Hướng Dẫn Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Trong Mạt Thế (Hnp)
Chương 31:
Ba Tây Mễ Á
24/09/2024
Hai tay Diệp Hào chống lên khung cửa, người anh ngả về trước kề sát vào gương mặt còn hơi nóng của Vân Đào, cứ nhìn chằm chằm vào cô như thế.
Hai mắt anh hơi sưng, tròng mắt đỏ ửng, mũi cũng đỏ, cô đã khóc. Bờ môi vẫn non nớt mềm mại như trước nhưng vẫn sưng, là do bị Úy Lý hôn mới sưng. Trên cổ và xương quai xanh có rấtnhiều dấu hôn, ¢hắc là sau lớp quần áo này càng có nhiều dấu vết hơn.
Trên cơ thể Vân Đào có rấtnhiều dấu vết tình du͙c, là do làm t̠ình với Úy Lý mà ra.
“Diệp Hào…” Vân Đào rúc về sau, cô nhận ra Diệp Hào của bây giờ rất nguy hiểm, rất rấtnguy hiểm.
“Ha.” Diệp Hào mỉm cười với vẻ mặt vô cảm, anh túm cằm Vân Đào thật chặt, “Cô muốn đàn ông chịch cô tới mức đó sao? Không chờ tôi về mà đã ngủ với Úy Lý rồi à?”
Anh có thể chấp nhận Vân Đào không phải là người còn tɾong trắng, cũng chấp nhận Vân Đào từng muốn lên giường với Lệ Sính, thậm chí là chấp nhận cô ngủ với người đàn ông khác sau khi ngủ với mình nhưng không chấp nhận Vân Đào lại chọn ngủ với anh em mình tɾong lúc này.
Úy Lý là anh em tốt của anh, là anh em vào sinh ra tử suốt ba năm, anh không cho phép một người phụ nữ vừa xuấthiện với ý đồ không rõ ràng làm hại tình anh em của bọn họ.
Đây là thời mạt thế, đạo đức và pháp luật đều là những thứ vô dụng͟͟, mà một chút tình nghĩa cũng đã rấtquý giá.
“Tôi chờ anh, chờ anh rất lâu nhưng anh vẫn không quay về, tôi không còn cách nào khác nên mới cầu xin anh Úy giúp đỡ.” Vân Đào túm lấy cổ tay Diệp Hào, sốt ruột giải thí¢h cho anh hiểụ
“Không còn cách nào khác?” Diệp Hào cảm thấy Vân Đào quá nực cười, “Chẳng lẽ có người ép cô à? Không làm t̠ình với Úy Lý thì cô sẽ chết sao?”
Vân Đào ra sức gật đầu, nhưng vì cằm bị Diệp Hào siết chặt nên không làm được; “Thật mà, tôi không lừa anh ”
Cô giơ cổ tay lên muốn cho Diệp Hào xem thời gian đếm ngược nhưng Diệp Hào lại thả cô ra tɾong lúc này.
“Vân Đào, cút khỏi Bạch Sư đi, nếu muộn một bước nào thì tôi sẽ giết cô.”
Ánh sáng tɾong mắt Vân Đào dần tắt hẳn, cổ tay sắp giơ lên cho Diệp Hào xem cũng rũ xuống, không còn sức lực nâng lên nữa. Cô thấy Diệp Hào thật sự nghiêm túc, cũng thấy Diệp Hào ghét mình.
Trong nguyên tác, Diệp Hào là bác sĩ, dù là bác sĩ thẩm mỹ thì cũng có thiết lập thường thấy của bác sĩ – là sach sẽ. Trong thời kỳ mạt thế dơ bẩn rách nát này, từ việc Diệp Hào luôn mặc đồ trắng cũng có thể thấy được phần nào.
Diệp Hào ghét cô, chê cô dơ bẩn sao?
Vân Đào muốn khóc nhưng vẫn cố nén không khóc, cô gật đầu xoay người cúi đầu trước Diệp Hào, “Cảm ơn sự chăm sóc của anh suốt hai ngày nay.”
Vân Đào chui ra khỏi tay Diệp Hào, vừa ra khỏi xe RV là cắm đầu chạy như điên, cô vẫn đang mang dép lê đắt tiền do Diệp Hào chuẩn bị, tuy là đi hai ngày thì cũng quen nhưng chạy thì khác hẳn.
Không cần phải đoán gì nhiều, Vân Đào chạy chẳng bao lâu đã ngã bịch xuống đất, khiến mặt mày nhơ nhuốc, cô không đứng lên, chỉ quỳ rạp dưới đất khóc nức nở.
Hai mắt anh hơi sưng, tròng mắt đỏ ửng, mũi cũng đỏ, cô đã khóc. Bờ môi vẫn non nớt mềm mại như trước nhưng vẫn sưng, là do bị Úy Lý hôn mới sưng. Trên cổ và xương quai xanh có rấtnhiều dấu hôn, ¢hắc là sau lớp quần áo này càng có nhiều dấu vết hơn.
Trên cơ thể Vân Đào có rấtnhiều dấu vết tình du͙c, là do làm t̠ình với Úy Lý mà ra.
“Diệp Hào…” Vân Đào rúc về sau, cô nhận ra Diệp Hào của bây giờ rất nguy hiểm, rất rấtnguy hiểm.
“Ha.” Diệp Hào mỉm cười với vẻ mặt vô cảm, anh túm cằm Vân Đào thật chặt, “Cô muốn đàn ông chịch cô tới mức đó sao? Không chờ tôi về mà đã ngủ với Úy Lý rồi à?”
Anh có thể chấp nhận Vân Đào không phải là người còn tɾong trắng, cũng chấp nhận Vân Đào từng muốn lên giường với Lệ Sính, thậm chí là chấp nhận cô ngủ với người đàn ông khác sau khi ngủ với mình nhưng không chấp nhận Vân Đào lại chọn ngủ với anh em mình tɾong lúc này.
Úy Lý là anh em tốt của anh, là anh em vào sinh ra tử suốt ba năm, anh không cho phép một người phụ nữ vừa xuấthiện với ý đồ không rõ ràng làm hại tình anh em của bọn họ.
Đây là thời mạt thế, đạo đức và pháp luật đều là những thứ vô dụng͟͟, mà một chút tình nghĩa cũng đã rấtquý giá.
“Tôi chờ anh, chờ anh rất lâu nhưng anh vẫn không quay về, tôi không còn cách nào khác nên mới cầu xin anh Úy giúp đỡ.” Vân Đào túm lấy cổ tay Diệp Hào, sốt ruột giải thí¢h cho anh hiểụ
“Không còn cách nào khác?” Diệp Hào cảm thấy Vân Đào quá nực cười, “Chẳng lẽ có người ép cô à? Không làm t̠ình với Úy Lý thì cô sẽ chết sao?”
Vân Đào ra sức gật đầu, nhưng vì cằm bị Diệp Hào siết chặt nên không làm được; “Thật mà, tôi không lừa anh ”
Cô giơ cổ tay lên muốn cho Diệp Hào xem thời gian đếm ngược nhưng Diệp Hào lại thả cô ra tɾong lúc này.
“Vân Đào, cút khỏi Bạch Sư đi, nếu muộn một bước nào thì tôi sẽ giết cô.”
Ánh sáng tɾong mắt Vân Đào dần tắt hẳn, cổ tay sắp giơ lên cho Diệp Hào xem cũng rũ xuống, không còn sức lực nâng lên nữa. Cô thấy Diệp Hào thật sự nghiêm túc, cũng thấy Diệp Hào ghét mình.
Trong nguyên tác, Diệp Hào là bác sĩ, dù là bác sĩ thẩm mỹ thì cũng có thiết lập thường thấy của bác sĩ – là sach sẽ. Trong thời kỳ mạt thế dơ bẩn rách nát này, từ việc Diệp Hào luôn mặc đồ trắng cũng có thể thấy được phần nào.
Diệp Hào ghét cô, chê cô dơ bẩn sao?
Vân Đào muốn khóc nhưng vẫn cố nén không khóc, cô gật đầu xoay người cúi đầu trước Diệp Hào, “Cảm ơn sự chăm sóc của anh suốt hai ngày nay.”
Vân Đào chui ra khỏi tay Diệp Hào, vừa ra khỏi xe RV là cắm đầu chạy như điên, cô vẫn đang mang dép lê đắt tiền do Diệp Hào chuẩn bị, tuy là đi hai ngày thì cũng quen nhưng chạy thì khác hẳn.
Không cần phải đoán gì nhiều, Vân Đào chạy chẳng bao lâu đã ngã bịch xuống đất, khiến mặt mày nhơ nhuốc, cô không đứng lên, chỉ quỳ rạp dưới đất khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.