Chương 38: Thời cơ
Trang Văn Huyền
21/04/2016
Khi tiếng nhạc dừng lại trong nháy
mắt, Sắc Vi còn hơi hoảng hốt, chưa thể hoàn hồn. Cô
thật không ngờ tới bản thân cô lại
có thể nhiệt tình khiêu vũ với một người đàn ông mới chỉ gặp mặt hai lần, hơn
nữa, hai người còn phối hợp ăn ý như
thế, khiến cho cô sinh ra cảm giác vui sướng đã rất lâu rồi không thấy, kỹ
thuật nhảy lại phát huy vô cùng điêu
luyện.
"Ba ~ ba ~ ba ~ ba ~ "
Bốn phía xung quanh bất ngờ vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt, cô giật mình tỉnh lại, chống lại đôi mắt đen thâm thúy đang mỉm cười của Long Khôn, trong lòng căng thẳng, cô rút mạnh tay về, mất tự nhiên nói: "Long tiên sinh, kỹ thuật nhảy của ngài rất điêu luyện!"
Long Khôn mỉm cười, ưu nhã thu tay lại: “Cô khiêu vũ cũng rất đẹp.” Hai tay buông xuống, không tự chủ được chậm rãi nắm chặt, lòng bàn tay phảng phất còn lưu lại cảm giác ấm nóng, mềm mại ban nãy, trong lòng bàn tay bây giờ chỉ còn chừa lại một khoảng hư không trống rỗng.
Hai người lễ phép cười, từng người đi ra khỏi sàn nhảy, Sắc Vi vừa mới xoay người, liền bị Lâm Khả Khả ôm vào lòng, "Oa..! Sắc Vi, cậu nhảy thật tuyệt! Trời ạ! Cậu biết không, cậu giống như một tinh linh nhẹ nhàng nhảy múa nơi trần gian, nơi này không ai nhảy lợi hại như cậu đâu, quá xuất sắc."
An Khê cười hì hì đứng một bên, thoải mái quàng tay qua bả vai Sắc Vi, "Rất giỏi! Một phen khiến cho chị em chúng tớ được mở mang tầm mắt." Trong không khí vui mừng này, mặt mày mọi người đều là vẻ tươi cười, trong lòng Sắc Vi ấm áp, ba người hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười.
Các khách mời ở đây đều là người quen biết với Lâm gia, thân phận tất nhiên cũng có phần đặc biệt, Sắc Vi và Long Khôn cùng khiêu vũ hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người, không ít người đang âm thầm suy đoán quan hệ của hai người bọn họ, lại nhìn thấy Sắc Vi, Lâm Khả Khả và An Khê có mối quan hệ thân thiết thì lại càng kinh ngạc, thậm chí, có một vài ánh mắt sắc bén đã đoán được thân phận của Sắc Vi .
Những ánh mắt của những người đàn ông trẻ tuổi đối với Sắc Vi vừa kinh diễm vừa hứng thú, còn con gái nhìn về phía Sắc Vi thì vừa đố kị vừa hận!
Trái tim Sắc Vi đập hơi nhanh, cúi đầu xem nhẹ những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cầm tay kéo Lâm Khả Khả và An Khê rời khỏi trung tâm của bữa tiệc. Cô cũng không hề phát giác ra tầm mắt của Long Khôn vẫn gắt gao theo sát cô, trong đôi mắt đen thâm thúy lóe lên ánh sáng trước nay chưa từng có, hiện lên ý tứ hàm súc không rõ ràng.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Sắc Vi về tới nhà đã là hơn mười một giờ, lần đầu tiên cô mơ thấy kiếp trước của mình. Đó là lần đầu tiên, khi cô tham gia dạ hội, ba ba của cô - Cố Hạo Vũ là một vũ sư tài ba, ba bắt đầu dạy cô trúc trắc nhảy múa theo giai điệu nhẹ nhàng, mẹ cô đứng một bên mỉm cười, không khí ấm áp mà tốt đẹp, cô cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng đúng vào lúc này, âm nhạc đột nhiên nhanh hơn, tiết tấu trở nên càng lúc càng nhanh, đôi chân đang nhảy múa của Sắc Vi cũng nhanh hơn, thì lại phát hiện ra khuôn mặt trước mắt bỗng nhiên biến thành Long Khôn, trên mặt hắn mang theo tia cười tà ác, dùng giọng nói ôn nhu từ tính đến mê người nói: “Bảo bối, chúng ta khiêu vũ thôi...”
Sau đó, hai chân của cô giống như một cái máy, càng không ngừng nhảy, càng không ngừng nhảy, càng không ngừng nhảy, không ngừng...
Ngày hôm sau tỉnh lại, Sắc Vi chỉ cảm thấy cái đầu đau buốt, tay chân bủn rủn vô lực, hai mắt thâm quầng vô hồn đi đến lớp, ở trong lòng nguyền rủa Long Khôn một trăm lần, không một ngàn lần.
"Chào buổi sáng." Đến lớp học, các học sinh trong lớp đều đến đông đủ, Sắc Vi vừa vào chỗ ngồi, đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói trong veo.
Sắc Vi sửng sốt, quay đầu liền nhìn thấy Trần Tư Ngưng ngồi ngay phía sau mình, cô không khỏi có chút kinh ngạc, "Chào, sao cậu... ?" Sao cô ta lại ngồi chỗ ngay đằng sau mình thế này?
Trần Tư Ngưng vui vẻ cười: "Sáng hôm nay, thầy Triệu đổi chỗ cho tớ đấy. Sắc Vi, về sau chúng ta cũng coi như là hàng xóm, xin chỉ giáo nhiều hơn nhé."
Khóe miệng Sắc Vi co rút, mặt đầy tười cười nói: "Thế à, cùng nhau học tập thôi." Nói xong liền quay đầu, trong lòng âm thầm nói : Trần Tư Ngưng, động tác của cô nàng này thật là nhanh, đã khẩn cấp muốn tiếp cận mình rồi cơ đấy, mình cứ án binh bất động có phải vẫn luôn chiếm thế thượng phong không nhỉ?
Trần Tư Ngưng thấy Sắc Vi quay đầu, vẻ mặt tươi cười liền biến mất, nhìn chằm chằm vào sau gáy của Sắc Vi cũng không thèm nói thêm gì nữa, sau đó, cô ta cúi đầu sửa sang lại sách vở, ánh mắt lập lòe giống như đang tự hỏi điều gì đó.
Mười phút sau, Lâm Khả Khả và An Khê vừa cười cười nói nói cùng nhau đi đến, trong tay hai người cầm theo bữa sáng, trên mặt lộ vẻ tươi cười, dường như đang nói chuyện gì đó rất thú vị.
Nhưng khi hai người đi đến chỗ ngồi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Tư Ngưng ngồi đằng sau Sắc Vi, An Khê lập tức cau mày, "Sao cô ta ngồi ở chỗ này? Sắc Vi, không phải Vương Đình ngồi sau cậu à?" Cô ấy liếc mắt nhìn Trần Tư Ngưng, trong giọng nói còn kèm theo sự chán ghét không thèm che giấu. Lúc này, tất cả học sinh trong lớp đều hứng chí dạt dào quay đầu lại nhìn bọn họ, lực chú ý của mọi người tức thì tập trung đến chỗ bọn Sắc Vi đang ngồi.
Sắc mặt Trần Tư Ngưng trắng bệch, giọng nói êm ái vang lên: "Là thầy Triệu xếp chỗ cho tớ ngồi ở đây." Trong lòng lại thầm mắng: cái đồ lắm mồm chết tiệt, mình có chọc tới cô ta đâu? Làm sao luôn gây khó dễ cho mình vậy.
An Khê liếc mắt qua cô ta một cái, hừ một tiếng, đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Tiếng chuông vào học đúng giờ vang lên, một đám bạn học đang xem náo nhiệt phát ra một tiếng thở dài nho nhỏ, đều mất hứng quay lại chỗ ngồi.
Tiết học đầu tiên vẫn là môn toán, thầy giáo đứng trên bục giảng vẫn cứ nhiệt tình phân tích các công thức toán học, Sắc Vi một tay chống cằm, cố gắng đem lực chú ý của mình tập trung vào trên bảng, nhưng những cái… con số, ký hiệu kia cứ lượn lờ ở trước mắt, thật sự làm cô chóng mặt luôn. An Khê ngồi bên cạnh, lại lấy một cuốn truyện ngôn tình Đài Loan để đằng trước sách giáo khoa, đọc quyển sách chăm chú, biểu lộ vẻ mặt đứng đắn, ánh mắt sáng ngời hữu thần.
Chống đỡ chừng mười phút, Sắc Vi rốt cục bại trận, thừa nhận rằng cô không có duyên phận với môn toán, đang lúc muốn noi theo An Khê làm mấy hoạt động khác, Lâm Khả Khả ngồi phía trước đột nhiên cho tay ra sau lưng lặng lẽ vứt xuống một viên giấy nhỏ, cô tò mò mở ra giấy ra xem, bất ngờ ‘phì’ một tiếng, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng .
Chỉ thấy trên nửa tờ giấy nhỏ vẽ một người đầu trọc lưa thưa mấy lọn tóc, đang say mê hôn môi vào sách giáo khoa, bên cạnh có một cái vòng tròn, bên trong viết: bà xã, I love you...!
Phía dưới lại vẽ một cái mũi tên nhỏ, chỉ vào sách giáo khoa: đây mới là vợ của ta.
Sắc Vi thiếu chút nữa nằm gục trên bàn cười sặc sụa, bả vai không khống chế được run run, cô cười một lát nhịn không được đá đá chân An Khê, vo tròn bức tranh lại rồi ném qua. Chỉ chốc lát sau, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười khả nghi cùng với tiếng vỗ bàn mơ hồ, Sắc Vi vui vẻ quay đầu, quả nhiên thấy mặt An Khê đỏ bừng nằm gục trên bàn, cười vô cùng kìn ném.
Lúc này, thầy giáo dạy toán đứng trên bục giảng, hình như phát giác ra sự xôn xao ở bên này, nhướng mày, ho nhẹ, thản nhiên nói: "Mấy bạn học sinh kia, tôi hy vọng các em phải có ý thức trong tiết học của tôi, đừng để tôi nhắc giữ trật tự mãi." Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn mấy người Sắc Vi, tầm mắt lại đảo qua mấy học sinh giỏi của ông, tiếp tục lưu loát giảng giải.
Ngồi phía sau Sắc Vi, Trần Tư Ngưng bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, trong ánh mắt lóe ra vài tia sáng không rõ màu sắc, vẻ mặt thành thật ngồi đối diện với thầy giáo toán học, khóe miệng hơi nhếch lên.
Mấy ngày tiếp theo, giống như mọi ngày bình thường, mỗi ngày đến lớp rồi về nhà. Sau đó, Sắc Vi bắt đầu trốn vào trong phòng làm nước hoa, hình như Cố Liệt vẫn còn đang giận dỗi với Sắc Vi, tuy rằng hôm đó đã dỗ nó xong, nhưng ánh mắt Cố Liệt vẫn thỉnh thoảng lườm nguýt Sắc Vi, đây là hành động gián tiếp biểu thị sự bất mãn.
Đến buổi chiều ngày cuối tuần, cô phát hiện ở trong ngăn kéo có một lọ nước hoa bán thành phẩm* như lần trước, trong đầu cô bất chợt lóe lên một tia linh quang, xuất hiện ra một cái tên, lấy tay vỗ vào trán, làm sao cô lại quên mất Lâm Khả Khả có quen biết với Cung Chiếu Úy?
(*) Bán thành phẩm: có nghĩa là sản phẩm đấy chưa hoàn thành ở khâu sản xuất cuối cùng, nhưng nó vẫn có giá trị sử dụng, và có thể đem đi bán.
Lúc này, cô lấy lọ nước hoa bán thành phẩm kia gói kỹ lại, rồi gọi điện thoại cho Cung Chiếu Úy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên ba lần, trong lòng Sắc Vi có chút hồi hộp, bên trong điện thoại truyền đến giọng nói ôn nhuận từ tính của đàn ông: "Alô! Xin chào."
Cô hít thở sâu, ôn nhu nói: "Xin chào! Cung tiên sinh, Tôi là Cố Sắc Vi."
"Tôi biết rồi. Sắc Vi, gần đây cô có khoẻ không?" Bên trong điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, giọng nói của Cung Chiếu Úy thập phần vui mừng, dường như tâm tình rất tốt.
"Ừm, vẫn tốt." Sắc Vi mỉm cười, cầm di động xoay người đi ra ngoài ban công, thời điểm lúc này mới hơn bốn giờ chiều, bầu trời xanh thẳm một khoảng không bao la, không có một đám mây nào."Cung tiên sinh, xin lỗi nhé. Mấy hôm nay, tôi bận việc học, nên làm chậm trễ giao ước với anh. Xin hỏi, khi nào thì tôi có thể đem nước hoa đến cho anh?"
Nghe trong điện thoại là giọng nói ôn hòa lễ phép của một cô gái, khóe miệng Cung Chiếu Úy nở ra một nụ cười nhẹ, trong đầu không khỏi hiện lên một gương mặt thanh tú, trắng nõn, trong mũi còn phảng phất một mùi thơm tươi mát đặc biệt, cùng với kỹ thuật khiêu vũ kinh diễm ở bữa tiệc hôm đó.
Đáy lòng hiện lên một tia rung động, lướt qua nhanh đến nỗi ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, hắn nhẹ giọng mở miệng: "Sắc Vi, cô không ngại thì gọi tôi là A Chiếu đi, hôm nay là cuối tuần, không bằng chúng ta cùng nhau ăn bữa tối nhé? Trong tay tôi vừa vặn điều chế ra một lọ nước hoa mới, hình như cô rất hiểu biết về nước hoa, không bằng cô giúp tôi xem thử hương vị của loại nước hoa này thế nào?"
August mới điều chế ra một loại nước hoa mới?
Sắc Vi nhất thời động tâm, cô nhịn không được vui vẻ hỏi lại: "Thật vậy chăng?"
"Tất nhiên, tôi rất cần sự đánh giá của mọi người, mỗi khách hàng có sự yêu thích khác nhau, tôi nghĩ cô nhất định có thể cho tôi nghe một ý kiến quan trọng, hơn nữa còn là một câu trả lời đầy thuyết phục đấy." Cung Chiếu Úy nghe ra sự hưng phấn không thể che giấu được trong giọng nói của cô, "Sáu giờ, chúng ta gặp mặt ở nhà hàng Mario, có được không?"
Sắc Vi nhận được lời khẳng định, trong lòng ngược lại không còn kích động mà chậm rãi bình tĩnh lại. Cô nở nụ cười: "Ok, nhà hàng Mario, gặp anh sáu giờ nhé ."
"Sáu giờ gặp."
Cúp điện thoại, cô vẫn đứng im trên ban công trong chốc lát, xoay người trở về phòng chuẩn bị quần áo. Tháng mười trời âm u, nhưng thời tiết vẫn nóng nực như cũ, Sắc Vi thay một cái váy liền thân màu trắng, thắt eo, váy dài đến đầu gối. Nhìn chính mình trong gương, đôi mắt to tròn, môi hồng răng trắng, tóc đen xõa xuống qua vai, cô thử mỉm cười nhẹ nhàng, không biết vì sao cô luôn cảm thấy bản thân mình bây giờ có vẻ xinh đẹp hơn so với trước kia .
Ha ha ha! Sắc Vi ở trong phòng tự kỉ một phen, đem lọ nước hoa bán thành phẩm đã đóng gói xong để vào trong túi xách, thay giầy, chậm rãi đi xuống lầu.
Xuống dưới lầu, trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh, ánh chiều tà xuyên qua thủy tinh chiếu trên sô pha, Thẩm Khanh và Cố Hạo Vũ đi ra ngoài đánh tennis, còn Cố Liệt có lẽ bị chú Nam dẫn ra ngoài tập võ. Đi ra ngoài cửa, ở chỗ rẽ hành lang Sắc Vi nhìn thấy A Hồng, cô dừng chân lại, xoay người đi qua, A Hồng thấy thế lập tức tự giác đi đến bên cạnh cô.
Hai người đứng ở chỗ góc khuất trong hành lang, Sắc Vi mở miệng hỏi: "Gần đây, Trần Lỵ Hoa có liên lạc với cô không?"
"Tiểu thư, không có." A Hồng lắc đầu.
Sắc Vi thản nhiên nhìn chằm chằm cô ta, nửa ngày không nói gì, A Hồng bị cô nhìn như vậy, trong lòng bồn chồn xen lẫn chút bất an, hai người đối mặt nhìn nhau. Rốt cục, Sắc Vi thản nhiên mở miệng: "A Hồng, cô cố gắng làm cho tốt, trung thành với tôi, tôi cam đoan với cô, năm năm nữa tôi sẽ khôi phục tự do cho cô, những cái…bằng chứng kia tôi sẽ trả lại hết cho cô."
A Hồng nghe vậy nhất thời ngẩng đầu, không thể tin trừng lớn mắt, lỗ mũi bởi vì kinh ngạc mà hơi mở ra, "Tiểu thư..."
"Điều kiện tiên quyết là cô tuyệt đối không được phản bội tôi, hơn nữa, cô phải toàn tâm toàn ý làm việc cho tôi. Về sau, cô không những lấy được tiền lương trong nhà, mặt khác, hàng năm tôi còn cho cô thêm năm vạn tiền lương, cô có làm không?" "Tiểu thư, cô muốn tôi làm cái gì?" Trong mắt A Hồng mới đầu hiện lên một tia vui mừng, nhưng rất nhanh sự vui mừng này liền bị sự cảnh giác cùng kinh hoàng thay thế, cô ta thật cẩn thận nhìn Sắc Vi.
Sắc Vi không khỏi bật cười, "A Hồng, tôi có đáng sợ như vậy không?"
A Hồng nhúc nhích miệng, gục đầu xuống, Sắc Vi híp mắt, khóe miệng gợi lên chút mỉa mai: "Yên tâm đi. Một là tôi không bảo cô đi giết người phóng hỏa, hai là không bảo cô đi trộm cắp, lừa gạt. Cô để ý mọi việc lớn nhỏ trong nhà, rồi báo cáo tất cả cho tôi biết, nhớ kỹ, nhất là loại phụ nữ giống như Trần Lỵ Hoa kia, càng phải chú ý nhiều hơn. Hôm nay, tôi còn có việc, khi nào về tôi sẽ viết cho cô một cái hợp đồng, năm năm sau tôi sẽ trả lại sự tự do cho cô, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải toàn tâm toàn ý, trung thành với tôi."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi xe ô tô, Sắc Vi hơi nghiêng đầu nhìn xuyên qua hành lang, xe ô tô của ba đang vào gara, ba mẹ đã về rồi.
Cô nhếch cái môi lên, cười nói: "Được rồi, giờ tôi phải đi ra ngoài, cô suy nghĩ thật kĩ, nhớ cân nhắc thật kĩ vào nhé. A Hồng, cô đừng làm cho tôi thất vọng..."
"Ba ~ ba ~ ba ~ ba ~ "
Bốn phía xung quanh bất ngờ vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt, cô giật mình tỉnh lại, chống lại đôi mắt đen thâm thúy đang mỉm cười của Long Khôn, trong lòng căng thẳng, cô rút mạnh tay về, mất tự nhiên nói: "Long tiên sinh, kỹ thuật nhảy của ngài rất điêu luyện!"
Long Khôn mỉm cười, ưu nhã thu tay lại: “Cô khiêu vũ cũng rất đẹp.” Hai tay buông xuống, không tự chủ được chậm rãi nắm chặt, lòng bàn tay phảng phất còn lưu lại cảm giác ấm nóng, mềm mại ban nãy, trong lòng bàn tay bây giờ chỉ còn chừa lại một khoảng hư không trống rỗng.
Hai người lễ phép cười, từng người đi ra khỏi sàn nhảy, Sắc Vi vừa mới xoay người, liền bị Lâm Khả Khả ôm vào lòng, "Oa..! Sắc Vi, cậu nhảy thật tuyệt! Trời ạ! Cậu biết không, cậu giống như một tinh linh nhẹ nhàng nhảy múa nơi trần gian, nơi này không ai nhảy lợi hại như cậu đâu, quá xuất sắc."
An Khê cười hì hì đứng một bên, thoải mái quàng tay qua bả vai Sắc Vi, "Rất giỏi! Một phen khiến cho chị em chúng tớ được mở mang tầm mắt." Trong không khí vui mừng này, mặt mày mọi người đều là vẻ tươi cười, trong lòng Sắc Vi ấm áp, ba người hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười.
Các khách mời ở đây đều là người quen biết với Lâm gia, thân phận tất nhiên cũng có phần đặc biệt, Sắc Vi và Long Khôn cùng khiêu vũ hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người, không ít người đang âm thầm suy đoán quan hệ của hai người bọn họ, lại nhìn thấy Sắc Vi, Lâm Khả Khả và An Khê có mối quan hệ thân thiết thì lại càng kinh ngạc, thậm chí, có một vài ánh mắt sắc bén đã đoán được thân phận của Sắc Vi .
Những ánh mắt của những người đàn ông trẻ tuổi đối với Sắc Vi vừa kinh diễm vừa hứng thú, còn con gái nhìn về phía Sắc Vi thì vừa đố kị vừa hận!
Trái tim Sắc Vi đập hơi nhanh, cúi đầu xem nhẹ những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cầm tay kéo Lâm Khả Khả và An Khê rời khỏi trung tâm của bữa tiệc. Cô cũng không hề phát giác ra tầm mắt của Long Khôn vẫn gắt gao theo sát cô, trong đôi mắt đen thâm thúy lóe lên ánh sáng trước nay chưa từng có, hiện lên ý tứ hàm súc không rõ ràng.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Sắc Vi về tới nhà đã là hơn mười một giờ, lần đầu tiên cô mơ thấy kiếp trước của mình. Đó là lần đầu tiên, khi cô tham gia dạ hội, ba ba của cô - Cố Hạo Vũ là một vũ sư tài ba, ba bắt đầu dạy cô trúc trắc nhảy múa theo giai điệu nhẹ nhàng, mẹ cô đứng một bên mỉm cười, không khí ấm áp mà tốt đẹp, cô cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng đúng vào lúc này, âm nhạc đột nhiên nhanh hơn, tiết tấu trở nên càng lúc càng nhanh, đôi chân đang nhảy múa của Sắc Vi cũng nhanh hơn, thì lại phát hiện ra khuôn mặt trước mắt bỗng nhiên biến thành Long Khôn, trên mặt hắn mang theo tia cười tà ác, dùng giọng nói ôn nhu từ tính đến mê người nói: “Bảo bối, chúng ta khiêu vũ thôi...”
Sau đó, hai chân của cô giống như một cái máy, càng không ngừng nhảy, càng không ngừng nhảy, càng không ngừng nhảy, không ngừng...
Ngày hôm sau tỉnh lại, Sắc Vi chỉ cảm thấy cái đầu đau buốt, tay chân bủn rủn vô lực, hai mắt thâm quầng vô hồn đi đến lớp, ở trong lòng nguyền rủa Long Khôn một trăm lần, không một ngàn lần.
"Chào buổi sáng." Đến lớp học, các học sinh trong lớp đều đến đông đủ, Sắc Vi vừa vào chỗ ngồi, đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói trong veo.
Sắc Vi sửng sốt, quay đầu liền nhìn thấy Trần Tư Ngưng ngồi ngay phía sau mình, cô không khỏi có chút kinh ngạc, "Chào, sao cậu... ?" Sao cô ta lại ngồi chỗ ngay đằng sau mình thế này?
Trần Tư Ngưng vui vẻ cười: "Sáng hôm nay, thầy Triệu đổi chỗ cho tớ đấy. Sắc Vi, về sau chúng ta cũng coi như là hàng xóm, xin chỉ giáo nhiều hơn nhé."
Khóe miệng Sắc Vi co rút, mặt đầy tười cười nói: "Thế à, cùng nhau học tập thôi." Nói xong liền quay đầu, trong lòng âm thầm nói : Trần Tư Ngưng, động tác của cô nàng này thật là nhanh, đã khẩn cấp muốn tiếp cận mình rồi cơ đấy, mình cứ án binh bất động có phải vẫn luôn chiếm thế thượng phong không nhỉ?
Trần Tư Ngưng thấy Sắc Vi quay đầu, vẻ mặt tươi cười liền biến mất, nhìn chằm chằm vào sau gáy của Sắc Vi cũng không thèm nói thêm gì nữa, sau đó, cô ta cúi đầu sửa sang lại sách vở, ánh mắt lập lòe giống như đang tự hỏi điều gì đó.
Mười phút sau, Lâm Khả Khả và An Khê vừa cười cười nói nói cùng nhau đi đến, trong tay hai người cầm theo bữa sáng, trên mặt lộ vẻ tươi cười, dường như đang nói chuyện gì đó rất thú vị.
Nhưng khi hai người đi đến chỗ ngồi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Tư Ngưng ngồi đằng sau Sắc Vi, An Khê lập tức cau mày, "Sao cô ta ngồi ở chỗ này? Sắc Vi, không phải Vương Đình ngồi sau cậu à?" Cô ấy liếc mắt nhìn Trần Tư Ngưng, trong giọng nói còn kèm theo sự chán ghét không thèm che giấu. Lúc này, tất cả học sinh trong lớp đều hứng chí dạt dào quay đầu lại nhìn bọn họ, lực chú ý của mọi người tức thì tập trung đến chỗ bọn Sắc Vi đang ngồi.
Sắc mặt Trần Tư Ngưng trắng bệch, giọng nói êm ái vang lên: "Là thầy Triệu xếp chỗ cho tớ ngồi ở đây." Trong lòng lại thầm mắng: cái đồ lắm mồm chết tiệt, mình có chọc tới cô ta đâu? Làm sao luôn gây khó dễ cho mình vậy.
An Khê liếc mắt qua cô ta một cái, hừ một tiếng, đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Tiếng chuông vào học đúng giờ vang lên, một đám bạn học đang xem náo nhiệt phát ra một tiếng thở dài nho nhỏ, đều mất hứng quay lại chỗ ngồi.
Tiết học đầu tiên vẫn là môn toán, thầy giáo đứng trên bục giảng vẫn cứ nhiệt tình phân tích các công thức toán học, Sắc Vi một tay chống cằm, cố gắng đem lực chú ý của mình tập trung vào trên bảng, nhưng những cái… con số, ký hiệu kia cứ lượn lờ ở trước mắt, thật sự làm cô chóng mặt luôn. An Khê ngồi bên cạnh, lại lấy một cuốn truyện ngôn tình Đài Loan để đằng trước sách giáo khoa, đọc quyển sách chăm chú, biểu lộ vẻ mặt đứng đắn, ánh mắt sáng ngời hữu thần.
Chống đỡ chừng mười phút, Sắc Vi rốt cục bại trận, thừa nhận rằng cô không có duyên phận với môn toán, đang lúc muốn noi theo An Khê làm mấy hoạt động khác, Lâm Khả Khả ngồi phía trước đột nhiên cho tay ra sau lưng lặng lẽ vứt xuống một viên giấy nhỏ, cô tò mò mở ra giấy ra xem, bất ngờ ‘phì’ một tiếng, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng .
Chỉ thấy trên nửa tờ giấy nhỏ vẽ một người đầu trọc lưa thưa mấy lọn tóc, đang say mê hôn môi vào sách giáo khoa, bên cạnh có một cái vòng tròn, bên trong viết: bà xã, I love you...!
Phía dưới lại vẽ một cái mũi tên nhỏ, chỉ vào sách giáo khoa: đây mới là vợ của ta.
Sắc Vi thiếu chút nữa nằm gục trên bàn cười sặc sụa, bả vai không khống chế được run run, cô cười một lát nhịn không được đá đá chân An Khê, vo tròn bức tranh lại rồi ném qua. Chỉ chốc lát sau, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười khả nghi cùng với tiếng vỗ bàn mơ hồ, Sắc Vi vui vẻ quay đầu, quả nhiên thấy mặt An Khê đỏ bừng nằm gục trên bàn, cười vô cùng kìn ném.
Lúc này, thầy giáo dạy toán đứng trên bục giảng, hình như phát giác ra sự xôn xao ở bên này, nhướng mày, ho nhẹ, thản nhiên nói: "Mấy bạn học sinh kia, tôi hy vọng các em phải có ý thức trong tiết học của tôi, đừng để tôi nhắc giữ trật tự mãi." Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn mấy người Sắc Vi, tầm mắt lại đảo qua mấy học sinh giỏi của ông, tiếp tục lưu loát giảng giải.
Ngồi phía sau Sắc Vi, Trần Tư Ngưng bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, trong ánh mắt lóe ra vài tia sáng không rõ màu sắc, vẻ mặt thành thật ngồi đối diện với thầy giáo toán học, khóe miệng hơi nhếch lên.
Mấy ngày tiếp theo, giống như mọi ngày bình thường, mỗi ngày đến lớp rồi về nhà. Sau đó, Sắc Vi bắt đầu trốn vào trong phòng làm nước hoa, hình như Cố Liệt vẫn còn đang giận dỗi với Sắc Vi, tuy rằng hôm đó đã dỗ nó xong, nhưng ánh mắt Cố Liệt vẫn thỉnh thoảng lườm nguýt Sắc Vi, đây là hành động gián tiếp biểu thị sự bất mãn.
Đến buổi chiều ngày cuối tuần, cô phát hiện ở trong ngăn kéo có một lọ nước hoa bán thành phẩm* như lần trước, trong đầu cô bất chợt lóe lên một tia linh quang, xuất hiện ra một cái tên, lấy tay vỗ vào trán, làm sao cô lại quên mất Lâm Khả Khả có quen biết với Cung Chiếu Úy?
(*) Bán thành phẩm: có nghĩa là sản phẩm đấy chưa hoàn thành ở khâu sản xuất cuối cùng, nhưng nó vẫn có giá trị sử dụng, và có thể đem đi bán.
Lúc này, cô lấy lọ nước hoa bán thành phẩm kia gói kỹ lại, rồi gọi điện thoại cho Cung Chiếu Úy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên ba lần, trong lòng Sắc Vi có chút hồi hộp, bên trong điện thoại truyền đến giọng nói ôn nhuận từ tính của đàn ông: "Alô! Xin chào."
Cô hít thở sâu, ôn nhu nói: "Xin chào! Cung tiên sinh, Tôi là Cố Sắc Vi."
"Tôi biết rồi. Sắc Vi, gần đây cô có khoẻ không?" Bên trong điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, giọng nói của Cung Chiếu Úy thập phần vui mừng, dường như tâm tình rất tốt.
"Ừm, vẫn tốt." Sắc Vi mỉm cười, cầm di động xoay người đi ra ngoài ban công, thời điểm lúc này mới hơn bốn giờ chiều, bầu trời xanh thẳm một khoảng không bao la, không có một đám mây nào."Cung tiên sinh, xin lỗi nhé. Mấy hôm nay, tôi bận việc học, nên làm chậm trễ giao ước với anh. Xin hỏi, khi nào thì tôi có thể đem nước hoa đến cho anh?"
Nghe trong điện thoại là giọng nói ôn hòa lễ phép của một cô gái, khóe miệng Cung Chiếu Úy nở ra một nụ cười nhẹ, trong đầu không khỏi hiện lên một gương mặt thanh tú, trắng nõn, trong mũi còn phảng phất một mùi thơm tươi mát đặc biệt, cùng với kỹ thuật khiêu vũ kinh diễm ở bữa tiệc hôm đó.
Đáy lòng hiện lên một tia rung động, lướt qua nhanh đến nỗi ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, hắn nhẹ giọng mở miệng: "Sắc Vi, cô không ngại thì gọi tôi là A Chiếu đi, hôm nay là cuối tuần, không bằng chúng ta cùng nhau ăn bữa tối nhé? Trong tay tôi vừa vặn điều chế ra một lọ nước hoa mới, hình như cô rất hiểu biết về nước hoa, không bằng cô giúp tôi xem thử hương vị của loại nước hoa này thế nào?"
August mới điều chế ra một loại nước hoa mới?
Sắc Vi nhất thời động tâm, cô nhịn không được vui vẻ hỏi lại: "Thật vậy chăng?"
"Tất nhiên, tôi rất cần sự đánh giá của mọi người, mỗi khách hàng có sự yêu thích khác nhau, tôi nghĩ cô nhất định có thể cho tôi nghe một ý kiến quan trọng, hơn nữa còn là một câu trả lời đầy thuyết phục đấy." Cung Chiếu Úy nghe ra sự hưng phấn không thể che giấu được trong giọng nói của cô, "Sáu giờ, chúng ta gặp mặt ở nhà hàng Mario, có được không?"
Sắc Vi nhận được lời khẳng định, trong lòng ngược lại không còn kích động mà chậm rãi bình tĩnh lại. Cô nở nụ cười: "Ok, nhà hàng Mario, gặp anh sáu giờ nhé ."
"Sáu giờ gặp."
Cúp điện thoại, cô vẫn đứng im trên ban công trong chốc lát, xoay người trở về phòng chuẩn bị quần áo. Tháng mười trời âm u, nhưng thời tiết vẫn nóng nực như cũ, Sắc Vi thay một cái váy liền thân màu trắng, thắt eo, váy dài đến đầu gối. Nhìn chính mình trong gương, đôi mắt to tròn, môi hồng răng trắng, tóc đen xõa xuống qua vai, cô thử mỉm cười nhẹ nhàng, không biết vì sao cô luôn cảm thấy bản thân mình bây giờ có vẻ xinh đẹp hơn so với trước kia .
Ha ha ha! Sắc Vi ở trong phòng tự kỉ một phen, đem lọ nước hoa bán thành phẩm đã đóng gói xong để vào trong túi xách, thay giầy, chậm rãi đi xuống lầu.
Xuống dưới lầu, trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh, ánh chiều tà xuyên qua thủy tinh chiếu trên sô pha, Thẩm Khanh và Cố Hạo Vũ đi ra ngoài đánh tennis, còn Cố Liệt có lẽ bị chú Nam dẫn ra ngoài tập võ. Đi ra ngoài cửa, ở chỗ rẽ hành lang Sắc Vi nhìn thấy A Hồng, cô dừng chân lại, xoay người đi qua, A Hồng thấy thế lập tức tự giác đi đến bên cạnh cô.
Hai người đứng ở chỗ góc khuất trong hành lang, Sắc Vi mở miệng hỏi: "Gần đây, Trần Lỵ Hoa có liên lạc với cô không?"
"Tiểu thư, không có." A Hồng lắc đầu.
Sắc Vi thản nhiên nhìn chằm chằm cô ta, nửa ngày không nói gì, A Hồng bị cô nhìn như vậy, trong lòng bồn chồn xen lẫn chút bất an, hai người đối mặt nhìn nhau. Rốt cục, Sắc Vi thản nhiên mở miệng: "A Hồng, cô cố gắng làm cho tốt, trung thành với tôi, tôi cam đoan với cô, năm năm nữa tôi sẽ khôi phục tự do cho cô, những cái…bằng chứng kia tôi sẽ trả lại hết cho cô."
A Hồng nghe vậy nhất thời ngẩng đầu, không thể tin trừng lớn mắt, lỗ mũi bởi vì kinh ngạc mà hơi mở ra, "Tiểu thư..."
"Điều kiện tiên quyết là cô tuyệt đối không được phản bội tôi, hơn nữa, cô phải toàn tâm toàn ý làm việc cho tôi. Về sau, cô không những lấy được tiền lương trong nhà, mặt khác, hàng năm tôi còn cho cô thêm năm vạn tiền lương, cô có làm không?" "Tiểu thư, cô muốn tôi làm cái gì?" Trong mắt A Hồng mới đầu hiện lên một tia vui mừng, nhưng rất nhanh sự vui mừng này liền bị sự cảnh giác cùng kinh hoàng thay thế, cô ta thật cẩn thận nhìn Sắc Vi.
Sắc Vi không khỏi bật cười, "A Hồng, tôi có đáng sợ như vậy không?"
A Hồng nhúc nhích miệng, gục đầu xuống, Sắc Vi híp mắt, khóe miệng gợi lên chút mỉa mai: "Yên tâm đi. Một là tôi không bảo cô đi giết người phóng hỏa, hai là không bảo cô đi trộm cắp, lừa gạt. Cô để ý mọi việc lớn nhỏ trong nhà, rồi báo cáo tất cả cho tôi biết, nhớ kỹ, nhất là loại phụ nữ giống như Trần Lỵ Hoa kia, càng phải chú ý nhiều hơn. Hôm nay, tôi còn có việc, khi nào về tôi sẽ viết cho cô một cái hợp đồng, năm năm sau tôi sẽ trả lại sự tự do cho cô, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải toàn tâm toàn ý, trung thành với tôi."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi xe ô tô, Sắc Vi hơi nghiêng đầu nhìn xuyên qua hành lang, xe ô tô của ba đang vào gara, ba mẹ đã về rồi.
Cô nhếch cái môi lên, cười nói: "Được rồi, giờ tôi phải đi ra ngoài, cô suy nghĩ thật kĩ, nhớ cân nhắc thật kĩ vào nhé. A Hồng, cô đừng làm cho tôi thất vọng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.