Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 80: Chương 59.5
Xuân Thúy
12/09/2024
Ba ngày sau...
Từ sau lần đối đầu với Cổ Ma, nhóm người Tấn Tài đã hoàn toàn mất kết nối với Thiên Tâm, ngay cả một chút tin tức liên quan đến hắn cũng không nghe ngóng được.
Quay trở lại thời điểm xảy ra vụ việc, với bộ óc thông minh của Tấn Tài cùng khả năng ghi nhớ địa hình siêu việt, hắn thành công cắt đuôi đám người hắc y nhân, còn đem Nghĩa Hiệp và Mạnh an bài bên trong một cái miếu hoang. Đợi khi đã xử lý xong vết thương cho hai người, Tấn Tài lại đánh liều một mình quay trở lại bờ sông tìm kiếm Thiên Tâm, nhưng kết quả nhận được lại khiến hắn càng thêm lo âu.
Con thuyền gỗ đã cháy!
Đúng vậy, Tấn Tài đã tận mắt nhìn thấy Quốc Cường một mỗi lửa đốt cháy con thuyền, trên tay hẳn còn đang nắm chặt chiếc hộp gỗ mà Thiên Tâm nhất niệm bảo vệ. Vì e ngại thân phận của người kia, Tấn Tài chỉ có thể cắn răng rút lui, bảo toàn tính mạng bản thần cùng an nguy của hai người bạn hữu, dự định sau khi gặp lại Thiên Tầm thì sẽ kể lại sự việc này. Nào ngờ đâu đã trôi qua ba ngày thời gian, một chút tin tức liên quan đến Thiên Tâm hắn cũng không tra ra được, cứ như Thiên Tâm đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Tấn Tài hóa trang thành một gã ăn xin ngồi bên lề người, cái bát vỡ cứ nâng lên rồi hạ xuống, hắn muốn mượn thân phận này để tránh thoát tai mắt của đám người Cổ Ma, cũng giúp hắn dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm bóng dáng Thiên Tâm giữa dòng người đông đúc trên phố.
"Các người có biết chuyện gì chưa, thằng Quý, con của lão Hợi ở cuối đường vừa bị quan huyện bắt đi vào sáng đấy."
" Chứ gì nữa, nhân chứng vật chứng đầy đủ, không phải nó thì còn là ai, chẳng lẽ là ông à?"
" Ăn nói tầm bậy tầm bạ, mới sáng sớm là thấy xúi quẩy rồi."
" Thôi, bà Tư nói vậy chứ không có ý gì đâu. Tôi á, là tôi nghĩ thằng Quý nó không dám làm cái chuyện này đâu, nó sống thật thà bấy lâu nay, ngay cả cắt cổ trâu nó còn không dám làm thì lấy đâu ra chuyện nó đi đốt nhà chứ."
"Cũng đúng."
Ngay tại khu vực dán cáo thị, đám đông người lớn vây thành vòng tròn, ai nấy đều dúi mắt nhìn mấy nét mực cong veo tựa mấy con nòng nọc trên tờ giấy rồi đua nhau bàn luận sôi nổi. Kẻ làm nông thì nhiều, kẻ học chữ thì ít, nếu không nhờ có người giúp họ đọc to nội dung viết trên cáo thị, e rằng mọi người đều sẽ không nắm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Một lão già mái tóc bạc phơ run rẩy cất tiếng: " Thằng Quý cha mẹ mất sớm, một mình côi cúc làm lụng sớm tối chỉ vì muốn kiếm cái ăn. Nó chỉ có một tội duy nhất là dám đem lòng yêu thương con gái phú ông, riêng tội này là đã đủ để lấy cái mạng quèn của nó rồi."
Đám đông gật gù đồng ý, lại có người tỏ ý không đồng tình với câu nói của lão già, gân cổ phản bác: " Chuyện nó quen con gái phú ông với chuyện nó đốt nhà có liên quan gì với nhau, cớ sao nó lại bị quan huyện tóm cổ cơ chứ?"
"Suyt, nhỏ tiếng thôi." Một người nhanh chóng bịt miệng hắn lại, thầm thì giải thích: " Cái này là giết gà dọa khỉ, vừa là đề răn đe cho kẻ đốt nhà kia, vừa là để cảnh cáo đám dân hèn chúng ta đừng có mà đũa mốc mà chồi mâm son. Hiểu chưa!"
"À, à, tôi hiểu rồi. Vậy thằng Quý chẳng phải sẽ bị tuyên án treo cổ sao? Như vậy chẳng khác nào quan huyện giết người vô tội."
" Thôi, phận thấp cổ bé họng như chúng ta thì làm gì có tư cách nói ra mấy lời này. Đèn nhà ai nấy sáng, mạng của ai nấy giữ, đợi đến kiếp sau, khi cậu giàu rồi thì hẳn nói đến hai chữ 'công bằng'."
Trong lúc đám đông vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện của thằng Quý, bỗng một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc âm thầm tách khỏi đám đông rồi biến mất tại lối rẽ vào con hẻm nhỏ.
Chiếc nón lớn che khuất nửa gương mặt, Thiên Hương tựa người vào tường, không quên buông lời chọc ghẹo đến gã ăn mày đang hấp tấp đuổi tới: "Mới vài ngày không gặp, sao anh Tài lại trở nên thế này?"
Tấn Tài nào để ý đến diện mạo xấu xí bẩn thỉu hiện tại của bản thân, hắn vừa gặp nàng liền vội hỏi han: " Thiên Tâm không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?"
Thiên Hương trả lời: " Tôi không sao. Còn mọi người thế nào, đều bình an chứ?"
" Nghĩa Hiệp và Mạnh hiện đang ẩn nấp trong miếu hoang, tạm thời không có gì đáng ngại."
Từ lúc gặp mặt trên đường phố, Tấn Tài đã chú ý đến bộ y phục nữ tử trên người Thiên Hương. Hắn nhìn nàng một lúc lâu, ngập ngừng một lúc lâu mới dám mở lời: " Thiên Tâm, này là..."
"Sau này anh đừng gọi tôi là Thiên Tâm nữa, hãy gọi tôi là Thiên Hương." Thiên Hương mỉm cười nhắc nhở.
"Được."
Tấn Tài im lặng kiểm tra xung quanh, sau khi đã xác nhận không có người, hắn mới tiếp tục nói: "Quốc Cường và
Trường Vũ hiện đã có mặt trong thành Nhất Tú, Quốc Cường đã lấy được hộp gỗ, còn ra tay đốt rụi con thuyền."
" Là anh đã tận mắt thấy?"
"Đúng vậy."
Không khí phút chốc trầm xuống.
Hiện tại Thiên Hương vẫn chưa nắm rõ tình trạng của Nghĩa Hiệp và Mạnh, nếu như nàng bứt dây động rừng, e rằng bạn hữu của nàng sẽ phải lần nữa rơi vào nguy hiểm. Nàng rất muốn đến miếu qua thăm hai người bọn họ, nhưng dưới tình thế này, chỉ cần bọn họ gặp được nàng, chắc chắn sẽ liều mạng để bảo hộ nàng.
Từ sau lần đối đầu với Cổ Ma, nhóm người Tấn Tài đã hoàn toàn mất kết nối với Thiên Tâm, ngay cả một chút tin tức liên quan đến hắn cũng không nghe ngóng được.
Quay trở lại thời điểm xảy ra vụ việc, với bộ óc thông minh của Tấn Tài cùng khả năng ghi nhớ địa hình siêu việt, hắn thành công cắt đuôi đám người hắc y nhân, còn đem Nghĩa Hiệp và Mạnh an bài bên trong một cái miếu hoang. Đợi khi đã xử lý xong vết thương cho hai người, Tấn Tài lại đánh liều một mình quay trở lại bờ sông tìm kiếm Thiên Tâm, nhưng kết quả nhận được lại khiến hắn càng thêm lo âu.
Con thuyền gỗ đã cháy!
Đúng vậy, Tấn Tài đã tận mắt nhìn thấy Quốc Cường một mỗi lửa đốt cháy con thuyền, trên tay hẳn còn đang nắm chặt chiếc hộp gỗ mà Thiên Tâm nhất niệm bảo vệ. Vì e ngại thân phận của người kia, Tấn Tài chỉ có thể cắn răng rút lui, bảo toàn tính mạng bản thần cùng an nguy của hai người bạn hữu, dự định sau khi gặp lại Thiên Tầm thì sẽ kể lại sự việc này. Nào ngờ đâu đã trôi qua ba ngày thời gian, một chút tin tức liên quan đến Thiên Tâm hắn cũng không tra ra được, cứ như Thiên Tâm đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Tấn Tài hóa trang thành một gã ăn xin ngồi bên lề người, cái bát vỡ cứ nâng lên rồi hạ xuống, hắn muốn mượn thân phận này để tránh thoát tai mắt của đám người Cổ Ma, cũng giúp hắn dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm bóng dáng Thiên Tâm giữa dòng người đông đúc trên phố.
"Các người có biết chuyện gì chưa, thằng Quý, con của lão Hợi ở cuối đường vừa bị quan huyện bắt đi vào sáng đấy."
" Chứ gì nữa, nhân chứng vật chứng đầy đủ, không phải nó thì còn là ai, chẳng lẽ là ông à?"
" Ăn nói tầm bậy tầm bạ, mới sáng sớm là thấy xúi quẩy rồi."
" Thôi, bà Tư nói vậy chứ không có ý gì đâu. Tôi á, là tôi nghĩ thằng Quý nó không dám làm cái chuyện này đâu, nó sống thật thà bấy lâu nay, ngay cả cắt cổ trâu nó còn không dám làm thì lấy đâu ra chuyện nó đi đốt nhà chứ."
"Cũng đúng."
Ngay tại khu vực dán cáo thị, đám đông người lớn vây thành vòng tròn, ai nấy đều dúi mắt nhìn mấy nét mực cong veo tựa mấy con nòng nọc trên tờ giấy rồi đua nhau bàn luận sôi nổi. Kẻ làm nông thì nhiều, kẻ học chữ thì ít, nếu không nhờ có người giúp họ đọc to nội dung viết trên cáo thị, e rằng mọi người đều sẽ không nắm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Một lão già mái tóc bạc phơ run rẩy cất tiếng: " Thằng Quý cha mẹ mất sớm, một mình côi cúc làm lụng sớm tối chỉ vì muốn kiếm cái ăn. Nó chỉ có một tội duy nhất là dám đem lòng yêu thương con gái phú ông, riêng tội này là đã đủ để lấy cái mạng quèn của nó rồi."
Đám đông gật gù đồng ý, lại có người tỏ ý không đồng tình với câu nói của lão già, gân cổ phản bác: " Chuyện nó quen con gái phú ông với chuyện nó đốt nhà có liên quan gì với nhau, cớ sao nó lại bị quan huyện tóm cổ cơ chứ?"
"Suyt, nhỏ tiếng thôi." Một người nhanh chóng bịt miệng hắn lại, thầm thì giải thích: " Cái này là giết gà dọa khỉ, vừa là đề răn đe cho kẻ đốt nhà kia, vừa là để cảnh cáo đám dân hèn chúng ta đừng có mà đũa mốc mà chồi mâm son. Hiểu chưa!"
"À, à, tôi hiểu rồi. Vậy thằng Quý chẳng phải sẽ bị tuyên án treo cổ sao? Như vậy chẳng khác nào quan huyện giết người vô tội."
" Thôi, phận thấp cổ bé họng như chúng ta thì làm gì có tư cách nói ra mấy lời này. Đèn nhà ai nấy sáng, mạng của ai nấy giữ, đợi đến kiếp sau, khi cậu giàu rồi thì hẳn nói đến hai chữ 'công bằng'."
Trong lúc đám đông vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện của thằng Quý, bỗng một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc âm thầm tách khỏi đám đông rồi biến mất tại lối rẽ vào con hẻm nhỏ.
Chiếc nón lớn che khuất nửa gương mặt, Thiên Hương tựa người vào tường, không quên buông lời chọc ghẹo đến gã ăn mày đang hấp tấp đuổi tới: "Mới vài ngày không gặp, sao anh Tài lại trở nên thế này?"
Tấn Tài nào để ý đến diện mạo xấu xí bẩn thỉu hiện tại của bản thân, hắn vừa gặp nàng liền vội hỏi han: " Thiên Tâm không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?"
Thiên Hương trả lời: " Tôi không sao. Còn mọi người thế nào, đều bình an chứ?"
" Nghĩa Hiệp và Mạnh hiện đang ẩn nấp trong miếu hoang, tạm thời không có gì đáng ngại."
Từ lúc gặp mặt trên đường phố, Tấn Tài đã chú ý đến bộ y phục nữ tử trên người Thiên Hương. Hắn nhìn nàng một lúc lâu, ngập ngừng một lúc lâu mới dám mở lời: " Thiên Tâm, này là..."
"Sau này anh đừng gọi tôi là Thiên Tâm nữa, hãy gọi tôi là Thiên Hương." Thiên Hương mỉm cười nhắc nhở.
"Được."
Tấn Tài im lặng kiểm tra xung quanh, sau khi đã xác nhận không có người, hắn mới tiếp tục nói: "Quốc Cường và
Trường Vũ hiện đã có mặt trong thành Nhất Tú, Quốc Cường đã lấy được hộp gỗ, còn ra tay đốt rụi con thuyền."
" Là anh đã tận mắt thấy?"
"Đúng vậy."
Không khí phút chốc trầm xuống.
Hiện tại Thiên Hương vẫn chưa nắm rõ tình trạng của Nghĩa Hiệp và Mạnh, nếu như nàng bứt dây động rừng, e rằng bạn hữu của nàng sẽ phải lần nữa rơi vào nguy hiểm. Nàng rất muốn đến miếu qua thăm hai người bọn họ, nhưng dưới tình thế này, chỉ cần bọn họ gặp được nàng, chắc chắn sẽ liều mạng để bảo hộ nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.