Hữu Hạnh

Chương 76

Kim Kha

12/06/2022

Tiếu Mỹ Cầm đến gần ngõ nhỏ, đột nhiên dừng lại.

Từ khi xuống xe buýt, bà liền cảm thấy có người đi theo chính mình, nhưng quay đầu lại nhìn rất nhiều lần, cũng chưa thấy ai quen thuộc.

Lần này bà quẹo một cái, sau đó tránh ở một bên chờ người phía sau xuất hiện, đợi một hồi lâu, ngõ nhỏ trống rỗng, chỉ có một trận gió thổi qua, cuốn lên hai mảnh lá cây.

Tiếu Mỹ Cầm nói thầm hai câu, tiếp tục trở về, khi sắp đến cửa nhà lại nhìn nhìn ra sau.

Lần này, toàn bộ ngõ nhỏ cũng chưa có người, Tiếu Mỹ Cầm rốt cuộc lên lầu, từ trong túi lấy ra chìa khóa mở cửa.

Lúc đi là cái dạng gì, lúc trở về vẫn là như vậy. Tiếu Mỹ Cầm buông túi, không tạm dừng, trước thu dọn phòng khách lung tung rối loạn.

Sau đó bà vào phòng bếp, nơi nơi nhìn nhìn, gạo bột và dầu thật ra đều có, nhưng bên trong gạo đã có sâu gạo.

Tiếu Mỹ Cầm lại ra cửa, mua đồ ăn trở về, bắt đầu thu thập phòng bếp, chuẩn bị nấu cơm.

Từ sau khi nhận được tin tức, bà không có liên hệ Đàm Phong Lỗi. Điện thoại bà ghi tạc trên giấy, cất ở tường kép trong túi xách, nhưng bà cảm thấy không cần phải gọi điện thoại cho hắn.

Nếu đã trở lại nhờ người ta báo tin, vậy Đàm Phong Lỗi nhất định phải về nhà.

Có nói cái gì, trở về nói thì tốt rồi.

Thật ra không có gì để nói.

Người phương Bắc, mì phở là chủ, đặc biệt là đàn ông phương Bắc, một ngày không ăn mì giống không được ăn cơm.

Tiếu Mỹ Cầm xoa nhẹ bột, bắt đầu chưng bánh bao và màn thầu, ủ bột cần thời gian nhất định, trộn nhân cũng hơi phiền toái một chút.

Làm rất lâu, thời gian chờ bột nở, bà trở lại trong phòng ngủ, từ tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo.

Bộ quần áo này đã có mấy năm, nhưng chưa mặc được vài lần, thoạt nhìn còn rất mới.

Tiếu Mỹ Cầm đi tới trước gương, muốn sửa sang lại tóc, phát hiện trên gương đóng một lớp bụi thật dày, mơ hồ đến như là gương đồng mà người xưa dùng trong TV.

Cũng phải, đừng nói bà đi lâu như vậy rồi, trước kia bà ở cái nhà này, cũng không có tâm trạng gì đi soi gương.

Tiếu Mỹ Cầm cầm giẻ lau lại đây, tinh tế mà lau khô gương, lại quét tước trong phòng một lần.

Lúc không sai biệt lắm, bột nghỉ tốt, bà lại trở về phòng bếp, bắt đầu xoa màn thầu, bao bánh bao.

Bà làm được không nhiều lắm, cũng số lượng đủ hai người, cuối cùng thừa một đống bột, bà phát ngốc với đống bột kia một hồi.

Cuối cùng vẫn xoay người đi phòng khách, lấy qua túi xách ném ở trên ghế, dựa theo kế hoạch, từ tường kép trong túi lấy ra bao giấy nhỏ.

Tờ giấy viết số điện thoại cũng bị cọ ra, Tiếu Mỹ Cầm nhìn tờ giấy kia, đặt ở trên bàn.

Cơm làm tốt chờ một chút, nếu còn không có trở về, vậy gọi điện thoại đi.

Tiếu Mỹ Cầm cầm giấy bao về trong phòng bếp, viên thuốc trong túi thả xuống thớt, đếm từng viên.

Bà không biết cho bao nhiêu thuốc mới thích hợp, khi đi tiệm thuốc mua, bác sĩ một lần chỉ cho một chút, còn dặn dò mỗi lần chỉ dùng phân nửa.

Nhưng bà đếm tới một nửa đột nhiên phản ứng lại, uống thuốc để sống, đương nhiên phải dựa theo liều thuốc, nhưng muốn uống thuốc để chết, tự nhiên là càng nhiều càng tốt. 11

Tiếu Mỹ Cầm nâng thớt lên, đảo hết thuốc vào chén nhỏ, sau đó dùng sức mà cán nát.

Mãi cho đến cán thành bột phấn, mới bị nàng giống gia vị giống nhau, chiếu vào dư lại nhân.

Sau đó, bà lại tạm dừng xuống dưới.

Nếu chia ra, ăn không hết nhiều bánh bao như vậy, thuốc không đủ liều làm sao bây giờ.

Cho nên tận lực tập trung đi, bao hai cái là được.

Tiếu Mỹ Cầm cán mặt hai cái bánh bao này thật lớn, đem nhân dư lại đều nhét vào.

Như vậy, tiêu chí đặc thù cũng không cần làm, chỉ bằng vào kích cỡ là có thể phân biệt được.

Đàm Hữu ở đầu ngõ xoay vài vòng, mấy năm nay nơi nào mở cửa hàng mới, cửa hàng cũ nào đổi chủ, nơi nào sơn mặt tường mới, cô đều làm rõ ràng.

Đường đi tới nhà cô nhất định phải đi qua đầu ngõ này, hiện tại Tiếu Mỹ Cầm đã trở về một thời gian, cô đang đợi xem Đàm Phong Lỗi còn có thể xuất hiện hay không.

Nếu hắn dám xuất hiện, Đàm Hữu liền dám dùng phương pháp giữa trưa đối phó với hắn một lần nữa, hơn nữa lúc này đây, nhất định phải tạo thành thương tổn thực tế trên thân thể.

Cô biết mình có sức lực này, con người khi bị dồn tới đường cùng, lực lượng bộc phát ra được, ngay cả chính mình cũng không tưởng tượng được.

Đi bộ rất lâu rồi, kết quả làm người vui mừng.

Nếu trước tiên, Tiếu Mỹ Cầm không có liên hệ Đàm Phong Lỗi, hoặc là nói hai người đã không liên hệ được, vậy vấn đề sau đó sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

Đàm Hữu lại dạo qua một vòng, ném kẹo cao su không còn tí hương vị vào thùng rác, bắt đầu trở về đi.

Một đường lại đây, ngõ nhỏ không có bao nhiêu người, Đàm Hữu ngay cả chào hỏi cũng không cần.

Về đến dưới lầu, cửa sổ mở ra, đèn cũng sáng lên, hơn nữa là phòng ngủ và phòng khách cùng sáng lên.

Trời còn không có tối, nhưng trong phòng ánh sáng mờ mờ, đã là lhung cảnh hoàng hôn.

Đàm Hữu sửa sang lại quần áo, làm bộ mình hiện tại vừa mới gấp trở về, vội vã mà lên lầu.

Không lấy chìa khóa, trực tiếp gõ cửa.

Khi Tiếu Mỹ Cầm nghe được tiếng đập cửa, bà đang kiểm tra bánh bao có chín hay chưa.

Thanh âm đột ngột vang lên làm tay bà đụng phải cạnh nồi, nóng đến sinh đau.

Bà một bên nhéo vành tai, một bên đáp: “Tới liền.”

Nhưng thật ra cũng không có chạy đến mở cửa, lúc đi đến phòng khách bà mới phát hiện mình còn chưa có thay quần áo.

Nếu làm tốt kế hoạch, vậy một bước cũng không thể thiếu, Tiếu Mỹ Cầm vội vã đi phòng ngủ, bắt đầu mặc quần áo trên người.

Quá nhiều năm, người bà giống như thấp đi, xương bả vai đều giống như hẹp lại, quần áo này mặc trên người bà, trừ bỏ khối thịt thừa trên bụng, nơi khác đều trống rỗng lỏng lẻo.

Tiếu Mỹ Cầm thở dài, nước mắt lập tức dâng lên.

Bà cho rằng mình đã quên, nhưng hiện tại mới phát hiện, mình nhớ rất rõ ràng.

Bà nhớ rõ bản thân lúc tuổi trẻ, rất bận, nhưng luôn nở nụ cười.

Bà nhớ rõ Đàm Phong Lỗi lúc trẻ vừa ốm vừa cao, bộ dáng tuấn tú. Vào kỷ niệm ngày bọn họ kết hôn, mua bộ quần áo này về, thấp thỏm bất an mà nói với bà: “Anh không biết chọn, em nhìn xem có thể mặc hay không, không thể anh lại đi đổi bộ khác cho em…”

Bà nhớ rõ những ngày bình thường nhưng cũng coi như tốt đẹp đó, bởi vì sau đó mười mấy năm, bà hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là thống khổ và dày vò.

Tốt, tốt, hết thảy đều phải kết thúc.

Đàm Hữu và Đàm Kỳ đều đã trưởng thành, bọn họ đã tới tuổi tổ kiến gia đình của mình, bọn họ phải được sống cuộc sống bình thường.

Bà muốn nhìn một chút đối tượng mà Đàm Hữu tìm rốt cuộc có bộ dáng gì, muốn thay cô trấn cửa ải, nhưng suy nghĩ lại thì lại hiểu rõ, chính mình nào có mặt mũi gì đi trấn cửa ải cho người khác đây.

Bà muốn nhìn một chút Đàm Kỳ sẽ tìm công việc gì, Đàm Kỳ miệng ngọt người cũng đẹp trai, hẳn là không lo việc tìm bạn gái. Nhưng khi kết hôn, có thể kiếm được phòng ở, xe hay không, có thể làm nhà gái đồng ý không…

Thôi thôi, Tiếu Mỹ Cầm lắc lắc đầu, lau sạch nước mắt.

Nhọc lòng cũng không làm được gì, không có hai người vẫn luôn làm hại con cái như bọn họ, hai đứa nhỏ này thế nào đều sẽ sống sót thật tốt.

Bà lôi kéo vạt áo, đi ra phòng.

Thong thả mà trải qua phòng khách, thong thả mà tới cửa.

Lúc mở cửa bà cúi đầu, thẳng đến ngoài cửa kêu một tiếng “mẹ”, Tiếu Mỹ Cầm cả người run lên, mới phản ứng lại.

Người trước mắt không phải Đàm Phong Lỗi mà bà đang chờ, là Đàm Hữu.

Tiếu Mỹ Cầm nhăn mày, giọng nói cất cao hỏi cô: “Sao ngươi lại về đây!”

“Mẹ đã chạy về tới con có thể không trở lại sao?” Đàm Hữu nhìn bà hai cái, giữ cửa mở, sát vai chen vào phòng, “Mẹ trở về không nói một tiếng với con, con có thể yên tâm sao?”

“Mẹ đã nói với ngươi,” Kế hoạch của Tiếu Mỹ Cầm bị đánh gãy, đầu óc rất loạn, “Ngươi sẽ không để mẹ trở về.”

“Đúng vậy, con sẽ không để mẹ trở về.” Đàm Hữu vào phòng xem xét khắp nơi một cái, xác định trong phòng không có ai, nhẹ nhàng thở ra, “Lần này con trở về là muốn bắt mẹ trở về.”

“Ngươi đi làm làm sao?” Tiếu Mỹ Cầm lệch khỏi trọng điểm hỏi một câu.

“Đi làm làm sao quan trọng bằng mẹ.” Đàm Hữu nói, “Dàn xếp mẹ không tốt, con cũng không có tâm trạng đi làm.”

“Cái gì gọi là dàn xếp không tốt, mẹ ở tại đây đã bao nhiêu năm.” Tiếu Mỹ Cầm dạo bước qua lại trong phòng khách, không biết lúc này nên làm cái gì.

Đàm Hữu vào phòng bếp: “Mẹ đang chưng màn thầu…… Còn có bánh bao? Chín rồi kìa.”

Tiếu Mỹ Cầm lập tức khẩn trương, bước nhanh chóng đi đến phòng bếp, hô một câu: “Đừng động!”

“Làm sao vậy?” Đàm Hữu nghiêng đầu nhìn bà, chỉ vào trong nồi, “Chín.”



“Kêu ngươi đừng động thì đừng động vào!” Tiếu Mỹ Cầm thanh âm hung ác, “Đi ra ngoài!”

“Chuyện gì vậy?” Đàm Hữu nhăn mày, người chuyển qua cửa phòng bếp, nhìn Tiếu Mỹ Cầm tắt lửa, lấy tất cả bánh bao màn thầu trong nồi để lên thớt.

Hơi nóng bốc khói, đừng nói, nghe mùi hương thật làm người ta rất đói.

Nhưng Tiếu Mỹ Cầm chỉ đứng ở trước thớt, nhìn chằm chằm những cái bánh bao màn thầu đó, không nói cho cô ăn, cũng không nói không cho cô ăn.

Mặc kệ tình huống trong nhà lại phức tạp như thế nào, có khi Tiếu Mỹ Cầm không có tâm trạng nấu cơm cho họ ăn, có khi quên cho bọn họ tiền ăn cơm, nhưng trước nay đều không có khi nào đã làm cơm xong lại không cho bọn họ ăn.

Đàm Hữu dựa vào khung cửa nhìn bà, trong lòng bách chuyển thiên hồi, cơ hồ đem tất cả mọi thứ có khả năng hay không có khả năng đều suy nghĩ một lần.

Mẹ cô cô rất quen thuộc, chẳng sợ những năm gần đây bởi vì vĩnh viễn cãi nhau làm cảm tình của cả hai cũng không tốt, nhưng cũng bởi vì vĩnh viễn cãi nhau, làm cô vô cùng hiểu biết các loại biểu hiện cảm xúc của người này.

Tiếu Mỹ Cầm đang sợ hãi, bất an, lo lắng, đang không biết làm sao…

Bà thậm chí không dám nhìn tới đôi mắt của Đàm Hữu, cứ ngơ ngác mà đứng như vậy, bàn tay chống ở trên mặt bàn, nắm thật chặt góc cạnh xi măng.

Đàm Hữu dừng một chút, đi đến cái ao bên cạnh rửa sạch tay, sau đó trực tiếp bước nhanh qua, tùy tay cầm cái bánh bao lại: “Con ngồi xe thật lâu, rất đói…”

Bánh bao còn không có đưa đến bên miệng, Tiếu Mỹ Cầm một cái tát vỗ lại đây, tốc độ thực mau, lực rất mạnh, Đàm Hữu có trong nháy mắt cảm thấy cái tát này muốn vỗ lên trên mặt cô, cái loại có thể vỗ điếc một lỗ tai của cô.

Cô không tự giác mà lui về sau một bước, nhưng một cái tát thật ra là nhắm thẳng tới bánh bao trên tay cô, đầu ngón tay của Đàm Hữu bị đánh, vừa tê vừa đau, bánh bao rớt trên mặt đất, lăn một vòng, dơ hề hề mà ngừng ở trong một góc.

“Ngươi làm gì vậy!” Đàm Hữu đề cao thanh âm, “Mẹ mẹ có ý gì! Mẹ làm cơm cho Đàm Phong Lỗi con không thể ăn có phải hay không!”

Tiếu Mỹ Cầm không nói chuyện, cúi đầu, ngón tay nắm chặt thật sự.

Đàm Hữu tiếp tục kích thích bà: “Ông ta nhiều năm như vậy có cho mẹ tiền một bữa cơm không! Mỗi lần sống không nổi nữa trở về đòi ăn đòi tiền, thế nào cũng phải hút sạch máu của ba người khác trong cái nhà này không thừa một giọt! Con cũng không rõ! Vì sao mẹ phải về đây!”

Vốn định lừa ra chút tin tức, nhưng câu chuyện này một khi nói ra, sẽ càng nói càng tức giận, Đàm Hữu một cái tát chụp lên mặt bàn, bên cạnh có chén đĩa, rung đến loảng xoảng loảng xoảng, Đàm Hữu quát: “Mẹ rốt cuộc vì sao phải về đây! Sống như vậy còn chưa đủ sao! Còn cảm thấy loại người như Đàm Phong Lỗi có thể hồi tâm chuyển ý sao! Hắn phàm là có một chút lương tâm thì sẽ phát hiện, sẽ không biến cái nhà này thành ra như vậy! Sẽ không bỏ lại mẹ goá con côi chạy tới tiếp tục cờ bạc! Sẽ không làm chủ nợ của ông ta mỗi ngày nghỉ lễ tết liền tới nhà này đập phá nát nhừ!”

Đàm Hữu một chân đá tới ngăn tủ, cảm thấy mình có lẽ đã điên rồi, sao lại không khống chế được cảm xúc: “Mẹ còn nhớ điểm tốt của ông ta trước kia phải không?”

Đàm Hữu chỉ chỉ quần áo trên người Tiếu Mỹ Cầm, từng chữ như đâm vào tim: “Mẹ còn định mặc quần áo ông ta rồi lâu ngày không gặp sao? Mẹ! Mẹ làm giấc mơ gì vậy! Đàm Phong Lỗi kia đã sớm chết! Từ khoảnh khắc ông ta bước lên chiếu bạc thì đã chết!!! Hiện tại còn lại trên đời, là một con quỷ hút máu! Là cmn quỷ hút máu!!!”

“Đủ rồi!” Tiếu Mỹ Cầm hô to một câu, giơ tay quơ hết bánh bao màn thầu trên thớt xuống mặt đất, “Đủ rồi! Đủ rồi!”

Nàng thân mình run rẩy, nước mắt cũng theo gương mặt không ngừng mà đi xuống lưu, trắng trẻo mập mạp màn thầu bánh bao tất cả đều lăn ở trên mặt đất, lung tung rối loạn.

Tiếu Mỹ Cầm nhấc chân đạp lên mấy cái bánh bao màn thầu đó, rất nhanh dẫm đến nát nhừ.

Trên mặt đất có nước, Tiếu Mỹ Cầm dưới chân lảo đảo một cái, Đàm Hữu chạy tới đỡ bà.

Tiếu Mỹ Cầm không có quăng tay cô ra, bà nắm chặt cánh tay Đàm Hữu, đau đến Đàm Hữu cắn chặt răng.

Nơi đó, là chỗ buổi sáng Đàm Phong Lỗi lúc gần chết nắm lấy, sớm đã vừa bầm vừa sưng.

“Mẹ…” Đàm Hữu xem như bình tĩnh lại, cô bắt đầu bình phục cảm xúc của Tiếu Mỹ Cầm, “Mẹ, được rồi, được rồi…”

Tiếu Mỹ Cầm vừa nhấc chân, đem một cái bánh bao ở bên chân Đàm Hữu, đá bay ra ngoài.

Đàm Hữu đột nhiên muốn cười: “Mẹ, ý của mẹ là, về sau không nấu cơm cho Đàm Phong Lỗi nữa sao?”

Tiếu Mỹ Cầm không nói chuyện, Đàm Hữu cúi đầu xem bà, mới phát hiện bà cắn chặt hàm răng, trên trán chảy ra mồ hôi mịn.

Sợ tới mức trái tim lập tức nhảy dựng lên, Đàm Hữu đỡ bà, muốn kéo ra khỏi phòng bếp: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao? Đừng nóng giận đừng nóng giận, đều là con không đúng, vừa rồi con nhất thời xúc động rống bậy, mẹ đừng để ở trong lòng, đừng nghĩ, đừng nghĩ…”

Người phụ nữ gầy yếu, lúc này thân mình lại rất nặng, Đàm Hữu không dám dùng lực lớn quá, sợ làm đau bà, chỉ có thể từng chút vừa dỗ vừa quan sát phản ứng của bà.

Tiếu Mỹ Cầm thân mình run rẩy hơn nửa ngày, mới rốt cuộc đáp lại lời cô nói: “Ngươi nói không sai.”

Đàm Hữu vừa rồi nói rất nhiều lời, cô ngẩn người, nhất thời không biết Tiếu Mỹ Cầm nói là câu nào.

“Ngươi nói không sai…” Tiếu Mỹ Cầm lại bắt đầu lặp lại mà nói một lời, nhắc mãi thật nhiều lần.

“Mẹ, chúng ta đi ra ngoài ngồi một hồi được không?” Đàm Hữu nhắc mãi với bà, “Con khát, muốn uống nước.”

Tiếu Mỹ Cầm rốt cuộc hoạt động, Đàm Hữu cầm cánh tay, ôm lưng bà, rốt cuộc mang ra phòng bếp, ngồi xuống trên sô pha phòng khách.

Lúc này Đàm Hữu mới phát hiện, trong phòng rất sạch sẽ, đã nghiêm túc lau dọn qua.

Nếu là tính cẩn thận, lúc Tiếu Mỹ Cầm về nhà, muốn thu thập nhà ở còn phải làm cơm, cơ hồ không dừng lại một khắc.

Nhưng liên tiếp không ngừng nghỉ như thế, thật ra cũng không phải tác phong của Tiếu Mỹ Cầm.

Đàm Hữu đổ hai chén nước lại đây, một ly cứng rắn nhét vào trong tay Tiếu Mỹ Cầm, nhìn bà, kêu bà uống hai ngụm.

Tiếu Mỹ Cầm dựa vào trên sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà, trong chốc lát sau, thân mình rốt cuộc thả lỏng lại, chỉ là nước mắt lại bắt đầu chảy rào rạt, từ vành tai trượt xuống dưới, dính ướt một mảnh sô pha.

Đàm Hữu cúi đầu, không dám xem nữa.

Đây là cảnh tượng cô tạo thành, nếu không phải vừa rồi cô mất khống chế cảm xúc, như vậy hiện tại Tiếu Mỹ Cầm còn đang vui vẻ phấn chấn mà chờ Đàm Phong Lỗi trở về ăn bánh bao.

Đúng rồi, bánh bao.

Đàm Hữu lấy ra phỏng đoán đáng sợ nhất, cô trực tiếp hỏi Tiếu Mỹ Cầm: “Mẹ, vừa rồi mẹ chuẩn bị làm gì?”

Tiếu Mỹ Cầm rốt cuộc có thể bình thường mà trả lời cô, bà nói: “Cái gì mà làm gì?”

“Vừa rồi, trước khi con chưa về phía, mẹ chuẩn bị làm gì?” Đàm Hữu hỏi.

“Mẹ mới vừa rồi không phải đã nói sao?” Tiếu Mỹ Cầm nói rất nhỏ, “Đủ rồi, đều đủ rồi.”

Đàm Hữu không nói chuyện, Tiếu Mỹ Cầm bắt đầu lo tự mình nói: “Đủ rồi, nợ không thể thiếu nữa, các ngươi không thể lại trả nợ, mẹ không thể lại…”

Tiếu Mỹ Cầm dừng một chút: “Sống đủ rồi, mẹ và ba ngươi, đều sống đủ rồi.”

Đàm Hữu đột nhiên đứng lên: “Mẹ bỏ thuốc vào trong bánh bao?”

Tiếu Mỹ Cầm không trả lời, nhưng cũng không phản bác. Bà vẫn duy trì tư thế kia, còn đang chảy nước mắt.

Đàm Hữu khiếp sợ đến không kềm chế được, nàng lại hỏi một lần: “Mẹ, mrj bỏ thuốc vào trong bánh bao?”

Tiếu Mỹ Cầm nhắm hai mắt lại.

Đàm Hữu hô lên: “Mẹ mẹ nghĩ cái gì đâu! Mẹ định làm thế nào? Độc chết Đàm Phong Lỗi sau đó mẹ vào ngục giam?”

“Không đúng.” Đàm Hữu nắm lấy tay bà, “Mẹ định chết cùng ông ta có phải hay không, mẹ tính cùng chết sao?”

Tiếu Mỹ Cầm trật đầu, chỉ là khóc.

Đàm Hữu thật sự sợ hãi, Tiếu Mỹ Cầm lúc cãi nhau rất nhiều lần nhắc tới chết, nhưng cô cũng không có thấy bà có hành động thực tế.

Lúc này đây, có thể một mình trộm chạy từ Quất thành về đến Cố thị, đã xem như chuyện duy nhất trong đời Tiếu Mỹ Cầm làm người ta ngạc nhiên, Đàm Hữu không nghĩ tới, bà còn có thể làm ra loại chuyện này, thì ra là đang nghẹn một chiêu lớn như vậy.

Giết người hơn nữa tự sát, đồng quy vu tận với tên đầu sỏ gây tội khiến cuộc đời bà thống khổ bất kham, Đàm Hữu trước nay cũng không biết, mẹ cô thế nhưng có dũng khí lớn như vậy.

Cô cảm giác đầu quả tim đều đang run, đây là một loại sợ hãi thiết tận xương tủy, tuy rằng rất nhiều thời điểm, cô cảm thấy ở chung với Tiếu Mỹ Cầm cũng không vui sướng, nhưng cô không có biện pháp tưởng tượng, người này hoàn toàn biến mất trong đời cô sẽ như thế nào.

Đây là mẹ cô, là trưởng bối duy nhất cô có thể dựa vào. Cái điểm tựa này, tới cái tuổi của cô, không phải tiền, không phải năng lực sinh hoạt, nhưng chính là không thể thiếu.

Những đồ vật đó từ thời kỳ phôi thai đã ỷ lại, dần dần lớn lên thành cảm quan thâm nhập cốt tủy. Đàm Hữu không cách nào xác định, một cái này đi rồi, cả đời này cô còn có thể tìm được cái tiếp theo hay không.

Cảng, chẳng sợ không phải cái cảng chắn mưa chắn gió, cho dù là cái cảng cũ nát hư hỏng, cũng là nơi duy nhất có thể bỏ neo.

