Hướng Dẫn Tu Tiên Của Phong Thủy Đại Sư
Chương 6: Nàng Nói Nguyện Ý Chờ
Nam Qua Lão Yêu
06/09/2023
Trần Tiêu và thẩm thẩm ngồi không một lúc thì thẩm thẩm ra ngoài làm
việc nhà. Việc lấy đại danh là chuyện lớn, nàng không có cách nào đưa ý
kiến, chỉ có thể chờ trượng phu buổi tối trở về rồi lại nói.
Bọc hành lý của Trần Tiêu được tạm thời đặt trong phòng ngủ của thúc thẩm. Y đi vào nhìn thử, căn phòng của hai người cũng đơn giản, đồ đạc không có gì nhiều, cơ bản là trống rỗng.
Một lúc sau, đường muội Nhị Thuận của Tiểu Khờ quay lại và cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Trần Tiêu. Có lẽ là bởi vì có sự thay đổi quá lớn, cô nàng cảm thấy như không quen biết y nên có chút xấu hổ, kéo rèm rơm ra rồi trốn vào trong. Trần Tiêu mới biết căn phòng có rèm rơm là của Nhị Thuận.
Một lúc sau, Nhị Thuận bước ra, có lẽ vì cảm thấy xấu hổ trốn đi như vậy là không tốt. Nàng đi vào phòng bếp bên ngoài lấy bát rồi bưng một bát trà xanh cho Trần Tiêu. Nhị Thuận nhỏ giọng nói: "Tình hình năm nay không ổn, trà này là trà cũ của năm ngoái. Tiểu Khờ ca, ngươi đừng có ghét bỏ."
Trần Tiêu lắc đầu: "Không có việc gì, tại sao lại ghét bỏ." Y cầm lên, chậm rãi uống một ngụm. Trà tuy là trà cũ nhưng nước lại làm cho nó rạng rỡ hơn không ít. Chất nước trong lành, ngọt ngào cũng cho thấy được phong thủy ở đây quả thực rất tốt. Trần Tiêu tức khắc ngứa nghề, y đứng lên, nói với Nhị Thuận: "Ta đi dạo trong thôn một chút."
Trần Tiêu bước khỏi nông gia viện tử, đi dọc theo phương hướng vào thôn khi mới đến, sau đó rẽ theo con đường chính.
Thôn này tên là Phàn thôn, nói là thôn, lại giàu có và đông đúc giống như trấn. Toàn thôn có 700 hộ gia đình, dân cư hơn 5000 người. Trần Tiêu không có đoán sai, hầu hết các gia đình sống trong thôn đều có điều kiện tốt. Có gia đình kinh thương cực kỳ giàu có, cũng có người làm văn lại tại huyện thành, quận thành.
Trong thôn có một khu chợ nhỏ riêng, nhu yếu phẩm hằng ngày cũng có thể mua đủ ở đây. Có thể nói, chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đầy đủ nội tạng. Đang đi, Trần Tiêu đi đến trước một kiến trúc giống như học đường, mơ hồ nghe được âm thanh đọc sách văng vẳng.
Kiến trúc giống học đường này thật sự là học đường, bất quá điều kiện nhập học lại là xem xét học đồng có tiên duyên hay không. Giống Tiểu Khờ và mấy đứa trẻ nhà thúc thúc đều không có tiên duyên nên đương nhiên cũng không có tư cách nhập học. Từ góc nhìn này cho thấy thế giới này cũng rất tàn khốc. Đều là trẻ con như nhau, đã không có tư chất tu tiên đã đành, đến cơ hội tiếp nhận giáo dục cũng không có.
Sau khi những đứa trẻ này vào học đường, chúng sẽ học văn biết chữ. Đồng thời học đường sẽ phát một quyển công pháp cơ sở vaf phổ biến nhất, để nhóm học đồng đi tu luyện. Đến khi bọn họ tu luyện có thành tựu, sẽ được đại gia trong thôn chọn đi, tiến hành bồi dưỡng cá biệt.
Còn những người không có thiên phú, học không tốt thì trực tiếp cho tốt nghiệp. Mỗi người đều chọn con đường riêng cho mình, một số học cách kinh doanh, một số làm hộ vệ như Chu võ sư, một số vào trong thành đi cửa sau mưu toan một chức quan nhỏ.
Lần này tiên môn kia muốn tuyển nhận đệ tử chắc hẳn đều sẽ tuyển chọn từ trong học đường.
Nghĩ đến đây, Trần Tiêu rơi vào trầm tư, một nhà thúc thúc của Tiểu Khờ cũng không có ai có đủ tư chất tu tiên. Chắc chắn phải có nguyên nhân khác mới gọi y về gấp như vậy.
Sau khi đi một vòng một vòng, Trần Tiêu thỏa mãn và thong thả ung dung đi về Trần gia. Trên đường nhiều người cho rằng y sinh ra với bộ dáng tốt, không khỏi liếc nhìn lần thứ hai. Chờ Trần Tiêu trở lại trong sân Trần gia, thúc thúc của y Trần Trường Căn cũng đã về.
Thúc cháu hai người gặp nhau cũng thăm hỏi nhau vài câu, Trần Trường Căn mặc dù cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của Trần Tiêu, bất quá trong lòng hắn có việc nên bỏ qua phần này.
"Tiểu Khờ Tử, lần này gọi ngươi về là vì Nhị Thuận." Trần Trường Căn ưu sầu nhíu mày, "Nhị Thuận đã đính hôn với tiểu nhi tử của Ngô gia trong thôn, lúc này tiên môn tuyển đồ, chỉ sợ sẽ tuyển trúng hắn. Gia đình kia nghĩ không dám trì hoãn Nhị Thuận, nếu không được thì hủy hôn. Nhị Thuận lại không đồng ý, nàng nói nàng nguyện ý chờ."
Trần Tiêu cũng không ngờ rằng là bởi vì Nhị Thuận mới gọi y trở về, buổi chiều Nhị Thuận không hề lộ ra trước mặt y bất cứ điều gì, điều này chứng tỏ thái độ của nàng cũng rất kiên quyết. Y trịnh trọng hỏi: "Thúc thúc, bây giờ ngươi muốn ta làm gì?"
Trần Trường Căn cắn cắn quai hàm, nói: "Ta cũng nghĩ cô nương gia không thể trì hoãn được, thật sự bị tuyển trúng thì ai biết được khi nào hắn mới trở về. Như vậy Nhị Thuận chẳng phải sẽ thành gái lỡ thì và bị người trong thôn chê cười sao. Ta thiết nghĩ, đứa trẻ này từ nhỏ đã nghe lời ngươi, ngươi hãy khuyên nhủ nàng thay đổi chủ ý đi."
Trần Tiêu có chút khó xử, dù sao y cũng không thực sự là Tiểu Khờ. Rất khó suy nghĩ ở góc độ người nhà đối phương, cũng không có quyền đi khuyên bảo có tính khuynh hướng rõ ràng. Hơn nữa, nếu y khuyên bảo được, tương lai sự tình phát triển không như ý, y sẽ bị dính nhân quả.
Sau khi thầm nghĩ về điều đó, Trần Tiêu cười tự giễu. Y thật là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nói dễ nghe là y cẩn thận chặt chẽ, khó nghe chút là y nhát như thỏ đế. Y xuyên vào thân thể Tiểu Khờ, dù không chủ động làm gì thì trên người y cũng gánh nhân quả.
Cho dù có nhân quả mới, vậy thì sao, có khi nào Trần Tiêu không gánh dậy nổi nhân quả thuộc về mình? Vì thế Trần Tiêu đứng lên nói với Trần Trường Căn: "Thúc thúc suy xét đúng, ta đi khuyên nhủ nàng."
Nhị Thuận đang ở trong viện cho gà ăn, Trần Tiêu đi tới còn chưa có mở miệng, Nhị Thuận liền nói: "Tiểu Khờ ca, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi không cần khuyên ta."
Giọng nói của nàng kiên định, thái độ cũng kiên quyết. Trần Tiêu cũng không muốn phí sức đối với loại người đã quyết định, chết không hối cải này. Nhưng cũng không thể không nói: "Ngươi nếu biết ta muốn nói gì, cũng nên minh bạch cha ngươi cũng lo lắng rất nhiều cho ngươi. Hắn lớn tuổi hơn và có nhiều kinh nghiệm hơn nên tình huống hắn nói đến không thể không suy xét."
Nhị Thuận xoay mặt qua, mái tóc đen óng mượt xõa xuống, nàng vén ra sau tai, mỉm cười dịu dàng: "Ta biết. Cha mẹ đều nói với ta rồi, họ sợ hắn sẽ không trở lại, làm trì hoãn thanh xuân của ta."
Trần Tiêu nghiêm túc hỏi: "Nếu ngươi đã biết tất cả, tại sao còn không thay đổi chủ ý?"
Nhị Thuận nhìn Trần Tiêu, nghiêm túc nói: "Chưa kể học đường có nhiều học đồng như vậy, cũng có một số người xuất chúng như hắn vậy, còn chưa chắc hắn có thể được tuyển trúng hay không. Lúc này đã muốn nói từ hôn, vạn nhất cuối cùng hắn không đi, hai nhà sẽ càng xấu hổ hơn. Cho dù hắn được chọn, nếu sau này hắn thực sự không quay lại thì cũng vậy. Là Ngô gia có lỗi với nhà ta. Tình huống Ngô gia không tồi, không khỏi sợ mất thể diện nên sẽ không dám đối xử tệ với nhà ta. Có Ngô gia giúp đỡ, Tam Xuyên cùng Tứ Bảo có thể mau lớn hơn, như vậy cha mẹ cũng có thể hưởng phúc sớm một chút."
Trần Tiêu cho rằng nàng do nhi nữ tình trường mà không thể ngờ nàng sẽ nói như vậy, y không khỏi ngây dại, trong lòng nhất thời có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Nàng bực này lấy chung thân đại sự của bản thân đi đánh cược, nếu cược thắng thì chính là nàng gả cao, tương lai có phúc hưởng không hết. Nếu bất hạnh bị thua, cũng vì nhà mẹ đẻ đổi lấy trợ lực, giúp đỡ đệ đệ, chiếu cố cha mẹ.
Đều nói con nhà nghèo trưởng thành sớm và Nhị Thuận là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Nhất định là bởi vì ca ca trên nàng mất sớm, đệ đệ tuổi nhỏ, không dám trông cậy vào đường ca cách một tầng quan hệ, là đứa trẻ lớn tuổi nhất, nàng đã suy nghĩ rất nhiều về điều này. Theo suy nghĩ trước đây của Trần Tiêu khẳng định sẽ không thích người tâm cơ dùng chung thân đại sự của mình để tính kế, nhưng Nhị Thuận lại tính toán vì cha mẹ và người thân như vậy, lại làm y không thể sinh ra một tia chán ghét nào.
Thấy y sửng sốt, Nhị Thuận mím môi mỉm cười, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ. Nàng vốn được thừa hưởng gen từ Trần gia, lông mày cong dày, đôi mắt hình quả hạnh và đôi má đào, khuôn miệng đỏ như quả anh đào, nàng thực sự là một tiểu mỹ nhân. Tuy còn chưa nảy nở nhưng vẫn có thể thấy được một viễn cảnh tươi đẹp như vậy trong tương lai.
Chỉ nghe nàng nói: "Bên Ngô gia cũng chỉ là ý kiến của cha mẹ hắn. Ai biết có phải là thấy có cơ hội trèo cao nên muốn trước tiên dọn rớt chướng ngại hay không. Chính hắn tuyệt đối không có ý tứ này, hắn đã bảo đảm với ta, nhất định sẽ trở về." Nói xong, Nhị Thuận xấu hổ vô cùng, cúi đầu, tai và cổ đều đỏ bừng.
Bộ dáng tiểu nhi nữ này mới là bình thường nha. Trần Tiêu than thở trong lòng, y gần như kinh ngạc trước phong cách lý trí bình tĩnh lấy chính mình làm lợi thế vừa rồi của nàng. Nói cách khác, một cô gái ở độ tuổi này không nên tàn nhẫn với bản thân như vậy, không có chỗ dựa tình cảm thì không có dũng khí để mạo hiểm.
Tuy nhiên, sự thông minh của Nhị Thuận cuối cùng cũng khiến Trần Tiêu tán thưởng tận đáy lòng. Nữ hài ưu tú như vậy, tuy rằng suy nghĩ của nàng có chút non nớt và không thành thục, nhưng cũng không thể trực tiếp nói nàng không đúng. Trần Tiêu không có biện pháp làm Nhị Thuận thay đổi chủ ý, không còn cách nào khác ngoài hy vọng rằng nàng sẽ có một tương lai hạnh phúc.
Nghe được Trần Tiêu cũng không có biện pháp nào, Trần Trường Căn thở dài một tiếng.
Trong bối cảnh như vậy, không khí trong bữa tối rất nặng nề. Uổng phí thẩm thẩm còn đặc biệt làm thịt một con gà mái đẻ trứng làm đón gió tẩy trần cho Trần Tiêu. Trên bàn cơm, chỉ có Tam Xuyên và Tứ Bảo là hoàn toàn không biết gì chỉ tập trung tiến công dĩa thịt. Trần Tiêu và những người khác chỉ nhúng đũa một cách tượng trưng, không ai có tâm tư ăn uống tử tế.
Buổi tối, Trần Tiêu được phân đến phòng của Tam Xuyên và Tứ Bảo để ngủ. Hai nam hài này ngủ cùng nhau ở phòng bên trái, trong phòng tuy rằng không có chậu than, nhưng có giường sưởi, cũng không có lạnh như Trần Tiêu dự đoán. Lại ôm bình nước nóng trong tay, ngủ ngon lành đến sáng, còn thoải mái hơn ngủ ở huyện thành.
Sáng hôm sau khi thức dậy, Trần Tiêu bị Trần Trường Căn thúc giục ăn cơm. Thì ra hôm nay hắn xin nghỉ không làm, là chờ Trần Tiêu thức dậy rồi đi lấy đại danh cho y.
Đổi danh điệp rất phiền toái, đầu tiên muốn đi tìm thôn trưởng trong thôn viết giấy, sau đó lại cầm đi huyện thành nộp lên quan. Việc này vẫn chưa kết thúc, còn phải đợi chuyên gia đến đối chiếu để đảm bảo rằng người muốn dổi danh điệp là chủ nhân thực sự chứ không phải kẻ mạo danh.
Tiếp theo, giao lên trên tư liệu đã qua kiểm tra đối chiếu sự thật, và chờ một đoạn thời gian là có thể đi lãnh danh điệp mới về. Tuy nhiên, Trần Tiêu không có thời gian để chờ, chỉ có thể tiêu tiền làm nhanh gọn lẹ. Vì thế y đã tiêu hai đồng bạc, điều này đã khiến cho Trần Trường Căn đau lòng quá rồi.
Trần Trường Căn chỉ xin một ngày nghỉ để chạy cùng y, bởi vì danh điệp của Trần Tiêu có trong hộ tịch của hắn. Hắn là chủ hộ. Chuyện còn lại hắn không cần tự mình xử lý, giao cho Trần Tiêu tự mình đi làm.
Vào ngày thứ tư sau khi trở lại Phàn thôn, việc chiêu mộ đệ tử được nhiều người mong đợi của Tiên Môn cuối cùng cũng bắt đầu. Còn Trần Tiêu cũng đã gặp được tiểu nhi tử Ngô gia, người đã làm Nhị Thuận khuynh tâm phải đợi.
Bọc hành lý của Trần Tiêu được tạm thời đặt trong phòng ngủ của thúc thẩm. Y đi vào nhìn thử, căn phòng của hai người cũng đơn giản, đồ đạc không có gì nhiều, cơ bản là trống rỗng.
Một lúc sau, đường muội Nhị Thuận của Tiểu Khờ quay lại và cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Trần Tiêu. Có lẽ là bởi vì có sự thay đổi quá lớn, cô nàng cảm thấy như không quen biết y nên có chút xấu hổ, kéo rèm rơm ra rồi trốn vào trong. Trần Tiêu mới biết căn phòng có rèm rơm là của Nhị Thuận.
Một lúc sau, Nhị Thuận bước ra, có lẽ vì cảm thấy xấu hổ trốn đi như vậy là không tốt. Nàng đi vào phòng bếp bên ngoài lấy bát rồi bưng một bát trà xanh cho Trần Tiêu. Nhị Thuận nhỏ giọng nói: "Tình hình năm nay không ổn, trà này là trà cũ của năm ngoái. Tiểu Khờ ca, ngươi đừng có ghét bỏ."
Trần Tiêu lắc đầu: "Không có việc gì, tại sao lại ghét bỏ." Y cầm lên, chậm rãi uống một ngụm. Trà tuy là trà cũ nhưng nước lại làm cho nó rạng rỡ hơn không ít. Chất nước trong lành, ngọt ngào cũng cho thấy được phong thủy ở đây quả thực rất tốt. Trần Tiêu tức khắc ngứa nghề, y đứng lên, nói với Nhị Thuận: "Ta đi dạo trong thôn một chút."
Trần Tiêu bước khỏi nông gia viện tử, đi dọc theo phương hướng vào thôn khi mới đến, sau đó rẽ theo con đường chính.
Thôn này tên là Phàn thôn, nói là thôn, lại giàu có và đông đúc giống như trấn. Toàn thôn có 700 hộ gia đình, dân cư hơn 5000 người. Trần Tiêu không có đoán sai, hầu hết các gia đình sống trong thôn đều có điều kiện tốt. Có gia đình kinh thương cực kỳ giàu có, cũng có người làm văn lại tại huyện thành, quận thành.
Trong thôn có một khu chợ nhỏ riêng, nhu yếu phẩm hằng ngày cũng có thể mua đủ ở đây. Có thể nói, chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đầy đủ nội tạng. Đang đi, Trần Tiêu đi đến trước một kiến trúc giống như học đường, mơ hồ nghe được âm thanh đọc sách văng vẳng.
Kiến trúc giống học đường này thật sự là học đường, bất quá điều kiện nhập học lại là xem xét học đồng có tiên duyên hay không. Giống Tiểu Khờ và mấy đứa trẻ nhà thúc thúc đều không có tiên duyên nên đương nhiên cũng không có tư cách nhập học. Từ góc nhìn này cho thấy thế giới này cũng rất tàn khốc. Đều là trẻ con như nhau, đã không có tư chất tu tiên đã đành, đến cơ hội tiếp nhận giáo dục cũng không có.
Sau khi những đứa trẻ này vào học đường, chúng sẽ học văn biết chữ. Đồng thời học đường sẽ phát một quyển công pháp cơ sở vaf phổ biến nhất, để nhóm học đồng đi tu luyện. Đến khi bọn họ tu luyện có thành tựu, sẽ được đại gia trong thôn chọn đi, tiến hành bồi dưỡng cá biệt.
Còn những người không có thiên phú, học không tốt thì trực tiếp cho tốt nghiệp. Mỗi người đều chọn con đường riêng cho mình, một số học cách kinh doanh, một số làm hộ vệ như Chu võ sư, một số vào trong thành đi cửa sau mưu toan một chức quan nhỏ.
Lần này tiên môn kia muốn tuyển nhận đệ tử chắc hẳn đều sẽ tuyển chọn từ trong học đường.
Nghĩ đến đây, Trần Tiêu rơi vào trầm tư, một nhà thúc thúc của Tiểu Khờ cũng không có ai có đủ tư chất tu tiên. Chắc chắn phải có nguyên nhân khác mới gọi y về gấp như vậy.
Sau khi đi một vòng một vòng, Trần Tiêu thỏa mãn và thong thả ung dung đi về Trần gia. Trên đường nhiều người cho rằng y sinh ra với bộ dáng tốt, không khỏi liếc nhìn lần thứ hai. Chờ Trần Tiêu trở lại trong sân Trần gia, thúc thúc của y Trần Trường Căn cũng đã về.
Thúc cháu hai người gặp nhau cũng thăm hỏi nhau vài câu, Trần Trường Căn mặc dù cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của Trần Tiêu, bất quá trong lòng hắn có việc nên bỏ qua phần này.
"Tiểu Khờ Tử, lần này gọi ngươi về là vì Nhị Thuận." Trần Trường Căn ưu sầu nhíu mày, "Nhị Thuận đã đính hôn với tiểu nhi tử của Ngô gia trong thôn, lúc này tiên môn tuyển đồ, chỉ sợ sẽ tuyển trúng hắn. Gia đình kia nghĩ không dám trì hoãn Nhị Thuận, nếu không được thì hủy hôn. Nhị Thuận lại không đồng ý, nàng nói nàng nguyện ý chờ."
Trần Tiêu cũng không ngờ rằng là bởi vì Nhị Thuận mới gọi y trở về, buổi chiều Nhị Thuận không hề lộ ra trước mặt y bất cứ điều gì, điều này chứng tỏ thái độ của nàng cũng rất kiên quyết. Y trịnh trọng hỏi: "Thúc thúc, bây giờ ngươi muốn ta làm gì?"
Trần Trường Căn cắn cắn quai hàm, nói: "Ta cũng nghĩ cô nương gia không thể trì hoãn được, thật sự bị tuyển trúng thì ai biết được khi nào hắn mới trở về. Như vậy Nhị Thuận chẳng phải sẽ thành gái lỡ thì và bị người trong thôn chê cười sao. Ta thiết nghĩ, đứa trẻ này từ nhỏ đã nghe lời ngươi, ngươi hãy khuyên nhủ nàng thay đổi chủ ý đi."
Trần Tiêu có chút khó xử, dù sao y cũng không thực sự là Tiểu Khờ. Rất khó suy nghĩ ở góc độ người nhà đối phương, cũng không có quyền đi khuyên bảo có tính khuynh hướng rõ ràng. Hơn nữa, nếu y khuyên bảo được, tương lai sự tình phát triển không như ý, y sẽ bị dính nhân quả.
Sau khi thầm nghĩ về điều đó, Trần Tiêu cười tự giễu. Y thật là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nói dễ nghe là y cẩn thận chặt chẽ, khó nghe chút là y nhát như thỏ đế. Y xuyên vào thân thể Tiểu Khờ, dù không chủ động làm gì thì trên người y cũng gánh nhân quả.
Cho dù có nhân quả mới, vậy thì sao, có khi nào Trần Tiêu không gánh dậy nổi nhân quả thuộc về mình? Vì thế Trần Tiêu đứng lên nói với Trần Trường Căn: "Thúc thúc suy xét đúng, ta đi khuyên nhủ nàng."
Nhị Thuận đang ở trong viện cho gà ăn, Trần Tiêu đi tới còn chưa có mở miệng, Nhị Thuận liền nói: "Tiểu Khờ ca, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi không cần khuyên ta."
