Hương Tập Nhân

Chương 36: Mùi hương

Trang Văn Huyền

22/10/2015

"Sinh nhật vui vẻ!"

"Chúc bác sinh nhật vui vẻ!"

"Hôm nay, Khả Khả thật xinh đẹp!"

Ngoài đại sảnh , hai mẹ con Lâm gia vừa xuất hiện liền hấp dẫn tất cả tầm mắt của các khách mời, một loạt các thiên kim và phu nhân đều đi lên chúc mừng. Lâm Khả Khả lập tức trở thành tiêu điểm, bị mọi người vây quanh trong đám đông.

Sắc Vi và An Khê yên lặng thoát lui khỏi vòng vây, đi đến cạnh bàn ăn, cầm nước trái cây và thức ăn lên bắt đầu ăn uống, sau khi tan học hai người đều vội vàng đến đây, chưa kịp ăn cái gì lót dạ, mà bây giờ đã là bảy giờ tối, bụng đã sớm đói kêu vang ầm ĩ.

"Sắc Vi, lấy giúp tớ món sườn cà ri."

Bên cạnh bàn ăn có bếp ga trực tiếp nấu đồ ăn, không giống các bữa tiệc thương vụ khác, đều chuẩn bị đồ ăn kỹ càng từ trước, nhìn thì xa hoa, tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng trên thực tế thì ăn vào lại có mùi vị nhạt nhẽo. Hôm nay, dù sao nhà Lâm Khả Khả cũng là đãi tiệc gia đình, mọi người đều là bằng hữu thân quen, thức ăn do đầu bếp nấu nướng, trên bàn ăn dài hình vuông có rất nhiều người, cũng có không ít các vị khách ngồi tại bàn ăn dùng bữa tối.

Sắc Vi thò tay lấy chiếc đĩa, gắp cho An Khê một đĩa sườn cà ri, cũng lấy thêm cho mình một đĩa. Cô ăn nốt chỗ mì ống, hút một ngụm nước trái cây. Trong mũi luôn ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn và các loại trái cây, các loại bánh ngọt, bên tai truyền đến giai điệu nhạc du dương, cách đó không xa, trong đại sảnh chính chỗ nhà Lâm Khả Khả đang đứng, thường xuyên truyền đến tiếng cười nói rôm rả.

Hai người ăn nhanh như gió cuốn, nhét đầy cái bao tử mới là thượng sách.

"An Khê." Ngay khi hai người ăn no được bảy tám phần, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam đầy vẻ vui mừng.

Sắc Vi ngẩn ra, thấy An Khê đã buông dao nĩa xuống quay người lại, tầm mắt dừng trên người vừa tới, bất ngờ, vui vẻ cười nói: "Á Bân, sao anh cũng ở đây."

"Ba anh và chú Lâm là bạn bè ở câu lạc bộ tennis, mà em và Lâm Khả Khả là bạn học chung lớp, anh đoán hẳn là cô ấy sẽ mời em đến. Quả nhiên, đã bị anh đoán trúng rồi."

Sắc Vi bình thản xoay người lại, người vừa tới là một thiếu niên gần hai mươi tuổi, mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may thủ công, mái tóc ngắn, ngũ quan tuấn tú, thân hình cao lớn, đang nhe răng cười sáng lạn. Hóa ra, đây là anh chàng thanh mai trúc mã của An Khê, Sắc Vi đã hiểu được vì sao An Khê rất thích anh chàng này, thiếu niên này giống ánh mặt trời ôn nhuận mùa hè, từng cái nhấc tay giơ chân đều mang đến cho người ta cảm giác ấm áp và tinh thần phấn chấn, nhưng mà, sau này vì sao An Khê lại lấy chồng tận nước Mĩ xa xôi chứ?

Kiếp trước, cô nghe An Khê từng đề cập qua thiếu niên này, nhưng dường như, bọn họ vẫn chưa thật sự hẹn hò yêu đương, chẳng lẽ vận mệnh lại có sự thay đổi?

