Chương 82: Sở Văn Dương
Đông Phương Ất
19/03/2014
Sau khi hội nghị kết thúc, Bàng Ngọc Phong nói: “Tôi hỏi Đại Cương chịu trách nhiệm điều tra Tần Khải, nghe nói người trong công ty cũng nói lâu lắm không nhìn thấy hắn, mặc dù từ chi chép trò chuyện với Vương Dược tìm được phương thức liên lạc nhưng điện thoại không ai nghe máy, dựa theo định vị vệ tinh điện thoại, hắn hẳn không rời khỏi R thị”.
“Tôi sợ rằng hắn lành ít dữ nhiều, phải nhanh tìm được hắn”. Lưu Cường nói.
“Về đại lý xe kia thì thế nào?”
“Tìm được một đồng hương là Sở Văn Dương, chúng tôi đang điều tra”.
“Điều tra đối với Hồ Lợi Dân thì thế nào?”
“Không có tiến triển gì, Hồ Lợi Dân làm việc đê điều, hơn nữa công việc cùng cuộc sống rất có quy luật, trừ em gái cùng em rể, rất ít liên lạc với người ngoài”.
“Vậy trước tiên điều tra Sở Văn Dương”. Lê Ngạn nói.
Vài ngày sau, Đại Dũng phục ở gần tiệm tân trang xe hơi phát hiện Sở Văn Dương.
“Bàng đội, chúng tôi phát hiện Sở Văn Dương”. Đại Dũng không dám coi thường vọn động, mà là báo cáo cho Bàng Ngọc Phong.
Bàng Ngọc Phong nhìn về phía Lưu Cường: “Bọn họ thấy Sở Văn Dương, có cần đưa hắn về đây?”
“Không cần, âm thầm giám thị, người kia nhất định sẽ tìm hắn, hiện tại sợ rằng hắn không biết tình cảnh của mình, một khi kinh động đến hắn, chúng ta không có nhiều cơ hội bắt được hung thủ kia”. Lưu Cường nói.
“Đại Dũng, các cậu âm thầm giám thị, một khi phát hiện có người lạ xuất hiện cạnh hắn, lập tức báo lại”.
“Vâng”. Đại Dũng trả lời.
Sở Văn Dương khoảng 40 tuổi, giống thành phần tri thứ, nho nhã, lại đèo kính, rất nhiều người không biết cho rằng hắn là thầy giáo, thật ra thì cha mẹ hắn năm xưa sau khi li dị đã chia nhau tài sản đi xây dựng gia đình mới, Sở Văn Dưng từ nhỏ đã là đứa trẻ không có ai trông nom, khi còn rất bé đã theo những đứa lớn hơn một chút đi trộm cướp.
Bất quá cũng có một chút kỳ lạ, hắn thích đọc sách, nhất là sách về cơ giới điện tử, đám côn đồ ở chung thường xuyên cười nhạo hắn, duy chỉ có một lão trộm xe trên đường là cảm thấy đứa bé này không tầm thường, liền đem bản lĩnh trộm xe của mình truyền cho hắn, Sở Văn Dương có tố chất, lại chăm chỉ nên chẳng mấy chốc thành nghề, bất luận là loại xe nào hắn không có chuẩn bị cũng trộm được.
Trải qua mấy lần bị giam, sau khi trở ra, Sở Văn Dương cũng từng thề không trộm nữa, muốn làm người tử tế, có một vài đồng hương thỉnh thoảng giới thiệu việc tân trang xe hơi cho hắn, nhưng từ lúc Vương Hỉ Phong tới thì mọi chuyện thay đổi hết thảy, Vương Hỉ Phong chỉ là kẻ trộm xe bình thường, Sở Văn Dương có lẽ chỉ cần một mắt nhắm một mắt mở cũng xong, nhưng, Sở Văn Dương nghĩ tới đây không khỏi lắc đầu, bản thân không thể để loại ý nghĩ này hấp dẫn.
“Tiên sinh làm rơi đồ”. Sở Văn Dương thấy một cái hộp nhỏ từ người đi phía trước rơi xuống, vội vàng gọi.
Người kia quay đầu lại mới biết là mình rơi đồ, vội nhặt lên.
“Cảm ơn anh, tôi không biết là rơi đồ”. Người con trai kia nói.
Sở Văn Dương nhìn qua, tiểu tử này khoảng chừng 1m8, da ngăm đen, thể trạng to lớn.
“Là tặng bạn gái sao?” Sở Văn Dương liếc nhìn chữ trên hộp, “là nhãn Phượng Tường cũ”.
“Vâng, chọn mãi mới được, suýt chút thì lại rơi mất”. Tiểu tử cười nói.
“Người trẻ tuổi làm việc thường xúc động, lần sau nên chú ý”.
“Nhất định rồi”.
Tiểu tử nói xong lại cám ơn rồi mới rời đi.
Sở Văn Dương nghĩ thầm mình cũng nên tìm một người bạn gái, tuổi cũng không ít nữa, không thể cả đời làm lưu manh được, chuyện cơm áo gạo muối cũng cần có người giúp cho,.
Sở Văn Dương vừa đi vừa nghĩ.
Phía sau truyền tới tiếng còi xe, Sở Văn Dương quay đầu nhìn lại, là dòng Lamborghini mới tinh, tiểu tử mới rơi đồ vừa rồi từ trong xe ngó đầu ra nói: “Đại ca, đi nơi nào, nếu không tôi mời anh đi đoạn đường”.
Sở Văn Dương nhìn xxe, trong lòng một trận rung động, thấy nữ nhân xinh đẹp cũng không cho hắn cảm giác như vậy, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, Sở Văn Dương gật đầu.
“Đại ca, anh đnag ở đâu?” Tiểu tử hỏi.
“À, phía nam quảng trường Kim Giang, thật cảm ơn cậu”.
“Có gì đâu, nếu không phải có đại ca thì hôm nay tôi mất nhiều rồi”.
“Đúng rồi, nghe giong cậu có chút khác, cậu là người nơi nào?”
“Cha mẹ tôi là Hoa kiều, tôi mới từ nước ngoài về, tiếng phổ thông không tốt lắm”.
“Hóa ra là như vậy”. Sở Văn Dương không tìm được đề tài liền nhìn quanh xe một lần.
“Đại ca, còn chưa biết tên anh”.
“Sở Văn Dương”.
“Sở trong Sở quốc, Văn trong văn chương, dương dương tự đắc?”
“Đúng, còn cậu, tiểu tử?”
“Tất Diêu”.
“Ồ? Tiểu Tất, hình như đây không phải đường về nhà tôi, cậu đi nhầm à?” Sở Văn Dương nhìn phong cảnh hai bên đường càng lúc càng xa lạ.
Tất Diêu không nói gì, Sở Văn Dương nhạy cảm cảm thấy không khí trong xe ngưng tụ, mới vừa rồi người này còn nhiệt tình nói cười, lúc này tựa như thay đổi toàn bộ, cà người tản ra loại khí khiến người ta có chút kinh sợ”.
“Rốt cuộc cậu là ai? Muốn làm gì?” Sở Văn Dương có chút luống cuống.
“Ngồi im, đừng nói gì”. Một thanh dao sắc bén đột nhiên ở bên cổ Sở Văn Dương.
“Được rồi, tôi nghe cậu”. Sở Văn Dương vội vàng nói.
Đến một khu rừng rậm rạp, Tất Diêu dừng xe.
“Xuống xe”. Tất Diêu lạnh lùng nói.
Sở Văn Dương run rẩy đi xuống.
“Đi vào!” Tất Diêu chỉ tay vào cánh rừng.
“Rốt cuộc cậu muốn gì? Tôi nghèo rớt mồng tơi, đem bán tôi cũng không đáng tiền, bỏ qua cho tôi đi”. Sở Văn Dương nói.
Tất Diêu đá một cước vào lưng Sở Văn Dương, Sở Văn Dương “ai nha” một tiếng rồi gục trên đất.
Tất Diêu đạp một chân lên lưng Sở Văn Dương, đặt giao lên gáy hỏi: “Một thời gian trước ông từng trộm xe Ferrari?”
“Đúng vậy, nhưng xe là do lão tặc xử lý, tôi không biết, tôi chỉ nhận có chút tiền”.
“Ông có cầm đồ trên xe không?”
“Tôi không biết cậu nói gì, á!”
Mũi dao sắc bén không chút do dự cứa vào cổ Sở Văn Dương.
“Tôi nói, tôi nói, tôi đã lục lọi trên xe nhưng bên trong không có gì đáng giá”.
“Tôi hỏi lần cuối, ông có cầm đồ gì trên xe không?”
“Có có, tôi lấy một cái laptop trên xe hơi ở bệnh viện, một cái ví tiền cùng một máy quay trên xe ở cửa hàng ăn”.
“Xe ở trụ sở nghiên cứu hoa và cây cảnh thì sao?”
“Một cặp công văn”.
“Túi xách đâu?”
“Ở nhà”.
“Đồ bên trong đâu?”
“Tôi vứt... a a a”.
Tất Diêu túm tóc Sở Văn Dương, nói: “Nếu thiếu một món gì ở bên trong, tôi sẽ chặt từng ngón tay ông”.
“Tôi về tìm ngay, tôi về sẽ tìm ngay!” Sở Văn Dương nói.
“Tôi sợ rằng hắn lành ít dữ nhiều, phải nhanh tìm được hắn”. Lưu Cường nói.
“Về đại lý xe kia thì thế nào?”
“Tìm được một đồng hương là Sở Văn Dương, chúng tôi đang điều tra”.
“Điều tra đối với Hồ Lợi Dân thì thế nào?”
“Không có tiến triển gì, Hồ Lợi Dân làm việc đê điều, hơn nữa công việc cùng cuộc sống rất có quy luật, trừ em gái cùng em rể, rất ít liên lạc với người ngoài”.
“Vậy trước tiên điều tra Sở Văn Dương”. Lê Ngạn nói.
Vài ngày sau, Đại Dũng phục ở gần tiệm tân trang xe hơi phát hiện Sở Văn Dương.
“Bàng đội, chúng tôi phát hiện Sở Văn Dương”. Đại Dũng không dám coi thường vọn động, mà là báo cáo cho Bàng Ngọc Phong.
Bàng Ngọc Phong nhìn về phía Lưu Cường: “Bọn họ thấy Sở Văn Dương, có cần đưa hắn về đây?”
“Không cần, âm thầm giám thị, người kia nhất định sẽ tìm hắn, hiện tại sợ rằng hắn không biết tình cảnh của mình, một khi kinh động đến hắn, chúng ta không có nhiều cơ hội bắt được hung thủ kia”. Lưu Cường nói.
“Đại Dũng, các cậu âm thầm giám thị, một khi phát hiện có người lạ xuất hiện cạnh hắn, lập tức báo lại”.
“Vâng”. Đại Dũng trả lời.
Sở Văn Dương khoảng 40 tuổi, giống thành phần tri thứ, nho nhã, lại đèo kính, rất nhiều người không biết cho rằng hắn là thầy giáo, thật ra thì cha mẹ hắn năm xưa sau khi li dị đã chia nhau tài sản đi xây dựng gia đình mới, Sở Văn Dưng từ nhỏ đã là đứa trẻ không có ai trông nom, khi còn rất bé đã theo những đứa lớn hơn một chút đi trộm cướp.
Bất quá cũng có một chút kỳ lạ, hắn thích đọc sách, nhất là sách về cơ giới điện tử, đám côn đồ ở chung thường xuyên cười nhạo hắn, duy chỉ có một lão trộm xe trên đường là cảm thấy đứa bé này không tầm thường, liền đem bản lĩnh trộm xe của mình truyền cho hắn, Sở Văn Dương có tố chất, lại chăm chỉ nên chẳng mấy chốc thành nghề, bất luận là loại xe nào hắn không có chuẩn bị cũng trộm được.
Trải qua mấy lần bị giam, sau khi trở ra, Sở Văn Dương cũng từng thề không trộm nữa, muốn làm người tử tế, có một vài đồng hương thỉnh thoảng giới thiệu việc tân trang xe hơi cho hắn, nhưng từ lúc Vương Hỉ Phong tới thì mọi chuyện thay đổi hết thảy, Vương Hỉ Phong chỉ là kẻ trộm xe bình thường, Sở Văn Dương có lẽ chỉ cần một mắt nhắm một mắt mở cũng xong, nhưng, Sở Văn Dương nghĩ tới đây không khỏi lắc đầu, bản thân không thể để loại ý nghĩ này hấp dẫn.
“Tiên sinh làm rơi đồ”. Sở Văn Dương thấy một cái hộp nhỏ từ người đi phía trước rơi xuống, vội vàng gọi.
Người kia quay đầu lại mới biết là mình rơi đồ, vội nhặt lên.
“Cảm ơn anh, tôi không biết là rơi đồ”. Người con trai kia nói.
Sở Văn Dương nhìn qua, tiểu tử này khoảng chừng 1m8, da ngăm đen, thể trạng to lớn.
“Là tặng bạn gái sao?” Sở Văn Dương liếc nhìn chữ trên hộp, “là nhãn Phượng Tường cũ”.
“Vâng, chọn mãi mới được, suýt chút thì lại rơi mất”. Tiểu tử cười nói.
“Người trẻ tuổi làm việc thường xúc động, lần sau nên chú ý”.
“Nhất định rồi”.
Tiểu tử nói xong lại cám ơn rồi mới rời đi.