Đàm Hữu nắm chặt tay Tiếu Mỹ Cầm, càng nắm càng chặt, thanh âm phát run: “Mẹ, mẹ không thể chết được, mẹ nghe thấy được không? Mẹ không thể chết được…”

Tiếu Mỹ Cầm lẩm bẩm ra tiếng: “Mẹ tồn tại có ích lợi gì, trừ bỏ thêm gánh nặng cho ngươi, mẹ có ích lợi gì…”

“Mẹ sao có thể vô dụng.” Đàm Hữu giọng nói khô đến khó chịu, “Lúc mẹ ở Quất thành, con không phải có nhà sao? Con có thể về nhà ăn cơm, có thể về nhà ngủ, mệt mỏi con có thể nằm ở nhà, nằm một ngày vẫn không nhúc nhích…”

“Mẹ, con một mình ở bên ngoài, sống thật khổ. Mỗi ngày đều chạy qua chạy lại, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải bận rộn, nhưng con cảm thấy mình đang lãng phí thời gian, con cảm thấy qua nhiều năm như vậy, con cũng không có làm cái gì…”

“Là chúng ta làm ngươi khổ như vậy.” Tiếu Mỹ Cầm nói, “Không có thì tốt rồi…”

“Không, không phải.” Đàm Hữu nói, “Con không cần mẹ làm như vậy, mẹ, con đều đã xử lý tốt.”

Tiếu Mỹ Cầm mở to mắt, đầy mắt đều là tơ máu mà nhìn cô.

Đàm Hữu vốn dĩ không định nhanh nói này đó cho bà sớm như vậy, nhưng hiện tại Tiếu Mỹ Cầm đã có lòng tìm chết, cô cảm thấy đây là thời điểm, kéo tư duy của mọi người lại đây, bắt đầu làm quyết định chính xác: “Đàm Phong Lỗi sẽ không xuất hiện nữa, chúng ta không có quan hệ gì với ông ta, đòi nợ cũng sẽ không tới cửa, chúng ta rời đi Cố thị, lần này lại đi Quất thành, hoặc là mẹ muốn đi thành thị nào cũng đều được, chúng ta tạo một ngôi nhà mới, không bao giờ trở lại nữa.”

Tiếu Mỹ Cầm lần này không có phản bác, chỉ hỏi cô: “Ngươi xử lý như thế nào?”

Đàm Hữu kéo kéo khóe miệng: “Mẹ yên tâm, ở trong phạm vi pháp luật.”

Tiếu Mỹ Cầm không nói nữa, sau một lúc lâu, bà nhìn về phía Đàm Hữu: “Thật sự không trở lại sao?”

“Không trở lại, sống ở nơi nào không phải sống.” Đàm Hữu trả lời.

“Thật sự có thể không trở lại sao?” Tiếu Mỹ Cầm lại hỏi.

Trọng điểm câu này là “có thể”, Đàm Hữu cực kỳ nghiêm túc mà nhìn bà: “Thật sự có thể không trở lại, con sẽ xử lý tốt tất cả, về sau sẽ không có người tới cửa đòi nợ, sẽ không có quấy rầy điện thoại, sẽ không có người nửa đêm phá cửa, sẽ không có người vào nhà đập đồ…”



“Tốt, tốt……” Tiếu Mỹ Cầm lẩm bẩm nói, biểu tình có chút hoảng hốt, có chút ngây thơ, “Đều nghe ngươi, nghe ngươi.”

“Đúng vậy.” Đàm Hữu nhìn chằm chằm đôi mắt bà, nói, “Nghe con, mới là sự hỗ trợ lớn nhất, con có thể giải quyết mấy vấn đề này, chỉ cần mẹ nghe con, từ đáy lòng tin tưởng con, con đã không phải là con nít.”

“Đúng vậy, không phải con nít.” Tiếu Mỹ Cầm nhìn cô, đột nhiên giơ tay sờ soạng gương mặt cô, “Trưởng thành.”

“Phải, trưởng thành.” Đàm Hữu cười cười.

Tiếu Mỹ Cầm cũng cười một cái, dùng đôi mắt khóc đến sưng đỏ cười, xem đến trong lòng Đàm Hữu như có cưa cùn đang cắt qua.

Nói xong lúc sau, Tiếu Mỹ Cầm nói bà mệt mỏi.

Đàm Hữu sợ bà có chỗ giấu giếm, chính là lôi kéo bà nói thật lâu, quan sát biểu hiện, xác định bà thật sự chỉ là mệt mỏi bình thường, lúc này mới đi theo bà vào phòng ngủ, ngồi ở mép giường, nhìn bà ngủ.

Hô hấp vững vàng, tiết tấu không phải có thể giả vờ, Đàm Hữu lúc này mới đứng dậy, ra phòng ngủ.

Không dám đóng cửa, mở rộng ra, để ngừa phát sinh tình huống khẩn cấp.

Thật ra cô cũng mệt mỏi vô cùng, thân thể mệt, tinh thần phấn khởi cao độ, sao khi qua khỏi đợt hưng phấn này, lâm vào trầm thấp uể oải.

Đàm Hữu ngồi ở trên sô pha phòng khách, vừa mệt vừa đói, không thể ngủ, không có đồ ăn.

Nàng móc di động ra, tưởng điểm cái cơm hộp, đột nhiên nhớ tới trong phòng bếp bánh bao.

Đột nhiên đứng lên, Đàm Hữu vọt tới trong phòng bếp, bánh bao và màn thầu còn rơi vãi trên mặt đất, Đàm Hữu đột nhiên lâm vào suy tư không biết nên xử lý mấy thứ này như thế nào.

Cô không biết là mỗi cái đều bỏ thuốc, hay là chỉ có bỏ có mấy cái.

Cô cũng không biết là bỏ thuốc gì, Tiếu Mỹ Cầm nếu liền có thể lấy được loại thuốc làm chết được người tới đây, Đàm Hữu hoàn toàn có lý do hoài nghi đây là các loại thuốc đáng sợ.

Không thể cứ như vậy bỏ vào túi đựng rác ném ra ngoài, lỡ như bị kẻ lưu lạc nhặt được… Chẳng sợ không có kẻ lưu lạc, chó mèo lang thang cũng không nên bị độc chết.

Đàm Hữu ngồi xổm xuống, nhìn đồ vật trên mặt đất, suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc có chủ ý.

Cô đi tìm vài cái bao nilon một tầng một tầng mà tròng lên trên tay, sau đó đem tất cả màn thầu bánh bao này vào trong WC, đối diện cống thoát nước trong WC, từng chút từng chút một mà bẻ nát ném vào.

Ném một hồi, dội một chút nước, lại ném một hồi, lại dội nước.

Chờ toàn bộ làm xong, Đàm Hữu chân cẳng tê dại mà từ trên mặt đất đứng lên, cảm thấy no rồi, một chút cũng không muốn ăn.

Cô một lần nữa về tới phòng khách, TV không xem được, di động cũng chỉ có thể dùng lưu lượng.

Vì thế máy móc mà chơi trò chơi nhỏ, vẫn luôn chơi đến sắc trời tối xuống, Tiếu Mỹ Cầm tỉnh ngủ.

Đàm Hữu từ một khắc khi bà trợn măt, liền nghiêm túc quan sát trạng thái của bà, khiến cô ngạc nhiên chính là, trạng thái của Tiếu Mỹ Cầm rất tốt, tốt đến xưa nay chưa từng có.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Đàm Hữu cảm thấy đôi mắt bà hiện tại là tỏa sáng, người cũng không còn ủ dột như vậy, thật giống như một giấc mộng qua đi, lại trở nên kiên nghị và quyết tuyệt.

Đàm Hữu ẩn ẩn cảm thấy đây là tin tức tốt, nhưng bởi vì khác thường mấy ngày trước dẫn tới kết quả lần này, làm cô không dám xác định như vậy.

Vì thế chỉ có thể không rời một tấc.

Hai người ra cửa ăn cơm, sau đó trở về nhà, Đàm Hữu nhiều năm như vậy lần đầu tiên ngủ cạnh Tiếu Mỹ Cầm, cô sợ chính mình hai ngày này chạy quá nhiều quá mệt mỏi sẽ ngủ quá sâu, nên chơi di động đến đêm khuya, lại cài sẵn đồng hồ báo thức thật lớn, ép buộc chính mình đứt quãng mà ngủ.

Cứ như vậy lăn lộn một đêm, Tiếu Mỹ Cầm đại đa số thời điểm là ngủ, ngẫu nhiên tỉnh cũng nói cô một câu: “Nhanh lên ngủ.”

Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, Đàm Hữu hẹn bạn giúp cô làm việc tên tiểu Giang lại đây, cô mới thả lỏng lại.

Kéo tiểu Giang đến một bên, giao đãi rõ ràng với hắn, sau đó nhờ hắn bồi Tiếu Mỹ Cầm ra cửa mua đồ ăn một chuyến. Đàm Hữu thừa dịp hai mươi phút này, vừa dính gối đầu liền chìm vào giấc ngủ ngon.

Ngày này trôi qua phi thường dài lâu, Đàm Hữu đại khái kết thúc tất cả mọi chuyện phải làm ở Cố thị, rốt cuộc ở buổi tối, đặt vé máy bay về Quất thành ngay ngày hôm sau.

Muốn ở lại thêm mấy ngày, cô sợ mình tinh thần căng chặt đến lảo đảo một cái, là có thể buồn ngủ đến ngất xỉu.

Đàm Phong Lỗi không có xuất hiện nữa, Đàm Hữu dùng di động của người khác gọi lại điện thoại máy bàn kia, lúc nói tìm lão Phùng, người tiếp điện thoại liền nói, lão Phùng không có ở chỗ này.

Đêm nay trôi qua vô cùng an tĩnh, Đàm Hữu thoáng thả lỏng chính mình ngủ nhiều trong chốc lát, sáng sớm vừa mở mắt, trạng thái củ Tiếu Mỹ Cầm bình thường, toàn bộ căn nhà cũng bình thường.

Đàm Hữu từ trên giường nhảy xuống, không rửa mặt liền bắt đầu đóng gói đồ vật: “Mẹ, cái gì muốn mang đều mang đi đi, lấy quan trọng, quần áo gì đó, con mua mới cho mẹ…”

“Vậy cũng không có gì cần lấy.” Tiếu Mỹ Cầm nói, “Nhà này không có đồ vật gì đáng giá.”

“Lấy một ít có ý nghĩa kỷ niệm.” Đàm Hữu đi đến phòng của cô và Đàm Kỳ, “Nơi con có cái album phải lấy, mẹ tìm xem đồ của chính mình đi.”

Tiếu Mỹ Cầm bắt đầu mở ra ngăn tủ, Đàm Hữu mới vừa mở thùng giấy trong phòng ra, di động đột nhiên vang lên.

Loại thời điểm này, lúc cô không có yêu cầu chờ điện thoại, tiếng chuông quả thực giống như là tín hiệu khủng bố.

Đàm Hữu lập tức khẩn trương lên, lúc lấy di động, trong lòng yên lặng nhắc mãi, là Hạnh Gia Tâm, là Hạnh Gia Tâm…

Nhưng kết quả là cô thất vọng rồi, đại khái là vì trừng phạt cô bỏ lại một cô gái tốt muốn nạp phí bổ sung cả đời với mình, mấy ngày nay, Hạnh Gia Tâm không gửi cho cô một tin nhắn nào, một cuộc điện thoại cũng sẽ không gọi vào.

Hiện tại dãy số biểu hiện trên di dộng, cô không lưu tên, nhưng có chút quen thuộc, hơi chút nghĩ một chút, liền biết là…

Chú hai.

Cả người Đàm Hữu lập tức căng thẳng.

Ngón tay cô cứng đờ mà mở di động, trượt vài lần mới bấm được, khô khốc nói: “Vâng.”

Ngay cả người cũng chưa kêu.

Bên kia không để ý xưng hô của cô, vội vã mà kêu: “Đàm Hữu à, Đàm Hữu! Con còn ở Cố thị sao!”

Đàm Hữu rất muốn nói cô không ở, không chờ cô trả lời, chú hai tiếp tục hô: “Đàm Hữu con mau tới bệnh viện nhân dân, ba con đang cấp cứu, mau tới!”

Đàm Hữu bị tin tức này đánh ngốc, cô cứng đờ tại chỗ, không biết nên làm cái gì, cũng không biết nên nói cái gì.

Chú hai bên kia gấp đến độ khóc nức nở: “Đàm Hữu! Hắn tốt xấu cũng là ba con! Hiện tại hắn rất nguy hiểm, con mau tới đi!”

Đàm Hữu nghe thấy chính mình lạnh như băng mà nói ra một câu: “Ông ta đã không có quan hệ gì với con.”

“Không phải lúc bực bội!” Chú hai hô, “Bệnh viện nhân dân! Con đến thì gọi điện thoại cho chú, hiện tại ta không có thời gian nói với con!”

Điện thoại bị cắt đứt, Tiếu Mỹ Cầm đi tới cửa phòng, hỏi cô: “Làm sao vậy?”

“Không như thế nào.” Đàm Hữu đột nhiên trả lời, sau đó nhanh chóng cong lưng, quay cuồng giữa thùng giấy.

Cô căn bản không biết mình đang lục lọi cái gì, trong đầu cô loạn đến gần chết, cô chỉ biết, không thể nói cho Tiếu Mỹ Cầm biết, không thể phá hư kết quả mà cô thật vất vả xử lý ra, không thể làm cho tương lai của họ, lại một lần ngã vào vực sâu không đáy.

Tiếu Mỹ Cầm nhìn cô, qua một hồi lâu, nói: “Mẹ còn phải dọn trong chốc lát.”

Nói xong bà không có truy vấn nữa, xoay người trở về phòng ngủ chính, thật sự không giống trước kia.

Đàm Hữu dừng lại động tác tìm kiếm, tay chân nhũn ra, lập tức ngã ngồi ở trên mặt đất.

Khi lật thùng giấy tro bụi bay lên, dưới ánh nắng chiếu xạ trong không khí, rất nhỏ mà lại rất lớn, như là vi sinh vật, lại giống như sao trời.

Đàm Hữu không biết nên làm gì, vì thế cô đếm từng viên tro bụi.

Không biết qua bao lâu, Tiếu Mỹ Cầm lại lần nữa xuất hiện ở cửa, hỏi cô: “Tìm được album rồi sao?”

Đàm Hữu đột nhiên quay đầu, lại cúi đầu nhìn nhìn tay mình trống rỗng: “A, không tìm được.”

“Mẹ nhớ rõ cái thùng trên tủ quần áo có thể sẽ có.” Tiếu Mỹ Cầm đi vào phòng, chuẩn bị giúp cô tìm.

Đàm Hữu nâng cái tay, muốn ngăn cản bà: “Không cần, không tìm, cũng không quan trọng.”

Tiếu Mỹ Cầm nhìn cô, Đàm Hữu không dám nhìn thẳng cặp mắt kia, thay đổi tầm mắt.

Đúng lúc này, di động của cô lại vang lên.

Đàm Hữu móc ra liếc mắt một cái, là điện thoại của chú hai.

Cô trực tiếp ấn cắt đứt, sau đó đứng dậy đi ra ngoài: “Chúng ta đi thôi, bằng không không kịp giờ bay.”

Sau đó trong nháy mắt, cô liền nghe được điện thoại Tiếu Mỹ Cầm vang lên.

Di động của Tiếu Mỹ Cầm ở phòng ngủ chính, Đàm Hữu không chờ bà phản ứng lại, liền một bước xa vọt qua, cầm di động lên.

Quả nhiên vẫn là dãy số kia.

Tiếu Mỹ Cầm bước nhanh đi tới trong phòng ngủ, nhăn mày lại hỏi cô: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

Đàm Hữu hoảng loạn cúp điện thoại, vì phòng ngừa hắn lại gọi cho Tiếu Mỹ Cầm, cô dứt khoát dùng di động của mình gọi qua.

Cô đem điện thoại kề sát lỗ tai, bước nhanh đi ra ngoài, sợ Tiếu Mỹ Cầm nghe thấy. Nhưng vừa mới đi ngang qua Tiếu Mỹ Cầm, điện thoại liền chuyển được.

Đàm Hữu không nói chuyện, bước chân cô dừng lại.

Giọng nói của chú hai vừa thô dát lại nghẹn ngào, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Đàm Hữu, ba con không còn nữa.” 1

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hữu Hạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook