Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 86: Chương 61.2
Xuân Thúy
12/09/2024
Dựa vào thông tin trong bức thư ẩn danh mà nàng nhận được cách một canh giờ trước, Thiên Hương đội mưa tiến vào trong một quán ăn lớn, cẩn trọng đảo mắt nhìn xung quanh. Tiểu nhị bày ra vẻ mặt hiếu khách, nhanh nhẹn tiến đến chào đón nàng: " Cô nương đã đến, mời cô nương đi theo tôi."
Tiểu nhị dẫn Thiên Hương lên lầu trên, khi đứng trước một căn phòng đã đóng cửa, tiểu nhị gõ nhẹ hai cái vào thành cửa, nói vọng vào bên trong: " Khách quý, người đã đến."
Trường Vũ nhận lệnh mở cửa đón khách, khoảng khắc Thiên Hương và Quốc Cường chạm mắt nhau, dòng cảm xúc vốn bình tĩnh suốt nhiều năm phút chốc cuộn trào. Rốt cuộc sau ngần ấy lần tìm cách trốn chạy, nàng vẫn phải đối mặt với người mà nàng từng xem là anh trai, cùng theo đó là nỗi hận ngút trời về cái đêm "Định mệnh" đó.
" Lâu rồi không gặp, em út." Quốc Cường mỉm cười mở lời.
Thiên Hương khóe miệng cong lên, buông giọng điệu mỉa mai: " Đã 6 năm rồi, cuối cùng thì anh ba cũng đã tìm được em. Vậy mà em cứ nghĩ rắng anh ba vì mãi vui vẻ tận hưởng ánh hào quang trên chiếc ghế trang chủ mà quên đến việc tìm kiếm em út chứ. Em nói có phải hay không, anh ba?"
"Thiên Hương, có một số chuyện mắt thấy tai nghe chưa chắc là sự thật. Em có bằng lòng nghe anh giải bày?"
Quốc Cường rời khỏi ghế, chủ động kéo gần khoảng cách với Thiên Hương.
" Không bằng lòng." Thiên Hương thẳng thắn đáp.
" Anh hiểu, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ giống như em. Nhưng anh biết em không giống như những người khác, em có quan điểm riêng của em, vì vậy mà hôm nay anh hẹn gặp em ở đây, cũng vì muốn nói cho em biết tất cả sự thật năm ấy."
Thiên Hương im lặng nhìn Quốc Cường hồi lâu, chớp mắt vài cái, lại không nhanh không chậm tiến đến ngồi vào ghế. Quốc Cường có chút bất ngờ với hành động của nàng, nhận ra ngụ ý trong hành động của nàng, hắn mới hạ vai thả lỏng cơ thể. Hắn ban đầu lo rằng nàng sẽ không đến nơi này, mãi đến khi gặp được nàng, có trời mới biết rằng hắn đã vui mừng đến mức nào.
Quốc Cường chủ động rót trà mời nàng, sau đó mới bắt đầu tường thuật lại mọi chuyện:
" Chuyện phải bắt đầu từ lúc em 14 tuổi. Vào thời gian đó, Bình Quốc Sơn Trang rơi vào cảnh " Địch trong giặc ngoài", các vị trưởng lão ra sức thâu tóm quyền lực, chờ đợi thời cơ lật đổ anh, những sơn trang khác lại không ngừng tìm cách gây hấn với chúng ta, ý đồ muốn biến Bình Quốc Sơn Trang thành lãnh địa của chúng. Còn về phần anh cả, từ sau khi anh cả trao lại chức vị trang chủ cho anh rồi tự mình xuống núi, anh chẳng nhận được bất kì tin tức nào về anh ấy, kể cả đó là thư từ hay mật báo, giống như người đã biến mất khỏi thế gian này vậy."
Gương mặt Quốc Cường hiện rõ nét đau buồn, hắn chậm rãi nói: " Mãi đến tận 3 năm sau anh mới nhận được tin tức về anh cả. Anh cả của chúng ta... đã mất rồi."
Động tác xoay ly đột nhiên khựng lại, Thiên Hương ngờ vực hỏi: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Dựa vào đâu mà anh dám nói anh cả đã mất?"
" Anh đã đích thân đến đó đề kiểm chứng, mộ phần của anh cả được đặt ở vị trí ẩm ướt, xác chết vì thế mà bị phân hủy nhanh hơn bình thường. Nhưng dựa vào bộ y phục cùng với cây thương được chôn cạnh xác chết, anh dám chắc rằng đó chính là anh cả."
Thiên Hương hạ mắt nhìn ly trà trên tay, nàng thở dài một hơn, mỉm cười nói: " Ừm, em biết rồi. Anh nói tiếp đi."
Quốc Cường từ đầu vẫn luôn quan sát Thiên Hương, hắn biết rõ rằng nàng rất yêu quý Quốc Phong, sợ rằng tin tức này sẽ khiến nàng khó mà chấp nhận. Nhưng trái ngược hoàn toàn với dự liệu của hắn, cho đến thời điểm hiện tại nàng vẫn giữ được sắc mặt lạnh nhạt tuyệt tình, như rằng nàng đang nghe về một câu chuyện tầm thường không đáng để tâm.
"Em không muốn hỏi anh về cái chết của anh cả sao, chẳng hạn như Ai là kẻ đã làm ra chuyện này? Tại sao anh cả lại bị chôn ở đó?"
"Mệnh số đã tận, hà tất gì phải cưỡng cầu. Khi nào anh được dịp dạo một vòng quỷ môn quan như em thì anh sẽ hiểu câu này thôi."
Quốc Cường đảo mắt nhìn lên trần nhà, như là muốn lần tránh câu nói ban nãy của Thiên Hương. Hắn tinh ý chuyển chủ đề: " Chuyện của thằng năm, em đã từng nghe qua?"
Tiểu nhị dẫn Thiên Hương lên lầu trên, khi đứng trước một căn phòng đã đóng cửa, tiểu nhị gõ nhẹ hai cái vào thành cửa, nói vọng vào bên trong: " Khách quý, người đã đến."
Trường Vũ nhận lệnh mở cửa đón khách, khoảng khắc Thiên Hương và Quốc Cường chạm mắt nhau, dòng cảm xúc vốn bình tĩnh suốt nhiều năm phút chốc cuộn trào. Rốt cuộc sau ngần ấy lần tìm cách trốn chạy, nàng vẫn phải đối mặt với người mà nàng từng xem là anh trai, cùng theo đó là nỗi hận ngút trời về cái đêm "Định mệnh" đó.
" Lâu rồi không gặp, em út." Quốc Cường mỉm cười mở lời.
Thiên Hương khóe miệng cong lên, buông giọng điệu mỉa mai: " Đã 6 năm rồi, cuối cùng thì anh ba cũng đã tìm được em. Vậy mà em cứ nghĩ rắng anh ba vì mãi vui vẻ tận hưởng ánh hào quang trên chiếc ghế trang chủ mà quên đến việc tìm kiếm em út chứ. Em nói có phải hay không, anh ba?"
"Thiên Hương, có một số chuyện mắt thấy tai nghe chưa chắc là sự thật. Em có bằng lòng nghe anh giải bày?"
Quốc Cường rời khỏi ghế, chủ động kéo gần khoảng cách với Thiên Hương.
" Không bằng lòng." Thiên Hương thẳng thắn đáp.
" Anh hiểu, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ giống như em. Nhưng anh biết em không giống như những người khác, em có quan điểm riêng của em, vì vậy mà hôm nay anh hẹn gặp em ở đây, cũng vì muốn nói cho em biết tất cả sự thật năm ấy."
Thiên Hương im lặng nhìn Quốc Cường hồi lâu, chớp mắt vài cái, lại không nhanh không chậm tiến đến ngồi vào ghế. Quốc Cường có chút bất ngờ với hành động của nàng, nhận ra ngụ ý trong hành động của nàng, hắn mới hạ vai thả lỏng cơ thể. Hắn ban đầu lo rằng nàng sẽ không đến nơi này, mãi đến khi gặp được nàng, có trời mới biết rằng hắn đã vui mừng đến mức nào.
Quốc Cường chủ động rót trà mời nàng, sau đó mới bắt đầu tường thuật lại mọi chuyện:
" Chuyện phải bắt đầu từ lúc em 14 tuổi. Vào thời gian đó, Bình Quốc Sơn Trang rơi vào cảnh " Địch trong giặc ngoài", các vị trưởng lão ra sức thâu tóm quyền lực, chờ đợi thời cơ lật đổ anh, những sơn trang khác lại không ngừng tìm cách gây hấn với chúng ta, ý đồ muốn biến Bình Quốc Sơn Trang thành lãnh địa của chúng. Còn về phần anh cả, từ sau khi anh cả trao lại chức vị trang chủ cho anh rồi tự mình xuống núi, anh chẳng nhận được bất kì tin tức nào về anh ấy, kể cả đó là thư từ hay mật báo, giống như người đã biến mất khỏi thế gian này vậy."
Gương mặt Quốc Cường hiện rõ nét đau buồn, hắn chậm rãi nói: " Mãi đến tận 3 năm sau anh mới nhận được tin tức về anh cả. Anh cả của chúng ta... đã mất rồi."
Động tác xoay ly đột nhiên khựng lại, Thiên Hương ngờ vực hỏi: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Dựa vào đâu mà anh dám nói anh cả đã mất?"
" Anh đã đích thân đến đó đề kiểm chứng, mộ phần của anh cả được đặt ở vị trí ẩm ướt, xác chết vì thế mà bị phân hủy nhanh hơn bình thường. Nhưng dựa vào bộ y phục cùng với cây thương được chôn cạnh xác chết, anh dám chắc rằng đó chính là anh cả."
Thiên Hương hạ mắt nhìn ly trà trên tay, nàng thở dài một hơn, mỉm cười nói: " Ừm, em biết rồi. Anh nói tiếp đi."
Quốc Cường từ đầu vẫn luôn quan sát Thiên Hương, hắn biết rõ rằng nàng rất yêu quý Quốc Phong, sợ rằng tin tức này sẽ khiến nàng khó mà chấp nhận. Nhưng trái ngược hoàn toàn với dự liệu của hắn, cho đến thời điểm hiện tại nàng vẫn giữ được sắc mặt lạnh nhạt tuyệt tình, như rằng nàng đang nghe về một câu chuyện tầm thường không đáng để tâm.
"Em không muốn hỏi anh về cái chết của anh cả sao, chẳng hạn như Ai là kẻ đã làm ra chuyện này? Tại sao anh cả lại bị chôn ở đó?"
"Mệnh số đã tận, hà tất gì phải cưỡng cầu. Khi nào anh được dịp dạo một vòng quỷ môn quan như em thì anh sẽ hiểu câu này thôi."
Quốc Cường đảo mắt nhìn lên trần nhà, như là muốn lần tránh câu nói ban nãy của Thiên Hương. Hắn tinh ý chuyển chủ đề: " Chuyện của thằng năm, em đã từng nghe qua?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.