Chương 389: Quyển 9 - Chương 17
Huyền Tử Phách
27/10/2020
"Thuộc hạ của cậu luôn ở trong phòng?" Thượng Quan Hiên hỏi.
"Tôi an bài hai người thay phiên, sáng nay đã xác nhận với bọn họ, lúc nửa đêm hai người đều đi toilet một lần, đương nhiên bọn họ không phải cùng đi, một người đi, một người khác ở lại giám thị. Tôi mang theo ghi hình, cậu muốn xem sao?"
"Ừ."
Lưu Phỉ đã xem qua ghi hình, vì tiết kiệm thời gian, anh chọn một số hình ảnh cảm thấy có chuyện chỉ cho Thượng Quan Hiên.
Đèn phòng Trịnh Lôi vặn tương đối mờ, thế nhưng không ảnh hưởng thị vật.
Trên chiếc giường ở giữa nằm một nam một nữ, đại thể có thể thấy rõ khuôn mặt, hai thuộc hạ của Lưu Phỉ ngồi ở sô pha cạnh cửa sổ.
Phòng rất tĩnh, có thể nghe tiếng ngáy của Trịnh Lôi còn có tiếng sàn sạt gió thổi qua cành.
Đường Vân nhịn không được nhỏ giọng nói: "Trịnh Lôi còn ngủ được, lẽ nào không sợ mình biến thành thây ẩm ghê tởm như hai người anh sao?"
Sở Hoàn nói: "Đại khái nghĩ có người bảo vệ bên cạnh, cho nên an tâm đi."
Như Lưu Phỉ nói, nửa đêm ba giờ, hai thuộc hạ thay nhau đi toilet, trong khoảng thời gian này, Bùi Hiểu Nhã trở mình hai lần, cô nằm ngửa, đầu tiên trở đến bên trái, một lát sau, trở đến bên phải rồi bảo trì tư thế bất động. Trịnh Lôi cũng nằm ngửa về trước, song song khi Bùi Hiểu Nhã trở mình, cũng trở hai lần, hướng Trịnh Lôi trở tương phản với Bùi Hiểu Nhã, đầu tiên là trở đến bên phải, sau trở đến bên trái, hai người vốn nằm ngửa về trước, trở mình hai lần đã biến thành đưa lưng về nhau, cứ thế, mặt cả hai che giấu dưới bóng tối, đặc biệt Trịnh Lôi, từ ghi hình đến xem, chỉ có thể thấy mặt trái.
Nhìn đến đây, Thượng Quan Hiên nói: "Cậu để ý không, vị trí thuộc hạ của cậu, chỉ có thể thấy mặt trái của Trịnh Lôi."
"Là thế không sai, có vấn đề gì?"
"Vấn đề rất lớn," Tiêu Xuân Thu tiếp lời, "Chỉ từ mặt trái, căn bản không rõ Trịnh Lôi xảy ra chuyện gì. Nếu vị trí của Trịnh Lôi và Bùi Hiểu Nhã đổi lại, sẽ biết được Trịnh Lôi thế nào, rất đáng tiếc, chúng ta thấy là mặt của Bùi Hiểu Nhã, mà không phải của Trịnh Lôi."
"Thế nhưng bọn Tiểu Lý kiên trì nói không thấy gì không thích hợp."
"Bọn họ không thấy không có nghĩa người khác không thấy." Tiêu Xuân Thu nói.
Lưu Phỉ hoang mang, "Lời này là ý gì, lẽ nào cậu thấy gì?"
Tiêu Xuân Thu thở ra một hơi, u buồn nói: "Nếu tôi có bổn sự này, sẽ không bị Huyền Huyễn tham tiền thường xuyên xảo trá."
"Huyền Huyền? Tên quái lạ, cậu ấy là ai? Rất lợi hại? Lẽ nào cậu ấy có âm dương nhãn có thể thấy quỷ?" Lưu Phỉ truy hỏi.
"Nói cũng vô dụng, cậu ấy giờ không biết đi đâu. Khi cậu ấy không muốn bị quấy rầy, rất khó tìm được."
Thượng Quan Hiên mặc kệ hai người tào lao, ánh mắt bám chặt bóng lưng Trịnh Lôi, không biết hoa mắt hay sao, anh nghĩ sau khi trở mình Trịnh Lôi tựa hồ không ngừng run rẩy, còn vươn tay gãi lưng, cổ, mặt, đây vốn là động tác rất bình thường, thế nhưng Thượng Quan Hiên nhìn trong mắt lại không thấy vậy, anh nghĩ Trịnh Lôi gãi rất cố sức, mặc dù không rõ, nhưng mơ hồ có thể thấy mu bàn tay Trịnh Lôi nổi lên gân xanh.
Phát hiện anh im lặng, Tiêu Xuân Thu đẩy một cái, "Sao không nói, có phải nhìn ra gì?"
Thượng Quan Hiên tua lại ghi hình, "Các cậu xem, Trịnh Lôi có phải đang run? Còn có, gãi rất cố sức?"
"Vẫn là A Hiên lợi hại, khi xem tôi cũng không nhìn ra." Lưu Phỉ bội phục nói.
"Nhìn động tác của Trịnh Lôi, tựa hồ có gì đang cắn. Ánh sáng quá mờ, không thấy rõ." Tiêu Xuân Thu nói.
Thượng Quan Hiên lật báo cáo khám nghiệm tử thi, "Thế nhưng căn cứ báo cáo, trên người Trịnh Lôi không có vết thương."
Tiêu Xuân Thu rên rỉ, "Loại án kỳ quái này, Huyền Huyễn yêu nhất."
Đã là lần thứ hai Tiêu Xuân Thu nhắc tới Huyền Huyễn, lòng hiếu kỳ của Lưu Phỉ bị câu lên, truy hỏi: "A Thu cậu nói A Huyền kia là ai? Vì sao cậu ấy thích kỳ án?"
Mỗi lần nghe xưng hô A Thu, Tiêu Xuân Thu đều có cảm giác bị sét đánh, không khỏi nghĩ Huyền Huyễn nghe xưng hô "A Huyền" sẽ có biểu tình gì, nói không chừng bề ngoài không sao, thế nhưng trong lòng hung hăng mắng Lưu Phỉ một phen.
"Cậu ấy là một thiên sư đắt đỏ, sở dĩ thích án này, vì nó thông thường đại biểu cậu ấy có thể kiếm món hời."
Lưu Phỉ mặt vốn vui mừng, thế nhưng nghe hai chữ "đắt đỏ", nhất thời biến thành khổ qua, "Đắt đỏ? Quên đi, đừng kinh động cậu ấy, khi A Dịch đuổi tôi đi chỉ cho 1000 nguyên, tôi không còn dư mời vị thiên sư này, vẫn là tự cố gắng đi."
"Tôi an bài hai người thay phiên, sáng nay đã xác nhận với bọn họ, lúc nửa đêm hai người đều đi toilet một lần, đương nhiên bọn họ không phải cùng đi, một người đi, một người khác ở lại giám thị. Tôi mang theo ghi hình, cậu muốn xem sao?"
"Ừ."
Lưu Phỉ đã xem qua ghi hình, vì tiết kiệm thời gian, anh chọn một số hình ảnh cảm thấy có chuyện chỉ cho Thượng Quan Hiên.
Đèn phòng Trịnh Lôi vặn tương đối mờ, thế nhưng không ảnh hưởng thị vật.
Trên chiếc giường ở giữa nằm một nam một nữ, đại thể có thể thấy rõ khuôn mặt, hai thuộc hạ của Lưu Phỉ ngồi ở sô pha cạnh cửa sổ.
Phòng rất tĩnh, có thể nghe tiếng ngáy của Trịnh Lôi còn có tiếng sàn sạt gió thổi qua cành.
Đường Vân nhịn không được nhỏ giọng nói: "Trịnh Lôi còn ngủ được, lẽ nào không sợ mình biến thành thây ẩm ghê tởm như hai người anh sao?"
Sở Hoàn nói: "Đại khái nghĩ có người bảo vệ bên cạnh, cho nên an tâm đi."
Như Lưu Phỉ nói, nửa đêm ba giờ, hai thuộc hạ thay nhau đi toilet, trong khoảng thời gian này, Bùi Hiểu Nhã trở mình hai lần, cô nằm ngửa, đầu tiên trở đến bên trái, một lát sau, trở đến bên phải rồi bảo trì tư thế bất động. Trịnh Lôi cũng nằm ngửa về trước, song song khi Bùi Hiểu Nhã trở mình, cũng trở hai lần, hướng Trịnh Lôi trở tương phản với Bùi Hiểu Nhã, đầu tiên là trở đến bên phải, sau trở đến bên trái, hai người vốn nằm ngửa về trước, trở mình hai lần đã biến thành đưa lưng về nhau, cứ thế, mặt cả hai che giấu dưới bóng tối, đặc biệt Trịnh Lôi, từ ghi hình đến xem, chỉ có thể thấy mặt trái.
Nhìn đến đây, Thượng Quan Hiên nói: "Cậu để ý không, vị trí thuộc hạ của cậu, chỉ có thể thấy mặt trái của Trịnh Lôi."
"Là thế không sai, có vấn đề gì?"
"Vấn đề rất lớn," Tiêu Xuân Thu tiếp lời, "Chỉ từ mặt trái, căn bản không rõ Trịnh Lôi xảy ra chuyện gì. Nếu vị trí của Trịnh Lôi và Bùi Hiểu Nhã đổi lại, sẽ biết được Trịnh Lôi thế nào, rất đáng tiếc, chúng ta thấy là mặt của Bùi Hiểu Nhã, mà không phải của Trịnh Lôi."
"Thế nhưng bọn Tiểu Lý kiên trì nói không thấy gì không thích hợp."
"Bọn họ không thấy không có nghĩa người khác không thấy." Tiêu Xuân Thu nói.
Lưu Phỉ hoang mang, "Lời này là ý gì, lẽ nào cậu thấy gì?"
Tiêu Xuân Thu thở ra một hơi, u buồn nói: "Nếu tôi có bổn sự này, sẽ không bị Huyền Huyễn tham tiền thường xuyên xảo trá."
"Huyền Huyền? Tên quái lạ, cậu ấy là ai? Rất lợi hại? Lẽ nào cậu ấy có âm dương nhãn có thể thấy quỷ?" Lưu Phỉ truy hỏi.
"Nói cũng vô dụng, cậu ấy giờ không biết đi đâu. Khi cậu ấy không muốn bị quấy rầy, rất khó tìm được."
Thượng Quan Hiên mặc kệ hai người tào lao, ánh mắt bám chặt bóng lưng Trịnh Lôi, không biết hoa mắt hay sao, anh nghĩ sau khi trở mình Trịnh Lôi tựa hồ không ngừng run rẩy, còn vươn tay gãi lưng, cổ, mặt, đây vốn là động tác rất bình thường, thế nhưng Thượng Quan Hiên nhìn trong mắt lại không thấy vậy, anh nghĩ Trịnh Lôi gãi rất cố sức, mặc dù không rõ, nhưng mơ hồ có thể thấy mu bàn tay Trịnh Lôi nổi lên gân xanh.
Phát hiện anh im lặng, Tiêu Xuân Thu đẩy một cái, "Sao không nói, có phải nhìn ra gì?"
Thượng Quan Hiên tua lại ghi hình, "Các cậu xem, Trịnh Lôi có phải đang run? Còn có, gãi rất cố sức?"
"Vẫn là A Hiên lợi hại, khi xem tôi cũng không nhìn ra." Lưu Phỉ bội phục nói.
"Nhìn động tác của Trịnh Lôi, tựa hồ có gì đang cắn. Ánh sáng quá mờ, không thấy rõ." Tiêu Xuân Thu nói.
Thượng Quan Hiên lật báo cáo khám nghiệm tử thi, "Thế nhưng căn cứ báo cáo, trên người Trịnh Lôi không có vết thương."
Tiêu Xuân Thu rên rỉ, "Loại án kỳ quái này, Huyền Huyễn yêu nhất."
Đã là lần thứ hai Tiêu Xuân Thu nhắc tới Huyền Huyễn, lòng hiếu kỳ của Lưu Phỉ bị câu lên, truy hỏi: "A Thu cậu nói A Huyền kia là ai? Vì sao cậu ấy thích kỳ án?"
Mỗi lần nghe xưng hô A Thu, Tiêu Xuân Thu đều có cảm giác bị sét đánh, không khỏi nghĩ Huyền Huyễn nghe xưng hô "A Huyền" sẽ có biểu tình gì, nói không chừng bề ngoài không sao, thế nhưng trong lòng hung hăng mắng Lưu Phỉ một phen.
"Cậu ấy là một thiên sư đắt đỏ, sở dĩ thích án này, vì nó thông thường đại biểu cậu ấy có thể kiếm món hời."
Lưu Phỉ mặt vốn vui mừng, thế nhưng nghe hai chữ "đắt đỏ", nhất thời biến thành khổ qua, "Đắt đỏ? Quên đi, đừng kinh động cậu ấy, khi A Dịch đuổi tôi đi chỉ cho 1000 nguyên, tôi không còn dư mời vị thiên sư này, vẫn là tự cố gắng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.