Hương Tập Nhân

Chương 39: Bữa tối

Trang Văn Huyền

01/04/2017

Nhà hàng Mario là một nhà hàng Pháp, Sắc Vi đến Mario vào lúc 6h10, nhân viên phục vụ sau khi hỏi tên cô thì dẫn cô đến một bàn bên cạnh cửa sổ,

Cung Chiếu Úy đã chờ sẵn ở đây từ lâu.

" Sắc Vi, hôm nay em rất đẹp." Vị trí gần cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy rõ phong cảnh ngoài phố, giai điệu nhạc trôi nổi nhẹ nhàng bên tai, đối diện là một chàng trai anh tuấn ôn nhã, không thể không nói, không khí đêm nay có bao nhiêu là lãng mạn.

"Cám ơn." Được Cung Chiếu Úy khen ngợi, Sắc Vi không biết vì sao hai gò má ửng hồng, "Anh cũng rất tuấn tú!"

Cung Chiếu Úy hôm nay mặc một bộ tây trang áo khoác màu nâu, bên trong là áo sơmi màu đen, mái tóc nâu xõa tung tự nhiên, không thể không nói anh thật sự là có dáng người trời sinh, vô luận mặc quần áo gì đều có thể tạo ra một loại khí chất độc đáo,cứ như tùy ý mà mặc vào, cũng làm cho người ta có một loại cảm giác tùy ý mà bình yên.

Cung Chiếu Úy mỉm cười, chậm rãi ngồi dậy, mở thực đơn ra, "Muốn ăn cái gì? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?"

"Được."

Hai người nhìn nhau cười, rồi đều tự chọn món ăn mà chính mình thích, ngoài cửa số bầu trời bắt đầu chuyển màu về đêm, thời gian như mùi hương trôi nổi ngang qua, Sắc Vi nghĩ vẩn là nên lấy lọ nước hoa đã chuẩn bị sẵn trong túi xách lấy ra trước, "Cung tiên sinh..."

“ Gọi tôi A Chiếu được rồi." Cung Chiếu Úy đánh gãy lời của cô.

Sắc Vi ngẩn ra, nhấp hé miệng, cười gật đầu, "A Chiếu." Sau đó cầm trong tay cái lọ nước hoa đưa qua, "Cho anh, đây là lọ nước hoa anh muốn."

Cung Chiếu Úy duỗi tay nhận lấy lọ nước hoa, rồi mở cái hộp đã được gói gọn tinh tế, từ bên trong lấy ra một lọ thuỷ tinh nho nhỏ, nhất thời làm cho mắt anh sáng lên.

Nhẹ nhàng mở nắp bình, anh thành thạo từ trong túi quần lấy ra một chiếc khăn lụa trắng tuyết, bày ra trên mặt bàn, hơi hơi trút miệng bình xuống, một giọt chất lỏng trong suốt rơi trên khăn lụa, rồi anh đậy nắp lọ lại, cầm lấy khăn lụa ở không trung nhẹ nhàng vung lên,con ngươi xinh đẹp màu hổ phách tự nhiên khẽ nhắm lại, cằm khẽ nhếch, giống nhau hưởng thụ bàn hô hấp . Động tác tao nhã mà tự nhiên, biểu lộ sự chăm chú mà thành kính.

Sắc Vi biết đây là một loại phương thức phẩm hương từ xưa, ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển, loại phương thức phẩm hương cổ xưa có rất nhiều người đã không còn dùng đến nữa, Gass nổi tiếng về nước hoa, Sắc Vi đã từng đến Gass du lịch, trên đường đi cô vô tình thấy một cửa hàng nước hoa cổ, một ông cụ hương sư ở cửa hàng đã làm như vậy. Thần sắc thành kính mà còn nghiêm túc, tự nhiên mà chuyển động, trong sự lưu chuyển của không khí trong khoảnh khắc mà phân tích ra thành phần nước hoa, đây thật sự là rất giòi

Sắc Vi mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm Cung Chiếu Úy, chỉ thấy Cung Chiếu Úy lông mi nồng đậm thon dài run nhè nhẹ, thần sắc chăm chú đến cực điểm, nhanh chóng lấy ra sổ tay cùng bút máy từ trong túi quần, trong miệng thì thào tự nói, rồi bắt đầu nhanh chóng viết lên sổ tay, "Tiểu hồi hương, hoa hồng, cây phật thủ cam, bạc hà... Không đúng, là sơn chi hoa..."



"Bạch Xạ Hương... Quảng Hoắc hương... Còn có cái gì nữa ?"

Cung Chiếu Úy giống như tiến vào một loại cảnh giới khác, trong tay cầm khăn lụa, nhẹ chau mày, trong mắt hiện lên một chút suy tư, trong miệng thì thào tự nói, tay phải cầm chiếc bút máy thần kỳ ghi vội lên giấy, viết xuống tên khoa học của các loại hương liệu. Mà ngồi đối diện anh là Sắc Vi với vẻ mặt tràn ngập ngạc nhiên, bên tai là âm nhạc cùng bầu trời đêm tuyêt đẹp bên ngoài, giờ này khắc này trong mắt cô chỉ vì hành động của chàng trai này mà si mê, nghe được trong miệng anh nói ra một cái tên, mà đáy lòng cô càng kinh ngạc.

"Quảng Hoắc hương... Còn một loại nữa là gì đây ? Đến tột cùng là thiếu một chút gì?" Cung Chiếu Úy suy tư cau mày, giống như thì thầm tự nói một mình nơi vắng người. Đáy lòng Sắc Vi sớm đã kinh hãi không thôi, tim đập như trống đánh, anh dường như đã đoán ra được phương thức phối của cô , nếu không phải có hai loại mùi dung hợp sau đó sinh ra biến hóa, mà lẫn lộn thì không chừng anh có thể đem phương thức phối phân tích ra ngay tại đây.

Trời ạ —— không hổ là August, không hổ là nước hoa đại sư quốc tế tương lai, quả nhiên danh bất hư truyền, giờ khắc này Cung Chiếu Úy ở trong mắt Sắc Vi tràn ngập mị lực cùng hào quang ,nhìn thấy nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của anh, cô nhịn không được muốn mở miệng vì anh mà nói ra điểm nghi hoặc, nhưng cuối cùng, cô vẫn là đem lời muốn nói trong miệng nuốt trôi xuống, cô tuyệt đối không thể dễ dàng bại lộ bí mật của chính mình được.

Cung Chiếu Úy trầm ngâm nửa ngày, cũng không có đoán ra mùi hương cuối cùng, hai tròng mắt của anh tỏa sáng tràn ngập hứng thú, càng không ngừng ép chiếc khăn lụa trong tay, bút máy càng không ngừng trên mặt giấy, anh giống như tiến vào thế giới của riêng mình, tạm thời quên mất sự hiện diện của Sắc Vi, quên rằng chính mình đang ở chỗ nào. Sắc Vi cũng không nói một lời, mà tự rót thêm nước chanh vào ly cho mình, bất động thanh sắc mà quan sát anh.

Thẳng đến khi người phục vụ viên đẩy toa ăn đi tới, Cung Chiếu Úy mới giật mình tỉnh ngộ ngẩng đầu, nhìn người phục vụ liếc mắt một cái, liền cất khăn lụa cùng nước hoa, khôi phục biểu tình tao nhã trên khuôn mặt, đợi phục vụ viên bày đồ ăn lên, hắn nâng chén rượu lên thần sắc mang theo vài phần câu nệ, "Thật có lỗi, là tôi quá nhập tâm, lọ nước hoa này, phối rất tốt, tươi mát mang theo chút ngọt, thanh nhã mà không chát, tựa như tuổi mười sáu mười bảy của thiếu nữ, nhưng cũng có sự thành thục nữ tính quyến rũ, quả thật là rất tuyệt. Bất quá mặc dù rất tốt, nhưng lại vẫn là không đủ hoàn mỹ, chắc hẳn hương sư đối với phối phương của chính mình cũng không đủ hài lòng."

Sắc Vi có chút sợ hãi, Cung Chiếu Úy có thể xuyên qua một lọ nước hoa mà nhìn thấu nhiều điều như vậy, cô nhanh chóng thu hồi cảm xúc của chính mình, nháy mắt mấy cái, "Không sao." Lập tức nghịch ngợm cười, "Kia A Chiếu, anh cảm thấy thêm cái gì sẽ làm nó càng hoàn mỹ ?"

Cung Chiếu Úy nhíu mày, ý vị thâm trường nhìn về phía Sắc Vi, "Này cần phải nghe xem bản thân vị hương sư kia muốn điều phối ra mùi hương như thế nào, tôi cũng không thể tự mình cho ý kiến được. Sắc Vi, cô đối với nước hoa hiểu biết quả nhiên rất sâu sắc, hay là cô chính là người điều phối ra lọ nước hoa này?"

Tim Sắc Vi đập mạnh một cái, vẻ mặt vui vẻ che miệng nói, "Ôi, A Chiếu anh thực hài hước, tôi mà là điều phối hương tôi lập tức sẽ bái anh làm thầy, không bao giờ…đi học ở trường nữa ."

Cung Chiếu Úy nâng chén rượu lên, mỉm cười, "Thì ra là tôi đã đoán sai, chẳng qua là Sắc Vi không đi học, đó cũng không phải là hành vi của cô gái ngoan nha."

Sắc Vi nhíu mày, không cam lòng yếu thế nói, "Đúng đúng, cùng một người con trai xa lạ đi ra ngoài ăn cơm, cũng không phải là hành vi của cô gái ngoan."

"Ha ha ha ha ha!" Cung Chiếu Úy nhất thời nở nụ cười sung sướng, lập tức nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Sắc Vi, hình dáng điềm đạm đáng yêu, "Thì ra ở trong lòng Sắc Vi, tôi vẫn còn là một người con trai xa lạ, thật khó khăn mà."

"Phốc xuy..." Sắc Vi cười ra tiếng, trêu chọc nói, "A Chiếu, anh trêu trọc tôi rồi ,anh yên tâm, hiện tại anh đã thành một người con trai xa lạ thăng cấp rồi, trước lạ sau quen, đây chính là lần thứ 2 chúng ta gặp mặt phải không ?"

"Trước lạ sau quen, Sắc Vi chính là em tự mình thừa nhận tôi là bằng hữu ?" Cung Chiếu Úy cắn chặt không buông, trêu tức nói.



"Ừ được." Sắc Vi gật đầu như giả tỏi, cầm lấy đồ ăn, cười đến bả vai run, "Ăn cơm, ăn cơm."

Một bữa cơm ăn mà có thể ăn vui vẻ mà thoả mãn như vậy, Cung Chiếu Úy phong độ nhẹ nhàng, ngôn ngữ hài hước, Sắc Vi thường thường cố tình trêu chọc một hai câu, hai người tôi tới anh đi, vừa ăn vừa nói, đợi đồ ăn dùng cơm, cơm nước no nê, vừa nhìn lại thời gian đã đến tám giờ , một bữa cơm hai người lại dùng hết hai giờ, mà lại vẫn còn vài điều chưa nói hết.

Sắc Vi lau miệng, nhìn Cung Chiếu Úy cười, bụng hơi trướng, tòa thân ấm áp dào dạt , tựa vào ghế mà nhất thời cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Có đôi khi cả hai cũng im lặng, Cung Chiếu Úy đồng dạng cũng dựa vào lưng ghế, cùng Sắc Vi nói chuyện về vài nội dung cũ, không khỏi làm anh mỉm cười, kỳ thật chính mình cũng không phải là người nói nhiều, nhưng không nghĩ tới gặp được cô bé này, anh thế nhưng cũng có một mặt hài hước, Cung Chiếu Úy không thể không thừa nhận, chính mình tối nay có chút khác lạ.

Càng không thể không ý thức được, trước mắt là một cô gái đáng yêu ngọt , làm cho chính mình đáy lòng sinh ra cảm giác đặc biệt.

Trầm mặc hồi lâu, Sắc Vi đột nhiên ngồi thẳng người, nhớ tới một chuyện thiếu chút nữa cô đã quên, "Đúng rồi, A Chiếu, nước hoa của anh đâu? Anh không phải điều phối nước hoa mới, mang đến sao?"

Cung Chiếu Úy nhảy lên, không nói anh cũng thiếu chút đã quên, thò tay vào áo khoác tây trang lấy ra một lọ thủy tinh tinh xảo, không có bất kì đóng gói tân trang nào, chỉ đơn giản được thiết kế một cách trang nhã, bên trong lọ thuỷ tinh một nửa là chứa chất lỏng màu trắng.

Đôi mắt Sắc Vi nhất thời sáng lên, không kìm được sự vui mừng lấy lọ nước hoa từ trong tay anh, đầu ngón tay của hai người trong lúc vô ý chạm vào, Sắc Vi không hề ý thức được mà vẫn cầm đi lọ nước hoa, trong lòng Cung Chiếu Úy run lên, cả người dâng lên một loại cảm giác như bị điện giật.

Vuốt ve lọ nước hoa bóng loáng trong tay, Sắc Vi cơ hồ hận không thể lập tức chạy về nhà mà phân tích ngay lọ nước hoa, cô nhẹ nhàng mở nắp lọ, học theo bộ dáng của những kẻ yêu thích nước hoa phun một ít lêncổ tay, nhẹ nhàng cọ xát, cúi đầu ngửi, một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái bay vào mũi, làm tâm cô không khỏi rung lên, nhất thời vui sướng ngẩng đầu nhìn Cung Chiếu Úy, " Tuyệt, hương vị làm cho tinh thần người ta phấn chấn, còn một loại hương vị tươi mát của biển cả. A Chiếu, anh thật sự là quá lợi hại ."

Cung Chiếu Úy vốn bản tính trầm ổn đạm mạc nhưng khi nghe được như vây trong lòng nhịn không được dâng lên một tia vui sướng nói không nên lời, anh nhịn không được nói, "Sắc Vi, em thích là tốt rồi, em thế nhưng một hơi đem hết tác phẩm của tôi đem về nhà, em nha, thật đúng là được lợi lớn."

Sắc Vi vui tươi hớn hở đem nước hoa thu vào trong túi xách, "Ha ha, dù sao cái này cũng là do anh điều phối, điểm ấy đối với anh mà nói còn không phải chỉ là chút lòng thành. Yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào biết ." Trong nôi tâm cô đã nhảy nhót, đã có vài phần ngồi không yên.

Cung Chiếu Úy làm như nhìn ra tâm tư của Sắc Vi, đột nhiên khóe miệng cong lên, cười nói, "Một khi đã như vậy, Sắc Vi, rạp chiếu phim gần đây chiếu phim mới tên là Nhất Bộ Hảo Phiến Tử, không bằng em cùng tôi đi xem phim? Coi như là trả thù lao cho tôi ?" Không biết vì sao, Cung Chiếu Úy đột nhiên không hy vọng nhanh như vậy chấm dứt, giống như quan sát cô gái nhỏ kia là một chuyện rất thú vị, anh cũng không có ý nghĩ gì khác mà liền đưa ra lời mời này.

"Xem phim?" Sắc Vi ngẩn ra, thật không ngờ lại còn đi xem phim, chính là trong lòng cô đã âm thầm tính toán, hiện tại đã tám giờ, xem phim ít nhất cũng mất hơn một tiếng, xem xong phim nhất định là cũng hơn mười giờ, ai nha, cô rất muốn quay về phân tích nước hoa. Nhưng Cung Chiếu Úy đem tác phẩm mới nhất của chính mình tặng cho mình, còn mời mình ăn cơm, tuy nói là sớm làm tốt ước định, nhưng không có công lao cũng có khổ lao, huống chi người này làm người cũng không tệ, thật sự không thể cự tuyệt...

"Được, nghe nói ở Âu Mĩ phòng bán vé đã bán hết vé. Rạp chiếu phim ngay tại phụ cận, rất gần , ăn cơm xong đi xem phim cũng là một biện pháp thả lỏng rất tốt." Cung Chiếu Úy âm thầm cười trộm, nói xong rung chuông gọi người đến, "Thanh toán."

Sắc Vi sau một phen đấu tranh tâm lý, trời đã tối nhưng vẫn bị lời mời chân thành thuyết phục không thể từ chối, cùng nước hoa đại sư August đi xem phim cũng là một loại vinh hạnh, những người khác cầu còn không được, nghĩ như vậy trong lòng cô nhất thời cũng được cân bằng. Ngoan ngoãn mang theo túi xách, đi theo Cung Chiếu Úy đến rạp chiếu phim.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hương Tập Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook