Hương Tập Nhân

Chương 26: Bại lộ

Trang Văn Huyền

09/10/2015

Trần Lỵ Hoa đến làm cho Cố Hạo Vũ hết sức kinh ngạc, bây giờ bà xã không có ở nhà, nhưng người ta đã đi vào tới cửa.

Là người đàn ông trụ cột trong nhà, ông cũng chỉ có thể buông tạp chí xuống mà thay bà xã đón tiếp khách, nhưng khi nói chuyện với nhau mấy câu, nhất thời làm cho ông đối với người bạn năm năm của bà xã có vài phần đổi mới.

Cho tới bây giờ, đàn ông thường rất mẫn cảm đối với những cử chỉ mập mờ của phụ nữ, nhất là những người đàn ông cỡ tuổi của ông, thời còn trẻ cũng từng rất phong lưu. Người bạn năm năm của bà xã đến đây, trong lòng cô ta tồn tại tâm tư gì, ông cũng biết được vài phần. Là một người đàn ông trong nhà, ông cũng không thể lập tức thẳng thắng mà vạch trần, chỉ trích bạn của bà xã, nhưng không thể phủ nhận, về điểm này, lòng hư vinh của một người đàn ông lặng lẽ bành trướng.

Là người đàn ông, thấy mình có mị lực ai mà không âm thầm đắc ý?

Hôm nay, lại một lần nữa Trần Lỵ Hoa làm cho ông cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới vẻ ngoài đã rất đẹp, nhưng ẩn sâu bên trong cũng có vài phần kiến thức.

Ông cười, bỏ quyển tạp chí xuống, hai chân thon dài gác lên nhau , khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu*.

( * )tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.

"Nhìn không ra cô cũng quan tâm đến vấn đề này, Lỵ Hoa, cô cũng cảm thấy trong mười năm tới nếu đầu tư vào đấy một ít, cô cho rằng việc đó rất có tiềm lực sao?"

Dáng người xinh xắn tao nhã dưới chiếc đầm màu đen bó sát người, khiến làn da trắng bên dưới trông như mịn màng hơn, mái tóc xoăn dài quyến rũ, tô điểm thêm cho khuôn mặt xinh đẹp. Thật sự, hôm nay Trần Lỵ Hoa đã bỏ ra rất nhiều tâm sức để trang điểm, mãi mới bằng lòng với dáng vẻ này.

Rốt cục có thể khiến cho con mồi hứng thú, Trần Lỵ Hoa mừng thầm, trên mặt lại bất động thanh sắc*, che miệng cười duyên nói:

"Cố tiên sinh, anh thật biết chê cười, tôi chỉ cảm thấy nó có tiềm lực mà thôi? Tôi chỉ là một người phụ nữ làm sao có thể tinh mắt như ông chủ lớn các anh?”

Nói thì nói như thế, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, đường cong trước ngực liền như ẩn như hiện mà lộ liễu hiện ra.

"Chẳng qua như tôi thấy, căn cứ vào chính sách của quốc gia, sự phát triển của kinh tế xã hội cùng với xu thế hiện nay, tương lai mười năm nữa, bất kể ngành sản xuất nào cũng đều sẽ có sự cạnh tranh gấp mấy lần so với hiện nay, nhất là bây giờ mọi người dần dần theo đuổi chất lượng cuộc sống tốt nhất, con đường thương mại nhất định sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý."

( * )bất động thanh sắc: ở đây í chỉ vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Nói xong, cô ta ẩn ý đưa tình nhìn chằm chằm Cố Hạo Vũ, đáy mắt tràn ngập tự tin!

Hừ! Cô ta thế nhưng là có chuẩn bị trước khi đến .

Mảng lớn trắng trẻo nõn nà cứ như vậy mà trần trụi lộ liễu bày ra trước mắt ông, tràn đầy câu dẫn cùng mị hoặc. Với tư cách một người đàn ông, Cố Hạo Vũ cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, cũng không phải là người quân tử. Nhưng người phụ nữ trước mắt này chính là bạn tốt của bà xã ông? Lại ở trước mặt ông lẳng lơ khoe khoang như vậy thì trong lòng cô ta tồn tại những thứ gì?

Trong lòng thở dài, nếu bà xã thấy một màn như thế này, có thể sẽ rất khó chịu?



Cố Hạo Vũ bất động thanh sắc mà dịch chuyển tầm mắt, khóe môi cong lên, ý hữu sở chỉ* nói, "Lily, cô thật thông minh."

(*) ý hữu sở chỉ: nói ít ý nhiều

"Ừm?" Trần Lỵ Hoa nhíu mày, mở to mắt nghiêm túc nhìn Cố Hạo Vũ, thân thể thuận thế ngồi xuống sô pha bên cạnh Cố Hạo Vũ, ra vẻ khó hiểu nói: "Thông minh? Ý là như thế nào?"

Cố Hạo Vũ nhíu nhíu mày, không thể đoán ra được, trong lòng dâng lên vài phần hoang đường mà cũng không biết nên khóc hay cười, người phụ nữ này là đang câu dẫn ông? Ở ngay trong nhà ông, quang minh chính đại câu dẫn ông?

Ai cho cô ta có cái lá gan này? Có phải cô ta tự cho mình là thiên tiên hạ phàm?

Cố Hạo Vũ quả thật rất tức giận, nhưng trên mặt ngược lại không biểu lộ vẻ khó chịu, trái lại bắt đầu cười càng thêm nhiệt tình, sáng lạn, tầm mắt hẹp dài chống lại đôi mắt của Trần Lỵ Hoa, cúi đầu cười: "Cảm giác, một loại cảm giác nói cho tôi biết, cô là một người phụ nữ thông minh." Muốn đùa giỡn? Được, để tôi xem trong hồ lô của cô bán những thứ gì.

Đối diện với cặp mắt của Cố Hạo Vũ, trong lòng Trần Lỵ Hoa nhất thời dâng lên một trận mừng như điên, con tim hưng phấn đập điên cuồng, thân thể cô ta càng thêm nghiêng về phía trước, độ cong của hai trái 'đào tử' theo động tác giống như muốn trốn thoát khỏi sự trói buộc, muốn nhảy ra ngoài. Giọng nói càng thêm mềm mại như tiếng nước chảy, nhìn khuôn mặt anh tuấn thành thục của Cố Hạo Vũ, thân hình đàn ông đầy sức quyến rũ hấp dẫn, nhìn ngôi biệt thự xa hoa xinh đẹp này, cô ta có cảm giác giống như đã thấy bản thân mình đứng bên cạnh người đàn ông này, có thể sở hữu một nửa ngôi biệt thự, một cảnh tượng thật tuyệt mỹ.

"Cám ơn lời khen ngợi của anh, không biết Cố tiên sinh có hứng thú hay không ... Còn biết những ưu điểm khác của tôi?" Dứt lời, bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh liền nhẹ nhàng xoa bả vai Cố Hạo Vũ, nhẹ nhàng ma sát ở trên lớp áo sơ mi, khóe mắt chứa đầy sự mịt mờ dụ dỗ, nửa người trên đã nhanh chóng dán trên người Cố Hạo Vũ .

Nghe thấy lời này, phản ứng đầu tiên trong lòng Cố Hạo Vũ là cảm thấy một loại vũ nhục, Cố Hạo Vũ ông là người ra sao? Tạm không nói đến trong lòng ông chỉ có một mình A Khanh, cái loại tiện nhân vô sỉ này có chạy tới cửa, ông cũng không thèm để ý? Thật là một người phụ nữ ngu xuẩn, tự cho mình là thông minh, cô ta phải trả cái giá thật đắt vì hành động ngu xuẩn của chính mình, ông đang chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ thì lúc này A Hồng bưng chai rượu Hennesy VSOP chầm chậm đi vào phòng khách.

Ánh mắt Cố Hạo Vũ hơi trầm xuống, nháy mắt liền thay đổi động tác, chính là tránh khỏi bàn tay của Trần Lỵ Hoa, trên mặt lộ ra vài phần vui thích, "Lỵ Hoa, cô tới đây còn mang theo rượu?"

Lúc này, A Hồng đã bưng rượu đến trước mặt, cùng Trần Lỵ Hoa liếc mắt một cái, tầm mắt hai người ngay lập tức trao đổi, A Hồng cung kính rót rượu ra, đem ly rượu đã được phân biệt đặt ở trước mặt hai người, liền cầm cái khay lui xuống.

Cố Hạo Vũ bất động thanh sắc đem những động tác rất nhỏ bắt giữ, trong lòng cười thầm, cầm lấy cái ly trước mặt, nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng màu đỏ thẫm trong ly, ngửi ngửi, cái miệng nhấp một ít chất lỏng đó, ánh mắt lộ ra một tia hiểu rõ: "Rượu Hennessy VSOP năm 98, Lỵ Hoa, xem ra cô cũng có nghiên cứu đối với loại rượu này."

Trần Lỵ Hoa nhìn chằm chằm vào động tác của Cố Hạo Vũ, chính mắt thấy ông ta uống vào, trong lòng nhất thời mừng thầm, dường như không quan tâm, cầm lên ly rượu trước mặt mình, cười nói: "Đâu có, tôi cũng chỉ là thích tìm hiểu rượu Hennessy VSOP và rượu Brandy thôi, xem ra Cố tiên sinh cũng thích?" Hừ! Trong cái ly đó của ông ta có pha thuốc, cho dù chỉ uống một ngụm cũng có tác dụng, thuốc này tuyệt đối lợi hại .

Nghĩ tới điều này, khóe miệng nhất thời cong lên thể hiện sự đắc ý, cô ta giơ cao ly rượu, nhiệt tình chăm chú nhìn Cố Hạo Vũ, ôn nhu nói, "Cố tiên sinh, vì chúng ta có chung sở thích, cụng ly?"

Cố Hạo Vũ ôn nhu thâm thúy nở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng mà cụng một cái, "Cụng ly."

Đối diện với nụ cười của Cố Hạo Vũ, Trần Lỵ Hoa quả thực muốn say mê, đắc ý giơ ly rượu lên liền ngửa đầu uống rượu, cô ta vẫn chưa phát hiện ra Cố Hạo Vũ vẫn từ từ từng bước, ngay khi cô ta ngửa đầu uống rượu, cái ly trong tay nhất thời nghiêng qua một bên, chất lỏng trong ly liền đổ ra một nửa. Đợi khi cô ta uống hết ly rượu rồi quay đầu lại nhìn ông, Cố Hạo Vũ giống như không có việc gì liếm liếm môi, thản nhiên khen, "Rượu ngon."

"Cám ơn." đáy mắt Trần Lỵ Hoa lộ ra sự mừng rỡ, trong lòng vui vẻ, ông ta đã uống, thật tốt quá!



Ngày thường Cố Hạo Vũ chỉ mang vẻ mặt lạnh lùng, luôn xa cách với mình chứ không như bây giờ, không chỉ mang vẻ mặt ôn hoà rất thoải mái cùng mình nói chuyện phiếm, thậm chí còn khen mình thông minh, bây giờ còn uống rượu do mình 'cố ý chuẩn bị'.

Thẩm Khanh ơi Thẩm Khanh, ngay cả hôm nay ông trời cũng đứng về phía tôi, thật xin lỗi, tuy rằng tôi coi cô là bạn bè, nhưng người không vì mình trời chu đất diệt, chỉ cần tôi trở thành phu nhân của chủ tịch tập đoàn Cố thị, chỉ cần tôi có thể trở thành người trên vạn người, hừ! Hy sinh cô thì có đáng là gì!

Trong lòng Trần Lỵ Hoa đang dệt mộng đẹp, tâm tình tốt, kích động uống nốt ngụm rượu còn lại trong ly của mình, hai mắt gắt gao nhìn Cố Hạo Vũ.

Đứng một góc ngoài phòng khách nhìn trộm, thấy ly rượu trong tay bà ta đã cạn, lúc này A Hồng thở phào như chút được một gánh nặng trên vai. Trong một căn phòng trên lầu hai, Sắc Vi ngồi trước màn hình máy tính, xem một màn kịch nãy giờ, trên môi nở một nụ cười hài lòng.

Đặt cái ly lên bàn, lá gan của Trần Lỵ Hoa liền điên cuồng to lên , ở trong mắt cô ta, Cố Hạo Vũ đã trở thành một miếng thịt đã được đặt trên thớt, còn bản thân mình, sắp trở thành chủ nhân của khối thịt đó, muốn làm gì nó thì làm. Tâm tình càng hưng phấn càng đẩy nhanh tác dụng của thuốc, chỉ chốc lát sau, trên mặt Trần Lỵ Hoa liền hiện lên một tầng ửng đỏ mê hoặc.

Trước máy tính, Sắc Vi nở nụ cười tà ác, đứng lên, cầm lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho A Hồng ở dưới lầu.

A Hồng rất nhanh nhận được tin nhắn, đi vào phòng bếp gọi một cuộc điện thoại.

Quay về bên này, Trần Lỵ Hoa hai mắt đã long lanh quyến rũ, ghé sát lại người Cố Hạo Vũ, chỉ còn cách vài centimet, lấy tay vuốt lại mái tóc dài. Chỉ thấy cô ta dùng sức vén hết tóc ra phía sau, lộ ra cái cổ thon dài duyên dáng, thanh âm khàn khàn tiến đến bên tai Cố Hạo Vũ, "Hạo Vũ, trong nhà anh hình như là không có mở máy điều hòa? Anh không cảm thấy rất nóng sao?”

Hạo Vũ?

Cố Hạo Vũ bật cười, ánh mắt liếc qua khuôn mặt của cô ta, có chút không thể tưởng tượng, ôm cánh tay đứng dậy. "Lỵ Hoa, cô rất nóng sao?" Bộ dáng người phụ nữ này như thế nào lại giống như bị hạ thuốc?

Chẳng lẽ vừa rồi cô ta muốn hạ thuốc mình? Vậy tại sao cô ta cũng uống?

Chẳng lẽ là vừa rồi là do A Hồng động tay động chân?

Cố Hạo Vũ lần đầu tiên đụng tới một chuyện không thể giải thích nổi, trở nên rối rắm .

Trần Lỵ Hoa thấy Cố Hạo Vũ đứng dậy, cô ta làm sao dễ dàng bỏ qua? Cả người khô nóng không thôi, một cảm giác kỳ diệu khó có thể nói lên lời, cảm thấy trong cơ thể của mình hơi hơi lên men, nhìn thân hình cao lớn của Cố Hạo Vũ, đáy lòng sinh ra một cảm giác khát vọng mãnh liệt, không chút suy nghĩ liền hung hăng xông đến đè Cố Hạo Vũ xuống.

Hai người đang đứng gần nhau, Cố Hạo Vũ chỉ là hoài nghi, nơi đây lại là nhà mình, ông không thể ngờ tới người phụ nữ này lại có thể to gan như vậy, vẫn còn chưa kịp đề phòng liền bị Trần Lỵ Hoa đẩy ngã lên ghế sa lon, một mùi nước hoa nồng đậm đập vào mặt, một thân thể mềm mại nóng hổi dán lên trên người, ông thiếu chút nữa hít thở không thông.

Mà Trần Lỵ Hoa đang ôm lấy Cố Hạo Vũ, nháy mắt chỉ cảm thấy mình giống như con cá đang mắc cạn lại gặp được nước, một cảm giác không nói nên lời, tại nơi da thịt hai người chạm vào nhau cũng bắt đầu cảm thấy sảng khoái, khiến cho cô ta càng muốn gần sát lại thân thể cường tráng đầy nam tính này. Suy nghĩ dần dần mê loạn, cô ta không chút suy nghĩ dạng chân ra hai bên ngồi lên trên người Cố Hạo Vũ, hai tay kéo khóa kéo của chiếc đầm bó sát trên người, chỉ nghe thấy 'Rầm' một tiếng, còn chưa kịp khôi phục lại, Cố Hạo Vũ chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, một chiếc áo ngực đen đập vào mắt. Hai 'trái bưởi' lớn nhìn rất tròn trịa mềm mại bị siết chặt bên trong chiếc nịt vú màu đen, theo động tác run lên nhè nhẹ, phảng phất giống như tùy thời muốn nhảy ra ngoài.

Người phụ nữ mặt như hoa đào đang ngồi trên người ông, khuôn mặt tràn đầy xuân tình, bộ dáng ngập tràn ái tình, Cố Hạo Vũ chỉ cảm thấy một cỗ kích thích từ phía dưới truyền thẳng lên đầu, còn chưa kịp lấy lại thần trí thì một tiếng hét thê lương giận dữ giống như tiếng sét ở bên tai nổ tung.

"Các người đang làm cái gì ——? "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hương Tập Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook