay cửa thang máy. Chính là người đàn ông xăm trổ kia, hóa ra gã nằm viện lâu tới vậy, giờ mới xuất viện. Gã đi một mình, không có huynh đệ đi cùng, nhìn khá quạnh quẽ.
Gã chống gậy, thấy bọn họ thì quay mặt đi.
Lúc vào thang máy, Mập mới nói: “Tao nhớ gã đâu có bị thương ở chân, sao phải chống gậy nhỉ??”
Thị Tử chẳng có tâm trạng để nghiên cứu vấn đề này, hắn đối với gã ta hoàn toàn không có hảo cảm. Trong lòng hắn vẫn còn nút thắt không vượt qua được, gã chính là người đã nhìn thấy dáng vẻ chết người của Thiên Ti, lại là kẻ duy nhất thoát chết.
Thần ca nhắc nhở nói: “Chẳng phải gã có một phách đã bị cậu dùng để ném Lý Gia Mưu sao?”
Mập gật gù: “Vậy là cả đời này gã sẽ bị què vậy ư?”
“ừ, vĩnh viễn không có khả năng tốt lên.”
Có những người bệnh như vậy, bệnh viện không tìm ra nguyên nhân, cứ đột nhiên mà bệnh thế thôi.
Mập im lặng.
Người đàn ông xăm trổ đó có cơ hội duy nhất để phục hồi, cơ hội đó đã bị hắn làm mất. Nhưng nếu thời gian có quay trở lại, hắn vẫn lựa chọn dùng chiếc dù đen có chứa phách của người kia đập vào Lý Gia Mưu. Trong tình huống như vậy nếu không hy sinh gã, thì chính là Mập bị mất mạng.
Trước giờ, Mập tin tưởng bản thân không có được cái chí khí của quân nhân là vì nước quên thân vì dân quên mình.
Bọn họ quyết định đi xem Đàm Điền trước.
Đàm Điền đã tỉnh, vốn chỉ là bị dọa tới ngất xỉu nên tỉnh lại rất nhanh.
Khi hỏi y tá trực, bọn họ nghe được một việc rất kỳ quái, chính là Đàm Điền mất trí nhớ.
Mập ngạc nhiên hỏi y tá: “Thật á? Chuyện như phim vậy, có thế cũng mất trí nhớ, vậy chắc tôi phải mất trí đến cả ngàn lần rồi.”
Y tá có vẻ khó chịu. Vốn cô chỉ tốt bụng nói cho bọn họ biết chuyện, vậy mà bọn họ còn không tin?
Thị Tử quyết định đi tới phòng Đàm Điền.
Trong phòng có người đang ngồi với cô, có lẽ là mẹ. Người phụ nữ tóc hoa râm đang thu dọn mọi thứ trong phòng, có vẻ là chuẩn bị xuất viện.
Nhìn thấy bốn người đứng ở cửa phòng bệnh, cô hỏi: “Các cháu tìm ai?”
Đàm Điền cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt không chút hoảng loạn, mà lại có ngạo khí, tư thái thanh cao, “Chắc tìm lầm người, con không quen bọn họ.”
Thị Tử đứng ở cửa phòng bệnh, hỏi: “Đàm Điền, chị thật sự không nhớ việc đã xảy ra tối qua sao?”
Đàm Điền trừng mắt với hắn: “Cậu là ai?”
Thị Tử không trả lời câu hỏi mà tiếp tục nói: “Tối qua hẳn là chị đã thấy gã nhỉ?”
“Thấy ai? Chẳng hiểu gì hết!”
Hạnh Phúc vỗ vai hắn, khẽ no í: “Đi thôi, người ta không nhớ rõ thì thôi. Đối với Đàm Điền mà nói thì kết cục này là tốt nhất rồi. Hình ảnh đó có thể quên thì cần gì phải cố nhớ lại chứ, có vui vẻ gì đâu.”
Nói xong, cô khẽ mỉm cười với Đàm Điền: “Thực xin lỗi, tìm lầm người.”
Hạnh Phúc nói xong thì quay người rời đi. Thần Ca vẫn lặng im, nhanh chóng đi theo cô.
Thị Tử và Mập nhìn nhau, hai người nhận ra vậy cũng tốt. Đàm Điền chỉ có thể làm quân cờ một lần mà thôi. Giờ cô lựa chọn quên đi việc đó, tâm lý con người đôi khi tự bảo vệ bản thân bằng cách xóa sạch ký ức không cần nhớ tới. Nếu như không như vậy, liệu có khi nào bị điên luôn không???
