Chương 77
Kim Kha
12/06/2022
Khi Đàm Kỳ nhận được tin tức, hắn đang ngủ trưa.
Hắn có chút không thể tin nổi, thật giống như nhìn đến tin tức kia, là xảy ra ở trong mơ.
Ở trên giường ngây ngốc một hồi lâu, hắn mới điều động cơ mặt và đại não, gọi cho Đàm Hữu.
Lần đầu tiên reo đến treo máy cũng không có người nhận, Đàm Kỳ từ trên giường nhảy xuống, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Tiểu hacker đang kéo mành gõ máy tính, nghe thanh âm vang lên, kéo mành ra, chậm rì rì hỏi hắn: “Cậu làm sao vậy?”
Đàm Kỳ ngơ ngác mà nhìn hắn, như sắp nhìn thấu cặp mắt kính hình tròn của hacker.
Đàm Kỳ muốn trả lời hắn, lại cảm thấy còn chưa xác định tin tức không thể trước nói ra khỏi miệng. Hắn quơ quơ di động, bắt đầu gọi cuộc thứ hai cho Đàm Hữu, giơ tay nói với hacker: “Cậu chờ một chút, chờ một chút.”
Hacker yên lặng chờ hắn.
Lần này vang đến một nửa, điện thoại rốt cuộc chuyển được, Đàm Hữu “Alo” một tiếng, Đàm Kỳ nghe ngữ điệu của cô liền biết, việc này có một nửa là sự thật.
“Tiểu Giang gửi tin nhắn cho ta, nói……”
Đàm Kỳ dừng một chút, không đợi hắn nói xong, Đàm Hữu trả lời: “Là sự thật.”
Trong lòng Đàm Kỳ nháy mắt nảy lên tới rất nhiều cảm xúc khó tả, tìm không thấy phương hướng, cũng không tìm thấy một từ thích hợp để hình dung.
Quá phức tạp dẫn tới ngược lại trống rỗng.
Hắn sững sờ ở nơi đó vài giây, sau đó hỏi một câu: “Chị, hiện tại chị ở đâu?”
“Ở bệnh viện.” Đàm Hữu nói.
“Hiện tại ta ngay lập tức mua vé chạy về.” Đàm Kỳ nói.
“Được.” Đàm Hữu treo điện thoại.
Hacker còn nhìn chằm chằm Đàm Kỳ, Đàm Kỳ nhìn hắn, ngơ ngác nói: “Ba mình đã chết.”
Hacker lập tức nhăn mày, có chút không biết làm sao mà đứng lên, ý đồ an ủi hắn: “Đàm Kỳ cậu…”
“Ba mình đã chết.” Đàm Kỳ lại nói một lần, lần này ai cũng có thể nghe ra sự hưng phấn trong giọng nói của hắn.
Lời an ủi của hacker nghẹn ở cổ họng, hoàn toàn ngây người.
Đàm Kỳ xoay người một phen lôi quần áo nhét vào rương hành lý: “Mình phải trở về mấy ngày, cụ thể mấy ngày mình cũng không rõ lắm, cậu giúp mình xin phép, lưc đi học giúp nói một tiếng…”
“Được.” Hacker ngơ ngác mà đáp ứng.
“Không cần lấy quần áo…” Đàm Kỳ dừng một chút, có chút tự nhủ nói, “Có nên lấy quần áo hay không? Vẫn nên lấy hai bộ đi, dù sao cũng phải tắm rửa, bọn họ nếu làm hậu sự theo lưu trình thì cần quần áo gì, hay là bây giờ do mình tự đi chuẩn bị……”
Hacker vẫn luôn nhìn bóng dáng của hắn, thẳng đến Đàm Kỳ thu thập hành lý xong quay người qua: “A! Vé máy bay, mình nhìn xem vé máy bay!”
Ngón tay nhanh chóng lướt trên di động, Đàm Kỳ lẩm bẩm nói: “Hy vọng có chuyến bay gần đây…”
“Mình giúp cậu nhìn xem.” Hacker chính là hacker vạn năng trong ký túc xá của bọn họ, phàm là chuyện gì có liên quan đến máy tính, thì không có gì mà hắn không am hiểu.
“Được.” Đàm Kỳ dứt khoát buông di động, “Cậu tra giúp mình.”
Ngón tay hacker đập vào trên bàn phím, bùm bùm, rất nhanh nói: “Có một chuyến 2 giờ sau bay, hiện tại cậu ra cửa…”
Sau đó hắn dừng lại, hắn thấy đôi mắt Đàm Kỳ hồng hồng ngân ngấn như một cái đầm nước, sau đó trong nháy mắt khi hắn nhìn qua, giọt nước trong đầm tràn ra.
“Kịp không?” Đàm Kỳ như thể không phát hiện mình đang khóc, ngữ điệu bình tĩnh.
“Lúc này đi sân bay nếu đường không kẹt xe, thì kịp.” Hacker nói.
“Được.” Đàm Kỳ kéo rương hành đi ra ngoài.
“Này, Đàm Kỳ.” Hacker gọi lại hắn, dừng một chút, “Cậu đừng vội, hoà hoãn lại cảm xúc, nóng nảy dễ dàng xuất hiện phiền toái……”
“Mình không vội.” Đàm Kỳ nhìn về phía hắn, cười một cái, lại lập tức phản đối, “Không đúng, mình rất cấp bách. Cảm xúc cũng thật cần chậm rãi lại, mình quá kích động.”
Mình quá kích động……
Ba chết mà lại quá kích động?
Hacker không biết nói cái gì, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn hắn.
Đàm Kỳ đột nhiên xoay người hai bước vượt không, giơ tay chụp mạnh hai cái trên vai hacker: “Để mình hoãn một hơi, hô…… Ha…… Hô…… Ha……”
“Ừ.” Đàm Kỳ trở lại vị trí cũ, lôi kéo rương hành lý ra cửa, “Đã xong.”
Nhưng thật ra cũng chỉ hoãn nửa phút mà thôi, chờ Đàm Kỳ kéo hành lí tới cầu thang, trong chớp mắt khi nhắc lên cái rương kia, nghĩ đến Đàm Phong Lỗi đã chết, lại kích động lên.
Loại kích động này làm hắn cảm thấy chính mình thật máu lạnh, nhưng không có cách nào, hắn không thể khống chế cảm xúc bản năng.
Ở trong quá trình trưởng thành của hắn, ở trong trí nhớ từ khi hắn có ý thức của riêng mình, Đàm Phong Lỗi vẫn luôn là gánh nặng của cái nhà này, là ma quỷ trong nhà, là cội nguồn làm hắn có cuộc sống hoàn toàn khác biệt so với các bạn học khác.
Khi còn nhỏ hắn nhỏ yếu, không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể tận lực trốn rất xa. Sau đó, hắn trưởng thành, có cơ bắp cường kiện và tư duy kín đáo, vì thế, hắn không chỉ một lần nghĩ tới, hoàn toàn giải quyết Đàm Phong Lỗi.
Hắn nghĩ tới rất nhiều loại biện pháp, trong tối ngoài sáng, tàn nhẫn mãnh liệt, thần không biết quỷ không hay như độc mạn tính… Mỗi khi hắn nhìn đến nội dung tương quan, đều sẽ liên tưởng đến trên người Đàm Phong Lỗi.
Cho nên lần ăn tết trước đó, rốt cuộc hắn mới có năng lực phản kháng, dám lớn tiếng mà rống ra tới, lớn tiếng mà đánh lại, dám xé rách tất cả hỗn độn bình thản, muốn thấy cảnh tượng mới.
Nhưng cũng đúng là bởi vì loại hỗn độn bình thản này, loại bình thản từ mẹ cùng chị gái giữ gìn nên, làm hắn không thể lại tiến thêm một bước làm chuyện quá mức.
Quá mức sao? Thật ra Đàm Kỳ cũng không cảm thấy quá mức.
Hiện tại, đột nhiên, không hề dự triệu, hết thảy đều kết thúc.
Mặc kệ kế tiếp còn có bao nhiêu chuyện cần phải xử lý, có bao nhiêu tình huống không biết sẽ phát sinh, Đàm Kỳ đều cảm thấy, hết thảy đều kết thúc.
Hết thảy ràng buộc trong gia đình này, hết thảy cực khổ, tất cả ngọn nguồn của những chuyện không vui, tất cả áp lực dục vọng, bất bình đẳng không thể nói, đều kết thúc.
Cảm xúc hiện tại của hắn, không thể nói là vui vẻ, bởi vì hai chữ vui vẻ thật sự là quá đơn điệu quá nông cạn.
Hắn cảm thấy dưới chân mình như có gió, cảm thấy phía sau lưng mình mọc cánh, kéo rương chạy vội xuống lầu, lại dứt khoát chạy vội đến cổng trường, dọc theo đường đi ánh mắt người qua đường nhìn hắn như thể đang nhìn người bệnh tâm thần.
Nhưng Đàm Kỳ không thèm để ý, so với sự kiện trọng đại mang tính lịch sử như hôm nay, những ánh mắt này chẳng là cái gì cả.
Hết thảy đều giống như bắt đầu trở nên may mắn, hắn mới vừa đứng vững vài giây, liền có một chiếc taxi trống chạy đến trước mặt hắn.
Đàm Kỳ ném hành lý vào cốp xe, sau đó lại ném chính mình lên xe, rốt cuộc nhịn không được hô ra tới.
“A ——————”
Tài xế sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, Đàm Kỳ ha ha cười hai tiếng: “Ngượng ngùng, tôi có chút kích động. Sân bay, chú nhanh chóng đi sân bay đi.”
“Chuyện gì mà kích động thành như vậy?” Tài xế khởi động xe, từ kính chiếu hậu nhìn hắn một cái, “Là cô gái cậu thích lại đây, hay là đi tiếp thần tượng.”
Đàm Kỳ dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại: “Những việc mà chú nói, đều quá nhàm chán.”
Trải qua lộ trình tuy rằng thời gian không dài, nhưng cảm giác thật dài dòng, Đàm Kỳ rốt cuộc về tới Cố thị.
Dĩ vãng hắn vừa đến cái nhà ga này, liền cảm thấy đầu bắt đầu phát đau, nhưng hôm nay hắn tư duy rõ ràng, hơn nữa cảm xúc cũng hoàn toàn bình phục lại.
Hiện tại hắn phải làm, là xử lý hậu sự, trấn an mẹ và chị, hoàn toàn khởi động ngôi nhà này, trở thành người đàn ông duy nhất, nhưng hữu dụng, làm cái nhà này hạnh phúc.
Hắn gọi điện thoại cho Đàm Hữu, dò hỏi địa chỉ cụ thể, sau đó khi màn đêm sắp buông xuống, đi tới bệnh viện.
Đàm Hữu ở trong một góc sân của bệnh viện chờ hắn, sau khi nhìn thấy hắn, không có cảm xúc gì mà nói: “Hiện tại đang xử lý thủ tục, bởi vì tình huống có chút đặc thù, cho nên có chút phiền phức.”
Đàm Kỳ hỏi cô: “Phiền phức như thế nào?”
“Bởi vì lúc sinh thời người chết có nhiều quan hệ xã hội phức tạp, cho nên nguyên nhân chết còn đang chờ tiến thêm một bước kiểm chứng.” Đàm Hữu nói, “Đang đợi cảnh sát có kết luận, mới có thể viết giấy chứng nhận tử vong.”
Đàm Kỳ nghe cô lạnh nhạt mà kêu Đàm Phong Lỗi là “người chết”, có một loại cảm giác mình làm chuyện xấu nhưng lại tìm được đồng minh.
Hắn nhìn nhìn chung quanh, thấy được nơi xa có một cái camera giám sát hướng tới chỗ họ.
Đàm Kỳ kéo lại tay áo của Đàm Hữu, kéo cô tới chỗ góc chết: “Chị, lại đây một chút.”
Đàm Hữu không cự tuyệt.
Hoàn toàn không có ai cũng không có theo dõi, Đàm Kỳ hỏi thẳng cô: “Nguyên nhân chết là cái gì?”
“Miệng vết thương cảm nhiễm dẫn đến bệnh biến chứng trí mạng.” Đàm Hữu nói.
“Bác sĩ nói?”
“Ừ.”
“Vậy nguyên nhân thật sự là cái gì?” Đàm Kỳ hỏi.
Đôi mắt Đàm Hữu vốn dĩ tự nhiên rủ xuống lập tức nâng lên nhìn Đàm Kỳ: “Thật sự cái gì?”
“Nguyên nhân chết thật sự.” Đàm Kỳ nói.
“Hiện tại ngay cả bác sĩ cũng nói cái này.” Đàm Hữu nói, “Nếu nguyên nhân chết thật sự gì đó, cảnh sát hiện tại còn chưa làm rõ ràng, ngươi hỏi ta có ích lợi gì?”
“Ngươi không biết?” Đàm Kỳ nhíu nhíu mày, không quá tin tưởng.
“Vì sao ta sẽ biết?” Đàm Hữu nhìn chằm chằm hắn.
“Ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta.” Đàm Kỳ chụp cánh tay cô một chút, “Ta cái gì cũng chưa hiểu rõ đây, ngươi chừng nào thì thu được tin tức, khi nào trở về Cố thị?”
Đàm Hữu một lần nữa rũ xuống mắt: “Nửa đêm hôm trước trở về.”
Đàm Kỳ lập tức trừng lớn mắt: “Vậy Đàm Phong Lỗi……”
“Buổi sáng hôm nay chết.”
“Mẹ đâu?” Đàm Kỳ hỏi, “Mẹ đã trở lại sao?”
“Mẹ có trở về.” Đàm Hữu nói, “Nhưng ta không cho mẹ lại đây, ta kêu dì cả ở nhà với mẹ.”
“Mẹ trở về khi nào?”
“Giữa trưa hôm qua.”
“Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đàm Kỳ nhìn Đàm Hữu.
Đàm Hữu dựa vào trên tường, qua một hồi lâu, nói: “Đã xảy ra cái gì, về sau ta có sức lực lại nói với ngươi. Ngươi chỉ cần biết một chút là được, ông ta chết, không liên quan tới ta, cũng không đinh dáng gì tới mẹ.”
Khi Đàm Hữu nói lời này, cũng không có nhìn Đàm Kỳ, cô nhìn vào hư không, nói chuyện cũng không lớn, nhưng cảm xúc rất cứng rắn.
Đàm Kỳ cảm thấy, có lẽ là giờ phút này, không ai có thể càng hiểu rõ tâm trạng của Đàm Hữu hơn hắn. Hắn tiến lên một bước bắt lấy cánh tay Đàm Hữu nhéo nhéo: “Được rồi, ta hiểu.”
Đàm Hữu không nói thêm nữa, hai người lại yên lặng mà đứng trong chốc lát, thẳng đến đêm đen hoàn toàn bao phủ, ánh đèn tối tăm trong sân sáng lên.
“Bệnh viện chỉ có mình chị xử lý sao?” Đàm Kỳ hỏi.
“Buổi sáng có chú hai, lúc sau trì hoãn lâu lắm, ông ấy phải về nhà đón cháu.”
“Hiện tại chủ yếu là chờ kết quả sao?”
“Đúng vậy, thuận tiện phối hợp cảnh sát điều tra.” Đàm Hữu nói, “Thuận tiện chờ…”
Chờ ai? Đàm Hữu chưa nói tên, nhưng Đàm Kỳ nháy mắt đã hiểu rõ ý cô.
Chờ chủ nợ, thật vất vả người thiếu nợ đã trở lại, nhưng lại là "nằm" trở lại, chủ nợ lúc này không đến thì chờ tới khi nào, chẳng lẽ chờ người nhà đều chạy hết?
Đàm Kỳ nói: “Chị, trở về nghỉ ngơi đi, chuyện ở nơi này để ta tiếp nhận làm.”
“Ngươi làm không rõ.”
“Ngươi nên giao đãi một chút, dư lại chúng ta ai cũng không có kinh nghiệm, cũng không chắc ngươi rõ ràng hơn ta.”
Đàm Hữu nhìn về phía hắn, đột nhiên kéo kéo khóe miệng: “Ngươi soán quyền à.”
“Sớm đã bắt đầu soán, hiện tại ngươi mới phát hiện sao?” Đàm Kỳ vỗ vỗ tay cô, “Ta nói thật, về sau những việc này để ta tới thì tốt rồi.”
Đàm Hữu không nói chuyện.
Đàm Kỳ nói: “Ta là đàn ông, đỉnh thiên lập địa.”
Chủ nghĩa đại nam tử của Đàm Kỳ bắt đầu thức tỉnh rồi, Đàm Hữu đã sớm cảm giác được.
Người em trai này ba mẹ cô không có quản giáo quá nhiều, cô cũng không dạy bảo gì, dưới hoàn cảnh thế này vậy mà lớn lên cũng không hư hỏng, Đàm Hữu cảm thấy rất thần kỳ.
Trước kia cô cảm thấy Đàm Kỳ còn nhỏ, nhưng Đàm Kỳ dùng sự thật chứng minh cho cô xem, hắn đã trưởng thành.
Cũng đủ một mình đảm đương một phía, cũng đủ đứng ở bên người Đàm Hữu, cùng nhau khởi động ngôi nhà rách nát này.
Đàm Hữu gật gật đầu: “Được.”
Cô nói rõ chuyện bệnh viện và chuyện bên phía cảnh sát cho Đàm Kỳ, lại dặn dò hai câu tình huống có thể xuất hiện.
“Được rồi, ta hiểu được.” Đàm Kỳ đẩy cô một phen, “Trở về đi.”
Đàm Hữu nhìn hắn.
Đàm Kỳ bất đắc dĩ: “Chị, yên tâm được không? Lúc này ta sẽ tuyệt đối thanh tỉnh hơn ngươi. Nếu hiện tại ngươi chiếu gương, sẽ biết trạng thái của mình kém cỡ nào.”
“Trạng thái của ta rất kém cỏi?” Đàm Hữu nhíu nhíu mày.
“Trên mặt cũng không có màu máu.” Đàm Kỳ nói.
Đàm Hữu xác thật không biết sắc mặt của mình hiện tại cái dạng gì, từ buổi sáng nhận được tin tức bắt đầu, cả người cô đều phát ngốc, hoảng loạn mà trống rỗng.
Việ cần xử lý theo nhau mà đến, Đàm Hữu may mắn đầu mình có một bộ phận còn hoàn toàn thanh tỉnh, có thể nghe rõ lời người khác, có thể lý trí mà phán đoán kế tiếp nên làm cái gì, nên ở trước mặt ai nói lời gì.
Cô muốn mau chóng kết thúc tất cả những chuyện này, lại biết gấp gáp cũng không được gì, vì thế liền lạnh mặt như vậy, ở bệnh viện suốt cả ngày.
Tới lúc này mới đột nhiên nhớ tới, hình như một ngụm cơm cũng chưa ăn, nước cũng không uống, trách không được trạng thái kém.
Cô đứng thẳng thân mình, không nói cái gì nữa, chỉ nói: “Ta đi đây.”
“Ừm.” Đàm Kỳ nói, “Trở về ăn một chút gì đó, ngủ một giấc.”
Thanh âm mơ mơ hồ hồ, cùng với không khí âm trầm của bệnh viện, thực mau bị Đàm Hữu bỏ lại phía sau.
Ra cửa bệnh viện, Đàm Hữu không có kêu xe, cô muốn lẳng lặng mà đi trong chốc lát.
Rõ ràng lúc ở bệnh viện, hầu hết thời gian cô đều là một mình lẳng lặng mà chờ đợi, nhưng lúc này, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Lúc này, cô hoàn toàn trống rỗng, đem những chuyện phức tạp cần đầu óc đều giao cho Đàm Kỳ, đầu cô hoàn toàn trống không.
Trống đến mức chỉ còn lại có một hình ảnh, lắc lư lay động, thường thường mà toát ra một chút.
Đó là hình ảnh khi cô xem thi thể của Đàm Phong Lỗi, dùng để phân biệt thân phận, cho nên chỉ là nhanh chóng kéo vải bố trắng che lại người, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trên, cũng đã đủ để xác nhận.
Đôi mắt Đàm Phong Lỗi nhắm chặt, khe rãnh trên mặt hắn giống như giãn ra một chút, nhưng tóc, tựa hồ trong một đêm, màu trắng nhiều hơn phân nửa.
Nghĩ đến đây, Đàm Hữu lại không thể khống chế mà nghĩ tới ngày hôm qua cô gặp mặt Đàm Phong Lỗi.
Đấu tranh phản kháng mà cô lấy làm tự hào, trở thành ấn tượng rõ ràng cuối cùng về Đàm Phong Lỗi ở trong đầu cô.
Yếu đuối, điên cuồng, tàn nhẫn, vô năng.
Tôi không biết vì sao ông muốn tồn tại như vậy, ông tồn tại như vậy có ý nghĩa gì.
Đầu Đàm Hữu bắt đầu ẩn ẩn phát đau, cô giơ tay nắm tay vỗ một chút, nháy mắt chấn động làm những ký ức đó biến mất một giây, lại rất nhanh ngưng tụ lại.
Đàm Hữu chỉ có thể từng cái, không ngừng mà vỗ lên, dùng sức lực không lớn, nhưng có thể khiến cô thoải mái rất nhiều.
Cô không muốn nghĩ tới những việc này nữa, không muốn lại nhớ đến chuyện có liên quan tới Đàm Phong Lỗi.
Cô đã suy nghĩ quá nhiều năm, hiện tại rốt cuộc muốn kết thúc, cô làm tất cả những gì mà cô có thể làm, nên nghỉ ngơi thật tốt khi có thể nghỉ ngơi.
Cô cưỡng bách chính mình suy nghĩ đợi lát nữa về nhà muốn đối mặt với mẹ như thế nào mới thích hợp, nhưng vấn đề này lại tránh không khỏi Đàm Phong Lỗi, tuần hoàn ác tính.
Vì thế cô nghĩ tới Hạnh Gia Tâm.
Bất quá là trở về Cố thành hai ngày mà thôi, Hạnh Gia Tâm và toà thành thị nơi có Hạnh Gia Tâm kia, nháy mắt đã xa xôi như là chuyện một thế giới khác mới có thể phát sinh.
Đàm Hữu thậm chí có trong nháy mắt không thể xác định, cô có phải thật sự gặp lại một cô gái tên là Hạnh Gia Tâm hay không, cô gái xinh đẹp như vậy mà lại đơn thuần như vậy, đáng yêu, rồi lại chấp nhất mà yêu cô như vậy.
Đúng, yêu cô, yêu một người hãm sâu trong vũng lầy, thậm chí ngay cả bản thân cô đều sắp từ bỏ chính mình.
Đàm Hữu rất muốn hiện tại liền nghe được đáp án kia, vấn đề cô hỏi ra mà lại không kịp nghe được đáp án.
—— vì sao cậu có thể không suy xét hậu quả mà nhận định mình, ngày tháng sau này cậu thật sự muốn vẫn luôn ở bên mình sao? Mình không hiểu rõ, mình có thể có lực hấp dẫn gì khiến cậu làm ra quyết định này…
Cô móc di động ra, không chút do dự, gọi cho Hạnh Gia Tâm.
Cơ hồ trong nháy mắt khi tiếng chuông vừa vang lên, Hạnh Gia Tâm đã tiếp điện thoại.
Tiếng nàng phi thường nhỏ, nghe giống như đang làm chuyện cực kỳ bí ẩn, tinh tế nhược nhược nói: “Đàm Hữu.”
“Ừ.” Đàm Hữu lên tiếng, đột nhiên không biết nói từ đâu, nhưng cô không dám tạm dừng, vì thế nhanh chóng tung ra ý tưởng chân thật nhất trong giờ phút này, cô nói, “Mình nhớ cậu.”
Điện thoại bên kia ngẩn người, rồi sau đó nho nhỏ giọng: “Mình cũng vậy.”
Đàm Hữu cười rộ lên, đại khái hai ngày nay chưa từng làm biểu cảm này, cho nên trong chớp mắt, cô thế nhưng cười đến có chút ê ẩm gương mặt, rồi sau đó cái mũi cũng chua xót lên.
Khi nước mắt rơi xuống, Đàm Hữu nâng một cái tay khác lên kịp thời mà bưng kín mặt, không có làm mình phát ra thanh âm nghẹn ngào mất mặt.
Bên kia điện thoại ăn ý mà lặng im, một hồi lâu lúc sau, mới thật cẩn thận hỏi cô: “Cậu làm sao vậy?”
Giọng Đàm Hữu trong nháy mắt nghẹn đến sắp không phát ra được thanh âm: “Không, không có việc gì, mình chỉ là… Muốn hỏi cậu…”
“Hỏi cái gì?” Hạnh Gia Tâm có chút gấp.
Những vấn đề đó quá dài, Đàm Hữu lúc này không nói được nhiều như vậy, cũng đột nhiên không muốn nói nhiều, nước mắt của cô rào rạt rớt xuống, đại khái là một lần khóc mãnh liệt và vô thố nhất sau hơn hai mươi năm cô được sinh ra trên thế gian này.
Đàm Hữu tinh giản lại vấn đề, hỏi cái trọng điểm nhất, cô nỗ lực khống chế thanh âm, nhưng vẫn không có biện pháp che dấu cảm xúc.
