Chương 388: Quyển 9 - Chương 16
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Lưu phỉ trầm ngâm một lát, nói: "Cậu biết Bùi Hiểu Nhã sao?"
"Bùi Hiểu Nhã?" Thượng Quan Hiên nhíu mày, "Tên này hình như nghe ở đâu."
Đường Vân bên cạnh nhấc tay, "Tôi biết, là minh tinh điện ảnh nổi tiếng suốt 19 năm qua."
Bùi Hiểu Nhã, một minh tinh nổi tiếng ở ba lĩnh vực phim truyền hình, điện ảnh và ca hát.
Tốc độ nổi tiếng của cô kỳ thực rất khiến người kinh ngạc, vì phàm nghe qua cô hát, sẽ nghĩ cô hát rất bình thường; phàm xem qua phim cô diễn, cũng nghĩ khả năng diễn xuất của cô không gì nổi trội; thế nhưng nếu gặp được cô, lại cảm thấy trước mắt sáng ngời, tuyệt thế mỹ nữ! Hơn nữa là thiên nhiên mỹ nữ chân thật không vết giải phẫu, để người nhất kiến nan vong, tái kiến niệm niệm bất vong, tam kiến tương tư thành bệnh, có lẽ đây là nguyên nhân cô nổi tiếng như vậy. Phải biết, vòng giải trí hiện tại, tướng mạo hầu như có thể nói là tư bản quan trọng nhất, chỉ cần bề ngoài đẹp, khả năng diễn xuất, giọng hát cái gì cũng là thứ yếu.
Làm một người nổi tiếng, một nhân vật công chúng, mọi người rất hứng thú biết tất cả về cô, cho dù là cỏn con không đâu ra đâu cũng thế, từ góc độ này mà nói, paparazzi là tồn tại tất yếu, nhằm mục đích thỏa mãn sự hiếu kỳ của đại chúng.
Nhưng mà, liên quan đến thân thế Bùi Hiểu Nhã, vô luận paparazzi nỗ lực "đào móc" cỡ nào, tin tức có thể đào ra ít chi là ít, chỉ biết Bùi Hiểu Nhã là tên thật, không phải nghệ danh, biết cô đã 39, tuy thoạt nhìn chỉ có 19, còn biết thân cao, ba vòng, mặt khác hoàn toàn không biết, một minh tinh thần bí như vậy, dẫn đến đại chúng càng hiếu kỳ cường liệt, paparazzi đối cô đuổi theo không buông, rất có quyết tâm bại lộ tất cả về Bùi Hiểu Nhã dưới ánh mặt trời.
Một tháng gần đây, oanh động nhất xảy ra trên người Bùi Hiểu Nhã không ngoài cô gả cho Tam công tử Trịnh Lôi của phú thương Trịnh Minh top 10 toàn cầu, đôi khi, minh tinh và phú thương tựa hồ luôn nhấc lên quan hệ.
Tin này truyền ra, đưa tới bình luận nhiều nhất là: đóa hoa tươi đẹp nhất trên đời cứ thế hủy vào bãi phân trâu, bình luận này có chút khoa trương, thế nhưng từ điểm nào đó nói rõ tướng mạo Trịnh Lôi quả thật bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí là sát biên giới xấu xí.
Trong thời gian ngắn, đồn đãi Bùi Hiểu Nhã ham phú quý bay đầy trời, rất nhiều người bóp cổ tay thở dài, tình nhân trong mộng bay lên cành biến thành phượng hoàng, khiến rất nhiều người thương tâm và đau lòng, tiên tử như vậy muốn mỹ nam gì không có, hết lần này tới lần khác chọn một xấu nam.
Đường Vân hiếu kỳ hỏi: "Anh nhắc tới Bùi Hiểu Nhã, chẳng lẽ vụ án này liên quan đến cô ấy? Hẳn không thể nào, chuyện lớn như vậy, báo chí nhất định đưa tin đầy trời, sao tôi không nghe thấy?"
Thượng Quan Hiên liếc Đường Vân, "Cậu rất quan tâm tin tức giải trí."
Đường Vân sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Ai cũng có hiếu kỳ."
Lưu Phỉ nói: "Bên ngoài không biết, là vì Trịnh Minh dùng tiền đè xuống."
Mọi người lại lòng hiếu kỳ, "Tiền? Bao nhiêu?"
Lưu Phỉ nói vài con số.
"Oa! Có tiền cũng không nên xài như vậy!" Tiếng sợ hãi than.
Không biết thế nào, Lưu Phỉ còn rất đồng ý, "Nếu ông ta cho tôi tiền, tôi sẽ không bị đuổi."
Nghe vậy, mọi người không khỏi bật cười.
Tiêu Xuân Thu cuối cùng xem xong tư liệu, ngẩng đầu hỏi Lưu Phỉ: "Còn có khác sao?"
"Không, chỉ có vậy."
Tiêu Xuân Thu nhìn ba lô bên chân Lưu Phỉ, "Thấy cậu xách ba lô to thế, còn tưởng tư liệu điều tra không ít."
Lưu phỉ mặt đỏ tai nóng, ngượng ngùng nói: "Đó là hành lý của tôi."
Hành lý? Đúng rồi, suýt nữa quên cậu ta bị cọp trong nhà đuổi ra.
Tiêu Xuân Thu lại lật văn kiện trên tay, "Nói vậy, tư liệu có thể giúp đỡ thực chất rất ít."
Lưu Phỉ chán nản nói: "Là rất ít."
Bọn Sở Hoàn nóng ruột nói: "Tổ trưởng anh kể cho bọn tôi nghe đi, bọn tôi sắp nghẹn chết."
Tiêu Xuân Thu đưa văn kiện cho Thượng Quan Hiên, sắp xếp ngôn từ rồi nói: "Ba đứa con của Trịnh Minh đều chết, tử trạng giống nhau như đúc, ảnh chụp vừa nãy là của Trịnh Lôi, con lớn nhất Trịnh Hoa chết tối mùng 4 tháng này, con thứ hai Trịnh Huy chết tối ngày 14, con thứ ba Trịnh Lôi là tối qua, cũng là tối ngày 24, bọn họ đều chết trên giường ở nhà, thời gian ước chừng hừng đông 4 giờ."
"Sao đều dính tới số 4, có cảm giác bị nguyền rủa." Trần Nặc chà xát cánh tay lúng túng nói.
La Minh ghé vào tai anh thổi một hơi, cố ý sắc tiếng nói: "Đúng vậy, là nguyền rủa, đêm nay cậu phải cẩn thận quỷ đi tìm."
Trần Nặc sợ đến nhảy dựng, sắc mặt trắng bệch.
Sở Hoàn bênh vực kẻ yếu, "La Minh chết tiệt, đừng khi dễ Trần Nặc, vừa nãy cậu ấy là người duy nhất không hội đồng đánh cậu, người ta tốt với cậu vậy, biết rõ Trần Nặc sợ quỷ, cậu còn hù dọa, rất không lương tâm."
Sở Hoàn dẫn đầu, mọi người cũng hùa theo phỉ nhổ, "Không sai, Trần Nặc, cậu về sau đừng thiện lương vậy."
La Minh nhấc tay đầu hàng, "Rồi, rồi, là tôi sai, tôi sai, Trần Nặc, xin lỗi."
Trần Nặc mặt đều đỏ, thấp đầu không nói lời nào.
Thượng Quan Hiên khép văn kiện, dùng ngón trỏ và ngón cái niết cằm suy tư, "Căn cứ báo cáo khám nghiệm tử thi, ba người này đích xác đều chết đêm đó, nhưng vì sao thi thể của bọn họ biến thành vậy?"
Lưu Phỉ lấy ra một phần văn kiện khác, "Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi chi tiết của Trịnh Hoa và Trịnh Huy, cậu xem."
Thượng Quan Hiên đọc rất nhanh, thần tình bỗng nhiên có chút cổ quái.
Tiêu Xuân Thu ghé qua xem, thoáng cái trở nên hoảng sợ, "Máu trong cơ thể bị rút sạch?!"
Nghe vậy, mọi người không khỏi rùng mình, Sở Hoàn nói một câu: "Chẳng lẽ là vampire?"
Thượng Quan Hiên nói: "Trên người nạn nhân không có miệng vết thương."
Đường Vân nói: "Lão đại, nếu thật là vampire, không có miệng vết thương cũng rất bình thường."
Thượng Quan Hiên liếc trắng, "Nếu không phái cậu đến Trịnh gia làm mồi, dẫn vampire ra?"
Mắt Đường Vân nhăn thành cục, cầu xin tha thứ nói: "Lão đại, anh tha tôi đi, nhiệm vụ này rất gian khổ."
Lưu Phỉ phiền táo đi qua đi lại, "Vì Trịnh Hoa và Trịnh Huy chết rất ly kỳ, tôi nói khô nước bọt, mới thuyết phục được Trịnh Lôi cho gắn máy giám thị trong phòng, còn phái người ở cùng bảo vệ, vậy mà vẫn chết. Phú thương như Trịnh Minh, bảo vệ trong nhà, chỉ sợ không kém ngân hàng Hoa Kì Mỹ, không biết hung thủ làm sao đột nhập giết người hút máu, hơn nữa người chết không có dấu hiệu giãy dụa, tôi vốn không tin quỷ thần, thế nhưng giờ xem ra, nói không chừng thật là vampire làm."
"Hung thủ không nhất định ở ngoài, có lẽ là người của Trịnh gia." Thượng Quan Hiên nói.
"Trịnh gia từ trên xuống dưới tôi đã hỏi bốn năm lần, không hỏi ra gì, hơn nữa khi xảy ra chuyện, bọn họ đều có chứng cứ không ở hiện trường, nếu phải nói ai có hiềm nghi, hiện tại chỉ có Bùi Hiểu Nhã."
"Bùi Hiểu Nhã?"
"Tối qua cô ấy và Trịnh Lôi ngủ chung một giường, thế nhưng nửa đêm Trịnh Lôi biến thành thây khô, cô ấy cư nhiên không biết, tôi nghĩ không quá khả năng, hơn nữa Trịnh Lôi chết, cô ấy không thế nào thương tâm. Bất quá tôi xem ghi hình tối qua, Bùi Hiểu Nhã ngoại trừ thỉnh thoảng trở mình vài cái, không có động tác khác, hai thuộc hạ của tôi ở trong phòng, bọn họ cũng không thấy gì khả nghi, cho nên tôi nghĩ khả năng cô ấy là hung thủ không lớn, thế nên vụ án vẫn có không tiến triển, quả thật đã hết cách." Lưu Phỉ nhụt chí.
"Bùi Hiểu Nhã?" Thượng Quan Hiên nhíu mày, "Tên này hình như nghe ở đâu."
Đường Vân bên cạnh nhấc tay, "Tôi biết, là minh tinh điện ảnh nổi tiếng suốt 19 năm qua."
Bùi Hiểu Nhã, một minh tinh nổi tiếng ở ba lĩnh vực phim truyền hình, điện ảnh và ca hát.
Tốc độ nổi tiếng của cô kỳ thực rất khiến người kinh ngạc, vì phàm nghe qua cô hát, sẽ nghĩ cô hát rất bình thường; phàm xem qua phim cô diễn, cũng nghĩ khả năng diễn xuất của cô không gì nổi trội; thế nhưng nếu gặp được cô, lại cảm thấy trước mắt sáng ngời, tuyệt thế mỹ nữ! Hơn nữa là thiên nhiên mỹ nữ chân thật không vết giải phẫu, để người nhất kiến nan vong, tái kiến niệm niệm bất vong, tam kiến tương tư thành bệnh, có lẽ đây là nguyên nhân cô nổi tiếng như vậy. Phải biết, vòng giải trí hiện tại, tướng mạo hầu như có thể nói là tư bản quan trọng nhất, chỉ cần bề ngoài đẹp, khả năng diễn xuất, giọng hát cái gì cũng là thứ yếu.
Làm một người nổi tiếng, một nhân vật công chúng, mọi người rất hứng thú biết tất cả về cô, cho dù là cỏn con không đâu ra đâu cũng thế, từ góc độ này mà nói, paparazzi là tồn tại tất yếu, nhằm mục đích thỏa mãn sự hiếu kỳ của đại chúng.
Nhưng mà, liên quan đến thân thế Bùi Hiểu Nhã, vô luận paparazzi nỗ lực "đào móc" cỡ nào, tin tức có thể đào ra ít chi là ít, chỉ biết Bùi Hiểu Nhã là tên thật, không phải nghệ danh, biết cô đã 39, tuy thoạt nhìn chỉ có 19, còn biết thân cao, ba vòng, mặt khác hoàn toàn không biết, một minh tinh thần bí như vậy, dẫn đến đại chúng càng hiếu kỳ cường liệt, paparazzi đối cô đuổi theo không buông, rất có quyết tâm bại lộ tất cả về Bùi Hiểu Nhã dưới ánh mặt trời.
Một tháng gần đây, oanh động nhất xảy ra trên người Bùi Hiểu Nhã không ngoài cô gả cho Tam công tử Trịnh Lôi của phú thương Trịnh Minh top 10 toàn cầu, đôi khi, minh tinh và phú thương tựa hồ luôn nhấc lên quan hệ.
Tin này truyền ra, đưa tới bình luận nhiều nhất là: đóa hoa tươi đẹp nhất trên đời cứ thế hủy vào bãi phân trâu, bình luận này có chút khoa trương, thế nhưng từ điểm nào đó nói rõ tướng mạo Trịnh Lôi quả thật bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí là sát biên giới xấu xí.
Trong thời gian ngắn, đồn đãi Bùi Hiểu Nhã ham phú quý bay đầy trời, rất nhiều người bóp cổ tay thở dài, tình nhân trong mộng bay lên cành biến thành phượng hoàng, khiến rất nhiều người thương tâm và đau lòng, tiên tử như vậy muốn mỹ nam gì không có, hết lần này tới lần khác chọn một xấu nam.
Đường Vân hiếu kỳ hỏi: "Anh nhắc tới Bùi Hiểu Nhã, chẳng lẽ vụ án này liên quan đến cô ấy? Hẳn không thể nào, chuyện lớn như vậy, báo chí nhất định đưa tin đầy trời, sao tôi không nghe thấy?"
Thượng Quan Hiên liếc Đường Vân, "Cậu rất quan tâm tin tức giải trí."
Đường Vân sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Ai cũng có hiếu kỳ."
Lưu Phỉ nói: "Bên ngoài không biết, là vì Trịnh Minh dùng tiền đè xuống."
Mọi người lại lòng hiếu kỳ, "Tiền? Bao nhiêu?"
Lưu Phỉ nói vài con số.
"Oa! Có tiền cũng không nên xài như vậy!" Tiếng sợ hãi than.
Không biết thế nào, Lưu Phỉ còn rất đồng ý, "Nếu ông ta cho tôi tiền, tôi sẽ không bị đuổi."
Nghe vậy, mọi người không khỏi bật cười.
Tiêu Xuân Thu cuối cùng xem xong tư liệu, ngẩng đầu hỏi Lưu Phỉ: "Còn có khác sao?"
"Không, chỉ có vậy."
Tiêu Xuân Thu nhìn ba lô bên chân Lưu Phỉ, "Thấy cậu xách ba lô to thế, còn tưởng tư liệu điều tra không ít."
Lưu phỉ mặt đỏ tai nóng, ngượng ngùng nói: "Đó là hành lý của tôi."
Hành lý? Đúng rồi, suýt nữa quên cậu ta bị cọp trong nhà đuổi ra.
Tiêu Xuân Thu lại lật văn kiện trên tay, "Nói vậy, tư liệu có thể giúp đỡ thực chất rất ít."
Lưu Phỉ chán nản nói: "Là rất ít."
Bọn Sở Hoàn nóng ruột nói: "Tổ trưởng anh kể cho bọn tôi nghe đi, bọn tôi sắp nghẹn chết."
Tiêu Xuân Thu đưa văn kiện cho Thượng Quan Hiên, sắp xếp ngôn từ rồi nói: "Ba đứa con của Trịnh Minh đều chết, tử trạng giống nhau như đúc, ảnh chụp vừa nãy là của Trịnh Lôi, con lớn nhất Trịnh Hoa chết tối mùng 4 tháng này, con thứ hai Trịnh Huy chết tối ngày 14, con thứ ba Trịnh Lôi là tối qua, cũng là tối ngày 24, bọn họ đều chết trên giường ở nhà, thời gian ước chừng hừng đông 4 giờ."
"Sao đều dính tới số 4, có cảm giác bị nguyền rủa." Trần Nặc chà xát cánh tay lúng túng nói.
La Minh ghé vào tai anh thổi một hơi, cố ý sắc tiếng nói: "Đúng vậy, là nguyền rủa, đêm nay cậu phải cẩn thận quỷ đi tìm."
Trần Nặc sợ đến nhảy dựng, sắc mặt trắng bệch.
Sở Hoàn bênh vực kẻ yếu, "La Minh chết tiệt, đừng khi dễ Trần Nặc, vừa nãy cậu ấy là người duy nhất không hội đồng đánh cậu, người ta tốt với cậu vậy, biết rõ Trần Nặc sợ quỷ, cậu còn hù dọa, rất không lương tâm."
Sở Hoàn dẫn đầu, mọi người cũng hùa theo phỉ nhổ, "Không sai, Trần Nặc, cậu về sau đừng thiện lương vậy."
La Minh nhấc tay đầu hàng, "Rồi, rồi, là tôi sai, tôi sai, Trần Nặc, xin lỗi."
Trần Nặc mặt đều đỏ, thấp đầu không nói lời nào.
Thượng Quan Hiên khép văn kiện, dùng ngón trỏ và ngón cái niết cằm suy tư, "Căn cứ báo cáo khám nghiệm tử thi, ba người này đích xác đều chết đêm đó, nhưng vì sao thi thể của bọn họ biến thành vậy?"
Lưu Phỉ lấy ra một phần văn kiện khác, "Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi chi tiết của Trịnh Hoa và Trịnh Huy, cậu xem."
Thượng Quan Hiên đọc rất nhanh, thần tình bỗng nhiên có chút cổ quái.
Tiêu Xuân Thu ghé qua xem, thoáng cái trở nên hoảng sợ, "Máu trong cơ thể bị rút sạch?!"
Nghe vậy, mọi người không khỏi rùng mình, Sở Hoàn nói một câu: "Chẳng lẽ là vampire?"
Thượng Quan Hiên nói: "Trên người nạn nhân không có miệng vết thương."
Đường Vân nói: "Lão đại, nếu thật là vampire, không có miệng vết thương cũng rất bình thường."
Thượng Quan Hiên liếc trắng, "Nếu không phái cậu đến Trịnh gia làm mồi, dẫn vampire ra?"
Mắt Đường Vân nhăn thành cục, cầu xin tha thứ nói: "Lão đại, anh tha tôi đi, nhiệm vụ này rất gian khổ."
Lưu Phỉ phiền táo đi qua đi lại, "Vì Trịnh Hoa và Trịnh Huy chết rất ly kỳ, tôi nói khô nước bọt, mới thuyết phục được Trịnh Lôi cho gắn máy giám thị trong phòng, còn phái người ở cùng bảo vệ, vậy mà vẫn chết. Phú thương như Trịnh Minh, bảo vệ trong nhà, chỉ sợ không kém ngân hàng Hoa Kì Mỹ, không biết hung thủ làm sao đột nhập giết người hút máu, hơn nữa người chết không có dấu hiệu giãy dụa, tôi vốn không tin quỷ thần, thế nhưng giờ xem ra, nói không chừng thật là vampire làm."
"Hung thủ không nhất định ở ngoài, có lẽ là người của Trịnh gia." Thượng Quan Hiên nói.
"Trịnh gia từ trên xuống dưới tôi đã hỏi bốn năm lần, không hỏi ra gì, hơn nữa khi xảy ra chuyện, bọn họ đều có chứng cứ không ở hiện trường, nếu phải nói ai có hiềm nghi, hiện tại chỉ có Bùi Hiểu Nhã."
"Bùi Hiểu Nhã?"
"Tối qua cô ấy và Trịnh Lôi ngủ chung một giường, thế nhưng nửa đêm Trịnh Lôi biến thành thây khô, cô ấy cư nhiên không biết, tôi nghĩ không quá khả năng, hơn nữa Trịnh Lôi chết, cô ấy không thế nào thương tâm. Bất quá tôi xem ghi hình tối qua, Bùi Hiểu Nhã ngoại trừ thỉnh thoảng trở mình vài cái, không có động tác khác, hai thuộc hạ của tôi ở trong phòng, bọn họ cũng không thấy gì khả nghi, cho nên tôi nghĩ khả năng cô ấy là hung thủ không lớn, thế nên vụ án vẫn có không tiến triển, quả thật đã hết cách." Lưu Phỉ nhụt chí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.