Vết thương của Diêu Tô Càn phải chữa trị bằng ngoại khoa, được tính tiêu chuẩn tai nạn lao động. Trong phòng bệnh có hai cảnh sát trẻ đứng nói chuyện với hắn, một người nói: “Tôi nghe nói thật đó!”
“Không thể nào!” Diêu Tô Càn nói.
Hắn hiện tại khác rất nhiều, nếu không phải dã hỏi kỹ trước khi tới thì mọi người đã không nhận ra hắn. Diêu Tô Càn nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, đôi môi nứt nẻ cũng trắng bệch. Bàn tay hắn còn dấu kim tiêm, xem ra còn phải nằm trên giường thêm vài ngày.
Một cảnh sát khác nói: “Thật mà, tao cũng nghe nữa, còn nói gì mà kính nể bọn nó nữa. Thật không biết trong đầu nghĩ gì luôn á. Tụi nó đánh mày ra nông nỗi này, mà còn kính nể hả? Cây Rụng Tiền, tao thấy thật không đáng luôn. Tụi nó chẳng qua là con ông cháu cha thôi sao? Đánh người vậy mà còn không biết điều, chuyện thế này làm sao mà nuốt trôi được chứ. Tao mà là cảnh sát khu vực nhà tụi nó, tao đảm bảo mỗi ngày sẽ tới gây phiền phức.”
Diêu Tô Càn im lặng một lúc rồi nói: “Thôi, chuyện này cứ bỏ qua vậy đi. Không vậy thì tụi mình làm được gì chứ? Tụi mày mà gây sự nữa thì với cái ngữ quan tam đại đó… thằng nhóc đi cùng nó đó, tao xem hồ sơ rồi, vừa quan tam đại vừa quân nhị đại. Làm không ra sao thì hai đứa mày cũng đi phòng hồ sơ giống tao đó.”
Nghe Diêu Tô Càn nói, Thị Tử đứng ngoài cửa liền cảm thấy khó chịu. Hóa ra trong mắt người khác hắn là thằng nhóc dựa hơi thế lực người nhà ra ngoài gây họa, và Diêu Tô Càn kia chính là người bị hại.
Mập cũng khó chịu nói: “Hay tao vào bẻ nốt cái chân còn lại của nó luôn nhỉ?”
“Được rồi, đi.” Hạnh Phúc nói, “Nói vài câu rồi tôi về nhà tắm rửa.”
Nói rồi Hạnh Phúc đi vào phòng bệnh, làm như mình không phải là người đầu tiên đánh Diêu Tô Càn vậy.
Bốn người vào phòng bệnh, ba người trong phòng liền khẩn trương lên, đặc biệt là Diêu Tô Càn, gã căng thẳng hỏi: “Các ngươi muốn làm sao? Hiện tại đang giữa ban ngày đó.”
Hạnh Phúc nói: “Đúng vậy, ban ngày, nên ngươi yên tâm, thứ kia sẽ không thể ra tới. À, ngươi là cảnh sát nhỉ, xin lỗi nha, tối qua là hiểu lầm thôi. Ngươi nói coi, tối thui như vậy, lại còn không mặc đồ cảnh sát, ai mà biết được giữa đám náo loạn đó. À, còn nữa, lỡ rồi thì nói luôn, bọn tôi tới nói chuyện bồi thường.”
Hạnh Phúc cất lời làm cho ba người đi theo cũng hoang mang. Ban nãy rõ ràng nói là qua nói vài câu này nọ, bày tỏ theo chủ nghĩa nhân đạo này kia, quan tâm, an ủi gì đó, giờ nào xin lỗi nào bồi thường!? bọn hắn không đòi Diêu Tô Càn bồi thường là tốt lắm rồi!
Hạnh Phúc tiếp tục: “Nghe nói ngươi được tính là tai nạn lao động, tôi cũng không biết được bao nhiêu tiền. Nhưng ta nghĩ cho dù là được chi trả toàn bộ chi phí thì ngươi cũng đã bị đau ha. Vầy đi, bọn ta bồi thường mười vạn ha. Mười vạn này Thị Tử dư sức trả, chút nữa bọn ta đưa qua.”
“Hạnh Phúc tỷ?” Thị Tử nói khẽ, nhưng cô không buồn lý tới hắn.
“Hạnh Phúc tỷ?” Mập khẽ kéo ống tay táo cô, nhưng Hạnh Phúc vẫn ngó lơ.
Thần ca không nói gì, hắn đã nhìn ra cô gái này tính chơi bài gì rồi. Cô mà hảo tâm vậy sao? Bốn người ở đây, nếu so về tà ý thì cô hạng nhì không ai dám hạng nhất.
Nói rồi cô quay người, nói: “Đi nào, chuẩn bị chút, tối này mình hẹn hò chút thôi.”
“Thế thôi á?” Mập nghi hoặc, hắn đang điên tiết muốn đánh người, nghe xong Hạnh Phúc nói thì hắn càng muốn đánh người hơn.
Đồ của mẹ còn lại ở đây hắn nhớ rất rõ, hắn dám chắc đồ này không phải của mẹ.
Thấy Thị Tử nhìn quần áo Hạnh Phúc, Mập mò qua kể cho Thị Tử nghe chuyện ban sáng.
Lúc trong thang máy chỉ có bốn người, Thị Tử nói: “Hạnh Phúc à, hình như đồ của chị có vẻ xịn lắm á.”
Hạnh Phúc nhìn nhìn, rồi nói: “Không biết, không phải tôi mua.” Hình như trên đồ cũng có tag giá, nhưng cô chẳng quan tâm.
Thị Tử khoác vai Thần Ca: “Thần Ca, em nhớ anh mặc đồ cả bộ vài chục tệ, sao mua đồ cho Hạnh Phúc lại chi nhiều thế? Đồ này không một nghìn cũng phải vài trăm.”
“Không tới một ngàn, hơn sáu trăm thội.” Thần Ca vừa nói thì Mập và Thị Tử đều cười.
Hạnh Phúc lườm hắn, rồi quay sang nói: “Đừng để ý tới bọn nó, đầu bọn nó đen tối hơn anh nhiều lắm.”
“Nè, em nói chị á, sao bảo bọn em vậy? Tối qua người đầu tiên đánh Diêu Tô Càn là chị á. Dữ dằn quá, sau này Thần Ca của tụi em chịu thảm rồi.”
“Liên quan gì? Mà làm như tối qua mấy người không động thủ á!”
Cả đám vừa đi vừa huyên náo.
Từ nhà tới bệnh viện mất hơn hai mươi phút, trong lúc đó Thị Tử cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Thiên Ti.
“Em sao rồi? tối qua vui không?”
Thiên Ti đang ngồi đọc sách trong quán, mau chóng hồi âm cho hắn: “Cũng vui, đều là bạn học cả, anh thì sao?”
“Cũng ổn, nếu không có việc thì tối nay mình hẹn hò đi, bù cho tối qua nha.”
“Được, em chờ điện thoại của anh.”
Hẹn xong rồi, Thị Tử tủm tỉm cười.
Thiên Ti cũng ôm điện thoại tủm tỉm cười.
Tới tận tháng 7 âm lịch sang năm, tận quỷ tiết, cô còn thời gian để nghĩ ra trăm mưu ngàn kế vẹn toàn.
Một bạn gái đi tới chỗ Thiên Ti nói khẽ: “Thiên Ti, có việc này muốn nói cho cậu nghe.”
Thiên Ti khẽ mỉm cười, nhìn cô gái, chờ cô nói tiếp.
“Tối qua, bạn trai của cậu, chính là người hay đưa đón cậu ấy, cũng có mặt ở đường XX cùng một cô gái khác. Cậu cần phải chú ý đó.”
Thiên Ti cười với cô gái, cũng chẳng tỏ thái độ gì khiến cô gái có chút ngượng ngùng, cảm thấy như mình gặp xui xẻo.
Thiên Ti làm sao không biết tối qua phía Thị tử làm gì chứ. Tối qua về tới nhà cô đã nghe Tinh Tinh kể lại. Mọi chuyện còn náo loạn tới tận ba cô rồi.
Xe tới bệnh viện lúc hơn hai giờ chiều.
Giờ thăm bệnh nên bệnh viện đông đúc người ra kẻ vào, ấy vậy mà cả bọn còn gặp người quen ngay cửa thang máy. Chính là người đàn ông xăm trổ kia, hóa ra gã nằm viện lâu tới vậy, giờ mới xuất viện. Gã đi một mình, không có huynh đệ đi cùng, nhìn khá quạnh quẽ.
Gã chống gậy, thấy bọn họ thì quay mặt đi.
Lúc vào thang máy, Mập mới nói: “Tao nhớ gã đâu có bị thương ở chân, sao phải chống gậy nhỉ??”
Thị Tử chẳng có tâm trạng để nghiên cứu vấn đề này, hắn đối với gã ta hoàn toàn không có hảo cảm. Trong lòng hắn vẫn còn nút thắt không vượt qua được, gã chính là người đã nhìn thấy dáng vẻ chết người của Thiên Ti, lại là kẻ duy nhất thoát chết.
Thần ca nhắc nhở nói: “Chẳng phải gã có một phách đã bị cậu dùng để ném Lý Gia Mưu sao?”
Mập gật gù: “Vậy là cả đời này gã sẽ bị què vậy ư?”
“ừ, vĩnh viễn không có khả năng tốt lên.”
Có những người bệnh như vậy, bệnh viện không tìm ra nguyên nhân, cứ đột nhiên mà bệnh thế thôi.
Mập im lặng.
Người đàn ông xăm trổ đó có cơ hội duy nhất để phục hồi, cơ hội đó đã bị hắn làm mất. Nhưng nếu thời gian có quay trở lại, hắn vẫn lựa chọn dùng chiếc dù đen có chứa phách của người kia đập vào Lý Gia Mưu. Trong tình huống như vậy nếu không hy sinh gã, thì chính là Mập bị mất mạng.
Trước giờ, Mập tin tưởng bản thân không có được cái chí khí của quân nhân là vì nước quên thân vì dân quên mình.
Bọn họ quyết định đi xem Đàm Điền trước.
Đàm Điền đã tỉnh, vốn chỉ là bị dọa tới ngất xỉu nên tỉnh lại rất nhanh.
Khi hỏi y tá trực, bọn họ nghe được một việc rất kỳ quái, chính là Đàm Điền mất trí nhớ.
Mập ngạc nhiên hỏi y tá: “Thật á? Chuyện như phim vậy, có thế cũng mất trí nhớ, vậy chắc tôi phải mất trí đến cả ngàn lần rồi.”
Y tá có vẻ khó chịu. Vốn cô chỉ tốt bụng nói cho bọn họ biết chuyện, vậy mà bọn họ còn không tin?
Thị Tử quyết định đi tới phòng Đàm Điền.
Trong phòng có người đang ngồi với cô, có lẽ là mẹ. Người phụ nữ tóc hoa râm đang thu dọn mọi thứ trong phòng, có vẻ là chuẩn bị xuất viện.
Nhìn thấy bốn người đứng ở cửa phòng bệnh, cô hỏi: “Các cháu tìm ai?”
Đàm Điền cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt không chút hoảng loạn, mà lại có ngạo khí, tư thái thanh cao, “Chắc tìm lầm người, con không quen bọn họ.”
Thị Tử đứng ở cửa phòng bệnh, hỏi: “Đàm Điền, chị thật sự không nhớ việc đã xảy ra tối qua sao?”
Đàm Điền trừng mắt với hắn: “Cậu là ai?”
Thị Tử không trả lời câu hỏi mà tiếp tục nói: “Tối qua hẳn là chị đã thấy gã nhỉ?”
“Thấy ai? Chẳng hiểu gì hết!”
Hạnh Phúc vỗ vai hắn, khẽ no í: “Đi thôi, người ta không nhớ rõ thì thôi. Đối với Đàm Điền mà nói thì kết cục này là tốt nhất rồi. Hình ảnh đó có thể quên thì cần gì phải cố nhớ lại chứ, có vui vẻ gì đâu.”
Nói xong, cô khẽ mỉm cười với Đàm Điền: “Thực xin lỗi, tìm lầm người.”
Hạnh Phúc nói xong thì quay người rời đi. Thần Ca vẫn lặng im, nhanh chóng đi theo cô.
Thị Tử và Mập nhìn nhau, hai người nhận ra vậy cũng tốt. Đàm Điền chỉ có thể làm quân cờ một lần mà thôi. Giờ cô lựa chọn quên đi việc đó, tâm lý con người đôi khi tự bảo vệ bản thân bằng cách xóa sạch ký ức không cần nhớ tới. Nếu như không như vậy, liệu có khi nào bị điên luôn không???
Vết thương của Diêu Tô Càn phải chữa trị bằng ngoại khoa, được tính tiêu chuẩn tai nạn lao động. Trong phòng bệnh có hai cảnh sát trẻ đứng nói chuyện với hắn, một người nói: “Tôi nghe nói thật đó!”
“Không thể nào!” Diêu Tô Càn nói.
Hắn hiện tại khác rất nhiều, nếu không phải dã hỏi kỹ trước khi tới thì mọi người đã không nhận ra hắn. Diêu Tô Càn nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, đôi môi nứt nẻ cũng trắng bệch. Bàn tay hắn còn dấu kim tiêm, xem ra còn phải nằm trên giường thêm vài ngày.
Một cảnh sát khác nói: “Thật mà, tao cũng nghe nữa, còn nói gì mà kính nể bọn nó nữa. Thật không biết trong đầu nghĩ gì luôn á. Tụi nó đánh mày ra nông nỗi này, mà còn kính nể hả? Cây Rụng Tiền, tao thấy thật không đáng luôn. Tụi nó chẳng qua là con ông cháu cha thôi sao? Đánh người vậy mà còn không biết điều, chuyện thế này làm sao mà nuốt trôi được chứ. Tao mà là cảnh sát khu vực nhà tụi nó, tao đảm bảo mỗi ngày sẽ tới gây phiền phức.”
Diêu Tô Càn im lặng một lúc rồi nói: “Thôi, chuyện này cứ bỏ qua vậy đi. Không vậy thì tụi mình làm được gì chứ? Tụi mày mà gây sự nữa thì với cái ngữ quan tam đại đó… thằng nhóc đi cùng nó đó, tao xem hồ sơ rồi, vừa quan tam đại vừa quân nhị đại. Làm không ra sao thì hai đứa mày cũng đi phòng hồ sơ giống tao đó.”
Nghe Diêu Tô Càn nói, Thị Tử đứng ngoài cửa liền cảm thấy khó chịu. Hóa ra trong mắt người khác hắn là thằng nhóc dựa hơi thế lực người nhà ra ngoài gây họa, và Diêu Tô Càn kia chính là người bị hại.
Mập cũng khó chịu nói: “Hay tao vào bẻ nốt cái chân còn lại của nó luôn nhỉ?”
“Được rồi, đi.” Hạnh Phúc nói, “Nói vài câu rồi tôi về nhà tắm rửa.”
Nói rồi Hạnh Phúc đi vào phòng bệnh, làm như mình không phải là người đầu tiên đánh Diêu Tô Càn vậy.
Bốn người vào phòng bệnh, ba người trong phòng liền khẩn trương lên, đặc biệt là Diêu Tô Càn, gã căng thẳng hỏi: “Các ngươi muốn làm sao? Hiện tại đang giữa ban ngày đó.”
Hạnh Phúc nói: “Đúng vậy, ban ngày, nên ngươi yên tâm, thứ kia sẽ không thể ra tới. À, ngươi là cảnh sát nhỉ, xin lỗi nha, tối qua là hiểu lầm thôi. Ngươi nói coi, tối thui như vậy, lại còn không mặc đồ cảnh sát, ai mà biết được giữa đám náo loạn đó. À, còn nữa, lỡ rồi thì nói luôn, bọn tôi tới nói chuyện bồi thường.”
Hạnh Phúc cất lời làm cho ba người đi theo cũng hoang mang. Ban nãy rõ ràng nói là qua nói vài câu này nọ, bày tỏ theo chủ nghĩa nhân đạo này kia, quan tâm, an ủi gì đó, giờ nào xin lỗi nào bồi thường!? bọn hắn không đòi Diêu Tô Càn bồi thường là tốt lắm rồi!
Hạnh Phúc tiếp tục: “Nghe nói ngươi được tính là tai nạn lao động, tôi cũng không biết được bao nhiêu tiền. Nhưng ta nghĩ cho dù là được chi trả toàn bộ chi phí thì ngươi cũng đã bị đau ha. Vầy đi, bọn ta bồi thường mười vạn ha. Mười vạn này Thị Tử dư sức trả, chút nữa bọn ta đưa qua.”
“Hạnh Phúc tỷ?” Thị Tử nói khẽ, nhưng cô không buồn lý tới hắn.
“Hạnh Phúc tỷ?” Mập khẽ kéo ống tay táo cô, nhưng Hạnh Phúc vẫn ngó lơ.
Thần ca không nói gì, hắn đã nhìn ra cô gái này tính chơi bài gì rồi. Cô mà hảo tâm vậy sao? Bốn người ở đây, nếu so về tà ý thì cô hạng nhì không ai dám hạng nhất.
Nói rồi cô quay người, nói: “Đi nào, chuẩn bị chút, tối này mình hẹn hò chút thôi.”
“Thế thôi á?” Mập nghi hoặc, hắn đang điên tiết muốn đánh người, nghe xong Hạnh Phúc nói thì hắn càng muốn đánh người hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.