Chương 5
Nguyệt Hạ Kim Hồ
13/05/2017
Lúc này đã đến giữa trưa, ánh nắng mặt trời đang gay gắt nhất, đám
người khiêng đá ngừng lại, sau đó xếp hàng nhận lấy một chén nước giếng
và hai ba cái bánh ngô do quản sự đưa cho, rồi tìm mỏi mắt chỗ tránh
nắng ngồi xuống nhai nuốt ngấu nghiến, công việc khiêng đá là công việc
lao động tay chân cực khổ, chỉ có thể kiếm hai bữa cơm, nam tử trưởng
thành một ngày có thể kiếm được tám mười đồng tiền cũng đã tốt lắm rồi,
giống đám tiểu tử choai choai này, cơ bản là không trả tiền, cho dù như
vậy cũng có người cứ sấn vào nhận làm.
Thẩm Hà Hương lặng lẽ đi đến chỗ góc cửa hàng, trong tay nàng đang
cầm một gói bọc giấy dầu, bánh táo đỏ lần trước nàng ăn vẫn chưa thấy
đủ, Thẩm phụ lần này khi tiện đường đi ngang qua cửa tiệm bán điểm tâm
đó liền mua cho nàng nửa cân để làm đồ ăn vặt trên đường đi, còn một tay khác đang cầm một cái túi hương, buổi sáng trước khi xuất môn nàng liền cầm chiếc túi hương mà Liễu thị đã làm xong viền thêu nhưng chưa thêu
hoa, dùng đựng khoảng trăm đồng tiền mà nàng để dành được.
Vốn định muốn mua cây lược gỗ đàn hương, hoặc là mua chiếc gương đồng tốt hơn chút, lúc này cũng khẩn trương vân vê sợi dây hà bao, sau đó khẽ cắn môi, liền đưa tay lấy túi hương từ chỗ eo xuống cuộn dây lại, sau đó nhét vào trong chiếc túi bọc giấy dầu, sau mới dừng một chút, đi về hướng chỗ góc tường râm mát, nơi có nam tử khiêng đá đầu tóc rối bù đang ăn ngấu nghiến kia.
Người nọ chỉ khoảng mười bốn năm tuổi, dáng người cao ráo như ngoại hình của một nam tử trưởng thành mới có, lúc này trên người chỉ vắt lên vai một chiếc áo cũ sờn, khi nghiêng người có thể nhìn thấy phía sau lưng do khiêng đá mà hình thành những vết thương sưng đỏ loang lổ , đại khái là vì thời gian dài phơi nắng làm việc, toàn thân đều chưa khô mồ hôi, thỉnh thoảng còn vã mồ hôi từ đầu hoặc vai xuống nền đất, mái tóc ướt nhẹp cũng ôm sát lấy chỗ vết sẹo bỏng sườn mặt, vết sẹo ấy đại khái bằng hai ngón tay, uốn cong giống như rắn bò, có thể mới vừa lành không bao lâu, vết thương còn khá trắng, nhìn vào đó khiến người ta có chút chùn bước.
Thẩm Hà Hương nuốt xuống nước miếng, cọ lòng bàn tay để vào áo để lau mồ hôi, nàng đối với người có tên là Giản Thư Huyền này trong lòng quả thật là có một chút áy náy, năm đó cũng không phải cố ý muốn làm nhục hắn, cộng thêm tuổi còn nhỏ, đều nhất thời xúc động mà gây ra họa.
Vốn nàng luôn cảm thấy đối với việc tương lai có thể gả vào dòng dõi thư hương làm vinh dự, kết quả là đến cuối cùng cái gì cũng không có, còn khắp nơi bị người ta giễu cợt có một nam nhân khắp mặt đều là sẹo do bỏng, trong lòng vừa tức vừa giận cảm thấy ủy khuất cực kỳ, khóc suốt đường chạy về, khi về đụng đúng lúc hắn chủ động tìm tới cửa, hình như muốn vay tiền Liễu thị an táng cha mẹ, những vết sẹo do bỏng mới bị trên mặt kia, đỏ au sưng tấy khiến nàng sợ hết hồn, nhất thời liền nói ra lời độc địa đuổi hắn đi, sau đó trong lòng cũng biết mình quả thất rất quá đáng, nhưng vẫn cậy mạnh miệng.
