Chương 22: Làm khách
Trang Văn Huyền
09/10/2015
Không thể không phủ nhận , nhà của Lâm Khả Khả nằm ở một vị
trí rất riêng tư , một mình một nơi . Biệt thự Đông Hoàng nằm ở phía nam thành
phố , ở vùng ngoại ô hẻo lánh , đi từ cổng đến biệt thự mất khoảng 10 phút ,
hai bên đường là những hàng cây cao lớn , thật là yên tĩnh . Đi đến cuối là đài
phun nước màu trắng , ở giữa có tượng thiên sứ , đúng theo phong cách Châu Âu .
Xe dừng ở bãi đỗ xe , ba người bước xuống đi vô thang máy đi lên nhà .
" Sắc Vi , hoan nghênh bạn đến nhà mình chơi . " Lâm khả Khả thân thiết ôm lấy cánh tay Sắc Vi , trên mặt mang theo tươi cười , thập phần cao hứng nói .
Cửa thang máy mở ra , bên trong hiện ra một đại sảnh hoa lệ , trên trần nhà treo đèn thủy tinh , người giúp việc mặc đồng phục đứng hai bên . Nghe nói , bà nội Lâm Khả Khả là người Châu Âu , xem ra đúng là như vậy , cả nhà đều chịu ảnh hưởng của văn hóa Châu Âu . Nhưng mà , Lâm Khả Khả có vẻ như di truyền của mẹ nhiều hơn , ngoài làn da có hơi trắng một chút thì không có gì làm cho người khác phát hiện là con lai .
" Khả Khả , A Khôn đều đã trở về " Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc váy trắng đang bưng mâm hoa quả đi từ bên trong ra , tầm mắt nhìn đến Sắc Vi liền nở nụ cười : " Đây chắc là bạn của Khả Khả rồi , hoan nghênh đến nhà dì chơi . "
" Chào dì , cháu là Cố Sắc Vi . " Sắc Vi lễ phép cúi đầu chào .
" Thật là một đứa nhỏ lễ phép , đến đây ăn một chút hoa quả nào . "
Lâm mẹ rất xinh đẹp , đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng nhìn thế nào cũng giống như mới hơn ba mươi tuổi một chút , trên mặt mang theo nụ cười hiền hậu , đôi mắt sáng ngời , hiển nhiên là một người phụ nữ khôn khéo , trí tuệ .
Lâm Khả Khả lôi kéo Sắc Vi đến phòng khách ngồi , Long Khôn sau khi chào hỏi Lâm mẹ liền đi về phòng riêng . Phòng khách nhà Lâm Khả Khả thật sự rất xa hoa , trang trí không khác với hoàng cung Châu Âu thời kì trung cổ là bao nhiêu . Lâm mẹ đưa cho Sắc Vi một miếng hoa quả , mở ti vi lên cười nói : " Sắc Vi muốn ăn gì cứ nói với nhà bếp , đừng ngại . Cứ coi đây như ở nhà mình , đừng khách sáo . "
" Cảm ơn dì . " Lâm mẹ rất nhiệt tình làm cho Sắc Vi liên tục gật đầu cười . Lâm Khả Khả không chút kiên nhẫn đẩy Lâm mẹ : " Được rồi , mẹ mau đi xem nhà bếp chuẩn bị như thế nào , đừng ở đây dong dài . "
" Con nhỏ này " Lâm mẹ bị Lâm Khả Khả làm cho tức giận , trừng mắt nhìn cô một cái mới rời khỏi. Lâm Khả Khả nhìn Sắc Vi bất đắc dĩ nhún vai nói : " Sắc Vi , bạn đừng ngại , mẹ mình là như vậy đó . " Nói xong , đưa tay với mâm hoa quả : " Sắc Vi , ăn dưa hấu đi .
" Sắc Vi hé miệng cười , đưa tay lấy một miếng dưa hấu, từ đáy lòng nói : " Dì rất tốt nha . "
Lâm Khả Khả nghe vậy bật cười lớn : " Nếu mẹ mình mà nghe được lời khen của bạn , chắc hẳn sẽ vui vẻ ba ngày liền đó . "
Ăn thêm hai miếng dưa hấu nữa , Lâm Khả Khả lôi kéo Sắc Vi lên phòng mình thăm quan . Phòng của Lâm Khả Khả rất lớn , bên trong có một giá sách lớn chứa rất nhiều loại sách , ngoài ra còn có giường ngủ lớn , bàn trang điểm , tủ quần áo các loại , bên ngoài còn có ban công . Bước ra ngoài ban công liền thấy có hai cái giá vẽ , ở một bên là các loại màu vẽ , phía bên kia là mấy bức họa đã vẽ xong , còn có vài cái tượng điêu khắc và thạch cao . Nhìn từ ban công phòng Lâm Khả Khả ra bên ngoài , tầm nhìn rất lớn , núi non trùng điệp , hồ nước yên tĩnh . Bức tranh sơn thủy hữu tình này chỉ có thể nhin thấy ở đây mà thôi , phía bên dưới có một hoa viên xinh đẹp , rất nhiều loại hoa được sắp xếp tỉ mĩ , chắc chắn là có bàn tay của chuyên gia chăm sóc .
" Nơi này là nơi mình vẽ tranh mỗi ngày , cảnh sắc rất xinh đẹp , có phải là rất tuyệt không ? Lâm Khả Khả từ đằng sau nói .
" Rất tuyệt " Nhìn núi non trùng điệp ẩn hiện ở phía xa , Sắc Vi hít thật sâu . Cảm giác như cả người đều được thả lỏng , cảm giác được hương vị của tự do .
Bỗng nhiên , ở phía xa liền có một tiếng vó ngựa truyền đến , ngay sau đó là tiếng roi da vang lên , Sắc Vi tò mò đưa măt nhìn về phía phát ra tiếng động . Liền nhìn thấy một bóng dáng màu đen ở phía bãi có xa xa , giống như cơn cuồng phong , thoăn thoắt mà linh mẫn .
" Kia là cái gì ? "
Lâm Khả Khả nhìn theo hướng tay Sắc Vi , lập tức trở nên hưng phấn : " Sắc Vi , kia là anh trai của mình , anh của mình là cao thủ cưỡi ngựa đó nha . Sắc Vi , hay là bọn mình ăn cơm xong liền cưỡi ngựa đi chơi , đi qua rừng sẽ đến hồ Phỉ Thúy , cảnh vất ở đấy rất đẹp , có thể nhìn thấy đàn thiên nga . Sắc Vi , bạn có biết cưỡi ngựa không ? "
Cưỡi ngựa ? Trong đầu Sắc Vi liền hiện ra hình ảnh của một cặp trai gái cưỡi trên cùng một con ngưa , đi dạo trong rừng , trên mặt tràn đầy tươi cười cùng thõa mãn . Ngay lập tức , người con trai kia là Hà Dục , người con gái kia là Trần Tư Ngưng .
Từ bé , Sắc Vi đối với các loại động vật luôn có một sợ hãi nói không nên lời , càng những động vật cao lớn như ngựa , cô lại càng sợ hãi thế nên chưa bao giờ cưỡi ngưa . Nhưng Hà Dục thì khác , anh ta rất thích cưỡi ngựa , kỹ thuật cưỡi ngựa của anh ta rất tốt , còn có thẻ hội viên bạch kim của câu lạc bộ . Lại còn có một con hãn huyết bảo mã đặt tên là Tia Chớp , chăm sóc đến cực điểm , so với người yêu còn hơn là tri kỳ . Sau này cô mới biết Trần Tư Ngưng cũng là hội viên của câu lặc bộ này . Con gái quả thật rất buồn cười , luôn tự dối mình , dối người mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy bọn họ dan díu với nhau , cô mới nhận ra thế giới của mình chỉ toàn những lời nói dối ...
“ Sắc Vi , Sắc Vi, bạn làm sao vậy ? "
Âm thanh nghi hoặc của Lâm Khả Khả vang lên bên tai , làm cho Sắc Vi lấy lại tinh thần , che giấu đi cừu hận trong mắt, nhìn về phái Lâm Khả Khả : " Mình không biết , nhưng mà mình rất muốn học . Khả Khả , bạn dậy mình cưỡi ngựa được không ? "
Lúc này cô mang theo cừu hận mà quay lại , ngay cả cái chết còn không sợ , chỉ là một súc sinh mà thôi , cô nhất định sẽ chinh phục nó , sẽ hưởng thụ cảm giác ngồi trên lưng ngưa .
" Đương nhiên là được " Lâm Khả Khả cười " Nhưng mà , kỹ thuật cưỡi ngựa của mình cũng không được tốt , không dám chạy nhanh . Không bằng nhờ anh trai của mình dạy bạn , anh của mình chính là cao thủ , kỹ thuật rất tốt .
" Người con trai kia ? Sắc Vi nhìn bóng dáng màu đen ở phía xa , gật gật đầu cười : " Tốt " Có sẵn cao thủ ở đây rồi , không phải là tốt nhất sao ? Cái cảm giác sợ hãi lúc này chỉ là mạc danh kỳ diệu mà thôi ? Chỉ là một người con trai mà thôi ? Có gì phải sợ cơ chứ ?
" Thùng ... Thùng ... Thùng ... " tiếng gõ cửa vang lên , Lâm mẹ mở cửa đi vào phòng mỉm cười nói : " Hai công chúa , đã đến giờ dùng cơm rồi , nhanh xuống lầu thôi . "
Lâm Khả Khả chỉ ra phía ngoài ban công : " Mẹ , anh trai còn đang cưỡi ngựa kìa . "
" Bác Hoàng đã đi gọi , mau xuống đi thôi , hôm nay , chị Dung đã làm món ăn mà con thích nhất đó ... "
Sau đó quay người đi ra khỏi phòng , Lâm Khả Khả cùng Sắc Vi theo sau đi ra khỏi phòng . Đi xuống phòng ăn , Sắc Vi bỗng cảm thấy choáng váng , trên bàn ăn lớn xuất hiện rất nhiều món ăn , tất cả đều giống như những kiệt tác nghệ thuật , tất cả đều được sắp xếp theo thứ tự . Không phải là cô lọt vào nhà ăn của hoàng thất Châu Âu chứ ? Nhà Lâm Khả Khả mỗi ngày đều ăn xa hoa như vậy sao ?
Sắc Vi khẽ kéo áo bạn , thấp giọng hỏi : " Khả Khả , nhà bạn ngày nào cũng như thế này sao ? "
Lâm Khả Khả nói thầm với Sắc Vi , sắc mặt có chút không tự nhiên : " Không phải , bình thường đều đơn giản . Lần này là do anh trai đến chơi , cha mẹ mình đặc biệt coi trọng nên mới như vậy . Nếu ngày nào cũng như vậy , chắc mình điên quá "
Sắc Vi nhíu mày , Long Khôn này dường như rất đặc biệt . Phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn , Sắc Vi nhịn không được quay đầu nhìn thấy Lâm mẹ cùng một người đàn ông trung niên bước vào , đây chắc là Lâm ba rồi . Đi theo Khả Khả ngồi vào bàn ăn , liền chào một tiếng chú . Cuối cùng Long Khôn một thân kỵ sĩ màu đen cũng bước vào phòng ăn , đưa găng tay cho người hầu , lễ phép chào hỏi Lâm ba , Lâm mẹ một câu rồi mới ngồi vào vị trí đầu tiên trên bàn ăn . Người hầu lập tức tiến tới bưng theo chậu cùng khăn mặt , đợi Long Khôn rửa tay xong , mới bắt đầu khai tiệc .
" Sắc Vi , hoan nghênh bạn đến nhà mình chơi . " Lâm khả Khả thân thiết ôm lấy cánh tay Sắc Vi , trên mặt mang theo tươi cười , thập phần cao hứng nói .
Cửa thang máy mở ra , bên trong hiện ra một đại sảnh hoa lệ , trên trần nhà treo đèn thủy tinh , người giúp việc mặc đồng phục đứng hai bên . Nghe nói , bà nội Lâm Khả Khả là người Châu Âu , xem ra đúng là như vậy , cả nhà đều chịu ảnh hưởng của văn hóa Châu Âu . Nhưng mà , Lâm Khả Khả có vẻ như di truyền của mẹ nhiều hơn , ngoài làn da có hơi trắng một chút thì không có gì làm cho người khác phát hiện là con lai .
" Khả Khả , A Khôn đều đã trở về " Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc váy trắng đang bưng mâm hoa quả đi từ bên trong ra , tầm mắt nhìn đến Sắc Vi liền nở nụ cười : " Đây chắc là bạn của Khả Khả rồi , hoan nghênh đến nhà dì chơi . "
" Chào dì , cháu là Cố Sắc Vi . " Sắc Vi lễ phép cúi đầu chào .
" Thật là một đứa nhỏ lễ phép , đến đây ăn một chút hoa quả nào . "
Lâm mẹ rất xinh đẹp , đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng nhìn thế nào cũng giống như mới hơn ba mươi tuổi một chút , trên mặt mang theo nụ cười hiền hậu , đôi mắt sáng ngời , hiển nhiên là một người phụ nữ khôn khéo , trí tuệ .
Lâm Khả Khả lôi kéo Sắc Vi đến phòng khách ngồi , Long Khôn sau khi chào hỏi Lâm mẹ liền đi về phòng riêng . Phòng khách nhà Lâm Khả Khả thật sự rất xa hoa , trang trí không khác với hoàng cung Châu Âu thời kì trung cổ là bao nhiêu . Lâm mẹ đưa cho Sắc Vi một miếng hoa quả , mở ti vi lên cười nói : " Sắc Vi muốn ăn gì cứ nói với nhà bếp , đừng ngại . Cứ coi đây như ở nhà mình , đừng khách sáo . "
" Cảm ơn dì . " Lâm mẹ rất nhiệt tình làm cho Sắc Vi liên tục gật đầu cười . Lâm Khả Khả không chút kiên nhẫn đẩy Lâm mẹ : " Được rồi , mẹ mau đi xem nhà bếp chuẩn bị như thế nào , đừng ở đây dong dài . "
" Con nhỏ này " Lâm mẹ bị Lâm Khả Khả làm cho tức giận , trừng mắt nhìn cô một cái mới rời khỏi. Lâm Khả Khả nhìn Sắc Vi bất đắc dĩ nhún vai nói : " Sắc Vi , bạn đừng ngại , mẹ mình là như vậy đó . " Nói xong , đưa tay với mâm hoa quả : " Sắc Vi , ăn dưa hấu đi .
" Sắc Vi hé miệng cười , đưa tay lấy một miếng dưa hấu, từ đáy lòng nói : " Dì rất tốt nha . "
Lâm Khả Khả nghe vậy bật cười lớn : " Nếu mẹ mình mà nghe được lời khen của bạn , chắc hẳn sẽ vui vẻ ba ngày liền đó . "
Ăn thêm hai miếng dưa hấu nữa , Lâm Khả Khả lôi kéo Sắc Vi lên phòng mình thăm quan . Phòng của Lâm Khả Khả rất lớn , bên trong có một giá sách lớn chứa rất nhiều loại sách , ngoài ra còn có giường ngủ lớn , bàn trang điểm , tủ quần áo các loại , bên ngoài còn có ban công . Bước ra ngoài ban công liền thấy có hai cái giá vẽ , ở một bên là các loại màu vẽ , phía bên kia là mấy bức họa đã vẽ xong , còn có vài cái tượng điêu khắc và thạch cao . Nhìn từ ban công phòng Lâm Khả Khả ra bên ngoài , tầm nhìn rất lớn , núi non trùng điệp , hồ nước yên tĩnh . Bức tranh sơn thủy hữu tình này chỉ có thể nhin thấy ở đây mà thôi , phía bên dưới có một hoa viên xinh đẹp , rất nhiều loại hoa được sắp xếp tỉ mĩ , chắc chắn là có bàn tay của chuyên gia chăm sóc .
" Nơi này là nơi mình vẽ tranh mỗi ngày , cảnh sắc rất xinh đẹp , có phải là rất tuyệt không ? Lâm Khả Khả từ đằng sau nói .
" Rất tuyệt " Nhìn núi non trùng điệp ẩn hiện ở phía xa , Sắc Vi hít thật sâu . Cảm giác như cả người đều được thả lỏng , cảm giác được hương vị của tự do .
Bỗng nhiên , ở phía xa liền có một tiếng vó ngựa truyền đến , ngay sau đó là tiếng roi da vang lên , Sắc Vi tò mò đưa măt nhìn về phía phát ra tiếng động . Liền nhìn thấy một bóng dáng màu đen ở phía bãi có xa xa , giống như cơn cuồng phong , thoăn thoắt mà linh mẫn .
" Kia là cái gì ? "
Lâm Khả Khả nhìn theo hướng tay Sắc Vi , lập tức trở nên hưng phấn : " Sắc Vi , kia là anh trai của mình , anh của mình là cao thủ cưỡi ngựa đó nha . Sắc Vi , hay là bọn mình ăn cơm xong liền cưỡi ngựa đi chơi , đi qua rừng sẽ đến hồ Phỉ Thúy , cảnh vất ở đấy rất đẹp , có thể nhìn thấy đàn thiên nga . Sắc Vi , bạn có biết cưỡi ngựa không ? "
Cưỡi ngựa ? Trong đầu Sắc Vi liền hiện ra hình ảnh của một cặp trai gái cưỡi trên cùng một con ngưa , đi dạo trong rừng , trên mặt tràn đầy tươi cười cùng thõa mãn . Ngay lập tức , người con trai kia là Hà Dục , người con gái kia là Trần Tư Ngưng .
Từ bé , Sắc Vi đối với các loại động vật luôn có một sợ hãi nói không nên lời , càng những động vật cao lớn như ngựa , cô lại càng sợ hãi thế nên chưa bao giờ cưỡi ngưa . Nhưng Hà Dục thì khác , anh ta rất thích cưỡi ngựa , kỹ thuật cưỡi ngựa của anh ta rất tốt , còn có thẻ hội viên bạch kim của câu lạc bộ . Lại còn có một con hãn huyết bảo mã đặt tên là Tia Chớp , chăm sóc đến cực điểm , so với người yêu còn hơn là tri kỳ . Sau này cô mới biết Trần Tư Ngưng cũng là hội viên của câu lặc bộ này . Con gái quả thật rất buồn cười , luôn tự dối mình , dối người mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy bọn họ dan díu với nhau , cô mới nhận ra thế giới của mình chỉ toàn những lời nói dối ...
“ Sắc Vi , Sắc Vi, bạn làm sao vậy ? "
Âm thanh nghi hoặc của Lâm Khả Khả vang lên bên tai , làm cho Sắc Vi lấy lại tinh thần , che giấu đi cừu hận trong mắt, nhìn về phái Lâm Khả Khả : " Mình không biết , nhưng mà mình rất muốn học . Khả Khả , bạn dậy mình cưỡi ngựa được không ? "
Lúc này cô mang theo cừu hận mà quay lại , ngay cả cái chết còn không sợ , chỉ là một súc sinh mà thôi , cô nhất định sẽ chinh phục nó , sẽ hưởng thụ cảm giác ngồi trên lưng ngưa .
" Đương nhiên là được " Lâm Khả Khả cười " Nhưng mà , kỹ thuật cưỡi ngựa của mình cũng không được tốt , không dám chạy nhanh . Không bằng nhờ anh trai của mình dạy bạn , anh của mình chính là cao thủ , kỹ thuật rất tốt .
" Người con trai kia ? Sắc Vi nhìn bóng dáng màu đen ở phía xa , gật gật đầu cười : " Tốt " Có sẵn cao thủ ở đây rồi , không phải là tốt nhất sao ? Cái cảm giác sợ hãi lúc này chỉ là mạc danh kỳ diệu mà thôi ? Chỉ là một người con trai mà thôi ? Có gì phải sợ cơ chứ ?
" Thùng ... Thùng ... Thùng ... " tiếng gõ cửa vang lên , Lâm mẹ mở cửa đi vào phòng mỉm cười nói : " Hai công chúa , đã đến giờ dùng cơm rồi , nhanh xuống lầu thôi . "
Lâm Khả Khả chỉ ra phía ngoài ban công : " Mẹ , anh trai còn đang cưỡi ngựa kìa . "
" Bác Hoàng đã đi gọi , mau xuống đi thôi , hôm nay , chị Dung đã làm món ăn mà con thích nhất đó ... "
Sau đó quay người đi ra khỏi phòng , Lâm Khả Khả cùng Sắc Vi theo sau đi ra khỏi phòng . Đi xuống phòng ăn , Sắc Vi bỗng cảm thấy choáng váng , trên bàn ăn lớn xuất hiện rất nhiều món ăn , tất cả đều giống như những kiệt tác nghệ thuật , tất cả đều được sắp xếp theo thứ tự . Không phải là cô lọt vào nhà ăn của hoàng thất Châu Âu chứ ? Nhà Lâm Khả Khả mỗi ngày đều ăn xa hoa như vậy sao ?
Sắc Vi khẽ kéo áo bạn , thấp giọng hỏi : " Khả Khả , nhà bạn ngày nào cũng như thế này sao ? "
Lâm Khả Khả nói thầm với Sắc Vi , sắc mặt có chút không tự nhiên : " Không phải , bình thường đều đơn giản . Lần này là do anh trai đến chơi , cha mẹ mình đặc biệt coi trọng nên mới như vậy . Nếu ngày nào cũng như vậy , chắc mình điên quá "
Sắc Vi nhíu mày , Long Khôn này dường như rất đặc biệt . Phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn , Sắc Vi nhịn không được quay đầu nhìn thấy Lâm mẹ cùng một người đàn ông trung niên bước vào , đây chắc là Lâm ba rồi . Đi theo Khả Khả ngồi vào bàn ăn , liền chào một tiếng chú . Cuối cùng Long Khôn một thân kỵ sĩ màu đen cũng bước vào phòng ăn , đưa găng tay cho người hầu , lễ phép chào hỏi Lâm ba , Lâm mẹ một câu rồi mới ngồi vào vị trí đầu tiên trên bàn ăn . Người hầu lập tức tiến tới bưng theo chậu cùng khăn mặt , đợi Long Khôn rửa tay xong , mới bắt đầu khai tiệc .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.