Sở Văn Dương nghĩ thầm mình cũng nên tìm một người bạn gái, tuổi cũng không ít nữa, không thể cả đời làm lưu manh được, chuyện cơm áo gạo muối cũng cần có người giúp cho,.
Sở Văn Dương vừa đi vừa nghĩ.
Phía sau truyền tới tiếng còi xe, Sở Văn Dương quay đầu nhìn lại, là dòng Lamborghini mới tinh, tiểu tử mới rơi đồ vừa rồi từ trong xe ngó đầu ra nói: “Đại ca, đi nơi nào, nếu không tôi mời anh đi đoạn đường”.
Sở Văn Dương nhìn xxe, trong lòng một trận rung động, thấy nữ nhân xinh đẹp cũng không cho hắn cảm giác như vậy, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, Sở Văn Dương gật đầu.
“Đại ca, anh đnag ở đâu?” Tiểu tử hỏi.
“À, phía nam quảng trường Kim Giang, thật cảm ơn cậu”.
“Có gì đâu, nếu không phải có đại ca thì hôm nay tôi mất nhiều rồi”.
“Đúng rồi, nghe giong cậu có chút khác, cậu là người nơi nào?”
“Cha mẹ tôi là Hoa kiều, tôi mới từ nước ngoài về, tiếng phổ thông không tốt lắm”.
“Hóa ra là như vậy”. Sở Văn Dương không tìm được đề tài liền nhìn quanh xe một lần.
“Đại ca, còn chưa biết tên anh”.
“Sở Văn Dương”.
“Sở trong Sở quốc, Văn trong văn chương, dương dương tự đắc?”
“Đúng, còn cậu, tiểu tử?”
“Tất Diêu”.
“Ồ? Tiểu Tất, hình như đây không phải đường về nhà tôi, cậu đi nhầm à?” Sở Văn Dương nhìn phong cảnh hai bên đường càng lúc càng xa lạ.
Tất Diêu không nói gì, Sở Văn Dương nhạy cảm cảm thấy không khí trong xe ngưng tụ, mới vừa rồi người này còn nhiệt tình nói cười, lúc này tựa như thay đổi toàn bộ, cà người tản ra loại khí khiến người ta có chút kinh sợ”.
“Rốt cuộc cậu là ai? Muốn làm gì?” Sở Văn Dương có chút luống cuống.
“Ngồi im, đừng nói gì”. Một thanh dao sắc bén đột nhiên ở bên cổ Sở Văn Dương.
“Được rồi, tôi nghe cậu”. Sở Văn Dương vội vàng nói.
Đến một khu rừng rậm rạp, Tất Diêu dừng xe.
“Xuống xe”. Tất Diêu lạnh lùng nói.
Sở Văn Dương run rẩy đi xuống.
“Đi vào!” Tất Diêu chỉ tay vào cánh rừng.
“Rốt cuộc cậu muốn gì? Tôi nghèo rớt mồng tơi, đem bán tôi cũng không đáng tiền, bỏ qua cho tôi đi”. Sở Văn Dương nói.
Tất Diêu đá một cước vào lưng Sở Văn Dương, Sở Văn Dương “ai nha” một tiếng rồi gục trên đất.
Tất Diêu đạp một chân lên lưng Sở Văn Dương, đặt giao lên gáy hỏi: “Một thời gian trước ông từng trộm xe Ferrari?”
“Đúng vậy, nhưng xe là do lão tặc xử lý, tôi không biết, tôi chỉ nhận có chút tiền”.
“Ông có cầm đồ trên xe không?”
“Tôi không biết cậu nói gì, á!”
Mũi dao sắc bén không chút do dự cứa vào cổ Sở Văn Dương.
“Tôi nói, tôi nói, tôi đã lục lọi trên xe nhưng bên trong không có gì đáng giá”.
“Tôi hỏi lần cuối, ông có cầm đồ gì trên xe không?”
“Có có, tôi lấy một cái laptop trên xe hơi ở bệnh viện, một cái ví tiền cùng một máy quay trên xe ở cửa hàng ăn”.
“Xe ở trụ sở nghiên cứu hoa và cây cảnh thì sao?”
“Một cặp công văn”.
“Túi xách đâu?”
“Ở nhà”.
“Đồ bên trong đâu?”
“Tôi vứt... a a a”.
Tất Diêu túm tóc Sở Văn Dương, nói: “Nếu thiếu một món gì ở bên trong, tôi sẽ chặt từng ngón tay ông”.
“Tôi về tìm ngay, tôi về sẽ tìm ngay!” Sở Văn Dương nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.