Hương Đồ

Chương 7

Nguyệt Hạ Kim Hồ

13/05/2017

Đường quê loằn ngoằn, cách thật xa đã nhìn thấy Liễu thị đang ngồ tại cửa nhà đơn sơ có hàng giậu xung quanh, cầm trong tay chiếc áo cũ khâu vá và không ngừng nhìn xung quanh, nhìn thấy người rồi mới buông kim chỉ trong tay xuống đứng dậy nghênh đón, thấy hai cha con lần này mua nhiều thứ như vậy, còn tiêu nhiều tiền nhứ thế, không khỏi đau lòng xót ruột, nhưng đau lòng thì vẫn đau, nhưng khi cầm tấm vải trong tay thì rất cẩn thận cất đi.

Nhưng miệng thì vẫn ca thán hai cha con một chập, tiêu tiền như nước, thấy nói một hồi mà hai cha con vẫn vui tươi hớn hở không chút để ý, đành phải cầm lên mấy kí thịt ba chỉ và xương heo vào phòng bếp, vừa vặn trong nhà còn một ít khoai lang và nấm hương khô, có thể dùng để hầm canh, lại nấu chút cơm, cả nhà tối nay có thể có một bữa ăn thịnh soạn.

Hôm nay thời tiết nóng, cộng thêm Thẩm Hà Hương lại ngồi xe ngựa lâu, toàn thân trên dưới nhớp nháp mồ hôi, trên quần áo còn hơi hám mùi phân ngựa, trở về chuyện đầu tiên nàng làm là tắm táp cho sạch, Thẩm phụ và Liễu thị đều rất sủng nữ nhi, khi ở nhà cũ thì không nói làm gì, hiện tại đã ra riêng, mọi thứ đương nhiên chiều theo ý nữ nhi, huống hồ chỉ là tắm rửa một cái, cho dù khi trời nóng một ngày có tắm hai ba lần Liễu thị cũng chưa từng nói, Thẩm phụ lại càng không, thậm chí mỗi ngày trước khi đi bán đều đổ đầy vại nước để nữ nhi thỏa sức tắm.

Thẩm phụ khi về có ăn lót bụng cái bánh mì, liền tùy ý múc nước giếng rửa mặt, thừa dịp sắc trời còn sáng bèn đi lên sau núi, chuẩn bị dựa theo lời khuê nữ nói hái chút hoa Quế đem về, tối trước nên dùng nước ngâm, ngày mai mua được dầu cải về là có thể trực tiếp lấy đi làm dầu bôi tóc, đợi cất đi ủ rồi vắt xong, nửa tháng sau cầm đi kinh thành bán cho Vu chưởng quầy, một bình sẽ có thể kiếm được hơn hai trăm văn tiền, nếu còn có thể bán hơn hai bình, thì lại sẽ có hơn năm trăm văn tiền thu nhập, khoản tiền này đối với trong nhà mà nói là khoản thu nhập cực lớn.

Thẩm gia cách phía sau núi gần nhất, ngọn núi đó cũng không cao, cũng không có dã thú hung dữ gì, các hộ chung quanh thỉnh thoảng sẽ lên núi chặt củi về dùng, trên núi có nhiều nhất là hoa Quế, lại cộng thêm một ít hoa cỏ cây cối khác, mỗi khi mùa hạ tới nhìn khắp toàn cảnh, đỏ xanh vào trắng rất bắt mắt, thường khi gió chuyển hướng, thổi về hướng bên này, đứng ở trong viện liền có thể ngửi được mùi hương hoa ào ạt xông tới, cho nên chung quanh mấy hộ gia đình đều kêu nó là Hương Sơn.

Thẩm Hà Hương lúc này đang đứng bên cửa sổ, vừa nhìn cảnh đẹp trên núi ngoài cửa sổ, vừa dùng miếng vải bông dày màu trắng không ngừng nhẹ nhàng xoa mái tóc ướt, thẳng đến khi mái tóc không còn đọng lại từng giọt nước mới thôi.

Ngày mùa hè tắm tắp xong quả thật thoải mái hơn, trên người rất nhẹ nhàng khoan khoái, theo đó cả người liền thư thái lại, có chút thích ý buông xuống tấm vải bông, sau đó nhắm mắt lại hít thật sâu luồng khí có trộn hương hoa đến từ Hương Sơn, nếu lúc này không phải đang đứng tại gian phòng nhỏ thô sơ, chắc chắn cảm giác thoải mái như này đây sẽ càng tuyệt hơn.

Ngửi một lúc, nàng chậm rãi mở mắt, chân trời đầy sắc màu hoa mỹ cơ hồ toàn bộ đều phản chiếu vào trong mắt, lộ ra đôi mắt như một vịnh nước, sóng nước lăn tăn thần sắc rạng rỡ, Thẩm Hà Hương nhất thời cũng lặng người, ý niệm trong đầu vừa động, đột nhiên suy nghĩ nếu ngày sau có chút tiền, nàng nhất định sẽ mua hết hơn trăm mẫu đất chung quanh tại Hương Sơn này, sau đó trồng khắp nơi hoa cỏ, đến lúc đó cất một căn phòng nhỏ trên lầu giữa ngàn hoa, nằm trên chiếc sạp gỗ Tử hương, vừa ngắm phong cảnh vừa ăn bánh uống trà, hưởng làn gió nhẹ nhàng đến từ Hương Sơn, cuộc sống đó chắc hẳn phải thoải mái mê người cỡ nào.

Lúc này trên mặt đang dần dần nở nang của nàng hé ra ý cười, thẳng đến khi Liễu thị nấu cơm xong đứng bên ngoài kêu nàng, nàng mới hồi phục tinh thần lại, tóc đã gần như bị gió thổi khô hẳn, vuốt lên vừa mượt vừa suôn, tùy ý lắc lắc mái tóc rồi vấn lên, lại dùng mộc cây trâm cố định lên đỉnh đầu, xong mới bước ra, Liễu thị đang bày biện bát đĩa, quay đầu nhìn thấy nữ nhi từ phòng đi ra, con mắt cũng như được tắm táp ướt sũng, trên mặt còn mang nụ cười chưa tắt, bộ dáng như đóa Phù dung mới nở bước ra từ trong tranh, hoàn toàn khác với tiểu nữ tử gầy trơ xương hồi khi còn ở nhà cũ.

Nhất thời cũng vừa vui mừng vừa cảm thán, nhịn không được liền vươn tay nhéo hai má trắng nõn nà trư trứng gà bóc của nữ nhi, bên miệng nói: “Khuê nữ của ta sắp trưởng thành rồi đây, xinh đẹp như vậy……” Nghe xong Thẩm Hà Hương không khỏi khẽ cong miệng, lập tức có chút dở khóc dở cười ôm mặt nũng nịu nói: “Mẫu thân……” một khắc trước còn ngượng ngùng, ngay khắc sau đã được voi đòi tiên kéo ống tay áo của Liễu thị lắc lư nói: “Mẫu thân cũng nói nữ nhi lớn rồi nha, cái yếm trước kia nhỏ xíu, mặc không thoải mái đâu, mẫu thân làm cho con một cái nữa đi, con thích tấm lụa màu hồng cánh sen mẫu thân cất ở đáy hòm đó nha, được nha được nha mẫu thân……” Mười một tuổi đùng là lứa tuổi đang làm nũng.

Liễu thị cũng không đắn đo, lấy tay dí lên trán Hà Hương sẵng giọng: “Con a, lại lục lọi đồ của nương……” Miếng vải đó còn thừa lại cũng chỉ một miếng nhỏ, lớn nhỏ vừa vặn có thể làm cho nữ nhi cái yếm, Liễu thị cũng nghĩ thế, chỉ là chưa có rảnh để làm, vậy mà tiểu nha đầu kia đã ghi nhớ trong lòng rồi, bà cười ngắm nhìn dáng người khuê nữ, tuy còn chưa có bắt đầu phát dục, nhưng nghĩ đến qua năm nay sẽ mười hai tuổi, đến lúc đó cái yếm có thể làm rộng hơn chút.

Đồ ăn đã chín, Liễu thị gọi Thẩm phụ người đang bận rộn ngâm hoa Quế ở phía sau viện, một nhà ba người thế mới ngồi quây quần ăn cơm, đồ ăn dù không phong phú, nhưng đối với nông gia mà nói cũng đã không tệ rồi, ít nhất so với mấy tháng kia ăn thứ canh rau dại nhạt nhẽo kia, và so với mùi vị ôi thiu của loại bánh bã gạo khô ấy còn tốt hơn nhiều, nàng gặp hết thịt cho Thẩm phụ và Liễu thị, mình chỉ uống nửa bát canh xương hầm, lại gắp mấy miếng cà tím chua mà Liễu thị làm, ăn hơn phân nửa bát cơm liền buông bát đũa xuống, trừ phi bị bỏ đói, nếu không thì vấn đề ăn uống nàng luôn tiết chế, ăn uống chú trọng đến chất lượng mà không cần số lượng, như thế mới có thể bảo trì dáng người, điểm này tiểu thư nhà phú hộ cũng đều biết .



Đêm mặc dù nóng nhưng có gió nhẹ, cho nên Thẩm Hà Hương ngủ một giấc ngon không mộng mị, buổi sáng liền đem dầu hoa Quế và dầu tóc hoa Nhài phân biệt đem đựng vào các hộp gỗ hộp sứ, giá cả đương nhiên là mắc hơn so với ống trúc một chút, mấy ngày này dự tính để Thẩm phụ bán thử xem sao.

Thẩm phụ vừa đi, Thẩm Hà Hương liền lấy hai cái hộp đựng son phấn mà vừa rồi thuận tay lấy ra ngắm nghía, bán dầu bôi tóc tuy rằng có thể kiếm một ít tiền, nhưng cũng chẳng nhiều, chỉ đủ nhà chi tiêu, nếu muốn kiếm tiền nhiều hơn còn khoản thu nhập khác, loại son bột nước này không thể nghi ngờ là sự lựa chọn đầu tiên, tuy rằng cách làm phức tạp hơn dầu bôi tóc nhiều, nhưng giá cả lại cao hơn.

Loại son phấn nước kém chất lượng không cần phải nói, loại thượng hạng lại là một giá, loại đắt một hộp có thể bán hơn mấy lượng bạc, Thẩm Hà Hương mở chiếc hộp bên trong có chưa phấn bột nước, chỉ liếc mắt một cái nàng đã biết loại phấn này kém chất lượng, trách không được phụ thân bán mấy tháng còn chưa bán hết, lập tức giơ tay khêu lấy chút bột phấn, sau đó dùng đầu ngón tay vo viên nhè nhẹ, viên tròn đặc biệt thô, có thể tưởng tượng sau khi bôi lên mặt có loại cảm giác xù xì thô ráp thế nào.

Bình thường phấn đều là dùng một loại gạo trắng bào ra để làm, càng trắng càng mịn càng tốt, thực tế không có hàm lượng kỹ thuật gì, còn có một loại phấn quý giá là lấy hương liệu tẩm nước ngâm cùng gạo xay thành nước gạo, sau đó lại phơi nắng thành bột, nhưng dù cho phấn có tốt thế nào cũng có khuyết điểm, đó là phấn bôi lên rớt rất mau, cần bôi liên tục, một tầng thật dày mới được, nếu so sánh thì có một loại phấn mà Thẩm Hà Hương yêu thích nhất, đó là dùng hạt của hoa Nhài bào chế thành phấn, vừa mang theo mùi hoa thiên nhiên, lại vừa mịn mỏng không dễ bóc ra, chỉ là hạt cây hoa khá ít, cũng không thích hợp làm thành hàng đại trà, nghĩ đến hoa Nhài phía sau núi, sau khi kết hạt đủ lượng làm thành hai hộp cho mình và nương dùng.

Phấn không có lợi nhuận nhiều, Thẩm Hà Hương đem nó đặt sang một bên, rồi cầm lấy son lên, hiện tại ở kinh thành đã xuất hiện vài loại, dạng bột, dạng ti phiến, dạng cao, màu sắc trong đó lấy màu đỏ tươi, màu hồng nhạt, màu hồng ba loại màu làm chủ đạo, còn có vài màu sắc phụ khác, nếu đem so sánh thì son dạng cao tốt hơn chút, màu sắc nhuộm đỏ hai má càng đều đặn hơn chút.

Lại nhìn hộp trước mắt này, màu sắc đỏ thẫm lại không phải đỏ tươi, màu tối như kiểu khô cằn thiếu nước, dùng cây mộc trâm khều lên một chút xoa nặn, bên trong giống như có chứa đồ khác, vậy mà không dễ xoa nắn, phải luôn xoa nắn hơn mười lần mới có cảm giác mài thành cát mịn, nhưng cho dù xoa nắn tan cũng không nhẹ nhàng khoan khoái, xúc cảm kia rất dính, Thẩm Hà Hương không khỏi âm thầm lắc đầu.

Thứ này chỉ có thể lừa được tiểu cô nương chưa từng chạm qua son phấn, phàm là người đã dùng qua đều sẽ không mua, khó trách hơn hai tháng mà phụ thân chỉ bán được có một hộp, nhưng một hộp son hàng kém chất lượng thế mà giá cũng hai mươi ba văn tiền, ý niệm trong đầu Thẩm Hà Hương vừa xuất hiện, nếu có thể làm một ít son để Thẩm phụ bán, thì lại có khoản thu nhập.

Tuy rằng trình tự chế tạo phiền toái chút, nhưng cũng may nguyên liệu làm son đơn giản, chỉ cần một ít loại cánh hoa hồng lam và một ít gỗ Hương Xuân, những thứ đó phía sau núi liền có, không cần bỏ ra tiền vốn để mua, làm son phấn không phải tâm huyết dâng trào, lúc trước vào kinh thành nàng đã thấy không ít nữ tử đang chọn lựa son phấn, việc làm ăn rất được, cho nên lúc ấy nàng đã chọn lựa một số hộp sứ đựng son phấn, nghĩ đến tự mình làm ra vài hộp có giá thành cao bán thử xem sao.

Cho nên mấy ngày kế tiếp, nàng thừa dịp ánh nắng mặt trời không quá gay gắt liền đi theo Thẩm phụ đến hậu sơn tìm hoa hồng lam, loại này hoa cũng không tính hiếm thấy, tương phản trên núi lại vô cùng nhiều, vì lí do một hộp son cần một lượng lớn hoa Hồng lam, cho nên mấy ngày này hai cha con hái không ít đem về.

Thẩm Hà Hương bỏ ra hết mấy ngày thời gian ở chỗ râm mát sau nhà không ngừng vắt lấy nước cốt hoa, hong khô, do thời tiết oi bức nên cũng là mệt, đổ mồ hôi chảy khắp lưng, mấy lọn tóc dính vào bên cạnh gò má nàng, cũng may có Liễu thị luôn bên cạnh giúp đỡ việc, cuối cùng cạo một ít nhựa của gỗ Hương Xuân ra, loại nhựa cây thiên nhiên này dùng làm son tốt hơn nhiều so với mỡ heo, vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại không dính da, hơn nữa càng dễ lên màu, có thể bảo trì màu sắc rất lâu, cộng thêm nàng đã bỏ thêm vào đó một giọt tuyền dịch trong tay nàng.

Hương khí này càng thuần khiết, một xíu mùi lạ cũng không có, Thẩm Hà Hương có thiên phú, tay nghề cũng không tệ, hai ngày vất vả cũng coi như thành công, rốt cục đã làm ra năm hộp son, chia làm hai loại màu hồng và màu đỏ, bởi vì có bỏ nhựa cây vào cho nên màu sắc óng ánh trong suốt ưng mắt, nhìn là biết thứ tốt, chất lượng son như thế cộng thêm được đựng bằng hộp sứ, bán cho tiểu thư phú hộ, một hộp bán khoảng nửa lượng một lượng bạc hẳn là không khó.

Thẩm Hà Hương vừa nói giá với Thẩm phụ xong, vẻ mặt Thẩm phụ không dám tin, muốn nói bán được trăm hay tám mươi văn cũng tốt rồi, khuê nữ lại còn nói ít hơn nửa lượng thì không bán, nửa lượng kia là năm trăm văn tiền a.



Điểm này Thẩm Hà Hương lại không giải thích, Thẩm phụ không hiểu cũng rất bình thường, với hộ nhà nông cơm không đủ ăn thì không thể lý giải cuộc sống xa xỉ của nhà có tiền ăn một bữa xa hoa hết vài lượng, đối với những thiên kim phú hộ ham thích làm đẹp, những đồ như son phấn này đương nhiên đều muốn loại tốt, ở kinh thành chỗ cửa tiệm son phấn mấy lượng bạc một hộp son, các nàng ấy mua cũng không chớp mắt, huống chi là nửa lượng bạc.

Nàng dùng vải bông mềm mại lau khô bàn tay mới rửa, chỉ nói: “Cha, thứ này quý giá, là tinh hoa, giá cả đương nhiên phải cao hơn một ít, cha xem nữ nhi làm ra nó cũng đâu dễ dàng gì, bận bịu mất tám ngày cũng mới chỉ làm ra được năm hộp, có người mua dĩ nhiên tốt, không có người mua thì để nữ nhi và nương dùng cũng được mà, cho nên chắc chắn không thể giảm giá, nếu thấp hơn nửa lượng bạc vậy sự cực khổ của nữ nhi đã uổng phí rồi.”

Thẩm phụ mặc dù có cảm giác bán không được, nhưng không muốn đả kích khuê nữ, ngẫm lại cũng gật đầu, dù sao hàng trong giỏ trúc cũng không đến nỗi gánh không nổi năm hộp này, cùng lắm thì đến lúc đó gánh trở về là xong.

Ai ngờ hai ngày sau, vẻ mặt Thẩm phụ cao hứng gánh giỏ trúc trở về, vào phòng liền lấy ra một lượng bạc đặt trên kháng, hai mẫu nữ nhất thời nhìn về phía khối bạc kia,“Cha, son bán được rồi ?”

“Còn phải nói sao!” Thẩm phụ cười hơ hớ nói: “Hôm nay vừa vặn đi ngang qua, ta liền đi phú hộ gia hỏi thử, vốn hỏi bốn nhà cũng không thành, ta cũng không ôm hy vọng gì, ai ngờ cuối cùng có một nhà thế lại muốn mua một hộp, trả cho ta một lượng bạc.” Nghĩ đến gì đó lại nói tiếp: “Người mua son chính là tiểu thư phú hộ gia lần trước mua dầu bôi tóc hoa Nhài kia đấy, hôm nay còn đặc biệt mua một bình dầu bôi tóc hoa Quế.”

Mà lúc này, vị tiểu thư phú hộ gia đang soi gương vẽ lông mày, tiểu nha hoàn bên cạnh cầm lên một hộp hương trên bàn nói: “Tiểu thư, hôm nay ngài định dùng loại vừa nãy mua của người bán hàng rong ư?”

Vị tiểu thư kia ngừng một chút, thế mới thản nhiên nói: “Lần trước mua của ông ta một lọ dầu bôi tóc mùi cũng không tệ lắm, dùng một thời gian ta thấy tóc có đen hơn chút, hộp son này cứ dùng thử trước xem sao……”

Tiểu nha hoàn mở hộp ra, tiểu thư dùng cây trâm khêu một ít phấn màu hồng nhạt ra, sau đó dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa, tiếp theo chậm rãi phủ lên hai má, chỉ chốc lát toàn bộ hai má liền trắng nõn mềm mại, khí sắc tươi lên không ít, thế nhưng lại không nhìn ra là có thoa son, mà giống như má đỏ hây hây tự nhiên.

Tiểu nha hoàn nhìn tiểu thư không khỏi than một tiếng: “Tiểu thư, hộp son này không tệ đâu, xem ra còn tốt hơn loại năm lượng mua ở tiệm bán son phấn đó.”

Ngẫm lại lúc trước dầu bôi tóc của tiểu thư vừa mới dùng hết, vừa vặn ngoài cửa có người bán dạo, ngửi thấy mùi không tệ liền tùy tay mua một bình, kết quả sử dụng quả thật tốt vô cùng, liên tục mười ngày qua tiểu thư cũng không đổi qua loại dầu bôi tóc khác, mãi cho đến khi dùng hết mới thôi, lần này nghe thấy người bán dạo kia lại tới nữa, bèn vội vã cùng tiểu nha hoàn của mình đi ra mua thêm một hộp, người bán kia lại lấy ra hộp son, tiểu thư nhìn thấy không tệ, giá cũng chỉ có nửa lượng bạc, liền cho thêm chút tiền thuận tiện mua luôn một hộp, ai ngờ khi dùng lại đem lại hiệu quả kinh ngạc đến thế, quả nhiên là đồ tốt giá rẻ.

Tiểu thư hiển nhiên cũng cực vừa lòng, lúc này đang có chút cao hứng nhìn vào thân ảnh phản chiếu trong gương đồng, sau một lúc lâu mới nói: “Về sau nếu ông ta lại đến, son màu đỏ cũng mua cho ta một hộp thử xem.” Nói xong nghĩ đến cái gì đó lại bổ sung:“Nếu lần tới lại có cái gì tốt ngươi cứ trực tiếp mua là được.”

Tiểu nha hoàn lập tức cười vâng lệnh, tuy chỉ là một chút dầu tóc và son, nhưng tiểu thư nhà mình cũng đã lâu rồi chưa từng cao hứng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hương Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook