Chương 6
Nguyệt Hạ Kim Hồ
13/05/2017
Hộp đựng dầu bôi tóc son phấn, Vu chưởng quầy của cửa tiệm tạp hoá
mấy ngày trước vừa mới nhập một lô hàng mới, kiểu dáng đều có chút thích mắt, Thẩm Hà Hương nhìn đống hộp tinh xảo trước mắt, không khỏi cầm lần lượt hết lên chuyên chú ngắm nhìn, đi theo tên tiểu thương kia bán
hương liệu vài năm, bất luận là chế tác hay là chào hàng nàng cũng đều
biết khá tương đối, đừng có mà xem thường loại hộp đựng này, thường càng là tinh xảo càng hấp dẫn ánh mắt khách hàng, người hỏi thăm càng nhiều, lượng bán ra cũng nhanh hơn những loại khác.
Cho dù đều biết loại son phấn đựng bên trong tốt mới là quan trọng
nhất, nhưng thực tế chính là như thế, thích chưng diện luôn luôn là
thiên tính của con người, giống như nữ tử, xinh đẹp thường được hoan
nghênh hơn xấu xí, cho dù nội tâm cực kì hoàn mỹ trong vẻ ngoài xấu xí
cũng giống nhau thôi.
Thẩm Hà Hương cầm lên một cái hộp, tỉ mỉ nhìn, trong khoảng thời gian này thường xuyên lấy dầu hoa lộ bảo dưỡng tay điều độ, nay đã hiện rõ làn da trắng noãn, cho dù cầm trong tay một cái hộp bằng ngọc đựng son phấn nho nhỏ, thoạt nhìn còn tinh tế hơn chất liệu ngọc kia, trong tiệm đừng nói là đám tiểu nhị mười lăm sáu tuổi, ngay cả Vu chưởng quầy ánh mắt cũng không ngừng đảo quanh trên tay Thẩm Hà Hương, trong lòng nghĩ đến Thẩm Thành Thạch xem ra cũng coi như có chút phúc khí, sinh được nữ nhi giống như cái khuôn mỹ nhân thế kia, lớn lên tất nhiên sẽ không kém đi là mấy, ngày sau nếu được một thiếu gia có tiền nhìn trúng, gả vào phú hộ làm thiếu phu nhân, sinh sống của cả nhà cũng không cần lo lắng nữa .
Thẩm phụ luôn luôn thương yêu khuê nữ, cũng không thúc giục nàng, chỉ đứng bên cạnh kiên nhẫn đợi, Thẩm Hà Hương xem xong hết thảy, dựa theo con mắt nàng, đống hộp này tuy rằng tinh xảo mỹ lệ, nhưng thủ công vẫn có chút thô ráp, nét chạm trổ trên hộp cũng rạn nứt nhiều, hơn nữa chất gỗ cũng không tính là tốt, chất sứ mặc dù trắng nuột trơn nhuận, còn vẽ lên những đồ án tinh mỹ, nhưng hiển nhiên cũng không thuộc loại danh gia chế tác, loại hình thức này phố lớn ngõ nhỏ đều rất phổ biến, hộp chất liệu bằng ngọc tuy rằng so với hai loại trước tốt hơn nhiều, nhưng không phải loại ngọc thạch tốt gì cả, chẳng qua là chút ngọc thạch đầu thừa đuôi thẹo.
Mà các loại hộp sắt hộp đồng tuy rằng mẫu mã đa dạng nhiều cũng chắc chắn, nhưng Thẩm Hà Hương lại chỉ quét mắt vài cái, cũng không có để ý, đương nhiên, đây cũng là kinh nghiệm của chính nàng, kiếp trước nàng vốn yêu thích đùa nghịch mấy thứ này, khi nhàm chán cũng thử qua dùng những loại hộp khác nhau đựng chung một loại son phấn, cuối cùng vô tình phát hiện, trong đó loại có thể bảo tồn hương khí thời gian dài nhất đó là hộp ngọc và hộp gỗ, mùi hương hoa thiên nhiên thậm chí sẽ từ từ thẩm thấu vào trong ngọc gỗ, cho dù hương liệu son phấn dùng trong hộp dùng hết rồi, để qua một bên, trong hộp vẫn sẽ giữ lại được hương khí, cho dù là một năm sau cầm lên ngửi, vẫn còn có một mùi hương hoa nhàn nhạt.
Tiếp theo đó là đồ sứ, so sánh cùng đồ gỗ và đồ ngọc, nó so với loại hộp gỗ dùng một lần duy nhất sử dụng lâu dài, lại không xa xỉ bằng loại hộp ngọc, giá cũng phải chăng, mùi hương hoa thiên nhiên cũng có thể bảo tồn thật lâu không tiêu tan, chế tạo cũng đơn giản, người dùng cũng nhiều, mà hộp đồng và sắt cũng là vài loại đựng hương liệu và son phấn kém nhất trong đám, tuy rằng kiên cố, nhưng đựng thời gian dài mùi hương sẽ dễ dàng biến chất nhất, Thẩm Hà Hương tình nguyện mua hộp gỗ kia, cũng không nguyện ý chạm vào chúng, cho dù có tinh mỹ thêm nữa cũng không.
Nếu muốn làm đúng theo cách nghĩ của nàng, mua ở đây không bằng đích thân qua bên lò gốm sứ đặt mua loại hộp chuyên đựng son phấn hương liệu, không chỉ đẹp mà giá thành cũng rẻ đi không ít, nhưng nghĩ đến vấn đề tiền bạc trong nhà không dư giả nhiều, căn bản không cho phép đặt mua nhiều như thế, cho nên dù là hiện tại mua, nhiều lắm cũng chỉ có thể mua hơn mấy chục cái, cuối cùng Thẩm Hà Hương đắn đo xong, liền chọn mua hơn hai mươi cái hộp gỗ đựng dầu bôi tóc, mười hộp sứ bên trên có hoa văn Hải đường thất tinh đựng son phấn.
Thẩm phụ mặc dù có chút quái lạ khi nhìn khuê nữ sao lại mua mấy cái hộp đó, nhưng lại không hỏi nhiều, Vu chưởng quầy kia trướcđó có thu mua của Thẩm Thành Thạch hai bình dầu bôi tóc, định là nếu sau này bán được thì sẽ đặt mua tiếp, dù sao dầu bôi tóc tốt như thế hắn gia công lại bỏ vào hộp ngọc đem bán cho các tiểu thư phu nhân có tiền, vậy giá cả cũng nâng cao thêm được vài phần, lúc này ông đứng ở bên cạnh cũng là nhiệt tình vô cùng, thấy Thẩm Hà Hương chọn một ít hộp, liền sai tiểu nhị bọc lại cẩn thận, ngoài ra còn hào phóng tặng thêm cho một hộp ngọc đựng hương.
Thẩm Hà Hương sững lại giơ tay đón nhận, mỉm cười nói vô cùng cảm tạ chưởng quầy, nàng vốn nghĩ muốn mua một cái để dành mình tự dùng, nhưng dù chất ngọc kém chạm trổ kém ít nhất cũng phải mất hơn ba mươi văn tiền, nghĩ đến hơn trăm văn tiền riêng phòng thân của mình và cả điểm tâm nữa đều bị người đó đánh văng trên đất, cũng không biết bị ai lấy mất không nữa, liền cảm thấy cực kì đau lòng, nhất thời lòng cũng có chút rã rời, không nghĩ tới vị Vu chưởng quầy này sau khi thấy nàng nhìn hộp ngọc nhỏ thật lâu, bèn chủ động tặng cho.
Thẩm Hà Hương đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt ý tốt của đối phương,Vu chưởng quầy là người làm ăn, người làm ăn sẽ không làm chuyện lỗ vốn, có thể dùng một cái hộp ngọc bé xíu để làm vui lòng một tiểu cô nương, từ đó mượn sức Thẩm phụ, ngày sau có thể mua được nhiều loại dầu bôi tóc tốt về gia công lại cũng coi là một hành động khôn khéo.
Thẩm phụ chọn một ít hàng kim chỉ mới nhập về, lại để cẩn thận cái bọc bên trong đựng hơn ba mươi cái hộp đựng hương liệu son phấn xong, thế mới gánh giỏ trúc lên rời khỏi tiệm tạp hóa, trên đường đi ngang qua góc rẽ, Thẩm Hà Hương còn quay đầu liên tục nhìn tìm kiếm, nhưng trên nền đất kia đừng nói là điểm tâm và túi hương, nửa mảnh giấy dầu cũng không thấy, hiển nhiên là đã bị người ta lấy đi rồi, phút chốc tâm tình càng thêm suy sụp, nghĩ đến tên Giản Thư Huyền kia cũng không khỏi hận nghiến răng, hắn không cần thì thôi đi, làm gì phải đánh văng đi thế còn để cho người khác kiếm lợi, vốn định muốn mua một cái gương đồng mới, đây thật đúng là tiền mất tật mang, tuy rằng nàng nếu đòi Thẩm phụ mua cho, Thẩm phụ cũng nhất định sẽ mua, nhưng đó không phải là chuyện nên làm.
Nghĩ đến mẫu thân Liễu thị quần áo trên người mặc quanh năm, nàng đâu dám mở miệng đòi hỏi, trước đây trong nhà không có tiền, cơm còn không có đủ mà ăn, làm gì có dư tiền mua vải làm quần áo, cho nên Liễu thị vẫn luân phiên mặc hai bộ màu xám và xanh, lúc trước ở nhà cũ Thẩm Thành Thạch là con riêng, tiền lại do Triệu thị quản lý trong tay, nàng cũng chỉ có thêm một vải bố thêu hoa, sau đó cũng bởi vì khi nhóm lửa không chú ý đến tay áo bị cháy, cuối cùng đành đổi cho Thẩm Hà Hương loại quần áo khác.
Liễu thị hơn ba mươi tuổi, thân thể sinh ra vốn khỏe mạnh, nhưng do quá độ làm lụng vất vả, trước lại bị cơn bệnh nặng, cả người có chút tiều tụy, hơn nữa lại thường xuyên ăn mặc u ám mới có vẻ già, nhưng trong khoảng thời gian này có cái ăn cái uống đầy đủ so với trước kia thì khỏe mạnh hơn nhiều, tâm tình tốt cả người lại có tinh thần, lần này khó được cơ hội vào kinh thành cùng phụ thân, không bằng liền đi mua vải vóc về làm quần áo cho mẫu thân.
Nghĩ thế Thẩm Hà Hương mới vực dậy tinh thần, lôi kéo ống tay áo Thẩm phụ đem ý tưởng của mình nói cho cha nghe, Thẩm phụ đối với thê tử cũng có chút áy náy, khi ở nhà cũ thê tử đi theo mình chịu không ít ủy khuất, sinh bệnh cũng không đủ điều kiện điều trị, bao nhiêu năm cũng không có bộ quần áo ra hồn, ông gật đầu liền, hôm nay chỉ đi lấy một ít hàng, trong túi ông vẫn còn chút tiền.
Một phần là hơn một trăm văn tiền thừa sau khi lấy hàng, phần khác là tiền bán cho Vu chưởng quầy hai bình dầu bôi tóc và tiền cọc của hai bình đặt lấy sau, hiện tại trong giỏ trúc có khoảng hơn một nghìn văn tiền, trừ số tiền khi trở về mua dầu vừng và dầu hoa cải ra, số còn lại hẳn là cũng đủ mua vải.
Thẩm Hà Hương thấy Thẩm phụ đáp ứng rồi, liền cười hì hì lôi kéo Thẩm phụ đi nhanh lên, cuối cùng vào một cửa tiệm bán vải gần đó, cửa hàng không lớn, nhưng có mấy chục loại vải dệt, bày đầy một tủ, làm người xem hoa cả mắt.
Nhất là ngày mùa hè, nữ tử khuê các trong kinh thành đang lưu hành nhất loại lụa mỏng, làm thành tiểu y ngoại sam, mặc vừa mát mẻ lại phơi bày được được vẻ đẹp hình thể, màu sắc cũng khá phong phú, tùy ý phối hợp với nhau cũng được, Thẩm Hà Hương liếc mắt một cái liền nhìn trúng một cuộn lụa Túy Yên màu tím nhạt, màu nhuộm khá tốt, nếu làm thành quần áo, khi bước đi tựa như kia làn mây nhẹ bay trên bầu trời, loại lụa này cũng không tính là quý giá, tay nghề nhuộm màu cũng được tính là quá tốt, loại yên sa tốt hơn loại này năm đó ở Hầu phủ nàng cũng đã từng mặc qua không ít, năm đó nàng rất được tiểu Hầu gia yêu thích, các loại lụa là gấm vóc được ban thưởng đến Hầu phủ, loại chất liệu trong cung hiếm thấy nàng cũng có một hai cuộn, đổi lại khi đó nếu nhìn loại yên sa này, nàng chắc chắn khinh thường mặc, nhưng đáng tiếc nay đã khác xưa.
Chưởng quầy tiệm vải là nữ tử, thấy nàng nhìn chằm chằm vào Túy Yên sa, liền từ trên xuống dưới đánh giá nàng nửa ngày, một thân vải bông y sơ sài, giày thêu rẻ tiền, ngay cả trân châu trên người cũng không có một hạt, trên đầu lỗ tai một chút trang sức cũng không đeo, liền lộ ra vẻ mặt khinh thường, bèn đem cuộn yên sa đó cuộn lại rồi nói: “Thứ này đừng lấy tay sờ loạn lên, sờ hỏng rồi ngươi cũng đền không nổi, Tử yên sa loại tốt nhất giá một trăm văn tiền một thước, cũng không phải loại vải bông mười văn tiền có thể mua được nha……”
Thẩm Hà Hương ngẩng đầu nhìn hướng về phụ nhân, sau một lúc lâu, không giận còn mỉm cười với nàng ta, sau đó quay đầu nói với Thẩm phụ người đang đỏ bừng mặt lên, thanh âm nhẹ nhàng nói:“Cha, chúng ta vẫn là đến nơi khác xem đi, nơi này không có lọai vải nương cần đâu.”
Bởi vì cuộc sống nghèo khó, Thẩm phụ cũng bị nhận không ít sự khinh thường của người bên ngoài, nhưng hắn là nam nhân, vì lo cho thê tử nữ tử chút ủy khuất ấy không tính cái gì, nhưng đổi thành nữ nhi do chính mình sinh ra bị người ta khinh thị, hắn liền cảm thấy khó có thể chịu được, hắn thậm chí muốn lấy ra một ngàn văn tiền kia ném lên trên quầy, mua hẳn mười thước cho bõ tức, cũng quả quyết so với việc nhìn nữ nhi chịu ủy khuất còn tốt hơn nhiều.
Nhưng trong một khắc nhìn thấy ánh mắt không hờn không giận của nữ nhi nhìn hắn, rất chân thành nói với hắn: Cha, nơi này không có loại vải mà nương cần, Thẩm phụ liền cảm thấy trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác chua xót, hốc mắt cũng theo đó mà nóng lên, ông nghĩ đến hơn một ngàn văn tiền là toàn bộ thu nhập của cả nhà, nếu đều dùng để mua vải hết, vậy không có tiền mua dầu làm dầu bôi tóc, nữ nhi vẫn ao ước có cái gương đồng, tuy rằng trên miệng nữ nhi không nói ra, nhưng mỗi khi thấy nữ nhi soi chiếc gương lồi lõm cũ rích liền cảm thấy khó chịu, cái gương đó là của khuê nữ của đại ca Thẩm Hoa Quế không cần nữa ném đi, đã cũ đến nỗi cho dù có lau thế nào cũng không sáng lên nổi, hình chiếu bên trong đều là mơ hồ, cho nên lần này đến kinh thành hắn đã nghĩ để khuê nữ tự chọn một cái gương đồng mà nàng thích.
Thẩm phụ đã là chồng là cha của người ta, cho dù nhất thời xúc động cũng rất nhanh khôi phục lý trí, “Uhm” một tiếng dứt khoát, liền gánh giỏ trúc lên dẫn theo khuê nữ bước nhanh rời khỏi nơi này, người chưởng quầy thấy bóng dáng hai cha con rời đi, không khỏi phun ra:“Hừ, lũ quê mùa chưa biết sự đời……” Lập tức lại đem Tử yên sa lấy ra bày ở chỗ bắt mắt nhất.
Khi Thẩm Hà Hương rời đi, quay đầu nhìn về tấm yên sa đó, tâm tình so với Thẩm phụ vừa vặn tương phản, đối với những lời vừa rồi nữ chưởng quầy kia nói không có oán hận nhiều lắm, ngược lại càng làm cho chí hướng của nàng từ trước tới này càng rõ ràng hơn, chuyện phải làm cũng càng thêm kiên định, nàng tự nói với chính mình, một ngày nào đó, nàng sẽ dựa vào đôi tay của chính mình để thay đổi hết thảy mọi thứ, đến lúc đó, giống loại Tử yên sa thấp kém này, có đưa không cho nàng, nàng cũng không tất sẽ liếc mắt nhiều hơn một cái.
Thẩm phụ dẫn theo Thẩm Hà Hương đi vào một cửa tiệm khác, người làm ở tiệm này có chút nhiệt tình, hai cha con thế mới vơi bớt tâm tình tăm tối lúc nãy, Thẩm Hà Hương bắt đầu chọn lựa màu sắc hoa văn, vải bông mịn mặc vào vừa mềm mại vừa hút mồ hôi, mùa hè mặc cũng thực thoải mái, loại vải bông mỏng giá cả cũng không rẻ, màu da Liễu thị trắng, mặc màu xanh lam nhạt chắc sẽ rất đẹp, Thẩm Hà Hương sờ chất vải, quả nhiên là một chút gồ ghế đều không có, hiển nhiên là được dệt bằng loại sợi bông tốt nhất.
Tiểu nhị thấy thế lập tức nói: “Xấp vải bông này là loại khá tốt của tiệm chúng tôi, mặt trên dệt hoa Phù dung nhỏ, màu sắc lên cũng đẹp, làm thành quần áo sẽ càng nổi bật lên làn da trắng nõn.” Nam tử Yến Kinh quốc nơi đây yêu nhất là nữ tử có làn da trắng, nữ tử khuê các trong kinh thành người nào không liều mạng xoa phấn lên mặt, đến ngay cả phụ nhân hơn năm mươi khi xuất môn đều bôi lên một lớp, cho nên vừa nói đến vấn đề trắng nõn, cơ bản mười người thì có chín người động tâm,“Tiểu thư lại nhìn màu lam này rất thuấn khiết a, nhuộm xanh tự nhiên như sắc trời, hiện tại chỉ còn lại có xấp này thôi, khách quan muốn mua ta liền tính cho khách quan rẻ chút, một thước hai mươi văn tiền, nếu như tháng trước a, loại vải một thước ít nhất cũng phải hai mươi lăm văn tiền, bán hai mươi văn tiền đã muốn lỗ vốn ……”
Hai mươi văn tiền một thước để mua vải bông cũng coi như đắt rồi, nhưng loại vải này quả thật là không tệ, Thẩm phụ cũng hiểu được giá trị, Thẩm Hà Hương liền kêu tiểu nhị xé vài thước, lại muốn vài thước vải bông mịn sắc hoa nhạt, sẽ làm thêm một cái váy phối với ngoại sam cho mẫu thân, tất nhiên đã muốn mua, nàng liền xem luôn loại vải bông hơi dày chút, hai bộ quần áo của Thẩm phụ chỗ trên vai đều bị bào mòn sờn vai hết rồi, tay nghề mẫu thân lại khéo vô cùng cũng không có khả năng vá không thấy vết chỉ khâu được, nếu đã muốn mua, thì mua luôn thêm mười thước vải bông màu lam sẫm để may ngoại sam mới cho phụ thân, chất vải này rẻ, mới mười hai văn tiền một thước, tiểu nhị buôn bán cũng có chút linh hoạt, thấy nàng muốn mua nhiều, liền trực tiếp tính có mười văn tiền một thước.
Thẩm phụ luôn nói không cần, Thẩm Hà Hương vừa cười theo ứng theo, vừa kêu tiểu nhị xé vải, cuối cùng Thẩm phụ đành phải thanh toán tiền, khi đem vải đặt vào trong giỏ trúc vẻ mặt tỏ ra rất đau khổ, nhưng trong lòng cũng là vui tươi hớn hở, Thẩm Hà Hương có bộ đồ mới mặc rồi nên cũng không mua thêm vải, đi ngang qua một cửa tiệm bán trang sức đồng, Thẩm phụ nói muốn cho nữ nhi chiếc gương đồng mới, Thẩm Hà Hương quả thật cũng muốn mua, liền không có cự tuyệt, cười hì hì nói cám ơn cha, sau đó chọn một chiếc có hoa văn hình mây không quá đắt tiền rồi bỏ vào giỏ trúc, sau đó giúp Thẩm phụ đậy lại nắp giỏ.
Khi đi ngang qua tiệm bán thịt, Thẩm phụ lại lấy ra mấy chục văn tiền mua 3 cân thịt ba chỉ, chọn mấy khúc thịt xương đầu mua đem về hầm canh bồi bổ thân thể cho Liễu thị, khuê nữ uống chút cũng dễ nuốt xuống cơm, cứ như vậy tiêu tiền rải rác cộng lại cũng gần hơn bốn trăm văn tiền, một ngàn văn tiền trừ đi tiền vốn mua dầu và nhập hàng kim chỉ, còn thừa lại cũng không nhiều lắm, biết không thể lại tiêu tiền tiếp nữa, hai cha con mới rời khỏi kinh thành, ngồi xe ngựa lên đường quay về nhà.
Thẩm Hà Hương cầm lên một cái hộp, tỉ mỉ nhìn, trong khoảng thời gian này thường xuyên lấy dầu hoa lộ bảo dưỡng tay điều độ, nay đã hiện rõ làn da trắng noãn, cho dù cầm trong tay một cái hộp bằng ngọc đựng son phấn nho nhỏ, thoạt nhìn còn tinh tế hơn chất liệu ngọc kia, trong tiệm đừng nói là đám tiểu nhị mười lăm sáu tuổi, ngay cả Vu chưởng quầy ánh mắt cũng không ngừng đảo quanh trên tay Thẩm Hà Hương, trong lòng nghĩ đến Thẩm Thành Thạch xem ra cũng coi như có chút phúc khí, sinh được nữ nhi giống như cái khuôn mỹ nhân thế kia, lớn lên tất nhiên sẽ không kém đi là mấy, ngày sau nếu được một thiếu gia có tiền nhìn trúng, gả vào phú hộ làm thiếu phu nhân, sinh sống của cả nhà cũng không cần lo lắng nữa .
Thẩm phụ luôn luôn thương yêu khuê nữ, cũng không thúc giục nàng, chỉ đứng bên cạnh kiên nhẫn đợi, Thẩm Hà Hương xem xong hết thảy, dựa theo con mắt nàng, đống hộp này tuy rằng tinh xảo mỹ lệ, nhưng thủ công vẫn có chút thô ráp, nét chạm trổ trên hộp cũng rạn nứt nhiều, hơn nữa chất gỗ cũng không tính là tốt, chất sứ mặc dù trắng nuột trơn nhuận, còn vẽ lên những đồ án tinh mỹ, nhưng hiển nhiên cũng không thuộc loại danh gia chế tác, loại hình thức này phố lớn ngõ nhỏ đều rất phổ biến, hộp chất liệu bằng ngọc tuy rằng so với hai loại trước tốt hơn nhiều, nhưng không phải loại ngọc thạch tốt gì cả, chẳng qua là chút ngọc thạch đầu thừa đuôi thẹo.
Mà các loại hộp sắt hộp đồng tuy rằng mẫu mã đa dạng nhiều cũng chắc chắn, nhưng Thẩm Hà Hương lại chỉ quét mắt vài cái, cũng không có để ý, đương nhiên, đây cũng là kinh nghiệm của chính nàng, kiếp trước nàng vốn yêu thích đùa nghịch mấy thứ này, khi nhàm chán cũng thử qua dùng những loại hộp khác nhau đựng chung một loại son phấn, cuối cùng vô tình phát hiện, trong đó loại có thể bảo tồn hương khí thời gian dài nhất đó là hộp ngọc và hộp gỗ, mùi hương hoa thiên nhiên thậm chí sẽ từ từ thẩm thấu vào trong ngọc gỗ, cho dù hương liệu son phấn dùng trong hộp dùng hết rồi, để qua một bên, trong hộp vẫn sẽ giữ lại được hương khí, cho dù là một năm sau cầm lên ngửi, vẫn còn có một mùi hương hoa nhàn nhạt.
Tiếp theo đó là đồ sứ, so sánh cùng đồ gỗ và đồ ngọc, nó so với loại hộp gỗ dùng một lần duy nhất sử dụng lâu dài, lại không xa xỉ bằng loại hộp ngọc, giá cũng phải chăng, mùi hương hoa thiên nhiên cũng có thể bảo tồn thật lâu không tiêu tan, chế tạo cũng đơn giản, người dùng cũng nhiều, mà hộp đồng và sắt cũng là vài loại đựng hương liệu và son phấn kém nhất trong đám, tuy rằng kiên cố, nhưng đựng thời gian dài mùi hương sẽ dễ dàng biến chất nhất, Thẩm Hà Hương tình nguyện mua hộp gỗ kia, cũng không nguyện ý chạm vào chúng, cho dù có tinh mỹ thêm nữa cũng không.
Nếu muốn làm đúng theo cách nghĩ của nàng, mua ở đây không bằng đích thân qua bên lò gốm sứ đặt mua loại hộp chuyên đựng son phấn hương liệu, không chỉ đẹp mà giá thành cũng rẻ đi không ít, nhưng nghĩ đến vấn đề tiền bạc trong nhà không dư giả nhiều, căn bản không cho phép đặt mua nhiều như thế, cho nên dù là hiện tại mua, nhiều lắm cũng chỉ có thể mua hơn mấy chục cái, cuối cùng Thẩm Hà Hương đắn đo xong, liền chọn mua hơn hai mươi cái hộp gỗ đựng dầu bôi tóc, mười hộp sứ bên trên có hoa văn Hải đường thất tinh đựng son phấn.
Thẩm phụ mặc dù có chút quái lạ khi nhìn khuê nữ sao lại mua mấy cái hộp đó, nhưng lại không hỏi nhiều, Vu chưởng quầy kia trướcđó có thu mua của Thẩm Thành Thạch hai bình dầu bôi tóc, định là nếu sau này bán được thì sẽ đặt mua tiếp, dù sao dầu bôi tóc tốt như thế hắn gia công lại bỏ vào hộp ngọc đem bán cho các tiểu thư phu nhân có tiền, vậy giá cả cũng nâng cao thêm được vài phần, lúc này ông đứng ở bên cạnh cũng là nhiệt tình vô cùng, thấy Thẩm Hà Hương chọn một ít hộp, liền sai tiểu nhị bọc lại cẩn thận, ngoài ra còn hào phóng tặng thêm cho một hộp ngọc đựng hương.
Thẩm Hà Hương sững lại giơ tay đón nhận, mỉm cười nói vô cùng cảm tạ chưởng quầy, nàng vốn nghĩ muốn mua một cái để dành mình tự dùng, nhưng dù chất ngọc kém chạm trổ kém ít nhất cũng phải mất hơn ba mươi văn tiền, nghĩ đến hơn trăm văn tiền riêng phòng thân của mình và cả điểm tâm nữa đều bị người đó đánh văng trên đất, cũng không biết bị ai lấy mất không nữa, liền cảm thấy cực kì đau lòng, nhất thời lòng cũng có chút rã rời, không nghĩ tới vị Vu chưởng quầy này sau khi thấy nàng nhìn hộp ngọc nhỏ thật lâu, bèn chủ động tặng cho.
Thẩm Hà Hương đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt ý tốt của đối phương,Vu chưởng quầy là người làm ăn, người làm ăn sẽ không làm chuyện lỗ vốn, có thể dùng một cái hộp ngọc bé xíu để làm vui lòng một tiểu cô nương, từ đó mượn sức Thẩm phụ, ngày sau có thể mua được nhiều loại dầu bôi tóc tốt về gia công lại cũng coi là một hành động khôn khéo.
Thẩm phụ chọn một ít hàng kim chỉ mới nhập về, lại để cẩn thận cái bọc bên trong đựng hơn ba mươi cái hộp đựng hương liệu son phấn xong, thế mới gánh giỏ trúc lên rời khỏi tiệm tạp hóa, trên đường đi ngang qua góc rẽ, Thẩm Hà Hương còn quay đầu liên tục nhìn tìm kiếm, nhưng trên nền đất kia đừng nói là điểm tâm và túi hương, nửa mảnh giấy dầu cũng không thấy, hiển nhiên là đã bị người ta lấy đi rồi, phút chốc tâm tình càng thêm suy sụp, nghĩ đến tên Giản Thư Huyền kia cũng không khỏi hận nghiến răng, hắn không cần thì thôi đi, làm gì phải đánh văng đi thế còn để cho người khác kiếm lợi, vốn định muốn mua một cái gương đồng mới, đây thật đúng là tiền mất tật mang, tuy rằng nàng nếu đòi Thẩm phụ mua cho, Thẩm phụ cũng nhất định sẽ mua, nhưng đó không phải là chuyện nên làm.
Nghĩ đến mẫu thân Liễu thị quần áo trên người mặc quanh năm, nàng đâu dám mở miệng đòi hỏi, trước đây trong nhà không có tiền, cơm còn không có đủ mà ăn, làm gì có dư tiền mua vải làm quần áo, cho nên Liễu thị vẫn luân phiên mặc hai bộ màu xám và xanh, lúc trước ở nhà cũ Thẩm Thành Thạch là con riêng, tiền lại do Triệu thị quản lý trong tay, nàng cũng chỉ có thêm một vải bố thêu hoa, sau đó cũng bởi vì khi nhóm lửa không chú ý đến tay áo bị cháy, cuối cùng đành đổi cho Thẩm Hà Hương loại quần áo khác.
Liễu thị hơn ba mươi tuổi, thân thể sinh ra vốn khỏe mạnh, nhưng do quá độ làm lụng vất vả, trước lại bị cơn bệnh nặng, cả người có chút tiều tụy, hơn nữa lại thường xuyên ăn mặc u ám mới có vẻ già, nhưng trong khoảng thời gian này có cái ăn cái uống đầy đủ so với trước kia thì khỏe mạnh hơn nhiều, tâm tình tốt cả người lại có tinh thần, lần này khó được cơ hội vào kinh thành cùng phụ thân, không bằng liền đi mua vải vóc về làm quần áo cho mẫu thân.
Nghĩ thế Thẩm Hà Hương mới vực dậy tinh thần, lôi kéo ống tay áo Thẩm phụ đem ý tưởng của mình nói cho cha nghe, Thẩm phụ đối với thê tử cũng có chút áy náy, khi ở nhà cũ thê tử đi theo mình chịu không ít ủy khuất, sinh bệnh cũng không đủ điều kiện điều trị, bao nhiêu năm cũng không có bộ quần áo ra hồn, ông gật đầu liền, hôm nay chỉ đi lấy một ít hàng, trong túi ông vẫn còn chút tiền.
Một phần là hơn một trăm văn tiền thừa sau khi lấy hàng, phần khác là tiền bán cho Vu chưởng quầy hai bình dầu bôi tóc và tiền cọc của hai bình đặt lấy sau, hiện tại trong giỏ trúc có khoảng hơn một nghìn văn tiền, trừ số tiền khi trở về mua dầu vừng và dầu hoa cải ra, số còn lại hẳn là cũng đủ mua vải.
Thẩm Hà Hương thấy Thẩm phụ đáp ứng rồi, liền cười hì hì lôi kéo Thẩm phụ đi nhanh lên, cuối cùng vào một cửa tiệm bán vải gần đó, cửa hàng không lớn, nhưng có mấy chục loại vải dệt, bày đầy một tủ, làm người xem hoa cả mắt.
Nhất là ngày mùa hè, nữ tử khuê các trong kinh thành đang lưu hành nhất loại lụa mỏng, làm thành tiểu y ngoại sam, mặc vừa mát mẻ lại phơi bày được được vẻ đẹp hình thể, màu sắc cũng khá phong phú, tùy ý phối hợp với nhau cũng được, Thẩm Hà Hương liếc mắt một cái liền nhìn trúng một cuộn lụa Túy Yên màu tím nhạt, màu nhuộm khá tốt, nếu làm thành quần áo, khi bước đi tựa như kia làn mây nhẹ bay trên bầu trời, loại lụa này cũng không tính là quý giá, tay nghề nhuộm màu cũng được tính là quá tốt, loại yên sa tốt hơn loại này năm đó ở Hầu phủ nàng cũng đã từng mặc qua không ít, năm đó nàng rất được tiểu Hầu gia yêu thích, các loại lụa là gấm vóc được ban thưởng đến Hầu phủ, loại chất liệu trong cung hiếm thấy nàng cũng có một hai cuộn, đổi lại khi đó nếu nhìn loại yên sa này, nàng chắc chắn khinh thường mặc, nhưng đáng tiếc nay đã khác xưa.
Chưởng quầy tiệm vải là nữ tử, thấy nàng nhìn chằm chằm vào Túy Yên sa, liền từ trên xuống dưới đánh giá nàng nửa ngày, một thân vải bông y sơ sài, giày thêu rẻ tiền, ngay cả trân châu trên người cũng không có một hạt, trên đầu lỗ tai một chút trang sức cũng không đeo, liền lộ ra vẻ mặt khinh thường, bèn đem cuộn yên sa đó cuộn lại rồi nói: “Thứ này đừng lấy tay sờ loạn lên, sờ hỏng rồi ngươi cũng đền không nổi, Tử yên sa loại tốt nhất giá một trăm văn tiền một thước, cũng không phải loại vải bông mười văn tiền có thể mua được nha……”
Thẩm Hà Hương ngẩng đầu nhìn hướng về phụ nhân, sau một lúc lâu, không giận còn mỉm cười với nàng ta, sau đó quay đầu nói với Thẩm phụ người đang đỏ bừng mặt lên, thanh âm nhẹ nhàng nói:“Cha, chúng ta vẫn là đến nơi khác xem đi, nơi này không có lọai vải nương cần đâu.”
Bởi vì cuộc sống nghèo khó, Thẩm phụ cũng bị nhận không ít sự khinh thường của người bên ngoài, nhưng hắn là nam nhân, vì lo cho thê tử nữ tử chút ủy khuất ấy không tính cái gì, nhưng đổi thành nữ nhi do chính mình sinh ra bị người ta khinh thị, hắn liền cảm thấy khó có thể chịu được, hắn thậm chí muốn lấy ra một ngàn văn tiền kia ném lên trên quầy, mua hẳn mười thước cho bõ tức, cũng quả quyết so với việc nhìn nữ nhi chịu ủy khuất còn tốt hơn nhiều.
Nhưng trong một khắc nhìn thấy ánh mắt không hờn không giận của nữ nhi nhìn hắn, rất chân thành nói với hắn: Cha, nơi này không có loại vải mà nương cần, Thẩm phụ liền cảm thấy trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác chua xót, hốc mắt cũng theo đó mà nóng lên, ông nghĩ đến hơn một ngàn văn tiền là toàn bộ thu nhập của cả nhà, nếu đều dùng để mua vải hết, vậy không có tiền mua dầu làm dầu bôi tóc, nữ nhi vẫn ao ước có cái gương đồng, tuy rằng trên miệng nữ nhi không nói ra, nhưng mỗi khi thấy nữ nhi soi chiếc gương lồi lõm cũ rích liền cảm thấy khó chịu, cái gương đó là của khuê nữ của đại ca Thẩm Hoa Quế không cần nữa ném đi, đã cũ đến nỗi cho dù có lau thế nào cũng không sáng lên nổi, hình chiếu bên trong đều là mơ hồ, cho nên lần này đến kinh thành hắn đã nghĩ để khuê nữ tự chọn một cái gương đồng mà nàng thích.
Thẩm phụ đã là chồng là cha của người ta, cho dù nhất thời xúc động cũng rất nhanh khôi phục lý trí, “Uhm” một tiếng dứt khoát, liền gánh giỏ trúc lên dẫn theo khuê nữ bước nhanh rời khỏi nơi này, người chưởng quầy thấy bóng dáng hai cha con rời đi, không khỏi phun ra:“Hừ, lũ quê mùa chưa biết sự đời……” Lập tức lại đem Tử yên sa lấy ra bày ở chỗ bắt mắt nhất.
Khi Thẩm Hà Hương rời đi, quay đầu nhìn về tấm yên sa đó, tâm tình so với Thẩm phụ vừa vặn tương phản, đối với những lời vừa rồi nữ chưởng quầy kia nói không có oán hận nhiều lắm, ngược lại càng làm cho chí hướng của nàng từ trước tới này càng rõ ràng hơn, chuyện phải làm cũng càng thêm kiên định, nàng tự nói với chính mình, một ngày nào đó, nàng sẽ dựa vào đôi tay của chính mình để thay đổi hết thảy mọi thứ, đến lúc đó, giống loại Tử yên sa thấp kém này, có đưa không cho nàng, nàng cũng không tất sẽ liếc mắt nhiều hơn một cái.
Thẩm phụ dẫn theo Thẩm Hà Hương đi vào một cửa tiệm khác, người làm ở tiệm này có chút nhiệt tình, hai cha con thế mới vơi bớt tâm tình tăm tối lúc nãy, Thẩm Hà Hương bắt đầu chọn lựa màu sắc hoa văn, vải bông mịn mặc vào vừa mềm mại vừa hút mồ hôi, mùa hè mặc cũng thực thoải mái, loại vải bông mỏng giá cả cũng không rẻ, màu da Liễu thị trắng, mặc màu xanh lam nhạt chắc sẽ rất đẹp, Thẩm Hà Hương sờ chất vải, quả nhiên là một chút gồ ghế đều không có, hiển nhiên là được dệt bằng loại sợi bông tốt nhất.
Tiểu nhị thấy thế lập tức nói: “Xấp vải bông này là loại khá tốt của tiệm chúng tôi, mặt trên dệt hoa Phù dung nhỏ, màu sắc lên cũng đẹp, làm thành quần áo sẽ càng nổi bật lên làn da trắng nõn.” Nam tử Yến Kinh quốc nơi đây yêu nhất là nữ tử có làn da trắng, nữ tử khuê các trong kinh thành người nào không liều mạng xoa phấn lên mặt, đến ngay cả phụ nhân hơn năm mươi khi xuất môn đều bôi lên một lớp, cho nên vừa nói đến vấn đề trắng nõn, cơ bản mười người thì có chín người động tâm,“Tiểu thư lại nhìn màu lam này rất thuấn khiết a, nhuộm xanh tự nhiên như sắc trời, hiện tại chỉ còn lại có xấp này thôi, khách quan muốn mua ta liền tính cho khách quan rẻ chút, một thước hai mươi văn tiền, nếu như tháng trước a, loại vải một thước ít nhất cũng phải hai mươi lăm văn tiền, bán hai mươi văn tiền đã muốn lỗ vốn ……”
Hai mươi văn tiền một thước để mua vải bông cũng coi như đắt rồi, nhưng loại vải này quả thật là không tệ, Thẩm phụ cũng hiểu được giá trị, Thẩm Hà Hương liền kêu tiểu nhị xé vài thước, lại muốn vài thước vải bông mịn sắc hoa nhạt, sẽ làm thêm một cái váy phối với ngoại sam cho mẫu thân, tất nhiên đã muốn mua, nàng liền xem luôn loại vải bông hơi dày chút, hai bộ quần áo của Thẩm phụ chỗ trên vai đều bị bào mòn sờn vai hết rồi, tay nghề mẫu thân lại khéo vô cùng cũng không có khả năng vá không thấy vết chỉ khâu được, nếu đã muốn mua, thì mua luôn thêm mười thước vải bông màu lam sẫm để may ngoại sam mới cho phụ thân, chất vải này rẻ, mới mười hai văn tiền một thước, tiểu nhị buôn bán cũng có chút linh hoạt, thấy nàng muốn mua nhiều, liền trực tiếp tính có mười văn tiền một thước.
Thẩm phụ luôn nói không cần, Thẩm Hà Hương vừa cười theo ứng theo, vừa kêu tiểu nhị xé vải, cuối cùng Thẩm phụ đành phải thanh toán tiền, khi đem vải đặt vào trong giỏ trúc vẻ mặt tỏ ra rất đau khổ, nhưng trong lòng cũng là vui tươi hớn hở, Thẩm Hà Hương có bộ đồ mới mặc rồi nên cũng không mua thêm vải, đi ngang qua một cửa tiệm bán trang sức đồng, Thẩm phụ nói muốn cho nữ nhi chiếc gương đồng mới, Thẩm Hà Hương quả thật cũng muốn mua, liền không có cự tuyệt, cười hì hì nói cám ơn cha, sau đó chọn một chiếc có hoa văn hình mây không quá đắt tiền rồi bỏ vào giỏ trúc, sau đó giúp Thẩm phụ đậy lại nắp giỏ.
Khi đi ngang qua tiệm bán thịt, Thẩm phụ lại lấy ra mấy chục văn tiền mua 3 cân thịt ba chỉ, chọn mấy khúc thịt xương đầu mua đem về hầm canh bồi bổ thân thể cho Liễu thị, khuê nữ uống chút cũng dễ nuốt xuống cơm, cứ như vậy tiêu tiền rải rác cộng lại cũng gần hơn bốn trăm văn tiền, một ngàn văn tiền trừ đi tiền vốn mua dầu và nhập hàng kim chỉ, còn thừa lại cũng không nhiều lắm, biết không thể lại tiêu tiền tiếp nữa, hai cha con mới rời khỏi kinh thành, ngồi xe ngựa lên đường quay về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.