Chương 27: Xấu xí
Trang Văn Huyền
09/10/2015
Edit: Míp Choco
"Các người đang làm cái gì vậy?"
Giọng nói vừa thê lương vừa cuồng bạo rống giận giống như tiếng sấm chợt đánh trên bầu trời yên tĩnh. Cố Hạo Vũ không chút suy nghĩ, mạnh mẽ đẩy người phụ nữ trên người xuống, vội vàng đứng dậy, liền thấy khuôn mặt tức giận của Thẩm Khanh .
Trong phòng trên lầu hai, Sắc Vi không tự chủ được ngồi ngay ngắn lại, hai tay khẩn trương cầm chặt mép bàn, trò hay sắp kết thúc, chẳng qua... Ba mẹ có thể vượt qua lần khảo nghiệm này không?
Khụ, mà khi ba mẹ biết rõ chân tướng, sau này mình có thể sẽ chết rất thảm?
Cố Hạo Vũ nhìn hai tròng mắt đầy phẫn nộ của Thẩm Khanh, trong lòng nhất thời nóng nảy, vội vàng giải thích nói: "Bà xã, không có, em đã hiểu lầm ..."
Thẩm Khanh giờ phút này làm sao nghe lọt lời giải thích, tận mắt thấy chồng cùng bạn tốt ở trên sô pha ôm ôm ấp ấp, bạn tốt còn khỏa thân một nửa thân trên, cảm xúc ghen ghét và bất an giống như lốc xoáy thổi quét hết lý trí của bà, bà điên cuồng xông lên phía trước, nhìn Trần Lỵ Hoa vẫn như cũ chẳng biết xấu hổ nằm ở trên sô pha, trong đầu hiện lên hình ảnh vừa rồi, người phụ nữ này ngồi ở trên người của chồng bà.
Lửa giận bốc lên, không nói hai lời liền giơ tay phải lên, chỉ nghe 'Bốp', một tiếng bạt tai thanh thúy vang vọng trong phòng khách Cố gia, làm cho lòng người ta sợ hãi.
"Cô đánh tôi?" Trên mặt đau đớn làm cho Trần Lỵ Hoa khôi phục lại một chút lý trí, bà ta phẫn nộ che hai má, không thể tin nhìn Thẩm Khanh.
"Cút, cô cút đi cho tôi!" Sắc mặt Thẩm Khanh trắng xanh, ngực dồn dập thở dốc, hai tay gắt gao nắm thành quyền, bà chỉ vào cửa lớn, gầm nhẹ quát.
"A, Thẩm Khanh, cô là người mù sao? Vừa rồi tôi và Hạo Vũ ở cùng một chỗ, chẳng lẽ cô không thấy được à?" Thật không thể ngờ, trong tình huống này mà Trần Lỵ Hoa có thể cười, cảm xúc hưng phấn khiến thuốc càng phát tác nhanh hơn, nhìn vẻ mặt Thẩm Khanh bi thương thống khổ, đáy lòng liền dâng lên một cảm giác thống khoái khó nói lên lời. Cho nên căn bản không có chú ý tới vẻ mặt âm trầm của Cố Hạo Vũ bên cạnh, không ý thức được thuốc đã ngấm sâu bắt đầu đánh nát lý trí của mình, dục vọng của mình đã quá mạnh mẽ liệt, thậm chí còn cho rằng mình đã thành công.
Không ngờ Trần Lỵ Hoa lại xát thêm muối ở miệng vết thương của Thẩm Khanh, trái tim đau nhói giống như muốn nổ tung, đây là người phụ nữ mà mình tin tưởng năm năm?
Thật vô sỉ, tiện nhân, rõ ràng ngay từ đầu đã đánh chủ ý lên chồng bà?
Nhận ra điều này càng làm cho bà thống khổ không chịu nổi, ngực giống như bị một con dao cắm phập vào khiến máu chảy đầm đìa, lời đồn đãi của đám người làm trong nhà, sự ngờ vực vô căn cứ của con gái, tất cả khiến đầu bà như muốn nổ tung, làm cho bà trở nên rất tức giận, bà giận quá thành cười, hừ lạnh nói: "Cùng một chỗ?"
"Trần Lỵ Hoa, mời cô mở to con mắt chó ra mà nhìn, nơi này là nhà của Thẩm Khanh tôi, Cố Hạo Vũ là người đàn ông của Thẩm Khanh tôi, nơi này hết thảy đều là của Thẩm Khanh tôi. Cô đang tính toán cái gì vậy? Hiện tại, mời cô lập tức cút ra khỏi nhà của tôi, nếu không..." Thời điểm nguy hiểm bốn phía, một con cừu dịu dàng ngoan ngoãn cũng sẽ giương nanh múa vuốt giống như sư tử, luôn luôn ôn nhu khả ái như Thẩm Khanh mà bây giờ này lại lãnh khốc đến cực điểm "Tôi không ngại gọi bảo vệ đem cô đá văng ra, cô Trần."
Trần Lỵ Hoa chậm rãi kéo khóa chiếc váy lại, từ trên sô pha đứng dậy, sắc mặt cô ta đỏ hồng, thuốc đã phát huy tác dụng hoàn toàn. Tầm mắt ẩn tình rơi trên người Cố Hạo Vũ, cô ta nũng nịu gọi: "Hạo Vũ..."
Nhưng biểu tình lạnh như băng của Cố Hạo Vũ lại làm cho cả người bà ta cứng ngắc, vừa rồi người đàn ông này còn mỉm cười đối với mình, ôn nhu nói nhỏ, vừa rồi chính mình còn nằm trong lòng người đàn ông này, thế nhưng đảo mắt liền đổi mặt?
Cố Hạo Vũ cầm bộ đàm đi tới cửa, lạnh lùng nói: "Bảo vệ, vào đi."
Sắc mặt Trần Lỵ Hoa lúc này hoàn toàn trắng bệch, trái tim trong phút chốc như rơi xuống hầm băng, nhưng lúc này thuốc lại phát tác khiến cho cả người cô ta nóng ran, lại nhìn vẻ mặt Cố Hạo Vũ nhưng không tìm thấy được một chút sự yêu thích nào cả, ngay cả hơi thở cũng đều không thay đổi, cô ta rốt cục cũng hiểu ra, gào thét lên: "Anh không có uống rượu".
Lúc này một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, chú Nam mang theo vài bảo vệ chạy vào cửa lớn, tầm mắt dừng lại trên quần áo không chỉnh tề của Trần Lỵ Hoa, quay sang nhìn ông chủ và bà chủ thì bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng lãnh khốc, trong không khí dường như đang tản ra mùi thuốc súng.
Cố Hạo Vũ thản nhiên ra lệnh: "A Nam, mời cô Trần rời đi."
Chú Nam cùng bảo vệ lập tức lạnh lùng đi đến bên người Trần Lỵ Hoa, "Cô Trần, xin đừng làm cho chúng tôi khó xử."
Trần Lỵ Hoa thở hổn hển, hai gò má đỏ hồng nhìn Cố Hạo Vũ, nhìn chú Nam cùng bảo an, cô ta kịch liệt cầm túi xách lên, trừng mắt oán hận liếc nhìn Thẩm Khanh một cái: "Được, được, Cố Hạo Vũ, Thẩm Khanh, các người giỏi lắm."
"Cô Trần, mời cô rời đi." Chú Nam chẳng muốn nhiều lời vô ích, một phen bước tới không chút thương hương tiếc ngọc bắt lấy cánh tay Trần Lỵ Hoa liền kéo ra ngoài.
Lại không đoán trước được, bởi vì thuốc đã ngấm vào người Trần Lỵ Hoa, làm cho tay chân cô ta mềm nhũn, lúc này động tác thô lỗ của chú Nam, nhất thời Trần Lỵ Hoa cảm thấy từ cánh tay truyền đến một niềm khoái cảm khó tả, khiến cô ta thoải mái mà cổ họng vang lên âm thanh rên rỉ, thân thể trở nên mềm mại áp sát vào người chú Nam.
"Muốn dựa sao?" Trên mặt chú Nam lập tức dâng lên một sự chán ghét, vội vàng buông tay lui ra phía sau, giống như chính mình đụng phải thứ gì dơ bẩn đầy vi khuẩn.
Trần Lỵ Hoa mất đi chỗ dựa, hai chân mềm nhũn liền bám vào ghế sô pha mới có thể không bị ngã, cô ta oán hận trừng mắt liếc chú Nam một cái, sự nhục nhã này càng làm cho cô ta không thể dừng lại, độc ác quay đầu, nguyền rủa nói: "Cố Hạo Vũ, Thẩm Khanh, tôi nhất định sẽ khiến cho các người hối hận." Nói xong cầm lấy túi xách cố gắng chống đỡ thân thể điên cuồng chạy ra khỏi Cố gia.
Chú Nam cùng bảo vệ cảm thấy vô cùng chán ghét, sau đó vội vàng đi theo phía sau, phòng khách rộng lớn nhất thời an tĩnh trở lại.
Cả người Thẩm Khanh dại ra, nhìn chằm chằm vào một góc, nước mắt đột nhiên vô thanh vô tức mà lăn xuống gò má, giờ khắc này, bà cảm thấy thật sự chua xót.
"Bà xã" Cố Hạo Vũ thấy thế, đau lòng lại tự trách và lo lắng, trước tiên giải thích: "Bà xã, em phải tin tưởng anh, vừa rồi Trần Lỵ Hoa cũng đã nói, cô ta có ý đồ hạ thuốc anh, nhưng anh không có uống ly rượu đó, ngược lại là chính cô ta uống. Bà xã, A Hồng có thể làm chứng, cô ta luôn luôn ở bên ngoài phòng khách, lại còn tận mắt thấy Trần Lỵ Hoa chủ động bổ nhào lên người anh, anh còn chưa kịp tránh thoát thì em trở về ..."
Thời khắc Thẩm Khanh đột nhiên xuất hiện, A Hồng liền đứng bên ngoài phòng khách, nghe được câu nói của Cố Hạo Vũ, chị ta lập tức đi vào, vô cùng chân thành nói: "Đúng vậy, phu nhân, Trần Lỵ Hoa thật sự là vô liêm sỉ, cô ta muốn câu dẫn tiên sinh. Lúc đó tiên sinh đang đứng, Trần Lỵ Hoa đột nhiên đẩy ngã tiên sinh xuống sô pha, sau đó bắt đầu cởi quần áo, trời ạ, nào có loại phụ nữ không biết xấu hổ như vậy. Thật khéo mà phu nhân, ngay thời điểm này bà bất ngờ trở về, cho nên tiên sinh rõ ràng là oan uổng, cũng không thể chối cãi."
Nghe được chồng cùng cô giúp việc an ủi giải thích, sắc mặt Thẩm Khanh mới tốt lên một chút, nhưng vẫn lặng lẽ rơi nước mắt như cũ , khí tức oán hận quanh thân dần dần biến mất, biến thành một loại đau thương kịch liệt.
Cố Hạo Vũ đau lòng không thôi, liền bước lên phía trước ôm vợ vào lòng, ôn nhu an ủi nói: "Bà xã, em đừng thương tâm, đừng nóng giận , vì người phụ nữ như vậy mà làm tổn thương chính mình thật sự không đáng. Như vậy đi, em còn chưa ăn tối, anh nói A Hồng nấu chút cháo cho em ăn nha, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt một chút..."
Nói xong lời này, Cố Hạo Vũ đột nhiên sửng sốt, trong đầu linh quang chợt lóe, quay đầu nhìn về phía A Hồng, ánh mắt sáng rực, vô cùng sắc bén.
A Hồng bị Cố Hạo Vũ nhìn như thế , trong lòng tự nhiên sinh ra một nỗi sợ hãi không nói nên lời, ấp úng nói: "Tiên sinh, ngài... ngài nhìn tôi như thế có ý gì ạ? Tôi đi nấu bữa tối cho phu nhân?"
Cố Hạo Vũ vỗ nhè nhẹ bả vai vợ mình, sau đó chậm rãi buông bà ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm A Hồng: "Sắc Vi đang ở nhà, đúng không?"
A Hồng biểu lộ ngẩn ngơ, lập tức ánh mắt lóe ra vẻ ngượng ngịu nói: "Tiên sinh, buổi chiều tiểu thư đi siêu thị, cô ấy nói muốn chuẩn bị đại tiệc cho ngài ...". Nói xong lui hai bước, nhìn nhìn đồng hồ treo tường: "Cũng đúng nha, đã trễ thế này, sao còn chưa trở về..."
Cô ta không biết được, sau khi nghe xong lời này, Cố Hạo Vũ liền đứng dậy, giận quá thành cười nói: "Tốt, hay cho một Cố Sắc Vi." Nói xong, trong tầm mắt kinh ngạc của Thẩm Khanh và A Hồng liền đi lên lầu hai.
Vì vậy...
Ngay lúc Cố Hạo Vũ một cước đá văng cánh cửa phòng của Cố Sắc Vi, tiểu thư Sắc Vi của chúng ta đang hoảng sợ ngồi trên bệ cửa sổ, một bộ dáng muốn chạy trốn mà bị bắt lại.
*******
Trần Lỵ Hoa chật vật đi ra khỏi Cố gia, sau lưng là cánh cổng sắt màu đen lạnh lẽo vô tình đã đóng lại, đáy lòng tràn ngập cừu hận cùng không cam lòng.
Biệt thự này chính là mơ ước của mình, thiếu chút nữa sẽ trở thành chủ nhân của nó, thiếu chút nữa, một chút nữa thôi là mình sẽ thành công.
Đến tình trạng này, Trần Lỵ Hoa lại còn có tâm tư ảo tưởng.
Toàn thân khô nóng khó nhịn, tay chân đều mềm yếu vô lực, bà ta ý thức được có lẽ mình đã uống ly rượu bỏ 'Hảo liêu' , mà Cố Hạo Vũ không có uống. Từ đầu tới cuối mình tận mắt nhìn Cố Hạo Vũ uống ly rượu, tuyệt đối không có khả năng bị tráo đổi, cho nên khả năng chỉ có một, chính là A Hồng, cái đồ đê tiện kia đã phản bội mình.
Vừa nghĩ tới đây, Trần Lỵ Hoa liền hận đến ngũ quan dữ tợn, hận không thể đem A Hồng lột da rút xương.
Bà ta hận, sự nhục nhã này, bà ta nhất định phải tự tay trả lại, bà ta sẽ không buông tay, bà ta tuyệt đối sẽ không làm cho tiện nhân Thẩm Khanh kia dễ dàng hưởng thụ hạnh phúc như vậy. Mình có gì kém hơn cô ta? Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì ông trời lại không công bằng như vậy ?
Trong lòng Trần Lỵ Hoa ác độc nguyền rủa, thất tha thất thểu đi một đoạn đường, rẽ vào một cái hẻm nhỏ, rốt cục cô ta cũng thấy chiếc xe hơi màu đỏ của mình, đi đến bên cạnh xe, cô ta lấy chìa khóa xe từ trong túi xách ra, lười biếng mở cửa xe rồi ngồi vào ghế tay lái.
Trong lúc đó, đột nhiên từ phía sau duỗi đến một bàn tay to thô ráp, không chút lưu tình bưng kín miệng bà ta, một giọng đàn ông âm ngoan đáng khinh vang lên ở bên tai: "Không được nhúc nhích". Khi nói chuyện, một cỗ nồng đậm mùi rượu khuếch tán ra không khí, khiến Trần Lỵ Hoa thiếu chút nữa nôn ọe ra xe.
Sau đó một tên béo mập mạp từ cửa hông chui vào xe, tầm mắt của hắn nhất thời dừng ở trước ngực, nơi cao ngất của Trần Lỵ Hoa, thiếu chút nữa nước miếng muốn chảy ra ngoài: "Wow, to quá."
Trần Lỵ Hoa hoảng sợ đến cực điểm, mở to mắt, bọn họ là ai?
Hai người đàn ông này làm sao có thể trốn ở trong xe của mình?
Nói xong tên mập mạp đoạt cái chìa khóa trong tay Trần Lỵ , dâm loạn cười, bàn tay to hung hăng ở trước ngực Trần Lỵ Hoa xoa nhẹ một phen, cả người Trần Lỵ Hoa run lên, thân thể lập tức mềm nhũn, trước ngực truyền đến một cỗ kích thích khoái cảm.
Thuốc kích thích trong người bà ta rất mạnh, thân thể phản bội lý trí, đáy lòng bà ta sinh ra một loại điên cuồng mà khát khao, bên dưới đã ướt thành một mảnh, càng đáng xấu hổ hơn là bà ta phát hiện thân thể mình thế mà lại mong chờ tên mập mạp kia tiếp tục sờ loạn trên cơ thể mình.
Người đàn ông ngồi phía sau phóng đãng nở nụ cười: "Đi thôi!" Động tác hai người đàn ông nhanh chóng đem Trần Lỵ Hoa chuyển từ ghế điều khiển xuống ghế sau, người đàn ông ngồi phía sau nhất thời thô lỗ ôm chặt Trần Lỵ Hoa, từ đầu đến cuối cũng không buông bà ta ra.
Tên mập mạp phía trước liền ngồi vào vị trí ghế lái, nhanh chóng cắm chìa khóa vào, rất nhanh nổ máy , chiếc xe màu đỏ không một tiếng động nhanh chóng rời khỏi phạm vi của Cố gia.
"Các người đang làm cái gì vậy?"
Giọng nói vừa thê lương vừa cuồng bạo rống giận giống như tiếng sấm chợt đánh trên bầu trời yên tĩnh. Cố Hạo Vũ không chút suy nghĩ, mạnh mẽ đẩy người phụ nữ trên người xuống, vội vàng đứng dậy, liền thấy khuôn mặt tức giận của Thẩm Khanh .
Trong phòng trên lầu hai, Sắc Vi không tự chủ được ngồi ngay ngắn lại, hai tay khẩn trương cầm chặt mép bàn, trò hay sắp kết thúc, chẳng qua... Ba mẹ có thể vượt qua lần khảo nghiệm này không?
Khụ, mà khi ba mẹ biết rõ chân tướng, sau này mình có thể sẽ chết rất thảm?
Cố Hạo Vũ nhìn hai tròng mắt đầy phẫn nộ của Thẩm Khanh, trong lòng nhất thời nóng nảy, vội vàng giải thích nói: "Bà xã, không có, em đã hiểu lầm ..."
Thẩm Khanh giờ phút này làm sao nghe lọt lời giải thích, tận mắt thấy chồng cùng bạn tốt ở trên sô pha ôm ôm ấp ấp, bạn tốt còn khỏa thân một nửa thân trên, cảm xúc ghen ghét và bất an giống như lốc xoáy thổi quét hết lý trí của bà, bà điên cuồng xông lên phía trước, nhìn Trần Lỵ Hoa vẫn như cũ chẳng biết xấu hổ nằm ở trên sô pha, trong đầu hiện lên hình ảnh vừa rồi, người phụ nữ này ngồi ở trên người của chồng bà.
Lửa giận bốc lên, không nói hai lời liền giơ tay phải lên, chỉ nghe 'Bốp', một tiếng bạt tai thanh thúy vang vọng trong phòng khách Cố gia, làm cho lòng người ta sợ hãi.
"Cô đánh tôi?" Trên mặt đau đớn làm cho Trần Lỵ Hoa khôi phục lại một chút lý trí, bà ta phẫn nộ che hai má, không thể tin nhìn Thẩm Khanh.
"Cút, cô cút đi cho tôi!" Sắc mặt Thẩm Khanh trắng xanh, ngực dồn dập thở dốc, hai tay gắt gao nắm thành quyền, bà chỉ vào cửa lớn, gầm nhẹ quát.
"A, Thẩm Khanh, cô là người mù sao? Vừa rồi tôi và Hạo Vũ ở cùng một chỗ, chẳng lẽ cô không thấy được à?" Thật không thể ngờ, trong tình huống này mà Trần Lỵ Hoa có thể cười, cảm xúc hưng phấn khiến thuốc càng phát tác nhanh hơn, nhìn vẻ mặt Thẩm Khanh bi thương thống khổ, đáy lòng liền dâng lên một cảm giác thống khoái khó nói lên lời. Cho nên căn bản không có chú ý tới vẻ mặt âm trầm của Cố Hạo Vũ bên cạnh, không ý thức được thuốc đã ngấm sâu bắt đầu đánh nát lý trí của mình, dục vọng của mình đã quá mạnh mẽ liệt, thậm chí còn cho rằng mình đã thành công.
Không ngờ Trần Lỵ Hoa lại xát thêm muối ở miệng vết thương của Thẩm Khanh, trái tim đau nhói giống như muốn nổ tung, đây là người phụ nữ mà mình tin tưởng năm năm?
Thật vô sỉ, tiện nhân, rõ ràng ngay từ đầu đã đánh chủ ý lên chồng bà?
Nhận ra điều này càng làm cho bà thống khổ không chịu nổi, ngực giống như bị một con dao cắm phập vào khiến máu chảy đầm đìa, lời đồn đãi của đám người làm trong nhà, sự ngờ vực vô căn cứ của con gái, tất cả khiến đầu bà như muốn nổ tung, làm cho bà trở nên rất tức giận, bà giận quá thành cười, hừ lạnh nói: "Cùng một chỗ?"
"Trần Lỵ Hoa, mời cô mở to con mắt chó ra mà nhìn, nơi này là nhà của Thẩm Khanh tôi, Cố Hạo Vũ là người đàn ông của Thẩm Khanh tôi, nơi này hết thảy đều là của Thẩm Khanh tôi. Cô đang tính toán cái gì vậy? Hiện tại, mời cô lập tức cút ra khỏi nhà của tôi, nếu không..." Thời điểm nguy hiểm bốn phía, một con cừu dịu dàng ngoan ngoãn cũng sẽ giương nanh múa vuốt giống như sư tử, luôn luôn ôn nhu khả ái như Thẩm Khanh mà bây giờ này lại lãnh khốc đến cực điểm "Tôi không ngại gọi bảo vệ đem cô đá văng ra, cô Trần."
Trần Lỵ Hoa chậm rãi kéo khóa chiếc váy lại, từ trên sô pha đứng dậy, sắc mặt cô ta đỏ hồng, thuốc đã phát huy tác dụng hoàn toàn. Tầm mắt ẩn tình rơi trên người Cố Hạo Vũ, cô ta nũng nịu gọi: "Hạo Vũ..."
Nhưng biểu tình lạnh như băng của Cố Hạo Vũ lại làm cho cả người bà ta cứng ngắc, vừa rồi người đàn ông này còn mỉm cười đối với mình, ôn nhu nói nhỏ, vừa rồi chính mình còn nằm trong lòng người đàn ông này, thế nhưng đảo mắt liền đổi mặt?
Cố Hạo Vũ cầm bộ đàm đi tới cửa, lạnh lùng nói: "Bảo vệ, vào đi."
Sắc mặt Trần Lỵ Hoa lúc này hoàn toàn trắng bệch, trái tim trong phút chốc như rơi xuống hầm băng, nhưng lúc này thuốc lại phát tác khiến cho cả người cô ta nóng ran, lại nhìn vẻ mặt Cố Hạo Vũ nhưng không tìm thấy được một chút sự yêu thích nào cả, ngay cả hơi thở cũng đều không thay đổi, cô ta rốt cục cũng hiểu ra, gào thét lên: "Anh không có uống rượu".
Lúc này một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, chú Nam mang theo vài bảo vệ chạy vào cửa lớn, tầm mắt dừng lại trên quần áo không chỉnh tề của Trần Lỵ Hoa, quay sang nhìn ông chủ và bà chủ thì bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng lãnh khốc, trong không khí dường như đang tản ra mùi thuốc súng.
Cố Hạo Vũ thản nhiên ra lệnh: "A Nam, mời cô Trần rời đi."
Chú Nam cùng bảo vệ lập tức lạnh lùng đi đến bên người Trần Lỵ Hoa, "Cô Trần, xin đừng làm cho chúng tôi khó xử."
Trần Lỵ Hoa thở hổn hển, hai gò má đỏ hồng nhìn Cố Hạo Vũ, nhìn chú Nam cùng bảo an, cô ta kịch liệt cầm túi xách lên, trừng mắt oán hận liếc nhìn Thẩm Khanh một cái: "Được, được, Cố Hạo Vũ, Thẩm Khanh, các người giỏi lắm."
"Cô Trần, mời cô rời đi." Chú Nam chẳng muốn nhiều lời vô ích, một phen bước tới không chút thương hương tiếc ngọc bắt lấy cánh tay Trần Lỵ Hoa liền kéo ra ngoài.
Lại không đoán trước được, bởi vì thuốc đã ngấm vào người Trần Lỵ Hoa, làm cho tay chân cô ta mềm nhũn, lúc này động tác thô lỗ của chú Nam, nhất thời Trần Lỵ Hoa cảm thấy từ cánh tay truyền đến một niềm khoái cảm khó tả, khiến cô ta thoải mái mà cổ họng vang lên âm thanh rên rỉ, thân thể trở nên mềm mại áp sát vào người chú Nam.
"Muốn dựa sao?" Trên mặt chú Nam lập tức dâng lên một sự chán ghét, vội vàng buông tay lui ra phía sau, giống như chính mình đụng phải thứ gì dơ bẩn đầy vi khuẩn.
Trần Lỵ Hoa mất đi chỗ dựa, hai chân mềm nhũn liền bám vào ghế sô pha mới có thể không bị ngã, cô ta oán hận trừng mắt liếc chú Nam một cái, sự nhục nhã này càng làm cho cô ta không thể dừng lại, độc ác quay đầu, nguyền rủa nói: "Cố Hạo Vũ, Thẩm Khanh, tôi nhất định sẽ khiến cho các người hối hận." Nói xong cầm lấy túi xách cố gắng chống đỡ thân thể điên cuồng chạy ra khỏi Cố gia.
Chú Nam cùng bảo vệ cảm thấy vô cùng chán ghét, sau đó vội vàng đi theo phía sau, phòng khách rộng lớn nhất thời an tĩnh trở lại.
Cả người Thẩm Khanh dại ra, nhìn chằm chằm vào một góc, nước mắt đột nhiên vô thanh vô tức mà lăn xuống gò má, giờ khắc này, bà cảm thấy thật sự chua xót.
"Bà xã" Cố Hạo Vũ thấy thế, đau lòng lại tự trách và lo lắng, trước tiên giải thích: "Bà xã, em phải tin tưởng anh, vừa rồi Trần Lỵ Hoa cũng đã nói, cô ta có ý đồ hạ thuốc anh, nhưng anh không có uống ly rượu đó, ngược lại là chính cô ta uống. Bà xã, A Hồng có thể làm chứng, cô ta luôn luôn ở bên ngoài phòng khách, lại còn tận mắt thấy Trần Lỵ Hoa chủ động bổ nhào lên người anh, anh còn chưa kịp tránh thoát thì em trở về ..."
Thời khắc Thẩm Khanh đột nhiên xuất hiện, A Hồng liền đứng bên ngoài phòng khách, nghe được câu nói của Cố Hạo Vũ, chị ta lập tức đi vào, vô cùng chân thành nói: "Đúng vậy, phu nhân, Trần Lỵ Hoa thật sự là vô liêm sỉ, cô ta muốn câu dẫn tiên sinh. Lúc đó tiên sinh đang đứng, Trần Lỵ Hoa đột nhiên đẩy ngã tiên sinh xuống sô pha, sau đó bắt đầu cởi quần áo, trời ạ, nào có loại phụ nữ không biết xấu hổ như vậy. Thật khéo mà phu nhân, ngay thời điểm này bà bất ngờ trở về, cho nên tiên sinh rõ ràng là oan uổng, cũng không thể chối cãi."
Nghe được chồng cùng cô giúp việc an ủi giải thích, sắc mặt Thẩm Khanh mới tốt lên một chút, nhưng vẫn lặng lẽ rơi nước mắt như cũ , khí tức oán hận quanh thân dần dần biến mất, biến thành một loại đau thương kịch liệt.
Cố Hạo Vũ đau lòng không thôi, liền bước lên phía trước ôm vợ vào lòng, ôn nhu an ủi nói: "Bà xã, em đừng thương tâm, đừng nóng giận , vì người phụ nữ như vậy mà làm tổn thương chính mình thật sự không đáng. Như vậy đi, em còn chưa ăn tối, anh nói A Hồng nấu chút cháo cho em ăn nha, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt một chút..."
Nói xong lời này, Cố Hạo Vũ đột nhiên sửng sốt, trong đầu linh quang chợt lóe, quay đầu nhìn về phía A Hồng, ánh mắt sáng rực, vô cùng sắc bén.
A Hồng bị Cố Hạo Vũ nhìn như thế , trong lòng tự nhiên sinh ra một nỗi sợ hãi không nói nên lời, ấp úng nói: "Tiên sinh, ngài... ngài nhìn tôi như thế có ý gì ạ? Tôi đi nấu bữa tối cho phu nhân?"
Cố Hạo Vũ vỗ nhè nhẹ bả vai vợ mình, sau đó chậm rãi buông bà ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm A Hồng: "Sắc Vi đang ở nhà, đúng không?"
A Hồng biểu lộ ngẩn ngơ, lập tức ánh mắt lóe ra vẻ ngượng ngịu nói: "Tiên sinh, buổi chiều tiểu thư đi siêu thị, cô ấy nói muốn chuẩn bị đại tiệc cho ngài ...". Nói xong lui hai bước, nhìn nhìn đồng hồ treo tường: "Cũng đúng nha, đã trễ thế này, sao còn chưa trở về..."
Cô ta không biết được, sau khi nghe xong lời này, Cố Hạo Vũ liền đứng dậy, giận quá thành cười nói: "Tốt, hay cho một Cố Sắc Vi." Nói xong, trong tầm mắt kinh ngạc của Thẩm Khanh và A Hồng liền đi lên lầu hai.
Vì vậy...
Ngay lúc Cố Hạo Vũ một cước đá văng cánh cửa phòng của Cố Sắc Vi, tiểu thư Sắc Vi của chúng ta đang hoảng sợ ngồi trên bệ cửa sổ, một bộ dáng muốn chạy trốn mà bị bắt lại.
*******
Trần Lỵ Hoa chật vật đi ra khỏi Cố gia, sau lưng là cánh cổng sắt màu đen lạnh lẽo vô tình đã đóng lại, đáy lòng tràn ngập cừu hận cùng không cam lòng.
Biệt thự này chính là mơ ước của mình, thiếu chút nữa sẽ trở thành chủ nhân của nó, thiếu chút nữa, một chút nữa thôi là mình sẽ thành công.
Đến tình trạng này, Trần Lỵ Hoa lại còn có tâm tư ảo tưởng.
Toàn thân khô nóng khó nhịn, tay chân đều mềm yếu vô lực, bà ta ý thức được có lẽ mình đã uống ly rượu bỏ 'Hảo liêu' , mà Cố Hạo Vũ không có uống. Từ đầu tới cuối mình tận mắt nhìn Cố Hạo Vũ uống ly rượu, tuyệt đối không có khả năng bị tráo đổi, cho nên khả năng chỉ có một, chính là A Hồng, cái đồ đê tiện kia đã phản bội mình.
Vừa nghĩ tới đây, Trần Lỵ Hoa liền hận đến ngũ quan dữ tợn, hận không thể đem A Hồng lột da rút xương.
Bà ta hận, sự nhục nhã này, bà ta nhất định phải tự tay trả lại, bà ta sẽ không buông tay, bà ta tuyệt đối sẽ không làm cho tiện nhân Thẩm Khanh kia dễ dàng hưởng thụ hạnh phúc như vậy. Mình có gì kém hơn cô ta? Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì ông trời lại không công bằng như vậy ?
Trong lòng Trần Lỵ Hoa ác độc nguyền rủa, thất tha thất thểu đi một đoạn đường, rẽ vào một cái hẻm nhỏ, rốt cục cô ta cũng thấy chiếc xe hơi màu đỏ của mình, đi đến bên cạnh xe, cô ta lấy chìa khóa xe từ trong túi xách ra, lười biếng mở cửa xe rồi ngồi vào ghế tay lái.
Trong lúc đó, đột nhiên từ phía sau duỗi đến một bàn tay to thô ráp, không chút lưu tình bưng kín miệng bà ta, một giọng đàn ông âm ngoan đáng khinh vang lên ở bên tai: "Không được nhúc nhích". Khi nói chuyện, một cỗ nồng đậm mùi rượu khuếch tán ra không khí, khiến Trần Lỵ Hoa thiếu chút nữa nôn ọe ra xe.
Sau đó một tên béo mập mạp từ cửa hông chui vào xe, tầm mắt của hắn nhất thời dừng ở trước ngực, nơi cao ngất của Trần Lỵ Hoa, thiếu chút nữa nước miếng muốn chảy ra ngoài: "Wow, to quá."
Trần Lỵ Hoa hoảng sợ đến cực điểm, mở to mắt, bọn họ là ai?
Hai người đàn ông này làm sao có thể trốn ở trong xe của mình?
Nói xong tên mập mạp đoạt cái chìa khóa trong tay Trần Lỵ , dâm loạn cười, bàn tay to hung hăng ở trước ngực Trần Lỵ Hoa xoa nhẹ một phen, cả người Trần Lỵ Hoa run lên, thân thể lập tức mềm nhũn, trước ngực truyền đến một cỗ kích thích khoái cảm.
Thuốc kích thích trong người bà ta rất mạnh, thân thể phản bội lý trí, đáy lòng bà ta sinh ra một loại điên cuồng mà khát khao, bên dưới đã ướt thành một mảnh, càng đáng xấu hổ hơn là bà ta phát hiện thân thể mình thế mà lại mong chờ tên mập mạp kia tiếp tục sờ loạn trên cơ thể mình.
Người đàn ông ngồi phía sau phóng đãng nở nụ cười: "Đi thôi!" Động tác hai người đàn ông nhanh chóng đem Trần Lỵ Hoa chuyển từ ghế điều khiển xuống ghế sau, người đàn ông ngồi phía sau nhất thời thô lỗ ôm chặt Trần Lỵ Hoa, từ đầu đến cuối cũng không buông bà ta ra.
Tên mập mạp phía trước liền ngồi vào vị trí ghế lái, nhanh chóng cắm chìa khóa vào, rất nhanh nổ máy , chiếc xe màu đỏ không một tiếng động nhanh chóng rời khỏi phạm vi của Cố gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.