Hương Tập Nhân

Chương 34: Không được tự nhiên

Trang Văn Huyền

13/10/2015

Từ quán ‘Thời Gian Mùa Hạ’ đi ra, Sắc Vi ghé qua chỗ chị Mẫn lấy thêm mấy loại tinh dầu mới, xong việc phải tự lái xe về nhà.

Từ hôm khai giảng đến giờ, Cố Hạo Vũ tuy rằng không cắt hết tiền tiêu vặt của cô, nhưng vẫn bị trừ đi hai phần ba số tiền đó, đến cuối tuần chỉ còn xót lại mấy trăm đồng, ít ỏi đến tội nghiệp, đã thế còn không cho lái xe đến đón cô nữa chứ.

Bây giờ, mỗi ngày Sắc Vi hầu như đều phải tự mình lái xe đi ra ngoài, hoặc đến trường. Tuy nhiên, có vẻ hơi phiền toái một chút, nhưng về phương diện cá nhân lại được thoải mái hơn rất nhiều, không có lái xe đi theo, Sắc Vi làm việc gì cũng thuận tiện hơn.

"Chị, chị đã về rồi!"

Về nhà, vừa lên lầu hai, Sắc Vi nhìn thấy Cố Tiểu Liệt đang hưng phấn bừng bừng, đứng ở trước cửa phòng ngủ của cô, trên người mặc quần yếm áo sơmi, trong tay còn cầm cái ba lô, một bộ dáng chờ xuất phát, tinh thần vô cùng phấn chấn.

"Tiểu Liệt, em làm gì thế?" Sao tiểu tử này lại đứng trước cửa phòng của mình nhỉ? Với lại, nó còn mặc bộ quần áo đi chơi, tình huống này trông rất quỷ dị.

Cố Liệt vẻ mặt nịnh nọt, cười hì hì đi đến trước mặt Sắc Vi, "Chị, chúng ta đến công ty của ba đi..."

"Đến công ty của ba á?" Sắc Vi cảm thấy kỳ quái, chuẩn bị vòng qua nó để mở cửa đi vào phòng, nào biết tiểu tử này lại cố tình đứng chắn ngang trước cửa, im lặng nhìn Sắc Vi, không nhúc nhích.

Sắc Vi nhíu mày, "Bình thường ba không cho chị em mình đến công ty, thế mà em còn định giở trò quỷ gì ra thế?"

"Không phải chị nói ở công ty của ba có một cao thủ máy tính tên Chung Khải sao? Chị, chị dẫn em đi ‘bái sư phụ’ đi, để cho anh ấy dạy em, hôm nay ở trên Baidu* em tìm thấy một trò chơi do anh ấy phát minh ra. Quá lợi hại luôn! Chị, em không biết đâu, dù sao anh ấy cũng là nhân viên công ty của ba, cùng lắm thì, nói ba tăng thêm tiền lương cho anh ấy, chị đi cùng em tìm anh ấy đi?" Tiểu bá vương hai tay chống nạnh, cằm nhỏ hếch lên trời, như một ông tướng con đứng ra lệnh.

( * ) Baidu là một trang web xã hội bên TQ.

Trán Sắc Vi chảy đầy hắc tuyến, một phát bắt được cánh tay nhỏ bé trước mặt, cúi đầu gầm gừ với nó, "Cố Tiểu Liệt, chị nói mà em không hiểu gì à? Mọi chuyện đều phải giữ bí mật, không được kể cho bất kỳ ai biết là chị nói cho em. Em muốn đi tìm anh ta thì tự em đi đi, nhưng mà không được nói cho ba biết, lại càng không thể cho Chung Khải biết là chị nói, em cũng đã viết giấy cam đoan rồi, chuyện gì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời chị, trừ phi em nói chuyện không giữ lời, là một kẻ lừa đảo." Nói đến chỗ này, Sắc Vi nhẹ nhàng vỗ cánh tay của Cố Liệt, "Còn bây giờ, tránh ra, chị có việc phải làm, nếu em muốn đi, thì tự đi đi."

Nói xong, cầm núm cửa, chuẩn bị mở cửa phòng.

