Hướng Dẫn Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Trong Mạt Thế (Hnp)
Chương 45:
Ba Tây Mễ Á
24/09/2024
Sau chuyện ở phòng thiết bị, Tô Bằng Trắc mắc chứng nghiện tình du͙c nên cũng ghét chuyện này, cho nên tɾong ba năm mạt thế, tuy có rấtnhiều phụ nữ tự đề cử bản thân leo lên giường hắn nhưng hắn đều từ chối.
Trong ba năm, gần như chứng nghiện tình du͙c của hắn đã được chữa khỏi, ai ngờ lại có một mối họa Vân Đào nhảy ra. Mối họa Vân Đào này không chỉ dụ dỗ hắn mà còn dụ dỗ mỗi giây mỗi phút.
Chỉ cần là đàn ông thì khó mà không thí¢h Vân Đào, Vân Đào xinh đẹp, vừa ngây thơ tɾong sáng vừa quyến rũ, có thể thấy được sự đáng yêu của cô mà cũng có thể thấy được nét phong tình. Vân Đào tốt bụng, không nũng nịu đòi được cưng chiều cũng chẳng yếu đuối, còn có phần tinh nghịch, khôn lỏi nhưng không khiến người ta ghét. Cô dám cứu Kỷ Hàm từ miệng cương thi đã đủ chứng minh cô rấthiền lành.
Phải rồi, cô còn biết nấu cơm, Tô Bằng Trắc không tham ăn mà còn chiếm một ghế. Đừng nói là ba năm mạt thế, chỉ nói tới thời trước mạt thế, Vân Đào cũng sẽ là một cô gái được nhiều người săn đón.
Vậy mà cô lại hỏi hắn có bằng lòng làm t̠ình với mình không?
Anh có bằng lòng không?
Tô Bằng Trắc không trả lời cô, hắn quyết định lịch sự với Vân Đào khi cô say rượu, thế là hỏi Vân Đào, “Chẳng lẽ cô muốn làm với tôi hơn làm với Úy Lý hả?”
“Tất nhiên rồi, khi đó hai chúng ta thân nhau hơn.”
Khi đó… Tô Bằng Trắc cân nhắc, khi đó chúng ta thân quen hơn còn bây giờ thì không hả?
“Bây giờ thì sao, cô có muốn không?” Tô Bằng Trắc thở hổn hển.
“Không được.” Vân Đào lắc đầu nhíu mày, “Tôi không muốn làm t̠ình với bất kỳ ai tɾong đoàn này.”
“Vậy cô làm sao sống tiếp?”
“Ngày mai sẽ tới khu an toàn, tôi sẽ tới đó tìm đàn ông để kéo dài sinh mệnh.”
Nói xong, Vân Đào nhoài người kề sát vào Tô Bằng Trắc, khẽ thì thào như tiết lộ bí mật, “Tôi lén lút nói cho anh biết nhá, tôi đã đặt ra mục tiêu cho mình rồi, lần này tới khu an toàn, tôi muốn kéo dài sinh mệnh một tháng ”
Một tháng? Ba ngày một lần, ba mươi ngày một tháng, cô sẽ tìm mười người đàn ông hay cô ấy sẽ tìm một người đàn ông mười lần?
Được đó Vân Đào
Con ngươi sau cặp kính hơi lạnh lùng.
“Tại sao không muốn làm với người tɾong đoàn?”
Vân Đào nhíu mày chặt hơn, vừa lắc đầu vừa nói, “Tôi sợ.”
Đại khái là Tô Bằng Trắc biết Vân Đào sợ cái gì, “Vậy nếu bọn tôi đều bằng lòng làm với cô mà không để ý tới sự tồn tại của nhau, không ảnh hưởng tới đoàn thì cô có chịu không?”
Hai mắt Vân Đào dại ra tɾong chốc lát rồi cười như một cô ngốc, “Đó là thiên đường tôi hằng mơ đến sao?”
Tô Bằng Trắc, “…”
Vân Đào, nguyên tắͼ của cô đâu? Tốt xấu gì thì cô cũng nên tỏ ra rụt rè chút đi
Ý tưởng của Vân Đào rấtđơn giản, nếu các đại lão tɾong đoàn không để ý tới chuyện làm t̠ình, làm t̠ình là chuyện hai bên đều vui sướng thì tại sao không làm chứ? Đã là mạt thế rồi, còn trói buộc với hệ thống tình du͙c không làm thì chết, cô không thể để bản thân chết tɾong khuôn sáo giáo dục lúc trước được.
“Cô chảy nước miếng kìa.” Tô Bằng Trắc không đành lòng nhìn vẻ ngu ngốc của Vân Đào.
“Ồ, xin lỗi.” Vân Đào lau nước miếng không hề chảy ra, cô bất mãn nói, “Anh Tô, anh lừa tôi à?”
Ừm, hình như cô dỗi rồi.
Tô Bằng Trắc bật cười, Vân Đào nhìn thấy hắn cười là vội che miệng hắn lại, “Mỗi lần anh cười đẹp như thế là sẽ nói chuyện đả kích người khác, anh đừng nói nữa.”
Lòng bàn tay của Vân Đào mềm mại ấm áp còn kề sát vào môi Tô Bằng Trắc khiến cơ thể hắn cứng đờ, ngoài cậu nhỏ ra. Cậu nhỏ vừa nằm im do Tô Bằng Trắc cố gắng đổi chủ đề lại… lại lại lại ngóc đầu dậy rồi
Vân Đào đúng là mối họa mà
Trong ba năm, gần như chứng nghiện tình du͙c của hắn đã được chữa khỏi, ai ngờ lại có một mối họa Vân Đào nhảy ra. Mối họa Vân Đào này không chỉ dụ dỗ hắn mà còn dụ dỗ mỗi giây mỗi phút.
Chỉ cần là đàn ông thì khó mà không thí¢h Vân Đào, Vân Đào xinh đẹp, vừa ngây thơ tɾong sáng vừa quyến rũ, có thể thấy được sự đáng yêu của cô mà cũng có thể thấy được nét phong tình. Vân Đào tốt bụng, không nũng nịu đòi được cưng chiều cũng chẳng yếu đuối, còn có phần tinh nghịch, khôn lỏi nhưng không khiến người ta ghét. Cô dám cứu Kỷ Hàm từ miệng cương thi đã đủ chứng minh cô rấthiền lành.
Phải rồi, cô còn biết nấu cơm, Tô Bằng Trắc không tham ăn mà còn chiếm một ghế. Đừng nói là ba năm mạt thế, chỉ nói tới thời trước mạt thế, Vân Đào cũng sẽ là một cô gái được nhiều người săn đón.
Vậy mà cô lại hỏi hắn có bằng lòng làm t̠ình với mình không?
Anh có bằng lòng không?
Tô Bằng Trắc không trả lời cô, hắn quyết định lịch sự với Vân Đào khi cô say rượu, thế là hỏi Vân Đào, “Chẳng lẽ cô muốn làm với tôi hơn làm với Úy Lý hả?”
“Tất nhiên rồi, khi đó hai chúng ta thân nhau hơn.”
Khi đó… Tô Bằng Trắc cân nhắc, khi đó chúng ta thân quen hơn còn bây giờ thì không hả?
“Bây giờ thì sao, cô có muốn không?” Tô Bằng Trắc thở hổn hển.
“Không được.” Vân Đào lắc đầu nhíu mày, “Tôi không muốn làm t̠ình với bất kỳ ai tɾong đoàn này.”
“Vậy cô làm sao sống tiếp?”
“Ngày mai sẽ tới khu an toàn, tôi sẽ tới đó tìm đàn ông để kéo dài sinh mệnh.”
Nói xong, Vân Đào nhoài người kề sát vào Tô Bằng Trắc, khẽ thì thào như tiết lộ bí mật, “Tôi lén lút nói cho anh biết nhá, tôi đã đặt ra mục tiêu cho mình rồi, lần này tới khu an toàn, tôi muốn kéo dài sinh mệnh một tháng ”
Một tháng? Ba ngày một lần, ba mươi ngày một tháng, cô sẽ tìm mười người đàn ông hay cô ấy sẽ tìm một người đàn ông mười lần?
Được đó Vân Đào
Con ngươi sau cặp kính hơi lạnh lùng.
“Tại sao không muốn làm với người tɾong đoàn?”
Vân Đào nhíu mày chặt hơn, vừa lắc đầu vừa nói, “Tôi sợ.”
Đại khái là Tô Bằng Trắc biết Vân Đào sợ cái gì, “Vậy nếu bọn tôi đều bằng lòng làm với cô mà không để ý tới sự tồn tại của nhau, không ảnh hưởng tới đoàn thì cô có chịu không?”
Hai mắt Vân Đào dại ra tɾong chốc lát rồi cười như một cô ngốc, “Đó là thiên đường tôi hằng mơ đến sao?”
Tô Bằng Trắc, “…”
Vân Đào, nguyên tắͼ của cô đâu? Tốt xấu gì thì cô cũng nên tỏ ra rụt rè chút đi
Ý tưởng của Vân Đào rấtđơn giản, nếu các đại lão tɾong đoàn không để ý tới chuyện làm t̠ình, làm t̠ình là chuyện hai bên đều vui sướng thì tại sao không làm chứ? Đã là mạt thế rồi, còn trói buộc với hệ thống tình du͙c không làm thì chết, cô không thể để bản thân chết tɾong khuôn sáo giáo dục lúc trước được.
“Cô chảy nước miếng kìa.” Tô Bằng Trắc không đành lòng nhìn vẻ ngu ngốc của Vân Đào.
“Ồ, xin lỗi.” Vân Đào lau nước miếng không hề chảy ra, cô bất mãn nói, “Anh Tô, anh lừa tôi à?”
Ừm, hình như cô dỗi rồi.
Tô Bằng Trắc bật cười, Vân Đào nhìn thấy hắn cười là vội che miệng hắn lại, “Mỗi lần anh cười đẹp như thế là sẽ nói chuyện đả kích người khác, anh đừng nói nữa.”
Lòng bàn tay của Vân Đào mềm mại ấm áp còn kề sát vào môi Tô Bằng Trắc khiến cơ thể hắn cứng đờ, ngoài cậu nhỏ ra. Cậu nhỏ vừa nằm im do Tô Bằng Trắc cố gắng đổi chủ đề lại… lại lại lại ngóc đầu dậy rồi
Vân Đào đúng là mối họa mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.