Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 84: Chương 60.4
Xuân Thúy
12/09/2024
Thiên Hương từ lâu đã có thể nhìn thấy được hồn ma, chỉ là nàng lựa chọn che dấu năng lực này, cũng xem như đó là món quà may mắn mà ông trời đã ưu ái dành tặng nàng.
Quay về sự việc lập đàn cầu hồn cho con trai nhà ông Bảy Xui, sở dĩ Thiên Hương vẫn giữ được sự điềm tỉnh vốn có, là do nàng đã quá quen thuộc với việc nhìn thấy những hồn ma vất vưởng không chốn dung thân từ lâu. Để không bị kẻ khác biết được sự thật, nàng buộc phải diễn kịch như kiểu một người phàm vừa được chấm lệnh mở thiên nhãn, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được những cái bóng ma lờ mờ không rõ ràng.
Trở lại thời điểm hiện tại, Thiên Hương tạm thời sẽ ở nhờ nhà bác Long vài hôm, một phần là muốn cùng bác Long và mẹ Hai trò chuyện đôi điều, một phần là muốn mượn nơi này làm nơi dưỡng thương. Trải qua vài ngày nghỉ ngơi, độc Mông Băng trong cơ thể xem như miễn cưỡng được áp chế, Thiên Hương mới yên tâm thở phào một hơi dài. Nhận thấy số thuốc mang theo bên người sắp hết, nàng ngẫm nghĩ một lúc, quyết định tự mình đi đến hiệu thuốc để tìm mua một số thảo dược cần thiết.
Keng keng! Keng keng!
" Hôm nay chúng tôi vừa có một lô hàng mới, kính mời các vị khách quý ghé vào lựa chọn."
Tại một bãi đất trống tương đối rộng rãi có một gian hàng tạm bợ được dựng lên. Một tấm vải đen phủ lấy thứ gì đó cao lớn, vài tên tùy tùng đứng vây thành hình tròn, không đề cho bất kỳ ai tùy ý tiến lại gần. Chẳng ai biết rõ đằng sau tấm vải đen ấy sẽ là món đồ vật gì, chỉ đành đoán mò rằng bên trong hắn đang nhốt một con vật to lớn nào đó.
Đợi đến khi người dân tụ tập đông đúc, gã thương gia vuốt ve cọng râu cong vút, hí hửng giới thiệu: " Đây là lô hàng chất lượng mà tôi cất công tìm kiếm trong suốt thời gian qua, về tướng mạo, tuổi tác hay sức khỏe đều đạt tiêu chuẩn, đảm bảo khiến cho quý vị ưng ý ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Gã thương gia vỗ tay ra hiệu, tấm vải đen theo quán tính trượt xuống, để lộ ra ba chiếc lồng giam lớn bằng gỗ, bên trong hiện đang giam giữ hơn 10 người trưởng thành cùng vài đứa trẻ con.
Tiếng xì xào ngày một lúc lớn, gã thương gia ho lên vài cái, tiếp tục nói: " Những tên nô lệ này đều nắm trong độ tuổi từ 12 đến 28, sức khỏe ổn định, tướng mạo dễ nhìn. Các vị có thể mua về để làm việc nặng trong nhà, hoặc mua về để làm tiểu thiếp hầu hạ ấm giường, tất cả đều tùy thuộc vào mục đích sử dụng của quý vị. Không đề các vị phải chờ đợi lâu, phiên đấu giá nô lệ chính thức bắt đầu."
Đám đông phút chốc bùng nổ, những gia đình có điều kiện không ngừng hô to nhưng con số, mức giá bán cứ thế được nâng lên cho đến khi không còn ai có thể đưa ra con số cao hơn.
" Chúc mừng khách quý, nữ nô lệ xinh đẹp này đã thuộc về ngài."
Thiên Hương tình cờ đi ngang qua bãi đất trống, mặc dù nàng không phải là kẻ tò mò nhiều chuyện, nhưng vì tiếng hô giá cứ vanh vãnh bên tai nàng, bất đắc dĩ nàng đành phải ngó đầu nhìn xem rốt cuộc đám đông đang làm chuyện gì.
" Đấu giá nô lệ sao?
Thiên Hương quan sát ba chiếc lồng giam, hiện tại bên trong chỉ còn lại vài người, chắc hẳn rồi họ cũng sẽ được bán với một mức giá nào đó. Sắc trời đã dần trưa, nàng cần phải nhanh chóng đến hiệu thuốc trước khi họ đóng cửa.
"Chị ơi."
Thiên Hương xoay người định rời đi, một cậu nhóc chừng 13-14 tuổi đột nhiên cất tiếng gọi nàng. Nàng quay đầu nhìn về phía lồng giam, từ bao giờ bên trong lồng giam chỉ còn lại một mình cậu nhóc. Trong khoảng khắc nàng và cậu nhóc mắt đối mắt, thời gian như ngừng lại, tiếng ồn xung quanh bỗng trở nên im bặt, đám đông nhộn nhịp giờ chỉ còn lại thân ảnh của hai người.
Quay về sự việc lập đàn cầu hồn cho con trai nhà ông Bảy Xui, sở dĩ Thiên Hương vẫn giữ được sự điềm tỉnh vốn có, là do nàng đã quá quen thuộc với việc nhìn thấy những hồn ma vất vưởng không chốn dung thân từ lâu. Để không bị kẻ khác biết được sự thật, nàng buộc phải diễn kịch như kiểu một người phàm vừa được chấm lệnh mở thiên nhãn, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được những cái bóng ma lờ mờ không rõ ràng.
Trở lại thời điểm hiện tại, Thiên Hương tạm thời sẽ ở nhờ nhà bác Long vài hôm, một phần là muốn cùng bác Long và mẹ Hai trò chuyện đôi điều, một phần là muốn mượn nơi này làm nơi dưỡng thương. Trải qua vài ngày nghỉ ngơi, độc Mông Băng trong cơ thể xem như miễn cưỡng được áp chế, Thiên Hương mới yên tâm thở phào một hơi dài. Nhận thấy số thuốc mang theo bên người sắp hết, nàng ngẫm nghĩ một lúc, quyết định tự mình đi đến hiệu thuốc để tìm mua một số thảo dược cần thiết.
Keng keng! Keng keng!
" Hôm nay chúng tôi vừa có một lô hàng mới, kính mời các vị khách quý ghé vào lựa chọn."
Tại một bãi đất trống tương đối rộng rãi có một gian hàng tạm bợ được dựng lên. Một tấm vải đen phủ lấy thứ gì đó cao lớn, vài tên tùy tùng đứng vây thành hình tròn, không đề cho bất kỳ ai tùy ý tiến lại gần. Chẳng ai biết rõ đằng sau tấm vải đen ấy sẽ là món đồ vật gì, chỉ đành đoán mò rằng bên trong hắn đang nhốt một con vật to lớn nào đó.
Đợi đến khi người dân tụ tập đông đúc, gã thương gia vuốt ve cọng râu cong vút, hí hửng giới thiệu: " Đây là lô hàng chất lượng mà tôi cất công tìm kiếm trong suốt thời gian qua, về tướng mạo, tuổi tác hay sức khỏe đều đạt tiêu chuẩn, đảm bảo khiến cho quý vị ưng ý ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Gã thương gia vỗ tay ra hiệu, tấm vải đen theo quán tính trượt xuống, để lộ ra ba chiếc lồng giam lớn bằng gỗ, bên trong hiện đang giam giữ hơn 10 người trưởng thành cùng vài đứa trẻ con.
Tiếng xì xào ngày một lúc lớn, gã thương gia ho lên vài cái, tiếp tục nói: " Những tên nô lệ này đều nắm trong độ tuổi từ 12 đến 28, sức khỏe ổn định, tướng mạo dễ nhìn. Các vị có thể mua về để làm việc nặng trong nhà, hoặc mua về để làm tiểu thiếp hầu hạ ấm giường, tất cả đều tùy thuộc vào mục đích sử dụng của quý vị. Không đề các vị phải chờ đợi lâu, phiên đấu giá nô lệ chính thức bắt đầu."
Đám đông phút chốc bùng nổ, những gia đình có điều kiện không ngừng hô to nhưng con số, mức giá bán cứ thế được nâng lên cho đến khi không còn ai có thể đưa ra con số cao hơn.
" Chúc mừng khách quý, nữ nô lệ xinh đẹp này đã thuộc về ngài."
Thiên Hương tình cờ đi ngang qua bãi đất trống, mặc dù nàng không phải là kẻ tò mò nhiều chuyện, nhưng vì tiếng hô giá cứ vanh vãnh bên tai nàng, bất đắc dĩ nàng đành phải ngó đầu nhìn xem rốt cuộc đám đông đang làm chuyện gì.
" Đấu giá nô lệ sao?
Thiên Hương quan sát ba chiếc lồng giam, hiện tại bên trong chỉ còn lại vài người, chắc hẳn rồi họ cũng sẽ được bán với một mức giá nào đó. Sắc trời đã dần trưa, nàng cần phải nhanh chóng đến hiệu thuốc trước khi họ đóng cửa.
"Chị ơi."
Thiên Hương xoay người định rời đi, một cậu nhóc chừng 13-14 tuổi đột nhiên cất tiếng gọi nàng. Nàng quay đầu nhìn về phía lồng giam, từ bao giờ bên trong lồng giam chỉ còn lại một mình cậu nhóc. Trong khoảng khắc nàng và cậu nhóc mắt đối mắt, thời gian như ngừng lại, tiếng ồn xung quanh bỗng trở nên im bặt, đám đông nhộn nhịp giờ chỉ còn lại thân ảnh của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.