Giọng nói của nàng kiên định, thái độ cũng kiên quyết. Trần Tiêu cũng không muốn phí sức đối với loại người đã quyết định, chết không hối cải này. Nhưng cũng không thể không nói: "Ngươi nếu biết ta muốn nói gì, cũng nên minh bạch cha ngươi cũng lo lắng rất nhiều cho ngươi. Hắn lớn tuổi hơn và có nhiều kinh nghiệm hơn nên tình huống hắn nói đến không thể không suy xét."
Nhị Thuận xoay mặt qua, mái tóc đen óng mượt xõa xuống, nàng vén ra sau tai, mỉm cười dịu dàng: "Ta biết. Cha mẹ đều nói với ta rồi, họ sợ hắn sẽ không trở lại, làm trì hoãn thanh xuân của ta."
Trần Tiêu nghiêm túc hỏi: "Nếu ngươi đã biết tất cả, tại sao còn không thay đổi chủ ý?"
Nhị Thuận nhìn Trần Tiêu, nghiêm túc nói: "Chưa kể học đường có nhiều học đồng như vậy, cũng có một số người xuất chúng như hắn vậy, còn chưa chắc hắn có thể được tuyển trúng hay không. Lúc này đã muốn nói từ hôn, vạn nhất cuối cùng hắn không đi, hai nhà sẽ càng xấu hổ hơn. Cho dù hắn được chọn, nếu sau này hắn thực sự không quay lại thì cũng vậy. Là Ngô gia có lỗi với nhà ta. Tình huống Ngô gia không tồi, không khỏi sợ mất thể diện nên sẽ không dám đối xử tệ với nhà ta. Có Ngô gia giúp đỡ, Tam Xuyên cùng Tứ Bảo có thể mau lớn hơn, như vậy cha mẹ cũng có thể hưởng phúc sớm một chút."
Trần Tiêu cho rằng nàng do nhi nữ tình trường mà không thể ngờ nàng sẽ nói như vậy, y không khỏi ngây dại, trong lòng nhất thời có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Nàng bực này lấy chung thân đại sự của bản thân đi đánh cược, nếu cược thắng thì chính là nàng gả cao, tương lai có phúc hưởng không hết. Nếu bất hạnh bị thua, cũng vì nhà mẹ đẻ đổi lấy trợ lực, giúp đỡ đệ đệ, chiếu cố cha mẹ.
Đều nói con nhà nghèo trưởng thành sớm và Nhị Thuận là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Nhất định là bởi vì ca ca trên nàng mất sớm, đệ đệ tuổi nhỏ, không dám trông cậy vào đường ca cách một tầng quan hệ, là đứa trẻ lớn tuổi nhất, nàng đã suy nghĩ rất nhiều về điều này. Theo suy nghĩ trước đây của Trần Tiêu khẳng định sẽ không thích người tâm cơ dùng chung thân đại sự của mình để tính kế, nhưng Nhị Thuận lại tính toán vì cha mẹ và người thân như vậy, lại làm y không thể sinh ra một tia chán ghét nào.
Thấy y sửng sốt, Nhị Thuận mím môi mỉm cười, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ. Nàng vốn được thừa hưởng gen từ Trần gia, lông mày cong dày, đôi mắt hình quả hạnh và đôi má đào, khuôn miệng đỏ như quả anh đào, nàng thực sự là một tiểu mỹ nhân. Tuy còn chưa nảy nở nhưng vẫn có thể thấy được một viễn cảnh tươi đẹp như vậy trong tương lai.
Chỉ nghe nàng nói: "Bên Ngô gia cũng chỉ là ý kiến của cha mẹ hắn. Ai biết có phải là thấy có cơ hội trèo cao nên muốn trước tiên dọn rớt chướng ngại hay không. Chính hắn tuyệt đối không có ý tứ này, hắn đã bảo đảm với ta, nhất định sẽ trở về." Nói xong, Nhị Thuận xấu hổ vô cùng, cúi đầu, tai và cổ đều đỏ bừng.
Bộ dáng tiểu nhi nữ này mới là bình thường nha. Trần Tiêu than thở trong lòng, y gần như kinh ngạc trước phong cách lý trí bình tĩnh lấy chính mình làm lợi thế vừa rồi của nàng. Nói cách khác, một cô gái ở độ tuổi này không nên tàn nhẫn với bản thân như vậy, không có chỗ dựa tình cảm thì không có dũng khí để mạo hiểm.
Tuy nhiên, sự thông minh của Nhị Thuận cuối cùng cũng khiến Trần Tiêu tán thưởng tận đáy lòng. Nữ hài ưu tú như vậy, tuy rằng suy nghĩ của nàng có chút non nớt và không thành thục, nhưng cũng không thể trực tiếp nói nàng không đúng. Trần Tiêu không có biện pháp làm Nhị Thuận thay đổi chủ ý, không còn cách nào khác ngoài hy vọng rằng nàng sẽ có một tương lai hạnh phúc.
Nghe được Trần Tiêu cũng không có biện pháp nào, Trần Trường Căn thở dài một tiếng.
Trong bối cảnh như vậy, không khí trong bữa tối rất nặng nề. Uổng phí thẩm thẩm còn đặc biệt làm thịt một con gà mái đẻ trứng làm đón gió tẩy trần cho Trần Tiêu. Trên bàn cơm, chỉ có Tam Xuyên và Tứ Bảo là hoàn toàn không biết gì chỉ tập trung tiến công dĩa thịt. Trần Tiêu và những người khác chỉ nhúng đũa một cách tượng trưng, không ai có tâm tư ăn uống tử tế.
Buổi tối, Trần Tiêu được phân đến phòng của Tam Xuyên và Tứ Bảo để ngủ. Hai nam hài này ngủ cùng nhau ở phòng bên trái, trong phòng tuy rằng không có chậu than, nhưng có giường sưởi, cũng không có lạnh như Trần Tiêu dự đoán. Lại ôm bình nước nóng trong tay, ngủ ngon lành đến sáng, còn thoải mái hơn ngủ ở huyện thành.
Sáng hôm sau khi thức dậy, Trần Tiêu bị Trần Trường Căn thúc giục ăn cơm. Thì ra hôm nay hắn xin nghỉ không làm, là chờ Trần Tiêu thức dậy rồi đi lấy đại danh cho y.
Đổi danh điệp rất phiền toái, đầu tiên muốn đi tìm thôn trưởng trong thôn viết giấy, sau đó lại cầm đi huyện thành nộp lên quan. Việc này vẫn chưa kết thúc, còn phải đợi chuyên gia đến đối chiếu để đảm bảo rằng người muốn dổi danh điệp là chủ nhân thực sự chứ không phải kẻ mạo danh.
Tiếp theo, giao lên trên tư liệu đã qua kiểm tra đối chiếu sự thật, và chờ một đoạn thời gian là có thể đi lãnh danh điệp mới về. Tuy nhiên, Trần Tiêu không có thời gian để chờ, chỉ có thể tiêu tiền làm nhanh gọn lẹ. Vì thế y đã tiêu hai đồng bạc, điều này đã khiến cho Trần Trường Căn đau lòng quá rồi.
Trần Trường Căn chỉ xin một ngày nghỉ để chạy cùng y, bởi vì danh điệp của Trần Tiêu có trong hộ tịch của hắn. Hắn là chủ hộ. Chuyện còn lại hắn không cần tự mình xử lý, giao cho Trần Tiêu tự mình đi làm.
Vào ngày thứ tư sau khi trở lại Phàn thôn, việc chiêu mộ đệ tử được nhiều người mong đợi của Tiên Môn cuối cùng cũng bắt đầu. Còn Trần Tiêu cũng đã gặp được tiểu nhi tử Ngô gia, người đã làm Nhị Thuận khuynh tâm phải đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.