Cô hỏi Hạnh Gia Tâm: “Cậu còn muốn… cả đời... của mình sao?”
“Muốnnn!” Hạnh Gia Tâm không chút do dự hô lên, một tiếng này đột nhiên đề cao, âm lượng lớn đến gấp mấy chục lần vừa rồi.
Đàm Hữu đau đầu đôi mắt cũng đau, đầu quả tim cũng đau lên, cả người sắp mất lực.
Hạnh Gia Tâm hô một tiếng còn chưa đủ, không ngừng mà lặp lại: “Muốn muốn muốn!” Thanh âm của nàng cũng thật lớn, lớn đến giống như là xuyên qua điện thoại, đi tới bên người cô.
Đàm Hữu đột nhiên ngồi xổm xuống, cô cuộn tròn thân thể, chôn đầu ở nơi bí ẩn nhất, khóc thành tiếng.
Này là đủ rồi, Đàm Hữu vốn dĩ cảm thấy thế này là đủ rồi.
May mắn như vậy, đủ để triệt tiêu tất cả ủy khuất và cực khổ mà cô từng chịu.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một thân thể ấm áp lại mềm mại ôm lấy cô từ phía sau, gắt gao ôm chặt cô, hoàn toàn vây quanh, mùi hương quen thuộc làm Đàm Hữu cảm thấy, này còn chưa đủ.
Sao lại có thể đủ, nếu hạnh phúc có tầng cấp, Hạnh Gia Tâm có thể cho cô không chỉ là 1 2 3, cô sao lại nỡ từ bỏ 4 5 6.
Đàm Hữu không hỏi, sao cậu ở chỗ này, cậu đã đến bao lâu rồi, cậu có biết ba mình đã chết hay không. Hiện tại, cô cảm thấy những điều này đều không quan trọng.
Quan trọng là, có một người, nàng có thể bao bọc lấy tất cả thống khổ của bạn, sau đó khiến bạn trong nháy mắt quét sạch chúng nó.
Đàm Hữu ngừng tiếng khóc, cũng ngừng nước mắt, nàng dùng sức mà cọ cọ đôi mắt lên đùi, sau đó một phen cầm tay người ôm lấy cô.
Hạnh Gia Tâm lẩm bẩm mà kêu cô: “Đàm Hữu…”
Đàm Hữu kéo nàng đến trước người, sau đó đột nhiên đứng lên.
Cô không biết nước mắt đã lau khô chưa, cũng không biết lúc này trên mặt có trắng bệch hay không, cô chỉ biết Hạnh Gia Tâm không thèm để ý những thứ này.
Cô nhìn Hạnh Gia Tâm, nhìn chằm chằm hai mắt nàng, tựa như nhìn chằm chằm con đường sáng ngời mở ra trong thế giới hỗn độn này, nhìn chằm chằm hoa thơm chim hót, vũ trụ sao trời.
Hạnh Gia Tâm nhìn lại cô, dùng ánh mắt chuyên chú đồng dạng. Đàm Hữu nắm chặt tay nàng, cô nói: “Mình có thể ngủ cậu không?”
Hạnh Gia Tâm trong chớp mắt ngây người, sau đó dùng sức gật đầu, sợ cô nhìn không thấy, còn phối hợp ngôn ngữ: “Có thể có thể.”
Đàm Hữu lôi kéo tay nàng, bước nhanh mà đi về phía trước, qua con phố này có một khách sạn, bởi vì nhìn rất quý, cô chưa từng đến chỗ đó.
Nhưng hiện tại, cô rất bức thiết mà muốn sử dụng phần tiền này.
Vào khách sạn, lúc Đàm Hữu đang tìm túi tiền trên người, Hạnh Gia Tâm đã chụp giấy chứng minh lên trên bàn lễ tân, di động mở sẵn chi trả bằng mã QR.
“Nhanh lên.” Hạnh Gia Tâm nhìn người phục vụ nói, “Tùy tiện gian phòng nào cũng được.”
Sau đó lại dùng cánh tay đâm Đàm Hữu một cái: “Chứng minh.”
Đại khái là ngữ khí của nàng quá mức mệnh lệnh, tuy rằng đủ nóng nảy, lại không chút thẹn thùng, lễ tân nhanh chóng mở phòng cho các nàng, cũng không có liếc mắt nhìn xem các nàng thêm chút nào.
Hạnh Gia Tâm cầm thẻ phòng, lần này không phải Đàm Hữu lôi kéo nàng, là nàng lôi kéo Đàm Hữu.
Hai người bước nhanh vào thang máy, sau đó không nói một lời mà nhìn con số trên thang máy nhảy tới tầng lầu đã chỉ định.
Tốc độ phán đoán phương hướng số phòng của Hạnh Gia Tâm đặc biệt mau, cơ hồ không có tạm dừng, liền lôi kéo Đàm Hữu tìm được căn phòng chính xác.
Cửa phòng mở ra, Hạnh Gia Tâm giơ tay đặt bảng “Xin đừng quấy rầy”, sau đó đè Đàm Hữu lên cửa, hỏi cô: “Cậu muốn ngủ như thế nào?”
Đàm Hữu nhìn nàng, đột nhiên cười rộ lên.
Không thể ức chế, cũng hoàn toàn không cần thiết ức chế mà cười rộ lên, cười đến cô mềm cả người, dựa vào cửa đều sắp chịu đựng không nổi.
Sức quan sát của Hạnh Gia Tâm rất không tồi, tuy rằng ngôn ngữ động tác đều vội vã, nhưng cũng không có bị dục vọng choáng váng đầu óc, nàng giơ tay ôm lấy eo Đàm Hữu, vững vàng đỡ lấy cô.
Đàm Hữu rốt cuộc cười xong, cô nói: “Mình rất khát.”
Hạnh Gia Tâm hôn lên, môi lưỡi đưa đến bên miệng, thân thể đưa đến trong lòng Đàm Hữu, phương thức giải khát số 1. 2
Đàm Hữu ôm lấy nàng, cảm thấy đầu óc hư rồi, cô rõ ràng là thật sự khát nước, giọng nói đều bốc khói, lại không thể ngăn cản sự dụ hoặc của Hạnh Gia Tâm. 1
Sau một cái hôn thật dài, không chỉ có giọng nói bốc khói, Đàm Hữu cảm thấy cả thân thể cô đều thiêu cháy.
Lần này cô mục tiêu rõ ràng mà chỉ hướng về phía tủ lạnh: “Mình muốn uống nước.”
Hạnh Gia Tâm quay đầu lại, nhíu nhíu mày, sau đó đẩy cô ra, quay người nhanh chóng mà chạy đến tủ lạnh, cầm bình nước ra tới, vặn nắp bình, lại nhanh chóng về tới trước mặt cô.
Nước đưa tới bên miệng, săn sóc đến nỗi hận không thể thay cô uống sạch.
Đàm Hữu tiếp nhận, ừng ực ừng ực, một hơi rót hơn nửa bình.
Nước đủ rồi, bụng Đàm Hữu lại vẫn như cũ trống rỗng. Cô tạm dừng hai giây, tuy rằng cảm thấy thật phá hư không khí, vẫn thả lỏng chính mình tư duy, tùy tính mà nói: “Mình đói bụng.”
“Muốn ăn cái gì?” Hạnh Gia Tâm không chút để ý cô đốt lửa rồi hiện tại lại ăn lại uống, lấy ra di động chuẩn bị gọi cơm.
Đàm Hữu rất ngạc nhiên lúc này mình còn có tâm trạng mà báo tên hai món ăn rõ ràng, sau đó bước chân hư hư lắc lắc tới mép giường, lập tức ngã xuống.
Mềm mại đệm chăn bao vây lấy cô, Đàm Hữu hô hấp còn mùi hương của Hạnh Gia Tâm, khiến cô sung sướng lại an tâm.
Cứ việc đây cũng không phải thời điểm có thể sung sướng và an tâm.
Cô cứ như vậy hôn mê bất tỉnh, ngã vào giấc ngủ không mộng mị, ấn nút tạm dừng thời gian.
Hạnh Gia Tâm đứng ở giữa phòng, lẳng lặng mà nhìn cô, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng.
Hai mươi phút sau, giao cơm hộp gọi điện thoại đến, ở trước khi di động vang lên Hạnh Gia Tâm tay chân nhẹ nhàng mà ra cửa, nhận cơm hộp lúc sau cũng không có vội vã trở về.
Nàng gọi điện thoại cho Đàm Kỳ: “Đang vội sao? Tôi có việc muốn hỏi cậu.”
--------------
Hai bạn trẻ đã gặp lại
Hắn có chút không thể tin nổi, thật giống như nhìn đến tin tức kia, là xảy ra ở trong mơ.
Ở trên giường ngây ngốc một hồi lâu, hắn mới điều động cơ mặt và đại não, gọi cho Đàm Hữu.
Lần đầu tiên reo đến treo máy cũng không có người nhận, Đàm Kỳ từ trên giường nhảy xuống, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Tiểu hacker đang kéo mành gõ máy tính, nghe thanh âm vang lên, kéo mành ra, chậm rì rì hỏi hắn: “Cậu làm sao vậy?”
Đàm Kỳ ngơ ngác mà nhìn hắn, như sắp nhìn thấu cặp mắt kính hình tròn của hacker.
Đàm Kỳ muốn trả lời hắn, lại cảm thấy còn chưa xác định tin tức không thể trước nói ra khỏi miệng. Hắn quơ quơ di động, bắt đầu gọi cuộc thứ hai cho Đàm Hữu, giơ tay nói với hacker: “Cậu chờ một chút, chờ một chút.”
Hacker yên lặng chờ hắn.
Lần này vang đến một nửa, điện thoại rốt cuộc chuyển được, Đàm Hữu “Alo” một tiếng, Đàm Kỳ nghe ngữ điệu của cô liền biết, việc này có một nửa là sự thật.
“Tiểu Giang gửi tin nhắn cho ta, nói……”
Đàm Kỳ dừng một chút, không đợi hắn nói xong, Đàm Hữu trả lời: “Là sự thật.”
Trong lòng Đàm Kỳ nháy mắt nảy lên tới rất nhiều cảm xúc khó tả, tìm không thấy phương hướng, cũng không tìm thấy một từ thích hợp để hình dung.
Quá phức tạp dẫn tới ngược lại trống rỗng.
Hắn sững sờ ở nơi đó vài giây, sau đó hỏi một câu: “Chị, hiện tại chị ở đâu?”
“Ở bệnh viện.” Đàm Hữu nói.
“Hiện tại ta ngay lập tức mua vé chạy về.” Đàm Kỳ nói.
“Được.” Đàm Hữu treo điện thoại.
Hacker còn nhìn chằm chằm Đàm Kỳ, Đàm Kỳ nhìn hắn, ngơ ngác nói: “Ba mình đã chết.”
Hacker lập tức nhăn mày, có chút không biết làm sao mà đứng lên, ý đồ an ủi hắn: “Đàm Kỳ cậu…”
“Ba mình đã chết.” Đàm Kỳ lại nói một lần, lần này ai cũng có thể nghe ra sự hưng phấn trong giọng nói của hắn.
Lời an ủi của hacker nghẹn ở cổ họng, hoàn toàn ngây người.
Đàm Kỳ xoay người một phen lôi quần áo nhét vào rương hành lý: “Mình phải trở về mấy ngày, cụ thể mấy ngày mình cũng không rõ lắm, cậu giúp mình xin phép, lưc đi học giúp nói một tiếng…”
“Được.” Hacker ngơ ngác mà đáp ứng.
“Không cần lấy quần áo…” Đàm Kỳ dừng một chút, có chút tự nhủ nói, “Có nên lấy quần áo hay không? Vẫn nên lấy hai bộ đi, dù sao cũng phải tắm rửa, bọn họ nếu làm hậu sự theo lưu trình thì cần quần áo gì, hay là bây giờ do mình tự đi chuẩn bị……”
Hacker vẫn luôn nhìn bóng dáng của hắn, thẳng đến Đàm Kỳ thu thập hành lý xong quay người qua: “A! Vé máy bay, mình nhìn xem vé máy bay!”
Ngón tay nhanh chóng lướt trên di động, Đàm Kỳ lẩm bẩm nói: “Hy vọng có chuyến bay gần đây…”
“Mình giúp cậu nhìn xem.” Hacker chính là hacker vạn năng trong ký túc xá của bọn họ, phàm là chuyện gì có liên quan đến máy tính, thì không có gì mà hắn không am hiểu.
“Được.” Đàm Kỳ dứt khoát buông di động, “Cậu tra giúp mình.”
Ngón tay hacker đập vào trên bàn phím, bùm bùm, rất nhanh nói: “Có một chuyến 2 giờ sau bay, hiện tại cậu ra cửa…”
Sau đó hắn dừng lại, hắn thấy đôi mắt Đàm Kỳ hồng hồng ngân ngấn như một cái đầm nước, sau đó trong nháy mắt khi hắn nhìn qua, giọt nước trong đầm tràn ra.
“Kịp không?” Đàm Kỳ như thể không phát hiện mình đang khóc, ngữ điệu bình tĩnh.
“Lúc này đi sân bay nếu đường không kẹt xe, thì kịp.” Hacker nói.
“Được.” Đàm Kỳ kéo rương hành đi ra ngoài.
“Này, Đàm Kỳ.” Hacker gọi lại hắn, dừng một chút, “Cậu đừng vội, hoà hoãn lại cảm xúc, nóng nảy dễ dàng xuất hiện phiền toái……”
“Mình không vội.” Đàm Kỳ nhìn về phía hắn, cười một cái, lại lập tức phản đối, “Không đúng, mình rất cấp bách. Cảm xúc cũng thật cần chậm rãi lại, mình quá kích động.”
Mình quá kích động……
Ba chết mà lại quá kích động?
Hacker không biết nói cái gì, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn hắn.
Đàm Kỳ đột nhiên xoay người hai bước vượt không, giơ tay chụp mạnh hai cái trên vai hacker: “Để mình hoãn một hơi, hô…… Ha…… Hô…… Ha……”
“Ừ.” Đàm Kỳ trở lại vị trí cũ, lôi kéo rương hành lý ra cửa, “Đã xong.”
Nhưng thật ra cũng chỉ hoãn nửa phút mà thôi, chờ Đàm Kỳ kéo hành lí tới cầu thang, trong chớp mắt khi nhắc lên cái rương kia, nghĩ đến Đàm Phong Lỗi đã chết, lại kích động lên.
Loại kích động này làm hắn cảm thấy chính mình thật máu lạnh, nhưng không có cách nào, hắn không thể khống chế cảm xúc bản năng.
Ở trong quá trình trưởng thành của hắn, ở trong trí nhớ từ khi hắn có ý thức của riêng mình, Đàm Phong Lỗi vẫn luôn là gánh nặng của cái nhà này, là ma quỷ trong nhà, là cội nguồn làm hắn có cuộc sống hoàn toàn khác biệt so với các bạn học khác.
Khi còn nhỏ hắn nhỏ yếu, không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể tận lực trốn rất xa. Sau đó, hắn trưởng thành, có cơ bắp cường kiện và tư duy kín đáo, vì thế, hắn không chỉ một lần nghĩ tới, hoàn toàn giải quyết Đàm Phong Lỗi.
Hắn nghĩ tới rất nhiều loại biện pháp, trong tối ngoài sáng, tàn nhẫn mãnh liệt, thần không biết quỷ không hay như độc mạn tính… Mỗi khi hắn nhìn đến nội dung tương quan, đều sẽ liên tưởng đến trên người Đàm Phong Lỗi.
Cho nên lần ăn tết trước đó, rốt cuộc hắn mới có năng lực phản kháng, dám lớn tiếng mà rống ra tới, lớn tiếng mà đánh lại, dám xé rách tất cả hỗn độn bình thản, muốn thấy cảnh tượng mới.
Nhưng cũng đúng là bởi vì loại hỗn độn bình thản này, loại bình thản từ mẹ cùng chị gái giữ gìn nên, làm hắn không thể lại tiến thêm một bước làm chuyện quá mức.
Quá mức sao? Thật ra Đàm Kỳ cũng không cảm thấy quá mức.
Hiện tại, đột nhiên, không hề dự triệu, hết thảy đều kết thúc.
Mặc kệ kế tiếp còn có bao nhiêu chuyện cần phải xử lý, có bao nhiêu tình huống không biết sẽ phát sinh, Đàm Kỳ đều cảm thấy, hết thảy đều kết thúc.
Hết thảy ràng buộc trong gia đình này, hết thảy cực khổ, tất cả ngọn nguồn của những chuyện không vui, tất cả áp lực dục vọng, bất bình đẳng không thể nói, đều kết thúc.
Cảm xúc hiện tại của hắn, không thể nói là vui vẻ, bởi vì hai chữ vui vẻ thật sự là quá đơn điệu quá nông cạn.
Hắn cảm thấy dưới chân mình như có gió, cảm thấy phía sau lưng mình mọc cánh, kéo rương chạy vội xuống lầu, lại dứt khoát chạy vội đến cổng trường, dọc theo đường đi ánh mắt người qua đường nhìn hắn như thể đang nhìn người bệnh tâm thần.
Nhưng Đàm Kỳ không thèm để ý, so với sự kiện trọng đại mang tính lịch sử như hôm nay, những ánh mắt này chẳng là cái gì cả.
Hết thảy đều giống như bắt đầu trở nên may mắn, hắn mới vừa đứng vững vài giây, liền có một chiếc taxi trống chạy đến trước mặt hắn.
Đàm Kỳ ném hành lý vào cốp xe, sau đó lại ném chính mình lên xe, rốt cuộc nhịn không được hô ra tới.
“A ——————”
Tài xế sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, Đàm Kỳ ha ha cười hai tiếng: “Ngượng ngùng, tôi có chút kích động. Sân bay, chú nhanh chóng đi sân bay đi.”
“Chuyện gì mà kích động thành như vậy?” Tài xế khởi động xe, từ kính chiếu hậu nhìn hắn một cái, “Là cô gái cậu thích lại đây, hay là đi tiếp thần tượng.”
Đàm Kỳ dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại: “Những việc mà chú nói, đều quá nhàm chán.”
Trải qua lộ trình tuy rằng thời gian không dài, nhưng cảm giác thật dài dòng, Đàm Kỳ rốt cuộc về tới Cố thị.
Dĩ vãng hắn vừa đến cái nhà ga này, liền cảm thấy đầu bắt đầu phát đau, nhưng hôm nay hắn tư duy rõ ràng, hơn nữa cảm xúc cũng hoàn toàn bình phục lại.
Hiện tại hắn phải làm, là xử lý hậu sự, trấn an mẹ và chị, hoàn toàn khởi động ngôi nhà này, trở thành người đàn ông duy nhất, nhưng hữu dụng, làm cái nhà này hạnh phúc.
Hắn gọi điện thoại cho Đàm Hữu, dò hỏi địa chỉ cụ thể, sau đó khi màn đêm sắp buông xuống, đi tới bệnh viện.
Đàm Hữu ở trong một góc sân của bệnh viện chờ hắn, sau khi nhìn thấy hắn, không có cảm xúc gì mà nói: “Hiện tại đang xử lý thủ tục, bởi vì tình huống có chút đặc thù, cho nên có chút phiền phức.”
Đàm Kỳ hỏi cô: “Phiền phức như thế nào?”
“Bởi vì lúc sinh thời người chết có nhiều quan hệ xã hội phức tạp, cho nên nguyên nhân chết còn đang chờ tiến thêm một bước kiểm chứng.” Đàm Hữu nói, “Đang đợi cảnh sát có kết luận, mới có thể viết giấy chứng nhận tử vong.”
Đàm Kỳ nghe cô lạnh nhạt mà kêu Đàm Phong Lỗi là “người chết”, có một loại cảm giác mình làm chuyện xấu nhưng lại tìm được đồng minh.
Hắn nhìn nhìn chung quanh, thấy được nơi xa có một cái camera giám sát hướng tới chỗ họ.
Đàm Kỳ kéo lại tay áo của Đàm Hữu, kéo cô tới chỗ góc chết: “Chị, lại đây một chút.”
Đàm Hữu không cự tuyệt.
Hoàn toàn không có ai cũng không có theo dõi, Đàm Kỳ hỏi thẳng cô: “Nguyên nhân chết là cái gì?”
“Miệng vết thương cảm nhiễm dẫn đến bệnh biến chứng trí mạng.” Đàm Hữu nói.
“Bác sĩ nói?”
“Ừ.”
“Vậy nguyên nhân thật sự là cái gì?” Đàm Kỳ hỏi.
Đôi mắt Đàm Hữu vốn dĩ tự nhiên rủ xuống lập tức nâng lên nhìn Đàm Kỳ: “Thật sự cái gì?”
“Nguyên nhân chết thật sự.” Đàm Kỳ nói.
“Hiện tại ngay cả bác sĩ cũng nói cái này.” Đàm Hữu nói, “Nếu nguyên nhân chết thật sự gì đó, cảnh sát hiện tại còn chưa làm rõ ràng, ngươi hỏi ta có ích lợi gì?”
“Ngươi không biết?” Đàm Kỳ nhíu nhíu mày, không quá tin tưởng.
“Vì sao ta sẽ biết?” Đàm Hữu nhìn chằm chằm hắn.
“Ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta.” Đàm Kỳ chụp cánh tay cô một chút, “Ta cái gì cũng chưa hiểu rõ đây, ngươi chừng nào thì thu được tin tức, khi nào trở về Cố thị?”
Đàm Hữu một lần nữa rũ xuống mắt: “Nửa đêm hôm trước trở về.”
Đàm Kỳ lập tức trừng lớn mắt: “Vậy Đàm Phong Lỗi……”
“Buổi sáng hôm nay chết.”
“Mẹ đâu?” Đàm Kỳ hỏi, “Mẹ đã trở lại sao?”
“Mẹ có trở về.” Đàm Hữu nói, “Nhưng ta không cho mẹ lại đây, ta kêu dì cả ở nhà với mẹ.”
“Mẹ trở về khi nào?”
“Giữa trưa hôm qua.”
“Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đàm Kỳ nhìn Đàm Hữu.
Đàm Hữu dựa vào trên tường, qua một hồi lâu, nói: “Đã xảy ra cái gì, về sau ta có sức lực lại nói với ngươi. Ngươi chỉ cần biết một chút là được, ông ta chết, không liên quan tới ta, cũng không đinh dáng gì tới mẹ.”
Khi Đàm Hữu nói lời này, cũng không có nhìn Đàm Kỳ, cô nhìn vào hư không, nói chuyện cũng không lớn, nhưng cảm xúc rất cứng rắn.
Đàm Kỳ cảm thấy, có lẽ là giờ phút này, không ai có thể càng hiểu rõ tâm trạng của Đàm Hữu hơn hắn. Hắn tiến lên một bước bắt lấy cánh tay Đàm Hữu nhéo nhéo: “Được rồi, ta hiểu.”
Đàm Hữu không nói thêm nữa, hai người lại yên lặng mà đứng trong chốc lát, thẳng đến đêm đen hoàn toàn bao phủ, ánh đèn tối tăm trong sân sáng lên.
“Bệnh viện chỉ có mình chị xử lý sao?” Đàm Kỳ hỏi.
“Buổi sáng có chú hai, lúc sau trì hoãn lâu lắm, ông ấy phải về nhà đón cháu.”
“Hiện tại chủ yếu là chờ kết quả sao?”
“Đúng vậy, thuận tiện phối hợp cảnh sát điều tra.” Đàm Hữu nói, “Thuận tiện chờ…”
Chờ ai? Đàm Hữu chưa nói tên, nhưng Đàm Kỳ nháy mắt đã hiểu rõ ý cô.
Chờ chủ nợ, thật vất vả người thiếu nợ đã trở lại, nhưng lại là "nằm" trở lại, chủ nợ lúc này không đến thì chờ tới khi nào, chẳng lẽ chờ người nhà đều chạy hết?
Đàm Kỳ nói: “Chị, trở về nghỉ ngơi đi, chuyện ở nơi này để ta tiếp nhận làm.”
“Ngươi làm không rõ.”
“Ngươi nên giao đãi một chút, dư lại chúng ta ai cũng không có kinh nghiệm, cũng không chắc ngươi rõ ràng hơn ta.”
Đàm Hữu nhìn về phía hắn, đột nhiên kéo kéo khóe miệng: “Ngươi soán quyền à.”
“Sớm đã bắt đầu soán, hiện tại ngươi mới phát hiện sao?” Đàm Kỳ vỗ vỗ tay cô, “Ta nói thật, về sau những việc này để ta tới thì tốt rồi.”
Đàm Hữu không nói chuyện.
Đàm Kỳ nói: “Ta là đàn ông, đỉnh thiên lập địa.”
Chủ nghĩa đại nam tử của Đàm Kỳ bắt đầu thức tỉnh rồi, Đàm Hữu đã sớm cảm giác được.
Người em trai này ba mẹ cô không có quản giáo quá nhiều, cô cũng không dạy bảo gì, dưới hoàn cảnh thế này vậy mà lớn lên cũng không hư hỏng, Đàm Hữu cảm thấy rất thần kỳ.
Trước kia cô cảm thấy Đàm Kỳ còn nhỏ, nhưng Đàm Kỳ dùng sự thật chứng minh cho cô xem, hắn đã trưởng thành.
Cũng đủ một mình đảm đương một phía, cũng đủ đứng ở bên người Đàm Hữu, cùng nhau khởi động ngôi nhà rách nát này.
Đàm Hữu gật gật đầu: “Được.”
Cô nói rõ chuyện bệnh viện và chuyện bên phía cảnh sát cho Đàm Kỳ, lại dặn dò hai câu tình huống có thể xuất hiện.
“Được rồi, ta hiểu được.” Đàm Kỳ đẩy cô một phen, “Trở về đi.”
Đàm Hữu nhìn hắn.
Đàm Kỳ bất đắc dĩ: “Chị, yên tâm được không? Lúc này ta sẽ tuyệt đối thanh tỉnh hơn ngươi. Nếu hiện tại ngươi chiếu gương, sẽ biết trạng thái của mình kém cỡ nào.”
“Trạng thái của ta rất kém cỏi?” Đàm Hữu nhíu nhíu mày.
“Trên mặt cũng không có màu máu.” Đàm Kỳ nói.
Đàm Hữu xác thật không biết sắc mặt của mình hiện tại cái dạng gì, từ buổi sáng nhận được tin tức bắt đầu, cả người cô đều phát ngốc, hoảng loạn mà trống rỗng.
Việ cần xử lý theo nhau mà đến, Đàm Hữu may mắn đầu mình có một bộ phận còn hoàn toàn thanh tỉnh, có thể nghe rõ lời người khác, có thể lý trí mà phán đoán kế tiếp nên làm cái gì, nên ở trước mặt ai nói lời gì.
Cô muốn mau chóng kết thúc tất cả những chuyện này, lại biết gấp gáp cũng không được gì, vì thế liền lạnh mặt như vậy, ở bệnh viện suốt cả ngày.
Tới lúc này mới đột nhiên nhớ tới, hình như một ngụm cơm cũng chưa ăn, nước cũng không uống, trách không được trạng thái kém.
Cô đứng thẳng thân mình, không nói cái gì nữa, chỉ nói: “Ta đi đây.”
“Ừm.” Đàm Kỳ nói, “Trở về ăn một chút gì đó, ngủ một giấc.”
Thanh âm mơ mơ hồ hồ, cùng với không khí âm trầm của bệnh viện, thực mau bị Đàm Hữu bỏ lại phía sau.
Ra cửa bệnh viện, Đàm Hữu không có kêu xe, cô muốn lẳng lặng mà đi trong chốc lát.
Rõ ràng lúc ở bệnh viện, hầu hết thời gian cô đều là một mình lẳng lặng mà chờ đợi, nhưng lúc này, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Lúc này, cô hoàn toàn trống rỗng, đem những chuyện phức tạp cần đầu óc đều giao cho Đàm Kỳ, đầu cô hoàn toàn trống không.
Trống đến mức chỉ còn lại có một hình ảnh, lắc lư lay động, thường thường mà toát ra một chút.
Đó là hình ảnh khi cô xem thi thể của Đàm Phong Lỗi, dùng để phân biệt thân phận, cho nên chỉ là nhanh chóng kéo vải bố trắng che lại người, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trên, cũng đã đủ để xác nhận.
Đôi mắt Đàm Phong Lỗi nhắm chặt, khe rãnh trên mặt hắn giống như giãn ra một chút, nhưng tóc, tựa hồ trong một đêm, màu trắng nhiều hơn phân nửa.
Nghĩ đến đây, Đàm Hữu lại không thể khống chế mà nghĩ tới ngày hôm qua cô gặp mặt Đàm Phong Lỗi.
Đấu tranh phản kháng mà cô lấy làm tự hào, trở thành ấn tượng rõ ràng cuối cùng về Đàm Phong Lỗi ở trong đầu cô.
Yếu đuối, điên cuồng, tàn nhẫn, vô năng.
Tôi không biết vì sao ông muốn tồn tại như vậy, ông tồn tại như vậy có ý nghĩa gì.
Đầu Đàm Hữu bắt đầu ẩn ẩn phát đau, cô giơ tay nắm tay vỗ một chút, nháy mắt chấn động làm những ký ức đó biến mất một giây, lại rất nhanh ngưng tụ lại.
Đàm Hữu chỉ có thể từng cái, không ngừng mà vỗ lên, dùng sức lực không lớn, nhưng có thể khiến cô thoải mái rất nhiều.
Cô không muốn nghĩ tới những việc này nữa, không muốn lại nhớ đến chuyện có liên quan tới Đàm Phong Lỗi.
Cô đã suy nghĩ quá nhiều năm, hiện tại rốt cuộc muốn kết thúc, cô làm tất cả những gì mà cô có thể làm, nên nghỉ ngơi thật tốt khi có thể nghỉ ngơi.
Cô cưỡng bách chính mình suy nghĩ đợi lát nữa về nhà muốn đối mặt với mẹ như thế nào mới thích hợp, nhưng vấn đề này lại tránh không khỏi Đàm Phong Lỗi, tuần hoàn ác tính.
Vì thế cô nghĩ tới Hạnh Gia Tâm.
Bất quá là trở về Cố thành hai ngày mà thôi, Hạnh Gia Tâm và toà thành thị nơi có Hạnh Gia Tâm kia, nháy mắt đã xa xôi như là chuyện một thế giới khác mới có thể phát sinh.
Đàm Hữu thậm chí có trong nháy mắt không thể xác định, cô có phải thật sự gặp lại một cô gái tên là Hạnh Gia Tâm hay không, cô gái xinh đẹp như vậy mà lại đơn thuần như vậy, đáng yêu, rồi lại chấp nhất mà yêu cô như vậy.
Đúng, yêu cô, yêu một người hãm sâu trong vũng lầy, thậm chí ngay cả bản thân cô đều sắp từ bỏ chính mình.
Đàm Hữu rất muốn hiện tại liền nghe được đáp án kia, vấn đề cô hỏi ra mà lại không kịp nghe được đáp án.
—— vì sao cậu có thể không suy xét hậu quả mà nhận định mình, ngày tháng sau này cậu thật sự muốn vẫn luôn ở bên mình sao? Mình không hiểu rõ, mình có thể có lực hấp dẫn gì khiến cậu làm ra quyết định này…
Cô móc di động ra, không chút do dự, gọi cho Hạnh Gia Tâm.
Cơ hồ trong nháy mắt khi tiếng chuông vừa vang lên, Hạnh Gia Tâm đã tiếp điện thoại.
Tiếng nàng phi thường nhỏ, nghe giống như đang làm chuyện cực kỳ bí ẩn, tinh tế nhược nhược nói: “Đàm Hữu.”
“Ừ.” Đàm Hữu lên tiếng, đột nhiên không biết nói từ đâu, nhưng cô không dám tạm dừng, vì thế nhanh chóng tung ra ý tưởng chân thật nhất trong giờ phút này, cô nói, “Mình nhớ cậu.”
Điện thoại bên kia ngẩn người, rồi sau đó nho nhỏ giọng: “Mình cũng vậy.”
Đàm Hữu cười rộ lên, đại khái hai ngày nay chưa từng làm biểu cảm này, cho nên trong chớp mắt, cô thế nhưng cười đến có chút ê ẩm gương mặt, rồi sau đó cái mũi cũng chua xót lên.
Khi nước mắt rơi xuống, Đàm Hữu nâng một cái tay khác lên kịp thời mà bưng kín mặt, không có làm mình phát ra thanh âm nghẹn ngào mất mặt.
Bên kia điện thoại ăn ý mà lặng im, một hồi lâu lúc sau, mới thật cẩn thận hỏi cô: “Cậu làm sao vậy?”
Giọng Đàm Hữu trong nháy mắt nghẹn đến sắp không phát ra được thanh âm: “Không, không có việc gì, mình chỉ là… Muốn hỏi cậu…”
“Hỏi cái gì?” Hạnh Gia Tâm có chút gấp.
Những vấn đề đó quá dài, Đàm Hữu lúc này không nói được nhiều như vậy, cũng đột nhiên không muốn nói nhiều, nước mắt của cô rào rạt rớt xuống, đại khái là một lần khóc mãnh liệt và vô thố nhất sau hơn hai mươi năm cô được sinh ra trên thế gian này.
Đàm Hữu tinh giản lại vấn đề, hỏi cái trọng điểm nhất, cô nỗ lực khống chế thanh âm, nhưng vẫn không có biện pháp che dấu cảm xúc.
Cô hỏi Hạnh Gia Tâm: “Cậu còn muốn… cả đời... của mình sao?”
“Muốnnn!” Hạnh Gia Tâm không chút do dự hô lên, một tiếng này đột nhiên đề cao, âm lượng lớn đến gấp mấy chục lần vừa rồi.
Đàm Hữu đau đầu đôi mắt cũng đau, đầu quả tim cũng đau lên, cả người sắp mất lực.
Hạnh Gia Tâm hô một tiếng còn chưa đủ, không ngừng mà lặp lại: “Muốn muốn muốn!” Thanh âm của nàng cũng thật lớn, lớn đến giống như là xuyên qua điện thoại, đi tới bên người cô.
Đàm Hữu đột nhiên ngồi xổm xuống, cô cuộn tròn thân thể, chôn đầu ở nơi bí ẩn nhất, khóc thành tiếng.
Này là đủ rồi, Đàm Hữu vốn dĩ cảm thấy thế này là đủ rồi.
May mắn như vậy, đủ để triệt tiêu tất cả ủy khuất và cực khổ mà cô từng chịu.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một thân thể ấm áp lại mềm mại ôm lấy cô từ phía sau, gắt gao ôm chặt cô, hoàn toàn vây quanh, mùi hương quen thuộc làm Đàm Hữu cảm thấy, này còn chưa đủ.
Sao lại có thể đủ, nếu hạnh phúc có tầng cấp, Hạnh Gia Tâm có thể cho cô không chỉ là 1 2 3, cô sao lại nỡ từ bỏ 4 5 6.
Đàm Hữu không hỏi, sao cậu ở chỗ này, cậu đã đến bao lâu rồi, cậu có biết ba mình đã chết hay không. Hiện tại, cô cảm thấy những điều này đều không quan trọng.
Quan trọng là, có một người, nàng có thể bao bọc lấy tất cả thống khổ của bạn, sau đó khiến bạn trong nháy mắt quét sạch chúng nó.
Đàm Hữu ngừng tiếng khóc, cũng ngừng nước mắt, nàng dùng sức mà cọ cọ đôi mắt lên đùi, sau đó một phen cầm tay người ôm lấy cô.
Hạnh Gia Tâm lẩm bẩm mà kêu cô: “Đàm Hữu…”
Đàm Hữu kéo nàng đến trước người, sau đó đột nhiên đứng lên.
Cô không biết nước mắt đã lau khô chưa, cũng không biết lúc này trên mặt có trắng bệch hay không, cô chỉ biết Hạnh Gia Tâm không thèm để ý những thứ này.
Cô nhìn Hạnh Gia Tâm, nhìn chằm chằm hai mắt nàng, tựa như nhìn chằm chằm con đường sáng ngời mở ra trong thế giới hỗn độn này, nhìn chằm chằm hoa thơm chim hót, vũ trụ sao trời.
Hạnh Gia Tâm nhìn lại cô, dùng ánh mắt chuyên chú đồng dạng. Đàm Hữu nắm chặt tay nàng, cô nói: “Mình có thể ngủ cậu không?”
Hạnh Gia Tâm trong chớp mắt ngây người, sau đó dùng sức gật đầu, sợ cô nhìn không thấy, còn phối hợp ngôn ngữ: “Có thể có thể.”
Đàm Hữu lôi kéo tay nàng, bước nhanh mà đi về phía trước, qua con phố này có một khách sạn, bởi vì nhìn rất quý, cô chưa từng đến chỗ đó.
Nhưng hiện tại, cô rất bức thiết mà muốn sử dụng phần tiền này.
Vào khách sạn, lúc Đàm Hữu đang tìm túi tiền trên người, Hạnh Gia Tâm đã chụp giấy chứng minh lên trên bàn lễ tân, di động mở sẵn chi trả bằng mã QR.
“Nhanh lên.” Hạnh Gia Tâm nhìn người phục vụ nói, “Tùy tiện gian phòng nào cũng được.”
Sau đó lại dùng cánh tay đâm Đàm Hữu một cái: “Chứng minh.”
Đại khái là ngữ khí của nàng quá mức mệnh lệnh, tuy rằng đủ nóng nảy, lại không chút thẹn thùng, lễ tân nhanh chóng mở phòng cho các nàng, cũng không có liếc mắt nhìn xem các nàng thêm chút nào.
Hạnh Gia Tâm cầm thẻ phòng, lần này không phải Đàm Hữu lôi kéo nàng, là nàng lôi kéo Đàm Hữu.
Hai người bước nhanh vào thang máy, sau đó không nói một lời mà nhìn con số trên thang máy nhảy tới tầng lầu đã chỉ định.
Tốc độ phán đoán phương hướng số phòng của Hạnh Gia Tâm đặc biệt mau, cơ hồ không có tạm dừng, liền lôi kéo Đàm Hữu tìm được căn phòng chính xác.
Cửa phòng mở ra, Hạnh Gia Tâm giơ tay đặt bảng “Xin đừng quấy rầy”, sau đó đè Đàm Hữu lên cửa, hỏi cô: “Cậu muốn ngủ như thế nào?”
Đàm Hữu nhìn nàng, đột nhiên cười rộ lên.
Không thể ức chế, cũng hoàn toàn không cần thiết ức chế mà cười rộ lên, cười đến cô mềm cả người, dựa vào cửa đều sắp chịu đựng không nổi.
Sức quan sát của Hạnh Gia Tâm rất không tồi, tuy rằng ngôn ngữ động tác đều vội vã, nhưng cũng không có bị dục vọng choáng váng đầu óc, nàng giơ tay ôm lấy eo Đàm Hữu, vững vàng đỡ lấy cô.
Đàm Hữu rốt cuộc cười xong, cô nói: “Mình rất khát.”
Hạnh Gia Tâm hôn lên, môi lưỡi đưa đến bên miệng, thân thể đưa đến trong lòng Đàm Hữu, phương thức giải khát số 1. 2
Đàm Hữu ôm lấy nàng, cảm thấy đầu óc hư rồi, cô rõ ràng là thật sự khát nước, giọng nói đều bốc khói, lại không thể ngăn cản sự dụ hoặc của Hạnh Gia Tâm. 1
Sau một cái hôn thật dài, không chỉ có giọng nói bốc khói, Đàm Hữu cảm thấy cả thân thể cô đều thiêu cháy.
Lần này cô mục tiêu rõ ràng mà chỉ hướng về phía tủ lạnh: “Mình muốn uống nước.”
Hạnh Gia Tâm quay đầu lại, nhíu nhíu mày, sau đó đẩy cô ra, quay người nhanh chóng mà chạy đến tủ lạnh, cầm bình nước ra tới, vặn nắp bình, lại nhanh chóng về tới trước mặt cô.
Nước đưa tới bên miệng, săn sóc đến nỗi hận không thể thay cô uống sạch.
Đàm Hữu tiếp nhận, ừng ực ừng ực, một hơi rót hơn nửa bình.
Nước đủ rồi, bụng Đàm Hữu lại vẫn như cũ trống rỗng. Cô tạm dừng hai giây, tuy rằng cảm thấy thật phá hư không khí, vẫn thả lỏng chính mình tư duy, tùy tính mà nói: “Mình đói bụng.”
“Muốn ăn cái gì?” Hạnh Gia Tâm không chút để ý cô đốt lửa rồi hiện tại lại ăn lại uống, lấy ra di động chuẩn bị gọi cơm.
Đàm Hữu rất ngạc nhiên lúc này mình còn có tâm trạng mà báo tên hai món ăn rõ ràng, sau đó bước chân hư hư lắc lắc tới mép giường, lập tức ngã xuống.
Mềm mại đệm chăn bao vây lấy cô, Đàm Hữu hô hấp còn mùi hương của Hạnh Gia Tâm, khiến cô sung sướng lại an tâm.
Cứ việc đây cũng không phải thời điểm có thể sung sướng và an tâm.
Cô cứ như vậy hôn mê bất tỉnh, ngã vào giấc ngủ không mộng mị, ấn nút tạm dừng thời gian.
Hạnh Gia Tâm đứng ở giữa phòng, lẳng lặng mà nhìn cô, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng.
Hai mươi phút sau, giao cơm hộp gọi điện thoại đến, ở trước khi di động vang lên Hạnh Gia Tâm tay chân nhẹ nhàng mà ra cửa, nhận cơm hộp lúc sau cũng không có vội vã trở về.
Nàng gọi điện thoại cho Đàm Kỳ: “Đang vội sao? Tôi có việc muốn hỏi cậu.”
--------------
Hai bạn trẻ đã gặp lại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.