Chương 30:
Tấu Xí Nga
08/06/2024
Vô số người đang ríu rít bên tai.
Có người gọi cảnh sát: “Alo, cảnh sát có ở đó không? Ở đây xảy ra tai nạn giao thông!”
Có người gọi xe cấp cứu: “Có một vụ tai nạn giao thông, tài xế tông vào biển quảng cáo không ai kéo ra được. Địa chỉ là…”
Càng nhiều hơn là tiếng ồn ào vô dụng.
“Người này lái xe kiểu gì vậy? Đâm lên vỉa hè!”
“Có phải anh ta lái xe trong tình trạng say rượu không?”
“Tôi thấy anh ta không thể làm được gì. Chiếc xe bị hư rồi, quá thảm.”
“May là không tông trúng ai.”
Hạ Từ ngơ ngác nhìn, tay chân cũng không nhấc nổi.
Cảnh sát giao thông đến đầu tiên, theo sau là xe cứu thương.
Những người mặc áo trắng trên xe cấp cứu kéo anh chàng trong xe ra, máu me be bét.
Có người chú ý tới Hạ Từ, đưa tay che mắt cho cô: “Trả con đừng nhìn, đi học đi.”
Hạ Từ lắc đầu, chạy đến bên xe cứu thương.
Cô không hỏi, chỉ nhìn, sau đó bị đuổi đi.
“Bé ngoan đi học đi. Ở đây có bác sĩ và y tá rồi.” Người đàn ông kia nói.
Hạ Từ đi về phía trường học, trước khi rời đi, còn liếc nhìn dòng chữ trên xe cấp cứu, Bệnh viện Nhân dân Lâm Giang.
Nếu anh ấy không tránh mình, xe của anh ấy sẽ lao vào đường phụ, có cơ hội dừng lại an toàn.
Sẽ không bị thương nặng hoặc tử vong.
Không phải lỗi của mình. Cũng không phải lỗi của anh trai. Có thể là lỗi của xe.
Hạ Từ cụp mắt xuống.
Cô muốn giúp anh, nhưng sau đó cô mới nhận ra những gì cô biết quá tầm thường. Đối mặt với vết thương nghiêm trọng và đáng sợ như vậy, cô không thể làm gì được.
Nếu ông anh đó chết thật, vậy cô sẽ đến bệnh viện tìm anh. Hạ Từ nghĩ như vậy, nếu sau khi chết anh vẫn chịu ở lại thì cô sẽ giúp anh. Cô có thể tiếp tục cho anh trai này ăn, cho anh ấy một cơ thể mới.
Hạ Từ không biết mình đã đến trường từ lúc nào, đi về chỗ ngồi của mình.
Ngay cả khi lớp học buổi sáng bắt đầu, cô vẫn ngơ ngác, Phùng Tử Tuấn, người bạn cùng bàn quyết định phớt lờ Hạ Từ, không thể không nhìn cô.
Đúng vậy, chính là nó!
Hạ Từ đã nghĩ tới hậu sự của anh trai kia, mọi cảm xúc khó chịu trong nháy mắt đều bị quét sạch.
Đối với Hạ Từ, cái chết không phải là vấn đề gì to tát, sau khi nghĩ đến tất cả, Hạ Từ không còn quan tâm đến vụ tai nạn xe hơi lúc sáng nữa.
Phùng Tử Tuấn đang định mở miệng hỏi thì nhìn thấy ánh mắt Hạ Từ đột nhiên sáng lên, giống như ngày hôm qua.
Cái miệng vừa mở ra lập tức đóng lại.
“Các em, để bài tập ngày hôm qua lên bàn, thầy xuống kiểm tra.”
Hạ Từ: !!!
Hôm qua Hạ Từ không viết một chữ nào, lúc đó rõ ràng không sợ, nhưng bây giờ nhìn thấy Phùng Tử Tuấn và các bạn cùng lớp bày ra bài tập đã hoàn thành, không hiểu sao lại chột dạ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của giáo viên chủ nhiệm.
Hạ Từ: Đều là lỗi của Hạ Chu! Quỷ hẹp hòi! …Ờ thì, cô biết đó là lỗi của mình khi cô không làm bài tập. Không liên quan đến người khác.