"Hừ! Khả Khả là bạn thân của em, đương nhiên em sẽ đến rồi." An Khê hờn dỗi trừng mắt liếc anh ta một cái, hai má đỏ hồng, sau đó nhiệt tình giới thiệu cho hắn: "Á Bân, để em giới thiệu cho anh biết, đây cũng là một người bạn thân kiêm bạn ngồi cùng bàn với em, Cố Sắc Vi."

Chu Á Bân vui vẻ cười, lập tức lễ phép vươn tay, "Xin chào, tôi là Chu Á Bân, rất vui khi quen biết em."

Sắc Vi đánh giá anh mấy lần, cố ý ra vẻ ái muội nháy mắt với An Khê mấy cái, " Xin chào, em là Cố Sắc Vi. An Khê vẫn thường xuyên nhắc tới anh."

Trên mặt thiếu niên lập tức hiện lên một vệt ửng hồng khả nghi, đôi mắt đen lánh không ngừng liếc nhìn An Khê đứng bên cạnh. An Khê bị Sắc Vi nói như vậy đã bắt đầu đỏ mặt, lại bắt gặp tầm mắt của Chu Á Bân nhìn qua, khuôn mặt càng đỏ hồng như mào gà, cô ấy vừa xấu hổ vừa lúng túng trừng mắt nhìn Sắc Vi, cầm tay kéo Chu Á Bân đi tới sàn khiêu vũ bên kia, "Đừng nghe bạn ấy nói bậy. Đi! Chúng ta đi khiêu vũ!"



Chu Á Bân ngượng ngùng, quay đầu lễ phép phất tay với Sắc Vi, ngoan ngoãn đi theo ‘bạn gái thanh mai’ ra sàn nhảy.

An Khê và Chu Á Bân vừa đi, bên cạnh Sắc Vi nhất thời không có ai, mà cô cũng đã ăn no bụng, cô nhìn qua sàn khiêu vũ chỉ có hai người An Khê đang nhảy, lại nhìn Lâm Khả Khả bị các phu nhân, thiên kim vây quanh; lại xem chung quanh cả một đám trai thanh nữ tú đang tán gẫu trò chuyện, lần đầu tiên cô sinh ra một loại cảm giác không thích ứng với những trường hợp như thế này.

Kiếp trước, cô rất ưa thích những trường hợp như này, đủ các loại yến hội, vũ hội, cô đều như cá gặp nước, mặc trang phục kiểu mới nhất, đeo trang sức tinh xảo quý giá, đi giày cao gót hàng hiệu, hưởng thụ cái cảm giác vinh quang bên dưới những ánh đèn lấp lánh, cho dù cô không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng cô kiêu hãnh về thân thế của bản thân. Khi đó, cô luôn ỷ vào sự che chở, yêu thương của ba, tự cho là đúng, kiêu ngạo giống như một công chúa cao quý.

"Cô gái kia là ai vậy?" Bên tai truyền đến tiếng cười nhạo của mọi người xung quanh.

"Các cô nhìn chiếc váy cô ta đang mặc kìa, màu xanh lá trông thật quê mùa, hình như là hàng may thủ công ấy."

"Uây…kì lạ nha…Cô ta không đeo bất kỳ món đồ trang sức nào. Nhưng mà, chiếc kia váy cũng không xấu lắm đâu, đeo thêm một chiếc dây chuyền kim cương nữa thì càng đẹp."

"Cô ta là ai thế? Các cô quen biết cô ta sao?"

"Không biết..."

Sắc Vi có chút không biết nên khóc hay nên cười, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn bọn họ, hàng ghế salon phía bên phải có mấy vị thiên kim đang ngồi tán gẫu ở đó, thấy Sắc Vi nhìn qua thì có mấy người ngại ngùng quay đầu đi, còn có vị thiên kim có ‘đạo hạnh cao thâm’ nhìn Sắc Vi mỉm cười chào hỏi. Sắc Vi mỉm cười đáp lễ, bưng ly nước trái cây lên đi ra chỗ khác.

Đứng ngoài cửa vào đại sảnh, gió đêm nhẹ nhàng thổi đến, trên bầu trời đêm đầy rẫy những vì sao tinh tú, trong gió thổi thoang thoảng mùi thơm của hoa cỏ. Sắc Vi nghiêng đầu suy nghĩ, uống hết ly nước trong tay, bỏ cái ly xuống bàn, đi vào trong hoa viên đang được bóng đêm bao phủ.

Ban đêm ở trong hoa viên yên tĩnh, không một bóng người, trăng tròn soi sáng một khoảng không tĩnh lặng, những ánh đèn neon chiếu ánh sáng nhàn nhạt trên những chiếc bàn đá xanh màu cẩm ngọc. Ven theo con đường nhỏ, Sắc Vi đi vào trong hoa viên, đúng lúc có một làn gió thổi tới, hương thơm ngào ngạt của hoa hồng xông vào mũi, Sắc Vi hít thở sâu, trong lồng ngực tràn đầy mùi thơm của các loài hoa, cô cảm thấy thật thoải mái.

"Thì ra cô ở trong này."

Bên trái đột nhiên vang lên tiếng bước chân trầm thấp, Sắc Vi bất ngờ quay đầu, nhờ ánh trăng chiếu sáng vạn vật, hé ra khuôn mặt tinh xảo có thể nói như một tác phẩm nghệ thuật khắc sâu vào đôi mắt người nhìn, tầm mắt hai người chạm nhau trên không trung, người thanh niên cúi đầu cười vui vẻ.

"Rốt cuộc anh là ai?" Sắc Vi cảnh giác, nhìn chằm chằm vào anh ta.

"Tôi tên Cung Chiếu Úy." Người thanh niên ung dung khoanh hai tay trước ngực, hào phóng nói.

Người thanh niên này, hóa ra là anh chàng ‘con lai đẹp trai’ vừa đụng phải Sắc Vi và An Khê ở trước cửa phòng của Lâm Khả Khả. Đáy lòng Sắc Vi liền nổi lên nghi hoặc, khi mấy người nhà Khả Khả vừa ra khỏi phòng, anh chàng này đột nhiên biến mất không thấy. Lúc ấy, Sắc Vi cũng không nghĩ nhiều, dù sao cô chỉ là tới Lâm gia làm khách, nhưng không nghĩ đến người thanh niên này lại xuất hiện ở đây, quan trọng nhất là thần không biết quỷ không hay đi theo cô ra hoa viên trong đêm khuya vắng lạnh này.

"Cung Chiếu Úy?" Sắc Vi hơi nhíu mày, trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia linh quang, anh ta họ Cung? Chẳng lẽ là liên quan đến họ Cung kia sao?



Cô thầm nghĩ, vẫn nên trả lời cẩn thận: "Xin chào, tôi là Cố Sắc Vi."

"Cố Sắc Vi, là cô con gái lớn của ông chủ tập đoàn Cố thị - Cố Hạo Vũ." Cung Chiếu Úy mỉm cười gật đầu, đôi đồng tử màu hổ phách hứng trí dào dạt nhìn Sắc Vi, đột nhiên chậm rãi bước tới gần, cách cô khoảng hai bước chân thì dừng lại.

Trong lòng Sắc Vi hơi lo lắng, Cung Chiếu Úy biết thân phận của cô là chuyện thường tình không đáng quan tâm, trong xã hội thượng lưu vốn là các mối quan hệ rắc rối phức tạp, trước kia cô rất yêu thích các bữa tiệc kiểu này, có người nhận ra cô căn bản không phải việc lạ lùng gì. Cô chỉ quan tâm đến hành động của anh ta, người thanh niên này muốn làm gì?

Đáng tiếc, Cung Chiếu Úy cũng không làm cái gì, chỉ đứng trước mặt cô, hai ánh mắt nhu hòa chống lại hai con mắt đầy cảnh giác của cô, khóe môi nhếch lên cười, cứ đứng im, mỉm cười nhìn cô.

Cho đến khi Sắc Vi sắp bùng nổ sự nghi hoặc trong lòng, chuẩn bị mất hết sự bình tĩnh vốn có, anh ta mới thình lình lên tiếng: "Bạn tôi nói cho tôi biết, Cố gia đại tiểu thư là một người ái mộ hư vinh và rất mê trai. Nhưng như nãy giờ tôi nhìn thấy, hình như bọn họ nói không đúng lắm? Cố đại tiểu thư tuyệt đối không phải là người ngốc, hơn nữa, Cố đại tiểu thư cũng không mê trai chút nào." Nói đến điều này, anh ta mỉm cười, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Sắc Vi, dò hỏi: "Tôi có thể gọi cô là Sắc Vi không?"

Trong lòng Sắc Vi tràn đầy nghi hoặc, chống lại ánh mắt trong veo tự nhiên của anh ta, chần chờ gật đầu: "Có thể." Nói xong, cô không để lại dấu vết dịch bước chân ra sau, "Cung tiên sinh, anh cũng đi ra đây hít thở không khí trong lành sao? Thực trùng hợp nha." Mê trai? Cô quả thật từng là một người mê trai, có điều, cái tính mê trai nông cạn này từ hồi cô còn đơn thuần chưa hiểu sự đời, nhưng mà hình dáng của Cung Chiếu Úy này quả thật rất xuất sắc.

Trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới hình dáng của anh họ Lâm Khả Khả - Long Khôn, theo bản năng tự so sánh hai người này với nhau. Khách quan mà nói, Long Khôn tuấn mỹ, bá đạo và sắc bén, mang theo khí thế không thể xâm phạm; còn Cung Chiếu Úy này lại đẹp trai tuấn tú, khí chất tao nhã, ôn nhu, làm cho người ta không tự chủ được mà yên tâm tháo bỏ mọi phòng bị, nhưng cũng khó có thể xâm phạm.

Tóm lại, hai người đều là cực phẩm soái ca, rất nguy hiểm không dễ chọc vào.

Cung Chiếu Úy đem mấy động tác phòng bị của Sắc Vi thu vào đáy mắt, trong lòng dâng lên vài phần hứng thú, anh ta cúi đầu cười: "Trùng hợp? Không phải đâu. Tôi tự mình đến đây tìm cô đấy."

Sắc Vi ngạc nhiên: "Tự mình tới tìm tôi?"

Cung Chiếu Úy mỉm cười chống lại ánh mắt kinh ngạc của Sắc Vi, gật đầu: "Đúng vậy! Thực ra, tôi muốn hỏi cô, hôm nay cô dùng nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng nào thế? Hương thơm thanh nhã, tươi mát, trong lành xen lẫn ngọt ngào. Giống như mùa hè ăn một ly kem, nhẹ nhàng khoan khoái lại ngọt ngào, tôi rất thích mùi hương này."

Sắc Vi thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn cả buổi mới đóng lại được, cô không thể tin nhìn chằm chằm người thanh niên này, nuốt nuốt nước miếng: "Anh thích mùi hương này? Cho nên... Anh bị mùi hương nước hoa này hấp dẫn tới đây?"

Cung Chiếu Úy gật đầu: "Đúng vậy! Sắc Vi, cô có thể nói cho tôi biết không? Hương nước hoa này là nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng mới sao? Hoặc là, nó còn chưa đẩy ra bán trên thị trường, hoặc, vị hương sư nào đó cố ý điều phối loại nước hoa này cho cô?"

"Anh thật sự cảm thấy mùi hương này không tồi ư ?" Sắc Vi miệng đắng lưỡi khô, trái tim đập ‘thùng thùng’ dữ dội , "Có điều, anh... Vì sao anh lại tò mò về mùi hương này?"

Cung Chiếu Úy câu môi cười, nói thẳng ra: "À, quên giới thiệu với cô, tôi còn có một thân phận khác, thật ra tôi là một người điều chế nước hoa, August."

August!

Trong nháy mắt kia, Sắc Vi chỉ cảm thấy vô số đóa hoa rực rỡ nổ rộ trước mắt, trong đầu nổ tung một thông tin cực lớn. August, đây là một tên tiếng anh nổi tiếng, là một cái danh hiệu danh giá, còn là một cái nhãn hiệu đẳng cấp, càng là một sự —— vinh quang lớn lao.

Người thanh niên trước mắt này, chính là hương sư quốc tế, người điều chế nước hoa châu Á có danh tiếng vang dội ở nước Pháp, August?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hương Tập Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook