Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 85: Chương 61.1
Xuân Thúy
12/09/2024
" Thằng nhóc này chính là phiên đấu giá cuối cùng của hôm nay, 14 tuổi, sức khỏe tốt, chỉ là đầu óc có chút vấn đề, giá cả dương nhiên sẽ thấp hơn so với mấy đứa trẻ khác. Giá khởi điểm là 3 đồng, xin mời các vị hô giá."
"Ai lại bỏ tiền ra để mua một thằng đần cơ chứ, 3 đồng 3 hào, được thì tôi mua."
" Ây dô nó vừa đái ra quần kìa, kinh thế, có cho tôi cũng không lấy."
"Thằng bé này là con cái nhà ai vậy, sao lại ra nông nỗi thế này, có khi nào là bị bọn họ hành hạ đến mức hóa điên hay không?"
"Nhìn cái mặt đần của nó là biết nó bị ngáo bẩm sinh rồi, 14 tuổi mà còn tè dầm, còn không bằng đứa con trai 5 tuổi của tôi."
"3 đồng 5 hào, thế nào."
Đám đông bàn tán xôn xao, chỉ có vài người đồng ý hô giá để mua cậu nhóc. Thiên Hương quan sát tình hình, đợi khi không còn ai ra giá nữa, nàng mới giơ tay hô lớn: "'4 đồng 2 hào. Tôi muốn mua cậu nhóc này."
" Giá mới là 4 đồng 2 hào. Nếu như không còn ai ra giá cao hơn, vậy thì xin chúc mừng cô nương, thằng bé này đã thuộc về cô. Phiền cô tiến lên phía trước để thanh toán tiền cùng nhận khế ước bán thân.
"Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt chị, mấy cái tiểu xảo gà mờ của em không thể qua mắt được chị đâu. Hôm nay gặp được nhau xem như là duyên số, ở đây chị có chút tiền, em giữ lấy phòng thân. Giờ chị còn có chuyện phải đi trước, chúng ta tạm biệt ở đây, không hẹn ngày gặp lại."
Cậu nhóc đang đứng trước mặt Thiên Hương và cậu nhóc từng ngồi co ro trong lồng giam vào một khắc trước như hai người xa lạ, sau khi đã nuốt trôi một cái bánh bao, đôi mắt u tối mờ mịt kia đã biến hóa thành đôi mắt lanh lợi, thần sắc trên gương mặt cũng trông tươi tắn hơn trước rất nhiều.
Cậu nhóc vừa cắn miếng bánh bao vừa nói: "Tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, chị đã mua em từ tay bọn thương buôn thì chị chính là chủ nhân của em, em chính là thằng hầu của chị. Chị đi đâu thì em đi đó."
Thiên Hương nhấc chân mày tỏ vẻ kinh ngạc: "Ây dô, miệng lưỡi cũng lanh lợi đấy chứ. Vậy em nói xem, em có thể làm được cái gì?"
" Cái gì em cũng biết, chỉ có biết điều là không biết." Cậu nhóc thẳng thắn đáp.
"Thú vị, chị tán dương nét lém lỉnh của em." Thiên Hương hạ thấp người, mặt đối mặt cùng cậu nhóc, " Nhưng đáng tiếc, giấy khế ước bán thân đã bị xé bỏ, chị và em vốn chẳng có mối quan hệ chủ tớ gì, thành ra bây giờ chị muốn làm gì, muốn đi đâu là quyền của chị. Em muốn theo chị sao, chuyện này đâu có dễ."
Dứt lời, Thiên Hương phóng người bay lên không trung rồi nhẹ nhàng đáp lên mái nhà. Trước biểu cảm ngạc nhiên của cậu nhóc, Thiên Hương chỉ để lại một nụ cười tự đắc, thoắt cái liền biến mất không dấu vết.
Cậu nhóc nuốt xuống phần bánh bao cuối cùng, còn không quên cẩn thận lau đi phần dầu mỡ đọng trên môi, bộ dáng ung dung tự tại đối lập hoàn toàn với y phục rách rưới bẩn thỉu trên người.
Với thân thủ nhanh nhẹn, Thiên Hương đã đến kịp lúc trước khi hiệu thuốc đóng cửa. Sau khi đã mua được những nguyên liệu cần thiết, nàng tiện thể ghé vào quán rượu ven đường để mua thêm hai vò rượu ngon, rồi lại vì mùi gà nướng thơm lừng mà buộc phải dừng chân trước một sạp đồ nướng ven đường. Cầm hết thảy đồ đạt lỉnh kỉnh, nàng không nhanh không chậm quay trở về nhà bác Long, dự định sẽ cùng bác Long nhậu một bữa no nê.
Khoảng thời gian sóng yên biển lặng cũng phải đến hồi kết, những cơn bão đầu mùa bắt đầu đồ bộ vào đất liền, kéo theo đó là từng trận mưa bất chợt không báo trước, cùng vô số nỗi lo âu của người dân về một mùa vụ bội thu hay thất bát.
"Ai lại bỏ tiền ra để mua một thằng đần cơ chứ, 3 đồng 3 hào, được thì tôi mua."
" Ây dô nó vừa đái ra quần kìa, kinh thế, có cho tôi cũng không lấy."
"Thằng bé này là con cái nhà ai vậy, sao lại ra nông nỗi thế này, có khi nào là bị bọn họ hành hạ đến mức hóa điên hay không?"
"Nhìn cái mặt đần của nó là biết nó bị ngáo bẩm sinh rồi, 14 tuổi mà còn tè dầm, còn không bằng đứa con trai 5 tuổi của tôi."
"3 đồng 5 hào, thế nào."
Đám đông bàn tán xôn xao, chỉ có vài người đồng ý hô giá để mua cậu nhóc. Thiên Hương quan sát tình hình, đợi khi không còn ai ra giá nữa, nàng mới giơ tay hô lớn: "'4 đồng 2 hào. Tôi muốn mua cậu nhóc này."
" Giá mới là 4 đồng 2 hào. Nếu như không còn ai ra giá cao hơn, vậy thì xin chúc mừng cô nương, thằng bé này đã thuộc về cô. Phiền cô tiến lên phía trước để thanh toán tiền cùng nhận khế ước bán thân.
"Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt chị, mấy cái tiểu xảo gà mờ của em không thể qua mắt được chị đâu. Hôm nay gặp được nhau xem như là duyên số, ở đây chị có chút tiền, em giữ lấy phòng thân. Giờ chị còn có chuyện phải đi trước, chúng ta tạm biệt ở đây, không hẹn ngày gặp lại."
Cậu nhóc đang đứng trước mặt Thiên Hương và cậu nhóc từng ngồi co ro trong lồng giam vào một khắc trước như hai người xa lạ, sau khi đã nuốt trôi một cái bánh bao, đôi mắt u tối mờ mịt kia đã biến hóa thành đôi mắt lanh lợi, thần sắc trên gương mặt cũng trông tươi tắn hơn trước rất nhiều.
Cậu nhóc vừa cắn miếng bánh bao vừa nói: "Tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, chị đã mua em từ tay bọn thương buôn thì chị chính là chủ nhân của em, em chính là thằng hầu của chị. Chị đi đâu thì em đi đó."
Thiên Hương nhấc chân mày tỏ vẻ kinh ngạc: "Ây dô, miệng lưỡi cũng lanh lợi đấy chứ. Vậy em nói xem, em có thể làm được cái gì?"
" Cái gì em cũng biết, chỉ có biết điều là không biết." Cậu nhóc thẳng thắn đáp.
"Thú vị, chị tán dương nét lém lỉnh của em." Thiên Hương hạ thấp người, mặt đối mặt cùng cậu nhóc, " Nhưng đáng tiếc, giấy khế ước bán thân đã bị xé bỏ, chị và em vốn chẳng có mối quan hệ chủ tớ gì, thành ra bây giờ chị muốn làm gì, muốn đi đâu là quyền của chị. Em muốn theo chị sao, chuyện này đâu có dễ."
Dứt lời, Thiên Hương phóng người bay lên không trung rồi nhẹ nhàng đáp lên mái nhà. Trước biểu cảm ngạc nhiên của cậu nhóc, Thiên Hương chỉ để lại một nụ cười tự đắc, thoắt cái liền biến mất không dấu vết.
Cậu nhóc nuốt xuống phần bánh bao cuối cùng, còn không quên cẩn thận lau đi phần dầu mỡ đọng trên môi, bộ dáng ung dung tự tại đối lập hoàn toàn với y phục rách rưới bẩn thỉu trên người.
Với thân thủ nhanh nhẹn, Thiên Hương đã đến kịp lúc trước khi hiệu thuốc đóng cửa. Sau khi đã mua được những nguyên liệu cần thiết, nàng tiện thể ghé vào quán rượu ven đường để mua thêm hai vò rượu ngon, rồi lại vì mùi gà nướng thơm lừng mà buộc phải dừng chân trước một sạp đồ nướng ven đường. Cầm hết thảy đồ đạt lỉnh kỉnh, nàng không nhanh không chậm quay trở về nhà bác Long, dự định sẽ cùng bác Long nhậu một bữa no nê.
Khoảng thời gian sóng yên biển lặng cũng phải đến hồi kết, những cơn bão đầu mùa bắt đầu đồ bộ vào đất liền, kéo theo đó là từng trận mưa bất chợt không báo trước, cùng vô số nỗi lo âu của người dân về một mùa vụ bội thu hay thất bát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.