Có người gọi cảnh sát: “Alo, cảnh sát có ở đó không? Ở đây xảy ra tai nạn giao thông!”
Có người gọi xe cấp cứu: “Có một vụ tai nạn giao thông, tài xế tông vào biển quảng cáo không ai kéo ra được. Địa chỉ là…”
Càng nhiều hơn là tiếng ồn ào vô dụng.
“Người này lái xe kiểu gì vậy? Đâm lên vỉa hè!”
“Có phải anh ta lái xe trong tình trạng say rượu không?”
“Tôi thấy anh ta không thể làm được gì. Chiếc xe bị hư rồi, quá thảm.”
“May là không tông trúng ai.”
Hạ Từ ngơ ngác nhìn, tay chân cũng không nhấc nổi.
Cảnh sát giao thông đến đầu tiên, theo sau là xe cứu thương.
Những người mặc áo trắng trên xe cấp cứu kéo anh chàng trong xe ra, máu me be bét.
Có người chú ý tới Hạ Từ, đưa tay che mắt cho cô: “Trả con đừng nhìn, đi học đi.”
Hạ Từ lắc đầu, chạy đến bên xe cứu thương.
Cô không hỏi, chỉ nhìn, sau đó bị đuổi đi.
“Bé ngoan đi học đi. Ở đây có bác sĩ và y tá rồi.” Người đàn ông kia nói.
Hạ Từ đi về phía trường học, trước khi rời đi, còn liếc nhìn dòng chữ trên xe cấp cứu, Bệnh viện Nhân dân Lâm Giang.
Nếu anh ấy không tránh mình, xe của anh ấy sẽ lao vào đường phụ, có cơ hội dừng lại an toàn.
Sẽ không bị thương nặng hoặc tử vong.
Không phải lỗi của mình. Cũng không phải lỗi của anh trai. Có thể là lỗi của xe.
Hạ Từ cụp mắt xuống.
Cô muốn giúp anh, nhưng sau đó cô mới nhận ra những gì cô biết quá tầm thường. Đối mặt với vết thương nghiêm trọng và đáng sợ như vậy, cô không thể làm gì được.
Nếu ông anh đó chết thật, vậy cô sẽ đến bệnh viện tìm anh. Hạ Từ nghĩ như vậy, nếu sau khi chết anh vẫn chịu ở lại thì cô sẽ giúp anh. Cô có thể tiếp tục cho anh trai này ăn, cho anh ấy một cơ thể mới.
Hạ Từ không biết mình đã đến trường từ lúc nào, đi về chỗ ngồi của mình.
Ngay cả khi lớp học buổi sáng bắt đầu, cô vẫn ngơ ngác, Phùng Tử Tuấn, người bạn cùng bàn quyết định phớt lờ Hạ Từ, không thể không nhìn cô.
Đúng vậy, chính là nó!
Hạ Từ đã nghĩ tới hậu sự của anh trai kia, mọi cảm xúc khó chịu trong nháy mắt đều bị quét sạch.
Đối với Hạ Từ, cái chết không phải là vấn đề gì to tát, sau khi nghĩ đến tất cả, Hạ Từ không còn quan tâm đến vụ tai nạn xe hơi lúc sáng nữa.
Phùng Tử Tuấn đang định mở miệng hỏi thì nhìn thấy ánh mắt Hạ Từ đột nhiên sáng lên, giống như ngày hôm qua.
Cái miệng vừa mở ra lập tức đóng lại.
“Các em, để bài tập ngày hôm qua lên bàn, thầy xuống kiểm tra.”
Hạ Từ: !!!
Hôm qua Hạ Từ không viết một chữ nào, lúc đó rõ ràng không sợ, nhưng bây giờ nhìn thấy Phùng Tử Tuấn và các bạn cùng lớp bày ra bài tập đã hoàn thành, không hiểu sao lại chột dạ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của giáo viên chủ nhiệm.
Hạ Từ: Đều là lỗi của Hạ Chu! Quỷ hẹp hòi! …Ờ thì, cô biết đó là lỗi của mình khi cô không làm bài tập. Không liên quan đến người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.