Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 79: Chương 59.4
Xuân Thúy
12/09/2024
“ Tùy anh.” Thiên Tâm ôm kiếm xoay người rời đi.
“ Thiên Hương”
Nghe tiếng gọi của Bạch Vĩ, Thiên Hương đầu không ngoảnh lại, lạnh lùng tuyên bố: “ Dạ Nguyệt kiếm vật về chủ cũ, anh không có tư cách cướp đi.”
* Trang chủ Bình Quốc Sơn Trang hiện đang ở trong thành. Em hãy cẩn thận.”
Quốc Cường... tại sao hắn lại có mặt ở đây? Phải chăng đó chỉ là tình cờ, hay là...
“ Đa tạ đã nhắc nhở. Lần gặp mặt tiếp theo, hãy xem nhau như người xa lạ.
Trời chiều, cơn mưa đã tạnh từ lâu, nhưng bầu trời vẫn giữ mãi một màu xám xit u ám.
Thiên Tâm đứng bần thần bên bờ sông, miệng lẩm bẩm một câu: “ Mất rồi, mất hết rồi.”
Ngay trước mặt hắn là một thứ gì đó đen xì không rõ hình dạng, toàn bộ phần thân trên đã hoàn toàn trở thành tàn tích, riêng chỉ có phần thân dưới là còn giữ nguyên hiện trạng ban đầu.
Thiên Tâm nhìn mảnh gỗ chắp vá ở đáy thuyền, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó tả. Con thuyền này đã đồng hành cùng hắn trong suốt nhiều năm, đồng thời cũng là nơi lưu giữ những ký ức đẹp của hắn trên hành trình chu du thiên hạ. Vậy mà giờ đây khi tận mắt chứng kiến con thuyền bốc cháy, hắn lại chẳng thể làm được bất cứ điều gì.
"Khụ khụ! Khụ khụ!”
Thiên Tâm che miệng không ngừng họ khan, hắn ôm ngực cau mày, tận lực kiềm chế dòng khí tức đang không ngừng chạy loạn trong cơ thể.
Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Thiên Tâm tốn chừng ấy năm để tìm ra phương pháp giúp áp chế độc Mộng Băng, vậy mà chỉ trong một ngày, bởi vì chiến đấu với Cổ Ma mà đã khiến cho bao nhiêu công sức của hắn đổ sông đổ biển, độc Mộng Băng cũng vì thế trở nên khó kiểm soát. Nếu như Bạch Vĩ không xuất hiện kịp thời, có lẽ bây giờ Cổ Ma đã trở thành một cái xác nằm lẻ loi trong rừng. Phải nói đúng hơn, nếu như Cổ Ma không đến đây, mọi chuyện hẳn sẽ không trở nên như vậy, hắn cũng sẽ không biến thành dáng vẻ nửa người nửa ma, mạng sống le lói như đèn sắp cạn dầu.
Có trời mới biết nội tâm hắn suy sụp đến mức nào.
Hắn sống trong thân phận nam tử, nhưng không có ngày nào là hắn quên được thân phận thật sự của mình. Thiên Tâm ngoài mặt luôn bày ra bộ dáng vô ưu vô lo, nhưng chung quy hắn vẫn Thiên Hương. Với một cơ thể nữ tử hoàn chỉnh, hắn cũng muốn được mặc những bộ nữ phục xinh đẹp, được đeo trang sức, được trang điểm, được sống trong một gia đình êm ấm hạnh phúc.
Thiên Tâm thầm trách ông trời bất công, rõ ràng bên trong chiếc hộp gỗ đó chỉ là vài món đồ vật cũ kĩ, cớ sao lại khiến cho bao người thèm khát đỏ mắt, thậm chí bất chấp cả hai chữ ‘ Tình thân ’ để mong cướp đoạt chúng về tay.
,
Nếu như bọn họ đã không cần hai chữ ‘ Tình thân, Thiên Tâm cũng chẳng cần phải ép buộc bản thân trở thành người tử tế làm gì.
Dây cột tóc rơi xuống để lộ mái tóc dài đến ngang eo, giờ phút này Thiên Tâm như hóa thành con người khác, phải nói đúng hơn là hắn đã trở về thành Thiên Hương.
Trò chơi đuổi bắt suốt nhiều năm nay đã đến hồi kết, đã đến lúc nàng từ con mồi trở thành kẻ săn mồi.
Mà mục tiêu đầu tiên nàng đi săn hôm nay, không ai khác chính là Quốc
Cường.
Thành Nhất Tú.
‘Bẩm trang chủ, đã tìm được vị trí hiện tại nàng ấy.”
Trong quán trọ, Quốc Cường đặt ly trà xuống bàn, mặt không chuyển sắc hỏi: “ Ở đâu?”
Trường Vũ cúi đầu cung kính đáp: “ Cách đây một canh giờ trước, có người bắt gặp nàng ta ngay tại bờ sông, cạnh chỗ con thuyền bị cháy”
“ Hửm?” Quốc Cường híp mắt nhìn Trường Vũ, dường như không hài lòng với
câu trả lời của hắn.
Cảm nhận được cảm xúc bất thường của người đối diện, Trường Vũ nhanh chóng tiếp lời: “ Hiện tại nàng đang có mặt trong thành, trông nàng giống như vừa trải qua một trận chiến nào đó.”
Quốc Cường đưa mắt ngắm nhìn dòng người đang đi lại trên phố, nhỏ giọng hỏi Trường Vũ: “ Mặc dù đã tìm được chiếc hộp gỗ, nhưng lại không tìm thấy món đồ vật được cất giấu bên trong. Cậu nghĩ xem, thứ gì sẽ được cất dấu bên trong chiếc hộp đó?”
“ Thuộc hạ không dám đoán mò.
Quốc Cường rót nước trà vào ly của Trường Vũ, mỉm cười nói: “ Không cần phải căng thẳng như vậy, tôi chỉ là có câu hỏi muốn hỏi cậu thôi. Thiên Hương giờ đang ở đâu?”
Trường Vũ trả lời: “ Bẩm, nàng hiện đang trọ tại quán trọ Vĩnh An.”
Nhìn bóng bản thân in trên nước trà, Quốc Cường ngước cổ một hơi uống cạn, khó mà giấu được niềm hân hoan trong lòng.
Đứa em gái thân yêu của hắn giờ đang có mặt tại đây, hắn thật sự chờ mong được gặp lại nàng, cùng nàng hảo hảo ôn lại chuyện đẹp xưa cũ.
“ Thiên Hương”
Nghe tiếng gọi của Bạch Vĩ, Thiên Hương đầu không ngoảnh lại, lạnh lùng tuyên bố: “ Dạ Nguyệt kiếm vật về chủ cũ, anh không có tư cách cướp đi.”
* Trang chủ Bình Quốc Sơn Trang hiện đang ở trong thành. Em hãy cẩn thận.”
Quốc Cường... tại sao hắn lại có mặt ở đây? Phải chăng đó chỉ là tình cờ, hay là...
“ Đa tạ đã nhắc nhở. Lần gặp mặt tiếp theo, hãy xem nhau như người xa lạ.
Trời chiều, cơn mưa đã tạnh từ lâu, nhưng bầu trời vẫn giữ mãi một màu xám xit u ám.
Thiên Tâm đứng bần thần bên bờ sông, miệng lẩm bẩm một câu: “ Mất rồi, mất hết rồi.”
Ngay trước mặt hắn là một thứ gì đó đen xì không rõ hình dạng, toàn bộ phần thân trên đã hoàn toàn trở thành tàn tích, riêng chỉ có phần thân dưới là còn giữ nguyên hiện trạng ban đầu.
Thiên Tâm nhìn mảnh gỗ chắp vá ở đáy thuyền, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó tả. Con thuyền này đã đồng hành cùng hắn trong suốt nhiều năm, đồng thời cũng là nơi lưu giữ những ký ức đẹp của hắn trên hành trình chu du thiên hạ. Vậy mà giờ đây khi tận mắt chứng kiến con thuyền bốc cháy, hắn lại chẳng thể làm được bất cứ điều gì.
"Khụ khụ! Khụ khụ!”
Thiên Tâm che miệng không ngừng họ khan, hắn ôm ngực cau mày, tận lực kiềm chế dòng khí tức đang không ngừng chạy loạn trong cơ thể.
Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Thiên Tâm tốn chừng ấy năm để tìm ra phương pháp giúp áp chế độc Mộng Băng, vậy mà chỉ trong một ngày, bởi vì chiến đấu với Cổ Ma mà đã khiến cho bao nhiêu công sức của hắn đổ sông đổ biển, độc Mộng Băng cũng vì thế trở nên khó kiểm soát. Nếu như Bạch Vĩ không xuất hiện kịp thời, có lẽ bây giờ Cổ Ma đã trở thành một cái xác nằm lẻ loi trong rừng. Phải nói đúng hơn, nếu như Cổ Ma không đến đây, mọi chuyện hẳn sẽ không trở nên như vậy, hắn cũng sẽ không biến thành dáng vẻ nửa người nửa ma, mạng sống le lói như đèn sắp cạn dầu.
Có trời mới biết nội tâm hắn suy sụp đến mức nào.
Hắn sống trong thân phận nam tử, nhưng không có ngày nào là hắn quên được thân phận thật sự của mình. Thiên Tâm ngoài mặt luôn bày ra bộ dáng vô ưu vô lo, nhưng chung quy hắn vẫn Thiên Hương. Với một cơ thể nữ tử hoàn chỉnh, hắn cũng muốn được mặc những bộ nữ phục xinh đẹp, được đeo trang sức, được trang điểm, được sống trong một gia đình êm ấm hạnh phúc.
Thiên Tâm thầm trách ông trời bất công, rõ ràng bên trong chiếc hộp gỗ đó chỉ là vài món đồ vật cũ kĩ, cớ sao lại khiến cho bao người thèm khát đỏ mắt, thậm chí bất chấp cả hai chữ ‘ Tình thân ’ để mong cướp đoạt chúng về tay.
,
Nếu như bọn họ đã không cần hai chữ ‘ Tình thân, Thiên Tâm cũng chẳng cần phải ép buộc bản thân trở thành người tử tế làm gì.
Dây cột tóc rơi xuống để lộ mái tóc dài đến ngang eo, giờ phút này Thiên Tâm như hóa thành con người khác, phải nói đúng hơn là hắn đã trở về thành Thiên Hương.
Trò chơi đuổi bắt suốt nhiều năm nay đã đến hồi kết, đã đến lúc nàng từ con mồi trở thành kẻ săn mồi.
Mà mục tiêu đầu tiên nàng đi săn hôm nay, không ai khác chính là Quốc
Cường.
Thành Nhất Tú.
‘Bẩm trang chủ, đã tìm được vị trí hiện tại nàng ấy.”
Trong quán trọ, Quốc Cường đặt ly trà xuống bàn, mặt không chuyển sắc hỏi: “ Ở đâu?”
Trường Vũ cúi đầu cung kính đáp: “ Cách đây một canh giờ trước, có người bắt gặp nàng ta ngay tại bờ sông, cạnh chỗ con thuyền bị cháy”
“ Hửm?” Quốc Cường híp mắt nhìn Trường Vũ, dường như không hài lòng với
câu trả lời của hắn.
Cảm nhận được cảm xúc bất thường của người đối diện, Trường Vũ nhanh chóng tiếp lời: “ Hiện tại nàng đang có mặt trong thành, trông nàng giống như vừa trải qua một trận chiến nào đó.”
Quốc Cường đưa mắt ngắm nhìn dòng người đang đi lại trên phố, nhỏ giọng hỏi Trường Vũ: “ Mặc dù đã tìm được chiếc hộp gỗ, nhưng lại không tìm thấy món đồ vật được cất giấu bên trong. Cậu nghĩ xem, thứ gì sẽ được cất dấu bên trong chiếc hộp đó?”
“ Thuộc hạ không dám đoán mò.
Quốc Cường rót nước trà vào ly của Trường Vũ, mỉm cười nói: “ Không cần phải căng thẳng như vậy, tôi chỉ là có câu hỏi muốn hỏi cậu thôi. Thiên Hương giờ đang ở đâu?”
Trường Vũ trả lời: “ Bẩm, nàng hiện đang trọ tại quán trọ Vĩnh An.”
Nhìn bóng bản thân in trên nước trà, Quốc Cường ngước cổ một hơi uống cạn, khó mà giấu được niềm hân hoan trong lòng.
Đứa em gái thân yêu của hắn giờ đang có mặt tại đây, hắn thật sự chờ mong được gặp lại nàng, cùng nàng hảo hảo ôn lại chuyện đẹp xưa cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.