Phía sau lại vang lên giọng nói ồm ồm của Cố Liệt: "Không thể nói cho Chung Khải biết, cũng không thể kể cho ba nghe, toàn do chị nói như vậy. Em chỉ muốn học máy tính thôi, chị lại không giúp em, còn không đồng ý cho em nói với ba, hừ!" Tiếng động từ đằng sau truyền đến, Sắc Vi cảm thấy cánh cửa rung lắc mạnh, bên tai vang lên một tiếng đá cửa, quay đầu thì thấy Tiểu bá vương nghiêm mặt rút chân lại, nổi giận đùng đùng nói: "Không học nữa, bổn thiếu gia không thèm học cái gì nữa! Hừ!"

Nói xong, nó liền nổi giận đùng đùng xoay người quay đi, Sắc Vi dừng lại bước chân, buồn bực quay đầu nhìn: Làm sao vậy? Tiểu tử này hờn dỗi cái gì chứ?

Mặt không chút thay đổi đi vào trong phòng, đem mấy loại tinh dầu mới mua để vào ngăn kéo, khóa kỹ, bên tai vẫn vang lên giọng điệu hờn dỗi của Cố Liệt, Sắc Vi cũng có chút bực mình. Tiểu tử này cho rằng nó là thiên hạ đệ nhất sao? Nó không muốn học thì không phải học chắc? Hừ! Không dễ dàng như thế đâu!

Cô không rảnh để trừng trị nó, tất nhiên sẽ có người khác dạy dỗ nó.

Nghĩ như thế, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho chú Nam, nếu cơn tức lớn như vậy, được rồi, vậy thì đi tập võ, phát tiết tinh lực đi! Mặc kệ những cái khác, khi nào bổn tiểu thư nhàn rỗi sẽ tính tiếp!



Quả nhiên, 5 phút sau, bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn, nguyên do tiếng động mạnh như vầy chắc là phát ra từ tiếng đóng sầm cửa, thật bạo lực, ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân nổi giận đùng đùng như sấm rền vang nện xuống hành lang bên ngoài, dần dần đi xa, thẳng đến khi biến mất.

Sắc Vi bĩu môi, tiểu tử này tức giận thật rồi! Càng tốt! Để cho chú Nam dạy nó tập võ, ăn mấy quả đấm thì cũng tiêu bớt hỏa khí đi thôi, miễn cho nó cả ngày nghĩ mình là Thiên Vương ** lão tử, coi trời bằng vung. Đứa nhỏ này, có đôi khi phải đè ép ngạo khí của nó xuống, thì nó mới chịu!

( ** ) Thiên Vương là tên hiệu của Hồng Tú Toàn, lãnh tụ của Thái Bình Thiên Quốc.

"Reng reng reng — "

Cô vừa tính đi đổi bộ quần áo ở nhà mặc cho thoải mái, chuẩn bị nghiên cứu mấy loại tinh dầu mới mua, di động bất ngờ vang lên, cầm lấy thì nhìn thấy, trên màn hình hiển thị tên Lâm Khả Khả.

"Khả Khả, có chuyện gì à? Lớp mỹ thuật hội họa kết thúc rồi hả?" Hiện giờ, nha đầu kia đã là học sinh năng khiếu của khoa mỹ thuật, tháng sáu năm sau sẽ thi vào học viện Mỹ thuật Trung Ương, thời gian này vừa hết giờ học liền vội vàng chạy đến lớp mỹ thuật của trường, ngoài thời gian đi học cũng chẳng thấy bóng dáng đâu!

"Sắc Vi, ngày mai là sinh nhật của mẹ tớ, nhà tớ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ. Lần trước, lúc cậu tới nhà tớ chơi, mẹ tớ nói rất thích cậu. Buổi tối ngày mai, cậu với An Khê qua nhà tớ chơi nhé." Lâm Khả Khả nói trong điện thoại thập phần vui vẻ.

"Sinh nhật mẹ cậu á?" Sắc Vi theo phản xạ định hỏi lại, nhưng cũng may phản ứng nhanh chóng, trả lời: "Ok, mình sẽ đến, nhưng mà Khả Khả, tớ phải chuẩn bị quà gì mới tốt đây?"

Lâm Khả Khả ở bên kia cười nói: "Mẹ tớ nói, không cần chuẩn bị quà cáp gì cả. Buổi chiều ngày mai, sau khi tan học cậu với An Khê đến nhà tớ chơi là được. Không cần chuẩn bị quà sinh nhật gì đâu, cứ như mấy ngày thường kia, chỉ cần qua chơi thôi. Ngay cả lễ phục cũng không cần chuẩn bị, tớ đã đặt mười mấy bộ rồi, đến lúc đó cậu cứ chọn trong tủ quần áo của tớ, thích kiểu nào thì mặc kiểu đó, không sao cả. Sắc Vi, nếu mẹ tớ biết cậu đến, chắc sẽ vui lắm đấy."

Đầu óc Sắc Vi nhất thời lâm vào rối rắm, lời nói của bạn Lâm Khả Khả này quả thật là tạo áp lực cho người ta!

Trưởng bối đã mời tất nhiên không thể từ chối, nhưng đây là đi dự tiệc sinh nhật, không cần chuẩn bị quà cáp, ngay cả lễ phục cũng cần chuẩn bị à? Khó mà làm được, mọi người đều xuất thân từ gia đình có thân phận địa vị, tham gia yến hội không thể bỏ qua lễ nghi cơ bản nhất, tuy rằng quan hệ của mấy cô rất thân thiết, nhưng các lễ nghi như này thì không tránh được.

"Khả Khả, tớ rất vui khi đến dự tiệc sinh nhật của mẹ cậu, nhưng mà tớ muốn sau khi tan học sẽ tự về nhà chuẩn bị, tặng dì một món quà sinh nhật, coi như là một phần tâm ý của tớ, cậu hiểu không? Tớ đoán chắc An Khê cũng suy nghĩ như vậy đấy."

"Nhưng mà Sắc Vi.....Không sao hết, mẹ tớ sẽ không để ý đâu, nhà tớ chỉ mời một vài người họ hàng quen biết, làm một bữa tiệc nhỏ mà thôi." Giọng điệu của Lâm Khả Khả có chút suy yếu, hiển nhiên đã bị Sắc Vi thuyết phục xuôi theo hơn phân nửa.

"Khả Khả, tớ đã quyết định rồi." Sắc Vi cúi đầu cười, quyết đoán nói.

Bên trong điện thoại trầm mặc vài giây, Lâm Khả Khả không thể làm gì khác liền nói: "Được rồi, ngày mai sáu giờ tối sẽ bắt đầu, cậu nhất định phải tới đấy, tớ còn gọi điện thông báo cho An Khê nữa."

"Tớ nhớ rồi." Sắc Vi không khỏi cười cười, khi gặp nha đầu giống như Lâm Khả Khả này, nếu ta mạnh thì họ sẽ suy yếu, ta yếu thì họ sẽ mạnh. Mình nhất định phải cường thế bưu hãn hơn họ, bằng không thì có khả năng là bị cô ấy dắt mũi dẫn đi rồi, nha đầu kia đôi khi cũng không dễ nói chuyện như vẻ bên ngoài đâu.

Thời gian trôi qua, A Hồng tới gõ cửa phòng, gọi Sắc Vi xuống ăn cơm, lúc này đã là bảy giờ tối.

Hôm nay, Cố Hạo Vũ về nhà muộn hơn mọi ngày, Thẩm Khanh lại tự mình xuống bếp, vì vậy thời gian ăn bữa tối cũng bị lùi lại.

Trên bàn cơm, hai vợ chồng Cố Hạo Vũ và Thẩm Khanh, anh một câu em một câu kể những chuyện xảy ra hôm nay. Hai người này mười năm nay vẫn như một, cảm tình hòa hợp ấm áp, bình thường cũng không nói chuyện nhiều, nhưng mỗi khi ăn cơm, Thẩm Khanh luôn có thói quen gắp thức ăn cho chồng, Cố Hạo Vũ vừa uống rượu vừa kể chuyện vụn vặt hàng ngày bên tai bà.



"Hừ!" Ngồi đối diện Sắc Vi, khuôn mặt ‘thối’ nhăn nhó của Cố Liệt đang phồng má nhai nuốt miệng thịt, bất ngờ chạm phải tầm mắt của Sắc Vi, lập tức thở phì phì, hừ lạnh một tiếng.

Trong lòng Sắc Vi nói thầm: Xú tiểu tử! Lão nương không thèm so đo với ngươi!

Ánh mắt cô đảo qua trên bàn, thức ăn hôm nay rất phong phú, ừm, kia là món tôm tẩm bột chiên xù, vừa giơ chiếc đũa định gắp con tôm to bỏ vào trong bát, rõ ràng thấy tôm to đã tới tay, đột nhiên một đôi đũa khác vướn tới gắp mất con tôm, ở ngay dưới mí mắt mình cướp con tôm đi.

Khóe miệng Sắc Vi co lại, giương mắt nhìn lên, tên tiểu tử kia đang đắc ý dào dạt giơ con tôm lên, cô liếc mắt xem thường.

Cô cắn răng: Ta nhịn!

Tầm mắt xoay chuyển, tầm mắt của Sắc Vi dừng lại trên món sườn hấp nếp kia, mặt trên của sườn dính bột nếp, nhìn qua thấy dẻo dẻo mềm mềm, món này không tồi nha. Cô vừa giơ đôi đũa đến bên cạnh đĩa sườn, ngay sau đó, một bàn tay vươn tới chộp miếng sườn, giây tiếp theo, đôi đũa của cô chụp vào khoảng không, nhìn lại thì thấy miếng sườn nằm trong tay của tiểu bá vương, nó nhìn Sắc Vi nhếch miệng cười, quay đầu nhìn về phía Thẩm Khanh nịnh nọt làm nũng, "Mẹ, Tiểu Liệt thích ăn món sườn mẹ nấu nhất. Mẹ cũng ăn đi."

Sắc Vi thiếu chút nữa bốc hỏa, hận không thể bẻ chiếc đũa gãy đôi, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Liệt mấy lần, cuối cùng gắp mấy món rau xanh trước mặt, ăn cho xong bát cơm, gọn gàng và nhanh chóng, rời khỏi bàn ăn.

Từ khi cô sống lại đến bây giờ, đây là lần đầu tiên đối đầu của hai chị em.

Cố Liệt giống như muốn ‘ganh’ với Sắc Vi. Sắc Vi muốn xem tivi, nó liền nhanh tay cướp mất chiếc điều khiển từ xa, Sắc Vi muốn ăn dưa hấu, nó liền ngoạm trên mỗi miếng dưa hấu hình thành một dấu răng, Sắc Vi nói cái gì tốt thì Tiểu bá vương ầm ĩ nói không thích. Sắc Vi nói đông, Cố Liệt đi tây, nói tóm lại, hai chị em lúc này tràn ngập khói thuốc súng, thậm chí đến ngay cả Thẩm Khanh cũng đều nhận ra.

"Tiểu Liệt, có phải em quá ngây thơ rồi không?" Rốt cục, trước khi trở về phòng, Sắc Vi chặn xú tiểu tử này ngay tại góc rẽ hành lang, cho dù cô tự nhận là định lực hơn người, nhưng vẫn bị tiểu tử này cố tình gây sự, quấy rối đến mức nổi cáu!

"Hừ!" Cố tiểu bá vương ngạnh cổ lên: "Dù sao em cũng là một đứa trẻ con, em thích thì làm."

Sắc Vi nghiến răng chèo chẹo va vào nhau, thở sâu, thấp giọng nói: "Em rốt cuộc muốn thế nào?"

Cố tiểu bá vương nhe răng cười, dứt khoát nhả ra hai chữ: "Chung ~ Khải ~!"

"Chị tìm cách cho Chung Khải thu nhận em làm đồ đệ đi, cái gì chị cũng giỏi mà, em cầu xin chị đấy, chị nhất định có thể làm được."

Sắc Vi thấy cái bản mặt vênh váo, đắc ý dào dạt của Tiểu Liệt, lần đầu tiên có loại xúc động muốn giơ tay lên đấm cho một phát, tiểu tử thối này mới có mấy tuổi đầu mà càng ngày càng giảo hoạt, về sau ai có thể quản giáo nổi nó nữa chứ?

Khóe mắt cô hung hăng co rụt vài cái, nửa ngày sau, mới rốt cục nghiến răng nghiến lợi phun ra đáp án: "Mấy hôm nay không rảnh, để mấy hôm nữa đã, chị dẫn em đến công ty của ba sau."

"Nhưng mà chị nói trước, nếu em tiết lộ nửa điểm bí mật về chị, về sau không cần đòi hỏi lợi ích gì từ chị nữa. Ống heo tiết kiệm cũng đừng mong lấy lại, chị cũng không mua máy tính mới cho đâu, giấy cam đoan em viết cho chị, chị sẽ mang đến dán trên bản tin trong trường của em. Để cho các bạn học trong trường em chiêm ngưỡng. Được không?"

"Cố Sắc Vi, xem như chị lợi hại!" Tiểu bá vương hung tợn rống lên, đẩy Sắc Vi ra, xoay người chạy đi, hu hu, chị ấy chuyên gia bắt nạt người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hương Tập Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook