Chương 35: Dự tiệc
Trang Văn Huyền
17/10/2015
Đứa nhỏ Tiểu Liệt này lại giận dỗi, Sắc Vi cũng không để ở trong lòng, quay vào phòng, chuyện đầu tiên cần làm là chuẩn bị đồ để ngày mai đi dự
tiệc sinh nhật của mẹ Lâm Khả Khả.
Mở tủ quần áo ra, bên trong là một loạt quần áo màu sắc rực rỡ, tràn đầy hơi thở thanh xuân tươi mới, Sắc Vi nhìn thấy mà đổ mồ hôi lạnh, có vẻ ánh mắt thưởng thức trước kia của cô cũng không có khiếu thẩm mỹ cho lắm, hoa hoét lòe loẹt, tầm thường và tẻ nhạt.
Về phần quà tặng, cái này rất đơn giản.
Sắc Vi lấy từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ nước hoa tuần trước cô mới điều chế, đây là loại nước hoa phương Đông, hương thơm nồng nàn không mất vẻ tao nhã, quyến rũ. Khí chất của Lâm mẹ tao nhã, thoát tục như vậy; nhất định sẽ thích loại nước hoa này.
Tuy rằng, không nhất thiết phải là hàng hiệu cao cấp, nhưng cũng là một phần tâm ý do chính bản thân cô tự tay điều phối, cô là bạn học của Khả Khả, đến làm khách cũng không thể quá khác biệt so với người ta, chủ yếu là tấm lòng thôi.
Cuối cùng, Sắc Vi chọn từ trong tủ ra một chiếc váy liền thân có họa tiết lá sen màu xanh lá, do một hãng thời trang nổi tiếng thiết kế, lễ phục cắt may gọn gàng phóng khoáng, cô thay thử lên người, đường cong lung linh, tinh tế, trên cổ áo thêu một lá sen tinh xảo, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, trông rất quyến rũ lại không mất phần trẻ trung. Làn váy bên dưới cũng thêu một chiếc lá sen uốn lượn phập phồng theo nếp gấp, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu đen, như vậy liền hoàn mỹ.
Ngày hôm sau, ba người Sắc Vi, An Khê và Lâm Khả Khả tạm biệt nhau ở cổng trường học.
Sắc Vi về nhà thay đổi quần áo, đeo một bộ trang sức thanh nhã, xịt hương nước hoa tự tay điều chế lên người, liền vội vàng đi tới chỗ hẹn trước với An Khê, hai người đi đến giữa đường đã gặp nhau, sau đó cùng đi đến nhà Khả Khả.
Hôm nay ở Lâm gia, đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt.
Xe hơi chạy giữa đường lát gạch xuyên qua hai hàng cây, đèn hai bên đường chiếu sáng rực rỡ, từ xa đã thấy, ánh sáng trong biệt thự Lâm gia phản quang lấp lánh. Lúc này gần đến hoàng hôn, mặt trời nhuộm đỏ những đám mây ngũ sắc, nửa bầu trời phía Tây được bao phủ ánh sánh mờ ảo, tỏa ra những ánh nắng chiều rực rỡ, le lói một khoảng trời mênh mông.
Lúc hai người đến Lâm gia, đồng hồ vừa chỉ đúng 6 giờ rưỡi, bữa tiệc đã chính thức bắt đầu, trên khoảng sân trống bên ngoài biệt thự Lâm gia đậu đầy các loại xe Limousine, Sắc Vi vừa nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ: bị lừa rồi!
Đây mà là một bữa tiệc nhỏ?
Nhiều xe như vậy, ít nhất cũng phải có đến ba bốn mươi người, cái này vẫn gọi là bữa tiệc nhỏ? Nha đầu Lâm Khả Khả kia thật sự là nói dối mà không chớp mắt.
Hai người nhìn nhau, sóng vai đi vào cửa chính.
Trước mặt truyền đến tiếng cười nói rôm rả hòa quyện với tiếng nhạc du dương, trong không khí tràn đầy mùi thơm của thức ăn và rượu ngon, trong đó còn kèm theo các mùi hương của các loại nước hoa, quần áo trang sức lộng lẫy, khung cảnh trong nhà hết sức náo nhiệt, rộn ràng.
Hai người đối với các bữa tiệc kiểu này đã tập thành thói quen từ sớm, ở ngoài đại sảnh dạo quanh một vòng không nhìn thấy Lâm Khả Khả đâu, hai người rất ăn ý nhìn nhau cười, đi thẳng lên lầu hai, đến phòng Khả Khả.
"Ui, nhẹ một chút...Nhẹ một chút a..."
Giẫm trên tấm thảm mềm mại, hai người rất quen thuộc đi về phía phòng Lâm Khả Khả. Hai người đứng ở trước cửa phòng, đột nhiên phát hiện cửa không khóa, An Khê giữ Sắc Vi lại, tay đưa lên miệng ra hiệu đừng lên tiếng. Sắc Vi sửng sốt, theo phản xạ nín thở, nghe thấy một vài âm thanh đứt quãng từ trong cửa truyền ra, mà chủ nhân của âm thanh này đúng là Lâm Khả Khả.
Sắc Vi không thể tin trừng lớn mắt, Khả Khả? Trời ạ!... Không thể nào...?
An Khê bày ra vẻ mặt hưng phấn như điên, hai người nhìn nhau, rất ăn ý ghé vào trước khe cửa rình coi bên trong phòng.
"A... Đau quá, nhẹ chút..." Ngay sau đó truyền đến tiếng trách mắng trầm thấp của Lâm Khả Khả. Toàn thân Sắc Vi và An Khê kéo căng như dây đàn, trái tim đập dữ dội, trời ạ, nha đầu Lâm Khả Khả kia bình thường thì thấy nghiêm trang nhã nhặn, không nghĩ tới bên trong lại phong khoáng như thế. Cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi chứ? Mới mười bảy tuổi, là vị thành niên đó, đến tột cùng là tên cầm thú nào dám ngang nhiên tàn phá cây non một cách tàn nhẫn như vậy.
Dưới lầu đang cử hành bữa tiệc của nữ chủ nhân Lâm gia, ở trên lầu lại có người to gan dám tàn phá con gái nhà người ta, hí kịch quả nhiên đến từ cuộc sống của con người, trời ạ, có cần kích thích như vậy không... Các cô có nên vọt vào giải cứu cho Khả Khả không?
"A… nhanh lên... " Ngay tại thời khắc Sắc Vi và An Khê đang vô cùng rối rắm, trong phòng lại truyền ra giọng nói có chút bất mãn, hờn dỗi của Lâm Khả Khả. Sắc mặt hai người bất chợt đỏ bừng, máu trong người chạy thẳng lên mặt, người con gái bên trong có đúng là Khả Khả không vậy? Quá hung mãnh đi.
"Các cô làm gì ở đây?" Đúng lúc này, sau lưng hai người đột nhiên truyền đến một giọng nam đầy từ tính.
Thân thể hai người chợt căng thẳng, dị thường ăn ý xoay người làm động tác "Chớ lên tiếng", "Xuỵt...!"
"Đừng nói chuyện—— "
Mà khi hai người xoay người ra sau, dung mạo của người thanh niên đằng sau không có gì ngăn cản lọt vào tầm mắt của các cô, ngọn đèn trên hành lang tỏa ánh sáng nhàn nhạt, chiếu trên mặt của người đàn ông, ngũ quan kia tinh xảo đẹp đẽ làm cho người ta loá mắt.
"Hi! Các cô nhìn cái gì thế?" Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách bắn ra lưu quang lấp lánh, trong nháy mắt đó, hai người Sắc Vi và An Khê giật mình thất thần, đều bị đôi mắt kia mê hoặc.
Một thanh niên trẻ tuổi có thân hình cao ráo cân đối, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, phía dưới là đôi mắt màu hổ phách, hắn mỉm cười lộ ra hàm răng sáng bóng, ngũ quan hoàn mỹ, tinh xảo trông rất cân xứng. Người thanh niên này rõ ràng là con lai, làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, trên người hắn mặc áo trắng cổ chữ V, khí chất vượt trội. Hai tay khoanh trước ngực, vừa tự nhiên mà bình thản đứng sau lưng các cô.
Trong mắt mang theo vài phần hứng thú dào dạt, mỉm cười, đôi đồng tử trong suốt, hiển nhiên đã thu hết mấy động tác nhỏ của hai người Sắc Vi vào trong đáy mắt.
A…a…Yêu nghiệt!
Trong đầu Sắc Vi và An Khê đồng thời hiện ra hai này chữ, một người tốt xấu gì cũng sống đến gần ba mươi tuổi, một người khác là hoa đã có chủ, thế mà vẫn bị tên con lai này mê hoặc.
Hai người đều nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, tinh thần lại đột nhiên chuyển dời đến phía sau cánh cửa đang diễn ra ‘Trò chơi người lớn’, liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên ăn ý lắc đầu: "Không có gì.”
"Ha ha! Đúng vậy, đúng vậy."
"Hửm?" Người thanh niên nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực chậm rãi buông ra, chuyển thành kiểu dáng đút hai tay vào túi quần, "Nhưng tôi cảm thấy tư thế hai người giống như đang rình trộm cái gì đó!" Nói xong, không thèm quan tâm, bước tới gần, cúi đầu cười nói: "Tôi rất ngạc nhiên, hai người đang nhìn cái gì ở đây thế?".
Yêu nghiệt! Đúng là yêu nghiệt!
Trong lòng Sắc Vi và An Khê lại lần nữa gào thét, một thanh niên trông ‘xinh đẹp’ như vậy, con gái như chúng ta làm sao chịu nổi! Bất quá gào thét thì kệ gào thét, đầu óc hai người vẫn rất tỉnh táo, An Khê hết sức nghiêm túc nói: "Chúng tôi không rình trộm!" Nếu như bị Khả Khả biết các cô nhìn trộm ‘Chuyện tốt’ của cô ấy, cái đấy mới thảm đó.
Sắc Vi bình tĩnh gật đầu: "Đúng thế! Tiên sinh, anh nhìn lầm rồi." Tránh ở ngoài cửa phòng rình trộm người khác, loại chuyện này nói thế nào cũng thấy không dễ nghe.
Tròng mắt màu hổ phách thoáng xẹt qua vài phần vui vẻ, thản nhiên gật đầu, "Thế à? Vậy các cô có thể nhường đường cho tôi không? Tôi muốn tìm Khả Khả..." Nói xong chỉ chỉ cánh cửa phía sau hai người Sắc Vi đang đứng, ý tứ rất rõ ràng.
Sắc Vi và An Khê nhìn nhau, toàn thân lập tức căng thẳng , cùng nhất trí đứng ngăn trước cửa, "Không được." Nói giỡn chắc, Khả Khả làm chuyện xấu ở bên trong, ngộ nhỡ bị gã thanh niên này phát hiện ra thì làm sao? Khả Khả mới mười bảy tuổi đầu, nếu loại chuyện này mà truyền ra ngoài, đối với Khả Khả tuyệt đối trăm hại không có lợi.
Người thanh niên này lại thay đổi tư thế, một tay xoa xoa cằm, mày nhíu lại, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm hai người, chậm rì rì nói: "Hai vị tiểu thư này có hành vi rất khả nghi, đã vụng trộm trốn ở ngoài cửa rình coi người khác, đằng này, còn đứng ngăn trước cửa không cho người ta đi vào, tôi đoán, các cô không phải định lẻn vào trong nhà ăn trộm chứ?"
An Khê nghe vậy nhất thời nóng nảy phản bác: "Cái rắm* (nguyên văn) ấy! Chúng tôi là bạn học của Khả Khả, nếu có chuyện gì thì lúc khác hãy đến, bây giờ anh không thể vào được."
Sắc Vi có loại thở dài ngao ngán, An Khê ngu ngốc này, mới có như vậy đã dễ dàng khai báo lai lịch của bản thân ! Cô bất động thanh sắc bảo trì trầm mặc, tốt xấu gì cũng sống qua hai kiếp, chẳng lẽ, đến ngay cả sự bình tĩnh tối thiểu cũng không có.
Mà đúng lúc này, An Khê vừa mới nói xong, một tiếng "Răng rắc" vang lên, cửa phòng phía sau hai người đột nhiên mở ra.
"An Khê, Sắc Vi, sao các cậu lại đứng ở cửa thế?" Lâm Khả Khả mặc lễ phục màu trắng, nấm tóc hàng ngày chải theo kiểu cách dạ hội, lộ ra cái cổ trắng nõn, thon dài, cặp kính mắt to cũng thay thế bằng kính sát tròng, lễ phục màu trắng dính sát vào người, càng làm tôn lên vóc dáng yểu điệu, thục nữ. Cây nấm nhỏ giờ đã biến thành tiểu công chúa xinh đẹp.
"Chúng tớ tới tìm cậu nha." An Khê cười nói, nói xong, nháy mắt ra dấu cho Sắc Vi.
Trong lòng Sắc Vi cười thầm, lặng lẽ đi đến bên cạnh Khả Khả, vui vẻ khen ngợi: "Khả Khả, hôm nay cậu thật xinh đẹp!"
Nào có đoán ra, Lâm Khả Khả bày ra vẻ mặt đau khổ, kéo kéo chiếc váy trên người, oán giận, phàn nàn nói: "Muốn xinh đẹp thì phải trả giá đấy, các cậu không biết đâu, vừa rồi tớ ở trong phòng thay chiếc váy này, khổ không sao tả hết. Phải lấy sức của ‘chín trâu hai hổ’ mới chui vào lọt đấy, các cậu cũng biết bình thường tớ thích mặc quần áo thoải mái, mà eo hơi thô, tớ chỉ sợ làm rách chiếc váy mà anh họ mới tặng cho tớ."
"Khả Khả, cứ mặc lâu thì sẽ quen thôi, cháu nhìn An tiểu thư và Cố tiểu thư không phải đều mặc như cháu sao." Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bất ngờ từ cửa phòng đằng sau đi ra, trên người bác ấy mặc chiếc váy dài màu đen, ngũ quan tinh xảo, khí chất nho nhã, bác ấy đi đến bên cạnh Khả Khả, nhìn hai người Sắc Vi mỉm cười; "Xin chào, bác là mợ của Khả Khả."
Sắc Vi và An Khê nhanh chóng gật đầu chào hỏi, bác ấy là phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Tây Hoa – Thiệu Linh Hi, hay xuất hiện trên tạp chí và tivi, người nào mà không biết chứ.
"Kéo cái khóa kia nhanh như thế, thiếu chút nữa kẹp đứt da cháu rồi, đau chết mất." Lâm Khả Khả nhỏ giọng lầm bầm nói: "Mặc cái này còn không dễ chịu bằng mặc quần bò."
Sắc Vi và An Khê nghe vậy ngẩn ra, hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau một cái, nội tâm cực kỳ lúng túng, thì ra, vừa nãy Khả Khả ở trong phòng... Tội lội! Tội lỗi! Hai người nhất thời không được tự nhiên, trong lòng xấu hổ, ánh mắt túng quẫn không dám nhìn thẳng vào Lâm Khả Khả.
"Được rồi, xuống lầu thôi!" Thiệu Linh Hi sủng nịch ôm bả vai Khả Khả, "Hôm nay, mẹ cháu mà nhìn thấy cháu mặc như thế này, nhất định sẽ rất vui mừng đấy, bữa tiệc đã bắt đầu rồi, không khéo chúng ta lại đến muộn bây giờ."
Sắc Vi và An Khê cùng xoay người đi xuống lầu, liên tục phụ họa gật đầu, quay đầu nhìn nhau, trong lòng đều hiện lên vài phần kinh ngạc, người thanh niên vừa nãy đâu?
Không phải hắn mới đứng ở ngay bên cạnh sao? Không phải hắn nói muốn tìm Khả Khả à, sao lại không thấy đâu?
Trong lòng Sắc Vi nghi hoặc, quay qua liếc mắt trao đổi với An Khê, nhưng chưa đợi hai người nghĩ xong, đã bị Lâm Khả Khả thúc giục, cắt đứt suy nghĩ trong đầu. Hai người mỉm cười đi nhanh đến, mấy người nói nói cười cười đi xuống lầu.
Chờ cho thân ảnh mấy người Sắc Vi chậm rãi biến mất ở chỗ góc rẽ hành lang, cửa phòng sát vách phòng Lâm Khả Khả yên lặng mở ra, người thanh niên có đôi mắt màu hổ phách từ từ đi ra. Hắn cười mà như không cười, khoanh hai tay trước ngực, đứng ở chỗ bốn người kia vừa đứng, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt.
Trong không khí còn vương vấn một hương thơm nhàn nhạt, trong mắt người thanh niên xẹt qua một tia sáng lành lạnh, khóe miệng cong lên. Lúc nãy, hắn bị hương thơm thanh nhã, tươi mát kia hấp dẫn đi tới, đúng là một mùi thơm tuyệt diệu.
Trong hai vị tiểu mỹ nữ kia, ai mới là người mang đến sự bất ngờ này cho hắn?
Mùi thơm tươi mát, quyến rũ, độc đáo. Hắn đối với người sáng chế ra hương thơm kiểu mới kia, quả thật, rất có hứng thú nha.
Mở tủ quần áo ra, bên trong là một loạt quần áo màu sắc rực rỡ, tràn đầy hơi thở thanh xuân tươi mới, Sắc Vi nhìn thấy mà đổ mồ hôi lạnh, có vẻ ánh mắt thưởng thức trước kia của cô cũng không có khiếu thẩm mỹ cho lắm, hoa hoét lòe loẹt, tầm thường và tẻ nhạt.
Về phần quà tặng, cái này rất đơn giản.
Sắc Vi lấy từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ nước hoa tuần trước cô mới điều chế, đây là loại nước hoa phương Đông, hương thơm nồng nàn không mất vẻ tao nhã, quyến rũ. Khí chất của Lâm mẹ tao nhã, thoát tục như vậy; nhất định sẽ thích loại nước hoa này.
Tuy rằng, không nhất thiết phải là hàng hiệu cao cấp, nhưng cũng là một phần tâm ý do chính bản thân cô tự tay điều phối, cô là bạn học của Khả Khả, đến làm khách cũng không thể quá khác biệt so với người ta, chủ yếu là tấm lòng thôi.
Cuối cùng, Sắc Vi chọn từ trong tủ ra một chiếc váy liền thân có họa tiết lá sen màu xanh lá, do một hãng thời trang nổi tiếng thiết kế, lễ phục cắt may gọn gàng phóng khoáng, cô thay thử lên người, đường cong lung linh, tinh tế, trên cổ áo thêu một lá sen tinh xảo, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, trông rất quyến rũ lại không mất phần trẻ trung. Làn váy bên dưới cũng thêu một chiếc lá sen uốn lượn phập phồng theo nếp gấp, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu đen, như vậy liền hoàn mỹ.
Ngày hôm sau, ba người Sắc Vi, An Khê và Lâm Khả Khả tạm biệt nhau ở cổng trường học.
Sắc Vi về nhà thay đổi quần áo, đeo một bộ trang sức thanh nhã, xịt hương nước hoa tự tay điều chế lên người, liền vội vàng đi tới chỗ hẹn trước với An Khê, hai người đi đến giữa đường đã gặp nhau, sau đó cùng đi đến nhà Khả Khả.
Hôm nay ở Lâm gia, đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt.
Xe hơi chạy giữa đường lát gạch xuyên qua hai hàng cây, đèn hai bên đường chiếu sáng rực rỡ, từ xa đã thấy, ánh sáng trong biệt thự Lâm gia phản quang lấp lánh. Lúc này gần đến hoàng hôn, mặt trời nhuộm đỏ những đám mây ngũ sắc, nửa bầu trời phía Tây được bao phủ ánh sánh mờ ảo, tỏa ra những ánh nắng chiều rực rỡ, le lói một khoảng trời mênh mông.
Lúc hai người đến Lâm gia, đồng hồ vừa chỉ đúng 6 giờ rưỡi, bữa tiệc đã chính thức bắt đầu, trên khoảng sân trống bên ngoài biệt thự Lâm gia đậu đầy các loại xe Limousine, Sắc Vi vừa nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ: bị lừa rồi!
Đây mà là một bữa tiệc nhỏ?
Nhiều xe như vậy, ít nhất cũng phải có đến ba bốn mươi người, cái này vẫn gọi là bữa tiệc nhỏ? Nha đầu Lâm Khả Khả kia thật sự là nói dối mà không chớp mắt.
Hai người nhìn nhau, sóng vai đi vào cửa chính.
Trước mặt truyền đến tiếng cười nói rôm rả hòa quyện với tiếng nhạc du dương, trong không khí tràn đầy mùi thơm của thức ăn và rượu ngon, trong đó còn kèm theo các mùi hương của các loại nước hoa, quần áo trang sức lộng lẫy, khung cảnh trong nhà hết sức náo nhiệt, rộn ràng.
Hai người đối với các bữa tiệc kiểu này đã tập thành thói quen từ sớm, ở ngoài đại sảnh dạo quanh một vòng không nhìn thấy Lâm Khả Khả đâu, hai người rất ăn ý nhìn nhau cười, đi thẳng lên lầu hai, đến phòng Khả Khả.
"Ui, nhẹ một chút...Nhẹ một chút a..."
Giẫm trên tấm thảm mềm mại, hai người rất quen thuộc đi về phía phòng Lâm Khả Khả. Hai người đứng ở trước cửa phòng, đột nhiên phát hiện cửa không khóa, An Khê giữ Sắc Vi lại, tay đưa lên miệng ra hiệu đừng lên tiếng. Sắc Vi sửng sốt, theo phản xạ nín thở, nghe thấy một vài âm thanh đứt quãng từ trong cửa truyền ra, mà chủ nhân của âm thanh này đúng là Lâm Khả Khả.
Sắc Vi không thể tin trừng lớn mắt, Khả Khả? Trời ạ!... Không thể nào...?
An Khê bày ra vẻ mặt hưng phấn như điên, hai người nhìn nhau, rất ăn ý ghé vào trước khe cửa rình coi bên trong phòng.
"A... Đau quá, nhẹ chút..." Ngay sau đó truyền đến tiếng trách mắng trầm thấp của Lâm Khả Khả. Toàn thân Sắc Vi và An Khê kéo căng như dây đàn, trái tim đập dữ dội, trời ạ, nha đầu Lâm Khả Khả kia bình thường thì thấy nghiêm trang nhã nhặn, không nghĩ tới bên trong lại phong khoáng như thế. Cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi chứ? Mới mười bảy tuổi, là vị thành niên đó, đến tột cùng là tên cầm thú nào dám ngang nhiên tàn phá cây non một cách tàn nhẫn như vậy.
Dưới lầu đang cử hành bữa tiệc của nữ chủ nhân Lâm gia, ở trên lầu lại có người to gan dám tàn phá con gái nhà người ta, hí kịch quả nhiên đến từ cuộc sống của con người, trời ạ, có cần kích thích như vậy không... Các cô có nên vọt vào giải cứu cho Khả Khả không?
"A… nhanh lên... " Ngay tại thời khắc Sắc Vi và An Khê đang vô cùng rối rắm, trong phòng lại truyền ra giọng nói có chút bất mãn, hờn dỗi của Lâm Khả Khả. Sắc mặt hai người bất chợt đỏ bừng, máu trong người chạy thẳng lên mặt, người con gái bên trong có đúng là Khả Khả không vậy? Quá hung mãnh đi.
"Các cô làm gì ở đây?" Đúng lúc này, sau lưng hai người đột nhiên truyền đến một giọng nam đầy từ tính.
Thân thể hai người chợt căng thẳng, dị thường ăn ý xoay người làm động tác "Chớ lên tiếng", "Xuỵt...!"
"Đừng nói chuyện—— "
Mà khi hai người xoay người ra sau, dung mạo của người thanh niên đằng sau không có gì ngăn cản lọt vào tầm mắt của các cô, ngọn đèn trên hành lang tỏa ánh sáng nhàn nhạt, chiếu trên mặt của người đàn ông, ngũ quan kia tinh xảo đẹp đẽ làm cho người ta loá mắt.
"Hi! Các cô nhìn cái gì thế?" Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách bắn ra lưu quang lấp lánh, trong nháy mắt đó, hai người Sắc Vi và An Khê giật mình thất thần, đều bị đôi mắt kia mê hoặc.
Một thanh niên trẻ tuổi có thân hình cao ráo cân đối, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, phía dưới là đôi mắt màu hổ phách, hắn mỉm cười lộ ra hàm răng sáng bóng, ngũ quan hoàn mỹ, tinh xảo trông rất cân xứng. Người thanh niên này rõ ràng là con lai, làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, trên người hắn mặc áo trắng cổ chữ V, khí chất vượt trội. Hai tay khoanh trước ngực, vừa tự nhiên mà bình thản đứng sau lưng các cô.
Trong mắt mang theo vài phần hứng thú dào dạt, mỉm cười, đôi đồng tử trong suốt, hiển nhiên đã thu hết mấy động tác nhỏ của hai người Sắc Vi vào trong đáy mắt.
A…a…Yêu nghiệt!
Trong đầu Sắc Vi và An Khê đồng thời hiện ra hai này chữ, một người tốt xấu gì cũng sống đến gần ba mươi tuổi, một người khác là hoa đã có chủ, thế mà vẫn bị tên con lai này mê hoặc.
Hai người đều nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, tinh thần lại đột nhiên chuyển dời đến phía sau cánh cửa đang diễn ra ‘Trò chơi người lớn’, liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên ăn ý lắc đầu: "Không có gì.”
"Ha ha! Đúng vậy, đúng vậy."
"Hửm?" Người thanh niên nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực chậm rãi buông ra, chuyển thành kiểu dáng đút hai tay vào túi quần, "Nhưng tôi cảm thấy tư thế hai người giống như đang rình trộm cái gì đó!" Nói xong, không thèm quan tâm, bước tới gần, cúi đầu cười nói: "Tôi rất ngạc nhiên, hai người đang nhìn cái gì ở đây thế?".
Yêu nghiệt! Đúng là yêu nghiệt!
Trong lòng Sắc Vi và An Khê lại lần nữa gào thét, một thanh niên trông ‘xinh đẹp’ như vậy, con gái như chúng ta làm sao chịu nổi! Bất quá gào thét thì kệ gào thét, đầu óc hai người vẫn rất tỉnh táo, An Khê hết sức nghiêm túc nói: "Chúng tôi không rình trộm!" Nếu như bị Khả Khả biết các cô nhìn trộm ‘Chuyện tốt’ của cô ấy, cái đấy mới thảm đó.
Sắc Vi bình tĩnh gật đầu: "Đúng thế! Tiên sinh, anh nhìn lầm rồi." Tránh ở ngoài cửa phòng rình trộm người khác, loại chuyện này nói thế nào cũng thấy không dễ nghe.
Tròng mắt màu hổ phách thoáng xẹt qua vài phần vui vẻ, thản nhiên gật đầu, "Thế à? Vậy các cô có thể nhường đường cho tôi không? Tôi muốn tìm Khả Khả..." Nói xong chỉ chỉ cánh cửa phía sau hai người Sắc Vi đang đứng, ý tứ rất rõ ràng.
Sắc Vi và An Khê nhìn nhau, toàn thân lập tức căng thẳng , cùng nhất trí đứng ngăn trước cửa, "Không được." Nói giỡn chắc, Khả Khả làm chuyện xấu ở bên trong, ngộ nhỡ bị gã thanh niên này phát hiện ra thì làm sao? Khả Khả mới mười bảy tuổi đầu, nếu loại chuyện này mà truyền ra ngoài, đối với Khả Khả tuyệt đối trăm hại không có lợi.
Người thanh niên này lại thay đổi tư thế, một tay xoa xoa cằm, mày nhíu lại, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm hai người, chậm rì rì nói: "Hai vị tiểu thư này có hành vi rất khả nghi, đã vụng trộm trốn ở ngoài cửa rình coi người khác, đằng này, còn đứng ngăn trước cửa không cho người ta đi vào, tôi đoán, các cô không phải định lẻn vào trong nhà ăn trộm chứ?"
An Khê nghe vậy nhất thời nóng nảy phản bác: "Cái rắm* (nguyên văn) ấy! Chúng tôi là bạn học của Khả Khả, nếu có chuyện gì thì lúc khác hãy đến, bây giờ anh không thể vào được."
Sắc Vi có loại thở dài ngao ngán, An Khê ngu ngốc này, mới có như vậy đã dễ dàng khai báo lai lịch của bản thân ! Cô bất động thanh sắc bảo trì trầm mặc, tốt xấu gì cũng sống qua hai kiếp, chẳng lẽ, đến ngay cả sự bình tĩnh tối thiểu cũng không có.
Mà đúng lúc này, An Khê vừa mới nói xong, một tiếng "Răng rắc" vang lên, cửa phòng phía sau hai người đột nhiên mở ra.
"An Khê, Sắc Vi, sao các cậu lại đứng ở cửa thế?" Lâm Khả Khả mặc lễ phục màu trắng, nấm tóc hàng ngày chải theo kiểu cách dạ hội, lộ ra cái cổ trắng nõn, thon dài, cặp kính mắt to cũng thay thế bằng kính sát tròng, lễ phục màu trắng dính sát vào người, càng làm tôn lên vóc dáng yểu điệu, thục nữ. Cây nấm nhỏ giờ đã biến thành tiểu công chúa xinh đẹp.
"Chúng tớ tới tìm cậu nha." An Khê cười nói, nói xong, nháy mắt ra dấu cho Sắc Vi.
Trong lòng Sắc Vi cười thầm, lặng lẽ đi đến bên cạnh Khả Khả, vui vẻ khen ngợi: "Khả Khả, hôm nay cậu thật xinh đẹp!"
Nào có đoán ra, Lâm Khả Khả bày ra vẻ mặt đau khổ, kéo kéo chiếc váy trên người, oán giận, phàn nàn nói: "Muốn xinh đẹp thì phải trả giá đấy, các cậu không biết đâu, vừa rồi tớ ở trong phòng thay chiếc váy này, khổ không sao tả hết. Phải lấy sức của ‘chín trâu hai hổ’ mới chui vào lọt đấy, các cậu cũng biết bình thường tớ thích mặc quần áo thoải mái, mà eo hơi thô, tớ chỉ sợ làm rách chiếc váy mà anh họ mới tặng cho tớ."
"Khả Khả, cứ mặc lâu thì sẽ quen thôi, cháu nhìn An tiểu thư và Cố tiểu thư không phải đều mặc như cháu sao." Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bất ngờ từ cửa phòng đằng sau đi ra, trên người bác ấy mặc chiếc váy dài màu đen, ngũ quan tinh xảo, khí chất nho nhã, bác ấy đi đến bên cạnh Khả Khả, nhìn hai người Sắc Vi mỉm cười; "Xin chào, bác là mợ của Khả Khả."
Sắc Vi và An Khê nhanh chóng gật đầu chào hỏi, bác ấy là phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Tây Hoa – Thiệu Linh Hi, hay xuất hiện trên tạp chí và tivi, người nào mà không biết chứ.
"Kéo cái khóa kia nhanh như thế, thiếu chút nữa kẹp đứt da cháu rồi, đau chết mất." Lâm Khả Khả nhỏ giọng lầm bầm nói: "Mặc cái này còn không dễ chịu bằng mặc quần bò."
Sắc Vi và An Khê nghe vậy ngẩn ra, hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau một cái, nội tâm cực kỳ lúng túng, thì ra, vừa nãy Khả Khả ở trong phòng... Tội lội! Tội lỗi! Hai người nhất thời không được tự nhiên, trong lòng xấu hổ, ánh mắt túng quẫn không dám nhìn thẳng vào Lâm Khả Khả.
"Được rồi, xuống lầu thôi!" Thiệu Linh Hi sủng nịch ôm bả vai Khả Khả, "Hôm nay, mẹ cháu mà nhìn thấy cháu mặc như thế này, nhất định sẽ rất vui mừng đấy, bữa tiệc đã bắt đầu rồi, không khéo chúng ta lại đến muộn bây giờ."
Sắc Vi và An Khê cùng xoay người đi xuống lầu, liên tục phụ họa gật đầu, quay đầu nhìn nhau, trong lòng đều hiện lên vài phần kinh ngạc, người thanh niên vừa nãy đâu?
Không phải hắn mới đứng ở ngay bên cạnh sao? Không phải hắn nói muốn tìm Khả Khả à, sao lại không thấy đâu?
Trong lòng Sắc Vi nghi hoặc, quay qua liếc mắt trao đổi với An Khê, nhưng chưa đợi hai người nghĩ xong, đã bị Lâm Khả Khả thúc giục, cắt đứt suy nghĩ trong đầu. Hai người mỉm cười đi nhanh đến, mấy người nói nói cười cười đi xuống lầu.
Chờ cho thân ảnh mấy người Sắc Vi chậm rãi biến mất ở chỗ góc rẽ hành lang, cửa phòng sát vách phòng Lâm Khả Khả yên lặng mở ra, người thanh niên có đôi mắt màu hổ phách từ từ đi ra. Hắn cười mà như không cười, khoanh hai tay trước ngực, đứng ở chỗ bốn người kia vừa đứng, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt.
Trong không khí còn vương vấn một hương thơm nhàn nhạt, trong mắt người thanh niên xẹt qua một tia sáng lành lạnh, khóe miệng cong lên. Lúc nãy, hắn bị hương thơm thanh nhã, tươi mát kia hấp dẫn đi tới, đúng là một mùi thơm tuyệt diệu.
Trong hai vị tiểu mỹ nữ kia, ai mới là người mang đến sự bất ngờ này cho hắn?
Mùi thơm tươi mát, quyến rũ, độc đáo. Hắn đối với người sáng chế ra hương thơm kiểu mới kia, quả thật, rất có hứng thú nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.