Hướng Dẫn Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Trong Mạt Thế (Hnp)
Chương 43:
Ba Tây Mễ Á
24/09/2024
Thật ra sáng sớm nay Vân Đào đã thấy Diệp Hào, chỉ là Diệp Hào không nói, cô cũng coi như chưa phát hiện. Cô không trách Diệp Hào, thậm chí là còn cảm kích anh, Diệp Hào khiến cô hiểu rõ ngụ ý đích thực của câu “thỏ không ăn cỏ gần hang”.
Cô quyết định gia nhập Bạch Sư nên cô sẽ không có quan hệ tình cảm với bất kỳ ai tɾong Bạch Sư, cô muốn luyện bản thân thành một lãng tử có ý chí sắt đá, làm một người “đi qua nghìn bụi hoa mà không dính chiếc lá nào”, cô muốn ra ngoài tìm đàn ông để kéo dài tính mạng
Ngày mai cô sẽ tới khu an toàn, nhiệm vụ mà cô tự giao cho bản thân là kéo dài thời gian sống một tháng
Khụ… chưa nói tới chuyện trước mắt có làm được hay không, mục tiêu vẫn phải có, ít nhất là có thể khích lệ bản thân mà.
Sau khi Úy Lý và Kỷ Thâm về, màn tiệc nướng buổi tối cũng bắt đầu, chỉ là Sùng Minh vẫn không ra ngoài nên Vân Đào chuẩn bị cho gã một phần, cũng nấu một một nồi cháo gà xé nhỏ để Tô Bằng Trắc mang vào cho gã.
Bọn họ ăn đồ nướng thì không thể thiếu rượu được.
Vân Đào không thí¢h uống rượu, dù là rượu đế hay rượu nho hay bia, cô cũng thấy rấtđắng, nếu không phải mùi lạ thì là cay cổ họng. Nhưng đêm nay Vân Đào uống rấtnhiều mới biết hóa ra rượu là một thứ nên uống vào những thời điểm đặc biệt, với những người đặc biệt, nếu uống cùng nhau sẽ rấtngon và thú vị.
Vân Đào uống rượu nhưng không nhìn ra cô đang say, cô không khóc lóc ỉ ôi, không mè nhe0 quậy phá, cô rấtyên tĩnh.
Thế là khi trời bắt đầu mưa, Kỷ Thâm chịu trách nhiệm cõng Kỷ Hàm đã say khướt về xe RV, Úy Lý thì đỡ Diệp Hào say tới nỗi không biết trời trăng mây nước là gì vào xe, chỉ còn Tô Bằng Trắc ở lại nhìn Vân Đào hình như không say là bao.
“Sao lại mưa rồi?” Vân Đào vươn tay ra ngoài, đỡ được những giọt mưa tí tách.
Mưa trượt xuống ngón tay, đến lòng bàn tay, lướt qua cổ tay thon thả trắng nõn, rơi xuống cánh tay, đọng thành giọt nước ở khuỷu tay rồi rơi xuống hai đùi trắng nõn và mềm mại của cô.
“Tí tách ”
Vốn là một tiếng vang nhỏ bị bao phủ tɾong mưa, giờ phút này lại có vẻ đinh tai nhức óc.
Tô Bằng Trắc mở mắt ra, tɾong đôi mắt sau cặp kính tản ra lệ khí nhàn nhạt.
“Mọi người đi rồi, không uống nữa.” Vân Đào ấm ức nói, lần đầu tiên cô cảm thấy rượu ngon, cô còn chưa uống đủ mà.
“Tôi có thể uống với cô.” Tô Bằng Trắc lại khui một chai bia đưa cho Vân Đào.
Vân Đào vui vẻ cầm lấy bia, “Anh Tô vẫn tốt nhất.”
Tuy là độc mồm nhưng rất tốt, cô hỏi hắn cái gì thì hắn cũng trả lời hết. Dù Vân Đào say rượu nhưng hai mắt vẫn sáng ngời, lấp lánh khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
Tô Bằng Trắc vội khui một chai cho mình, hắn định cạn ly với Vân Đào thì đã thấy Vân Đào uống bia từng hớp, cực kỳ ngoan ngoãn.
Hắn rấtmuốn xoa đầu cô, véo gò má ửng đỏ vì say, muốn hôn lên bờ môi mềm mại hồng hào của cô…
“Rầm ” Tô Bằng Trắc đặt chai bia lên bàn thật ma͙nh, “Gió sắp nổi lên rồi, về xe RV đi ”
“Ồ.” Vân Đào ngoan ngoãn đáp lại, hai tay cầm chai bia đứng dậy nhưng lại đâm đầu về phía trước, Tô Bằng Trắc đành phải kéo cô lại. Người đẹp tɾong lòng khiến dương vật phá tan sự áp chế bằng dị năng, khiến hắn có phản ứng. Hắn cắn răng dìu Vân Đào, nhìn có vẻ chật vật, “Cô tự về xe đi.”
Cô quyết định gia nhập Bạch Sư nên cô sẽ không có quan hệ tình cảm với bất kỳ ai tɾong Bạch Sư, cô muốn luyện bản thân thành một lãng tử có ý chí sắt đá, làm một người “đi qua nghìn bụi hoa mà không dính chiếc lá nào”, cô muốn ra ngoài tìm đàn ông để kéo dài tính mạng
Ngày mai cô sẽ tới khu an toàn, nhiệm vụ mà cô tự giao cho bản thân là kéo dài thời gian sống một tháng
Khụ… chưa nói tới chuyện trước mắt có làm được hay không, mục tiêu vẫn phải có, ít nhất là có thể khích lệ bản thân mà.
Sau khi Úy Lý và Kỷ Thâm về, màn tiệc nướng buổi tối cũng bắt đầu, chỉ là Sùng Minh vẫn không ra ngoài nên Vân Đào chuẩn bị cho gã một phần, cũng nấu một một nồi cháo gà xé nhỏ để Tô Bằng Trắc mang vào cho gã.
Bọn họ ăn đồ nướng thì không thể thiếu rượu được.
Vân Đào không thí¢h uống rượu, dù là rượu đế hay rượu nho hay bia, cô cũng thấy rấtđắng, nếu không phải mùi lạ thì là cay cổ họng. Nhưng đêm nay Vân Đào uống rấtnhiều mới biết hóa ra rượu là một thứ nên uống vào những thời điểm đặc biệt, với những người đặc biệt, nếu uống cùng nhau sẽ rấtngon và thú vị.
Vân Đào uống rượu nhưng không nhìn ra cô đang say, cô không khóc lóc ỉ ôi, không mè nhe0 quậy phá, cô rấtyên tĩnh.
Thế là khi trời bắt đầu mưa, Kỷ Thâm chịu trách nhiệm cõng Kỷ Hàm đã say khướt về xe RV, Úy Lý thì đỡ Diệp Hào say tới nỗi không biết trời trăng mây nước là gì vào xe, chỉ còn Tô Bằng Trắc ở lại nhìn Vân Đào hình như không say là bao.
“Sao lại mưa rồi?” Vân Đào vươn tay ra ngoài, đỡ được những giọt mưa tí tách.
Mưa trượt xuống ngón tay, đến lòng bàn tay, lướt qua cổ tay thon thả trắng nõn, rơi xuống cánh tay, đọng thành giọt nước ở khuỷu tay rồi rơi xuống hai đùi trắng nõn và mềm mại của cô.
“Tí tách ”
Vốn là một tiếng vang nhỏ bị bao phủ tɾong mưa, giờ phút này lại có vẻ đinh tai nhức óc.
Tô Bằng Trắc mở mắt ra, tɾong đôi mắt sau cặp kính tản ra lệ khí nhàn nhạt.
“Mọi người đi rồi, không uống nữa.” Vân Đào ấm ức nói, lần đầu tiên cô cảm thấy rượu ngon, cô còn chưa uống đủ mà.
“Tôi có thể uống với cô.” Tô Bằng Trắc lại khui một chai bia đưa cho Vân Đào.
Vân Đào vui vẻ cầm lấy bia, “Anh Tô vẫn tốt nhất.”
Tuy là độc mồm nhưng rất tốt, cô hỏi hắn cái gì thì hắn cũng trả lời hết. Dù Vân Đào say rượu nhưng hai mắt vẫn sáng ngời, lấp lánh khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
Tô Bằng Trắc vội khui một chai cho mình, hắn định cạn ly với Vân Đào thì đã thấy Vân Đào uống bia từng hớp, cực kỳ ngoan ngoãn.
Hắn rấtmuốn xoa đầu cô, véo gò má ửng đỏ vì say, muốn hôn lên bờ môi mềm mại hồng hào của cô…
“Rầm ” Tô Bằng Trắc đặt chai bia lên bàn thật ma͙nh, “Gió sắp nổi lên rồi, về xe RV đi ”
“Ồ.” Vân Đào ngoan ngoãn đáp lại, hai tay cầm chai bia đứng dậy nhưng lại đâm đầu về phía trước, Tô Bằng Trắc đành phải kéo cô lại. Người đẹp tɾong lòng khiến dương vật phá tan sự áp chế bằng dị năng, khiến hắn có phản ứng. Hắn cắn răng dìu Vân Đào, nhìn có vẻ chật vật, “Cô tự về xe đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.