Hiện tại nghĩ đến cũng không khỏi có chút hối hận, nhưng khiến nàng cảm thấy khó giải quyết nhất đó là nàng biết được tương lai tên Giản Thư Huyền này, không phải dễ chọc như vậy, nếu có thể sớm trọng sinh vài ngày, nàng nhất định sẽ lựa lời tốt đẹp khuyên bảo, sau đó đưa hắn bạc để đuổi đi, khẳng định sẽ không giống tình trạng rối rắm như hiện tại.
Ở trong tiềm thức Thẩm Hà Hương, chuyện năm đó ánh mắt Giản Thư Huyền lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống còn khiến nàng kiêng kị vô cùng, trong lòng nàng người này so với ôn thần cũng không kém bao nhiêu, cung kính tiễn bước hắn mới là an toàn nhất, bởi vậy ngay cả tâm tư trèo cao dù một chút cũng không có.
Cho nên lúc này, Thẩm Hà Hương cảm thấy tất cả đều là thiên ý, thừa dịp khi hắn khốn cùng và thất chí, mình có thể cho hắn chút đồ ăn và tiền, nói không chừng sự khúc mắc này liền hóa giải được, thế mới có chuyện nàng đem theo điểm tâm và số tiền tích góp mãi mới được kia, cắn môi đi lại hướng kia, vừa đi vừa cẩn thận nhìn bộ dáng phản ứng của hắn .
Ba cái bánh ngô chỉ nhỏ bằng nắm đấm tay, đối với một người lao động tay chân mà nói cũng không nhiều, cắn hai ba miếng có thể ăn hết một cái, tốc độ nhanh hơn hổ vồ chỉ một loáng đã sạch bách, sau khi ăn xong, Giản Thư Huyền cầm lấy bát nước giếng uống từng ngụm từng ngụm, đúng lúc này hắn ngửi được một làn hương thơm hoa nhài, tiếp theo khóe mắt liếc thấy một thân ảnh.
Thấy ánh mắt người đó nhìn qua, cái chân đang nhấc lên của Thẩm Hà Hương nhất thời muốn rụt trở về, liền cảm thấy hơi thoái chí, cũng không phải loại anh hùng thoái chí, mà là vì chột dạ, quả nhiên trong ánh mắt kia vốn có chút kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy người đến là Thẩm Hà Hương, con ngươi nhất thời phủ lên một cơn phẫn nộ bừng bừng, giống hệt trong trí nhớ, đen bóng như muốn ăn thịt người, Thẩm Hà Hương sớm đã quên năm đó nàng đã nói bừa những gì rồi, nhưng hiển nhiên người này vẫn nhớ rõ như ban ngày, một chữ cũng không quên.
Từ khi trọng sinh đến giờ, tâm tình Thẩm Hà Hương vẫn vô cùng tốt, cho nên đều cười vui vẻ sống qua mỗi ngày, ngày thường lại tìm mọi cách lấy lòng cha mẹ, trên mặt luôn tươi cười ngọt ngào, cho dù là đối với khi nhà bùn loãng có mưa dột, nhìn riết cũng không phải chán ghét như cũ nữa, gương mặt sớm quen với nụ cười như nàng khi nhìn thấy người này, chỉ cảm thấy mặt như cương cứng lại, nếu dùng gương đồng soi sẽ nhận ra còn khó coi hơn so với khóc.
Nhìn cơn phẫn nộ trong mắt và mùi mồ hôi trên người hắn, Thẩm Hà Hương chỉ cảm thấy chính mình đang như xâm nhập vào lãnh địa băng giá nào đó, tiến thoái lưỡng lan, đành phải cứng ngắc xoay người quay đầu lại rồi đưa ra những đồ vật trong tay, tận lực cười dễ coi chút nói:“Vài cái bánh ngô kia ăn không đủ no đâu, đây là đồ ăn, cho huynh, huynh, huynh cầm đi, đói bụng có thể ăn lót dạ……” Bất luận kẻ nào dưới tình huống đụng phải đôi mắt không thiện ý kia, đều đã khẩn trương đến nỗi da đầu run lên, tim đập gia tốc, nói chuyện lắp bắp, ánh mắt trốn tránh, đổi thành người khác phỏng chừng đã bị dọa ngất luôn rồi, vết sẹo kia càng nhìn gần càng khủng bố hơn vài phần.
Giản Thư Huyền nhìn thấy bộ dáng của nàng, lại nghe được lời này, trong ánh mắt vốn tràn ngập cơn phẫn nộ lại như muốn phát ra tia lửa, hắn dùng một tay đánh bay đi cái túi hương và gói bọc giấy dầu chướng mắt, nghĩ đến những lời độc ác ngày ấy nàng ta đã nói, nhất thời giận đến mức muốn phun lửa, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày mới nhịn xuống cơn tức giận, rít ra thanh âm nói:“Ngươi yên tâm, ta Giản Thư Huyền cho dù là tên ăn mày, cũng tuyệt không cần ngươi tới bố thí!” Nói xong ngay cả nước cũng không muốn uống nữa, phủi bụi liền đứng lên, chuẩn bị xoay người bước đi.
Thẩm Hà Hương ở kiếp trước trong tay tên tiểu thương nhận hết sự đau khổ, thường xuyên bị đánh, vừa rồi khi Giản Thư Huyền giơ tay chụp lấy điểm tâm, nàng liền trợn to mắt, kinh sợ hãi hùng lui ra sau hai bước, khi Giản Thư Huyền đứng lên, nàng lại liên tục lui tiếp mấy bước nữa, dưới sự kinh hãi nhìn thấy Giản Thư Huyền tựa hồ cũng không phải xông lên trước đánh nàng, mà là xoay người muốn đi, cơn sợ hãi mới lắng xuống, nhất thời cũng có chút tức giận không rõ, người này bụng dạ cũng quá hẹp hòi đi, ngày ấy cũng chẳng qua là vài câu nói tức khí thôi, hôm nay nàng đã chủ động đến cầu hòa, hắn không cảm kích thì thôi, cư nhiên còn muốn ra tay đánh người, thật sự là rất tồi tệ, nàng Thẩm Hà Hương cũng không phải loại tượng đất ai nặn sao cũng được đâu, nghĩ đến đây trong lòng nhịn không được liền xúc động nói toạc ra.
“Nè, ngươi nếu thật có cốt khí như vậy sao còn ở nơi này cắn bánh ngô hả? Lời ta nói là không dễ nghe, nhưng cũng là những lời thực tế, ngươi không đi làm rạng rỡ tổ tông lại chạy tới đây làm thuê làm mướn cho người ta, nếu như bị phụ thân và nương ngươi biết, nếu chưa chết cũng bị ngươi làm tức chết rồi.” Nghĩ đến kiếp trước tên nam tử này hơn ba mươi tuổi vẫn chưa cưới vợ, vẫn là người độc thân, nhất thời bị giật mí mắt, thanh âm lại trầm thấp bồi thêm một câu nói: “Cơm cũng không có mà ăn, còn hung dữ gì chứ, giống ngươi ngươi vậy, cả đời này không tìm được nàng dâu là đáng đời……”
Câu này hiển nhiên bị Giản Thư Huyền nghe thấy được, chỉ thấy hắn quay phắt người lại, gân cốt trên cánh tay hắn động kịch liệt hai cái, thấy thế Thẩm Hà Hương sợ tới mức không dám nói thêm câu nào nữa, lui về phía sau hai bước liền bất chấp mọi cái, xách làn váy lên xoay đầu liền bỏ chạy, một lát sau thân ảnh liền biến mất ở góc tường.
Lúc này hai nam tử khác cùng khiêng đá ló đầu ra, trong đó một người đang nhìn chằm chằm vào gói bọc giấy dầu biến dạng nằm trên đất, nhất thời tham lam liếm miệng, vừa nhìn thấy thì biết đó là điểm tâm không rẻ đâu, tên Giản Thư Huyền kia quả nhiên là phúc khí tốt, cư nhiên có tiểu nương tử đến đưa điểm tâm, người so với người a tức chết người mà.
Nhưng nghĩ đến đồ vật nếu đã bị ném đi, thì chắc là không cần nữa, hai người liền cầm lên,“Á? Đây là cái gì.” Có người đụng đến một thứ, mở ra liền thấy.
“Ai nha, là túi hương của cô nương nhà người ta kìa.” Nói xong liền lấy đưa lên trước mũi ngửi,“Còn là mùi hoa nữa, thơm quá……” Ánh mắt hai người đang sáng lên, vừa định muốn mở ra nhìn xem, lúc này, đột nhiên có một bàn tay với tới, cướp lấy hương túi kia,“Bỏ ngay ý đồ đó đi, đó không phải là đồ của mấy người.” Nói xong Giản Thư Huyền với y phục đã được khoác lên hẳn hoi lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, sau đó cầm túi hương xoay người bỏ đi.
Hai người nhìn chòng chọc về phía bóng dáng Giản Thư Huyền nói thầm vài tiếng, thấy hắn đi được vài bước liền đưa tay cầm lấy túi hương cẩn thận bỏ vào túi bên trong quần áo, hai người không khỏi cười gian, nghe nói Giản Thư Huyền đã sớm có hôn ước, không nghĩ tới là thật, nhưng nhìn bộ dáng đáng sợ thế kia, tiểu nương tử người ta còn chưa chắc đã đồng ý a, đừng cho là bọn ta không có nghe thấy tiểu nương tử nói cái gì nha, nói cả đời này đều không lấy được nàng dâu, ha ha.
Hai người vui sướng khi người gặp họa mở gói giấy ra, quả nhiên điểm tâm đều nát bét rồi,“Là bánh táo đỏ, may mắn là giấy dầu không bị nát, lấy tay bốc ăn đi.” Nói xong hai người liền vội vã vo viên lại những mẩu vụn ăn, vừa ăn vừa khen ngon: “Vừa rồi tiểu cô nương tìm Giản Thư Huyền, bộ dạng cũng thật xinh đẹp, khuôn mặt trắng mịn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, khi trừng mắt với người ta thì ánh mắt đen bóng lúng liếng, cũng không biết là tiểu nương tử nhà ai, nếu gả cho ta, mỗi ngày nàng ấy đều trừng ta, ta cũng nguyện ý……”
“Ha ha, đừng có mà mơ……”
Thẩm Hà Hương chạy một lèo về cửa hàng bán tạp hóa, Thẩm phụ đang đứng ở cửa lo lắng tìm kiếm chung quanh, nhìn thấy khuê nữ bước vội vã trở lại, Thẩm Hà Hương chậm lại cước bộ, len lén nhìn về sau lưng, hình như không có ai đuổi theo, thế mới nhẹ nhàng thở hắt ra, hơi buông xuống làn váy, sau đó hít vào một cái thật sâu, áp chế hô hấp gấp gáp do vừa rồi mới chạy xong xuống, giơ tay vuốt phẳng lại nếp nhăn trên làn váy, thế mới lộ ra nụ cười nghênh đón.
“Nãy giờ con đã chạy đi đâu……” Luôn luôn cưng chìu khuê nữ là Thẩm phụ cũng vì lo lắng mà trách cứ nàng nói.
“Phụ thân……” Thẩm Hà Hương vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười,“Vừa rồi con nhìn thấy bên góc tường kia có một người khất cái rất đáng thương, con liền đem bánh táo người mua cho con ăn còn dư đưa cho người đó ăn, phụ thân sẽ không trách con chứ, phụ thân?”
“A……” Thẩm phụ có chút xót ruột, bánh táo đỏ kia cũng phải mua hết hai mươi văn tiền, cho người ăn xin vài văn tiền hoặc là cho hai bánh bao là được rồi, nhưng nhìn nụ cười chờ mong trên mặt khuê nữ, nhất thời cũng không nỡ trách cứ, đành phải nói: “Con không phải muốn mua vài cái hộp đựng dầu bôi tóc sao? Chỗ cửa hàng của Vu chưởng quầy bên trong có đó, đi vào lựa chọn xem có thích không ……”
“Vâng, phụ thân.” Thẩm Hà Hương cười ra tiếng trả lời, thấy Thẩm phụ xoay người đi vào cửa hàng, nàng mới thu lại nụ cười rồi thở hắt ra, sắc mặt hơi có chút ảo não, cảm thấy sự tình giống như càng ngày càng tệ hại, hơn nữa vừa rồi nhất thời do vội vàng nên cũng quên nhặt lại hơn trăm đồng tiền kia, cũng không thể bây giờ quay lại, nghĩ đến sự tình nói cũng đã nói, làm cũng đã làm rồi, cũng chỉ đành vực dậy tinh thần đi theo Thẩm phụ bước vào cửa hàng thôi.
Vốn định muốn mua cây lược gỗ đàn hương, hoặc là mua chiếc gương đồng tốt hơn chút, lúc này cũng khẩn trương vân vê sợi dây hà bao, sau đó khẽ cắn môi, liền đưa tay lấy túi hương từ chỗ eo xuống cuộn dây lại, sau đó nhét vào trong chiếc túi bọc giấy dầu, sau mới dừng một chút, đi về hướng chỗ góc tường râm mát, nơi có nam tử khiêng đá đầu tóc rối bù đang ăn ngấu nghiến kia.
Người nọ chỉ khoảng mười bốn năm tuổi, dáng người cao ráo như ngoại hình của một nam tử trưởng thành mới có, lúc này trên người chỉ vắt lên vai một chiếc áo cũ sờn, khi nghiêng người có thể nhìn thấy phía sau lưng do khiêng đá mà hình thành những vết thương sưng đỏ loang lổ , đại khái là vì thời gian dài phơi nắng làm việc, toàn thân đều chưa khô mồ hôi, thỉnh thoảng còn vã mồ hôi từ đầu hoặc vai xuống nền đất, mái tóc ướt nhẹp cũng ôm sát lấy chỗ vết sẹo bỏng sườn mặt, vết sẹo ấy đại khái bằng hai ngón tay, uốn cong giống như rắn bò, có thể mới vừa lành không bao lâu, vết thương còn khá trắng, nhìn vào đó khiến người ta có chút chùn bước.
Thẩm Hà Hương nuốt xuống nước miếng, cọ lòng bàn tay để vào áo để lau mồ hôi, nàng đối với người có tên là Giản Thư Huyền này trong lòng quả thật là có một chút áy náy, năm đó cũng không phải cố ý muốn làm nhục hắn, cộng thêm tuổi còn nhỏ, đều nhất thời xúc động mà gây ra họa.
Vốn nàng luôn cảm thấy đối với việc tương lai có thể gả vào dòng dõi thư hương làm vinh dự, kết quả là đến cuối cùng cái gì cũng không có, còn khắp nơi bị người ta giễu cợt có một nam nhân khắp mặt đều là sẹo do bỏng, trong lòng vừa tức vừa giận cảm thấy ủy khuất cực kỳ, khóc suốt đường chạy về, khi về đụng đúng lúc hắn chủ động tìm tới cửa, hình như muốn vay tiền Liễu thị an táng cha mẹ, những vết sẹo do bỏng mới bị trên mặt kia, đỏ au sưng tấy khiến nàng sợ hết hồn, nhất thời liền nói ra lời độc địa đuổi hắn đi, sau đó trong lòng cũng biết mình quả thất rất quá đáng, nhưng vẫn cậy mạnh miệng.
Hiện tại nghĩ đến cũng không khỏi có chút hối hận, nhưng khiến nàng cảm thấy khó giải quyết nhất đó là nàng biết được tương lai tên Giản Thư Huyền này, không phải dễ chọc như vậy, nếu có thể sớm trọng sinh vài ngày, nàng nhất định sẽ lựa lời tốt đẹp khuyên bảo, sau đó đưa hắn bạc để đuổi đi, khẳng định sẽ không giống tình trạng rối rắm như hiện tại.
Ở trong tiềm thức Thẩm Hà Hương, chuyện năm đó ánh mắt Giản Thư Huyền lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống còn khiến nàng kiêng kị vô cùng, trong lòng nàng người này so với ôn thần cũng không kém bao nhiêu, cung kính tiễn bước hắn mới là an toàn nhất, bởi vậy ngay cả tâm tư trèo cao dù một chút cũng không có.
Cho nên lúc này, Thẩm Hà Hương cảm thấy tất cả đều là thiên ý, thừa dịp khi hắn khốn cùng và thất chí, mình có thể cho hắn chút đồ ăn và tiền, nói không chừng sự khúc mắc này liền hóa giải được, thế mới có chuyện nàng đem theo điểm tâm và số tiền tích góp mãi mới được kia, cắn môi đi lại hướng kia, vừa đi vừa cẩn thận nhìn bộ dáng phản ứng của hắn .
Ba cái bánh ngô chỉ nhỏ bằng nắm đấm tay, đối với một người lao động tay chân mà nói cũng không nhiều, cắn hai ba miếng có thể ăn hết một cái, tốc độ nhanh hơn hổ vồ chỉ một loáng đã sạch bách, sau khi ăn xong, Giản Thư Huyền cầm lấy bát nước giếng uống từng ngụm từng ngụm, đúng lúc này hắn ngửi được một làn hương thơm hoa nhài, tiếp theo khóe mắt liếc thấy một thân ảnh.
Thấy ánh mắt người đó nhìn qua, cái chân đang nhấc lên của Thẩm Hà Hương nhất thời muốn rụt trở về, liền cảm thấy hơi thoái chí, cũng không phải loại anh hùng thoái chí, mà là vì chột dạ, quả nhiên trong ánh mắt kia vốn có chút kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy người đến là Thẩm Hà Hương, con ngươi nhất thời phủ lên một cơn phẫn nộ bừng bừng, giống hệt trong trí nhớ, đen bóng như muốn ăn thịt người, Thẩm Hà Hương sớm đã quên năm đó nàng đã nói bừa những gì rồi, nhưng hiển nhiên người này vẫn nhớ rõ như ban ngày, một chữ cũng không quên.
Từ khi trọng sinh đến giờ, tâm tình Thẩm Hà Hương vẫn vô cùng tốt, cho nên đều cười vui vẻ sống qua mỗi ngày, ngày thường lại tìm mọi cách lấy lòng cha mẹ, trên mặt luôn tươi cười ngọt ngào, cho dù là đối với khi nhà bùn loãng có mưa dột, nhìn riết cũng không phải chán ghét như cũ nữa, gương mặt sớm quen với nụ cười như nàng khi nhìn thấy người này, chỉ cảm thấy mặt như cương cứng lại, nếu dùng gương đồng soi sẽ nhận ra còn khó coi hơn so với khóc.
Nhìn cơn phẫn nộ trong mắt và mùi mồ hôi trên người hắn, Thẩm Hà Hương chỉ cảm thấy chính mình đang như xâm nhập vào lãnh địa băng giá nào đó, tiến thoái lưỡng lan, đành phải cứng ngắc xoay người quay đầu lại rồi đưa ra những đồ vật trong tay, tận lực cười dễ coi chút nói:“Vài cái bánh ngô kia ăn không đủ no đâu, đây là đồ ăn, cho huynh, huynh, huynh cầm đi, đói bụng có thể ăn lót dạ……” Bất luận kẻ nào dưới tình huống đụng phải đôi mắt không thiện ý kia, đều đã khẩn trương đến nỗi da đầu run lên, tim đập gia tốc, nói chuyện lắp bắp, ánh mắt trốn tránh, đổi thành người khác phỏng chừng đã bị dọa ngất luôn rồi, vết sẹo kia càng nhìn gần càng khủng bố hơn vài phần.
Giản Thư Huyền nhìn thấy bộ dáng của nàng, lại nghe được lời này, trong ánh mắt vốn tràn ngập cơn phẫn nộ lại như muốn phát ra tia lửa, hắn dùng một tay đánh bay đi cái túi hương và gói bọc giấy dầu chướng mắt, nghĩ đến những lời độc ác ngày ấy nàng ta đã nói, nhất thời giận đến mức muốn phun lửa, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày mới nhịn xuống cơn tức giận, rít ra thanh âm nói:“Ngươi yên tâm, ta Giản Thư Huyền cho dù là tên ăn mày, cũng tuyệt không cần ngươi tới bố thí!” Nói xong ngay cả nước cũng không muốn uống nữa, phủi bụi liền đứng lên, chuẩn bị xoay người bước đi.
Thẩm Hà Hương ở kiếp trước trong tay tên tiểu thương nhận hết sự đau khổ, thường xuyên bị đánh, vừa rồi khi Giản Thư Huyền giơ tay chụp lấy điểm tâm, nàng liền trợn to mắt, kinh sợ hãi hùng lui ra sau hai bước, khi Giản Thư Huyền đứng lên, nàng lại liên tục lui tiếp mấy bước nữa, dưới sự kinh hãi nhìn thấy Giản Thư Huyền tựa hồ cũng không phải xông lên trước đánh nàng, mà là xoay người muốn đi, cơn sợ hãi mới lắng xuống, nhất thời cũng có chút tức giận không rõ, người này bụng dạ cũng quá hẹp hòi đi, ngày ấy cũng chẳng qua là vài câu nói tức khí thôi, hôm nay nàng đã chủ động đến cầu hòa, hắn không cảm kích thì thôi, cư nhiên còn muốn ra tay đánh người, thật sự là rất tồi tệ, nàng Thẩm Hà Hương cũng không phải loại tượng đất ai nặn sao cũng được đâu, nghĩ đến đây trong lòng nhịn không được liền xúc động nói toạc ra.
“Nè, ngươi nếu thật có cốt khí như vậy sao còn ở nơi này cắn bánh ngô hả? Lời ta nói là không dễ nghe, nhưng cũng là những lời thực tế, ngươi không đi làm rạng rỡ tổ tông lại chạy tới đây làm thuê làm mướn cho người ta, nếu như bị phụ thân và nương ngươi biết, nếu chưa chết cũng bị ngươi làm tức chết rồi.” Nghĩ đến kiếp trước tên nam tử này hơn ba mươi tuổi vẫn chưa cưới vợ, vẫn là người độc thân, nhất thời bị giật mí mắt, thanh âm lại trầm thấp bồi thêm một câu nói: “Cơm cũng không có mà ăn, còn hung dữ gì chứ, giống ngươi ngươi vậy, cả đời này không tìm được nàng dâu là đáng đời……”
Câu này hiển nhiên bị Giản Thư Huyền nghe thấy được, chỉ thấy hắn quay phắt người lại, gân cốt trên cánh tay hắn động kịch liệt hai cái, thấy thế Thẩm Hà Hương sợ tới mức không dám nói thêm câu nào nữa, lui về phía sau hai bước liền bất chấp mọi cái, xách làn váy lên xoay đầu liền bỏ chạy, một lát sau thân ảnh liền biến mất ở góc tường.
Lúc này hai nam tử khác cùng khiêng đá ló đầu ra, trong đó một người đang nhìn chằm chằm vào gói bọc giấy dầu biến dạng nằm trên đất, nhất thời tham lam liếm miệng, vừa nhìn thấy thì biết đó là điểm tâm không rẻ đâu, tên Giản Thư Huyền kia quả nhiên là phúc khí tốt, cư nhiên có tiểu nương tử đến đưa điểm tâm, người so với người a tức chết người mà.
Nhưng nghĩ đến đồ vật nếu đã bị ném đi, thì chắc là không cần nữa, hai người liền cầm lên,“Á? Đây là cái gì.” Có người đụng đến một thứ, mở ra liền thấy.
“Ai nha, là túi hương của cô nương nhà người ta kìa.” Nói xong liền lấy đưa lên trước mũi ngửi,“Còn là mùi hoa nữa, thơm quá……” Ánh mắt hai người đang sáng lên, vừa định muốn mở ra nhìn xem, lúc này, đột nhiên có một bàn tay với tới, cướp lấy hương túi kia,“Bỏ ngay ý đồ đó đi, đó không phải là đồ của mấy người.” Nói xong Giản Thư Huyền với y phục đã được khoác lên hẳn hoi lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, sau đó cầm túi hương xoay người bỏ đi.
Hai người nhìn chòng chọc về phía bóng dáng Giản Thư Huyền nói thầm vài tiếng, thấy hắn đi được vài bước liền đưa tay cầm lấy túi hương cẩn thận bỏ vào túi bên trong quần áo, hai người không khỏi cười gian, nghe nói Giản Thư Huyền đã sớm có hôn ước, không nghĩ tới là thật, nhưng nhìn bộ dáng đáng sợ thế kia, tiểu nương tử người ta còn chưa chắc đã đồng ý a, đừng cho là bọn ta không có nghe thấy tiểu nương tử nói cái gì nha, nói cả đời này đều không lấy được nàng dâu, ha ha.
Hai người vui sướng khi người gặp họa mở gói giấy ra, quả nhiên điểm tâm đều nát bét rồi,“Là bánh táo đỏ, may mắn là giấy dầu không bị nát, lấy tay bốc ăn đi.” Nói xong hai người liền vội vã vo viên lại những mẩu vụn ăn, vừa ăn vừa khen ngon: “Vừa rồi tiểu cô nương tìm Giản Thư Huyền, bộ dạng cũng thật xinh đẹp, khuôn mặt trắng mịn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, khi trừng mắt với người ta thì ánh mắt đen bóng lúng liếng, cũng không biết là tiểu nương tử nhà ai, nếu gả cho ta, mỗi ngày nàng ấy đều trừng ta, ta cũng nguyện ý……”
“Ha ha, đừng có mà mơ……”
Thẩm Hà Hương chạy một lèo về cửa hàng bán tạp hóa, Thẩm phụ đang đứng ở cửa lo lắng tìm kiếm chung quanh, nhìn thấy khuê nữ bước vội vã trở lại, Thẩm Hà Hương chậm lại cước bộ, len lén nhìn về sau lưng, hình như không có ai đuổi theo, thế mới nhẹ nhàng thở hắt ra, hơi buông xuống làn váy, sau đó hít vào một cái thật sâu, áp chế hô hấp gấp gáp do vừa rồi mới chạy xong xuống, giơ tay vuốt phẳng lại nếp nhăn trên làn váy, thế mới lộ ra nụ cười nghênh đón.
“Nãy giờ con đã chạy đi đâu……” Luôn luôn cưng chìu khuê nữ là Thẩm phụ cũng vì lo lắng mà trách cứ nàng nói.
“Phụ thân……” Thẩm Hà Hương vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười,“Vừa rồi con nhìn thấy bên góc tường kia có một người khất cái rất đáng thương, con liền đem bánh táo người mua cho con ăn còn dư đưa cho người đó ăn, phụ thân sẽ không trách con chứ, phụ thân?”
“A……” Thẩm phụ có chút xót ruột, bánh táo đỏ kia cũng phải mua hết hai mươi văn tiền, cho người ăn xin vài văn tiền hoặc là cho hai bánh bao là được rồi, nhưng nhìn nụ cười chờ mong trên mặt khuê nữ, nhất thời cũng không nỡ trách cứ, đành phải nói: “Con không phải muốn mua vài cái hộp đựng dầu bôi tóc sao? Chỗ cửa hàng của Vu chưởng quầy bên trong có đó, đi vào lựa chọn xem có thích không ……”
“Vâng, phụ thân.” Thẩm Hà Hương cười ra tiếng trả lời, thấy Thẩm phụ xoay người đi vào cửa hàng, nàng mới thu lại nụ cười rồi thở hắt ra, sắc mặt hơi có chút ảo não, cảm thấy sự tình giống như càng ngày càng tệ hại, hơn nữa vừa rồi nhất thời do vội vàng nên cũng quên nhặt lại hơn trăm đồng tiền kia, cũng không thể bây giờ quay lại, nghĩ đến sự tình nói cũng đã nói, làm cũng đã làm rồi, cũng chỉ đành vực dậy tinh thần đi theo Thẩm phụ bước vào cửa hàng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.