Chương 83: Chạy trốn
Đông Phương Ất
19/03/2014
“Nhà tôi ở tòa lầu phía trước kia, đúng đúng, quẹo chỗ này”. Sở Văn Dương ngồi xe Tất Diêu tới khu nhà mình.
“Xuống xe, vẻ mặt tự nhiên một chút”. Tất Diêu nói.
“Được, được”. Sở Văn Dương vừa xuống xe vừa nói, mắt không ngừng nhìn xung quanh, đáng tiếc thời gian này phía ngoài không có nhiều người lắm, chỉ có một hai quầy bán đồ ăn, mồ hôi Sở Văn Dương tuôn như tắm.
“Lầu mấy?”
“Lầu ba”.
Sở Văn Dương chậm chạp đi lên lầu.
“Nhanh lên một chút”. Tất Diêu khôn nhịn được nói.
Vào nhà Sở Văn Dương, Tất Diêu đẩy phía sau: “Đi vào tìm túi ra”.
Sở Văn Dương vội vàng chạy vào phòng lấy một cái cặp công văn màu đen nhét ở phía dưới tủ ra, Tất Diêu cầm túi nhìn qua bên trong, bên trong không có gì hết.
“Đồ bên trong đâu?”
“Để tôi tìm, tôi nhớ tôi không có vứt đi, ở đâu nhỉ... Hai ngày trước tôi có nhìn thấy, đừng nóng, tôi nhất định tìm được, đây đây, đúng chỗ nà”. Sở Văn Dương mở tất cả ngăn kéo ra, cuối cùng ở trong ngăn kéo cuối cùng lấy ra mấy tờ giấy, há miệng run rẩy đưa cho Tất Diêu.
Tất Diêu nhận lấy lật xem, đặt đồ vào trong túi áo, nhìn về phía Sở Văn Dương: “Xin lỗi rồi!”
“Đừng giết tôi!” Nhìn dao trong tay Tất Diêu, Sở Văn Dương tuyệt vọng kêu lên.
Ngoài cửa truyền tới tiếng va chạm lớn, mấy người phá cửa xông vào, Lê Ngạn cùng Bàng Ngọc Phong đi đầu, Tất Diêu nhìn tình hình hỗn loạn liền đẩy Sở Văn Dương ra, bản thân hướng tới cửa sổ nhảy xuống.
“Đứng im nếu không tôi nổ súng”. Bàng Ngọc Phong hô.
Tất Diêu không nói gì, mở rộng cửa sổ nhảy ra ngoài”.
“Pang!” một tiếng, Bàng Ngọc Phong nổ súng.
Chỉ thấy Tất Diêu nhảy xuống lầu lảo đảo một chút nhưng vẫn kiên trì di chuyển lên xe.
“Đại Cương, đuổi theo chiếc xe kia! Mau!” Bàng Ngọc Phong vội gọi điện cho người dưới lầu.
Lê Ngạn lắc đầu nói: “Chưa chắc có thể đuổi theo, bất quá lúc trước cảnh sát nhân dân hẳn đã đặt thiết bị truy tìm trên xe”.
“Đáng tiếc tôi không bắn trúng chỗ yếu hại”.
“Vết thương hẳn không nhẹ”.
“Vừa rồi hắn phản ứng rất nhanh, người dưới lầu cũng không kịp phản ứng, haiz, cơ hội tốt như vậy, sớm biết thì đã cho người khống chế xe hắn, là tôi khinh thường, cho rằng không có chỗ nào sơ hở”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Không ai nghĩ hắn hành động nhanh như vậy, lần này an bài quá mức vội vàng, hi vọng thiết bị truy tìm có thể có tác dụng”. Lưu Cường nói.
“Lấy kinh nghiệm cùng sự từng trải của hắn, sợ ràng rất nhanh sẽ bị hắn phát hiện”.
“Tôi đã an bài các khu trực tiến hành chận đường”.
“Cứu mạng!” Sở Văn Dương la một tiếng.
Vừa rồi mọi người chỉ lo Tất Diêu, hoàn toàn quên mất còn có Sở Văn Dương.
“Anh không sao chứ?”
“Hình như tôi bị thương”. Sở Văn Dương cười cười nói.
Bàng Ngọc Phong đi tới bên Sở Văn Dương mới phát hiện có một vết dao chém trên người hắn, nghĩ lại tình huống, có lẽ Tất Diêu vẫn còn cố gắng giết người diệt khẩu.
“Gọi xe cứu thương, không sao, không phải vết thương trí mạng”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Mới vừa rồi người kia tìm anh có chuyện gì?” Lê Ngạn ngồi xổm xuống hỏi.
Sở Văn Dương nghĩ đến tên ác độc kia, vội vàng khoát tay nói: “Không, không có gì, chẳng qua là muốn tiền”.
“Đi xe Lamborghini lại muốn tiền nhà anh?” Lê Ngạn hỏi.
“Không, không phải..”. Sở Văn Dương bị vạch trần, không biết nên nói cái gì.
“Anh cũng thấy thủ đoạn vừa rồi của hắn, nếu như anh hết sức phối hợp với chúng tôi thì sẽ có thể nhanh chóng bắt được hắn, nếu không, ai dám đảm bảo hắn không quay lại giết anh diệt khẩu”.
Sở Văn Dương run lên một chút, hỏi: “Vậy các anh sẽ bảo đảm an toàn cho tôi?”
“Được, án của anh chúng tôi cũng sẽ xử lý”.
“Thì ra các anh đã biết rồi, thật ra thì sau khi bọn lão tặc xảy ra chuyện tôi liền mơ hồ cảm thấy được có gì đó không bình thường, nhưng tôi không nghĩ hắn có thể tra ra tôi, tôi đã tận lực giảm bớt lộ diện, haiz! Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi”.
“Nói một chút đi”.
Sở Văn Dương liền miêu tả lại tình huống vừa rồi gặp Tất Diêu.
“Nói như vậy là hắn toan tính tới gần anh”.
“Là sao?”
“Anh nói hắn làm rơi thứ gì?”
“Một hộp đựng đồ trang sức đeo tay, là hộp lão Phượng Tường, nhìn hộp nhỏ hẳn là nhẫn, tôi hỏi hắn có phải là tặng bạn gái không, hắn nói là phải rồi cảm ơn tôi, lúc ấy tôi không nhìn ra là hắn có điểm gạt người, tôi cũng là người từng trải, thật không ngờ..”.
“Được rồi, sau đó anh lên xe hắn?”
“Đúng vậy, hắn nói để tỏ lòng cảm tạ nguyện đi đưa tôi về, tôi cảm thấy không có gì kỳ quái”.
“Hoàn cảnh trên xe thế nào?”
“Là ý gì?”
“Anh là cao thủ trộm xe, tự nhiên có thể nhìn là biết xe trộm hay không, bên trong có gì đặc biệt”.
“Lúc ấy quả thực tôi có đánh giá hoàn cảnh xe, nói thế nào nhì, có phải là trộm hay không, nhưng tôi dám khẳng định xe này bình thường là phụ nữ đi, bên trong trang trí và có mùi hương của nữ giới, nam giới không thích hợp phong cách này”.
“Có lẽ không phải xe hắn”. Bàng Ngọc Phong có chút thất vọng nói.
“Thật ra điểm này chúng ta sớm nên nghĩ đến, lấy thân phận của hắn, nếu như muốn sinh tồn được, tự nhiên càng ít chú ý càng tốt”.
“Nói cách khác, hắn có thể tùy thời bỏ xe?” Lưu Cường nói.
“Nói không chừng lúc này hắn đã làm vậy rồi”.
“Sở Văn Dương, anh nói tiếp đi”.
“Hắn đưa tôi tới bìa rừng, ép hỏi tôi lúc trộm xe có cầm thứ gì trên xe không?”
“Xe nào?”
“Chính là chiếc dừng bên ngoài trụ sở nghiên cứu hoa và cây cảnh”.
“Anh nói sao?”
“Tôi nói có lấy một cái cặp công văn, hắn nói tôi đưa lại cho hắn, mới vừa rồi tới nhà tôi là để lấy lại”.
“Anh đưa cho hắn rồi”.
“Phải”.
“Bên trong là vật gì?”
“Một quyển sách cùng mấy tờ giấy”.
“Có nội dung gì?”
“Quyển sách kia là một quyển cổ thư, tên là “Bí truyền hoa kính”, tôi lật xem mấy tờ, nhìn không hiểu, lại nhìn chữ trên mấy tờ giấy kia, cũng không biết có ý gì”.
“Hắn đem cả đi?”
“Không, chỉ cầm mấy tờ giấy”.
“Sách đâu?”
Sở Văn Dương chỉ chỉ ngăn kéo nói: “Ở đây”.
Bạch Tuyết Tĩnh đi qua mở ngăn kéo ra, lấy từ trong đống hỗn độn ra quyển “Bí truyền hoa kính”.
“Đây là bản photo, không phải bản gốc, nhìn hình dáng, trọng điểm là mấy tờ giấy kia. Anh suy nghĩ một chút xem có thể nhớ ra thứ gì không?”
“Mấy chữ kia là bốn tổ một, nhìn không ra quy luật gì”.
“Là mật mã?” Bàng Ngọc Phong nghi ngờ hỏi.
“Rất có thể, hơn nữa giải mã là dùng “Bí truyền hoa kính” này, cho nên, sách cũng không quan trọng, quan trọng là mấy tờ giấy kia”.
“Xuống xe, vẻ mặt tự nhiên một chút”. Tất Diêu nói.
“Được, được”. Sở Văn Dương vừa xuống xe vừa nói, mắt không ngừng nhìn xung quanh, đáng tiếc thời gian này phía ngoài không có nhiều người lắm, chỉ có một hai quầy bán đồ ăn, mồ hôi Sở Văn Dương tuôn như tắm.
“Lầu mấy?”
“Lầu ba”.
Sở Văn Dương chậm chạp đi lên lầu.
“Nhanh lên một chút”. Tất Diêu khôn nhịn được nói.
Vào nhà Sở Văn Dương, Tất Diêu đẩy phía sau: “Đi vào tìm túi ra”.
Sở Văn Dương vội vàng chạy vào phòng lấy một cái cặp công văn màu đen nhét ở phía dưới tủ ra, Tất Diêu cầm túi nhìn qua bên trong, bên trong không có gì hết.
“Đồ bên trong đâu?”
“Để tôi tìm, tôi nhớ tôi không có vứt đi, ở đâu nhỉ... Hai ngày trước tôi có nhìn thấy, đừng nóng, tôi nhất định tìm được, đây đây, đúng chỗ nà”. Sở Văn Dương mở tất cả ngăn kéo ra, cuối cùng ở trong ngăn kéo cuối cùng lấy ra mấy tờ giấy, há miệng run rẩy đưa cho Tất Diêu.
Tất Diêu nhận lấy lật xem, đặt đồ vào trong túi áo, nhìn về phía Sở Văn Dương: “Xin lỗi rồi!”
“Đừng giết tôi!” Nhìn dao trong tay Tất Diêu, Sở Văn Dương tuyệt vọng kêu lên.
Ngoài cửa truyền tới tiếng va chạm lớn, mấy người phá cửa xông vào, Lê Ngạn cùng Bàng Ngọc Phong đi đầu, Tất Diêu nhìn tình hình hỗn loạn liền đẩy Sở Văn Dương ra, bản thân hướng tới cửa sổ nhảy xuống.
“Đứng im nếu không tôi nổ súng”. Bàng Ngọc Phong hô.
Tất Diêu không nói gì, mở rộng cửa sổ nhảy ra ngoài”.
“Pang!” một tiếng, Bàng Ngọc Phong nổ súng.
Chỉ thấy Tất Diêu nhảy xuống lầu lảo đảo một chút nhưng vẫn kiên trì di chuyển lên xe.
“Đại Cương, đuổi theo chiếc xe kia! Mau!” Bàng Ngọc Phong vội gọi điện cho người dưới lầu.
Lê Ngạn lắc đầu nói: “Chưa chắc có thể đuổi theo, bất quá lúc trước cảnh sát nhân dân hẳn đã đặt thiết bị truy tìm trên xe”.
“Đáng tiếc tôi không bắn trúng chỗ yếu hại”.
“Vết thương hẳn không nhẹ”.
“Vừa rồi hắn phản ứng rất nhanh, người dưới lầu cũng không kịp phản ứng, haiz, cơ hội tốt như vậy, sớm biết thì đã cho người khống chế xe hắn, là tôi khinh thường, cho rằng không có chỗ nào sơ hở”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Không ai nghĩ hắn hành động nhanh như vậy, lần này an bài quá mức vội vàng, hi vọng thiết bị truy tìm có thể có tác dụng”. Lưu Cường nói.
“Lấy kinh nghiệm cùng sự từng trải của hắn, sợ ràng rất nhanh sẽ bị hắn phát hiện”.
“Tôi đã an bài các khu trực tiến hành chận đường”.
“Cứu mạng!” Sở Văn Dương la một tiếng.
Vừa rồi mọi người chỉ lo Tất Diêu, hoàn toàn quên mất còn có Sở Văn Dương.
“Anh không sao chứ?”
“Hình như tôi bị thương”. Sở Văn Dương cười cười nói.
Bàng Ngọc Phong đi tới bên Sở Văn Dương mới phát hiện có một vết dao chém trên người hắn, nghĩ lại tình huống, có lẽ Tất Diêu vẫn còn cố gắng giết người diệt khẩu.
“Gọi xe cứu thương, không sao, không phải vết thương trí mạng”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Mới vừa rồi người kia tìm anh có chuyện gì?” Lê Ngạn ngồi xổm xuống hỏi.
Sở Văn Dương nghĩ đến tên ác độc kia, vội vàng khoát tay nói: “Không, không có gì, chẳng qua là muốn tiền”.
“Đi xe Lamborghini lại muốn tiền nhà anh?” Lê Ngạn hỏi.
“Không, không phải..”. Sở Văn Dương bị vạch trần, không biết nên nói cái gì.
“Anh cũng thấy thủ đoạn vừa rồi của hắn, nếu như anh hết sức phối hợp với chúng tôi thì sẽ có thể nhanh chóng bắt được hắn, nếu không, ai dám đảm bảo hắn không quay lại giết anh diệt khẩu”.
Sở Văn Dương run lên một chút, hỏi: “Vậy các anh sẽ bảo đảm an toàn cho tôi?”
“Được, án của anh chúng tôi cũng sẽ xử lý”.
“Thì ra các anh đã biết rồi, thật ra thì sau khi bọn lão tặc xảy ra chuyện tôi liền mơ hồ cảm thấy được có gì đó không bình thường, nhưng tôi không nghĩ hắn có thể tra ra tôi, tôi đã tận lực giảm bớt lộ diện, haiz! Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi”.
“Nói một chút đi”.
Sở Văn Dương liền miêu tả lại tình huống vừa rồi gặp Tất Diêu.
“Nói như vậy là hắn toan tính tới gần anh”.
“Là sao?”
“Anh nói hắn làm rơi thứ gì?”
“Một hộp đựng đồ trang sức đeo tay, là hộp lão Phượng Tường, nhìn hộp nhỏ hẳn là nhẫn, tôi hỏi hắn có phải là tặng bạn gái không, hắn nói là phải rồi cảm ơn tôi, lúc ấy tôi không nhìn ra là hắn có điểm gạt người, tôi cũng là người từng trải, thật không ngờ..”.
“Được rồi, sau đó anh lên xe hắn?”
“Đúng vậy, hắn nói để tỏ lòng cảm tạ nguyện đi đưa tôi về, tôi cảm thấy không có gì kỳ quái”.
“Hoàn cảnh trên xe thế nào?”
“Là ý gì?”
“Anh là cao thủ trộm xe, tự nhiên có thể nhìn là biết xe trộm hay không, bên trong có gì đặc biệt”.
“Lúc ấy quả thực tôi có đánh giá hoàn cảnh xe, nói thế nào nhì, có phải là trộm hay không, nhưng tôi dám khẳng định xe này bình thường là phụ nữ đi, bên trong trang trí và có mùi hương của nữ giới, nam giới không thích hợp phong cách này”.
“Có lẽ không phải xe hắn”. Bàng Ngọc Phong có chút thất vọng nói.
“Thật ra điểm này chúng ta sớm nên nghĩ đến, lấy thân phận của hắn, nếu như muốn sinh tồn được, tự nhiên càng ít chú ý càng tốt”.
“Nói cách khác, hắn có thể tùy thời bỏ xe?” Lưu Cường nói.
“Nói không chừng lúc này hắn đã làm vậy rồi”.
“Sở Văn Dương, anh nói tiếp đi”.
“Hắn đưa tôi tới bìa rừng, ép hỏi tôi lúc trộm xe có cầm thứ gì trên xe không?”
“Xe nào?”
“Chính là chiếc dừng bên ngoài trụ sở nghiên cứu hoa và cây cảnh”.
“Anh nói sao?”
“Tôi nói có lấy một cái cặp công văn, hắn nói tôi đưa lại cho hắn, mới vừa rồi tới nhà tôi là để lấy lại”.
“Anh đưa cho hắn rồi”.
“Phải”.
“Bên trong là vật gì?”
“Một quyển sách cùng mấy tờ giấy”.
“Có nội dung gì?”
“Quyển sách kia là một quyển cổ thư, tên là “Bí truyền hoa kính”, tôi lật xem mấy tờ, nhìn không hiểu, lại nhìn chữ trên mấy tờ giấy kia, cũng không biết có ý gì”.
“Hắn đem cả đi?”
“Không, chỉ cầm mấy tờ giấy”.
“Sách đâu?”
Sở Văn Dương chỉ chỉ ngăn kéo nói: “Ở đây”.
Bạch Tuyết Tĩnh đi qua mở ngăn kéo ra, lấy từ trong đống hỗn độn ra quyển “Bí truyền hoa kính”.
“Đây là bản photo, không phải bản gốc, nhìn hình dáng, trọng điểm là mấy tờ giấy kia. Anh suy nghĩ một chút xem có thể nhớ ra thứ gì không?”
“Mấy chữ kia là bốn tổ một, nhìn không ra quy luật gì”.
“Là mật mã?” Bàng Ngọc Phong nghi ngờ hỏi.
“Rất có thể, hơn nữa giải mã là dùng “Bí truyền hoa kính” này, cho nên, sách cũng không quan trọng, quan trọng là mấy tờ giấy kia”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.